JZ48| Khu ma dị văn lục

【Chung Bùi & Triệt Dạ】Hũ mật trên cây 5



Giọng điệu bốp chát, hầu gia và quận chúa bị trào phúng đến nghẹn lời.

Long Phi Dạ vỗ vai cậu: "Triệt Nhi, không được vô lễ."

Nguyên Triệt muốn cãi lại, nhưng sợ Long Phi Dạ tức giận, chỉ có thể nhăn mặt, thọc thọc miếng thịt trong chén.

"Công tử không đồng ý chuyện hôn nhân của ta và Tần Vương điện hạ sao?" Quận chúa lên tiếng trước.

"Không đồng ý." Nguyên Triệt quả quyết.

"Tại sao chứ?"

Nguyên Triệt nhìn trên nhìn dưới quận chúa, không chút kiêng dè: "Cô hiểu nghĩa phụ của ta không? Cô biết nghĩa phụ thích gì, ghét gì không? Cô biết nghĩa phụ dậy lúc nào, đi làm gì, ngủ khi nào không? Chắc chắn cô không biết! Cô chỉ mới gặp nghĩa phụ một lần, sao lại đòi gả cho người?"

Quận chúa vẫn ôn hoà: "Ta có thể tìm hiểu từ từ, nhưng ta rất vừa ý Tần Vương điện hạ, nếu ta và ngài ấy có thể kết duyên, đối với đất nước hai ta, chính là chuyện tốt."

"......" Nguyên Triệt á khẩu. Chuyện hôn nhân của hai người không phải tư tình trai gái, mà là việc lớn của đất nước...... Nguyên Triệt lén nhìn Long Phi Dạ một cái, không biết phải đáp trả thế nào

Long Phi Dạ buông đũa, cười với quận chúa: "Quận chúa điện hạ, cảm ơn sự coi trọng của cô. Nhưng mà...... Ta thật sự không thể chấp nhận hôn sự này."

Nếu Nguyên Triệt bướng bỉnh thì quận chúa vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng Long Phi Dạ đã từ chối thẳng thừng như vậy, nàng ta cũng phải kinh ngạc: "Điện hạ không vừa ý ta sao?"

"Không, quận chúa điện hạ rất tốt. Nhưng...... Quận chúa cũng thấy đó, ta đã có con, đứa con này rất bướng bỉnh. Tiểu thư khuê các gả cho ta, còn phải chấp nhận một đứa con riêng, rất bất công với cô. Huống chi...... Ta đột ngột bị triệu về, hoàn toàn không biết chuyện liên hôn, nếu biết trước thì nhất định sẽ không về kinh. Đất nước của ta vẫn còn nhiều nhân tài xuất chúng, quận chúa nên chọn một người thích hợp hơn."

Dứt lời, không đợi hầu gia và quận chúa nói thêm gì nữa, Long Phi Dạ kéo Nguyên Triệt rời khỏi đây.

Quận chúa đứng bên cửa sổ lầu cao, nhìn theo bóng lưng hai người họ, nghiêng đầu: "Ca, y ghét bỏ ca, cũng không để mắt em."

Hầu gia cười lạnh: "Sẽ có cách hết mà."

Nguyên Triệt lẽo đẽo đi theo Long Phi Dạ, nơm nớp lo sợ mà hỏi: "Nghĩa phụ, giờ chúng ta đi đâu?"

"Vào cung."

"Hả?" Nguyên Triệt bất ngờ: "Không phải người không cho con vào cung sao?"

"Trước kia là vì lo cho thân phận của con, bây giờ thì...... Bùi Vân Thiên đã tra ra, bệ hạ không so đo, con có thể đường đường chính chính vào cung với ta."

"Con cáo đó đã tra ra? Hắn ta có làm khó dễ nghĩa phụ không?"

"Hắn lấy cái gì để làm khó dễ ta? Ta có binh quyền, hắn làm khó dễ ta được sao?"

"Không phải xưa nay hai người không ưa nhau à? Lần này hắn không thừa cơ chèn ép?"

"Vẫn phải có, nhưng bệ hạ tin tưởng ta. Nên ta không thể phụ lòng tin của bệ hạ, con đã tới rồi thì vào cung với ta, đi gặp bệ hạ."

Long Phi Dạ và Nguyên Triệt vào cung, lại bị ngăn trước cửa Ngự Thư Phòng. Tổng quản liếc liếc bên trong, hàm ý sâu xa, nói với Long Phi Dạ: "Bệ hạ đang thương nghị công việc với Nhiếp Chính Vương, Tần Vương điện hạ hãy chờ một lát."

"......" Long Phi Dạ im lặng, y đã hiểu ý của công công, mới quay sang bảo với Nguyên Triệt, vẫn còn ngây ngô không biết gì: "Chậc, Triệt Nhi, chúng ta né xa một chút, đợi lát rồi vào."

"Hả? Vâng, con nghe nghĩa phụ."

Một tiếng giòn vang, như là có gì bể nát, Nguyên Triệt ngoái lại, nhìn dáo dác xung quanh, Long Phi Dạ liền vặn cậu lại.

"Nghĩa phụ......" Nguyên Triệt nép lại hỏi nhỏ: "Có cái gì vỡ kìa, người không vào hộ giá sao?"

"...... Không cần, ban ngày ban mặt, không có thích khách đâu."

"Không lẽ bệ hạ và Nhiếp Chính Vương cãi nhau? Còn đập vỡ đồ?"

"Hai người họ sao có thể bất hoà, hoà hợp lắm đó, ta nghĩ chắc có người không cầm chắc, nên sẩy tay làm rớt thôi."

"Vậy sao không kêu người vào dọn dẹp?"

"......" Long Phi Dạ im lặng, rồi gọi khẽ một tiếng: "Triệt Nhi."

"Con đây, nghĩa phụ."

"Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều."

Nguyên Triệt tủi thân: "...... Dạ......"

Đợi đến khi được cho vào, Long Phi Dạ hành lễ, cúi đầu cúi mặt, giới thiệu Nguyên Triệt.

Chắc vì Long Phi Dạ đã biết chuyện, nên hai người này cũng không kiêng nể gì. Bùi Vân Thiên thở dốc, mặt đỏ rực, nép vào lòng Chung Vô Mị, đôi mắt long lanh nước, ánh mắt không có tí khí thế nào hết.

Nguyên Triệt vẫn không biết điều, còn hỏi nhỏ Long Phi Dạ: "Nhiếp Chính Vương bị bệnh hả? Sao lại rúc vào lòng bệ hạ? Hình như là bị sốt......"

"...... Con im đi Nguyên Triệt."

"...... Dạ......" Nguyên Triệt lại tủi thân

Chung Vô Mị vuốt ve bàn tay Bùi Vân Thiên đang nằm trong lòng mình, nhìn Long Phi Dạ và Nguyên Triệt đang quỳ: "Nguyên Triệt đó hả? Ngước lên cho trẫm xem nào."

Nguyên Triệt ngẩng đầu, hai người nhìn nhau, trong đầu cùng nảy ra một câu: "Úi! Giống cún thế!"

"Rất là tuấn tú." Chung Vô Mị khen.

"Tạ bệ hạ, bệ hạ uy vũ." Nguyên Triệt đáp.

"Trẫm nhớ hôm nay là ngày chú đi gặp quận chúa nước láng giềng, sao lại vào cung sớm thế?"

"Thần có hẹn hầu gia và quận chúa đi chơi hồ, cũng đã dùng cơm trưa. Thần đã nói với quận chúa, thần không muốn liên hôn. Vừa hay bắt gặp Nguyên Triệt vào kinh nên thần mới dắt nó đến. Một phần là bẩm báo suy nghĩ của thần, một phần nữa là cho bệ hạ gặp Nguyên Triệt."

Chung Vô Mị đã đoán trước, ngài và Bùi Vân Thiên biết chắc sẽ thế này, nên đã tính sẵn đường lui. Kêu Long Phi Dạ về kinh, chỉ là trò đùa Bùi Vân Thiên bày ra để chọc tức Long Phi Dạ. Tuy bây giờ hai người vẫn chưa làm hòa, nhưng cũng không ai đụng chạm ai, Bùi Vân Thiên sẽ không đem đại nghĩa quốc gia ra ép buộc Long Phi Dạ.

"Bệ hạ......" Bùi Vân Thiên mềm giọng.

"Sao vậy Tiểu Bùi?"

"Tần Vương điện hạ đã không đồng ý thì thôi vậy."

Long Phi Dạ thở phào, cuối cùng xem như đã xong.

Nguyên Triệt theo Long Phi Dạ về khách điếm, vẫn còn tò mò: "Sao nghĩa phụ không về Nghênh Tân Quán?"

"Quận chúa ở đó." Long Phi Dạ tìm cớ

"Tuy con không muốn nghĩa phụ cưới quận chúa, nhưng nàng ta không giống người không biết điều, nghĩa phụ không cần đề phòng như vậy."

Thật ra không phải y đề phòng quận chúa, mà là đề phòng hầu gia, nhưng sao Long Phi Dạ dám nói với Nguyên Triệt, có một thằng đàn ông dám mơ tưởng nghĩa phụ của con.

Ban đêm.

Nguyên Triệt biết rõ giờ giấc nghỉ ngơi của Long Phi Dạ, xác nhận y đã đi ngủ rồi, liền lén lấy quyển sách nhặt trong Ngự Thư Phòng ra xem

Lúc quỳ xuống hành lễ, cậu phát hiện dưới chân có quyển sách, bị vạt áo của mình che mất, thế là thuận tay trộm luôn.

Rốt cuộc Chung Vô Mị và Bùi Vân Thiên đọc sách gì trong Ngự Thư Phòng vậy? Sao đọc tới nỗi phải đập đồ?

Vừa mở ra liền không thể dời mắt, cũng không khép mồm lại được.

Hoàng đế và Nhiếp Chính Vương?

Nam với nam?

Cũng được luôn?

Mà ở bên kia, trong phòng Long Phi Dạ, cửa sổ nhè nhẹ mở ra, một ống khói đút vào.

Khói nhẹ lượn lờ, Long Phi Dạ chìm vào giấc ngủ

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật