JZ48| Khu ma dị văn lục

【Chung Bùi & Triệt Dạ】Hũ mật trên cây 4



Đi chơi thuyền trên hồ là đẹp đẽ, tao nhã, hưởng thụ

Nhưng không phải với Long Phi Dạ

Y đứng ngoài đầu thuyền, mặt lạnh tanh, nghe nàng kia nói chuyện.

Như lời của Chung Vô Mị và Bùi Vân Thiên, em gái của hầu gia, cũng chính là quận chúa nước láng giềng, xinh đẹp nhã nhặn, nói năng học thức, cử chỉ khéo léo đường hoàng.

Có điều, Long Phi Dạ không có hứng thú.

Y cảm thấy nguyên nhân chính là vì có người nhìn chằm chằm sau lưng, chính là tên hầu gia Long Phi Dạ không muốn thấy mặt.

Đen đủi.

Long Phi Dạ rủa xả tám trăm hồi, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh như không, cư xử nho nhã phải phép với quận chúa. Thật lòng y rất muốn hỏi, quận chúa à, ca ca của cô cũng tơ tưởng ta đó, cô chịu được hả?

Kết thúc buổi sáng, thuyền cập bến, Long Phi Dạ lịch thiệp đỡ quận chúa lên bờ.

Bất thình lình, y nhận ra một tầm nhìn quái lạ, âm thầm quan sát xung quanh, không có gì khác thường.

Hầu gia kêu quận chúa qua, nàng kề tai nói nhỏ với tên đó, khuôn mặt ửng đỏ thẹn thùng, khiến Long Phi Dạ lấy làm lo

Không phải y tự cao đâu, nhưng có vẻ quận chúa đã nhìn trúng y rồi

Huống hồ trong lúc nghe quận chúa nói chuyện, tên hầu gia kia còn liếc liếc y, cười ẩn ý.

Long Phi Dạ thấy ớn lạnh.

Bùi Vân Thiên đã đặt cơm trưa, Long Phi Dạ biết chỗ, tất nhiên phải dẫn hai người này đi, cả ba cùng đi dạo phố.

Quận chúa được yêu chiều từ nhỏ đến lớn, rất tò mò với mấy món hàng nho nhỏ ngoài phố, dừng chỗ này, ngó chỗ kia. Hầu gia cũng không bủn xỉn, thấy em gái mình thích cái gì liền chi tiền ra mua

"Tần Vương thấy cây trâm này có đẹp không?"

"Hả?" Long Phi Dạ tỉnh hồn, quận chúa cười tươi như hoa, đung đưa cây trâm cho y xem. "Đẹp, rất hợp với quận chúa." Long Phi Dạ hùa theo.

Hầu gia trả tiền ngay.

Quận chúa đưa trâm cho Long Phi Dạ: "Tần Vương cài giúp ta được không?"

Long Phi Dạ thầm than thở, nhận trâm rồi cài giúp nàng ta.

Tầm mắt quái lạ đó lại xuất hiện, Long Phi Dạ phát hiện, nhìn quanh bốn phía. Nhưng lần này y không thèm che giấu, mà trực tiếp đảo mắt nhìn xung quanh.

"Sao vậy Tần Vương điện hạ?" Hầu gia xích lại, hỏi

Long Phi Dạ nhìn đầu hẻm, rồi dời mắt: "Không có gì, đi thôi."

Ban đầu y không chắc lắm, nhưng hiện tại y đã biết là ai

Ha, mình dạy nó cách theo dõi điều tra, giờ nó lại dùng ngược với mình.

Có điều, xem như tạo cơ hội cho mình từ chối hai anh em nhà này

Tiệm cơm, Bùi Vân Thiên đã đặt phòng sẵn, ba người vào trong

Hệt như suy đoán của Long Phi Dạ, quận chúa rất vừa lòng y, có ý muốn liên hôn.

Long Phi Dạ buông đũa, ra vẻ áy náy: "Cảm ơn sự yêu mến của quận chúa, nhưng có một chuyện...... Mong quận chúa hiểu cho. Sau khi quận chúa nghe xong, xin hãy xem xét lại."

"Ồ? Chuyện gì thế?"

"Bổn vương chưa từng cưới vợ, nhưng bổn vương có một đứa con trai."

"Hả?" Có vẻ quận chúa rất ngạc nhiên, quay sang nhìn hầu gia.

Hầu gia gật đầu, rõ ràng là biết chuyện, nhưng vẫn chưa nói cho quận chúa hay.

"Nếu a huynh đã biết, tại sao không nói với em?" Quận chúa tức giận.

"A huynh chỉ muốn xem thử Tần Vương có nói ra sự thật hay không. Giờ Tần Vương chủ động nhắc tới, tức là Tần Vương rất chân thành với chúng ta."

Quận chúa nghe vậy, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.

"Vậy quận chúa......" Long Phi Dạ hỏi: "Có ý kiến gì không?"

Quận chúa cúi đầu trầm ngâm, rồi ngước lên hỏi: "Tần Vương điện hạ đã có con, vậy... Ngài có muốn thêm một đứa nữa không?"

"......" Long Phi Dạ sửng sốt, kể từ ngày nhận nuôi Nguyên Triệt, thậm chí y còn chưa nghĩ tới chuyện cưới vợ, huống chi là chuyện về sau, nên chỉ có thể bông đùa: "Thế thì phải hỏi con của bổn vương rồi, xem nó có muốn thêm em trai em gái không."

Mắt quận chúa sáng rực: "Vậy thì vẫn còn hy vọng."

"Quận chúa có thể chấp nhận việc gả cho một người đã có con?"

Quận chúa gật đầu: "Xem ra Tần Vương điện hạ rất tôn trọng đứa nhỏ này, chuyện con cái cũng phải xem ý nó...... Vậy liên hôn cũng cần phải có sự đồng ý của đứa nhỏ đó, có đúng không?"

"Đúng là vậy."

"Vậy thì ta rất mong được gặp đứa nhỏ."

Long Phi Dạ câm nín, dầu gì cũng là quận chúa một nước, sao lại chịu gả sang nước người làm mẹ kế người ta?

Đang lúc Long Phi Dạ suy nghĩ bước kế tiếp, cửa phòng bật mở.

"Ta không đồng ý!"

Hầu gia đứng dậy, rút đao: "Ngươi là ai?"

Quận chúa núp sau lưng hầu gia, thò đầu ra, rất hiếu kỳ.

Long Phi Dạ đã đoán được, Nguyên Triệt lẻn theo mình, còn dám theo dõi suốt ngày hôm nay.

"Nghĩa phụ! Con không đồng ý!" Nguyên Triệt chau mày nhăn mặt, nói với Long Phi Dạ.

"Nghĩa phụ?" Quận chúa mở to mắt: "Hoá ra chỉ là con nuôi thôi sao? Ta còn tưởng là con trai ruột của Tần Vương điện hạ chứ."

Long Phi Dạ đứng lên giải thích với quận chúa: "Nhưng ta coi nó như con ruột của mình." Rồi đè thanh đao của hầu gia xuống: "Hầu gia chớ trách tội, đây là con nuôi của ta." Cuối cùng bước qua chỗ Nguyên Triệt, chọt trán cậu: "Không phải đã bảo con ở yên tại đất phong rồi à? Sao con lại lẻn tới kinh thành?"

Nguyên Triệt như một đứa bé phạm lỗi, mếu máo chực khóc đến nơi: "Con...... Con...... Con không biết ngài đi kinh thành làm gì, con lo muốn chết...... nên mới lén theo. Ai biết, ai biết bệ hạ muốn liên hôn...... Nói chung, nói chung là con không chịu!"

Long Phi Dạ cười, xoa đầu cậu: "Đứa nhỏ ngốc."

Quận chúa và hầu gia rất bất ngờ, bọn họ nghe kể, đọc được rằng Long Phi Dạ có con nuôi, cứ tưởng chỉ là một đứa nhóc. Ai mà biết, con nuôi còn cao hơn Long Phi Dạ nửa cái đầu, nếu không phải có nét trẻ con do được nuông chiều từ nhỏ, nói hai người này là huynh đệ cũng không quá.

Mà cũng đúng, Long Phi Dạ là yêu, bảo trì tuổi xuân cũng bình thường

Thế là bữa cơm ba người biến thành bốn

Ban đầu Nguyên Triệt còn tí rụt rè, cũng ngó ngó Long Phi Dạ, như biết mình làm sai nên sợ bị mắng. Từ từ, cậu cũng thả lỏng lại, gắp đồ ăn, múc canh cho y, nhìn mà tưởng Nguyên Triệt không phải con nuôi, Long Phi Dạ mới là người cần được chăm bẵm.

Trong từng hành vi cử chỉ này, hầu gia và quận chúa đọc được bốn chữ: ham muốn chiếm hữu

Quận chúa cũng thông cảm, dầu gì cũng là cha con nuôi, ỷ lại cũng phải

Hầu gia lại nhíu mày, tên này có mưu đồ với Long Phi Dạ, đứa con nuôi chưa từng nằm trong dự kiến này đúng là khiến hầu gia bất ngờ.

"Tình cảm hai cha con Tần Vương điện hạ tốt thật đấy." Hầu gia nói câu này, giọng điệu có vẻ như hỏi dò.

Nguyên Triệt đã đến kinh thành mấy ngày, thấy Long Phi Dạ dọn từ Nghênh Tân Quán vào khách điếm cũng sinh nghi. Giờ xem ra chính là do hai anh em nhà này. Nên thái độ nói chuyện của cậu không tốt lắm: "Nghĩa phụ chăm sóc ta từ nhỏ đến lớn, giờ ta không tốt với nghĩa phụ, chẳng lẽ tốt với ngươi?"

TBC


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật