Chanh Mật Ong

Ngoại truyện



*Note: Ngoại truyện được viết ở ngôi thứ 3.

Vừa cùng với Châu Anh quay trở lại cánh gà thì Huyền Chi nhận được điện thoại của mẹ. Nó vội lau nước mắt, nhờ Châu Anh báo với mọi người nó phải về trước, sau đó tất tả chạy về phía nhà xe.

Chi đụng mặt Trường ở cửa nhà để xe.

"Bây giờ cậu phải về luôn à?" Trường lên tiếng ngay khi trông thấy Chi, gương mặt đẹp trai thoáng chút lo lắng.

Chi mở to mắt, khó tin nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt, trái tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

"À... ừm... đ-đúng rồi, tớ có việc gấp." Chi lúng túng vén lọn tóc ra sau tai, vội đưa mắt ra chỗ khác, "Sao cậu lại ở đây?"

"Tại sao lúc nãy lại khóc?" Trường đứng chắn trước mặt nó, lờ đi câu hỏi kia.

Công Trường rất rõ, lúc Chi đứng trên sân khấu vừa hát vừa khóc, con bé nhìn cả lớp chứ không phải một mình cậu. Đây không phải bài hát dành riêng cho cậu, cũng không phải lời tỏ tình của Huyền Chi như mọi người vẫn tưởng.

Trường chưa bao giờ thấy ai đó hát một cách tuyệt vọng và day dứt đến vậy, giống như không còn ngày mai nữa. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Trường cảm thấy trái tim nặng nề đến kỳ lạ. Từng câu hát liên tục gợi cho cậu một thứ cảm xúc gì đó, chỉ là cảm xúc ấy quá đỗi mơ hồ, tựa như sợi tơ tằm mỏng manh quấn lấy tâm trí, dù không đáng kể nhưng lại chẳng thể nào lờ đi. Cậu nhạy cảm nhận ra Huyền Chi có điều gì đó không ổn, và chính điều đó thôi thúc cậu đuổi theo Chi ra tận đây.

"Không có chuyện gì đâu." Chi nhẹ nhàng lắc đầu, nó ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nở nụ cười một cách thoải mái trước mặt cậu, "Vì bài hát của Taylor Swift nhiều cảm xúc quá nên tớ không kìm được xúc động thôi."

Trường im lặng nhìn Chi, thực ra cậu chẳng kỳ vọng sẽ nhận được một câu trả lời thẳng thắn.

"Để tôi đưa cậu về." Trường chợt cúi đầu nhìn đồng hồ, chuyển chủ đề, "Tầm này cũng không còn sớm nữa."

Cậu không muốn làm khó Huyền Chi, hơn nữa tình trạng hiện tại của Chi khiến cậu không thể bỏ mặc được. Thực ra chính Trường cũng không hiểu tại sao mình lại quan tâm Huyền Chi như thế, suy cho cùng Huyền Chi và Chanh vẫn là hai người khác nhau, thậm chí Chi cũng không thật sự giống Chanh hồi nhỏ. Do tình cha trỗi dậy chăng?

Chi còn chưa kịp phản ứng lại, Trường đã bổ sung thêm:

"Yên tâm, tôi chỉ đưa cậu tới đầu ngách thôi."

Chi mím chặt môi, cố ép mình không nhớ lại buổi tối hôm mẹ nó bắt gặp Trường đưa nó về. Nó muốn lắc đầu từ chối, nó không muốn mình gây thêm rắc rối cho Trường nữa, thế nhưng có một giọng nói trong đầu cứ liên tục ngăn nó lại. Giọng nói ấy bảo rằng, "Đây là lần cuối cùng mày có thể được ở cạnh Công Trường, sau ngày mai, có lẽ cả đời này mày sẽ chẳng còn cơ hội nào gặp mặt người này nữa."

"Cảm ơn cậu." Chi khẽ gật đầu, cụp mắt nhìn đôi giày trắng dưới chân.

Trường thoáng ngạc nhiên, cậu không nghĩ Chi đồng ý nhanh như vậy, cảm giác bất an trong lòng lại nhiều hơn một chút.

Hai người đi hai xe, suốt cả quãng đường cả hai gần như không nói với nhau một câu nào.

Trường đưa Chi về đến đầu hẻm, cách nhà Chi tầm vài chục mét. Cậu vừa định nói lời tạm biệt thì Chi bất ngờ lên tiếng:

"Tớ sắp phải chuyển về quê ngoại ở Nam Định."

Trường hơi giật mình nhìn Chi, cậu không nói gì, thế nhưng vẻ kinh ngạc hiện hết qua nét mặt.

"Mẹ tớ chuyển công tác về đấy, thủ tục chuyển trường của tớ xong xuôi hết rồi." Chi nói tiếp, giọng nói bắt đầu hơi nghẹn lại, "Mẹ tớ đang rao bán căn nhà này, hôm trước có người liên hệ hỏi mua rồi, có lẽ tớ sẽ không bao giờ về lại Hải Phòng nữa."

Trường mất vài giây để tiêu hóa xong đống tin tức kia, cậu hỏi vấn đề then chốt nhất:

"Bao giờ cậu đi?"

"Đêm nay." Chi rũ mắt, không dám nhìn biểu cảm trên mặt Trường, "Mẹ tớ đã đặt xe rồi, chỉ chờ tớ về là khởi hành luôn."

Nó sợ Trường sẽ hỏi tại sao nó không thông báo trước cho cả lớp, nó không muốn Trường nhìn thấy sự hèn nhát của mình.

Trường im lặng thật lâu, lâu đến mức Chi bắt đầu thấy bồn chồn lo lắng, nó không thể ngăn mình suy nghĩ linh tinh về việc Trường sẽ đánh giá nó là một đứa vô trách nhiệm, yếu đuối, chỉ biết trốn tránh...

Đương lúc Chi cảm thấy nó sắp bị đống suy nghĩ rối bời kia dọa cho sắp khóc tới nơi thì Trường cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

"Cậu không chịu nói trước nên tôi không có gì tặng cho cậu rồi." Trường mỉm cười, ánh mắt cũng mềm mại hơn, "Chúc cậu mọi chuyện thuận lợi nhé, nhớ thường xuyên liên lạc với mọi người."

Chi ngẩn người, hai mắt chợt đỏ lên. Nó cố chấp không cho nước mắt rơi xuống, cười mà như khóc:

"Cậu không hỏi tại sao tớ lại giấu cả lớp à?"

"Không, tôi biết cậu có lý do mà." Trường nhún vai, xoa đầu Chi, "Nam Định gần Hải Phòng lắm, cậu vẫn có thể về Hải Phòng chơi thường xuyên mà, không có nhà thì qua nhà Chanh ngủ nhờ, nhà nó có tận 3 phòng trống cơ."

Chi vội đưa hai tay lên che mặt, tiếng nấc không kìm được bật ra khỏi cuống họng, tuyến lệ như thể cái vòi nước bị hỏng van, nó khó khăn nói:

"Hức... tớ sẽ... sẽ nhớ... nhớ mọi người nhiều... nhiều lắm..."

"Nào, đừng khóc, có phải cậu đi du học không về đâu." Trường bối rối chạm nhẹ lên vai Chi, cố gắng sắp xếp từ ngữ, "Nam Định cách Hải Phòng chưa đến 100 km, cậu muốn gặp lớp mình lúc nào chẳng được."

"Ừ-ừm..." Chi gật đầu, dùng tay áo lau nước mắt, "Tớ sẽ về thăm... hức... thăm mọi người."

Trường vừa định mở miệng nói gì đó thì bị một giọng nói cắt ngang:

"Hai đứa đang làm gì ở đây?"

Cả cơ thể Chi chợt run rẩy, mặt nó tái mét, tiếng nấc bị nghẹn lại trong cổ họng. Chi lùi về phía sau một bước, nó khó tin quay đầu nhìn người phụ nữ đứng ở nơi khuất sáng đầu hẻm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi và nước mắt.

"Mẹ?" Nó sợ hãi lên tiếng.

"Mày cũng biết tao là mẹ mày cơ à?" Dù lời nói chua ngoa nhưng giọng người phụ nữ lại vừa trầm vừa lạnh, không mang theo chút sức sống nào.

"Con chào cô." Trường vội lên tiếng giải thích, "Con sợ bạn đi về muộn không an toàn nên mới tự ý đi theo, con xin lỗi cô, bây giờ con về luôn ạ."

Mẹ Chi lẳng lặng nhìn Trường, bà không đáp lại một lời nào, nhưng Trường có thể nhận ra sự thù ghét hiện rõ qua ánh mắt.

Cậu không dám tạm biệt Chi vì sợ gây thêm rắc rối cho nó, chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào rồi rời đi luôn, trong lòng tự trách mình lại khiến Chi khó xử.

Trường vừa đi khuất, mẹ ngay lập tức đi tới túm chặt tay Chi, lôi nó về nhà. Tay Chi bị mẹ nắm đỏ cả lên, nó nhịn đau, nửa bước nửa chạy theo mẹ, đôi môi mím chặt đến mức trắng bệch. Nó biết mẹ lại sắp nổi điên rồi, những lúc như vậy chỉ có im lặng mới có thể khiến mẹ nguôi giận.

"Tao đã nói đến thế rồi mà mày vẫn còn chim chuột với thằng đấy?" Mẹ đẩy Chi vào nhà, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, "Mày cầu xin tao ở thêm mấy hôm để tham gia cuộc thi vớ vẩn ở trường là vì thằng mất dạy kia đúng không?"

Thấy Chi im lặng, mẹ nó càng được đà chì chiết:

"Mày chẳng khác gì thằng bố khốn nạn của mày, cái loại mất dạy, vô ơn, tao đi làm quần quật nuôi mày ăn học để mày chống đối tao phải không? Tao nuôi cái loại báo cô như mày để làm gì hả? Sao mày không cút luôn theo thằng bố mày đi!"

Mẹ nó dừng lại để lấy hơi, dùng ngón trở dí thẳng nào trán nó mà chửi:

"Mới tí tuổi đầu đã đú đởn, mày tự nhìn lại bản thân mày xem, mày nghe người ta chửi mày là cái loại không có cha mày có biết nhục không mà còn làm cái trò điên khùng gì ở trường đấy? Mày không để lời tao nói vào tai đúng không? Tao đẻ ra người chứ có phải súc vật đâu mà nói mãi không hiểu?"

Chi chớp mắt, nó có cảm giác hai tai đang bắt đầu ù đi, tầm mắt bị nhòe bởi nước. Đây chỉ là cơ chế tự bảo vệ mỗi khi mẹ bắt đầu mắng chửi, nó không đau lòng, cũng không tức giận, mọi cảm xúc của nó đã trơ lì từ lâu lắm rồi. Nó cụp mắt tỏ vẻ ngoan ngoãn lắng nghe, chỉ mong mẹ nói nhanh nhanh cho xong.

"Thằng kia chỉ muốn lợi dụng mày thôi, nó khinh thường mày là cái loại không có cha, nó khinh tao nghèo. Nó chỉ muốn trêu đùa mày, chơi chán rồi nó sẽ bỏ mày ngay lập tức, đến lúc đấy đừng mang cái bụng bầu đến gặp tao."

Chi chợt nâng mắt lên nhìn mẹ. Mẹ chửi nó, nó có thể nhịn, nhưng mẹ biết gì về Trường mà lại có thể buông lời ác nghiệt đến vậy? Chẳng lẽ trong mắt mẹ, ai cũng tồi tệ giống người đã bỏ mẹ con nó một mình ư?

Nó mím chặt môi, cố ngăn mình không được cãi lại. Cãi mẹ không có tác dụng gì cả, chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi. Nhưng có vẻ mẹ Chi lý giải hành động của nó thành chống đối, bà vơ lấy cái cốc trên bàn ném thẳng xuống dưới chân, gào lên:

"Mày thái độ mất dạy à? Mày khinh tao đúng không?"

Chi khẽ nhíu mày nhìn vụn thủy tinh đầy trên sàn, hai tay nắm lại thật chặt đến mức hằn rõ dấu vết.

"Sao mày không nói gì đi?" Tiếng mẹ nó càng lúc càng chói tai, bà dùng cả hai tay đặt lên vai nó, ra sức lắc mạnh, "Mày cũng khinh thường tao phải không?"

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Chi cảm nhận được có vật gì đó đang rung ở trong túi áo. Nó giật mình như vừa bước ra khỏi giấc mộng, vô thức cho tay vào túi lấy điện thoại ra.

Chi chỉ kịp nhìn thấy tên Châu Anh hiện trên màn hình, ngay sau đó điện thoại của nó bị mẹ giật lấy. Nó vươn tay ra muốn lấy lại nhưng quá muộn.

Sàn nhà vang lên tiếng "Cạch!" thật mạnh, Chi mở to mắt, không dám tin nhìn cái điện thoại vỡ nát trên sàn, đầu óc như thể bị ngừng hoạt động. Bao nhiêu ảnh, video, số điện thoại, tài khoản mạng xã hội, thầy cô, bạn bè... tất cả ký ức của nó ở Hải Phòng đều nằm trong cái điện thoại đấy.

Người mà nó gọi là mẹ còn lấy chân dẫm thật mạnh mấy cái lên xác điện thoại trước ánh mắt kinh hoàng của nó.

Chi thẫn thờ ngồi thụp xuống, nó ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vỡ nát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của người đã tự tay nuôi nấng nó suốt 17 năm, không làm cách nào thốt ra nổi một lời trách móc. Hai mắt nó đỏ quạch, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như mưa.

Đến lúc này thì tại của Chi chợt nghe lại được bình thường, nó nghe thấy giọng nói lạnh lùng ấy gằn từng chữ:

"Tất cả những gì tao làm chỉ vì muốn tốt cho mày thôi."

(Giải thích thêm: Sau khi về Nam Định, mẹ Chi không mua điện thoại mới cho Chi và cấm Chi sử dụng điện thoại cho tới khi Chi lên đại học, Chi gần như mất liên lạc với tất cả mọi người)

---------------------------

Thông báo:

Để tiện cho mọi người theo dõi truyện cũng như để giao tiếp hiệu quả hơn, tớ quyết định lập page Facebook và sẽ up chương mới lên page trước, link page được gắn ở phần giới thiệu trong trang của tớ, mọi người có thể follow để nắm bắt thông tin nhanh nhất nhé!

Ngoài ra tớ sẽ viết song song ngoại truyện của cp Long-Như và chỉ up lên Facebook nhé, sau khi CMO hoàn thành, phần ngoại truyện đó sẽ được đăng tải lại đầy đủ trên Wattpad cho các bé không dùng Facebook nha.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ! 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật