Chanh Mật Ong

Chương 43



Hiện tại tớ đang là sinh viên năm 3, không chỉ bận học trên trường mà còn phải đi làm thêm và chuẩn bị rất nhiều thứ khác nữa, tớ không thể đảm bảo thời gian ra chương cụ thể được, có thời gian và cảm hứng là tớ sẽ viết và đăng lên luôn, cảm ơn mọi người đã chờ đợi. 

Giới viết khá là lắm drama, nếu một cái tên xuất hiện trên các trang confession quá nhiều sẽ rất dễ gây chú ý và bị người ta soi mói, nếu có vấn đề gì mọi người có thể cmt ngay trong truyện hoặc nhắn tin riêng, vấn đề nào trả lời được tớ sẽ cố gắng trả lời, đừng lôi truyện hay tên tớ lên cfs nhé, tớ bị yếu tim, thấy tên truyện bị cue trên cfs là giật thon thót =))))

_______________________

Tôi không dám tìm Tâm hỏi rõ chuyện, vì vậy tôi đành đợi Khánh về chỗ để hỏi.

Mãi đến lúc có chuông thông báo vào lớp tôi mới thấy Khánh trở về, theo sau Khánh là Long Đặng. Vừa thấy tôi, Khánh ngay lập tức nở nụ cười, nó nhẹ nhàng xoa đầu tôi, cúi xuống thì thầm:

"Hôm nay Châu Anh tạm đổi chỗ cho tao nhé?"

Tôi liếc mắt nhìn Long Đặng đang bước vào chỗ, khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ôm đồ đạc chuyển sang bên cạnh nhường chỗ cho Khánh. Trông Long Đặng khó ở quá huhu, như thể nó chuẩn bị xiên chết đứa nào dám gây sự ấy.

Tiết tiếp theo là Địa Lý, những môn không phải môn chính ban và môn thi tổ hợp thường giáo viên nào cũng dễ tính, chúng tôi có đổi chỗ thầy cô cũng chẳng để ý bao giờ.

Khánh và Long nói chuyện với nhau cả tiết, tôi không nghe được hai thằng nói gì, nhưng cuối cùng Đặng Long có vẻ đã dịu xuống, thái độ cũng bình tĩnh hơn.

Vừa hết tiết, Đặng Long ngay lập tức chạy xuống chỗ Quỳnh Như, còn Khánh quay sang ôm chặt tôi, nó vùi đầu vào cổ tôi, thở ra một hơi dài:

"Minh Tâm là anh họ của Quân Trần, hai thằng cố tình giấu, đến hôm nay bọn tao mới biết."

Tôi có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của Khánh đang cọ khẽ vào cổ mình, tôi đẩy nhẹ đầu nó ra, hỏi:

"Tại sao Tâm với Quân lại suýt đánh nhau?"

"Hôm trước Tâm đến nhà Quân, thằng Quân dùng laptop vào mess nhưng quên tắt, Tâm vô tình nhìn thấy video Đặng Long khoác vai An Nhi trong box chat của Quân. Thằng Tâm dùng điện thoại quay lại cái video trên mess rồi gửi cho Quỳnh Như." Khánh ngồi thẳng dậy, kéo tôi sát vào lòng, thì thầm, "Cái video đấy thằng Quân quay hôm chúng nó đi chơi với mấy đứa con gái, do góc quay nên trông Long có vẻ thân mật với An Nhi nhưng thực ra không có gì cả. Long giải thích với Như rồi, lúc đầu có vẻ đã giải quyết xong, sau đó không hiểu lại có chuyện gì mà Như nhất quyết muốn chia tay."

Khánh nựng má tôi, nói tiếp:

"Long quay lại chửi thằng Quân, nó trách tại Quân quay cái video gây hiểu nhầm kia nên hai đứa mới xích mích. Lúc đấy hai thằng mới bắt đầu thắc mắc tại sao video trong group chat bị leak, sau đó thì tra ra là do Tâm."

"Hmm..." Tôi trầm ngâm, "Bảo sao thằng Tâm lại biết nhiều chuyện như vậy."

"Chuyện nhà chúng nó có vẻ phức tạp lắm." Khánh nhún vai, đánh mắt về phía bàn Quỳnh Như, "Thằng Long như thằng ngu, lần đéo nào cũng thấy Quỳnh Như phải giải quyết mấy đứa con gái tiếp cận nó, đến lúc Quỳnh Như đòi chia tay thật mới bắt đầu hoảng."

Tôi hướng tầm mắt theo Khánh, trông thấy Long đang sốt ruột giải thích cái gì đó với Như. Quỳnh Như chỉ im lặng nhìn Long, vẻ mặt bình tĩnh đến mức khó hiểu. Không phải bình tĩnh, là thờ ơ.

Tôi đoán có lẽ Quỳnh Như đã cảm thấy quá mệt mỏi rồi.

Tôi ngả đầu vào vai Khánh, thắc mắc vấn đề cuối cùng:

"Lúc nãy mày nói gì với Long thế?"

"Chuyện làm vườn ấy mà." Khánh mỉm cười, nhéo mũi tôi.

Tôi ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên hết cỡ:

"Hả? Chuyện làm vườn?" Tôi có nghe nhầm không thế?

"Nếu muốn trồng hoa thì phải dọn cỏ, chịu khó tưới nước, chăm sóc thường xuyên, như vậy hoa mới nở đẹp như ý." Khánh thản nhiên nói, vươn tay ôm lấy mặt tôi như đang nâng niu một bông hoa, "Nếu như chỉ gieo hạt rồi mặc kệ, để cây hoa một mình chống chọi với thời tiết, sâu bọ, cỏ dại, sớm muộn gì cây cũng chết héo."

Tôi nâng mắt nhìn Khánh, khóe môi cong lên. Tôi biết nó không chỉ nói về trồng hoa.

***

Trần Minh Tâm có vẻ không muốn nói nhiều về vấn đề gia đình, mặc dù rất tò mò nhưng tôi quyết định sẽ tôn trọng nó và giữ hết thắc mắc trong lòng.

Có vẻ lần này Quỳnh Như quyết tâm muốn chia tay với Long thật, đã gần hai tuần trôi qua nhưng cả hai đứa chẳng có dấu hiệu sẽ làm lành. Long Đặng vẫn rất kiên trì tìm cách dỗ Quỳnh Như, còn Quỳnh Như càng lúc càng cứng rắn, gần như không cho Long một cơ hội nào. Lúc đầu tôi cho rằng Long sẽ bỏ cuộc sớm, dù sao với vị trí của nó, chỉ cần nó chia tay là bao nhiêu em muốn nhào vào.

Trái ngược với suy nghĩ của tôi, Đặng Long ngày càng nhiệt tình với Quỳnh Như, nó còn khiến An Nhi phải chủ động gặp Quỳnh Như xin lỗi. Hình như sau vụ leak video An Nhi có tìm Quỳnh Như, không biết An Nhi đã nói những gì nhưng từ lúc đó Quỳnh Như mới nhất quyết muốn chia tay. Mọi chuyện được làm sáng tỏ, Như thẳng thắn xin lỗi vì đã hiểu nhầm Long, lúc ấy chúng tôi đều tưởng hai đứa sẽ quay lại, nhưng Như vẫn lắc đầu.

Mãi một thời gian sau tôi mới có cơ hội hỏi chuyện Quỳnh Như.

Hôm đó tôi phải đến bệnh viện Việt Tiệp thăm một người bạn cũ, lúc ra về thì đụng mặt Quỳnh Như ở thang máy.

"Ơ Châu Anh?" Quỳnh Như thoáng bất ngờ, "Mày đến bệnh viện làm gì thế?"

"Tao đến thăm bạn." Tôi cũng ngạc nhiên, tò mò hỏi nó, "Còn mày đến đây làm gì?"

"À chị tao mới sinh, cuối tuần tao hay ở lại chăm cháu." Như mỉm cười, lúm đồng tiền thấp thoáng bên khóe miệng. Con bé ấn nút giữ cửa thang máy giúp tôi rồi bước ra ngoài, vẫy tay tạm biệt tôi.

"Tao tưởng khoa sản ở tòa bên kia..." Tôi nấn ná đứng trước cửa thang máy, quay đầu nhìn Như.

"Ừ đúng rồi, tao muốn lên sân thượng nên mới qua đây."

Tôi đang ở tầng 6 tòa A, nếu muốn lên sân thượng bệnh viện thì chỉ được đi thang máy đến tầng 6 rồi phải đi thang bộ lên. Nhưng mà Quỳnh Như lên sân thượng làm gì?

Tự dưng trong đầu tôi chợt lướt qua mấy bài báo nhảy lầu tự sát ở bệnh viện Việt Tiệp, mặc dù biết bạn tôi không thể nào dại dột vậy đâu nhưng tôi vẫn quyết định đi theo cho yên tâm.

"Trên sân thượng bệnh viện có gì thế?" Tôi lùi ra khỏi thang máy, liếc nhìn cánh cửa đang dần khép lại, tỏ ra tò mò hỏi Quỳnh Như, "Tao chưa lên đấy bao giờ, tao đi chung với mày được không?"

"Cũng được." Quỳnh Như đồng ý ngay lập tức, con bé vui vẻ khoác tay tôi, "Tầm này mặt trời bắt đầu lặn rồi đấy."

Tôi để yên cho Như kéo về phía cầu thang, âm thầm quan sát nét mặt của con bé, cố tìm ra được một chút gì đó không ổn phía sau nụ cười vô tư kia.

"Thời gian ôn thi vào 10 tao hay bị gặp áp lực, vì tao là con cả nên bố mẹ đặt kỳ vọng cao lắm." Như chợt lên tiếng, "Mỗi lần thấy tao có vẻ không ổn, Long Đặng sẽ dẫn tao đến đây."

Quỳnh Như vừa dứt lời thì chúng tôi lên tới nơi.

"Hôm nay không có hoàng hôn rồi." Giọng con bé xen lẫn chút thất vọng, "Nhưng ngắm thành phố từ đây cũng đẹp lắm."

Tôi bước theo Quỳnh Như, đưa mắt nhìn một lượt quanh sân thượng bệnh viện. Hôm nay lạnh, lại còn có gió mùa nên chẳng có ai dở hơi lên đây ngoài hai đứa chúng tôi. Bầu trời trên đầu xám xịt, từng đám mây nặng trĩu giăng kín khắp nơi, gần như không thể ngắm được hoàng hôn trong điều kiện thời tiết thế này.

Như dẫn tôi ra lan can ở rìa sân thượng, con bé hướng tầm mắt ra xa, giọng nói gần như bị lẫn trong tiếng gió:

"Lần nào đứng đây ngắm thành phố tao cũng có cảm giác thoải mái như thể trút hết được mọi gánh nặng."

Tôi nhìn theo Như, ừ thì chỗ này ngắm thành phố cũng chill thật, nhưng đm không phải là trong điều kiện thời tiết 13 độ, trời âm u và gió mùa gào thét bên tai thế này.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Như, tôi không dám mở mồm bảo nó quay về cho ấm, mà nếu vứt nó một mình ở đây thì tôi lại không yên tâm. Thế là tôi cắn răng đứng hóng gió với nó trên tầng thượng bệnh viện giữa mùa đông lạnh giá, chỉ cầu mong nó sớm nhận ra tôi sắp chết cóng để còn đi về.

Một lúc sau, cuối cùng Như cũng quay sang hỏi tôi:

"Mày không lạnh à? Tao lạnh run cả người rồi đây này."

"... Tao có." Tôi cứng đờ nhìn nó, khó khăn nói, "Tao sắp đông cứng rồi."

"Thế thì mình đi xuống thôi." Như nhìn tôi một cách kỳ lạ, nó túm lấy bàn tay tôi kéo về phía cửa ra vào, nhiệt độ ấm áp từ tay Như khiến tôi thấy dễ chịu hơn hẳn.

"Tao tưởng mày muốn ngắm cảnh." Tôi rùng mình so vai, run rẩy giải thích. Mặc dù tay tôi lạnh như đá nhưng Quỳnh Như vẫn không buông ra, một tay Như nắm tay tôi, tay kia kéo tấm cửa kim loại.

Vừa bước vào trong cầu thang, tôi có cảm giác như thể mình mới từ trong ngăn đá tủ lạnh đi ra ngoài vậy.

"Trong này ấm thật." Như buông tay tôi ra để đóng cửa, cảm thán, "Tao cũng tưởng mày muốn ngắm cảnh nên cố đứng đấy với mày."

"..." Ủa Như? Mấy bạn xinh gái thường dở hơi thế này hả Như?

Như quay đầu nhìn tôi, có lẽ do nhìn thấy biểu cảm phản đối mạnh mẽ trên mặt tôi, con bé phá ra cười:

"Tao đùa thôi, mày sợ tao nghĩ quẩn lên mới theo tao đúng không?"

"Không." Tôi liếc nó, phủ nhận ngay lập tức, "Tao chưa lên sân thượng bao giờ nên muốn tham quan thử."

"Thế à?" Như cười cười ngó tôi, con bé kéo tay tôi bước xuống tầng, đổi chủ đề, "Gần Việt Tiệp có quán sủi dìn ngon lắm, đi ăn với tao đi, tao mời."

"Cũng được." Tôi gật đầu, rũ mắt nhìn bàn tay trắng nõn đang nắm chặt lấy tay mình. Tôi nghĩ tôi đã lờ mờ hiểu vì sao Long Đặng lại lụy Quỳnh Như đến vậy rồi.

.

.

Quỳnh Như dẫn tôi tới một quán sủi dìn ở sâu trong ngõ, quán không có biển hiệu, cũng chẳng đông khách, chỉ có vài bộ bàn ghế nhựa bày bên trong nhà.

"Sao mày tìm được quán này hay vậy?" Tôi kéo ghế ra ngồi xuống, nâng mắt nhìn Quỳnh Như. Hơi ấm từ quán ăn và bát sủi dìn nghi ngút khói trước mặt khiến tôi bắt đầu cảm thấy ấm áp trở lại.

"Long dẫn tao đến đây đấy, tao hỏi thì nó bảo được mẹ dẫn đi ăn hồi nhỏ." Quỳnh Như nhún vai, bình thản lấy giấy ăn lau hai chiếc thìa sạch sẽ.

Tôi chợt cảm thấy sượng, tôi ghét cảm giác mình là người gợi ra chuyện không vui trong lòng người khác, tôi sợ phải nhìn thấy sự bối rối và mất tự nhiên trong mắt Quỳnh Như.

Có vẻ Quỳnh Như đoán ra được tâm trạng của tôi, con bé bật cười để thìa vào bát tôi, đôi mắt hạnh khẽ cong:

"Tao với Long chia tay trong hòa bình, tao không thù ghét hay trách móc gì Long cả, mày không phải lo nếu lỡ nhắc đến Long tao sẽ mất vui."

"Nhưng ai mà vui nổi khi nhắc đến người yêu cũ." Tôi cũng cười, thoải mái đùa lại Quỳnh Như. Nếu tôi càng tỏ ra áy náy và cố tình né tránh vấn đề thì lại càng khó xử cho Quỳnh Như.

"Nếu tao bảo không khó chịu thì đó là nói dối." Như cúi đầu dùng thìa múc một miếng bánh trôi tàu, thở dài, "Trước khi yêu nhau tao và Long từng là bạn thân, từ hồi cấp 2 nhìn nó đổi hết em này đến em khác tao đã thấy không ổn, chẳng hiểu sao cuối cùng vẫn đồng ý yêu nó, bây giờ muốn quay lại làm bạn cũng không được."

"Mày chia tay Long là vì An Nhi à?" Có lẽ điều này hơi tế nhị, nhưng tôi thực sự rất thắc mắc. Tôi biết Như yêu Long không kém gì tình cảm Long dành cho Như, và tôi không nghĩ Như lại có thể dứt khoát một cách tuyệt tình đến vậy, dù Như biết rõ đó là một hiểu nhầm.

"An Nhi chỉ là giọt nước tràn ly thôi." Như chậm rãi nhai miếng bánh trôi trong miệng, một lúc sau con bé mới nói tiếp, "Người chủ động tỏ tình với tao là Long, người hứa hẹn sẽ yêu thương tao cũng là Long, nhưng lúc nào tao cũng là phải mệt mỏi xử lý đám con gái tiếp cận nó, còn nó chẳng tỏ thái độ gì cả, thậm chí còn đùa cợt hết con này đến con khác trước mặt tao."

"Tồi thật." Tôi dùng thìa múc miếng gừng to đùng ra khỏi bát, buông lời nhận xét, "Vừa tồi vừa hãm."

"Tao cảm thấy rất mệt mỏi và thiếu an toàn, mọi người nhìn vào chỉ thấy Long Đặng rất chiều tao, nhưng chẳng ai biết tao đã phải gồng mình thế nào khi yêu nó." Quỳnh Như vẫn rũ mắt, hàng mi vừa dày vừa dài che khuất toàn bộ cảm xúc phức tạp bên trong, "Tao ghét bản thân mình mỗi khi ghen tuông, khóc lóc và suy nghĩ linh tinh về các mối quan hệ quẩn quanh rắc rối của Long, giống như tao không còn là chính mình ấy."

Tôi lặng lẽ nhìn giọt nước mắt trong suốt rơi trên bàn, im lặng đưa Như túi khăn giấy.

Có lẽ Quỳnh Như cũng đã phải vật lộn và cân nhắc rất lâu mới có thể đưa ra quyết định chia tay. Tôi biết lần này Như thực sự nghiêm túc chứ không phải giận dỗi như mọi lần nữa rồi.

***

Vòng 2 cuộc thi "Học sinh thanh lịch" được tổ chức vào tối 25 Tết, một ngày trước khi chúng tôi chính thức nghỉ Tết Âm lịch.

Sau hai tuần học đánh ukulele với nam vương Khánh Nguyễn, may mắn là cuối cùng tôi cũng có thể đánh trọn vẹn bài Enchanted của Taylor Swift mà không vấp tí nào. Tôi không ngại bẽ mặt vì không gảy được đàn, chỉ là tôi không muốn phá hỏng màn trình diễn của Huyền Chi.

Lớp tôi được xếp thứ tự biểu diễn thứ 7, khi lớp thứ 6 bắt đầu lên sân khấu, Huyền Chi bất chợt ôm tôi.

"Cảm ơn Châu Anh đã lựa chọn tham gia với tớ."

"Sao tự dưng sến thế?" Tôi bật cười, ôm lại Huyền Chi, "Cậu căng thẳng à?"

"Hơi hơi." Chi vẫn ôm tôi thật chặt, "Nhưng có Châu Anh ở cạnh tớ rồi."

"Nào nào." Khánh từ đâu xuất hiện kéo tôi ra khỏi vòng tay của Chi, "Bạn Huyền Chi định đập chậu cướp hoa của tớ à?"

Huyền Chi thoáng bối rối, hình như đây là lần đầu tiên Khánh Nguyễn chủ động nói chuyện với con bé. Tôi đánh nhẹ bàn tay đang ôm chặt eo mình, bước tới nắm tay Huyền Chi, liếc Khánh:

"Chi không cần đập, hoa này tự chạy ra khỏi chậu."

"Eo ơi quê chưa." Đặng Long chợt từ phía sau Khánh bước ra, khoác vai Khánh, "Sức hút của nam vương Khánh Nguyễn cũng chỉ thế thôi."

Đi theo Long là hơn nửa lớp tôi, cả đám đứng đầy trong phòng chờ, mỗi đứa một câu cổ vũ tôi và Huyền Chi, sau cùng thầy Nam còn đến hứa nếu vào được chung kết sẽ thưởng nóng cho cả hai đứa.

Rõ ràng cả lớp đặt kỳ vọng rất nhiều vào chúng tôi, thế nhưng khi bước lên sân khấu, cả tôi và Chi đều bình tĩnh đến kỳ lạ. Có lẽ cả hai đứa tôi đều biết, dù kết quả có thế nào đi chăng nữa thì chúng tôi vẫn có 11A10 đón mừng.

"There I was again tonight..."

Ngay từ câu đầu tiên tôi đã nhận ra Huyền Chi đang run, rõ ràng lúc nãy còn rất tự tin, thế mà vừa nhìn xuống dưới khán đài là con bé lại bị mất bình tĩnh. Tôi đứng dậy khỏi ghế, bước tới bên cạnh Chi, lặng lẽ dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào khuỷu tay Chi, hy vọng con bé có thể an tâm hơn một chút.

Ở phía dưới khán đài, cả lớp tôi đồng loạt mở đèn flash, im lặng vẫy đèn theo nhịp đàn. Có lẽ do hiệu ứng đám đông, sau đó học sinh các lớp khác cũng bật flash lên, tạo thành một biển sao rực rỡ.

Ngay khi cảm nhận được giọng hát của Huyền Chi đã ổn định hơn, tôi quay lại ghế ngồi, yên tâm tập trung gảy đàn. Đêm nay, tôi chỉ cần làm nền là được rồi.

Bỗng nhiên, một nhóm học sinh ngồi gần sân khấu chợt "Ồ" lên, mọi người ngước mắt nhìn chằm chằm vào Huyền Chi bằng nét mặt lo lắng xen lẫn tò mò. Tôi vội ngẩng đầu lên nhìn Chi, kinh ngạc nhận ra gương mặt Chi đã đẫm nước mắt.

Chi không lau nước mắt, cũng không để tâm đến đám người gần sân khấu đang chú mục vào mình. Con bé cứ đứng yên đấy, chăm chú nhìn về một hướng dưới khán đài, tay vẫn nắm chặt microphone, từng câu hát như xé lòng.

"These are the words I held back,

As I was leaving too soon,

I was enchanted to meet you."

(Đây là những lời mà em chẳng thể thổ lộ,

Bởi em đã phải rời đi quá sớm,

Nhưng em thật lòng hạnh phúc vì được gặp anh.)

Tôi vội tìm kiếm Trường trong đám đông, nhận ra nó cũng đang lặng lẽ nhìn về phía sân khấu. Khoảng cách quá xa nên tôi không thể thấy được biểu cảm của Trường, nhưng tôi dám chắc Trường biết bài hát này Chi hát tặng riêng mình nó.

Trái tim tôi chợt nặng nề như thể có tảng đá lớn đè lên, cổ họng bắt đầu hơi nghèn nghẹn. Tình cảm của Huyền Chi qua từng câu hát thực sự đã chạm tới trái tim tôi, tôi không chắc mình có thể làm gì để giúp Chi, nhưng tôi biết nếu Chi muốn điều gì đó thì tôi sẽ ủng hộ hết lòng. Chỉ là, khi nhìn Huyền Chi vừa hát vừa khóc một cách tuyệt vọng như vậy, trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm giác bất an.

Vừa hát xong Huyền Chi phải rời đi luôn, hình như nhà con bé có việc bận. Công Trường cứ mãi suy tư từ khi chúng tôi kết thúc trình diễn, những lúc như vậy tôi biết nên để nó một mình là tốt nhất.

Kết quả của vòng 2 có ngay trong tối hôm đó, tôi và Huyền Chi được vào chung kết. Lớp tôi vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ, mọi người ai cũng vui, liên tục tag tên Huyền Chi trong nhóm lớp để chúc mừng, nhưng hình như con bé đang bận nên không seen một tin nhắn nào.

Cả đêm ấy không thấy Huyền Chi online, tôi nhắn tin riêng cũng không được, cảm giác bất an trong lòng lại càng lớn hơn một chút.

Đến sáng hôm sau thì dự cảm của tôi đã trở thành sự thật: thầy Nam thông báo Huyền Chi chuyển trường. Thầy nói Chi phải theo mẹ chuyển về Nam Định, vì đi vội quá nên không kịp báo trước, con bé muốn nhờ thầy chuyển lời tạm biệt cả lớp.




Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật