Chanh Mật Ong

Chương 56: Kết thúc



Học kỳ hai lớp 11 trôi qua nhanh như một cơn gió. Trở về từ Kiến An, chờ đợi chúng tôi là hàng loạt bài kiểm tra một tiết và 15 phút, sau đó đến kỳ thi giữa kỳ.

Thi giữa kỳ xong, trường tôi tổ chức vòng tiếp theo của cuộc thi aerobics. Lớp tôi được vào vòng trong nhưng chẳng đứa nào có hứng biên đạo, Minh Việt đề xuất thuê giáo viên thì bị gạt đi vì lý do: "Đằng nào cũng không được giải, sao phải tốn kém tiền bạc."

Bàn bạc cả tuần trời không có kết quả, tiết sinh hoạt cuối tuần, Việt lên bảng viết ra một cái tên, nói với giọng điệu không cho ai thương lượng:

"Lớp mình sẽ nhảy bài "Tập thể dục buổi sáng" nhé, vừa đỡ phải tốn tiền thuê giáo viên vừa không cần tốn chất xám biên đạo, lại còn dễ tập."

Mấy thằng con trai ngồi dưới nói leo:

"Bài mà "Cô dạy em bài thể dục buổi sáng..." tập hồi mẫu giáo á?"

"Cái gì mà: "Tay đưa cao lên trời, hai tay dang ngang bờ vai..." rồi gì nữa ấy..." Thằng Huy đứng ra giữa lớp vừa hát vừa nhảy minh họa, "Tay làm sao nữa?"

"Tay song song trước mặt!"

"Rồi sao nữa?"

"Đứa nào bật lên tao nhảy thử!"

Mặc dù mấy đứa con gái lớp tôi chê ra mặt nhưng bọn con trai thì hào hứng lắm. Tôi tưởng lớp trưởng nói đùa, nhưng cuối cùng vì không ai đưa ra được ý tưởng nào khả thi hơn, thế là lớp tôi thật sự chốt nhảy bài "Tập thể dục buổi sáng" trước sự hưởng ứng nhiệt tình của đám con trai và sự phản đối yếu ớt của con gái.

Lúc đầu, mỗi khi phải tập nhảy ở sân trường, tôi thấy quê lắm. Sau đó, tôi nhận ra tập thể dục kiểu này rất vui, chẳng đứa nào cãi cọ vì động tác hay trang phục như đợt thi vòng loại, quan trọng là có mấy chục con người cũng bị quê chung với tôi.

Tất nhiên cuối cùng lớp tôi chẳng thể có giải bằng bài tập thể dục của các cháu mẫu giáo và Minh Việt còn bị thầy Nam mắng cho một trận vì tội làm ăn thiếu trách nhiệm, nhưng sau đó thầy vẫn gọi cả lớp đến nhà thầy ăn lẩu để chúc mừng đã hoàn thành cuộc thi.

Nói chung là trừ những lúc nói xấu nhau, đấm nhau, chia bè chia phái thì lớp tôi khá là đoàn kết, hòa thuận và yêu thương nhau. Những tháng cuối cùng của năm lớp 11 trôi qua một cách bình yên và nhạt nhẽo, việc học tập và các mối quan hệ của tôi dần đi vào quỹ đạo.

Thi thoảng tôi và Khánh có cãi nhau vì bất đồng quan điểm, nhưng chúng tôi luôn cố gắng tìm cách để hiểu và dung hòa sự khác biệt giữa hai đứa. Tôi thấy vui vì Khánh chịu mở lòng và thể hiện ra những khía cạnh khác với tôi, đồng thời tôi cũng hơi sốc và cảm thấy khó khăn một chút vì mọi thứ không như tôi tưởng. Hóa ra để duy trì một mối quan hệ lâu dài không chỉ cần tình yêu mà còn cần rất nhiều kiên nhẫn và trách nhiệm.

Không những vậy, tôi còn bị áp lực vì không thể chia đều sự quan tâm cho cả người yêu và gia đình, bạn bè, tất cả mọi thứ cứ rối hết cả lên. Ở khoản này thì Khánh giỏi hơn tôi nhiều lắm, có lẽ do đã có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, Khánh biết rõ nó cần làm gì để đem lại cho tôi cảm giác được ưu tiên trong khi vẫn có thể cân bằng các mối quan hệ xung quanh. Khánh hay trách móc thi thoảng tôi vô tâm quá, còn tôi thì lại ngượng ngùng trong việc bày tỏ tình cảm, cho nên tôi chưa thể tỏ ra nồng nhiệt như cách Khánh muốn và luôn bị nó hiểu lầm là tôi chưa đủ yêu.

Tôi cảm thấy, học cách yêu còn khó hơn việc thi được IELTS 9.0 nữa.

Long và Như vẫn vậy, vẫn cãi nhau chí chóe suốt ngày và vẫn không chịu làm lành. Tôi từng hỏi Như vì sao không cho Long một cơ hội, tôi không tin Như không cảm nhận được sự chân thành và nỗ lực của Long, nhưng con bé chỉ cười nói nó thích trạng thái hiện tại của hai đứa hơn. Tôi muốn hỏi, nếu ngày nào đó Long không kiên trì nổi nữa, nếu Long buông tay và có người mới, Như có chịu nổi không? Cuối cùng tôi vẫn giữ im lặng, dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài cuộc, tôi chẳng có lập trường gì để khuyên nhủ hay phán xét quyết định của Như cả.

Có vẻ Nguyễn Công Trường chỉ là holiday crush của Tâm, về đến trung tâm thành phố, Trần Minh Tâm quay trở lại mode ghét Trường ngay lập tức. Gần đây Tâm đang để ý bạn Trọng lớp A7, hôm thi giữa kỳ bạn Trọng ngồi cạnh nhắc cho nó được hẳn 9 điểm Sinh dù nó chẳng có chữ mẹ gì trong đầu, thế là từ lúc nhận điểm, thằng này cứ mở mồm ra là Hoàng Quốc Trọng.

Dạo này Trường đang học thêm vẽ ở cùng chỗ với Trang và Ánh Dương, tôi nghe nói ba đứa định thi khối V đại học Kiến Trúc. Trang kể với tôi Trường vừa xin vào lớp đã có vài con bé chú ý, mà lớp vẽ nhiều bé xinh lắm, vừa xinh vừa có gu ăn mặc, trước đây có mình Ánh Dương đã loạn rồi, từ lúc có thêm Trường, lớp của nó chẳng khác mẹ gì cái chợ tình Sapa. Thằng Trường bất lực lắm mà không thể bỏ lớp được vì Hải Phòng chẳng còn chỗ nào luyện thi Kiến Trúc nữa, ngày nào nó cũng đi học trong sự áp lực cực độ.

Tôi nhắn tin hỏi Trường sao nó không thử yêu một ai đó thì nó gửi lại cho tôi câu quote của Robert Morely: "To fall in love with yourself is the first secret to happiness."

Okay, fine.

À, còn chị Thư của tôi nữa.

Bố Thư biết bà ấy thích con gái. Tôi không hiểu bằng cách nào mà chuyện này lại lộ ra được. Mẹ tôi kể bố Thư mắng chị ấy tệ lắm, còn mẹ Thư thì chỉ biết khóc. Mẹ bảo tôi gọi điện cho Thư, tôi nghĩ trạng thái của Thư không ổn lắm nên cứ loay hoay mãi chẳng thể nói ra câu an ủi, thế nào lại chọc cho bà ấy cười.

Thư có vẻ lạc quan hơn tôi tưởng.

"Nếu tao sinh ra vào thập niên 70 và có một đứa con gái như tao thì khéo tao còn phản ứng mạnh hơn bố ấy chứ." Giọng chị tôi pha thêm chút hài hước, "Bố mẹ muốn con cái "bình thường", bởi vì theo quan niệm của bố mẹ, có gia đình, sinh con đẻ cái mới là đích đến của đời người, mới là hạnh phúc."

"Đấy là do Việt Nam bị ảnh hưởng bởi Nho giáo, giờ đã là thế kỷ 21 rồi, tại sao bố mẹ vẫn định nghĩa hạnh phúc là phải có gia đình con cái đầy đủ nhỉ." Tôi cảm thấy rất bất bình, "Đầy người kết hôn rồi vẫn ly hôn đấy thôi, bao nhiêu cô gái vì lấy chồng sinh con mà hi sinh tương lai, sự nghiệp, người ta cũng có hạnh phúc đâu. Làm sao bác biết chị sẽ không hạnh phúc?"

"Nhưng làm sao bố mẹ biết nếu tao yêu con gái thì tao sẽ hạnh phúc đúng không?" Thư cười khẽ, "Xã hội này vẫn còn rất nhiều định kiến, Việt Nam chưa hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, mà thực tế rất nhiều cặp đôi đồng giới cũng không thể ở bên nhau lâu dài vì nhiều lý do."

Tôi im lặng, đột nhiên không biết phải phản bác thế nào.

Thư nhẹ nhàng nói tiếp:

"Hôm qua mẹ tâm sự với tao nhiều lắm, mẹ bảo, dù tao có thế nào thì vẫn là con của mẹ, mẹ chấp nhận và ủng hộ tao, nhưng mẹ vẫn hi vọng tao là một đứa con gái "bình thường". Mẹ tao bảo, bố mẹ không sợ định kiến của người ngoài, không sợ người ta nói vào nói ra, bố mẹ chỉ sợ, sau này, đến khi tao về già, khi bố mẹ không còn nữa, bên cạnh tao cũng chẳng có ai bầu bạn."

Tôi lặng người, chẳng hiểu sao hai mắt đỏ hoe. Giờ thì Thư phải an ủi ngược lại tôi:

"Nói chung là, mỗi thế hệ có một cách nghĩ khác nhau, mình vẫn nên cố gắng thông cảm và hiểu cho bố mẹ một tí, làm bố mẹ chưa bao giờ dễ dàng cả. Tao không biết sau này thế nào, nhưng mà hiện tại tao có mẹ ủng hộ, có bạn bè, anh chị em, và có Quỳnh nữa, nên tao vẫn rất hạnh phúc. Lỡ về già không có ai bên cạnh thật thì tao vẫn có thể nuôi chó mèo mà, bây giờ còn trẻ, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên thôi."

Tôi thoáng ngẩn người, bất giác nhận ra Thư không còn là bà chị trẻ trâu ngày nào nữa rồi.

Trước khi tạm biệt nhau, tôi dặn Thư:

"Nếu chị bị đuổi ra khỏi nhà thì cứ xách đồ qua nhà em nhé, nhà em còn thừa ba phòng ngủ cơ."

Thư phá ra cười, một lúc lâu sau chị mới đáp lời tôi:

"Tao biết rồi, cảm ơn bé Chanh."

.

.

Lịch thi cuối kỳ của trường tôi vào cuối tháng 4. Hôm chúng tôi thi môn cuối cùng, trời mưa tầm tã.

Cơn mưa đầu hè đến quá bất chợt, hầu như không ai trong chúng tôi có chuẩn bị trước. Tôi và Khánh nghĩ mưa sẽ sớm tạnh nên ở lại lớp đợi, nhưng nhìn trời càng lúc càng tối, bên ngoài vẫn mưa như trút nước, nhà xe chỉ còn lác đác một vài người, cuối cùng Khánh đành phải đội mưa đi gần 1 km để mua áo mưa. Mặc dù tôi đã bắt Khánh về nhà tắm nước nóng và uống trà gừng ngay, thế mà tối hôm đấy nó vẫn bị sốt. Tôi nghi ngờ do Khánh không nghe lời tôi nên nó mới ốm, nhưng trông thấy Khánh mơ màng nằm trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, cuối cùng tôi vẫn không nỡ mắng.

Bởi vì Khánh ốm, kế hoạch đi du lịch Tam Đảo trong mấy ngày nghỉ 30/4 – 1/5 của chúng tôi bị hủy. Lúc đầu công chúa của tôi cố chấp lắm, bị ho tới mức nói không ra tiếng nhưng mà vẫn muốn đi chơi:

"Tao sắp khỏi rồi... khụ khụ... tao chỉ hơi ho... khụ..." Vừa nói Khánh vừa chống tay ngồi dậy để chứng minh với tôi nó nói thật.

"Mày nằm yên đấy." Tôi ấn nó nằm xuống giường, nghiêm mặt, "Không đi đâu hết, ở nhà."

"Nhưng tao muốn đi du lịch với Châu Anh..." Khánh nhìn tôi bằng ánh mắt trông mong, vì ho nhiều nên giọng nói trở nên khàn khàn, nghe rõ là tủi thân.

"Bây giờ tao cũng đang ở bên Khánh đấy thôi?" Tôi chống một tay xuống giường, tay kia vén tóc mái của Khánh lên để đo nhiệt độ, dịu dàng dỗ nó, "Không đi lúc này thì đi lúc khác, quan trọng là mình đi với nhau, đúng không?"

Có lẽ do bị bệnh, đôi mắt của Khánh như tối và sâu hơn. Tôi nhìn thấy sự do dự trong đôi mắt xinh đẹp ấy, Khánh nhíu mày, vẫn cố nói:

"Nhưng mình lên kế hoạch rất lâu rồi, tao không muốn..."

"Mình còn rất nhiều dịp khác nữa cơ mà, đây có phải cơ hội duy nhất mình được đi chơi với nhau đâu." Tôi thở dài ngắt lời Khánh, "Sau này mày muốn đi đâu tao cũng đi với mày, nhé?"

"Thôi được rồi." Khánh rũ mắt, chấp nhận thỏa hiệp, "Hè tao muốn đi Đà Lạt với Châu Anh."

"Được, hè đi Đà Lạt nhé." Tôi mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán Khánh, "Lỡ có bị ốm cũng đi."

Chúng tôi nói chuyện được một lúc thì dì hai của Khánh mang cháo và thuốc lên. Quan hệ giữa Khánh và mẹ kế rất tốt, chẳng hề căng thẳng giống trong các bài báo tôi vẫn hay đọc chút nào.

Em trai cùng cha khác mẹ của Khánh tên là Bảo, Nguyễn Hoàng Gia Bảo. Thằng bé đáng yêu kinh khủng, mới sáu tuổi thôi mà nói chuyện như ông cụ non, suốt ngày chạy vào phòng Khánh nhắc anh phải uống thuốc đúng giờ và ăn nhiều lên. Khánh cho tôi xem ảnh của nó lúc nhỏ, trông hai anh em nó giống nhau y đúc, mà cái miệng Bảo dẻo chẳng thua gì Khánh, lần nào gặp tôi cũng khen chị Châu Anh xinh gái, khéo lớn lên còn tốn gái hơn cả anh.

Mấy ngày nghỉ lễ, mặc dù dành phần lớn thời gian ở nhà Khánh nhưng tôi chưa chạm mặt bố nó lần nào. Trái lại, mẹ kế và em Khánh thì lại ở nhà suốt. Tôi nghe Khánh nói dì muốn về thăm mẹ đẻ mấy hôm, cuối cùng vì sợ nó đang ốm phải ở nhà một mình nên quyết định không đi nữa.

Dì biết Khánh ghét ăn gừng nên dạy tôi cách ngâm chanh đào mật ong để trị ho. Chẳng biết tôi ngâm có thành công hay không, lúc tôi ăn thử thấy khó ăn lắm, thế mà công chúa của tôi ăn hết được cả hũ đầy, còn khen tôi khéo tay. Chắc là tôi ngâm thành công, bởi vì ăn xong hũ chanh mật ong thì bạn Khánh cũng khỏi ho.

Tôi và Khánh thực hiện được lời hứa đi Đà Lạt, nhưng có thêm hơn bốn chục tệp đính kèm. Cụ thể là hè năm nay hội phụ huynh đồng ý cho các con đi du lịch Đà Lạt.

Bố mẹ thuê cho chúng tôi một căn villa hơn mười phòng, ở ba ngày hai đêm. Bởi vì đi theo lớp nên chúng tôi không thăm được quá nhiều nơi, chúng tôi chỉ kịp ghé qua thác Datanla, một vài địa điểm nổi tiếng, đến sở thú và vườn dâu.

Ngày cuối cùng ở Đà Lạt, lớp tôi quyết định ngủ sớm để dậy sớm săn mây. Trùng hợp, hôm đó cũng là sinh nhật của Khánh.

Đợi mọi người ngủ hết đã gần nửa đêm, Khánh hẹn tôi ra ngoài, nó dẫn tôi lên trên sân thượng của villa. Khánh nói muốn tôi là người đầu tiên nó ở bên khi bước sang tuổi 17.

Vừa bước ra ngoài trời, tôi lập tức rùng mình vì lạnh. Dù đang là mùa hè nhưng ở Đà Lạt lúc nào cũng mát mẻ, về đêm, nhiệt độ có thể hạ xuống dưới 20 độ. Khánh cởi áo khoác ra bọc tôi lại, kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế mây được để sẵn bên ngoài, im lặng tựa cằm lên vai tôi, ngắm nhìn bầu trời đêm.

Tôi thoải mái ngả người vào lồng ngực ấm áp của Khánh, ngẩng đầu nhìn theo nó, lặng lẽ cảm nhận thời gian chậm rãi trôi. Cả tôi và Khánh đều ăn ý không nói chuyện, chẳng biết từ lúc nào, chúng tôi bắt đầu tận hưởng những khoảng lặng khi cả hai ở cạnh nhau, không cần lên tiếng, chỉ cần ngôn ngữ cơ thể là đủ.

"Tít tít tít!!"

Tiếng chuông báo thức của tôi chợt vang lên phá tan sự yên tĩnh của màn đêm, tôi vội vàng cúi đầu lục tìm điện thoại trong túi để tắt báo thức, bật cười nhìn Khánh, vui vẻ nói:

"Chúc mừng bạn Khánh của tớ bước sang tuổi 17!"

Khánh cúi đầu hôn tôi, đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, trong mắt mang theo cả bầu trời sao. Nó ôm siết lấy tôi, thì thầm:

"Cảm ơn Châu Anh."

"À đúng rồi." Tôi đẩy nhẹ Khánh ra, lấy nến và bật lửa trong túi, đặt lên bàn, "Tao chưa kịp chuẩn bị bánh nên mình ước tạm trước nhé, về Hải Phòng tao bù cho."

Khánh bật cười, cầm bật lửa thắp sáng nến, vui vẻ nói:

"Tao ước sinh nhật năm nào cũng được đón cùng bé Chanh."

Ước xong, Khánh thổi tắt nến.

"Chỉ thế thôi à?" Tôi ngỡ ngàng vì mọi thứ xảy ra quá nhanh, "Người ta bảo nếu nói ra thì điều ước sẽ không thành hiện thực..."

"Năm nào Châu Anh cũng đón sinh nhật với tao được không?" Khánh dịu dàng ngắt lời tôi, nó nhìn tôi chăm chú.

Tôi ngẩn người nhìn hình bóng chính mình phản chiếu trong đôi mắt đẹp ấy, nói một cách chắc chắn:

"Tao hứa."

"Thế là được rồi." Khánh bế tôi ngồi lên đùi nó, khuôn miệng cong lên hết cỡ, giọng nói ngập tràn hạnh phúc, "Tao phải nói ra điều ước thì Châu Anh mới nghe thấy để thực hiện chứ."

Tôi vòng tay ôm cổ Khánh, vùi đầu vào lòng nó, thì thầm:

"Nhưng nếu như đến một lúc nào đấy Khánh không muốn đón sinh nhật cùng tao nữa thì sao..."

"Thế mình làm một bản cam kết nhé!" Khánh xoa đầu tôi, hào hứng nói.

Tôi buông Khánh ra, nhìn nó nghi hoặc:

"Hả?"

Khánh đặt tôi xuống ghế, nó bảo tôi chờ một chút, sau đó chạy vào trong nhà. Khoảng năm phút sau, nó quay trở lại cùng cái đèn pin, hai tờ giấy A4 và hai cái bút bi.

Khánh đặt tất cả lên bàn, nó bật đèn pin để trên giá, đưa một cái bút cho tôi. Sau đó nó tự mình mở nắp bút, trải giấy ra trước mặt, thúc giục tôi:

"Châu Anh cũng viết đi."

"Viết cái gì?" Tôi ngơ ngác hỏi lại.

"Đây, Châu Anh viết theo tao nhé." Khánh cúi đầu vuốt phẳng tờ giấy, nắn nót:

Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

...

Tôi xin cam kết thực hiện những điều sau:

1. Luôn thể hiện tình yêu với người kia.

Khánh không thể tự cảm nhận được tình yêu của Châu Anh, nên Châu Anh hãy chịu khó thể hiện tình cảm bằng lời nói và hành động.

2. Tôn trọng lẫn nhau.

Tôn trọng ý kiến, quan điểm cũng như ranh giới của nhau. Luôn lắng nghe đối phương nghĩ gì, quan điểm của người kia về những gì mình sắp đưa ra quyết định.

3. Kiên nhẫn với nhau.

Khi Khánh dỗi Châu Anh phải kiên nhẫn dỗ, không được đánh, không được mắng.

4. Luôn dành thời gian hẹn hò và nhắc cho người kia nhớ mình yêu người kia nhiều thế nào.

5. Hiểu và đồng cảm với nhau.

Cố gắng học cách lắng nghe, thông cảm và thấu hiểu nhau. Có vấn đề gì phải chia sẻ ngay lập tức, không được để trong lòng.

6. Tin tưởng lẫn nhau.

7. Giao tiếp hiệu quả.

Luôn cố gắng giữ bình tĩnh và tìm giải pháp khi bất đồng quan điểm, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ và nhu cầu của bản thân.

8. Bao dung lẫn nhau.

Khánh có rất nhiều khuyết điểm, mặc dù Khánh đang cố gắng cải thiện nhưng thi thoảng vẫn sẽ mắc sai lầm, Châu Anh hãy bao dung cho Khánh nhé.

Lưu ý: Bản cam kết vẫn đang trong quá trình sửa đổi và bổ sung.

Ký tên:

Nguyễn Hoàng Gia Khánh

Tôi ngó bản cam kết của Khánh, cảm thấy cứ bất thường chỗ nào đấy:

"Sao mà mấy cái điều khoản này toàn có lợi cho mày thế?"

"Làm gì có?" Khánh liếc tôi, nó có vẻ rất hài lòng với nội dung bản cam kết, "Tao thấy nó rất công bằng."

"Điều 6 này, mày ghi chú thêm vào cho tao." Tôi nhoài người ra bàn, chỉ vào tờ giấy chi chít chữ, "Không được ghen tuông vớ vẩn, phải bình tĩnh tìm hiểu rõ ngọn ngành trước."

Khánh bĩu môi, cúi đầu viết bổ sung, lẩm bẩm:

"Còn gì nữa không?"

"Còn, đưa đây tao viết thêm!"

Vì bản cam kết vớ vẩn của Khánh mà tôi với nó cãi nhau cả đêm, mãi mới hoàn thiện hai bản, một bản Khánh cầm, một bản tôi cầm. Chúng tôi trở về phòng ngủ khi trời rạng sáng, hai đứa ngủ tới gần trưa, đã không săn được mây còn lỡ mất buổi đi chợ Đà Lạt của cả lớp.

Ngoài mặt tôi chê ý tưởng của Khánh trẻ con, nhưng khi cùng Khánh soạn "cam kết tình yêu", tôi thực sự rất hạnh phúc. Trở về Hải Phòng, tôi đọc lại bản cam kết thật kỹ, vừa đọc vừa cười, sau đó cất cẩn thận trong tủ.

Trong phim Kung Fu Panda, nhân vật Oogway từng nói: "Yesterday is history, tomorrow is a mystery, but today is a gift. That's why it is called the present." Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, có thể ngày mai chúng tôi sẽ chia tay, có thể tháng sau, năm sau, hoặc nếu may mắn, tôi và Khánh sẽ ở bên nhau cả đời, đó là chuyện chẳng ai có thể chắc chắn. Nhưng thế thì đã sao? Điều duy nhất tôi có thể nắm chắc là lúc này đây, tình cảm của chúng tôi rất tốt, cả hai đứa đều nghiêm túc và hết lòng vun đắp để hướng tới "tương lai" cho mối quan hệ này. Với tôi, như vậy là đủ.

Hết.

Hà Nội, 14/3/2023


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật