Chanh Mật Ong

Chương 55



Những ngày cuối ở khu quân sự của chúng tôi là các bài kiểm tra dồn dập.

Trong suốt hai ngày, buổi sáng học sinh phải tập điều lệnh đội ngũ và thi lắp súng, buổi chiều thì đến giảng đường làm bài kiểm tra lý thuyết. Thi xong, các trung đội sẽ đến khu vực được phân công để dọn dẹp vệ sinh.

Chúng tôi được phân nhiệm vụ nhổ cỏ ở khu đất trống phía sau tòa B, chẳng biết có phải do trung tâm hết chỗ để dọn hay không mà các thầy lại giao cho trung đội tôi làm vệ sinh khu đất bỏ hoang vốn chẳng ai ghé qua này. Mai Minh Việt nhìn quanh một vòng, trông thấy cỏ dại mọc thành từng cụm dày, có những cây cao gần ngang thân người, nó quyết đoán phân công mấy thằng con trai xuống kho mượn cuốc:

"Cỏ mọc thế này không dùng tay nhổ được đâu, con trai dùng cuốc xới đất lên để long bộ rễ của cỏ ra, mấy đứa con gái đeo găng tay vào, tí nữa nhặt cho vào túi là được."

"Thằng Việt làm việc cẩn thận kín kẽ thật sự, nhìn nó là thấy phong thái của lãnh đạo rồi." Thanh cảm thán, đưa mắt liếc Trang, "Đáng tin cậy và trưởng thành hơn hẳn ai kia."

Trang rũ mắt gẩy gẩy móng tay, giả vờ không nghe thấy lời của Thanh. Con Thanh tức lắm, nó bám riết lấy Trang, bắt Trang phải nghe cho hết những điều tuyệt vời của Mai Minh Việt và công nhận Việt tốt hơn Long.

Tôi mặc kệ khuôn mặt nhăn nhó và ánh mắt cầu cứu của Dương Thu Trang, bước ra chỗ mấy thằng con trai đang cuốc đất để tìm Khánh. Con trai lớp tôi toàn một đám công tử ngậm thìa bạc từ nhỏ, chưa từng làm việc nặng bao giờ, thế mà vung cuốc xới đất trông cũng ra dáng lắm.

Chỉ cần liếc mắt một cái, tôi có thể nhận ra ngay công chúa của tôi. Khánh mặc đồng phục quốc phòng màu xanh nhạt, tay áo sắn lên ba nấc, ở góc độ này, tôi chỉ có thể thấy được một bên sườn mặt đẹp điên đảo của nó.

Khánh hơi cúi đầu, nó rũ mắt, tập trung xới tung đám cỏ dại dưới chân, từng nhát cuốc vừa chuẩn vừa sâu. Bởi vì phải dùng lực nên gân tay của Khánh nổi rõ hẳn lên, trán nó lấm tấm mồ hôi, phần tóc vốn rũ trước trán được vuốt lên, để lộ đôi mày kiếm xinh đẹp. Tim tôi đột nhiên đập nhanh mất kiểm soát, tôi đã quá quen với dáng vẻ Khánh giận dỗi làm nũng từ sau khi chúng tôi yêu nhau, đến mức tôi quên mất công chúa của tôi vốn dĩ quyến rũ và cuốn hút thế nào.

Sau buổi tối nói chuyện với Khánh, tôi đã chủ động hẹn gặp Trường và Lâm Anh để giải thích cho hành vi kỳ lạ của tôi hai năm trước, và cũng để giới thiệu Khánh với Lâm Anh. Cả tôi và Lâm Anh đều ăn ý không nhắc lại chuyện trước kia. Thực ra tôi có hơi tò mò về việc Lâm Anh từng thích tôi, nhưng cuối cùng tôi vẫn không hỏi. Dù Lâm Anh có thích tôi thật hay không thì đó cũng là quá khứ, chúng tôi đã bỏ lỡ nhau, hiện tại ở bên tôi là một bạn bé rất đáng yêu, toàn bộ tình yêu, thời gian và sự chú ý của bạn ấy đều dành cho tôi, cho nên việc ai khác đã hoặc đang thích tôi chẳng còn quan trọng nữa.

Ban đầu, tôi tưởng rằng Khánh giống tôi, Khánh biết rõ cái gì quan trọng nhất, nó sống lý trí và không bao giờ đặt tình cảm lên trên tất cả. Nhưng hóa ra tôi đã nhầm, Khánh luôn lý trí bởi chưa có ai khiến nó dám buông bỏ hết tất cả lớp phòng bị, chấp nhận để người ta chạm vào nơi mềm yêu nhất trong tim. Khánh không được hưởng tình yêu thương trọn vẹn từ gia đình, mẹ Khánh bỏ nó để tìm hạnh phúc mới, bố nó cưới vợ hai, nhân tình ở ngoài nhiều vô kể. Hôn nhân đổ vỡ của bố mẹ khiến Khánh không tin vào tình yêu, bởi thế trước đây nó chưa từng thử nghiêm túc trong chuyện tình cảm.

Long Đặng kể với tôi, cứ khi nào xuất hiện một nàng thơ nào đó khiến Khánh bị thu hút hơn bình thường, nó sẽ bắt đầu tìm cách "thử thách" người ta bằng những trò vừa trẻ con vừa khốn nạn: rep tin nhắn chậm, ghosting vài ba lần, thái độ lúc xa lúc gần và khiến cho cô nàng phải phát điên lên. Cứ như vậy, chẳng ai chịu đựng nổi tính cách thất thường của Khánh, mặc dù nó từng hẹn hò với không ít người nhưng chưa bao giờ có một đoạn tình cảm sâu đậm.

Bây giờ, nhìn lại, dù có thể hơi chủ quan và nghe như đang bao biện, nhưng tôi nghĩ Khánh đơn giản sợ bị phản bội và thiếu cảm giác an toàn. Nó muốn thăm dò giới hạn của người kia, nó muốn xem rốt cuộc người ta yêu nó nhiều tới đâu, nhưng cuối cùng chẳng ai vượt qua bài kiểm tra của nó. Tôi chưa bao giờ ủng hộ cái trò bạo lực tinh thần khốn nạn này, vì tình yêu chẳng phải phép thử, và rất may Khánh đã không làm thế với tôi. Long nói bởi vì nó sợ mất tôi, tôi thì không tự tin tới mức đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng ai đó, nhưng tôi có thể cảm nhận được tôi rất quan trọng với Khánh.

Dẫu tôi luôn cố gắng tỏ ra rộng lượng và tốt bụng, suy cho cùng tôi vẫn là một đứa ích kỷ, có tính chiếm hữu mạnh và ngập tràn hoài nghi. Tôi biết Khánh nhận ra mặt tối của tôi. Khánh lựa chọn chấp nhận tính cách của tôi, chủ động thay đổi vì tôi, cho tôi cảm giác an toàn mà tôi cần.

Và tôi cũng đang rất nỗ lực điều chỉnh để có thể yêu Khánh theo cách nó muốn.

Ngày hôm đó tôi đã giới thiệu Khánh với Lâm Anh, lúc trở về tôi còn khẳng định thêm một lần nữa tôi chưa bao giờ coi Khánh là người thay thế, nếu vẫn thích Lâm Anh tôi sẽ không chấp nhận yêu nó, nhưng công chúa của tôi lại bẻ sang vấn đề khác:

"Sao Châu Anh dứt khoát thế? Châu Anh không còn một chút tình cảm nào với Lâm Anh thật à? Hai năm cơ đấy, nói hết là hết thật á? Sau này Châu Anh hết thương tao thì Châu Anh cũng sẽ vô tình đá tao giống thế này ư? Tự dưng thấy tội nghiệp Lâm Anh quá..."

"..." Không được đánh công chúa, công chúa là để yêu thương.

***

Tiếng bàn tán ồn ào của đám con gái xung quanh kéo tôi trở lại thực tại.

Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy Khánh đang nhìn về phía tôi, trên môi là nụ cười tốn gái quen thuộc. Tôi đứng tựa vào Trần Minh Tâm bên cạnh, cảm thán:

"Bạn kia đẹp trai quá! Người yêu ai mà đẹp trai thế không biết!"

Tôi nghe thấy Tâm lẩm bẩm:

"Người yêu tớ."

"Hả?" Tôi trợn mắt ngó Tâm, phát hiện nó đang dán mắt vào... Nguyễn Công Trường?

"Hở? Cái gì?" Tâm giật mình cúi xuống nhìn tôi, trông rõ là đáng nghi, "Mày vừa nói gì cơ?"

Tôi đứng lùi ra xa nó hai bước, nhìn nó một cách cảnh giác:

"Mày có ý đồ gì với thằng Trường?"

"Ai dám có ý đồ với thằng Trường." Tâm bĩu môi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Tại dáng nó ngon..."

"..." Cũng may bạn Trường của tôi không cùng phòng với thế lực tà ác Trần Minh Tâm.

"Không, tao phải công nhận Nguyễn Công Trường cuốn thật." Dương Thu Trang đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, nó thản nhiên khoanh tay tựa vào người tôi, ánh mắt liếc nhìn mấy thằng con trai như Tú Bà tuyển kỹ nữ, "Bỏ qua mấy thằng đã có ghệ, trường này làm gì còn thằng nào độc thân mà chất lượng cao như bạn Trường, mấy đứa con gái bên Chuyên suốt ngày qua đây hỏi info nó đấy."

"Hồi sáng nay ấy, lúc tập lắp súng và thực hiện động tác ngắm bắn, một đám con gái lớp khác bu lại ngắm thằng Trường." Ngân gật đầu, "Công Trường tập nhảy nên dáng đẹp, vai rộng, lưng thẳng, chân dài, mặc quân phục đẹp vl. Lúc nó cầm súng ngắm bắn có mấy đứa đứng ngoài hét ầm lên, xong thầy phải ra đuổi chúng nó mới đi."

"Còn độc thân mà đẹp trai thì có Long Đặng nữa." Thanh lên tiếng.

Trang liếc Thanh bằng ánh mắt cực kỳ đánh giá:

"Tao tưởng mày ghét thằng Long?"

"Ghét thì ghét nhưng cái gì đúng mình phải công nhận chứ." Thanh lườm Trang.

"Thằng Long cũng được, nhưng nó báo lắm." Ngân chẹp miệng, "Với lại ai cũng biết trong mắt Long giờ chỉ có Quỳnh Như thôi."

Ngân vừa dứt lời thì đột nhiên ở phía bên kia vang lên tiếng hét thất thanh của mấy đứa con gái, đám con trai đang cuốc đất vội vàng dừng tay dạt hết sang một bên.

Tôi nghe thấy thằng Huy gào rõ to:

"ĐM thằng Long vừa chọc phải ổ chuột!"

Chúng tôi cũng nháo nhào hết cả lên, đứa nào đứa nấy vội vã chạy càng xa càng tốt, chỉ có Vũ Quỳnh Như bất hạnh không thể chạy được vì chân đau. Trong lúc hỗn loạn, tôi đã trông thấy mấy con chuột to đùng đang lao về phía Như với tốc độ rất nhanh. Con bé sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, bất lực nhìn đàn chuột càng lúc càng gần.

Ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Như cắn răng đứng dậy, mặc kệ chân đang bắt đầu rỉ máu, tập tễnh chạy về một hướng. Tôi nhìn về phía Quỳnh Như chạy, trông thấy Long cũng đang dùng hết sức bình sinh lao về phía con bé, hai tay dang ra như thể sắp ôm Như vào lòng.

"Sao lại ngẩn người ra thế?" Tầm mắt của tôi bị chặn lại, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Khánh vang lên trên đỉnh đầu, "Châu Anh sợ chuột à?"

Tôi mím môi, suy nghĩ đúng một giây trước khi nhào vào lòng người yêu tôi, nũng nịu:

"Vâng..." Tôi dụi đầu vào ngực Khánh, "Tao sợ chuột lắm..."

Khánh muốn ôm tôi nhưng vừa chạm vào người tôi thì nó lại thu tay, có lẽ do vừa cuốc đất nên sợ làm áo tôi bẩn. Tôi vòng hai tay ra sau lưng Khánh, ôm xiết lấy nó, cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc lấp đầy trái tim. Tôi sẽ không nói cho Khánh biết lúc nãy tôi đã khó chịu thế nào khi thấy mấy đứa con gái lớp khác nhìn chằm chằm vào nó đâu...

"Tao tưởng bé Chanh không biết sợ là gì chứ?" Tiếng cười êm ái của Khánh vang lên bên tai tôi.

Có lẽ do vừa vận động mạnh nên nhiệt độ cơ thể Khánh cao hơn bình thường, mùi hương đặc trưng của con trai hòa cùng mùi nước xả vải dìu dịu ngập tràn khoang mũi khiến tôi váng vất. Tôi cọ nhẹ chóp mũi lên ngực Khánh, hít thật sâu mùi hương gây nghiện trên người nó, thì thầm:

"Tao sợ nhiều thứ lắm, bởi vì có Khánh bên cạnh nên tao mới không sợ gì hết đấy."

Bầu không khí sẽ rất tình cảm và lãng mạn nếu tôi không loáng thoáng nghe thấy Trang quay sang nói với Thanh:

"Hôm qua tao thấy một mình Chanh vác chổi đuổi theo con chuột từ tầng 4 xuống tầng 1 cơ mà..."

Tôi lườm Trang, bình tĩnh buông Khánh ra, giả vờ không nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai đang cố nhịn cười của nó, nói lảng sang chuyện khác:

"Long với Như làm lành rồi à?"

Tôi đưa mắt nhìn về phía bên kia, Quỳnh Như đang cuống quít nép vào lòng Đặng Long, Long vừa ôm Như vừa dịu dàng vỗ lưng con bé trấn an.

Khánh hướng tầm mắt nhìn theo tôi, nó tỏ vẻ ngạc nhiên quá đỗi:

"Sáng nay tao thấy Như vẫn ghét Long ra mặt..."

Khánh còn chưa dứt lời thì đột nhiên Như vung tay đập một phát vào đầu Long, tôi cách xa gần chục mét còn nghe thấy "bốp" một cái rõ to. Con bé chửi Long như con:

"Tự dưng mày chọc vào ổ chuột làm gì hả? Mày ngu vừa thôi chứ, bao nhiêu người ở đây cùng dọn cỏ sao có mỗi mình mày chọc phải mấy con chuột thế? Mày cố ý hãm hại tao đúng không? Đừng có đụng vào người tao!! Bỏ tao xuống!!!"

Long điềm nhiên bế Như đi về phía phòng y tế, mặc cho con bé vừa đấm vừa đá, mặt nó vẫn tươi như hoa. Long hạ thấp tông giọng dỗ dành Như, ở khoảng cách xa thế này, tôi không thể nghe thấy hai đứa nói gì với nhau, nhưng tôi ấn tượng mãi ánh mắt của Long lúc nó chăm chú nhìn Như, giống như trên tay Long là cả thế giới của nó vậy.

Người bên cạnh vươn tay ôm lấy eo tôi, cúi đầu hôn lên má tôi. Tôi ôm lại Khánh, cảm thán:

"Hai đứa chúng nó cứ như mắc nợ nhau từ kiếp trước ấy nhỉ."

Khánh cười khẽ:

"Tao tin vào duyên nhưng không tin vào nợ, do bản thân có biết nắm bắt cơ hội hay không thôi. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Long năm lần bảy lượt làm Như bị thương đâu, thằng Long chỉ muốn tìm cách khiến Như không thể gạt bỏ nó ra khỏi cuộc sống, mấy trò của nó hơi đần nhưng có tác dụng rõ ràng, bởi vì Như vẫn còn tình cảm với nó."

Tôi ngẩn người nhìn đôi mắt màu cà phê đẹp như tranh vẽ của Khánh, giật mình nhận ra đúng là thời gian gần đây Như không còn lạnh lùng với Long như trước, dù mỗi lần gặp nhau là Quỳnh Như tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt nhưng con bé đã thoải mái khi ở cạnh Long hơn rất nhiều. Đến cuối cùng, khi tuyệt vọng và sợ hãi nhất, Như vẫn theo bản năng chạy về phía Long. Trước khi Như nhận ra, trái tim con bé đã tự quyết định rồi.

Bảo sao lúc nãy trông mặt thằng Long lại hớn hở thế, bởi vì bây giờ nó biết rõ, nó và Quỳnh Như chắc chắn chưa thể kết thúc được.

Hóa ra Đặng Quang Long không phải con báo đần mà là một con báo tâm cơ ư?

Tôi chợt nhớ lại vài ký ức không mấy vui vẻ:

"Sao Khánh biết Long cố ý?"

"Chỉ cần liếc mắt là nhận ra thôi." Khánh vô tư trả lời tôi, "Mấy trò này..."

"Trước đây mày từng dùng rồi?" Tôi hoàn tất câu nói giúp Khánh, híp mắt nhìn nó, "Hãy nói với tao ngày xưa mày ném bóng trúng đầu tao chỉ là một tai nạn đi."

"Ờm..." Khánh đảo mắt, rõ ràng nó đang chột dạ.

"Thế còn vụ thầy chuyển tao đến ngồi cạnh mày thì sao?" Tôi tiếp tục hỏi dồn, "Do tao làm ồn nên bị chuyển đi đúng không? Không còn nguyên nhân nào khác nữa hả?"

"... Chắc thế." Khánh do dự trả lời.

Ừ thì "Chắc thế".

Sau khi mọi người ổn định lại, Mai Minh Việt lần nữa phân công nhiệm vụ dọn dẹp, chúng tôi quay trở lại làm việc. Rõ ràng Việt vẫn thoải mái cười nói, trêu đùa mấy thằng đứng cạnh, nhưng tôi cảm thấy trạng thái của nó không ổn lắm.

Hình như lúc nãy Việt cũng chạy về phía Như, chỉ là từ đầu đến cuối Như vẫn luôn nhìn Long.

***

Sau một tuần sinh tồn ở Kiến An, cuối cùng chúng tôi cũng được trở về.

Cả lớp tôi đoán Long Như sẽ quay lại, nhưng chẳng có gì xảy ra cả, hai đứa vẫn duy trì tình trạng khó hiểu, chỉ là không còn quá căng thẳng như trước lúc đi quân sự. Mặc dù vậy, Long Đặng có vẻ lạc quan một cách kỳ lạ.

"Như không muốn quay lại với tao." Long trả lời khi chúng tôi hỏi về mối quan hệ giữa nó và Như.

"Sao mày vui thế?" Khánh nói ra thắc mắc của tôi, "Mày giả vờ đúng không?"

"Khồng." Long cười nhếch mép, "Nhưng mà Như đồng ý tiếp tục làm bạn bè bình thường với tao."

"Ờm..." Tôi nhướn mày, nhìn nó một cách khó hiểu, "Mày vui vì được làm bạn với người yêu cũ?" Sao mà dễ thỏa mãn quá vậy?

"Tất nhiên là không rồi." Long vẫn duy trì nụ cười ngứa đòn kia, giọng nói ngập tràn tự mãn, "Hôm trước thằng Việt tỏ tình với Như, em bé của tao từ chối phũ phàng và còn đ*o muốn giao tiếp với nó nữa, nhưng Như vẫn chấp nhận làm bạn với tao."

Tôi và Khánh đưa mắt nhìn nhau, trông thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương. Mai Minh Việt làm gì cũng cẩn thận và có tính toán, tôi tin chắc nó đoán trước được kết quả nếu nó tỏ tình với Như, thế mà nó vẫn làm. Nó đang đánh cược ư?

Không, từ đầu ván cược này đã không có phần thắng, có lẽ Minh Việt chỉ đang tìm một lý do để từ bỏ thôi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật