Chanh Mật Ong

Chương 40



Tớ xin tặng chương này cho các bạn đã báo cho tớ khi gặp các tác phẩm đạo/ lấy ý tưởng từ CMO!! Chân thành cảm ơn các cậu rất rất nhiều!!

Mặc dù đã để Cảnh báo rất rõ ràng thế nhưng tớ vẫn gặp phải rất nhiều trường hợp đạo nhái, ăn cắp ý tưởng, cố tình bắt chước văn phong. Nhắn tin giải quyết riêng thì chỉ nhận được câu xin lỗi kiểu "Tao đã xin lỗi và xóa truyện rồi, mày còn muốn gì nữa" hoặc không nhận được phản hồi, cho nên từ giờ nếu gặp phải bất kỳ TH nào như vậy tớ làm lớn chuyện và public hẳn thông tin công khai để độc giả xử lý. 

___________________

Gia đình tôi và gia đình Trường đều có kế hoạch riêng cho Tết dương lịch, vậy nên trong suốt 3 ngày nghỉ Tết chúng tôi không hề có cơ hội đụng mặt nhau.

Vừa kết thúc kỳ nghỉ lễ thì tôi lại vướng vào một đống việc lặt vặt, tôi gần như quên mất phải hỏi thăm Trường về chuyện giữa nó và Huyền Chi, mãi đến khi vô tình nhìn thấy mẹ Chi đến tận trường đón Chi đi học thêm thì mới giật mình nhớ ra.

"Châu Anh nhìn gì thế?" Khánh giúp tôi đội mũ bảo hiểm, nghiêng đầu ngó tôi.

Tôi hơi nâng cằm để Khánh cài quai mũ, ngạc nhiên cảm thán:

"Tao không ngờ mẹ Huyền Chi kiểm soát tới mức đến tận trường đưa đón bạn ấy thế này."

"À..." Khánh nhìn theo tôi, nó khẽ nhún vai, nói bâng quơ "Thực ra thằng Trường chẳng làm gì đâu, tao nghe nói mẹ Huyền Chi đọc được nhật ký của nó nên mới đến tận lớp mình dằn mặt thằng Trường."

Quào, Nguyễn Hoàng Gia Khánh không hổ là leader ngầm của hội quyền lực, nó chỉ vô tình nói một câu mà lộ ra bao nhiêu thông tin khiến người ta bất ngờ.

Tôi nở một nụ cười thật tươi, níu lấy tay Khánh, ngọt ngào gọi tên nó:

"Khánh ơi!"

"Ơi?" Khánh nhướn mày nhìn tôi, trong ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều.

"..." Tự dưng tôi quên mất mình phải nói gì rồi.

Khánh bật cười:

"Mày muốn nghe chuyện của Chi với Trường hả?"

Tôi gật đầu ngay lập tức.

"Vậy tao sẽ được gì nào?" Khánh mỉm cười bóp nhẹ má tôi.

"Mày sẽ nhận được tình cảm to lớn của tao nè." Tôi mím môi cười "Và tối nay mày còn được ăn bữa cơm do chính tay mẹ Châu Anh nấu nữa, cơ hội chỉ đến một lần duy nhất thôi nha."

Khánh nhéo mũi tôi:

"Nghe có vẻ tao được lời đấy nhỉ?"

"Chứ còn gì nữa!"

"Lên xe đi, trên đường về tao kể cho nghe." Khánh cười khẽ, gạt chỗ để chân xuống giúp tôi "Về muộn mẹ lại lo."

"Dạ."

Theo như lời Khánh thì hôm ấy còn có cả thầy Nam và một vài người khác cũng ở đấy nữa, nên nó mới biết được chuyện nội bộ. Lúc đó mẹ Huyền Chi chẳng thèm kiêng nể ai hết, cũng không thèm hỏi chuyện rõ ràng, vừa nhìn thấy thằng Trường là mắng thẳng mặt nó luôn.

Thằng Trường chịu mắng oan không nói câu nào, thế nhưng Chi nhịn không được cãi lại mẹ nó, thế là bị mẹ tát ngay trước mặt bao nhiêu người, thậm chí còn dọa sẽ cho Chi chuyển trường.

Sau đó thầy Nam có nói chuyện lại thì mới biết mẹ Huyền Chi bị trầm cảm mức độ nhẹ và có một ít vấn đề về tâm lý, cho nên cách mẹ nó suy nghĩ và hành xử có phần cực đoan hơn bình thường.

Thực sự thì mẹ của Huyền Chi cũng không dễ dàng gì. Tôi vẫn luôn cảm thấy những người làm mẹ đơn thân cực kỳ mạnh mẽ và vĩ đại, họ vừa phải một mình gánh vác trách nhiệm của cả cha cả mẹ, vừa phải đối mặt với bao nhiêu ác ý của xã hội. Bản thân Huyền Chi sống trong một gia đình đơn thân cũng phải chịu thiệt thòi đủ thứ, phải đối mặt với áp lực từ mẹ, từ bạn bè, người thân, thế nhưng con bé có thể lớn lên ngoan ngoãn giỏi giang như vậy đã là tuyệt vời lắm rồi.

Thầy Nam chỉ còn cách chuyển chỗ Trường và Chi, mà từ đấy hai đứa cũng chẳng bao giờ dám nói chuyện với nhau một câu nào nữa.

Nghe xong chuyện, cả đêm hôm đấy tôi mất ngủ. Tôi thấy thương Trường với Chi kinh khủng. Tôi không thân với Huyền Chi lắm, nhưng tôi thực sự hy vọng con bé được sống một cách an yên vui vẻ, Chi phải chịu nhiều ấm ức quá rồi. Còn Công Trường, thực sự tôi không biết nên làm gì với nó nữa.

Công Trường là người sống tình cảm, dù nó chẳng bao giờ thể hiện ra. Tôi không tài nào hiểu được sự im lặng và vẻ ngoài bất cần của nó, giống như nó chẳng bao giờ để tâm đến thứ gì cả, nhưng mà cái gì nó cũng biết hết. Công Trường giống như một phần trong gia đình tôi, dẫu tôi chẳng thể nào hiểu được nó, nhưng tôi thật lòng mong có ai đó sẽ chịu được cái tính dở dở ương ương của nó và khiến nó hạnh phúc.

Dù Công Trường khó nắm bắt và thất thường đến đâu thì tôi cũng nhận ra tâm trạng mấy tuần nay của nó đang cực kỳ nặng nề. Là một người bạn đã chơi với nó gần hai thập kỷ, tôi không thể nào mặc kệ nó được.

Chiều thứ Năm lớp tôi chỉ học ca một, ca hai được nghỉ. Tôi dặn Khánh không cần chở tôi về, sau đó vội vàng thu dọn đồ đạc lao như bay ra nhà để xe, ngồi sẵn lên xe của Trường.

"Khánh Nguyễn không chở mày về à?" Vừa thấy tôi là con chó này bắt đầu nhăn mặt. Tôi nghĩ tôi cần cân nhắc lại về tình bạn này rồi đấy.

"Khồng..."

"Thế đi bộ về, tránh ra cho bố mày lấy xe." Nó vươn tay định xách tôi ra khỏi xe.

Tôi sống chết ôm chặt lấy xe của nó, lắc đầu:

"Tao không đi bộ được... Nhà mày cùng đường với nhà tao cơ mà..."

"Đcm xuống xe cho tao dắt xe ra ngoài." Thái độ vẫn cực kỳ khó ưa "Mày đéo xuống xe thì về kiểu gì?"

"Đưa chìa khóa đây tao dắt cho." Tôi vẫn thấy không đáng tin lắm "Để tao chở luôn cũng được."

"Có cl." Nó cởi cái balo nhẹ tênh ném cho tôi "Yên tâm chưa? Có điện thoại tao trong đấy, cầm cho cẩn thận."

Mặc dù khởi đầu hơi bất ổn một chút nhưng cuối cùng tôi vẫn có thể an toàn đến nhà Công Trường, yên vị trong phòng nó và còn dụ được nó kể lại chuyện hôm trước.

Nội dung câu chuyện của Trường không chênh lệch quá nhiều so với Khánh, có chăng là do Trường chủ động không kể đoạn Chi bị mẹ tát và đoạn mẹ Chi đọc được nhật ký của con bé. Ầy, bạn Trường của tôi lúc nào cũng tinh tế như vậy.

"Vậy bây giờ mày tính sao?" Tôi ngồi bó gối trên sô pha, nghiêng đầu nhìn nó.

"Thì chủ động tránh xa Chi thôi chứ sao." Trường nhún vai "Một phần là lỗi của tao mà, từ đầu tao không nên tiếp xúc gần với Chi như thế, tao không nghĩ nhà bạn ấy phức tạp vậy."

"Tao biết là nói thế này nghe hơi sến..." Tôi vỗ vai nó "Nhưng nếu mày buồn thì có thể tâm sự với tao nhé, tao—"

"Tại sao tao phải buồn?" Trường nhìn tôi một cách khó hiểu.

Tôi cũng khó hiểu nhìn lại nó:

"Chứ không phải mày thích..." Tôi khựng lại "Từ từ, mày không thích Huyền Chi à?"

Nó cau mày:

"Tại sao tao lại thích Huyền Chi?"

"Tại sao mày lại không thích Huyền Chi?" Tôi ngạc nhiên quá đỗi "Mày tốt với Huyền Chi thế cơ mà?"

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế hóa ra OTP của tôi chưa canon à?

Thằng Trường nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng:

"Tao tốt với Huyền Chi thì liên quan gì đến việc tao thích Huyền Chi?"

Tôi cảm thấy rất không phục:

"Thế tại sao mày lại tốt với Huyền Chi? Bình thường mày có bao giờ đối xử tốt vậy với đứa con gái nào đâu?"

"À..." Công Trường chợt ngừng lại một chút, nó gãi đầu "Tao cũng không biết...?"

Tôi với tay xuống đất cầm đôi dép đi trong nhà đập nó:

"Mẹ cái thằng trap boy này!"

"Vãi l**?"

"Chẳng thế thì sao?"

"Tự xem lại mình đi Chanh."

"Cút, tao đéo chơi với mày nữa."

...

Lúc tôi ra khỏi nhà Trường, trời đã chạng vạng tối. Giữa tháng Giêng là thời điểm lạnh nhất năm, dù đã mặc đến bốn lớp áo nhưng tôi vẫn phải rùng mình vì cơn gió Bấc.

Tôi đứng ngoài cổng để đợi Trường lấy xe ra, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Khánh đang dừng xe gần đấy, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi thoáng giật mình, còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận đã vội vàng chạy đến chỗ Khánh.

"Sao mày lại ở đây?" Tôi nghiêng đầu nhìn nó, cố gắng hiểu được cảm xúc phức tạp trong đôi mắt sâu thẳm kia.

Khánh lờ đi câu hỏi của tôi, nó lên tiếng, thế nhưng giọng khàn đặc:

"Tao đưa mày về."

Tôi nhíu mày túm lấy tay Khánh, tay kia đưa lên chạm nhẹ vào mặt nó.

"Lạnh quá..." Tôi vội vàng buông tay ra, tháo khăn quàng cổ xuống khoác lên cho Khánh "Mày đứng đây từ lúc nào thế?"

Khánh để yên cho tôi muốn làm gì thì làm, nó khẽ mím môi, rũ mắt, không nói lời nào.

Đến bây giờ mà tôi không nhận ra Khánh đang dỗi thì quá uổng phí 17 năm sống trên đời. Tôi dịu dàng cầm lấy hai tay Khánh, cố gắng truyền nhiệt độ sang bàn tay lạnh như đá của nó, cảm thấy vừa thương vừa bực mình.

"Mày có ngốc không? Đã dễ ốm lại còn đứng ngoài đường hứng gió lạnh? Sao mày chẳng bao giờ khiến người ta bớt lo thế?"

Khánh im lặng nghe tôi mắng, nhưng thái độ giận dỗi hiện hết lên mặt.

"Làm sao? Tao nói sai à?" Tôi bực mình véo má nó.

Tôi cứ nghĩ Khánh sẽ không phản ứng lại, thế mà đột nhiên nó ngẩng đầu lên nhìn tôi. Không, đúng hơn là nhìn về phía sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại hướng tầm mắt theo Khánh, trông thấy Công Trường đang dắt xe được một nửa ra khỏi cổng.

Trường cũng đang nhìn chúng tôi, nó dừng lại hai giây để suy nghĩ, ngay sau đó nó đẩy xe trở vào nhà, đóng cổng, tiện tay chốt cửa luôn.

"..." Tuyệt vời quá bạn tôi.

Tôi quay lại nhìn Khánh, thở dài:

"Đưa chìa khóa xe cho tao."

Nó ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe cho tôi thật.

"Ngồi lùi lại, để tao chở." Tôi giữ lấy tay lái, cắm chìa khóa vào ổ. Tay chân Khánh lạnh đến tê cứng lại như thế thì làm sao lái xe được.

Khánh vẫn ngồi im, nó lẳng lặng nhìn tôi, không nói gì, cũng không chịu nhúc nhích.

"Hoặc là tao chở, hoặc tao đi bộ về nhà." Tôi lườm nó, bắt đầu thấy mất kiên nhẫn "Mày chọn đi."

Đến lúc này công chúa Khánh Nguyễn của tôi mới chịu để cho tôi chở. Rất mất thời gian nhé.

Tôi có cảm giác Khánh đang cố tình ngồi cách xa tôi cả mét trên yên xe để thể hiện sự bất mãn của nó với tôi, thế là tôi cứ chọn ổ gà mà lao vào, phanh gấp mấy cái, cuối cùng nó cũng phải (miễn cưỡng) ôm tôi.

"Mày đứng đấy bao lâu rồi?" Tôi hỏi Khánh lần nữa khi chúng tôi gần về tới nhà.

"..."

Tôi có cảm giác cánh tay đang ôm eo tôi hơi xiết lại. Tôi cười khẽ, nhẹ nhàng nói tiếp:

"Về nhà tao sẽ kể hết cho mày nghe, nhé?"

"Ừm." Lúc này Khánh mới chịu trả lời tôi, giọng mũi của nó nặng tới mức tôi nghi ngờ nó bị ốm.

Lúc đưa Khánh về đến nhà mình thì tôi nhận ra đúng là Khánh bị ốm thật. Ôi cái cục nợ này...

"Uống hết bát này rồi tao kể cho nghe." Tôi cầm bát canh gừng, chống tay nhìn Khánh đang ngồi trên ghế sô pha "Tao thề là nó rất dễ uống, mày phải tin tao."

"Khồng..." Khánh nhíu chặt chân mày, lắc đầu "Tao ghét gừng lắm, thà mày cho tao uống thuốc còn hơn."

"Mày đã ăn gì đâu mà đòi uống thuốc?" Tôi bắt đầu thấy cáu "Đừng làm mất thời gian nữa."

Tôi hốt hoảng nhận ra hình như ánh mắt của Khánh bắt đầu hơi rưng rưng, nó cứ thế nhìn tôi, giọng nói khàn khàn nghe tủi thân kinh khủng:

"Tao xin lỗi vì đã làm mất thời gian của Châu Anh, bây giờ tao đi về—"

"Không!!" Tôi vội vàng đặt bát canh xuống, nhào đến giữ lấy nó "Không mất thời gian gì hết, tao chỉ nói thế thôi, đừng có về!"

Khánh chịu ngồi yên, nhưng giọng vẫn còn pha chút hờn dỗi:

"Mày đang thấy tao phiền—"

"Không phiền!!" Tôi phải chặn họng nó ngay lập tức "Tại mày không chịu uống canh nên tao mới bực mình đấy."

Khi bị ốm người ta thường nhạy cảm, yếu đuối và dễ tiêu cực hơn bình thường, tôi biết nếu Khánh về nhà kiểu gì cũng sẽ có người chăm sóc nó, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Có lẽ bởi bố mẹ Khánh đều không ở đây, tôi sợ nếu về nhà nó sẽ tủi thân.

"Châu Anh này." Khánh chợt chủ động ôm lấy tôi, nó cọ nhẹ đầu vào bụng tôi, thủ thỉ "Châu Anh có thương tao không?"

"Có." Tôi chẹp miệng, xoa đầu nó "Tao thương Khánh nhất trên đời luôn."

"Vậy Châu Anh đừng bắt tao uống canh gừng nữa được không?"

"..." Quanh đi quẩn lại cũng chỉ vì bát canh gừng thôi à?

"Nhé?" Khánh ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt cún con ngập tràn mong chờ.

"Ừ thì không uống." Tôi đành phải thỏa hiệp "Nhưng mày phải ăn hết cháo và uống thuốc."

"Vâng ạ." Gương mặt Khánh tươi tắn hẳn lên "Châu Anh tuyệt vời nhất."

"Biết thế là tốt." Tôi liếc nó, lấy điện thoại nhắn tin nhờ bác giúp việc mang cháo lên.

Đợi Khánh ăn cháo và uống thuốc xong, tôi thực hiện lời hứa kể tất tần tật mọi thứ về mối quan hệ giữa tôi và Trường cho nó, không bỏ sót một chi tiết nào.

Từ đầu đến cuối Khánh chỉ im lặng nghe tôi nói, thoảng hoặc nó mới khẽ gật đầu hoặc chen vào một vài câu hỏi.

Khi tôi kể xong, Khánh chợt ôm tôi, thái độ nghiêm túc đến kỳ lạ:

"Cảm ơn Châu Anh đã kể cho tao nghe."

Tôi bật cười:

"Tự dưng mày nghiêm túc thế?"

Khánh lắc đầu, giọng nói pha chút rầu rĩ:

"Châu Anh chịu giải thích về những mối quan hệ xung quanh với tao đã là một ân huệ rồi..."

Tôi nhìn nó một cách kỳ lạ:

"Mày làm sao thế?" 

Ai bị ốm cũng lạ lùng vậy ư?

"Châu Anh này..." Khánh không trả lời câu hỏi của tôi, nó vùi đầu vào vai tôi, giọng khàn khàn "Tao nghĩ là tao có thể kiên trì theo đuổi mày, chờ đến khi mày chịu đồng ý chấp nhận tình cảm của tao, nhưng mà tao đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân."

Tôi dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Khánh, đợi nó nói tiếp.

"Hôm nay tao mới chỉ vừa nhìn thấy Châu Anh thân thiết với thằng khác tao đã chịu không nổi." Khánh xiết chặt eo tôi, giọng càng lúc càng nhỏ "Tao nhận ra đến tư cách để ghen tao cũng không có, thậm chí nếu Châu Anh không muốn thì mày hoàn toàn có thể lờ tao đi, đến cả lời giải thích tao cũng chẳng xứng đáng nhận được." Khánh nói chuyện như thể nó vừa phải chịu sự tủi thân kinh khủng vậy "Châu Anh, tao khó chịu lắm..."

Trái tim tôi chợt nhói lên khi nghe Khánh nói những lời kia.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy giờ khắc này tất cả mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Sự cố chấp của tôi, những toan tính, nỗi nghi ngờ, hay sự bất an... tất cả đều chẳng còn nghĩa lý gì cả. Người tôi thích nói thích tôi, vậy thì tôi còn do dự điều gì nữa cơ chứ?

Hà cớ gì tôi phải giày vò cả mình lẫn người như vậy?

"Tao xin lỗi..." Tôi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt nóng bừng vì sốt của Khánh, hôn lên trán nó "Để mày phải chịu ấm ức rồi."

"Ý mày là sao?" Khánh ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt ngập tràn vẻ khó tin.

Tôi khẽ cười, nghiêng đầu chạm nhẹ môi mình lên môi Khánh, hỏi lại:

"Mày thấy sao?"

Nó ngẩn người, vài giây sau mới phản ứng lại:

"Từ từ..." Giọng nói vẫn còn rất nghi hoặc "Mày làm lại hành động vừa rồi đi."

"..." Cái gì vậy Khánh Nguyễn?

"Tao biết ngay mà." Khánh bĩu môi, sụt sịt mũi "Mày làm vậy vì thấy thương hại tao đúng không?"

Vãi cả l**.

"Giờ tôi moi tim ra để chứng minh với bạn tình cảm của tôi là thật lòng nhé?" Tôi vừa nói vừa nghiến răng, cố gắng kìm chế không đè nó xuống giường đánh cho một trận.

Khánh khúc khích cười, nó tựa trán mình lên trán tôi, khẽ lắc đầu:

"Không cần, chỉ cần Châu Anh hôn tao một lần nữa là được."

Tôi khẽ thở hắt ra, vừa nhìn gương mặt đẹp trai ửng hồng vì sốt của Khánh, lòng bỗng dưng mềm nhũn. Dù chúng tôi chỉ cách nhau có vỏn vẹn vài centimet, thế nhưng Khánh nhất quyết không chủ động, nó chỉ im lặng nhìn tôi chăm chú, chờ đợi.

Tôi cảm thấy như thể có ai đó bóp nghẹt trái tim khi nhận ra thái độ dè dặt và bất an của Khánh. Vì vậy tôi gần như không đắn đo, lần nữa ôm lấy khuôn mặt nóng bừng kia, cẩn thận hôn lên đôi môi hoàn mĩ của người.

Ngay khi môi chúng tôi chạm nhau, Khánh ngay lập tức chiếm lấy quyền chủ động. Một tay Khánh đưa ra phía sau đỡ lấy gáy tôi, tay kia vòng qua eo kéo sát tôi về phía nó, chậm rãi dẫn dắt tôi tận hưởng nụ hôn của nó. Nếu mà để miêu tả thì nụ hôn này giống như trong mấy bộ romance Hàn Quốc không giới hạn độ tuổi ấy, ngắn, nhẹ nhàng, nhưng khiến cho người ta vương vấn mãi.

Tôi có cảm tưởng Khánh chỉ chạm môi tôi một chút đã vội buông ra, nó ôm tôi chặt tới mức khó thở, khẽ lẩm bẩm:

"Không được, tao sẽ lây bệnh cho Châu Anh mất..."

"..." Ôm hôn từ nãy tới giờ mới biết sợ lây bệnh à?

"Châu Anh..." Khánh vẫn giữ tư thế ôm tôi chặt kinh khủng, nó vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói khàn khàn như đang nỉ non "Mày thích tao thật à?"

"Thật." Tôi thở dài xoa đầu Khánh, không hiểu tại sao nó lại nghi ngờ tình cảm của tôi như thế. Chẳng lẽ tôi thiếu uy tín tới vậy ư?

"Châu Anh nói thích tao một lần nữa đi." Khánh vẫn không chịu bỏ qua.

Công chúa Khánh Nguyễn lúc ốm hơi bị nhiễu sự đấy nhé.

"Tao rất thích Gia Khánh." Tôi chậm rãi nói rõ từng chữ "Khánh làm người yêu tao nhé?"

"Được." Khánh toe toét cười, nó ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi "Tao đồng ý."

"...Tuyệt vời quá." Tôi lườm nó "Chúc mừng bạn Khánh Nguyễn đã trở thành người yêu đầu tiên của tớ."

Nụ cười trên môi Khánh còn tươi hơn nữa, nó cúi đầu hôn lên má tôi, thì thầm:

"My pleasure." 

---------------------------------

Tớ định viết Ngoại Truyện nho nhỏ khai thác POV của Trường khi Chanh hỏi sao bạn ấy lại tốt với Huyền Chi và POV của Khánh khi thấy Châu Anh và Công Trường lúc ở nhà xe, cơ mà thoi lười quá, hẹn chương sau nha =)))))


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật