Chanh Mật Ong

Chương 39



Chúc các cô gái của tui 20/10 thật vui nhé!!!

Hong biếc tặng gì cho các bbi, thui thì viết vội để up chương mới vậy :">

Chương này tớ viết nhanh và chưa kịp đọc kĩ để soát lỗi nên có gì mọi người cứ cmt nhé, tớ sẽ sửa ngay!  Love u all <3

---------------------------------

Bởi vì Khánh bảo có việc bận nên mẹ tôi không giữ nó lại lâu. Lúc Khánh chào tạm biệt, mẹ tôi lấy cớ phải xuống bếp giúp bác Lan chuẩn bị bữa tối để một mình tôi tiễn nó về.

"Bé Chanh." Khi chúng tôi ra đến cửa, Khánh chợt lên tiếng, giọng nói xen lẫn chút vui vẻ "Tên ở nhà của mày nghe cưng thế?"

Đột nhiên tôi muốn trêu nó:

"Có mỗi tên tao đáng yêu thôi à?"

"Ừ, mỗi tên đáng yêu thôi." Khánh cười khẽ, dùng cả hai tay ôm lấy mặt tôi "Còn mày không đáng yêu tí nào."

Tôi bĩu môi lườm nó:

"Thế mà vẫn có người thích tao đấy."

Nói xong tôi mới giật mình nhận ra mình vừa lỡ lời.

Có lẽ Khánh cũng bất ngờ, nó hơi sửng sốt nhìn tôi, tôi cứ nghĩ Khánh sẽ cố tình lờ đi câu nói kia, thế nhưng nó lại thẳng thắn trả lời:

"Ừa, bé Chanh chẳng đáng yêu chút nào nhưng mà tao vẫn thích." Khánh cong mắt cười, giọng nói vừa trầm vừa dịu dàng "Lạ thật đấy."

Tôi không dám đối diện với đôi mắt chứa chan tình cảm kia, vội vàng rũ mi để giấu đi sự rung động. Bây giờ cả hai chúng tôi đều hoàn toàn tỉnh táo, và thái độ của Khánh cực kỳ nghiêm túc, điều đó có nghĩa là tôi chẳng còn lý do nào để trốn tránh vấn đề này nữa rồi.

Khánh thấy được sự ngập ngừng của tôi, nó khẽ thở dài xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói:

"Tao chỉ muốn cho Châu Anh biết cảm xúc của tao thôi, mày chưa cần cho tao câu trả lời ngay lập tức đâu. Tao thích mày là chuyện của tao, mày không có nghĩa vụ phải đáp lại, cũng đừng vì chuyện này mà cảm thấy áp lực hay né tránh tao, nhé?"

Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.

Tôi mím môi, nâng mắt nhìn Khánh:

"Tại sao mày lại thích tao?"

Đây là câu hỏi là lúc nào tôi cũng canh cánh trong lòng.

Chỉ vì tôi đúng gu nó thôi ư? Bởi lẽ tôi không phải kiểu con gái dễ dàng bị cuốn theo nó, vì trong mắt nó tôi khó nắm bắt, thú vị, vì nó tán mãi tôi không đổ nên nó mới muốn tìm cách có được phải không? Rồi tôi cũng sẽ như vô số người yêu cũ của nó, đến lúc nào đó sẽ bị nó bỏ rơi một cách vô tình như một món đồ đã chơi chán chứ gì?

"Thay vì tìm kiếm một lý do thì tao muốn tập trung vào kết quả. Châu Anh biết không, trước đây tao rất ghét ăn kẹo, nhưng từ khi quen mày lúc nào tao cũng mang sẵn kẹo trong túi vì tao biết mày thích ăn." Khánh giúp tôi vén lọn tóc lòa xòa trước trán ra sau tai, ánh mắt nhìn tôi ấm áp đến mức khiến tôi muốn tan chảy "Tao chưa bao giờ quan tâm người ta nghĩ gì về tao, nhưng lúc nào tao cũng băn khoăn xem trong mắt mày tao là người ra sao." Khánh chợt bật cười, như thể vừa nhớ ra chuyện gì thú vị lắm "Tao ghét học Văn đến mức chỉ cần nhìn quyển vở Văn là thấy buồn ngủ, thế mà tao có thể ngồi làm đề cương Văn suốt 4 tiếng với mày ở thư viện thành phố, bây giờ nghĩ lại tao vẫn thấy ngạc nhiên đấy."

"Mày hiểu ý tao mà, đúng không Châu Anh?"

Tôi ngẩn người, trái tim đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Đây là lời tỏ tình ấn tượng nhất mà tôi từng nhận được, và cũng là lời tỏ tình khiến tôi thấy rung động nhất. Tôi không chắc tôi bị sự chân thành trong câu chuyện của Khánh làm cảm động, hay bởi người đó là Nguyễn Hoàng Gia Khánh chứ không phải ai khác.

Thế nhưng tôi vẫn không muốn buông tha cho nó dễ dàng như vậy:

"Ý mày là khi mày thích ai thì người đó sẽ trở nên đặc biệt, cho đến khi mày gặp được người đặc biệt hơn phải không?"

Chính tôi cũng bị sự ngoa ngoắt bất thường của bản thân làm bất ngờ. Cứ bao giờ có chuyện liên quan đến Khánh là tôi lại xấu tính như vậy.

Khánh không tỏ ra nao núng như tôi tưởng, nó quả quyết lắc đầu, nhìn sâu vào mắt tôi:

"Không phải, với tao Châu Anh là ngoại lệ duy nhất."

Tôi gần như nín thở khi nhìn vào đôi mắt nâu sậm sâu thẳm của Khánh. Tôi có thể tìm thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt đẹp đến nao lòng ấy, mỗi khi Khánh nhìn tôi chăm chú như vậy, tôi lại có ảo giác như thể mình là cả thế giới của nó. Tôi sẽ chết đuối trong ánh mắt ấy mất...

"Tao không dám đảm bảo chuyện tương lai, tao chỉ cần biết hiện tại tao rất thích Châu Anh, dù Châu Anh có làm gì thì tao vẫn thích." Khánh chậm rãi nâng tay trái của tôi lên, cẩn thận hôn lên lòng bàn tay "Tao từng làm chuyện có lỗi với Châu Anh, tao biết trong mắt Châu Anh tao không hề đáng tin, cho nên tao chỉ hi vọng Châu Anh cho tao cơ hội chứng minh tình cảm của tao là nghiêm túc."

Tôi không nhớ tôi đã tạm biệt Khánh và quay trở vào nhà như thế nào, bây giờ trong đầu tôi chỉ còn hình ảnh nam vương Khánh Nguyễn cúi đầu nghiêm túc hôn lên lòng bàn tay tôi và gương mặt đẹp trai điên đảo của nó khi nói thích tôi.

Không được, phải nghị lực lên Châu Anh.

"Gớm, tiễn bạn gì mà mất nửa ngày thế hả bé Chanh?" Mẹ tôi vừa ăn táo vừa chép miệng liếc tôi "Mặt mũi đỏ như cà chua chín rồi kìa."

Tôi biết điều ngậm hột thị, cắm cúi bước đến ngồi xuống cạnh mẹ, giả vờ nhìn vào màn hình ti-vi.

Nhưng mà mẹ vẫn không bỏ qua cho tôi:

"Thằng bé còn đẹp trai hơn bố mày ngày xưa nữa, con gái mẹ có mắt nhìn đấy."

"Chẳng lẽ ngày xưa mẹ chọn bố chỉ vì bố đẹp trai thôi à?" Chứ không phải là do bố hiền lành, chăm chỉ, chịu khó, chiều mẹ như chiều bà cố nội à?

"Con nghĩ sao?" Mẹ khinh bỉ liếc tôi "Tốt tính hay giàu có thì còn có thể giả vờ được, chứ mẹ chưa thấy ai giả vờ đẹp trai cả."

"..." 10 điểm lý luận ạ.

Mẹ tôi lại hỏi tiếp:

"Hai đứa thích nhau thế rồi mà vẫn chưa chính thức quen nhau à?"

Suýt nữa thì tôi phun ngụm nước vừa uống ra ngoài. Tôi vội vàng nuốt nước xuống bụng, ngó mẹ tôi một cách khó tin:

"Ai thích ai cơ ạ?"

Mẹ nhấp môi, lắc đầu nhìn tôi:

"Mẹ lại chẳng đẻ ra mày."

Tôi bị ánh mắt "nhìn thấu hồng trần" của mẹ chặn họng, không thể nào mở mồm ra cãi cố nổi một câu. Thế là tôi đành phải nói vòng vo:

"Tại vì Khánh đẹp trai, nhà lại còn có điều kiện, con không có cảm giác an toàn..."

"Cái này thì đúng rồi." Mẹ tôi gật gù "Thằng bé này có tướng đào hoa, chắc bạn gái cũ cũng không ít."

Tôi tròn mắt:

"Sao mẹ biết?"

"Đẹp trai, nhà giàu, dẻo miệng thì gái nào mà không thích." Mẹ tôi chép miệng "Thằng bé này rất khéo, chắc chắn gia đình cũng không đơn giản, để về lâu dài thì mẹ không khuyên con yêu nó đâu, nhưng nếu bỏ lỡ một thằng như nó thì con sẽ tiếc mãi."

"Con còn nhỏ mà, học đã, yêu đương sớm không tốt đâu ạ." Tôi đáp lời mẹ một câu khô khốc.

"Con vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện trượt Chuyên đấy à?" Mẹ chợt nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú "Con vẫn tự trách mình đúng không?"

Tôi im lặng cúi đầu mân mê ngón tay, lòng bỗng cảm thấy bực bội một cách vô cớ. Tôi hi vọng mẹ sẽ dừng chủ đề này lại, nhưng rõ ràng mẹ coi im lặng là biểu hiện của việc ngầm đồng ý. Mẹ tôi thở dài nói tiếp:

"Mẹ có cảm giác con như thể đang trừng phạt mình, con từ bỏ hết tất cả sở thích cá nhân, bạn bè cũ cũng không thấy đến nhà mình chơi nữa. Con lúc nào cũng chăm chăm vào học, thi hết chứng chỉ này đến chứng chỉ khác, điểm trên lớp chỉ cần tụt một chút là tự trách mãi." Mẹ nhẹ nhàng xoa vai tôi "Mẹ không hiểu tại sao con phải áp lực như vậy, rõ ràng bố mẹ có bao giờ bắt ép con phải thế này thế kia đâu..."

Tôi tựa đầu vào vai mẹ, tự dưng sống mũi bắt đầu cay cay. Mấy năm qua tôi đã cố gắng kinh khủng, cố gắng đến mức ép bản thân kiệt sức, chỉ vì muốn bắt kịp người đó.

Chúng tôi đã hứa hẹn cùng nhau sẽ đỗ vào trường Chuyên, thế mà cậu ấy đỗ, tôi trượt. Tôi chỉ có thể bất lực nhìn cậu ấy càng ngày càng xa tôi, cậu đỗ vào ngôi trường mà cả hai cùng mơ ước, còn tôi phải vào tạm một trường công lập khác.

Thời gian đầu tôi thấy thất vọng về bản thân đến mức tôi chẳng muốn gặp ai, tôi bắt đầu nghĩ giá như mình không nhảy, giá như mình không tốn thời gian vào những việc vô bổ kia thì có lẽ tôi đã có thể đỗ vào Trần Phú Chuyên, đã có thể khoác lên bộ đồng phục màu thiên thanh, đã có thể ở bên cậu ấy.

Tôi tự ngắt kết nối với hầu hết các mối quan hệ cũ, thậm chí tôi còn tìm cách tránh mặt cậu ấy, lâu dần người ta cũng không còn liên lạc với tôi nữa. Tôi như thể biến thành một người khác, khác đến mức bạn bè cấp hai đi lướt qua tôi còn chẳng thể nhận ra.

Nếu không thể vào cùng cấp ba, vậy ít nhất tôi cũng phải vào được cùng một trường đại học với cậu ấy.

Đây là những chuyện mà tôi chẳng thể, cũng chẳng muốn tâm sự với ai.

"Bé Chanh này." Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi "Con có thấy vui khi học ở lớp hiện tại không?"

Tôi sững người, trong đầu như thể có một thước phim tua lại toàn bộ những kỉ niệm từ lúc bắt đầu bước chân vào lớp 10 THPT A.

"Có ạ, con vui lắm." Tôi khẽ gật đầu "Con thấy rất may mắn vì đã gặp được mọi người."

"Có một số chuyện không thành là do ông trời đang bảo vệ con đấy." Giọng mẹ tôi dịu dàng quá đỗi, dịu dàng tới mức khiến tôi muốn khóc "Nếu không trượt Chuyên thì làm sao con gặp được những người bạn tuyệt vời thế này đúng không? Quá khứ là chuyện không thể thay đổi, cho nên mẹ mong con có thể tận hưởng hiện tại, đừng để sau này nghĩ lại mới tiếc."

Thấy tôi im lặng, mẹ từ tốn nói tiếp:

"Thằng bé kia thích con lắm, nhìn là mẹ biết. Mẹ không cấm cản con cái yêu đương bao giờ đâu, con tính thế nào thì tính."

Tôi ngồi thẳng dậy, tỏ ra nghi ngờ nhìn mẹ:

"Sao mẹ người ta thì suốt ngày lo lắng con cái yêu đương ảnh hưởng đến học tập, còn mẹ lại ngược đời thế nhỉ?"

"Tại bố mày là bạn học của mẹ, mẹ phải chăn mãi từ cấp ba đến khi tốt nghiệp đại học mới lừa được bố cưới mẹ đấy." Mẹ nhấp một ngụm nước, liếc tôi "Bố mày còn tưởng ổng tán được mẹ."

"..." Hóa ra bố tôi chỉ là hạt thóc thôi ư?

Không biết thấy được biểu cảm thế nào đó trên mặt tôi mà mẹ bật cười, mẹ xoa rối tóc tôi, đứng dậy:

"Mẹ đùa thôi, nếu con yêu Gia Khánh, vậy thì con gái của mẹ sẽ có thêm một người bảo vệ, mẹ nên thấy vui chứ, đúng không?"

Tôi không biết nói gì, lặng lẽ đứng lên ôm mẹ. Được làm con của mẹ là may mắn của tôi.

Mẹ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi:

"Mẹ biết con muốn dùng thời gian làm thước đo sự nghiêm túc trong tình cảm, nhưng đừng để người ta đợi lâu quá nhé. Không phải cái gì của mình vẫn sẽ mãi là của mình, nếu con không trân trọng, không dành thời gian và tình yêu thương, không đáp lại người ta, rồi đến lúc nào đấy người ta sẽ phải buông tay. Lúc đó có hối hận cũng không kịp đâu."

"Con biết rồi mẹ." Tôi vùi đầu vào vai mẹ, mơ hồ đáp lời.

***

Sau cuộc nói chuyện với mẹ, tôi có cảm giác như thể ai đó đã tháo bớt rất nhiều xiềng xích mà tôi vô tình tự tròng lên cổ mình.

Quan hệ giữa tôi và Gia Khánh cũng có sự thay đổi nho nhỏ, thực ra chính tôi cũng không biết sự khác biệt ấy đến từ đâu, chỉ là cảm giác khi cả hai ở cạnh nhau không còn giống như trước nữa. Dù sao mối quan hệ mập mờ và mối quan hệ công khai theo đuổi vốn dĩ đã khác nhau rồi.

Khánh đối xử với tôi càng lúc càng ân cần, nó chủ động tránh xa tất cả các mối quan hệ với bạn bè khác giới, đi đâu, làm gì cũng báo với tôi một tiếng. Thực sự thì tôi không cần Khánh phải làm vậy, chúng tôi chưa phải là người yêu, mà dù yêu nhau thì nó cũng cần không gian riêng chứ.

Tôi đã bảo Khánh rất nhiều lần là nó không cần phải làm vậy đâu, nhưng nó chỉ nhẹ nhàng trả lời tôi:

"Nhưng tao rất muốn cho Châu Anh biết."

Ừm, nó cũng biết là tôi có trust issue với nó cơ đấy.

Có lẽ cả lớp đã quen với việc nhìn thấy chúng tôi dính nhau như keo, bây giờ chẳng ai còn bận tâm bàn tán về quan hệ giữa tôi và Khánh nữa. Có chăng chỉ là một vài lời cảm thán của Thanh và Ngân "Rồi chúng mày vẫn chưa yêu nhau nữa hả? Chơi cái trò gì mà lâu quá vậy?".

Mỗi khi có ai đó hỏi tôi như vậy, tôi chỉ biết cười trừ và lảng sang chuyện khác. Tôi không biết tại sao mình vẫn chưa chấp nhận tình cảm của Khánh, rõ ràng chúng tôi thích nhau, Khánh là người chủ động tỏ tình, và trong lòng tôi cũng chẳng còn mối băn khoăn nào khác. Có lẽ vì tôi vẫn còn cảm thấy mối quan hệ này thiếu thiếu một cái gì đó, hoặc có lẽ vì cậu ấy.

.

.

26/12, tôi có kết quả thi IELTS.

Tôi được 7.0 overall, không cao lắm nhưng cũng là một chuyện đáng để ăn mừng.

29/12, ngày đi học cuối cùng của năm 2018 trước khi nghỉ Tết dương lịch.

Giờ ra chơi ngày hôm đó, lớp tôi có một cái drama chấn động: Mẹ của Huyền Chi đến tận lớp muốn gặp riêng Công Trường để nói chuyện.

Hôm ấy mẹ Huyền Chi nói chuyện với Công Trường tận nửa tiếng đồng hồ, Chi cũng bị mẹ gọi ra cùng. Sau đó Chi phải về nhà sớm, còn Trường vẫn quay trở lại lớp học như bình thường, nhưng ai cũng nhìn ra được nó đang khó chịu vl nên không dám hỏi chuyện.

"Mẹ của Huyền Chi là mẹ đơn thân." Khánh chợt thì thầm vào tai tôi khi thấy tôi cứ mãi thấp thỏm quay xuống ngó Công Trường "Có một cô con gái thôi nên kìm kẹp ghê lắm."

Tôi tròn mắt nhìn Khánh: 

"Sao mày biết?"

Khánh nhếch môi cười:

"Tao biết rất nhiều chuyện chứ không phải mình chuyện này." Nó vươn tay nựng má tôi "Bé Chanh có muốn nghe không?"

Tôi biết điều cầm lấy bàn tay đang áp lên má mình, nhẹ nhàng lồng tay mình vào tay Khánh, nâng mắt nhìn nó:

"Có ạ."

Khánh hơi khựng lại, chừng hai giây sau nó mới khẽ hắng giọng:

"Có một lần lớp mình đang tập aerobics thì mẹ Huyền Chi ghé qua trường mình, hôm đấy mẹ nó đã để ý thằng Trường rồi, tại vì Công Trường là người đứng dưới đỡ Huyền Chi."

"Thế á?"

"Ừ, hôm đấy mày bận học IELTS nên không đến." Khánh khẽ khàng mân mê ngón tay tôi, nói tiếp "Mẹ Huyền Chi hỏi Long Đặng xem Công Trường là ai, sau đó cả buổi cứ nhìn chằm chằm hai đứa nó, đến mức thằng Long ngồi cạnh còn thấy rén hộ."

"Chỉ có vậy thôi mà mẹ Huyền Chi đến tận lớp mình gặp Trường á?" Tôi hạ giọng hỏi Khánh, một tay giả vờ cầm bút viết bài.

Khánh vẫn tiếp tục nghịch bàn tay còn lại của tôi ở dưới gầm bàn, nó ngồi ghé sát vào tôi, nói nhỏ:

"Tất nhiên là không. Mày nhớ hôm 24/12 lớp mình đến nhà Long Đặng ăn không? Hôm đấy Trường đưa Huyền Chi về nhà thì bị mẹ Chi bắt gặp, cái này tao chỉ nghe kể lại thôi chứ cũng không rõ còn chuyện gì, nhưng mà chắc phải có cái gì đấy nữa thì mẹ Huyền Chi mới chạy đến tận lớp tìm thằng Trường." 

------------------------

Hôm nay có một bạn góp ý là những chương gần đây chửi tục rất nhiều, thực ra thì chỉ có POV của Khánh chửi tục nhiều, còn về cơ bản POV của Châu Anh tần suất xuất hiện các từ chửi tục khá ít, nhưng nếu mọi người thấy khó chịu thì thoải mái phản ánh nhé, tớ sẽ điều chỉnh từ từ.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật