Chanh Mật Ong

Chương 37



Bài "Phong" hợp với chương này cực kỳ luôn áaaa

-----------------

Trong những buổi ăn uống liên hoan thế này, lớp có đoàn kết hay không chỉ cần liếc mắt một cái là rõ.

Lớp tôi như thể bị chia thành ba thái cực, để mô tả một cách dễ hiểu thì, một bên là Gia Khánh và những người bạn, một bên là Mai Minh Việt và những người bạn, phần còn lại là Trần Minh Tâm và dàn harem của nó.

Căn bản là Trần Minh Tâm chơi với cả lớp, nó được add vào chục cái group chat khác nhau và chẳng bao giờ thiếu người vây quanh, đặc biệt là con gái. Được cái Minh Tâm nhiều bạn nhưng nó biết nhìn người, cho nên hội bạn của nó rất chất lượng, dù không thân thiết với bạn bè của nó nhưng tôi vẫn có thể thoải mái chơi chung. Nghe là biết tôi ngồi chung mâm với Tâm rồi đó.

Mặc dù ngồi cách tôi gần 20 con người nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó Nguyễn Hoàng Gia Khánh vẫn tia thấy chai Strongbow trước mặt tôi. Tôi chỉ có thể bất lực nhìn nó cầm chai nước hoa quả đến đổi lấy chai bia của tôi, trước khi đi còn nựng má xoa đầu nhắc tôi ăn ít đồ cay vì bụng tôi yếu.

"Ờm..." Trần Minh Tâm liếc tôi, chẹp miệng, quay sang nói chuyện với đứa bên cạnh "So, anyway, tao vừa nói đến đâu rồi ấy nhỉ?"

"..." Cái thái độ gì đấy?

Ăn uống xong xuôi, tôi bị Ngân lôi sang chơi Uno với đám bạn của nó. Hình như hội Quân Trần chơi Truth or Dare, lúc đầu Long Đặng muốn kéo tôi vào chơi chung, nhưng bị Khánh ngăn lại. Truth or Dare chính là trò chơi hành xác và moi móc bí mật của người khác một cách công khai, nếu Khánh không giúp tôi từ chối thì tôi cũng sẽ không chơi trò này cùng với hội Quân Trần.

.

.

Chơi Uno đến ván thứ 3 đã hơn 9 rưỡi tối. Trên tay tôi chỉ còn có 2 lá bài, nếu không có gì bất ngờ thì ván này tôi sẽ về nhất.

Bỗng nhiên mấy đứa ngồi xung quanh đều ngẩng đầu nhìn ra phía sau lưng tôi. Tôi vừa định quay lại thì cả người đã bị ai đó ôm trọn lấy, mùi rượu nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi.

"Châu Anh..." Người đó lên tiếng, giọng khàn khàn, cánh tay xiết nhẹ eo tôi "Mày đang làm gì thế?"

Khánh đang say ư?

"Mày uống rượu đấy à?" Tôi khẽ thở dài đưa tay ra phía sau vuốt ve khuôn mặt nóng bừng của Khánh, nghiêng đầu nhìn nó "Vừa mới khỏi ốm lại còn uống rượu?"

"Một ít thôi..." Khánh dụi đầu vào cổ tôi. Hơi thở nặng nề, nóng hổi từ người phía sau trực tiếp phả vào da thịt khiến tôi thấy hơi nhồn nhột "Hình như hơn một chai soju... nhưng mà đấy không phải chuyện quan trọng."

"Thế chuyện gì quan trọng?" Tôi bật cười, véo nhẹ khuôn mặt xinh đẹp bị rượu làm cho ửng hồng của ai kia.

"Chuyện là..." Khánh chợt ghé sát vào tai tôi, thì thầm "Tao thích Châu Anh lắm, thích đến phát điên..." Càng lúc giọng Khánh càng nhỏ, gần như lời nỉ non "Thích hơn bất kỳ ai khác trước đây..."

Tôi sững người, trái tim đập nhanh chưa từng thấy, gần như không thể tin được mình lại nhận được lời tỏ tình trong hoàn cảnh như thế này.

Nhưng mà từ từ đã, không phải Khánh đang chơi Truth or Dare với hội bên kia à?

Tôi đưa lại bộ bài trên tay cho Trang nhờ nó chơi hộ, sau đó đứng dậy kéo Khánh ra góc vắng người. Mặc dù đang không tỉnh táo lắm nhưng Khánh vẫn rất ngoan, tôi bảo gì nó đều nghe nấy, mỗi tội dính người hơn bình thường.

"Bỏ cái tay ra." Tôi bực mình đánh mạnh vào tay Khánh, vừa ngồi xuống đã sán đến ôm ôm ấp ấp, tôi còn chưa hỏi tội nó đâu "Đcm bố mày biết thừa mày đang chơi Truth or Dare với mấy thằng kia đấy, chúng nó thách mày ra tỏ tình với tao đúng không?"

"Đau..." Khánh hơi bĩu môi, nhưng nó vẫn không chịu buông tay, tỏ ra tủi thân giải thích "Không phải đâu, mấy thằng kia không thách như thế."

"Vậy chúng nó thách mày cái gì?"

Khánh chợt cong mắt cười, nó cúi đầu hôn lên tai tôi, nói rõ từng chữ:

"Tỏ tình với người tao thích."

Đôi môi mềm mại của người dừng lại ở cổ tôi, mùi rượu hòa lẫn mùi hương quen thuộc ngập tràn khoang mũi, hơi thở nóng ấm nặng nề phả lên da thịt và cái ôm vững chắc kia, tất cả như ép tôi phát điên.

Nguyễn Hoàng Gia Khánh, anh làm tôi tự vả hơi nhiều rồi đấy.

Tôi cảm giác được Khánh đã buồn ngủ lắm rồi, nó gần như tựa hẳn lên người tôi, giọng nói khàn khàn khẽ nỉ non:

"Châu Anh, trò chơi này em thắng rồi..."

Tôi đỡ Khánh nằm gối đầu lên đùi mình, dịu dàng luồn tay vào mái tóc của nó, không biết đang nói với Khánh hay tự nói với chính mình:

"Trong trò chơi tình ái này, cả hai chúng ta đều là kẻ thua cuộc."

Khánh thoải mái dụi đầu vào tay tôi, hơi thở dần trở nên đều đều. Tôi bật cười, khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nó, thở dài:

"Nguyễn Hoàng Gia Khánh, bởi vì hôm nay mày không tỉnh táo nên tao sẽ xem như chưa nghe thấy gì, hi vọng mày đừng khiến mối quan hệ của chúng ta càng thêm phức tạp nữa."

"Ưm..." Khánh mơ hồ đáp, giữ lấy tay tôi ôm vào lòng.

Một lúc sau, Đặng Quang Long từ bên ngoài đi vào, vừa thấy chúng tôi, nó ngay lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý:

"Khánh Nguyễn tỏ tình với mày rồi?"

Tôi bình tĩnh xoa đầu Khánh, nâng mắt nhìn Long, hạ giọng:

"Trò của mày hả?"

Long thản nhiên khoanh tay tựa vào cửa, nhún vai:

"Tao chỉ thách Khánh Nguyễn tỏ tình với người nó thích thôi, còn lại tao chẳng biết gì cả."

"Hôm nay Khánh uống bao nhiêu?" Tôi lườm Long, con chó này rất giỏi phủi sạch trách nhiệm nhé.

"Gần 2 chai soju, tại nó chơi thua thôi." Long Đặng đảo mắt, cười rõ vô tội "Thêm hơn một chai Strongbow lúc ăn lẩu nữa."

"Mày tính giỏi đấy." Tôi cười nhạt, rũ mắt nhìn gương mặt đang say ngủ của Khánh. Tôi biết Khánh là người rất giỏi kiểm soát bản thân, mấy thằng kia không bày trò thì làm sao nó uống nhiều đến mức này.

"Tao đã bảo tao không biết gì hết mà, đây là chuyện của chúng mày, tao chẳng liên quan." Long chậc lưỡi, đứng thẳng dậy "Tao đến đây nghiệm thu kết quả thôi, hai đứa mày cứ tự nhiên, trong tủ có chăn gối mới đấy."

"Cảm ơn mày."

Long Đặng chợt cong môi cười, nháy mắt với tôi:

"Không phải khách sáo, nếu mày cần thì ngăn kéo đầu giường có condom đấy, không đủ thì mày có thể tìm trong ví Khánh Nguyễn."

"Vãi l**?" Tôi trợn mắt ngó Long, tự hỏi mình có nghe nhầm không.

Thằng Long hớn hở quan sát vẻ mặt của tôi, nói tiếp:

"Chắc mày không khốn nạn tới mức ra tay với người ở trong tình trạng không thể tự vệ đâu, nhưng mà thôi tao cứ nhắc trước."

"Cút."

"Have fun." Trước khi rời đi nó còn tri kỷ đóng cửa lại giúp tôi nữa.

Xuống địa ngục đi Đặng Quang Long.

Đợi Long đi hẳn, tôi cẩn thận đặt Khánh nằm xuống giường, mở tủ tìm chăn gối, sau khi sắp xếp ổn thỏa xong xuôi mới đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, tôi lại đụng mặt Đặng Long một lần nữa.

"Nhanh thế?" Long cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi, đưa mắt thoáng liếc đồng hồ dưới tay "Còn chưa được 10 phút?"

Tôi lờ đi ẩn ý trong câu nói của nó, vào thẳng vấn đề:

"Chắc hôm nay Khánh không về được, mày để ý Khánh giúp tao nhé."

"Ơ thế không ở lại à?" Long ngả ngớn cười, đưa mắt về phía cửa phòng ngủ.

"Mày dám cho tao ở lại à?" Tôi hỏi ngược lại nó, nghiêng đầu nhìn Quỳnh Như đang ngồi chơi Ma sói với một nhóm khác.

"Tất nhiên là không." Long bĩu môi, phẩy tay "Rồi, yên tâm, tao không để Khánh của mày chết được đâu."

"Cảm ơn mày, có gì nhắn tao nhé."

"OK."

***

Hơn 10 giờ tối, hầu hết mấy đứa con gái đều đã về nhà, chỉ có số ít những đứa không có giờ giới nghiêm như tôi là còn nán lại giúp dọn dẹp.

"Thôi, cứ để đấy, không phải dọn đâu." Long Đặng ôm Quỳnh Như, tay kia khẽ phẩy "Mai tao gọi công ty vệ sinh đến dọn cho sạch, Khánh Nguyễn giàu lắm, mấy cái này nó trả hết cho."

"..." Tuyệt vời quá ạ.

Gia chủ đã nói thế tất nhiên chúng tôi cũng không khách sáo làm gì, đứa nào đứa nấy tự giác xách đồ đi về.

Huyền Chi phải có mặt ở nhà trước 9 rưỡi tối nên Công Trường đưa con bé về từ hơn 9 giờ. Lúc đầu Công Trường có vẻ phân vân suy nghĩ dữ lắm, hình như nó đang lo tôi không có ai đưa về. Xe của tôi mới bị hỏng nên hôm nay Trường chở tôi đến, thực ra Trường vẫn có thể đưa Chi về rồi quay trở lại đưa tôi về sau, nhưng làm thế thì quá mất công.

Tôi là một người thức thời, cho nên tôi đã nhanh chóng tìm cách đeo bám Trần Minh Tâm, may mắn đó là Tâm cực kỳ tình nguyện (dưới tinh thần bị ép buộc) đưa tôi về nhà.

Trước khi về tôi muốn qua ngó xem Khánh có ổn không, thế nhưng Tâm có vẻ mất kiên nhẫn, nó liên tục thúc giục tôi:

"Mày có nhanh lên không? Bố mày buồn ngủ lắm rồi."

"Không thì mày cứ về trước đi, nhà tao cũng gần đây, tao đặt xe được mà." Tôi nhẹ nhàng đáp lời nó, lục tìm điện thoại trong túi.

"Đcm mày nghĩ bố mày để mày đêm hôm đặt xe đi về một mình được à?" Nó lườm tôi, thở hắt ra "Làm gì thì nhanh nhanh lên, tao đợi mày ở dưới hầm để xe."

"Cảm ơn mày."

"Nah, không dám."

Tâm bĩu môi liếc tôi, quay đầu đi thẳng.

Thôi được rồi, tôi sẽ tạm bao dung tính khí thất thường của nó.

Sau khi đảm bảo Khánh không có vấn đề gì cả, tôi mới yên tâm rời đi. Vừa xuống dưới hầm để xe, Trần Minh Tâm chào đón tôi bằng câu hỏi mà tôi không muốn đối mặt nhất:

"Khánh Nguyễn tỏ tình với mày rồi?" Nó nhướn mày nhìn tôi, khuôn mặt đẹp trai ngập tràn vẻ hứng thú pha lẫn tò mò.

"Sao mày biết?" Tôi không muốn đề cập đến đề tài này một tí nào.

Trần Minh Tâm đưa chìa khóa xe cho tôi, nở nụ cười nửa miệng:

"Trong cái lớp này làm gì có chuyện gì tao không biết. Mày lái xe đi, lúc nãy tao uống bia."

Tôi thở dài nhận lấy chìa khóa trên tay Tâm, biết chắc hôm nay không thể nào dễ dàng qua mặt được nó.

Vừa lái xe ra khỏi SHP Plaza, Trần Minh Tâm ngay lập tức hỏi thẳng:

"Mày có đồng ý không?"

"Đồng ý cái gì?" Tôi cười nhạt "Lúc đấy Khánh say mà, ai tính."

"Khi say người ta mới dễ nói ra lời thật lòng." Tâm thản nhiên đáp lời tôi "Thế tao đổi cách hỏi, nếu Khánh không say thì mày có đồng ý không?"

Tôi im lặng.

Tâm không bắt tôi trả lời ngay, nó tự lẩm bẩm một mình:

"Mày đang do dự điều gì hả Chanh? Đừng bảo tao mày không thích Khánh Nguyễn, bố mày có mù đâu..."

"Mày nghĩ Gia Khánh có thích tao thật không?" Tôi cắt ngang "Không phải ngay từ đầu mày vẫn bảo tao Khánh không tốt à?"

"Cái này mày phải rõ hơn tao chứ?" Giọng của Tâm bắt đầu pha chút mất kiên nhẫn "Chẳng có thằng nào vô duyên vô cớ đối xử tốt với một đứa con gái đâu."

Tôi cãi lại:

"Khánh thấy biết ơn vì tao từng cứu nó mà."

"Ừ, đúng rồi đấy." Tâm dùng giọng mũi trả lời tôi "Nó lại chả ước được lấy thân báo đáp luôn ấy chứ."

"..."

"Chanh này, tao chưa bao giờ muốn tò mò tọc mạch chuyện của mày đâu..." Tâm chợt hạ giọng, tôi nhận ra nó đang nghiêm túc "Nhưng mày với Khánh Nguyễn từng có chuyện gì đó tao không biết đúng không?"

Sau hai giây im lặng, tôi quyết định kể cho Tâm tất tần tật mọi chuyện.

"Là bạn của mày, tao sẽ khuyên mày nên xóa Nguyễn Hoàng Gia Khánh ra khỏi cuộc đời." Nghe tôi kể xong, thái độ của Tâm ngay lập tức trở nên gay gắt "Nó không xứng đáng với thời gian và tình cảm của mày, mày không thiếu bạn bè, cũng không thiếu người yêu thương, làm đéo gì phải dây dưa với kiểu người như thế."

"Tao biết..." Tôi khẽ thở dài "Nhưng càng lúc tao càng nhận ra Khánh không tệ đến thế, nó tốt với tao kinh khủng, tốt đến mức..."

Tôi im bặt, không làm sao nói tiếp được.

"Đến mức mày thích nó." Tâm kết thúc câu nói giúp tôi, nó cũng thở dài "Nhưng nếu là một người không liên quan, tao sẽ khuyên mày hãy cho bản thân mình và cho Khánh Nguyễn một cơ hội."

"Nhưng tao sợ..." Tôi níu chặt tay lái xe, từng ngón tay bắt đầu mất đi cảm giác vì lạnh.

"Mày sợ thằng Khánh không thích mày thật lòng à? Hay sợ nó nhanh chán?"

"Cả hai." Tôi mím môi, khẽ gật đầu. Trần Minh Tâm lúc nào cũng hiểu tôi như vậy.

Điều đáng sợ nhất đó là tôi không phát hiện ra được chút giả dối nào mỗi khi nhìn sâu vào mắt Khánh, tất cả những gì tôi thấy được đó là tình cảm chân thành và sự tôn trọng tuyệt đối của nó dành cho tôi. Không có sự giả tạo phù phiếm, không còn một dấu hiệu đáng ngờ nào để tôi có thể bấu víu vào và tiếp tục lừa mình dối người được nữa. 

Tôi sợ phải đối mặt với tình cảm của Khánh. Đúng hơn là, tôi sợ phải đối mặt với tình cảm của chính mình.

"Mày là đứa nhạy cảm, Khánh có thích mày thật hay không tao nghĩ mày cũng tự cảm nhận được." Tâm giúp tôi quấn lại khăn quàng cổ, giọng nhẹ tênh "Mày còn trẻ mà, sợ đéo gì lắm thế, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên. Trước khi tìm được "người đúng", mày có thể tìm niềm vui với "người sai" cơ mà, biết đâu Khánh Nguyễn lại là người mày muốn tìm thì sao."

"Cũng phải." Hình như tôi vừa bị Trần Minh Tâm thao túng tâm lý, càng lúc càng thấy lời nó nói hợp lý là thế nào.

"Cố lên nha." Tâm vỗ vai tôi, bắt đầu nói chuyện như mấy chị đa cấp "Tao tin mày có thể đào được 2 con Iphone Xs Max rồi chia cho tao một con mà."

"Chỉ thế là nhanh."

Tôi bật cười, tâm trạng dần trở nên thoải mái trở lại. Thực ra còn một lý do nữa khiến tôi không dám đối mặt với tình cảm của Khánh, lý do mà tôi chẳng bao giờ muốn kể cho ai. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật