Chanh Mật Ong

Chương 36



Đây không phải lần đầu tiên Khánh nói thích tôi.

Tôi biết đây chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, và tôi đủ tỉnh táo để nhận ra ngữ điệu đùa cợt trong câu nói kia, thế mà trong khoảnh khắc, tim tôi vẫn hẫng mất một nhịp.

Lượng dopamine, serotonin và oxytocin thừa thãi trong não khiến tôi bắt đầu bị giảm khả năng tư duy logic và có khuynh hướng ảo tưởng hơn bình thường. Có lẽ đó là lý do người ta hay nói, "Trong tình yêu, ai rung động trước thì người đó thua." Tôi không muốn tham gia vào cái trò chơi vô nghĩa này, mà tôi cũng chẳng mong cuộc sống mình bị xoay quanh một ai đó. Tôi còn quá nhiều thứ để quan tâm và quá nhiều người để yêu thương trân trọng, làm sao phải tốn thời gian vì một người không liên quan và khiến bản thân trở nên ngu ngốc hèn mọn như thế.

"Tao đáng yêu thế này, làm gì có ai không thích?" Cười thật tươi, tôi thản nhiên đáp lời Khánh.

Tôi biết tôi chẳng thể quyết định cảm xúc của bản thân, chắc chắn tôi chưa thể hết thích Khánh luôn được, nhưng tôi sẽ không để mình sa vào cái bẫy ngọt ngào kia một lần nào nữa.

Khánh chợt nhoài người nằm ra bàn, nó tựa cằm lên cánh tay, nghiêng đầu mỉm cười nhìn tôi, hạ giọng trả lời:

"Ừm, đúng thật."

"Mày nghĩ thế thật à?" Tôi cố tỏ ra tự nhiên đẩy nhẹ đầu Khánh, cứ mỗi khi nó dùng ánh mắt này nhìn tôi là tôi lại thấy bất ổn. Gia Khánh không chỉ biết rõ mình đẹp trai mà còn rất giỏi tận dụng ưu thế của bản thân, mà tôi thì lúc nào cũng thiếu nghị lực trước nó.

Khánh không nghiêng đầu tránh đi, nó giữ lấy tay tôi, nhẹ nhàng áp tay tôi lên mặt nó, đôi mắt đẹp khẽ cong:

"Tao lúc nào cũng thành thật, đặc biệt là trong chuyện tình cảm."

Tôi nghi ngờ Nguyễn Hoàng Gia Khánh đang cố ý quyến rũ tôi, bình thường khi nói chuyện nó vẫn hay thả thính, cơ mà tán tỉnh lộ liễu như vậy thì đây là lần đầu.

Những lúc thế này không được tỏ ra ngại ngùng bối rối, phải mạnh mẽ lên Châu Anh.

Tôi không rút tay ra, dùng đầu ngón tay mơn nhẹ khuôn mặt đẹp như tác phẩm nghệ thuật kia, khóe môi nhếch lên:

"Người thích tao có thể xếp thành hàng dài đấy, xuống cuối hàng đứng đi Khánh Nguyễn."

Khánh hơi ngẩn người, nó có vẻ bất ngờ vì câu trả lời nằm ngoài dự kiến. Ngay sau đó nó gục đầu xuống bàn, cười đến mức bả vai run run, bàn tay vẫn giữ chặt lấy tay tôi. Tôi để ý thấy vành tai nó đỏ ửng lên, không biết là do cười hay vì lý do nào khác.

"Châu Anh này..." Một lúc lâu sau Khánh mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt lấp lánh ý cười "Chơi với Long Đặng ít thôi nhé, mày bị nó dạy hư rồi đấy."

"Tao bị mày dạy hư thì có." Tôi bĩu môi, rút tay lại.

"Tao ngoan thế này cơ mà..." Khánh cười cười lấy viên kẹo chanh trong túi, nó xé mở vỏ kẹo rồi mới đưa cho tôi "Tao có biết gì đâu."

Tôi liếc Gia Khánh, im lặng nhận lấy viên kẹo, thôi không đôi co với nó nữa. Bạn hư bỏ mẹ nhưng cứ thích tỏ vẻ ngoan ngoãn ngây thơ làm gì không biết, để trap gái dễ hơn chăng?

Nếu nó nghĩ làm thế sẽ khiến nó cuốn hơn, thì ừ, nó đúng rồi đấy. Lúc đầu chính tôi cũng bị sự tương phản giữa bên ngoài và bên trong Khánh thu hút, sau đó càng lúc càng lún sâu, muốn dứt mà mãi không được.

***

Giữa tháng 12 tôi thi IELTS, cuối tháng 12 trường tôi thi cuối kỳ. Thực sự là tôi không ổn một tí nào hết, ôn tập cho cả hai kỳ thi cùng một lúc khiến tôi sắp bị tẩu hỏa nhập ma tới nơi.

Để công cuộc ôn thi được hiểu quả, tôi đã tha thiết chân thành đề nghị Khánh và Long hãy giao tiếp với tôi bằng tiếng Anh để giúp tôi luyện Speaking. Gia Khánh tất nhiên không có vấn đề gì, còn Long Đặng... kể từ đấy, không thấy nó nói với tôi câu nào nữa.

Còn tôi thì... ừm, tôi phải dùng Cambrige dictionary và Oxford dictionary để nói chuyện với Khánh.

Tôi bị nghiện British accent của Khánh, mặc dù lớn lên cùng với Harry Potter và vô cùng chịu khó cày đủ mọi series phim Anh quốc trên Netflix cơ mà khẩu âm của tôi cứ lơ lớ, Anh không ra Anh mà Mỹ không ra Mỹ. Sau này học với gia sư thì thầy khuyên tôi nên chuyển hẳn sang giọng Mỹ, nhưng tôi vẫn có niềm đam mê to lớn với giọng Anh. British accent là một cái gì đó cực kỳ quyến rũ và quý tộc, giống như người Anh vậy.

Lúc Khánh Nguyễn tán gái rất nghệ, nhưng lúc nó dùng advanced English và idioms để giao tiếp với tôi còn nghệ gấp nhiều lần. Nói chuyện với Khánh mấy hôm mà tôi có cảm giác vốn từ vựng và khả năng phản xạ khi giao tiếp tiếng Anh của tôi tiến bộ hẳn.

Một ngày trước khi thi, Khánh dạy tôi một idiom mới:

"Thay vì nói Good luck thì mày có thể nói Break a leg, cả hai đều có nghĩa là "Chúc may mắn", nhưng Break a leg nghe hay hơn hẳn đúng không?"

"Ồ..." Tôi gật gù, quay sang thực hành luôn với Quang Long "Long! Break a leg!"

"Hả?" Long ngơ ngác quay sang nhìn chúng tôi, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra "Cái gì cơ? Break a leg?"

Tôi cong môi cười, liếc xuống bàn chân vẫn chưa tháo bột của nó, nói nốt:

"Oh I'm sorry, your leg is already broken."

Long mất hai giây để load xong câu đá đểu của tôi, nó lườm tôi bằng vẻ mặt cực kỳ bất mãn:

"Mày bắt đầu học tính xấu của Khánh Nguyễn rồi đấy, sống đẹp lên."

Gia Khánh toe toét cười đập tay với tôi, nó nâng mắt nhìn Long, dùng giọng Anh chuẩn nói dõng dạc:

"Cause she's my girl."

My girl là một cách dùng rất đặc biệt trong tiếng Anh, tùy vào mối quan hệ giữa hai người mà my girl có thể hiểu theo nhiều nghĩa. Tôi không biết Khánh có ý gì khi gọi tôi là "my girl", nhưng trái tim nhỏ bé của tôi thì đang không ổn lắm.

Dạo này Khánh Nguyễn bị làm sao ấy nhỉ? Nó đang tàng trữ bùa ngải trái phép đúng không?

***

Ngày 12/12 tôi thi IELTS, đến 23 lại bắt đầu thi cuối kỳ. Trường tôi cho thi chung 6 môn theo tổ hợp xét tuyển THPTQG, trong hai ngày 23 và 24.

Vừa kết thúc môn thi cuối cùng, tôi có cảm giác như thể tôi đã hoàn thành xong một hành trình vĩ đại trong cuộc đời.

Học kỳ I kết thúc vừa đúng dịp Giáng Sinh, bình thường lớp tôi sẽ liên hoan ở nhà hàng của gia đình Quân Trần, cơ mà năm nay lại đổi thành tổ chức ở nhà Long Đặng.

Nghe nói Long Đặng lỡ mồm kể nhà nó đang để trống một căn chung cư gần trăm mét vuông ở SHP Plaza, đợi nó đủ 18 tuổi bố mẹ sẽ sang tên cho nó. Bây giờ thì trong lớp không ai không biết Long có nhà riêng, thế là năm nay lớp tôi trưng dụng luôn "tài nguyên có sẵn", mặc kệ sự phản đối yếu ớt của đương sự.

Không phải ngẫu nhiên mà có câu "Ếch chết tại miệng" đâu Đặng Quang Long ạ.

Lúc đầu chúng tôi định đặt đồ ăn ngoài, nhưng cuối cùng cả lớp quyết định sẽ tự mua đồ về nấu vì "như thế sẽ vui hơn". Điều tuyệt vời đó là toàn bộ việc đi mua đồ, chuẩn bị dụng cụ, sơ chế... con trai lớp tôi đều lo làm hết. Thậm chí mấy thằng con trai còn giỏi việc nấu nướng hơn cả con gái lớp tôi.

Tôi biết Đặng Quang Long rất khéo tay, cơ mà khi nhìn nó cuộn lại cái kimbap méo mó của Vũ Quỳnh Như còn đẹp hơn cái tôi tự cuộn, tôi vẫn sốc vl.

"Anh bảo này..." Long vừa trải đều cơm ra lá rong biển vừa thủ thỉ với Quỳnh Như ngồi cạnh "Sau này em đừng có làm cái mẹ gì cả, em chỉ cần ngồi một chỗ và xinh đẹp là được, mấy cái này để anh lo."

"Ewww." Tôi và tất cả những con người bị ép ăn cơm chó đứng xung quanh đều nhăn mặt "Có thôi đi không hả?"

"Ăn uống mẹ gì nữa, chưa gì đã no rồi đây này."

"Hai anh chị coi chúng tôi tàng hình hết rồi đấy à?"

Thằng Tùng còn cố tình sán đến ôm tay Long:

"Anh ơi em không chỉ biết xinh đẹp mà còn biết nhảy, biết rap, biết làm nũng, biết làm ấm giường, anh có cân nhắc..."

"Cút." Lần này đến lượt Đặng Long nhăn mặt, tôi có thể cảm nhận được sự ghét bỏ tràn ra từ từng tế bào trên người nó "Tao chỉ cần Như của tao thôi."

Tất cả chúng tôi đều phá ra cười. Lâu lắm rồi mọi người mới thả lỏng như vậy.

Tôi cầm 2 đĩa kimbap đầy mang ra ngoài phòng khách, có vẻ mấy thằng con trai đã lắp xong bếp gas để chuẩn bị nấu lẩu, Trâm và Linh đang bắt đầu pha nước dùng.

Vừa ngẩng đầu lên, tôi trông thấy Trường với Khánh từ bên ngoài đi vào, trên tay mỗi thằng bê một thùng Strongbow táo. Công Trường để thùng bia xuống góc phòng, sải chân bước đến chỗ tôi, nó liếc mắt qua đĩa kimbap trên bàn, nhướn mày:

"Cuộn xong rồi à?"

"Ừa, gần xong." Tôi gật đầu, nâng mắt nhìn nó "Mày muốn ăn thử không?"

Công Trường chợt nở nụ cười, cái kiểu cười nhếch mép vừa đểu vừa cuốn ấy, nó hơi khom người xuống đối mặt với tôi, thế nhưng ánh mắt lại dành cho người đứng phía sau tôi:

"Tay tao bẩn, lấy giúp tao một miếng."

Tôi chưa kịp lý giải hành vi kỳ lạ của Trường, theo phản xạ cầm lấy một miếng cơm cuộn đưa lên miệng nó. Bất chợt có ai đó cướp mất kimbap trên tay tôi, tôi giật mình phát hiện ra Khánh đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, nó thong thả tiến sát về phía Công Trường, khóe môi cong lên:

"Tao vừa rửa tay xong, để tao lấy kimbap giúp mày."

Mấy hôm trước Khánh bị ốm, đến bây giờ giọng vẫn còn hơi khàn khàn, thế nhưng lại mang sức khuyến rũ kỳ lạ. Vừa nói Khánh vừa đưa miếng kimbap lên trước miệng Công Trường, nói chậm rãi từng chữ:

"Há mồm ra nào."

Trước đôi mắt kinh ngạc của tôi (và một số người chứng kiến), Công Trường bình tĩnh mở miệng cắn miếng cơm cuộn trên tay Khánh, nụ cười gợi đòn trên môi càng thêm sâu.

"Ngon không?" Giọng của Gia Khánh không mấy vui vẻ.

"Ngon." Công Trường thoải mái gật đầu, từ tốn nhai miếng kimbap trong miệng.

Khánh chợt quay đầu cầm lấy cả thanh cơm cuộn chưa cắt, híp mắt nhìn Trường:

"Vậy để tao giúp mày lấy thêm."

"Thôi không cần- "

"Không, tao biết mày muốn ăn thêm mà."

Tôi há hốc mồm nhìn Gia Khánh ấn Công Trường xuống ghế sô pha, cảm thấy cứ ảo ảo thế nào ấy.

Đột nhiên tôi thấy bản thân mình thật là thừa thãi, có lẽ tôi nên để cho hai bạn trẻ không gian riêng... Nhìn hai bạn thân nhau như vậy tôi cũng mừng...

Vừa đi được mấy bước thì tôi nghe thấy mấy đứa con gái thì thầm với nhau:

"Tao đã bảo chúng mày Khánh Nguyễn là top mà."

"Khồng, Công Trường mãi top, Khánh Nguyễn đéo bao giờ lật kèo được đâu."

"Chúng mày để ý lúc nãy ấy, rõ ràng Trường cố tình để Khánh đè lên người đấy, chúng mày phải nhìn thấy ánh mắt "ba phần bất lực bảy phần cưng chiều" của Trường dành cho Khánh cơ."

Ai đó hãy tước khả năng nghe hiểu tạm thời của tôi đi...

Tôi có rất nhiều thắc mắc về mối quan hệ giữa Trường và Khánh, thế nhưng cả buổi tối tôi chẳng tìm được cơ hội nào để hỏi. Tình bạn của mấy thằng con trai lạ lắm, đôi khi chúng nó chơi với nhau cực kỳ đơn giản, nhưng lại có lúc phức tạp hơn cả con gái, nhìn Trường với Khánh tôi chẳng thể nào phán đoán được điều gì cả.

Khánh cứ bận cái gì ấy, lúc nào tôi cũng thấy nó đang làm việc gì đó, mãi mà chẳng có cơ hội nói chuyện riêng. Vừa quyết định thử vận may với Trường thì tôi lại bắt gặp nó ở cạnh Huyền Chi.

OK, nghe thì có vẻ hơi mờ ám, nhưng thực ra là mờ ám thật.

Lúc đó Huyền Chi đang dọn dẹp lại bãi chiến trường ở phòng khách thì nhìn thấy mấy cái vape đặt trên bàn. Tôi đoán Chi chưa nhìn thấy vape bao giờ, con bé tò mò cầm lên quan sát một chút, còn chưa kịp làm gì đã bị Trường cướp lấy, nó tiện tay cầm hết mấy cái vape và hộp đựng hạt tinh dầu cất lên nóc tủ trên cao, gõ nhẹ vào trán Chi:

"Trẻ con đừng nghịch mấy cái này."

"Đấy là...?"

"Thuốc lá điện tử." Trường nhẹ nhàng giải thích, cầm lấy túi rác trong tay Chi "Làm thế đủ rồi, để việc cho người ta làm với." Vừa nói nó vừa đánh mắt về phía mấy đứa đang ngồi chơi Uno từ đầu tối đến giờ.

"Tớ dọn sắp xong rồi..." Chi khẽ mím môi, muốn giữ lại túi rác.

Trường nhíu mày, tôi biết nó đang nghĩ "Phiền vãi l**" trong đầu, nhưng cuối cùng nó vẫn ngồi xuống dọn cùng với Chi.

Ôi trời đất ơi OTP còn real hơn cả tôi nữa!!!

Tôi cảm thấy nếu tôi mà xông vào phim trường tình cảm học đường này thì chính là một tội ác tày trời, vì vậy tôi cực kỳ biết điều lượn ra chỗ khác.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật