Chanh Mật Ong

Chương 30



Ôi trời đất ơi dạo này độc giả của Chanh Mật Ong tăng kinh khủng luôn :"> Tớ xin gửi lời cảm ơn chân thành tới các bạn độc giả đã làm content về CMO trên Tik Tok và gửi ngàn nụ hôn tới 500 anh em đã seeding siêu siêu nhiệt tình!!!

Thấy mọi người comment khen truyện mà tớ thấy có lỗi về sự lười biếng này quá, thế là lại lọ mọ mở lap ngồi gõ chương mới thật nhanh nè :>

---------------------

Trong khoảnh khắc, tôi thực sự có cảm giác rung động. Tôi không biết có phải do hơi ấm từ áo khoác của Khánh, do mùi nước xả vài nhàn nhạt quen thuộc kia, hay do ánh mắt nó quá đỗi dịu dàng, trái tim tôi chợt hẫng mất một nhịp.

Nhưng mà, sự rung động ấy chỉ kéo dài trong đúng một giây.

Quan hệ giữa tôi và Gia Khánh từ lúc nào trở nên tốt đẹp đến mức nó sẵn sàng làm ra hành động quan tâm thân thiết như vậy chứ? Hay thằng này tính trap tôi thêm lần nữa? Ôi xấu tính thật đấy... Nó nghĩ tôi ngu tới mức ngã hai lần trước một cái hố à?

Không ai tắm hai lần trên một dòng sông cả.

Hình như sự nghi ngờ và kháng cự trong mắt tôi quá mức rõ ràng, nụ cười trên môi Gia Khánh hơi nhạt đi một chút, nó giúp tôi khoác áo lại cẩn thận, dùng âm lượng chỉ mình tôi có thể nghe thấy nói tiếp:

"Tao chỉ không muốn mày gặp rắc rối thôi."

Tôi hơi khó hiểu nâng mắt nhìn nó, có lẽ do sự ăn ý ngầm vốn có, ngay lập tức tôi hiểu được ẩn ý trong đôi mắt nâu sậm sâu thẳm kia. Tôi mỉm cười, vươn tay kéo áo sát vào người, gật đầu với Khánh:

"Đúng là hơi lạnh thật, cảm ơn Khánh nhé."

Gia Khánh cười khẽ, nó vươn tay vén lọn tóc rối ra sau tai giúp tôi, động tác nhẹ nhàng như thể đang âu yếm tình nhân.

"Không có gì đâu."

Tôi phối hợp đứng yên cho nó vuốt tóc, nhưng ở góc độ không ai nhìn thấy, tôi làm ra biểu cảm phản đối mạnh mẽ và trừng mắt lên với nó, đúng kiểu "Wtf bro? Chúng ta có thân quen đến mức đấy không bro?"

Tôi cá chắc Gia Khánh lý giải được biểu cảm của tôi, bởi vì nó ngay lập tức toe toét cười, vành mắt hơi cong lên, tựa như mảnh trăng lưỡi liềm. Nó vui vẻ dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt tôi, xoa xoa hai má tôi, thủ thỉ:

"Mày cứ bị đáng yêu ấy."

Tôi nhíu mày, cố gắng thoát khỏi bàn tay của nó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Thôi chết rồi, trôi hết phấn phủ rồi.

"Mày cứ bị đáng yêu ấy." Hoàng Minh nhại lại giọng Gia Khánh, bĩu môi "Kinh bỏ mẹ ra Khánh Nguyễn ạ."

Tạ ơn trời cuối cùng Gia Khánh cũng chịu bỏ tay ra khỏi mặt tôi, nó xoay người lại nhìn Hoàng Minh, một tay khoác hờ lên vai tôi, vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi:

"Làm sao? Châu Anh đáng yêu tao không được khen à?"

"Anh nhìn người ta kìa, sao anh chẳng bao giờ khen em đáng yêu thế?" Bảo Nhi chợt thì thầm với Đức Trung, mặc dù giọng con bé rất nhỏ, thế nhưng cả đám bọn tôi đều nghe được rõ ràng.

Đức Trung ngay lập tức cúi xuống hôn nhẹ lên trán Bảo Nhi, dỗ dành:

"Hóa ra anh chưa nói với em sự thật hiển nhiên này bao giờ à? Em bé của anh dễ thương nhất trên đời luôn."

Tôi trông thấy cả ba thằng con trai còn lại cùng đồng loạt nhăn mặt, và tôi đoán mặt tôi cũng vừa nhăn lại không kém. Hoàng Minh phản ứng lại đầu tiên, nó nhìn Đức Trung trân trối, lắc đầu:

"Đúng là đéo ai bình thường khi yêu." Vừa nói Hoàng Minh vừa đưa mắt liếc Khánh "Lại còn thêm mày nữa."

"Tao làm sao?" Gia Khánh ngả ngớn cười, cánh tay vẫn khoác lên vai tôi, nghiêng đầu nhìn Thế Nam "Tao bình thường đúng không Nam?"

"Mày có bao giờ bất thường đâu." Thế Nam đảo mắt, cười nhạt, vẻ cụt hứng hiện rõ trên mặt.

"Đ** ** ngon!" Hoàng Minh chợt hú lên, nó vừa cúi đầu nhắn tin vừa nói "Hôm nay bố mẹ tao đi vắng, nhà không có ai cả, qua nhà tao đi."

"Được đấy! Thế đi luôn!" Thế Nam đặt cây cơ trên tay xuống, quay đầu tìm điện thoại "Tao chán ngấy chỗ này rồi."

Đức Trung bước về phía sofa cầm lấy áo khoác và túi của Bảo Nhi, nói với ba thằng bạn:

"Bọn mày qua nhà Minh trước đi, tao đưa Bảo Nhi về đã, tí tao qua sau."

"Ừm... vậy bây giờ cũng muộn rồi, mọi người chơi vui nhé." Tôi nở một nụ cười xã giao, lắc lắc điện thoại trong tay "Chị tao vừa nhắn tin gọi về."

"Ơ chán thế?" Hoàng Minh cố tỉnh tỏ ra mất hứng, nó xụ mặt nhìn tôi, bắt đầu dùng giọng điệu thương lượng "Mới có 6h chiều mà, Châu Anh qua nhà tao chơi đến 9h vẫn còn sớm, tao chở mày về tận nơi luôn."

"Để khi khác nhé." Tôi mỉm cười, âm thầm kéo nhẹ vạt áo Gia Khánh "Tối nay tao có hẹn mất rồi."

Gia Khánh vừa định mở miệng đỡ lời cho tôi, Thế Nam đã nói trước:

"Thôi, người ta có hẹn rồi mày còn kì kèo cái gì." Nó quay sang tôi "Để tao đưa mày về, chị Thư ở Nam Từ Liêm đúng không?"

"Không cần đâu mày." Tôi xua tay "Để tao đặt xe cũng được, chỗ chị tao cách đây xa lắm."

Gia Khánh bật cười, nó dùng ngón trỏ và ngón cái nựng má tôi, lắc đầu:

"Mày nghĩ bọn tao sẽ để con gái tự book xe về à?"

Tôi híp mắt, âm thầm tránh khỏi bàn tay của nó. Thân thiết gì đâu mà cứ hơi tí là động tay động chân, trôi hết cmn phấn phủ với kem nền rồi.

Thế Nam cũng gật đầu:

"Cho nên mày cứ yên tâm để tao chở về, không phải ngại gì cả." Mặc dù đang nói chuyện với tôi, nhưng Thế Nam lại nhìn chằm chằm vào Gia Khánh, đuôi lông mày hơi nhếch lên.

Tôi không hiểu ngôn ngữ của bọn con trai cho lắm, cơ mà tôi cá chắc Thế Nam và Gia Khánh vừa có một cuộc hội thoại không lời, bởi vì Khánh ngay lập tức nở nụ cười, nó nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng lời nói lại dành cho Thế Nam đứng đối diện:

"Hôm nay Châu Anh mặc váy, lại còn trông xinh thế này..."

Gia Khánh dừng lại một chút, nâng mắt liếc Thế Nam:

"Mày nghĩ để Châu Anh ngồi PKL có hợp lý không?"

*PKL: xe phân phối lớn.

Tuyệt vời, hôm nay chỉ có một mình Nguyễn Hoàng Gia Khánh đi ô-tô tới.

Tôi không muốn Gia Khánh đưa về, cũng không muốn Thế Nam đưa về. Chính xác hơn thì, tôi không thích việc thụ động để cho người khác sắp xếp và cũng chẳng muốn dính dáng gì đến Gia Khánh và những người bạn của nó cả. Nói thế quả thật có hơi không công bằng cho Thế Nam, nó quen tôi từ tận cấp 2, nhưng sự thật là nó đang chơi thân với Gia Khánh, điều đó khiến tôi mất hẳn thiện cảm và sự thân thiết vốn có với nó.

Nghĩ thì nghĩ thế thôi, tôi hèn mà. Không cần biết động cơ của Khánh là gì, hôm nay nó thực sự rất tốt với tôi và còn giúp tôi quá nhiều, tôi sẽ không để nó mất mặt trước bạn bè. Sống trên đời có thể không biết nhiều thứ, nhưng phải biết điều.

Vậy nên, sau khi tạm biệt mọi người và cùng Gia Khánh đi đến cửa hầm để xe đợi tài xế nhà nó lái xe ra, tôi mới lên tiếng:

"Hôm nay mày làm sao thế?"

Gia Khánh lười biếng rũ mắt nhìn tôi, chờ đợi tôi nói tiếp.

Đột nhiên tôi không biết nên mở lời thế nào. Ánh đèn đường vàng cam ấm áp, mùi nước xả vài dìu dịu từ chiếc áo khoác nam rộng thùng thình trên người và dáng vẻ tùy ý nhưng vẫn đẹp đến điên đảo từ người trước mặt, tất cả khiến tôi chợt hoảng hốt. Tôi bỗng có cảm giác không thực về thời khắc này, giống như chỉ cần tôi cất tiếng, mọi thứ sẽ tan biến như bong bóng xà phòng.

Cảm giác kì lạ ấy khiến tôi bắt đầu thấy nao núng.

Có lẽ Gia Khánh nhận ra được sự bối rối của tôi, nó khẽ thở dài, nhẹ nhàng nói:

"Mày yên tâm, tao không có ý gì cả. Chỉ là tự dưng gặp được mày một mình ở đây nên tao không thể bỏ mặc mày được thôi."

Tôi ngẩn người, không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Tất cả những gì tôi có thể làm đó là đứng đấy, lặng im nhìn chăm chú vào cặp mắt nâu sậm đẹp đến nao lòng kia, sau đó hốt hoảng nhận ra tôi không thể tìm ra được một chút xíu giả dối nào trong đôi mắt ấy. Chẳng lẽ Gia Khánh giỏi che giấu hơn ư? Hay là... nó đang thật lòng?

Bỗng nhiên Khánh bật cười, nó nâng mắt nhìn dòng xe cộ tấp nập qua lại, bình thản nói tiếp:

"Châu Anh, tao không phải loại nhạt nhẽo, xấu tính, thù dai tới mức tìm cách tiếp cận mày lần hai để trả đũa đâu, tao cũng có lòng tự trọng chứ."

Tôi bị sự thẳng thắn quá mức của Khánh làm cho giật mình, đây là lần đầu tiên tôi không thể xác định được người ta đang nói thật hay nói dối. Tuy vậy, tôi nghĩ mình nên vui vẻ đón nhận thiện chí của nó:

"Tại tự dưng mày tốt với tao quá nên tao bị bất ngờ thôi." Tôi cười mỉm, bước đến trước mặt Khánh.

Nó cúi đầu nhìn tôi, trên môi là nụ cười hút gái quen thuộc:

"Tao hiểu mày hơn mày nghĩ đấy."

"Vậy mày có biết bây giờ tao đang nghĩ gì không?" Tôi nghiêng đầu nhìn nó, nụ cười trên môi càng thêm sâu.

"Mày đang nghĩ..." Gia Khánh bước lên trước một bước, vươn tay nhặt bông hoa sữa vừa bay vào tóc tôi "Mày không muốn chúng ta có mối liên quan nào cả, tốt nhất là tao cách mày càng xa càng tốt, phải không?"

Tim tôi chợt nhói lên như thể vừa bị một cây kim đâm phải. Gia Khánh nói không sai, tôi thực lòng hy vọng có thể tránh xa nó, tốt nhất là cả đời không liên quan đến nhau.

Tôi cúi đầu nhìn đôi giày cao gót dưới chân, nói nhẹ bẫng:

"Sau tất cả mọi chuyện, tao nghĩ mày với tao không thể nào làm bạn bè bình thường được nữa."

"Con gái đi một mình không an toàn, để tao đưa mày về nhé?" Khánh chợt chuyển chủ đề, giọng nó trầm đi hẳn một tông "Về Hải Phòng, mày muốn thế nào cũng được."

____________

Chương này hơi nặng nề một xíu nhỉ :< Chương sau sẽ có nhiều sự kiện hơn và Nguyễn Công Trường sẽ xuất hiện nhaaa!!! 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật