Trở thành kẻ vô lại nhà Bá tước (501-700)

Chap 531: Sau những ngọn núi (4)



"... White Star là bác?"

Cale lầm bầm trong vô thức và cúi đầu xuống.

Choi Han bối rối trước phản ứng này và đến gần thì thầm.

"Cale-nim, có cần tôi thay cậu không?"

"Tại sao?"

"Hả?"

Choi Han bất ngờ trước câu trả lời của Cale và sau đó nhận thấy Cale từ từ ngẩng đầu lên.

Có một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Cale và nó trở nên rõ ràng.

"Nghe vui đấy."

'White Star yêu quý Fredo Đệ nhị?'

"He he."

'Sẽ rất thú vị khi hành động như một đứa cháu trai hư hỏng trước mặt hắn ta mà.'

Nghĩ đến những hành động khiến cậu cảm thấy ớn lạnh, nhưng nghe có vẻ vui.

Khóe môi của Cale cứ giật giật và cố nhếch lên. Nhưng chúng đã cố gắng đi lên theo một cách rất vặn vẹo.

Cậu nhìn về phía Công tước Fredo.

'Anh ta là một cậu bé tự mãn, khó chịu.'

Vẻ ngoài của tiểu Công tước Fredo có vẻ như là kiểu người tự mãn, khó chịu, một đứa trẻ thích làm theo ý mình.

"Công tước Fredo Đệ nhị có tính cách như thế nào?"

Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt của Fredo.

"Con trai tôi rất ngoan và học giỏi."

'Hm?'

"Đứa trẻ đó thông minh và tôn trọng tất cả người lớn dù họ có ở chức vị nào."

'Hm?'

"Tất cả các bậc cha mẹ ở Vương quốc Endable đều nói 'Lớn lên giống Naru-nimkìa! Mấy đứa không thấy ngài ấy lớn lên tốt như thế nào sao?'."

"Naru?"

"A. Tôi gọi đó là Fredo Đệ nhị, nhưng tên thật của là Naru Von Ejellan. Nó là một đứa trẻ rất nhút nhát và tốt bụng."

'...Những mô tả này khác với những gì mình mong đợi?'

Cale nghe thấy Choi Han lầm bầm bên cạnh mình.

"...Một học sinh gương mẫu?"

"A, Choi Han, đó là mô tả hoàn hảo. Đó chính là một học sinh gương mẫu. Đứa trẻ đó cũng trong sáng và trái tim rất dịu dàng."

Choi Han lén nhìn về phía Cale.

'...Cậu ta cứng người vì ngỡ ngàng rồi.'

Cale giống như cứng đờ cả người khi nhìn chằm chằm vào Fredo Đệ nhị.

"Đó là lý do tại sao nhiều người đứng đầu ở Vương quốc Endable khá lo lắng. Họ liên tục hỏi làm thế nào một người sẽ lãnh đạo Công quốc trong tương lai lại có thể tốt và dịu dàng như vậy. Thế nên, cố gắng hết sức nhé."

Cale đột nhiên rầu rĩ.

'Cố gắng cái mông ấy.'

"A. Con trai tôi 153 tuổi. Nó sẽ vào khoảng 12 - 13 tuổi nếu tính theo tuổi người."

- Nhân loại! Ngươi sẽ trở nên giống với bọn ta về tuổi tác!

'...Mình biết, mình sẽ bằng tuổi On.'

Cale yếu ớt cúi đầu và phải lắng nghe giọng nói bình tĩnh của Fredo.

"Cậu sẽ trở thành một đứa trẻ dễ thương và ngoan ngoãn."

'Chết tiệt.'

Tay của Cale run lên khi cầm sợi dây.

***

"Thưa điện hạ. Thiếu gia Cale đã rời đi."

Đội trưởng Đội pháp sư thông báo cho Alberu trong khi nhìn trộm biểu hiện của Alberu.

'Thiếu gia Cale trở lại sau chưa đầy một giờ sau khi trò chuyện với điện hạ để báo cáo điều gì đó rồi rời đi. Ngài ấy chỉ nói với điện hạ lý do rời đi.'

Đội trưởng Đội pháp sư nghĩ về điều đó trước khi thận trọng đặt câu hỏi.

"Thưa ngài."

"Có chuyện gì?"

"...Tôi có thể hỏi thiếu gia Cale đã đi làm gì không?"

Tay của Đội trưởng Đội Pháp sư siết chặt lại khi dùng ánh mắt lo lắng nhìn Alberu.

'Mình phải biết.'

Đội trưởng đã nghe từ những kỵ sĩ là Cale trông rất nghiêm túc.

'Mình chắc chắn nó không phải là một cái gì đó bình thường.'

Đó là lý do tại sao ông phải biết.

Đội trưởng không thể không nghĩ, mặc dù ông là đội trưởng của Đội trưởng Đội pháp sư, nhưng ông đã cực kỳ yếu sau trận chiến này tại lãnh địa Stan.

Đó là lý do tại sao ông quyết tâm phải trở nên mạnh hơn và làm bất cứ điều gì cần làm để giúp đỡ họ.

"Tôi chắc rằng điện hạ có thể không nghĩ tôi đáng tin cậy, nhưng..."

Ông còn thiếu khá nhiều so với thiếu gia Cale, nhưng ...

Đội trưởng Lishie vẫn muốn làm gì đó.

Đó là lý do tại sao ông phải hỏi câu hỏi đó mặc dù nó đi ngược lại nghi thức bình thường.

"Ngươi đang nói về cái gì vậy? Đội trưởng Lishie, tại sao ngươi lại nghĩ ngươi không đáng tin cậy? Đừng nói những lời như vậy."

Đội trưởng Lishie xúc động sau khi nghe Alberu nói bằng một giọng ấm áp, nhưng ông đã nén không rơi nước mắt và tiếp tục nhìn.

'Tôi có thể hỏi thiếu gia Cale-nim đã đi làm gì không?'

Ông vẫn chưa nghe thấy câu trả lời cho câu hỏi đó.

Đội trưởng tập trung vào miệng của Alberu.

Đó là vào thời điểm đó.

'Hm?'

Đôi mắt của Đội trưởng đội Pháp sư mở to. Ông tự hỏi mình có nhìn nhầm hay không.

Tuy nhiên, ông hơi cau mày sau khi thấy Alberu nghiêm túc.

'Mình nghĩ điện hạ vừa mới mỉm cười?'

Ông cảm thấy chắc chắn mình đã nhìn thấy Alberu mỉm cười.

Nhưng Đội trưởng Đội Pháp sư chỉ lặng lẽ đứng đó sau khi nhìn thấy biểu cảm cực kỳ nghiêm túc trên khuôn mặt của Alberu.

Alberu bắt đầu nói sau vài giây im lặng.

"Ta không thể nói với ngươi tất cả mọi thứ, tuy nhiên..."

'Tuy nhiên?'

Đội trưởng Đội pháp sư tập trung vàchờ đợi Alberu tiếp tục nói.

Alberu ngừng nói một lúc khi cảm thấy giống như mình vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Cale từ xa.

'Haaaaa. điện hạ. Rõ ràng tôi cần phải giả vờ là một đứa trẻ mười hai tuổi ngoan ngoãn và lễ phép! Điều đó có ý nghĩa gì?'

'Tôi cũng cần phải mỉm cười với White Star và gọi hắn ta là 'Bác!' Trời ạ!'

'Ngài có biết tôi phải thất vọng như thế nào khi đến với ngài như thế này không?'

'Oops.'

Alberu ngăn mình suýt nữa mỉm cười.

Một tên khốn  mới vài năm trước còn nổi tiếng là rác rưởi lại định cư xử như một thiếu gia đáng kính?

Alberu chậm rãi bắt đầu nói.

"Tuy nhiên, ta chắc chắn em trai ta sẽ lại phải đối mặt với những trận chiến khó khăn ngày hôm nay."

Điều này có lẽ khó hơn so với chiến đấu trong một cuộc chiến hoặc lừa đảo ai đó cho Cale.

"Thế nên, đội trưởng."

Đội trưởng nhận thấy ánh mắt của Alberu trở nên sắc bén.

Alberu nói như đang thì thầm một mình.

"Chúng ta cũng nên làm gì đó chứ? Chúng ta không thể cứ ngồi yên như thế này được."

Đội trưởng pháp sư chậm rãi cúi đầu.

"Đúng vậy, thưa điện hạ."

Alberu nở một nụ cười hài lòng sau khi nghe câu trả lời.

Vương quốc Endable.

Nếu Cale đang hướng đến thủ đô của Vương quốc Endable, thì Alberu cần phải quay lại thủ đô của Vương quốc Roan.

Anh có rất nhiều việc phải làm.

***

Những bước chân của cậu bé trông thật yếu ớt.

"...Aigoo."

Chủ tiệm bánh nhìn bóng lưng cậu bé với ánh mắt thương hại.

Mái tóc bạc của cậu bé khẽ đung đưa theo từng bước chân và đôi mắt màu tím mà người chủ đã nhìn thấy khi cậu bé đi ngang qua trông thật buồn bã.

Endable, thủ đô của Vương quốc Endable.

Thủ đô có cùng tên với Vương quốc là trung tâm của vương quốc.

Ngươi dân của khu phố thương nhân ở phía Bắc của Vương quốc Endable đang thì thầm khi nhìn vào một cậu bé.

"...Nhìn thiếu gia Naru kìa. Có vẻ như cậu ấy đang rất buồn phiền."

"Thật buồn. Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể giúp gì được không."

Giọng nói đầy lo lắng.

"Hồi nãy trông ngài ấy cũng rất xanh xao."

"Chính xác! Một người dịu dàng và tốt bụng như thiếu gia Naru sẽ cảm thấy buồn như thế nào khi nghĩ về những gì đã xảy ra với Công tước Fredo chứ?"

"Đúng thế? Tôi hy vọng Công tước Fredo sẽ sớm tỉnh lại."

Tên của cậu bé đẹp trai đáng thương là Naru Von Ejellan.

Cậu ta là con trai duy nhất của Công tước Fredo sống trong một dinh thự lớn ở phía Bắc thủ đô, đồng thời là một đứa trẻ ngoan được mọi người trong Vương quốc Endable yêu quý.

"Tôi rất vui vì ít nhất Solena-nim cũng ở bên cạnh thiếu gia Naru."

"Đúng rồi."

Có một người phụ nữ mặc đồng phục đi cạnh cậu bé giống như đang bảo vệ cậu.

Tên cô ấy là Solena.

Cô ấy là Vampire được mệnh danh là cánh tay phải của Công tước Fredo.

"Thiếu gia."

Solena bắt đầu nói chuyện với cậu bé bên cạnh.

Cô ấy đang nói nhỏ đến mức chỉ có cậu bé có thể nghe thấy.

"Làm ơn tỏ ra khó chịu hơn một chút nữa."

"...Haaa."

"Hành động đó thật tuyệt đấy ạ."

Cậu bé hơi lườm Solena.

"Thiếu gia. Biểu hiện đó không phù hợp với cậu đâu. Ưu tú! Tốt bụng! Dịu dàng! Đó là cách mà ngài nên cho người khác thấy! Ngài phải nhìn giống như một cậu bé đáng thương mà mọi người không thể không muốn bảo vệ!

"Chết tiệt."

"Những lời như vậy cũng không hợp với cậu."

Cậu bé quyết định từ bỏ việc lườm nguýt và chỉ thở dài khi bắt đầu nói.

"Tôi chỉ cần đến nơi ở trong bộ dáng như thế này thôi sao?"

"Vâng, thiếu gia."

Bộp.

Solena tiến một bước lại gần cậu bé. Rồi cô khẽ thì thầm.

"Cale-nim. White Star sẽ đến sớm thôi."

"Được rồi."

Ánh mắt Cale hơi trầm xuống một lúc trước khi sáng trở lại.

'Cale Henituse.'

Công tước Fredo đã nói như sau.

'Hiện tại, Fredo Đệ Nhị... Naru đang ở xa thủ đô một thời gian. Đứa trẻ ấy đang trên đường về nhà sau khi nghe tin cha mình đang trong tình trạng nguy kịch.'

'Tôi có cần phải vội vã đến không?'

'Không, không cần phải làm như vậy. Những người chưa được sự cho phép của vua không thể ngồi trên xe hay ngựa bên trong thủ đô của Vương quốc Endable. Tất cả họ đều phải đi bộ. Vì vậy, đừng chạy và chỉ cần đi bộ.'

Anh ta cũng nói thêm.

'Và cho đến khi cậu đến nơi, tôi sẽ ở đó bất tỉnh. Quản gia sẽ sắp xếp để White Star đến thăm ngay khi cậu đến.'

'Và sau đó?'

'Sau đó, White Star sẽ không đến trong một thời gian, vì vậy chúng ta có thể nói chi tiết về Vương quốc Endable và thứ chúng ta cần tiêu diệt.'

Cale dừng bước.

Một dinh thự lớn màu đen xuất hiện trước mặt cậu.

"Đây là nhà."

"Ngay cả tôi cũng biết nhiều như vậy."

Solena nhìn những lính canh ở cổng đang đi về phía họ và thì thầm với Cale.

"Quản gia. Tôi. Đội trưởng đội Kỵ sĩ. Chỉ có ba người chúng tôi biết những chuyện về Công tước Fredo và Cale. Xin hãy ghi nhớ điều đó."

"Được rồi."

Cale nín thở và nhìn cánh cổng mở ra.

Kéttttt-

Cánh cổng từ từ mở ra và những lính canh ở đó có thể nhìn thấy thiếu gia của họ là Naru và Solena đang bước vào.

"A."

Những lính canh đang cúi đầu chào bất giác thở dài.

'Thiếu gia luôn rạng rỡ chào đón mọi người......!'

Thiếu gia Naru luôn chào đón những lính canh, người hầu và mọi người khác một cách nồng nhiệt với nụ cười rạng rỡ mà không quan tâm đến địa vị của họ.

Một người như vậy hôm nay bước vào dinh thự với sự trống rỗng trong mắt.

Solena, cánh tay phải của Công tước, đang đi cạnh cậu ấy với vẻ mặt lo lắng.

'Mình chưa bao giờ thấy cậu ấy như thế này.'

Lính canh trở nên rầu rĩ.

Fredo Von Ejellan.

Người này chính là Công tước của Vương quốc Endable và là thủ lĩnh của Vampire ở Đông và Tây lục địa.

Chính là Chúa tể của tất cả Vampire sống trong nơi này.

Nhưng con trai của Lãnh chúa của họ đang bước vào với đôi mắt trống rỗng.

Cậu ấy đã trở lại để nhìn thấy người cha bất tỉnh của mình.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy đau đớn.

"Thiếu gia, chào mừng về nhà. Xin hãy để tôi hộ tống cậu."

Thiếu gia của họ yếu ớt gật đầu với Quản gia và đi theo sau ông ấy.

Quản gia quan sát một lúc trước khi đến gần Solena và khẽ thì thầm.

"Ngài ấy đang làm rất tốt."

"Tôi biết, phải không?"

Solena cũng che giấu sự bàng hoàng của mình trước khi theo kịp Cale, người đã trở thành thiếu gia Naru.

Về phần Cale, người đã trở thành thiếu gia Naru...

'Haaaaa. Mình chắc chắn Choi Han và Raon đã ở trong căn phòng bí mật để thư giãn và ăn những món ăn ngon.'

Cậu không có nhiều suy nghĩ.

Cậu vừa đi vừa lầm bầm không mục đích.

'Căn nhà trông đẹp đấy, không biết bữa tối có ngon không.'

Cậu đã nghĩ về bữa tối.

"T, thiếu gia. Ở đây!"

Đó là lý do tại sao Cale đi ngang qua phòng ngủ của Công tước Fredo.

"A."

Cale nghĩ là mình đã phạm sai lầm.

"Ta xin lỗi."

"Không có gì."

Quản gia biết về thân phận của Cale nhanh chóng nhìn xung quanh.

Những lính canh bên ngoài phòng ngủ của Công tước đang nhìn Cale với vẻ mặt buồn bã.

Vẻ mặt của họ dường như muốn hỏi cậu phải sốc đến mức nào khi quên cả vị trí phòng ngủ của cha mình.

"Tôi sẽ mở cửa."

Kỵ sĩ thận trọng nói với Cale và Cale giờ đã có mái tóc màu xám.

Cạch-

Cánh cửa mở ra và Cale ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và nhìn thấy Công tước Fredo đang nằm trên giường như đã chết.

"...Tôi muốn được ở một mình với cha."

"Tôi đã hiểu."

Người chữa bệnh cho Vampire bên cạnh Công tước Fredo rời khỏi phòng. Cale từ từ bước vào phòng một mình.

Những bước đi chậm chạp của cậu khiến người hầu và kỵ sĩ đều âu sầu nhìn cậu.

Cạch-

Cánh cửa từ từ khép lại.

Nhưng trước khi đóng...

"Cha."

Điều cuối cùng họ nhìn thấy là một cậu bé đang quỳ cạnh giường và nắm tay cha mình.

Kỵ sĩ đang đóng cửa cắn chặt môi để ngăn mình không rơi nước mắt và nhanh chóng đóng cửa lại.

Anh không muốn làm gián đoạn giây phút gia đình này giữa cha và con.

Cạch.

Cánh cửa cuối cùng cũng đóng lại.

Cậu bé nắm tay Công tước Fredo đang bất tỉnh và nhìn về phía đôi mắt nhắm nghiền.

Sau đó đưa mặt về phía tai Fredo và bắt đầu thì thầm.

"Này, tôi tưởng anh nói White Star sẽ đến sớm. Kế hoạch là gì?"

Công tước Fredo bất tỉnh bắt đầu nói vào lúc đó.

"Này. Con trai, có vấn đề gì sao?"

"Con trai, cái mông ấy."

Công tước Fredo khẽ mở mắt sau khi nghe thấy tiếng lầm bầm của Cale. Sau đó, anh ta bắt đầu nói chuyện với Cale một cách nồng nhiệt.

"Cale Henituse, cứ tin tôi đi."

'Aigoo.'

Cale khịt mũi.

Nhưng vào lúc đó...

Cốc. Cốc. Cốc.

"Quốc vương đã đến."

Quốc vương.

Vua của Vương quốc Endable. Hắn vẫn chưa phải là vị vua thực sự, nhưng vẫn chỉ có một người được gọi như vậy.

White Star đã ở đây.

Cánh cửa sẽ sớm mở ra.

Cale nhìn về phía cửa một lúc rồi nhìn lại Công tước Fredo.

Đây là khoảnh khắc cậu xuất hiện trước White Star với tư cách là Naru chứ không phải Cale.

Cale tự nhiên lo lắng, vì vậy cậu nhìn về phía Fredo, người đã nói hãy tin tưởng anh ta.

Fredo nhanh chóng bắt đầu nói.

"Nhưng cậu sẽ cần phải làm cái này một mình."

'Gì?'

"Tôi đã đặt nhiều loại mồi khác nhau để cậu có thể thư giãn và làm theo ý mình."

'Tên khốn Vampire này đang phun ra thứ vô nghĩa gì vậy? Thư giãn? Anh ta muốn mình thư giãn và làm theo ý mình?'

Cách-

Tuy nhiên, cánh cửa đã mở ra.

Cale quay lưng lại với Công tước Fredo và nhìn về phía cửa.

White Star đang bước vào qua cánh cửa mở với vẻ mặt nghiêm túc.

White Star nhìn về phía Cale và bắt đầu nói.

"Naru. Điều này hẳn là khó khăn với cháu."

Solena đã nói như sau.

Ngài gọi người đó là bác.

Cale mở miệng nói.

"Bác."

Cale bắt đầu nói một cách trung thực.

'Quá khó.'

'Ước mơ của mình là trở thành một kẻ lười biếng, vậy tại sao mình phải làm tất cả những điều khó khăn và phức tạp này? Tại sao tên khốn này, Công tước Fredo, lại giả vờ ngủ và để lại mọi thứ cho mình chứ? A. Mình bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi.'

Khuôn mặt vừa mới nói rằng thật khó khăn đang bắt đầu cau mày thất vọng.

White Star và những người đi vào phía sau đều bối rối sau khi nhìn thấy biểu hiện đó.

'A, bị phát hiện sao?'

Cale vô thức bắt đầu hét lên.

Cậu đã làm hành động như vậy để tránh bất kỳ sự nghi ngờ tiềm ẩn nào.

"...Cale Henituse. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn ta. Tôi sẽ khiến hắn phải trả giá cho việc này!"

Bên trong phòng ngủ và thậm chí cả hành lang bên ngoài cánh cửa mở rộng... Tất cả đều tràn ngập sự im lặng.

Cale co rúm lại một chút trước sự im lặng ngột ngạt đó.

'Có quá nhiều không?'

Khoảnh khắc anh có suy nghĩ đó...

"...Naru."

White Star đến gần cậu.

Sau đó, đặt tay lên vai Cale.

"Thật khó khăn biết bao khi một đứa trẻ dịu dàng như cháu nói ra một điều như vậy."

'Ờ, ừm. Hắn ta nói mình dịu dàng?'

Cale chỉ lặng lẽ đứng đó vì sốc.

White Star xoa đầu Cale và ấm áp tiếp tục nói.

"Naru bé bỏng ngoan của ta. Hãy dựa vào bác nếu cháu cảm thấy buồn."

'...Ồ.'

Cale hoàn toàn sửng sốt trước tình huống này.

Cậu có thể cảm thấy bàn tay của Fredo mà cậu đang nắm lấy cũng đang bối rối.

Cậu hơi quay đầu lại nhìn nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.

'Này tên khốn, ngươi không định mở mắt sao? Ngươi không có ý định tỉnh dậy đúng không? Ngươi đang cười thầm, phải không?'

Cale nhắm nghiền mắt lại vì lo lắng rằng mình sẽ lườm Công tước Fredo.

Tuy nhiên, đối với những người khác, đó chỉ giống như một đứa trẻ non nớt đang cố kìm nước mắt sau khi được người lớn an ủi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật