Trở thành kẻ vô lại nhà Bá tước (501-700)

Chap 502: Nó hoạt động? (3)



Cale bắt đầu nói.

"Jung So Hoon."

"Sao tự nhiên lại gọi tên tôi? Anh vẫn chưa tỉnh hẳn à?"

Người đang càu nhàu đang ngồi trong góc phòng ăn ramen.

Cale chỉ nhìn cậu ta chằm chằm. Hành động đó khiến Jung So Hoon cau mày và đặt đôi đũa trên tay xuống.

"... Tôi có nên nấu thêm một phần khác không?"

"Thay vào đó, tôi muốn ramen thường. À, nhớ thêm một quả trứng nữa."

"Ồ."

Jung So Hoon vừa đứng dậy vừa càu nhàu đi vào căn bếp nhỏ.

"Trưởng nhóm! Đây đâu phải là lúc để ăn ramen? Có phải anh cũng đang ăn một phần vì tên khốn đó cũng đang ăn không hả?"

Một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi tuổi đang thu dọn tài liệu trên bàn và cau mày với Cale.

"Kim Min Ah."

Cô ấy là người đã khiến Cale thức giấc. Cô ấy đã đi về phía các tài liệu khi Cale mở mắt.

"Vâng, vâng. Tên tôi là Kim Min Ah và tên khốn đó là Jung So Hoon."

"À, thôi nào, trợ lý trưởng. Xin đừng nói tên khốn này, tên khốn kia. Nghe không hay đâu."

"Không hay khi nghe?"

Kim Min Ah khịt mũi khi Jung So Hoon, người thanh niên có vẻ ngoài hai mươi tuổi càu nhàu.

"Tôi cũng nên làm một cái cho chị chứ, trợ lý trưởng?"

"Phần tôi không có trứng."

"A. Có vẻ như tôi sẽ cần sử dụng hai nồi rồi."

Jung So Hoon nhìn qua tủ và lấy ra một cái nồi trong khi càu nhàu.

Cale ngây người ngồi đó xem cái này.

Trợ lý trưởng Kim Min Ah.

Đặc vụ Jung So Hoon.

Hai người này là thành viên trong nhóm của Cale, không, là Kim Rok Soo. Một người phụ trách nhóm hỗ trợ, còn người kia phụ trách nhóm tấn công.

Cale lặng lẽ ngồi đó và nói.

Giọng nói của Kim Rok Soo đã buộc ra từ miệng một lúc trước.

"Hôm nay tôi không đến làm việc?"

"Vâng. Bây giờ chúng ta đi làm thì sao?"

Trợ lý trưởng Kim Min Ah trừng mắt với Cale.

Cale cúi đầu xuống thì thấy mình đang mặc một bộ đồ thể thao.

Cậu có thể nhìn thấy mái tóc bù xù của Kim Rok Soo khi nhìn vào chiếc gương đơn trong phòng.

"Trưởng nhóm, tôi thậm chí còn không đến Time Attack buổi sáng để đến đánh thức anh nữa. Anh hiểu không? Anh biết họ phải trả bao nhiêu cho những thứ đó!"

Trợ lý đội trưởng Kim Min Ah phụ trách một trong những đội tấn công của đội Cale.

Cô ấy là một trong những thành viên của đội tiên phong.

"Và tôi cũng có rất nhiều tài liệu để sắp xếp."

Đặc vụ Jung So Hoon càu nhàu khi cho mì và gia vị vào nước sôi.

Cậu ta là một người hỗ trợ với khả năng chữa bệnh, người đã đến từ một hội đã đóng cửa khoảng hai năm trước.

Nồi ramen đã sớm được đặt trước mặt Cale.

Cạch.

Hai nồi ramen được đặt trên bàn chủ yếu dùng để ăn.

"Đây, kimchi."

Kimchi được đặt giữa hai nồi.

Đặc vụ Jung So Hoon đã đi khắp tủ lạnh để tìm vị trí của các món ăn phụ.

"... Ha."

Cale thở dài như đang bất ngờ.

Khóe môi Jung So Hoon nhếch lên đáp lại.

"Thật không thể tin được, phải không? Tôi rất giỏi trong việc làm ramen đấy."

"Trưởng nhóm, chúng ta sẽ ăn nhanh và đi ra ngoài. Được chứ?"

Cale lắng nghe hai người họ và cầm đũa lên.

Cậu gắp một ít ramen vào miệng.

Đó là một hương vị quen thuộc và hoài niệm và quá ngon.

'... Đây là ảo ảnh sao?'

Cale đã bất ngờ vì nó có vẻ rất thật.

Cậu hơi ngẩng đầu lên.

Đặc vụ Jung So Hoon đã đẩy tô ramen của mình sang một bên và đang ăn cơm nướng với kim chi. Trợ lý trưởng Kim Min Ah đang nhanh chóng ăn ramen.

'... Hai người họ cũng là ảo ảnh?'

Khi Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk, Choi Jung Soo và những người khác đã qua đời, Cale đã vạch ra một ranh giới rõ ràng hơn với các nhân viên của mình.

"Ah! Trợ lý trưởng, Eun Soo sắp trở lại, phải không? Cô ấy nói sẽ đến nhà bà cô ấy hay sao?"

"Đúng thế, tối nay cô ấy sẽ về với bố. Cậu có một ngày nghỉ thứ sáu tới, phải không?"

"Đúng. Đó là sinh nhật của bố tôi và ông ấy đã đòi tôi về nhà một lúc. Và tôi cũng đã đồng ý rồi."

"À, chúc vui vẻ. Cậu có món quà nào cho ông ấy không?"

"Ông ấy nói tiền là tốt nhất. Ông ấy muốn một xấp tiền."

"Tiền mặt thực sự là tốt nhất."

Đó là vì họ đã có gia đình.

Không giống như thời của Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk khi những người không có gia đình tụ họp với nhau, những người có gia đình để chăm sóc đã tập hợp lại khi Kim Rok Soo thành lập một đội mới.

Đó là lý do tại sao Kim Rok Soo không thể đến gần dù cho cấp dưới cố gắng tìm hiểu cậu nhiều hơn.

Shụppp.

Cả người cậu nóng lên khi ăn ramen nóng hổi.

'... Có phải cô ta đã nói tuyệt vọng không?'

Lần trước Elisneh Đệ Nhất đã nói sẽ cho Choi Han thấy sự tuyệt vọng khi cô ta tạo một ảo ảnh cho cậu ta.

Cô ta nói đã cho cậu ta thấy khoảnh khắc tồi tệ nhất của bản thân.

Điều đó có nghĩa đây là thời điểm tồi tệ nhất đối với Cale.

Cale ngẩng người nhìn lên.

'Tại sao không phải là quá khứ?'

Cậu đang tự hỏi chính mình.

Tại sao cậu không kết thúc vào thời điểm tồi tệ nhất trong quá khứ của mình?

Tại sao không cho cậu thấy khoảnh khắc đó?

Tuy nhiên, cậu đã sớm nhận ra câu trả lời.

Cậu đã gặp trưởng nhóm Lee Soo Hyuk, người mà cậu phải tiễn đưa trong thời điểm tồi tệ nhất của cuộc đời mình.

Cậu vẫn chết, nhưng khoảnh khắc trưởng nhóm Lee Soo Hyuk chết không còn khiến cậu đau đớn nữa.

"Hì."

"Huh? Trưởng nhóm, sao tự nhiên lại cười vậy? Mì ramen của tôi ngon đến mức anh không thể nhịn được cười phải không? Ồ!"

"Ha. Trưởng nhóm có lẽ thấy phản ứng của cậu thú vị hơn đấy."

Cale bắt đầu cười.

Khi cậu mở mắt với tư cách là Cale Henituse bên trong <Sự ra đời của một anh hùng>...

Cậu không hề luyến tiếc về thế giới thực.

Cậu không có bạn bè, gia đình yêu quý, cũng không có bất cứ thứ gì.

Tuy nhiên, cậu đã có một chút lo lắng.

Điều gì sẽ xảy ra với đội nếu cậu không có mặt ở đó?

Đó là điều cậu đã lo lắng.

Họ sẽ cử người đi tìm Kim Rok Soo, người không xuất hiện vì công việc, và cấp dưới của cậu như Jung So Hoon và Kim Min Ah sẽ là những người đến.

Họ sẽ thấy gì khi đến nơi?

Đó có phải là xác chết của Kim Rok Soo?

Hay nó sẽ là một cái gì đó khác?

Cale đã rất tò mò, nhưng sự tò mò đó vẫn chưa đủ để cậu từ bỏ cuộc sống mới mà bản thân mình đã nhận được.

Nó chỉ là sự tò mò đủ để cậu thường xuyên nghĩ về nó mà thôi.

Tuy nhiên...

"Tôi xin lỗi."

"Sao cơ? Ah! Không sao đâu. Anh cứ cười nhạo tôi cũng được mà."

"Aigoo, cậu, cậu- thực sự không nên nói chuyện. Cậu nghĩ trưởng nhóm xin lỗi vì điều đó sao? Anh ta xin lỗi vì chúng ta đã phải đến để bắt anh ta đấy. Trưởng nhóm, chúng tôi không sao đâu. Thành thật mà nói, chúng tôi rất vui vì chúng tôi có thể bỏ qua công việc!"

Jung So Hoon và Kim Min Ah đều gạt lời xin lỗi của Cale sang một bên.

Tuy nhiên, nó khá nghiêm trọng đối với Cale.

Cậu đã nhận ra điều đó.

Cậu nhận ra sự tuyệt vọng đang tìm kiếm mình.

"Chúng ta sẽ xuống xe. Hãy sẵn sàng trước khi xuống."

"Tôi sẽ làm các món ăn?"

Cale đáp lại Kim Min Ah và Jung So Hoon khi đã ăn xong.

"Được chứ. Tôi sẽ sẵn sàng đi xuống. Cậu không cần phải làm mấy chuyện đó đâu."

"Vâng!"

"Cậu không cần phải vội vàng, thoải mái dành thời gian của mình đi."

Cạch.

Hai người họ mở cửa và đi ra khỏi phòng thuê.

Cale lặng lẽ quan sát họ.

Khung cảnh bên ngoài cánh cửa là thế giới cũ của Kim Rok Soo.

"Sau đó, chúng tôi sẽ gặp anh trong chốc nữa!"

"Hẹn sớm gặp lại."

Lạch cạch!

Cánh cửa đóng lại và khóa tự động phát ra tiếng động kỳ lạ.

Chỉ còn một mình Cale trong phòng.

Cậu nhìn xung quanh.

Cậu đã nhìn thấy bộ trang phục mà cậu đã từng mặc.

Cale đưa tay về phía áo đen.

Cậu nhìn thấy cánh tay đầy sẹo của mình và sờ được chiếc áo sơ mi bằng những đầu bàn tay thô ráp của mình.

'Mình có nên đi làm không? Đó là một ảo ảnh mà thôi, sẽ thật tuyệt khi kết nối lại với nhóm, trải nghiệm môi trường làm việc đầy thử thách và trải nghiệm công việc công ty khó khăn nhưng có thể chịu đựng được và sống lại cuộc sống làm việc mệt mỏi?'

"Vui cái be*p."

Khóe môi Kim Rok Soo nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng.

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.

Cale thở dài khi nghe thấy một tiếng động tràn ngập căn phòng yên tĩnh.

Tay cậu hướng vào bên trong bộ đồ thể thao của mình.

"Có phải vì nó là một vật phẩm của một vị thần?"

Ngay từ đầu cậu đã chắc chắn đó là ảo ảnh.

Cậu tin đó là ảo ảnh sau khi thấy Kim Min Ah và Jung So Hoon không thể nghe thấy tiếng động đó.

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.

Bức thư của Thần Chết.

Bức thư đó nằm trong túi quần áo thể thao của Kim Rok Soo.

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.

"Làm thế nào có thể đi ra khỏi cánh cửa đó khi mình có thể nghe thấy tiếng ồn này chứ?"

Bức thư này, vật phẩm từ Thần Chết vẫn nói thời gian còn lại của cậu đang giảm dần.

Đó là lý do tại sao Cale nhận ra danh tính của nỗi tuyệt vọng của mình.

Đó là một nỗi sợ hãi hơn là tuyệt vọng.

Danh tính thực sự của nỗi sợ hãi của cậu...

Trong thế giới này...

"Nó không tồn tại."

<Sự ra đời của một anh hùng> không có thật vào ngày hôm sau của Kim Rok Soo.

Đó chỉ là một câu chuyện bên trong một cuốn tiểu thuyết và không có thật.

Điều đó có nghĩa là mọi thứ Kim Rok Soo trải qua trong vai Cale đều là giả và chỉ là một phần của tiểu thuyết.

"Đáng ngạc nhiên, mình có rất nhiều sợ hãi."

Cale thở dài sau khi nhận ra nỗi sợ hãi của mình.

Sau đó nhìn về phía cánh cửa đã đóng.

Thế giới đã ở bên ngoài cánh cửa đó.

Đó là lý do tại sao cậu không đi ra khỏi cửa.

"Mình cần phải đi."

Cậu cần nhanh chóng tỉnh lại khỏi ảo ảnh này.

Cale có một ý tưởng khá hay về những gì cậu cần làm.

Vật dùng để kết nối Kim Rok Soo và Cale.

Cale cầm lấy <Sự ra đời của một anh hùng>.

Cụ thể, cậu đang cầm tập 6.

Shh-

Cậu khịt mũi khi lật từng trang.

"Ha! Đó thực sự là một ảo ảnh."

Trắng. Không có gì được viết trong tập 6 cả.

Nghĩa là vì Cale chưa bao giờ đọc nó.

Nó không được ghi lại trong đầu của Kim Rok Soo.

Cale ném cuốn sách vào một góc của chiếc ghế dài và đưa tay về phía một cuốn sách khác.

<Sự ra đời của một anh hùng Tập 5>

Cale cầm lấy quyển này và tự hỏi.

Cậu có 'cảm giác' ảo ảnh sẽ tan vỡ bằng cuốn sách này.

Tuy nhiên, cậu không biết mình cần làm gì với cuốn sách này để loại bỏ ảo ảnh đang vây quanh mình.

Cậu không nghĩ một phương pháp bình thường sẽ hiệu quả.

'Xé nó? Đốt nó? Có thể ăn nó?'

Cale đã tự hỏi trước khi mở cuốn sách.

Loạt soạt. Loạt soạt.

Cậu nhanh chóng lật hết trang này đến trang khác.

Anh nhanh chóng đến trang cuối cùng.

<Còn tiếp ở tập sau.>

Cale bật cười sau khi nhìn thấy dòng cuối cùng.

"Chán nản thật đấy."

Sau đó cậu đóng cuốn sách lại.

Bộp!

Sau khi cuốn sách đóng lại...

"...Cái gì? ...Dễ dàng vậy sao?"

Cale có thể nhìn thấy thế giới chuyển sang màu đen.

'Ảo ảnh có phải là thứ có thể bị phá vỡ dễ dàng như vậy không?'

Cale bối rối.

Tích tắc. Tích tắc. Tích tắc.

Cậu nghe thấy tiếng đồng hồ ngay lúc đó. Cale cúi đầu xuống và bức thư của Thần Chết trên tay đang phát sáng.

"A."

'Cái này có thể làm được gì đó'

Cậu có thể nói vật phẩm của thần đã đóng một vai trò trong việc phá vỡ ảo ảnh.

"Thời gian để quay trở lại."

Trở lại thực tế.

Cale từ từ nhắm mắt lại.

Cậu nghĩ về nhóm của mình, những người hẳn sẽ bất ngờ. Cale nghĩ cậu cần nhanh chóng thức dậy và lo liệu mọi thứ khi vừa mở mắt.

Bang! Bàaaaang! Bang! Bàaaaang!

"...Cái gì...?"

Sau đó cậu mở mắt ra sau khi nghe thấy nhiều tiếng nổ.

"Hả?"

Cậu có thể nhìn thấy những cành cây đang trói mình cũng như những cành đen khác xung quanh.

Cale không còn Lửa Hủy diệt xung quanh, đã bị bắt vào bên trong chiếc lồng gỗ này.

- ... A, c, cậu có sao không?

Cậu nghe thấy một giọng nói rụt rè trước khi cành cây mà cậu nắm lấy trước đó lại tiếp cận.

- Đây là tất cả những gì tôi có thể làm với ý chí của mình.

Cậu nghe thấy tiếng của cái cây.

Cale không thể nhìn ra bên ngoài qua những cành cây đen.

Cậu nhìn qua một khoảng trống trên cành cây và mở miệng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy- ha!"

Sau đó cậu hoàn toàn bất ngờ.

Có thứ gì đó bay về phía cậu.

Cale, người đang nhìn trộm cuộn tròn vì bất ngờ.

Bàaaaang!

Cậu nghe thấy một tiếng động lớn và cái cây rung chuyển một chút.

Người va phải cây ngã lăn ra đất.

"Ugh! Ugh!"

Cale biết người này.

Đó là người đàn ông trung niên đeo kính, một trong những thuộc hạ của Elisneh.

"Ugh! Đ, đau."

Người đàn ông trung niên đang run rẩy và di chuyển bàn tay của mình.

Cảm giác đau đớn trên cơ thể khiến chân tay như bị giẫm nát, nhưng hắn cần phải cử động. Tay hắn đưa về phía cặp kính trên mặt.

Hắn cần cầm lấy nó.

Hắn sẽ có thể chiến đấu nếu cầm được nó.

Không, hắn sẽ có thể sống sót.

"Ta sẽ không để cho ngươi cầm được đâu!"

Cặp kính đã bị tháo ra.

Người đàn ông có thị lực tốt đã nhìn thấy người lấy kính ném nó xuống đất.

Rắc.

Và sau đó đã giẫm lên kính.

"Ugh! Ugh!"

Người thanh niên làm vỡ kính của hắn và sau đó tóm lấy cổ áo và nhấc hắn lên.

Người đàn ông ở bên thấp hơn treo lơ lửng trong không khí vì chân không thể chạm đất.

"Làm ơn, đ, đừng giết tôi-"

Người đàn ông trung niên đeo kính dùng cả hai tay nắm lấy tay thanh niên để cố gắng làm cho cậu ta buông ra.

Ánh mắt tuyệt vọng, và làm bất cứ điều gì cần thiết để sống sót.

Tuy nhiên, người đó không nhìn vào lão trung niên.

Cậu ta cứng người khi nắm cổ áo người đàn ông trung niên.

Chính xác là nhìn qua vai người đàn ông trung niên...

Người bị bao quanh bởi những cành cây ghê tởm và bị bắt như một con tin...

Người đó đang nhìn cậu.

"... Cale-nim?"

Cale cười xấu hổ về phía Choi Han đang bê bết máu của ai đó.

"Hiya."

Sau đó, cậu nhận ra những gì đang diễn ra sau vai Choi Han đầy vẻ hung ác.

"Ta sẽ phá hủy mọi thứ!"

Cậu không thể nhìn thấy Raon vì nó đang tàng hình, nhưng cậu nghe thấy giọng nói của Raon và nhìn thấy những bức tường mê cung đổ xuống giống như domino.

"Roooooar!"

"Grrrrrrr!"

Cậu nghe thấy âm thanh của những con quái vật gầm rú khi chúng né những bức tường đổ ...

"Ồ. Mình đã nạp lại mana và mạnh hơn mỗi khi sử dụng sức mạnh!"

"Đồ khốn, tất cả các ngươi phải chết!"

Cậu có thể thấy những Dark Elf đang chạy khắp nơi khi bị bao phủ trong đống Tử mana đổ ra từ những bức tường mê cung đang đổ xuống.

"... Tất cả các ngươi đang làm rất tốt?"

Cale có thể thấy Choi Han cười ngây ngô trước câu hỏi của cậu.

Tách. Tách.

Máu, thứ mà cậu chắc chắn không phải máu của Choi Han chảy xuống cằm Choi Han.

'... Mình nghĩ mình đã mở mắt ra vào một thời điểm cực kỳ nguy hiểm.'

Cale vô thức siết chặt cành cây.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật