Honkai Impact: Tiên Tôn Trùng Sinh

chap 144: gà lạc



Hiện tại thì bốn người gia đình bao gồm Kan, Kiều anh, cha và mẹ đang ngồi quanh một cái bàn ở trong phòng khách sạn. Đối diện với họ lúc này là Fuhua, người vừa cho Kan một cú đấm trời giáng.

Kiều anh ngồi kế bên xoa vai nạn nhân Kan, môi cô khẽ mấp máy: "Diễn hay lắm đó anh hai, đến em suýt nữa thì đã tin anh đau thật~"[Kiều anh]

Kan đang ngồi đó, gục mặt xuống tay ghế sofa, một tay xoa bụng không phản hồi gì.

Fuhua liếc nhìn sang mẹ của Kan, đây là một người phụ nữ tuổi hơn bốn mươi với mái tóc đỏ và đôi mắt vàng.

Fuhua nhìn nụ cười mỉm của Mẹ Kan mà cứ thấy quen quen, cô liếc mắt nhìn sang Kan và Kiều anh thì thầm gật đầu hiểu rõ, ra là cái mỉm cười mà Kan thường trưng ra là thừa hưởng từ mẹ. Mà không chỉ thế mà cả đôi mắt màu vàng, mái tóc màu đỏ tươi kia của hai anh em cũng không lẫn đi đâu được.

Fuhua nhìn tiếp sang cha của Kan, đấy là một người đàn ông mái tóc trắng mắt xám với một bên để dài hơn che đi một bên mắt.

Nhìn một lúc, Fuhua lại cảm giác như là nếu Kan lớn tuổi hơn một chút và mái tóc trắng xám là sẽ trông không khác gì cha. Mà hai vị phụ huynh này theo Fuhua đoán tuổi đã phải hơn bốn mươi nhưng kỳ lạ là dung nhan hai người lại rất trẻ và có phong thái của người chưa đến ba mươi.

Kiểu nếu hai người này mà ra đường nói là anh chị của Kan là khéo gặp cỡ như Kiana là có khi tin luôn ấy.

Ngồi được một lúc, mẹ Kan sau khi uống xong một tách trà thì mỉm cười nhẹ nói: "Cháu gái, cháu tên gì?"[Mẹ]

Fuhua hít nhẹ một hơi để lấy bình tĩnh trước khi trả lời một cách lễ phép:

"Dạ. Cháu là FuHua"[Fuhua]

Trong lòng Fuhua không biết từ đâu lại sinh ra một cảm giác lo lắng nhè nhẹ, không biết vì lý do gì mà cô lại cảm thấy không khí xung quanh có hơi căng thẳng.

Giống như bản thân cô đang bị kiểm tra và thẩm vấn vậy.

"Vậy Hua, cháu là bạn của con trai bọn ta sao?"[Mẹ]

Fuhua nhẹ nhàng nói: "Vâng, bọn cháu là..."[Fuhua]

Bất ngờ Kan ngồi thẳng dậy nói xen vào: "Dạ đúng rồi! Bọn con là bạn, bạn siêu thân! Không những thế bọn con còn là đồng đội, cô ấy là lớp trưởng của con và là người luôn ở bên cạnh hỗ trợ..."

Bạch×2!!

Fuhua vung tay nhanh như chớp, liên tiếp là hai phát chặt nhắm vào cổ họng và bụng Kan. Cậu ngay lập tức bị làm cho câm họng và bị đánh bật ra sau ghế ngất tiếp, Fuhua lại ngồi im như chưa có gì xảy ra.

Mọi hành động diễn ra như chỉ trong một cái chớp mắt, Fuhua đã cố làm nó nhanh nhất để không ai nhận ra là cô vừa làm gì đâu, vì trước mặt gia đình Kan mà cô lại đi đánh Kan thì có hơi kỳ thật.

Nhưng đó là nếu gia đình Kan là gia đình bình thường.

Mẹ Kan hơi ngạc nhiên nói: "Oh, đó là hai đòn rất mạnh và nhanh đó Hua"[Mẹ]

Kiều anh cũng nói thêm: "Không chỉ thế đâu mẹ, kỹ thuật của chị gái này giỏi thật nha. Hai đòn này nhìn rất đơn giản nhưng chúng đều nhắm rất chuẩn vào huyệt đạo trên người anh hai. Nó đủ khiến một người lớn ngất luôn nữa mà"[Kiều anh]

Cha Kan gật đầu sau đó tiếp lời:

"Cô bé này đã dùng lực rất chính xác, hai vị trí đó mà đánh mạnh hơn một chút nữa thì không ngất cũng bị thương mà nếu dùng nhẹ hơn thì đã không ngất... Mà nhìn cơ thể và động tác ra đòn có thể đoán được cô bé này đã học võ rất nhiều năm, hừmm... Sao ta có cảm giác là cô bé này.. lớn tuổi hơn vẻ bề ngoài"[Cha]

"Hể, ông cũng cảm thấy vậy sao? Quả thật là ta cũng cảm giác cô bé này có gì đó trưởng thành hơn so với vẻ ngoài nhỏ nhắn kia... Sao ta, cảm giác cô bé khoảng... 50,000 tuổi?"[Mẹ]. Bà đưa tay lên sờ cằm suy nghĩ.

Sau đầu và lưng Fuhua rơi đầy mô hôi, trong lòng thì ngậm trong sự hoang mang. Như thể từng giây trôi qua mọi thứ của cô đang bị gia đình Kan nhìn thấu dần.

: Mình đã lạc vào nơi nào thế này?... : "Fuhua nghĩ"

"50,000 tuổi? Nếu bà nói cô bé này có tâm lớn trước trước tuổi thì tôi còn đồng ý, chứ con người thì ai lại sống được đến năm vạn năm? Chỉ mới sống được một phần nhỏ là năm trăm năm đã được xem là yêu quái thành tinh rồi."[Cha]

Phập x2.

Kan và Kiều anh nhất thời chững lại mất vài giây.

Mẹ Kan mỉm cười nói tiếp: "Vậy Hua này, cháu thật sự là bạn của con trai ta sao?"[Mẹ]

"Dạ đúng..."[Fuhua]

"Vậy hai đứa phải thân thiết với nhau lắm phải không?"[Mẹ]

"Dạ, cũng có thể nói vậy. Chúng cháu là bạn cùng lớp"[Fuhua]

"Là bạn cùng lớp sao... Vậy là cháu cũng đã biết chuyện của chúng ta và Phàm đúng không?"[Cha]

Fuhua khó hiểu hỏi: "Phàm?"[Fuhua]

Kiều anh phía bên cạnh liền lên tiếng đáp: "Đó là tên của anh hai đó. Trần Phàm"[Kiều anh]

Fuhua nhìn sang Kan, người lúc này vẫn đang giả vờ ngất xỉu rồi đáp:

"Vâng, cháu biết chuyện của cậu ta. Nhưng cũng không quá nhiều"[Fuhua]

Cha mẹ Kan nghe vậy thì cũng không phản ứng gì mà chỉ gật đầu hiểu rõ.

"Thế cháu có thể kể chúng ta nghe những gì cháu biết về con trai chúng ta không. Trông cháu có vẻ rất thân với Kan"[Mẹ]

Không biết vì sao nhưng Fuhua đột nhiên thấy rùng mình. Khi nhớ lại những gì Kan làm với cô là hết tám chín phần là những chuyện như cô bị Kan trêu cho đến phát cáu hoặc là bị Kan lôi hết những bí mật ra dần. Giờ Fuhua mà kể những chuyện đó ra thì có mà độn thổ xuống tám mét đất mất.

"Theo cháu thì con ta là người như thế nào"[Mẹ]

Fuhua mất một lúc suy nghĩ: "... Kan là kiểu người rất là gương mẫu, luôn là người đến lớp sớm nhất và rất dễ hoà đồng dù cho ở môi trường học mới. Cậu ấy cũng đối xử rất tốt với những người xung quanh dù là mới gặp đôi lần"[Fuhua]

Nghe như vậy thì cha mẹ Kan cũng mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm.

Fuhua sau đó nói thêm: "Nhưng cậu ta một khi đã quyết định gì đó là sẽ luôn thực hiện nó mà không bao giờ hỏi ý kiến những người xung quanh. Đôi khi cậu ta lại cư xử quá mức phóng túng đến mức khiến những người xung quanh chỉ biết im lặng đứng nhìn và cả những lần..."[Fuhua]

Trong một thoáng, vì những sự ức chế mà Kan đã gây ra mà Fuhua đã vô tình để miệng nói thay lòng khiến hai vị phụ huynh kia trong thoáng chốc ngẫn người, Kiều anh kế bên thì che miệng cười khúc khích.

Mẹ Kan sau một lúc nhận ra: "Oh... Ta hiểu rồi, vậy con trai ta rất tốt nhưng đôi khi cư xử phóng túng và không chịu để ý những người xung quanh bảo gì?"[Mẹ]

"Vâng..."[Fuhua]. Cô sau khi nói một hơi thì giống như đã giải toả được phần nào.

"... Thằng bé giống ông lắm, nhớ lại ngày xưa ông cũng rất giống vậy mà. Luôn đối xử với những người xung quanh rất tốt nhưng cứ mỗi lần nghĩ ra gì đó là ông sẽ làm luôn mà không cần suy nghĩ hậu quả mà gây không ít phiền phức cho người bên cạnh mình"[Mẹ]. Bà nhìn sang chồng mình, không khỏi cười giễu một cái.

Cha Kan đẩy kính lên nhìn sang nơi khác: "Chuyện quá khứ rồi, quên nó đi"[Cha]

Mẹ Kan chớp mắt, trong con ngươi khẽ sáng lên tia màu vàng.

Trong thoáng chốc, Fuhua cảm thấy như mình đang bị đôi mắt của bà nhìn thấu từ trong ra ngoài. Bà sau khi quan sát xong, thầm mỉm cười hỏi:

"Xem ra, cháu là Valkyrie? Ta thấy thể chất của cháu không tồi, ước lượng mà nói có thể là hơn cấp A..."[Mẹ]

"Dạ đúng, cháu là Valkyrie. Cháu đã suy nghĩ nãy giờ, có phải cô cũng là..."[Fuhua]

Mẹ Kan tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, khoé miệng bà nhếch lên một nụ cười nhạt, thần thái trở nên bình thản lạ thường: "Phải, ta hồi trẻ cũng là một Valkyrie, liệu cháu có biết ta không?"[Mẹ]. Bà đưa tay lên, hơi hạ người xuống chống càm nhìn Fuhua.

Fuhua nhìn ngắm người phụ nữ trước mặt mình, trong tâm trí cô xuất hiện lại một vài thông tin về Destiny cũng như một vài Valkyrie nổi bật mà cô có thể nhớ. Sau một hồi suy nghĩ, sắc mặt Fuhua lộ vẻ ngạc nhiên.

"Cô là... Heika phải không?"[Fuhua]

Mẹ Kan vỗ tay hai tiếng: "Bravo, cháu biết ta. Phải, ta là Heika và ngày xưa ta cũng là Valkyrie phục vụ cho Destiny"[Mẹ]

Fuhua sắc mặt trầm xuống đôi chút, Kan lúc này mới ngồi bật dậy nhìn sang Fuhua hỏi:

"Giải thích cho tôi nghe được không?"

Fuhua nhìn Kan thở dài: "Tôi không thể tin được là cậu lại là con của người này. Bà ấy là Yamamoto Heika, một trong hai Valkyrie cấp S mạnh nhất vào hơn hai mươi năm trước"[Fuhua]

Mẹ Kan cười đùa: "Haha, đó là lời đồn nói quá lên thôi. Đúng thật ta từng là Valkyrie cấp S, nhưng để so sánh với cô ấy thì vẫn còn kém lắm"[Mẹ]. Nhưng sau khi nói xong thì ánh mắt của bà hiện lên một nỗi buồn nhè nhẹ.

Kan nhìn thấy vẻ mặt đó thì tự nhiên cũng hiểu được là bà đang nói đến ai. Cậu khẽ thở dài, thần sắc nhàn nhạt, nhìn không thấu trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Mẹ Kan chớp mắt nhìn Fuhua: "Ta thấy cháu có vẻ rất thân thiết với con trai ta, hai đứa hẳn phải quen biết nhau lâu lắm phải không?"[Mẹ]

Kan và Fuhua đưa mắt nhìn nhau.

"Bọn cháu mới quen nhau được một tháng. Đó cũng là khi Kan vừa nhập học"[Fuhua]. Cô đáp.

"Oh, quen nhau một tháng mà lại thân thiết không ngờ. Hai đứa không có ý tứ gì trong lòng đó chứ?"[Mẹ]. Bà mỉm cười rồi nhìn chằm chằm Kan và Fuhua.

Những lời này nói ra Fuhua nghe còn suýt tưởng mình nghe nhầm, đây không phải là đang nghĩ rằng hai người có mối quan hệ gì đó hơn bạn bè sao?

Kan cười khẩy: "Không đâu mẹ, con và cô ấy chỉ là *Bạn bè* *Bình thường* *Không hơn không kém* mà thôi"

Fuhua lặng người, ánh mắt dịu xuống: "Vâng... Chỉ là bạn bè bình thường thôi..."[Fuhua]. Không biết vì sao nhưng nghe những lời đó xong cô bị tổn thương không ít.

Dĩ nhiên là biểu hiện của Fuhua sao thoát được ánh nhìn của nhà Kan, gia đình bốn người này toàn là nhìn phát biết ngay cô đang nghĩ gì trong lòng. Nói không ngoa nhưng hiện tại thì Fuhua đang là gà lạc vào nhà của những con cáo thành tinh.

: Tch tch, con trai ta nói vậy là không được rồi. Phải dạy lại thôi : "Mẹ nghĩ"

Kan nhìn lên đồng hồ treo trong phòng, hiện tại đã là hơn năm rưỡi chiều.

Kiều anh cũng nhìn sang rồi nói: "Thôi đừng nói chuyện, con đói lắm rồi~"[Kiều anh]

Hai vị phụ huynh cũng gật đầu đồng ý rồi dẫn Kiều anh xuống nhà, nhưng đi được nữa đoạn thì cô nhớ ra gì đó mà quay lại nhìn Kan.

"Điện thoại anh bị hư phải không?"[Kiều anh]

Kan gật đầu: "Quả thật là điện thoại của anh bị hư rồi, sao em biết?"

"Khi ở bên việc, em cứ thấy anh lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó mà nó không lên nên em đoán được là nó đã bị hư rồi. Anh có muốn em sửa nó cho không?"[Kiều anh]

"Em biết sửa nó sao?". Kan hơi nhướng mày lên.

Mẹ Kan cười rồi nói: "Em của con giỏi mấy đồ điện này lắm, xung quanh nhà mà nếu như có ai cần sửa đồ đạc bị hỏng là toàn tìm đến em con không đó"[Mẹ]

Kan gật đầu rồi lấy điện thoại ra đưa Kiều anh: "Đây, nhờ em sửa nó hộ anh nhé"

Kiều anh cầm lấy điện thoại của Kan thì hơi ngạc nhiên: "Oh, đây là mẫu điện thoại mới nhất, giá cũng không hề rẻ đâu... Em không sửa được thì có bị bắt đền không?"[Kiều anh]

Kan cười tiếng rồi nói: "Haha, không sao đâu, anh làm sao dám bắt em gái mình đền chứ. Cứ yên tâm sửa nó đi, em gái"

Kiều anh vui vẻ mỉm cười rồi chạy đi ra ngoài trước: "Vâng, em sẽ cố gắng sửa nó cho anh"[Kiều anh]

Cha mẹ Kan cũng rời đi: "Bọn ta sẽ đợi con dưới sảnh ở khu nhà"[Cha]

"Vâng, con làm chút việc rồi sẽ xuống ngay". Kan đáp.

Cạch (tiếng đóng cửa)

Vậy là bây giờ chỉ còn Kan và Fuhua ở lại trong phòng. Kan nhìn sang Fuhua rồi đưa tay vào trong áo khoác và lấy nửa phần còn sót lại của Hiên Viên Kiếm đưa cho cô.

"Nhiệm vụ hoàn thành"

Thanh kiếm Hiên Viên hiện tại chỉ còn lại phần tay cho đến chưa được một phần ba lưỡi kiếm, phần còn lại của nó đã tan biến cùng với Xi vưu rồi. Màu sắc hoàng kim trên thanh kiếm cũng đã biến mất, hiện tại thì nó giống như một thanh kiếm cổ, nát bằng đồng bình thường.

Fuhua cầm lấy Hiên Viên Kiếm, sắc mặt hiện lên vẻ khó nói:

"Phải, nhiệm vụ của chúng ta về cơ bản đã hoàn thành. Theo dự định là sau khi thu được Hiên Viên Kiếm ta sẽ lập tức về và bàn giao nó lại cho Destiny... Nhưng cậu thì sao Kan, cậu và họ mới gặp lại nhau, đi bây giờ liệu có ổn không?"[Fuhua]. Cô nhìn sang Kan nói.

Kan nghe xong thì khẽ thở dài, cậu đứng lên, hai tay để sau lưng và đi ra ban công.

"Đó là chuyện mà tôi lo hiện tại...". Nên tiếp tục cuộc sống của mình, với những thứ mà bản thân đang có, hay là ở lại đây cùng gia đình và em gái, những thứ mà kiếp trước cậu không có.

Đó là một câu hỏi lớn mà Kan từng băn khoăn trong đời.

Fuhua ngồi xuống ghế, trên tay cầm theo Hiên Viên Kiếm, liên tục nhìn ngắm nó và suy nghĩ gì đó.

Sau một lúc, Fuhua lên tiếng: "Tôi dù sao cũng là người ngoài không có quyền quyết định thay cậu. Nhưng tôi chỉ muốn nói như thế này. Lý trí đi tìm, nhưng con tim mới là thứ tìm thấy, cậu cứ nghe theo trái tim mình là được"[Fuhua]

Kan quay lại nhìn Fuhua: "Lý trí đi tìm, nhưng con tim mới là thứ tìm thấy... Đó là một câu nói hay. Cảm ơn Hua, nó đã giúp tôi khá nhiều đó"

Fuhua khẽ cười: "Mừng vì giúp được cậu"[Fuhua]

Kan sau đi vào vào nhà tắm: "Tôi đi tắm một chút... À phải rồi Hua, giữ thanh kiếm đó cẩn thận. Coi chừng bị loài có cánh cướp đó"

Fuhua ngạc nhiên: "Ý cậu là sao?"[Fuhua]

Kan không nói gì thêm mà chỉ mỉm cười đi vào nhà tắm cẩn thận khoá cửa lại, Fuhua ở ngoài nhìn bán tín bán nghi không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ở phía trên nóc khách sạn, một bóng người mặc áo choàng màu đen nhìn xuống. Người đó nhắm mắt lặng lẽ chờ đợi, tựa như thợ săn đang chờ đợi thời cơ để bắt gon con mồi của mình.

Đột nhiên, một tiếng quạ kêu phát ra, người đó từ từ mở mắt nhìn xuống.

"Bị phát hiện rồi sao..."[???]

...

...

...

Kan và Fuhua đi xuống nhà ăn bên dưới khách sạn, đó cũng là một gian phòng lớn với nhiều bàn ăn để xung quanh.

"Tôi ở đây có được không Kan?"[Fuhua]

"Được mà, tôi cũng không nỡ để cô một mình. Cô mà lên tiếng từ chối nữa là tôi phải dùng đến biện pháp khác đó nha". Kan nhìn Fuhua mỉm cười nói.

Fuhua thở dài rồi cũng gật đầu.

Hai người sau đó đi đến chỗ gia đình Kan đang ngồi, đó là một cái bàn ăn lớn ở gần cửa sổ. Mẹ Kan vừa nhìn thấy liền đứng dậy đi đến ôm lấy Kan.

"Mẹ. Sao vậy?". Kan hơi ngạc nhiên.

"Không có gì đâu, ta cảm thấy muốn ôm con thôi. Oh, có cả Hua nữa sao?"[Mẹ]. Bà nhìn sang Fuhua.

"Vâng, Kan muốn cháu cùng ăn tối với mọi người. Không phiền mọi người chứ?"[Fuhua]

Mẹ Kan vui vẻ nói: "Tất nhiên là được rồi, cháu hãy đến đây ngồi với chúng ta đi"[Mẹ]

Kan và Fuhua đi đến ngồi xuống bàn ăn, cậu nhìn sang Kiều anh thì thấy kế bên cô là một hộp dụng cụ và đang tháo banh điện thoại Kan ra để sửa lại từng phần một.

Kiều anh vẫn chăm chú sửa chữa: "Anh đã làm gì mà cái điện thoại ra nông nỗi này, mạch điện và pin bên trong đều bị nổ hết rồi, nguyên nhân là do quá tải... Anh có thứ gì nặng máy không đó?"[Kiều anh]

"Toàn là hình anh chụp thôi, nhưng vấn đề không phải là do anh mà là do nơi anh đến"

"Nghĩa là sao?"[Kiều anh]

"Không có gì đâu, mà liệu em sửa được không đó?"

Kiều anh suy nghĩ rồi nói: "Có thể, may mắn là không bị hư hỏng quá nặng, chỉ cần thay pin và thay thế những phần bị hư là có thể sử dụng được. Dữ liệu bên trong cũng có thể giữ lại, nên anh không cần lo"[Kiều anh]

"Cảm ơn"

Sau đó Kan nhìn sang mẹ: "Cha đâu rồi mẹ?"

"Cha con đã vào bếp trong khách sạn để yêu cầu bữa ăn rồi... À phải rồi Hua, cháu có thể nói thêm cho ta vài chuyện không?"[Mẹ]

Fuhua nhìn sang lễ phép đáp: "Dạ được"[Fuhua]

Một lúc sau cha Kan đi ra phòng ăn, những nhân viên sau đó cũng dọn bữa ăn lên bàn. Gia đình bốn người Kan và Fuhua ngồi ăn tối với nhau, không khí khá là vui vẻ. Đó là lần đầu tiên mà Kan được biết bữa cơm với gia đình thật sự là như thế nào.

Nhưng kỳ lạ là... Kan lại có cảm giác như thiếu đi gì đó.

Sau bữa ăn, Kiều anh tiếp tục sửa chữa điện thoại, may mắn là cũng tìm được phụ kiện và pin để thay thế: "Phù, xong rồi. Nè anh hai, anh bật lên xem có được không?"[Kiều anh]

Kan bật điện thoại lên và nó hoạt động được.

'để xem nào.... Hơn 500 cuộc gọi nhỡ??!

Trong lúc Kan còn đang hết hồn thì Fuhua đang nói chuyện khá vui vẻ với mẹ cậu.

"Hua này, cháu và con trai ta học trường nào vậy?"[Mẹ]

"Dạ cháu và Kan học ở St, Freya"[Fuhua]

Bà mở to mắt ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó: "St, Freya?..."[Mẹ]

Vừa nói hết câu, điện thoại của Kan liền đổ chuông. Kan thở dài rồi liền bắt máy nghe.

"Devil may cry xin nghe...". Cậu nhanh tay hướng điện thoại lên.

"SAO BÂY GIỜ EM MỚI NHẤC MÁY HẢ!!!!!??????"[Theresa]. Một quả bom âm thanh rơi xuống, may mà Kan đưa lên kịp không là banh luôn lỗ tai.

Kan đưa điện thoại xuống nghe, Mẹ Kan ngồi kế bên nghe thấy được giọng nói đó thì ánh mắt chợt run run.

"Xin lỗi chị Theresa, điện thoại em bị hư nên mới..."

"Theresa... Là Theresa sao?"[Mẹ]


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật