Honkai Impact: Tiên Tôn Trùng Sinh

chap 143: thú vị



"Xin thứ lỗi, nhưng hiện tại tuyến đường bên kia đã bị phong tỏa vì một vài nơi đã Honkai phá hủy. Nên hiện tại mọi người không thể về nhà ở hướng kia được. Chúng tôi sẽ cố gắng khắc phục hậu quả sớm nhất để mọi người được về nhà sớm nhất có thể"[Valk]

Một cô gái Valkyrie đứng ra thông báo cho người dân ở trong khuôn viên bệnh viện, kế bên Valkyrie đó là một màn hình lớn hiển thị rõ những nơi mà hiện tại người dân có thể đi và rất nhiều thông tin cần lưu ý.

"Làm sao đây? Nhà chúng ta cũng nằm trong diện bị phong tỏa rồi!"[Mẹ]. Mẹ Kan lo lắng khi nhìn lên màn hình.

"Chà... Có vẻ như chúng ta phải ở lại đây một thời gian rồi"[Cha]. Ông bình tĩnh nói.

Gia đình Kan đứng lẫn trong đám đông lắng nghe thông báo. Ken nhìn lên màn hình trong lòng suy nghĩ điều gì đó. Em gái của cậu, Kiều anh đưa mắt ngước lên nhìn Kan, chỉ cần nhìn sơ qua là cô biết ngay được là cậu đang suy tính điều gì đó trong lòng.

Miệng Kiều anh khẽ lẩm bẩm, bên tai của Kan liền nghe được tiếng nói của cô.

"Anh đang suy nghĩ gì vậy?"[Kiều anh]

Kan nháy mắt ngạc nhiên liếc mắt nhìn xuống Kiều anh.

Môi cậu sau đó cũng khẽ lẩm bẩm: "Đang suy nghĩ xem tối nay nên ở đâu thôi... Mà không ngờ là em cũng biết thuật truyền âm cơ bản này đó"

Kiều anh khẽ cười nói: "Dù cho đây chỉ là môn cơ bản dành cho phàm nhân nhưng biết nhiều hơn không bao giờ thừa đâu anh hai"[Kiều anh]

Đến lúc này trong lòng hai anh em đã dám chắc được tám chín phần đối phương là người như thế nào rồi. Mà dù có biết thì hai người cũng không có lý do gì để đối đầu hay gây khó dễ với người kia đâu. Mà đối phương còn là anh em nữa chứ.

"Thế anh có ý tưởng nào không..."[Kiều anh]. Trong giọng nói của Kiều anh mang theo chút khó chịu.

"Anh đang suy nghĩ... Mà... Khi nào?". Kan khẽ hím mắt truyền âm.

Kiều anh đương nhiên là hiểu Kan đang muốn nói đến điều gì: "Không quá lâu, có lẽ là khi được đưa đến bệnh viện... Còn anh? Khi nào?"[Kiều anh]. Cô khẽ mỉm cười hỏi.

"Đến nay là gần được một tháng". Kan cũng khẽ cười đáp.

Hai anh em khẽ cười trong khi miệng liên tục truyền âm cho nhau nghe.

Mẹ của hai người sau đó đột nhiên quay lại nhìn Kan và Kiều anh với ánh mắt khó hiểu: "Hai con vừa nói gì sao, mẹ có cảm giác là mình vừa nghe hai đứa nói gì đó phải không?"[Mẹ]

Kan và Kiều anh hơi giật mình, thuật truyền âm này tuy chỉ là võ học phàm nhân nhưng một khi sử dụng thì sẽ chỉ có người sử dụng mới có thể nghe được nhau người ngoài khó mà có thể nghe thấy được. Việc mẹ hai người khi không lại có thể nghe loáng thoáng được khiến hai anh em cảm thấy giật mình trong thoáng chốc.

"Dạ đâu có đâu mẹ! Con và anh hai có nói gì đâu?"[Kiều anh]

"Là vậy sao? Nhưng mẹ vừa nãy mới nghe hai đứa gì mà khi nào, một tháng... Mẹ nghe nhầm sao?"[Mẹ]

Kan và Kiều anh thêm giật mình: "Không có đâu mẹ, con và anh hai đâu có nói gì đâu. Phải không anh hai?"[Kiều anh]

Kan gần như không thể phát ngôn câu nào vì Kiều anh liên tục chen ngang vào, bất đắc dĩ cậu đành gật đầu đồng ý.

"Vậy là mẹ tưởng tượng à?... Mà hai đứa làm thân với nhau nhanh thật đó. Mẹ đã nghĩ Kiều anh sau khi phát hiện mình có anh sẽ... Không thích hoặc cần thời gian làm quen"[Mẹ]

Phải nói là nếu như là người ngoài nhìn vào thì phần lớn sẽ nghĩ Kiều anh sẽ hành động kiểu sau khi biết mình có anh sẽ bối rối, khó chấp nhận hoặc là phải mất một thời gian mới chấp nhận được. Ấy vậy mà bây giờ dù mới gặp lại anh khoảng vài tiếng mà cảm giác hai người không hề có một khoảng cách nào mà có thể thoải mái xưng anh gọi em gọi anh xưng em.

"Haha vậy có lẽ là do con thích người anh trai này quá đó!"[Kiều anh]. Cô đi sang ôm lấy cánh tay Kan.

: Ôi trời, ta sao lại đi hành xử như đứa bị brocon thế này! : "Kiều anh nghĩ"

"Mẹ đã lo rằng hai đứa sẽ khó mà làm quen được với nhau. Mẹ lo thừa rồi"[Mẹ]. Bà mỉm cười nói.

Hai cha con Kan thì chưa kịp nói câu nào là hai mẹ con đã xen vào và mới nói hết luôn, Kan là còn hơi bỡ ngỡ chứ ông là quen với việc bị vợ và con gái mình cướp hết lời rồi.

Hai cha con nhìn nhau khẽ thở dài.

Kan sau đó nhìn lên màn hình kế bên Valkyrie kia, trên màn hình hiện lên những tuyến đường bị phong tỏa và một số nơi đang được các Valkyrie bảo vệ nghiêm ngặt. Những tuyến đường bị phong tỏa đó thì không nói đến làm gì vì những nơi đó không phải là nơi cậu quan tâm đến, cái mà Kan quan tâm là tuyến đường dẫn về hướng đông thành phố.

Kan bước đến giơ tay lên hỏi: "Xin hỏi là tuyến đường phía đông tôi không thấy dấu hiệu bị phong tỏa. Chẳng hay tôi có thể đến nơi đó không?"

Như bao lần khác, với những người bình thường mà nói thì ngoại hình cùng với chất giọng nổi bật giữa đám đông của Kan luôn khiến cậu là tâm điểm mỗi khi cậu phát ngôn. Lần này cũng không phải là ngoại lệ, Kan vừa bước lên vài bước và đặt ra câu hỏi là đã khiến những người xung quanh bất giác quay đầu nhìn lại, cảm giác như là trông thấy một vị hoàng đế trẻ đi lạc giữa thường dân.

Cô nàng Valkyrie kia vừa trông thấy Kan đã nhất thời tâm trí bấn loạn, ăn nói lắp bắp tựa như vô tình trúng tia sét ái tình. Mà nói đúng hơn là những người phụ nữ xung quanh cũng thế, có vẻ sau khi lên Tiên Thiên Kỳ thì dù muốn hay không thì khí chất của cậu cũng lại tăng thêm không ít.

"A.. về việc đó... Phải, những nơi không có dấu hiệu phong tỏa là những nơi mà chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng và bảo vệ nghiêm ngặt. Nên mọi người đều có thể đi đến những nơi đó"[Valkyrie]. Cô đỏ mặt quấn quýt giải thích.

Kan khẽ cười: "Ah, cảm ơn vì đã giải thích. Làm phiền cô rồi". Nói xong Kan quay người đi đến chỗ gia đình trong khi cô Valkyrie kia đang bối rối và đỏ mặt đến cực điểm.

Kiều anh hơi nháy mắt truyền âm về phía Kan:

"Khoa trương quá đó anh hai~"[Kiều anh]

Kan khẽ cười không đáp lại, rồi cậu nói với cha và mẹ: "Con có nơi này cho nhà mình ở tạm. Không biết ý cha mẹ như thế nào?"

Kiều anh bên ngoài cười nhưng trong lòng lại thầm mắng Kan khôn vặt, cái câu hỏi này hoàn toàn không thèm đề cập đến việc hỏi ý kiến của cô.

Này rõ ràng là muốn loại cô ra khỏi cuộc nói chuyện rồi còn đâu.

...

...

Hiện tại cả nhà bốn người Kan đang đứng trước cửa một khách sạn nhìn ra bờ sông chảy qua thành phố. Nơi đây là khách sạn mà Kan và Fuhua đã ở tạm khi vừa đáp máy bay xuống thành phố Giang Bắc này.

Tối hôm đó là do đã muộn rồi nên cậu chỉ nhìn qua chọn đại nơi này để ở tạm, mãi đến sáng hôm thứ ba thì Kan để ý thấy có vài người đã trả phòng nên mới nãy cậu đã sử dụng thần thức quét qua, sau khi đã xác định mấy phòng đó vẫn trống thì cậu đã đưa họ đến đây.

Kiều anh nhìn khách sạn và mỉm cười trêu đùa: "Em nghĩ em nên nói với anh một chuyện này. Khách sạn này là của cha đó"[Kiều anh]

"... Hể?". Kan hơi ngạc nhiên.

"Haha nhìn mặt anh ngạc nhiên chưa kìa. Anh có thể không biết thôi chứ nhà mình cũng là có "chút điều kiện" đó"[Kiều anh]

Kan nhìn lên cha mẹ, hai ông bà lúc này đang mở mắt ngạc nhiên nhìn về phía Kiều anh.

"Sao con lại biết?"[Mẹ]

Kiều anh đáp: "Mẹ à, con năm nay 15 tuổi rồi, đủ để nhận biết những công việc hai người bàn mỗi đêm đó"[Kiều anh]

Này là nói dối thôi, nhớ lại đời trước khi Kiều anh vẫn chỉ là cô bé bình thường theo mọi mặt. Nàng đã nhiều lần nghe cha và mẹ bàn công việc giấy tờ gì đó mỗi đêm muộn mà nàng không tài nào hiểu nỗi, mãi đến khi cha mất, nàng mới biết hoá ra gia đình mà nàng luôn nghĩ là không giàu không nghèo của nàng lại sỡ hữu khối tài sản lớn đến không ngờ được.

Hoá ra cha nàng là chủ tịch tập đoàn lớn nhất trung quốc, khi ông mất vì năng lượng honkai thì Kiều anh nghiễm nhiên trở thành người được thừa kế số tài sản đó rồi. Nhưng khi đó Kiều anh chưa được hưởng là nàng đã gặp nạn mà xuyên không đến Tu Tiên giới rồi.

: Nghĩ mà buồn cười.. gia đình của mình mà mình còn không nhận ra, kiếp trước của ta quả thật ngu ngốc đến khó tin... : "Kiều anh nghĩ"

Người cha hơi hoang mang, ông đẩy kính cố giữ bình tĩnh nói: "Con nói đúng... Gia đình chúng ta quả thật cũng là có chút điều kiện.."[Cha]

Kiều anh cười khẩy trêu đùa: "Xem chủ tịch tập đoàn lớn nhất nước đang lên tiếng phát biểu kìa. Ngài quả là khiêm tốn khi nói số tài sản đủ để con cháu mười đời sống yên của mình là một chút điều kiện~"[Kiều anh]

Người cha chính thức cứng họng không trả lời được.

"Mà con có thắc mắc. Nếu nhà mình có một chút điều kiện thế thì tại sao hai người lại. Nói sao nhỉ. Chủ tịch giả nghèo và cái kết bị con gái phát hiện?"[Kiều anh]

[Wǒ men bù yī yàng měi gè rén dōu yǒu bù tóng de jìng yù]

Bỗng có tiếng nhạc phát ra từ trong khách sạn ngay khi Kiều anh vừa dứt lời.

Gia đình bốn người nhìn vào trong đó mà cạn lời không biết nói gì.

"... Con sẽ đánh giá khách sạn mình năm sao, vì pha mở nhạc đúng lúc này". Kan cười thành tiếng vì sự trùng hợp đến buồn cười này.

Sau đó Kan nhìn sang hai vị phụ huynh đang bối rối và không biết phải trả lời câu hỏi của Kiều anh như thế nào.

"Thế, lý do nào mà nhà mình lại giả nghèo vậy? Đừng nói là hai người muốn dậy con tính tiết kiệm hay gì đó để con trân trọng đồng tiền nha?"[Kiều anh]

Hai người thoáng giật mình nhẹ.

Kan cười khẩy rồi nói: "Hoặc có thể là hai người họ làm thế để em sống bình yên đó em gái. Nếu cha mình tập đoàn lớn thì khỏi phải nói em sẽ là thiên kim tiểu thư muốn gì cũng có. Nhưng đồng thời sẽ có rất nhiều phiền phức kèm theo nữa"

Hai người lại thoáng giật mình nhẹ.

Kiều anh cũng nghĩ như thế: "Anh nói đúng. Cha là người làm lớn, nên ít nhiều cũng có kẻ thù cạnh tranh. Như câu chuyện mà cha mẹ đã kể đó, vì lợi ích mà nhiều kẻ làm mọi thứ lắm, nên phần nào em cũng thông cảm được mà"[Kiều anh]

Những lời nói như đâm vào tim hai người phụ huynh, từ khi nào mà đứa con gái nhỏ của hai người lại có thể hiểu chuyện và nói ra những lời này.

"Ta thật sự không biết nên vui hay nên buồn khi hai con lại hiểu chuyện như vậy"[Cha]

Kan suy nghĩ một lát rồi nói:

"Con hỏi chuyện này được không?"

"Con hỏi đi"[Cha]

"Khoảng mười năm trước hai người ở đâu vậy?"

"Mười năm trước... Sau khi bọn ta để con ở viện mồ côi thì để trốn khỏi sự truy đuổi của gia đình ta thì hai người chúng ta đã qua mỹ sống một thời gian. Năm năm sau thì sinh ra Kiều anh, đến khoảng tám năm trước thì bọn ta về đây..."[Mẹ]

Kan khẽ cười: "Hai người làm vậy là đúng đấy... Nói chuyện này hơi lạ nhưng... Ở trong hội lính đánh thuê, có vài nhiệm vụ liên quan đến cha. Chủ yếu là muốn bắt sống cha về đó..."

Hai ông bà nghe vậy thì cũng gật gù đồng ý, quả thật là đôi lần hai người đã bị người ta tìm đến. Nhưng mỗi lần đều nhờ mẹ Kan mà mọi thứ lại như không có gì xảy ra. Còn vì sao Kan lại biết thì ngày xưa cậu cũng có ngó đi xem những nhiệm vụ khác mà vô tình thấy nhiệm vụ đó đấy.

Nhà bốn người sau đó đi vào khách sạn, những nhân viên tiếp tân khi thấy cha Kan đi vào thì liền lễ phép đi đến chào hỏi. Mà nơi này hiện tại hơi vắng, có lẽ đa số nhân viên và khách ở đã chạy trốn khi nghe tin honkai xuất hiện.

Nên nơi này chỉ còn lại một hai người trông coi là cùng.

Kan đi đến quầy tiếp tân hỏi anh nhân viên: "Anh cho tôi hỏi, anh có thấy bạn tôi về đây không?"

Anh nhân viên suy nghĩ sau đó đáp: "Có phải là cậu trai tóc dài màu lam mặc sườn xám xanh không? Vâng cậu ấy đã về đây và đã lên phòng nghỉ ngơi rồi"[Nam nhân viên]

Kan trong phút chốc bật cười.

"Haha, vậy sao. Cảm ơn nha. Hahaha". Kan vừa cười vừa đi lên tầng về phòng cùng cha mẹ và em gái. Cũng không nằm ngoài dự đoán là phòng cha mẹ và em gái kế bên phòng Kan.

Cốc cốc.

"Hua ơi tôi về rồi". Cậu gõ cửa nói.

Một vài giây sau, cánh cửa phòng mở ra, đón tiếp Kan đương nhiên là lớp trưởng Fuhua rồi.

"Yah~ chào Hua.... Hự!!"

Fuhua đột nhiên xông đến đấm một cú siêu mạnh vào bụng Kan, một âm thanh trầm đục vang lên khắp hành lang và Kan ngã quỵ xuống đất.

"Tại... Sao?..."

Fuhua lạnh như băng đáp: "Không biết, tôi chỉ nghe thấy tiếng cười của ai đó nên tưởng ăn trộm nên mới ra tay thôi... Hửm?"[Fuhua]

Fuhua nhìn sang bên thì thấy cha, mẹ và em gái Kan đang há miệng ngạc nhiên, cô nhanh chóng nhận ra và tỏ vẻ hơi bối rối.

"Đây... Đây là..."[Fuhua]

"Woa, mạnh ghê đó, có thể khiến anh hai nằm đo sàn sau một đấm..."[Kiều anh]

Mà trái với thái độ ngạc nhiên của cha và em gái.

Mẹ Kan lại nhìn Fuhua mà trong lòng nổi lên hứng thú nhẹ: Cô gái này không tệ, có thể khiến con trai ta đo sàn như vậy... Thú vị~~ : "Mẹ Kan nghĩ"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật