Tôi Thành Một Tiểu Tang Thi Khả Ái

Chương 5 : Tui phải kiếm thức ăn nuôi người yêu



    Hôm sao vào trời tối Lạc An mới dám chạy đến phía cây mà tiếp tục nhìn trộm người ta , nhưng dưới đất có một cái dĩa của cậu hôm qua kèm theo tờ giấy ' Cảm ơn ' , nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, này chắc chắn của Âu Hạo .

  Lạc An nâng niu xem như báu vật , bỏ vào hộp rồi cất giữ. Giỡn sao , đây là món quà đầu tiên của anh ấy cho cậu mà. Đứng nhìn tới khi Âu Hạo chuẩn bị lên lầu , Lạc An đến phía cổng vỗ nhẹ lên và đặt tô cháo cá nóng hổi rồi chạy thẳng vào nhà . Lần này Lạc An lại bỏ qua ánh mắt đầy ý cười và bất đắc dĩ của Âu Hạo.

   
    Liên tiếp ba ngày , Lạc An đều thay đổi món và nhận được những tờ giấy, đến ngày thứ tư , cậu vừa mới đến cây đã bị gọi bởi một giọng nói trầm thấp  và đầy quyến rũ .

     " Lại đây!!" Lạc An ngước nhìn phía cổng , thấy người đàn ông cậu ngày nhớ đêm mong đang nhìn mình , cậu vừa vui vừa sợ , vui khi người ấy nói chuyện , sợ người ấy phản cảm với hành động của cậu.

     " Không cần mang nữa , tự để cậu ăn đi " Lạc An ngước nhìn Âu Hạo , này là ghét bỏ thức ăn do tang thi cậu đây làm đúng không .

     Dường như hiểu được ánh mắt của Lạc An , đôi mắt buồn bã tủi thân nhìn vào , khiến cho anh cảm thấy đau lòng . Vuốt nhẹ mái tóc mềm mại Âu Hạo nhẹ nhàng nói " Đồ ăn rất ngon , nhưng bên tôi có đủ, cậu đừng lãng phí "

     Lạc An vui mừng nhìn Âu Hạo lắc đầu , không lãng phí không lãng phí. Cho người yêu ăn không lãng phí chút nào. Lạc An bị suy nghĩ của mình làm cho ngượng ngùng hết trơn, không dám nhìn Âu Hạo nữa. Cuối đầu mắt nhìn chân mũi nhìn tim thẹn thùng như cô dâu nhỏ .

     " Không được mang nữa , có nghe tôi nói không? Hửm "

    Một âm thanh cuối kia càng làm cậu choáng váng hơn , ngơ ngác gật đầu . Thật trầm thật gợi cảm . Muốn sinh em bé luôn .

    " Ngoan, về ngủ đi ." Âu Hạo thỏa mãn gật đầu , xoa nhẹ tóc Lạc An rồi bước vào nhà .

     Lạc An còn nhanh hơn , bỏ lại một bát phở bò rồi chạy thẳng về khoá cửa . Âu Hạo thở dài , mỉm cười mang bát phở vào nhà trước bao ánh mắt của những người trong nhà.

    " Lão đại à, có ngon không , cho em nếm thử một miếng được không ?" Gia Kì nhìn chằm chằm bát phở toả hơi nóng thơm lừng. Bữa đầu tiên là thịt gà mọi người còn ngần ngại không dám ăn chỉ có lão đại ăn , mọi người mới lại ăn , không ngờ lại ngon như vậy . Nhưng mấy bữa sau cậu nhóc kia chỉ đưa 1 tô , ai cũng biết là đưa cho lão đại ai mà dám ăn . Tuy biết nhưng mà nhìn hấp dẫn cũng thèm chứ. Gia Kì chỉ nhận được cái liếc mắt khinh thường của Âu Hạo "Tự nấu " .

  
     Gia Kì chết lặng , từ khi mạt thế đến nay thật sự bọn họ cũng chả bạc đãi bản thân gì cả , muốn cá có cá muốn thịt có thịt, tuy nhiên bọn họ không biết nấu nha , luộc xào nướng là thường xuyên , làm gì có đãi ngộ như lão đại a. Thật bất công ghê. Cậu phải đi tìm kiếm một tiểu tang thi biết nấu ăn về nuôi mới được.

     Kể từ ngày đó , Lạc An không thường xuyên rình nhà người ta nữa mà bận phải đi thu thập vật tư , vật tư của cậu nhiều nhưng cậu thấy nếu muốn nuôi người yêu thì không có đủ đâu . Nên Lạc An quyết định phải kiếm thật nhiều thức ăn về để nuôi người yêu. Ban ngày cậu sẽ chạy xa xa thu thập, ở đâu có là ở đó có cậu. Ban đêm cậu mới về nhìn . Cậu cũng thật cảm ơn ông trời cho cậu làm tang thi , không biết mệt mỏi gì cả cũng không sợ tang thi tấn công. Nếu không chỉ dựa vào thân hình nhỏ xíu này của cậu làm sao nuôi người yêu đây.

    Lạc An tính toán từ khi mạt thế đến nay cũng gần 1 tháng rồi, thịt cá rau quả thì cũng bị hư hết nên cậu chỉ có thể thu gạo , mì, bột , gia vị , quần áo, xăng dầu cho thật nhiều , kể cả mấy trang trại cậu cũng chạy xem đa phần chết hoặc ngáp ngáp hết trơn , tuy ít đỡ hơn không có .

    Hôm qua cậu thu hoạch khá nhiều gạo , định bụng rinh bao gạo cho nhà bên kia . Nhưng vừa mới chạm vào cách cửa nhà cậu đã té xỉu . Cậu nghĩ không đem gạo người yêu đói rồi sao .

      " Lão đại, ba ngày rồi tang thi kia không có đến nhà chúng ta " Lăng Hiểu Đông nhìn cái người ngồi trên ghế vẻ mặt thản nhiên đó mà cảm thấy sợ. Kể từ ngày cậu bé kia không đến thì mọi người đều phát hiện không khí trong nhà có vẻ lạnh hơn.
  
    " Có khi nào bị người ta giết rồi không" Gia Kì nhìn mọi người nhìn mình chằm chằm cảm thấy ớn lạnh . Cậu ta không biết khi vừa nói hết câu thì ánh mắt lão đại đã lướt qua người .

     " Anh hai đi đâu , giờ này nguy hiểm lắm. " Âu Dương nói với theo khi Âu Hạo đã ra khỏi nhà . Cả đám nhìn trân trân theo bóng dáng lão đại đi về phía nhà đối diện . Và tất nhiên cả đám cũng chạy theo.

     Không biết mình đã ngủ bao lâu , Lạc An không có sức mà mở mắt , chỉ ngửi được mùi hương quen thuộc của người đàn ông cậu thích . Dường như anh ấy kêu cậu , ôm cậu chạy lên lầu hay sao á . Cậu lại ngất xỉu nữa.

     Âu Hạo không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào, khi không thấy tiểu tang thi hay nhìn trộm mình thì anh cảm thấy thiếu thiếu , đến khi nghe có thể cậu gặp nguy hiểm thì anh không thể bình tĩnh được . Đi nhanh về phía nhà của tiểu tang thi , xung quanh rất im lặng thì anh cũng buông lõng vì có lẽ cậu ấy không có nhà. Nhưng khi cách cửa ấy được mở ra , tim anh như bị thắt lại vậy , tiểu tang thi hay long lanh ánh mắt nhìn anh giờ đang nằm yên trên đất , khuôn mặt vốn dĩ đã trắng rồi nay càng trắng bệch , đôi môi không còn đỏ mọng nữa mà tím đen. Đôi mắt nhắm nghiềm, quá thật khi ấy anh rất sợ mất cậu ây.

  
     Ôm cậu chạy nhanh vào phòng , đặt lên giường , nhưng Âu Hạo không biết phải làm sao, ôm tiểu tang thi vào  lòng , anh muốn tìm Lê Thành cậu ta từng làm bác sĩ .

    
     " Để đó đi , tôi đến xem thử " Không đợi Âu Hạo bước đi thì Lê Thành để nhanh chóng bước tới giường xem cho tiểu tang thi. Máy cái đuôi lấp ló ngoài phòng không giám dô . Lão đại thật đáng sợ. Tự động đóng cửa phòng im lặng

     " Hình như cậu ta đói bụng "

     " Vậy thì cho ăn"

     " Không ý tôi là cậu ta hình như không còn sức để hoạt động cũng như mình lâu ngày không ăn . Cậu ấy là tang thi nên chắc cần ăn thịt sống " Lê Thành nhìn tiểu tang thi trên giường . Anh cảm thấy dường như cậu ta chưa từng ăn thịt người , trên người cậu ta rất sạch sẽ và thơm làm anh không thể hiểu được . Tại sao tang thi không ăn thịt .

      " Tôi biết rồi , cậu ra ngoài đi " Âu Hạo dàng nhạt đuổi . Trong phòng không còn ai khác nữa , Âu Hạo nhìn người trên giường. Chính anh cũng không hiểu được tiểu tang thi này tại sao lại như vậy , ngoại trừ hình dáng là tang thi thì cậu chưa từng làm hành động điên cuồng nào giống lũ ngoài kia. Anh đã quan sát rất nhiều tang thi , không một con nào giống cậu cả .

     Thở dài lấy thịt từ không gian ra đưa đến cho tiểu tang thi ấy . Dường như ngửi được mùi thịt cậu không ăn ngấu nghiến như bọn kia mà theo bản năng tránh né , kể cả anh lấy máu cũng bị tránh . Tiểu tang thi từ từ mở mắt nhìn anh đầy ủy khuất .

      " Ăn mới mau khỏi " Âu Hạo chỉ còn cách dỗ dành .

      Lạc An theo bản năng lắc đầu , đùa sao cậu là tang thi nhưng cũng từng là người cậu sao ăn thịt sống uống máu tươi được. Lúc tỉnh lại tới giờ , cái người này cứ bắt cậu ăn , còn bắt nữa cậu giận đấy.

  Tự lấy cho mình một tô cháo thịt bằm , Lạc An còn tự đắc nhìn Âu Hạo , tui là chỉ ăn mấy này nè . Múc một muỗng cháo cho vào miệng, cậu không khách khí mà nôn ra, tại sao lại như vậy , chỉ vừa ngủ dậy đã không thể ăn , cái cảm giác giống kiếp trước khi cậu bị bệnh. Chẳng lẽ tang thi cũng bị ung thư dạ dày .

   
    Âu Hạo nhìn người trước mặt càng cảm thấy đau lòng , rất rõ là cậu ấy không biết mình đã trở thành một tang thi .Nếu Lạc An mà biết suy nghĩ của anh thì chắc sẽ la làng không tôi biết tôi biết chỉ là tang thi bị ung thư dạ dày rồi. Ôm chặt người này vào lòng Âu Hạo dỗ dành " Ngoan , đừng ăn cái đó nữa , uống nước trước đã !" . Đưa cái ly đầy nước cho cậu . Nhìn thấy cậu uống không chút nghi ngờ anh càng thấy sót hơn. Không cảnh giác như vậy lỡ bị bắt đi rồi phải làm sao .


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật