Tôi Thành Một Tiểu Tang Thi Khả Ái

Chương 4 : Rình trộm




     Âu Hạo thấy nhóc trước mặt này ngơ ngác nhìn, anh chưa thấy tang thi nào nhìn ngốc như vậy, quay lại nhìn anh em của mình cũng ngốc nhưng mà tại sao lại xấu như vậy khiến anh cau mày .( mê chứ gì)

   Cả đám hoàn hồn tiếp tục làm việc không dám nhìn lão đại nữa. Người này mới là lão đại nè lúc nãy chỉ là ảo giác thôi.  Tiếp tục thu thập vật tư của mình.

    Lạc An nhìn thấy người đàn ông muốn đi , cậu không kịp suy nghĩ đã giơ tay túm lấy góc áo của Âu Hạo . Ngượng quá , không biết làm sao . Lén nhìn người đàn ông kia thì cũng thấy anh ta đang nhìn mình . Lạc An bối rối "grừ" nhẹ .

      Chạy nhanh lại phía balô đang nằm một gốc của mình , Lạc An vừa chạy vừa nhìn lại phía sao sợ anh ta đi mất nên không chú ý phía trước .
 
    Gầm một cái kệ bánh cư nhiên bị cậu đụng trúng ngã trên đất . Phản xạ mà ôm cái đầu dù biết không đau , Lạc An quay đầu nhìn Âu Hạo thấy ánh mắt anh toàn ý cười làm cậu càng xấu hổ . Chưa cua đổ mà vụng về thế này không biết anh ấy có chê không nữa. Thật rối rắm quá . Lấy balô rồi chạy tới trước mặt đưa cho anh hộp bánh ngọt , cậu lén lấy từ không gian ra , nhìn chằm chằm anh ấy .

  
     Âu Hạo lại bất ngờ , cư nhiên tiểu tang thi này còn biết cho bánh anh , nhìn đôi mắt long lanh kia anh cứ nghĩ nếu không lấy có phải sẽ khóc hay không . Giơ tay lấy hộp bánh tiện thể sờ vào đầu cậu nhóc . Thật mềm .
   
    " Về đi, tôi không làm hại cậu đâu " Nói xong không đợi Lạc An phản ứng đã quay lưng mau chóng thu thập đủ rồi tập hợp mọi người lên xe về.

    Đợi Lạc An phản ứng thì họ đã lên xe và chạy đi ( em chậm quá à người yêu đi luôn ời ) . Nhìn bóng dáng họ dần biến mất , Lạc An làm sao bỏ qua được, dọn hết mấy thứ còn sót lại rồi lên xe chạy theo hướng của họ.

     " Hạo này , tại sao cậu không sử lý cậu ta . " Trần Khải đưa tay đẩy mắt kính nhìn Âu Hạo khó hiểu. Với tính cách của Âu Hạo làm sao có thể buôn tha một con tang thi nhìn có vẻ lợi hại, mà ngốc quá.

    " Cậu ta không giống !!" Âu Hạo nhàng nhạt trả lời. Đúng vậy tiểu tang thi lúc nãy tuy có vẻ cấp bậc cao hơn những con khác nhưng trên người cậu ta luôn sạch sẽ không có mùi máu thịt , nhất là đôi mắt ấy , cảm giác như chính cậu ta cũng không biết mình là tang thi . Ngơ ngơ ngác ngác như một đứa trẻ vậy , thật ra thì cậu ta còn là trẻ con thật. (16 á nghe anh kkk) 

      " Muốn đem về nuôi quá à" người còn lại từ đầu không lên tiếng bây giờ mới nói một câu mà ai cũng quay lườm cậu ta .

      " Mọi người nhìn tôi làm gì, tôi chỉ nói thôi mà, có nuôi cũng không cho mấy người thấy.  " Lê Thành cợt nhả cười vẻ lưu manh . Nhận lại chỉ là thêm một trận khinh bỉ từ đồng đội .

     Chạy gần tới nơi họ đang ở thì thấy có chiếc xe cứ theo đuôi họ. " Lão đại , em thấy có một chiếc xe theo mình một đoạn dài rồi " Gia Kì nhìn qua kính chiếu hậu.

     " Tùy " Âu Hạo cứ nhắm mắt dưỡng thần .

    " Lão đại à , hình như ... hình như là con tang thi trong thương mại á!!" Gia Kì cũng bất ngờ nhe , tang thi còn chạy xe kìa , rồi lỡ con nào cũng giống cậu ta thì con người sống sao đây. Âu Hạo mở mắt nhìn nhẹ qua kính không khỏi cười nhẹ. Thầm mắng ngu ngốc cũng kệ không ngăn cản.

      Xe chạy vào khu nhà thì chiếc xe kia cũng vào khu nhà nhưng là nhà đối diện. Cả đám xuống xe bước vào nhà bỏ qua ánh mắt nóng rực ở phía sau lưng.

     Lạc An chạy theo một đường đến khi thấy người ta đã vào nhà , cậu không ngờ cư nhiên người ta đối diện nhà cậu . Này có phải ông trời giúp cậu rồi không .

   Há há há , cậu muốn ngửa mặt lên trời cười to mà mặt vẫn liệt âm vẫn nính. Cậu chạy thẳng lên nhà mình , tắm rửa thay quần áo , ôm lấy cái áo khoác của Âu Hạo chạy ra ban công xem nhà đối diện . Tuy không thấy gì hết cậu vẫn ngồi đợi , si ngốc nhìn chằm chằm bên kia , cuối cùng cũng thấy bóng dáng cậu mong muốn . Bên kia dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu mà quay người lại. Bốn mắt nhìn nhau , Lạc An không khí phách mà té xuống ghế . Ngượng ngùng, nhìn trộm mà còn bị bắt gặp , này mà con gái chắc cậu bị chửi là biến thái .

   
    Đứng lên thì người ta đi vào phòng tắm mất tiêu . Vẫn nhìn chằm chằm về bên kia , một lát sau người ấy cũng đi ra , toàn thân đều mặc đồ đen ôm sát lộ rõ đường cong trên cơ thể , Lạc An mà chảy máu thì chắc mũi cậu đã ướt đẫm ời .

   Đàn ông quá , quá đàn ông . Làm sao đây , nhìn dáng bên kia, cậu dén áo mình ra nhìn , bằng phẳng mềm mại. Càng nhìn càng thấy đau lòng a . Mà không sao của anh ta thì sau này anh ta là của cậu vậy sờ vào chắc được mà , cậu không cần ganh tị đâu .

    
    Suốt ba ngày ngoại trừ ăn ra Lạc An luôn treo mình ở ban công , hoặc ở dưới cổng nhà người ta mà dòm ngó . Cũng may nhà bên kia có cái cây lớn ngoài cổng , cậu có thể ẩn mình lấp ló mà nhìn .

   Tưởng chừng tự cho là mình đã ẩn nấp cẩn thận không ai biết nhưng mọi hoạt động của cậu đều bị họ thấy.

  " Lão đại , thằng nhóc đó theo dõi nhà ta ba ngày rồi , không biết có mục đích gì ? Không được , em phải ra dạy dỗ mới được " Gia Kì nhìn từ khen cửa ra ngoài sân. Săn tay áo lên bước ra ngoài .

    " Mặc kệ cậu ta " Gia Kì chưa bước được bước nào đã bị tiếng lạnh lùng phía sau chặn lại " Nhưng mà.." chưa nói hết câu cậu đã bị ánh mắt nhẹ nhàng của lão đại lướt qua mà muốn đổ mồ hôi hột .

     " Thằng nhóc chắc tới đòi cậu trả cái áo đó " Tiểu Đông nhìn Gia Kì mà trêu ghẹo. 

     " Anh Kì , đòi cái áo là sau , kể em nghe với!!" cậu nhóc này khoảng sáu tuổi , nhỏ nhất trong nhà tên là Âu Dương , em ruột của lão đại do còn nhỏ nên ở nhà . Còn có hai đôi mắt trong mong của Bạch Nam là Lý Hào lần đó phân công ở nhà bảo vệ Âu Dương. Gia Kì thở dài kể lại câu chuyện .

    " Thật vậy hả anh , anh kia cũng lạ quá hé , em coi thử mới được ! " Âu Dương không đợi ai kịp ngăn cảng đã mở tấm màn ra nhìn bên ngoài. Một thân hình nhỏ nhỏ lấp ló ngoài cây, thấy mọi người mở màn thì giật mình trốn vào , một thời gian lại ló ra, lại nắp vào . Như một chú chuột rình miến pho mát vậy.

   Cũng quá trời dễ thương đi đây là suy nghĩ của tất cả mọi người bao gồm cả Âu Hạo.

     Lạc An giật mình khi mọi người mở màn ra , cậu trốn đi , cứ nghĩ mọi người đã không để ý nữa nên tiếp tục lén nhìn. Cư nhiên họ vẫn nhìn ra , làm sao bây giờ , nhiều người nhìn như vậy cậu ngại quá hay chạy về luôn . Vậy cũng quá rõ ràng cậu nhìn trộm rồi. Cậu quyết định từ không gian lấy ra dĩa gà nướng , chạy đến trước cổng nhà , sau đó nhìn thẳng vào tìm kiếm hình dáng Âu Hạo . Khi bắt gặp hình ảnh ấy cậu dơ dĩa ra về phía trước với ánh mắt tui chỉ đến đưa đồ ăn thôi chứ không có gì hết trơn , để xuống đất Lạc An chạy thẳng về nhà không quay lại nên đã bỏ quá nụ cười nhẹ của Âu Hạo. Nếu Lạc An thấy chắc chạy thẳng vào bắt người ta luôn vì quá soái .

   ( Viết theo cảm giác thôi ạ, có dài dòng mọi người cũng thông cảm cho ạ )


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật