Tôi Thành Một Tiểu Tang Thi Khả Ái

Chương 11: Âm Thầm




      Ngày Lạc An ra đi đến nay cũng đã gần một tháng, ngày nào Âu Hạo cũng đi tìm, những nơi nào có tang thi thì anh cũng lao vào như không cần mạng vậy, lúc như vậy Lạc An rất đau lòng, cậu vẫn luôn ở phía sau nhìn anh, vừa khiến anh không gặp nguy hiểm và cũng không cho anh phát hiện ra.

   Hôm nay cũng vậy, nghe đồn ở phía tây căn cứ tụ tập rất nhiều tang thi . Âu Hạo không muốn làm bị thương ai nên chỉ đi một mình .

   Tang thi đang tập trung quanh một cái nhà kho, khi Âu Hạo đến gần bọn chúng gầm lên lao về phía anh. Âu Hạo ngưng tụ tia sét nổ ầm lên đầu chúng, những con yếu yếu thì trực tiếp thành tro đen, còn hơi hơi mạnh thì nằm dưới đất tê tê không đứng dậy được. Âu Hạo đi nhanh đến nhà kho , anh mong rằng Lạc An sẽ ở trong đó , đến khi mở cánh cửa thì một lần nữa thất vọng , bên trong chẳng có gì cả. Nhìn kĩ sẽ thấy trong góc có một hòn đá màu tím đang phát sáng , trong tìm thức nói với anh cái này có lợi.

    Tang thi xung quanh lại tiếp tục chạy về phía đây. Âu Hạo cầm ngay viên đá mà chạy đi.

    Khi Âu Hạo chạy về nơi an toàn thì Lạc An bước ra . Cậu không ngờ mạt thế chưa được ba tháng thì đã xuất hiện tang thi cấp bốn rồi. Lại có dị năng sấm sét , tuy cậu lớn hơn nó một cấp nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu , đánh với nó cũng thật sự tốn sức. Cũng mai tinh thạch trong đầu của nó có lợi cho Âu Hạo. 

   Âu Hạo vừa về tới nhà thì thấy nữ nhân kia lại tới nữa. Một tháng nay nữ nhân này luôn tạo cơ hội để tiếp xúc với anh. Khi thì té , khi thì bị ức hiếp rồi tỏ vẻ yếu đuối mong manh. Thật là phiền phức.

   " Anh về rồi, tôi có nấu canh mang đến cho mọi người ăn !" Cơ Ngọc vui vẻ cười nói khi thấy Âu Hạo. 

   " Ai cho cô vào đây" Âu Hạo lạnh lùng nói.

   Nụ cười tươi bị câu nói ấy làm cho tắt hẳn, đôi mắt Cơ Ngọc bắt đầu rưng rưng tội nghiệp nhìn Âu Hạo. 

   " Tôi ...tôi .. chỉ mang canh rồi về liền thôi, tôi về liền đây"

    Âu Hạo : " Khoan đã, cô mang canh đi về !"

   Cơ Ngọc sững sờ nói  " Không đâu, tôi mang cho mọi người !"

   " Tự cầm hay để tôi cầm !!" Âu Hạo lạnh giọng .

   Cơ Ngọc nghe được giọng lạnh lùng của anh mà sợ. Lần trước cô cũng làm như vậy nhưng cô muốn anh cầm mà chạy về luôn. Anh cầm thật, nhưng lại đến khu nghèo kia nói rằng nhà cô đang phát thức ăn miễn phí do cô tự phát nên đừng để căn cứ biết.  Thế là hôm đó nhà cô liên tục có người vào , một hai người, một nhóm người, cô không thể xé cái mặt tốt bụng cô đã tạo ra . Dố đó bị bào không biết bao nhiêu lương thực.

   Cơ Ngọc cắn răng đi vào phòng bếp mang canh và chạy về , với khuôn mặt đau khổ tột cùng .

    Âu Hạo xoa xoa cái đầu nhứt của mình lạnh lùng nhìn lướt qua mấy cái đầu đang thập thò ở trong bếp . Đi lên phòng, anh thả người lên giường.  Cầm trên tay viên đá tím kia, dường như anh cảm nhận được sức mạnh trong đó, nhắm mắt vào cảm nhận , sức mạnh của mình đang càng ngày tăng cao lên . Anh đột phá lên cấp bốn rồi .

   Từ ngày Lạc An đi, anh không ngừng phát tiết lên những con tang thi kia và anh phát hiện cư nhiên có thể lên cấp. Những con tang thi cũng lên cấp theo , chúng càng nhanh nhẹn thậm chí là có dị năng. Tinh thạch thì nhỏ như hạt gạo , còn cái viên này như viên bi có lẽ là tang thi lớn hơn, ai có thế giết được chứ. 

   Âu Hạo ngồi bật dậy , chạy thẳng đến nơi lúc nãy. Tại sao bây giờ anh mới suy nghĩ chứ, chỉ có tiểu An mới giết được thôi. Có nghĩa em ấy không đi đâu hết , em ấy luôn ở cạnh mình.

    " Tiểu An, em ra đây cho anh, nếu không anh sẽ không đi đâu hết em không ra anh sẽ không động đậy !" Âu Hạo gào lên , anh đang đánh cược, nếu đúng thì anh sẽ gặp Tiểu An nếu không anh sẽ trở thành như Tiểu An lúc đó em ấy sẽ không bỏ anh đi.

     Tang thi đến càng nhiều, nhưng không có một con nào lại gần anh cả. Vậy anh đúng rồi, tiểu An đang ở gần đây. Nếu tang thi không lại gần anh thì anh sẽ lại gần tang thi .

    Trước mặt là hình ảnh chưa bao giờ có , con người đang chạy rược đuổi tang thi. Chết tiệc thiệt chứ, chúng chạy nhanh hơn anh nữa , nếu bọn Gia Kì ở đây chắc gào thét đây không phải đại ca chúng tôi , người lạnh lùng làm việc nghiêm túc đâu rồi .

    Âu Hạo  không ăn không uống ngồi đó đến sáng hôm sau. Anh ấy vẫn không ý định quay về, Lạc An lo lắng , trước khi cậu định đi ra thì nhóm Gia Kì cũng xuất hiện.

   " Đại ca , anh như vậy thì tiểu Dương như thế nào, còn hai bác sẽ lo lắng cho anh !" Trần Khải lay lay vai Âu Hạo.

   " Tiểu An ở gần đây !" Âu Hạo nghiêm túc .

Gia Kì nói:   " Có lẽ tiểu An có lí do nên không đến gặp anh, em ấy thích anh như vậy, anh đừng làm khó em ấy !"

   Đúng vậy, em ấy rất yêu mình, có lẽ thật sự là có nguyên do. Vẫn còn mai em ấy vẫn đi theo mình, không gặp em ấy nhưng vẫn biết em ấy an toàn vậy cũng đã được rồi. Âu Hạo nhìn quanh một vòng rồi theo mọi người về căn cứ.

   Âu Hạo anh yên tâm dù anh ở đâu thì em nhất định sẽ luôn ở phía sau anh, mong anh đừng ghét bỏ em.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật