¦Countryhumans¦ America Ta Có Tiền Thì Có Quyền!!

Chap 15



Căn bếp bỗng phút chốc yên ắng. Có vẻ vẫn còn bất ngờ vì câu nói kia

Canada: Thôi đừng đùa nữa. Australia, em đi đặt đồ ăn đi

America: Tao đùa thì được gì?

Canada: ...

Đeo chiếc tạp dề màu hồng vắt trên móc. America mở tủ lạnh ra lấy mấy thứ như thịt, cá, rau củ quả để ra bếp rồi cầm dao lên.

Canada: Anh...biết nấu ăn?

America: Ừ

Canada: Có chắc là biết nấu không đấy? Mặt anh nhìn chả uy tính gì. Em không giám tin...

New Zealand: Ờm....anh có chắc là nấu được không? Em sợ hư cái bếp...

Australia: Hay để em đặt đồ...

PHẬP

Nở 1 nụ cười dịu dàng nhưng không kém đáng sợ, America bổ con dao vào cái thớt tội nghiệp làm gây tiếng động khiến 3 anh em kia câm nín

America: Cút ra sofa ngồi chờ đi các em, anh sẽ làm bữa tối. Đừng bén mãn vô đây đến khi anh làm xong nhé!

Giữ nguyên nụ cười dịu dàng như mẹ hiền ấy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần đe dọa, America ngước lên nhìn mấy đứa em của mình với ánh mắt thân thương qua cái kính râm với ý "Cút lẹ trước khi tao bổ dao vào đầu tụi bây"

Canada và cặp đôi song sinh Australia và New Zealand đồng loạt rùng mình rồi chạy vọt ra ngồi sofa phòng khách ngồi chờ. Anh trai đáng sợ quá!

Ngoài phòng khách

Cả ba anh em lo lắng không biết người anh cả ở trong bếp thế nào, họ bắt đầu thảo luận rồi đưa ra vài trường hợp

Australia: Anh Ame biết nấu ăn từ khi nào thế??

Canada: Anh làm sao biết được? Tự nhiên thay đổi 360 độ như thế thì làm sao anh biết được?

New Zealand: Em lo cho cái bếp hơn...

Australia: Em sợ đồ anh ấy nấu có thể khiến chúng ta ngộ độc...

Canada: Anh sợ cả 2, và sợ cả việc nếu anh ấy làm hư bếp mà cha mẹ phát hiện thì toang cả đám

Australia: Hay giờ mình đưa ra vài ba kế hoạch đi

New Zealand: Kế hoạch gì cơ?

Australia: Nếu vào trường hợp xấu chúng ta phải lấy kế hoạch làm chỗ vững

Canada: Ừ, phòng còn hơn không

Australia: Vầy, nếu đồ ăn anh ấy làm nhìn qua trong giống như cháy, hư thì phải nhanh kiếm cớ rời khỏi

Canada: À đúng rồi, nếu hư bếp thì phải dọn nhanh cái hiện trường, tránh để cha mẹ biết

New Zealand: Nhưng nếu trốn tránh công sức làm bữa tối của ảnh thì lỡ như anh Ame buồn thì sao?

Sau khi New Zealand cất câu nói đó. Canada và Australia bỗng trầm ngâm 1 hồi rồi cả hai đồng thanh.

Canada&Australia: Thì kệ mẹ ổng!

____________

Một lúc sau

Từ trong bếp vọng ra tiếng kêu khiến 3 anh em kia phải đi vào

America: Vào ăn đi mấy đứa kia!!

Lòng bồn chồn, cả ba anh em liếc nhìn vô bếp. Thấy căn bếp vẫn bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa mừng vọi. Cả ba nhìn xuống đồ ăn trên bàn và rồi phải mở to mắt ngạc nhiên

America: Ăn lẹ rồi đứa nào về phòng đứa đó nhá

Tháo tạp dề rồi ngồi vào bàn trước, America nhìn đám em mình với ánh mắt khó hiểu

America: Đứng đó làm tượng hay gì? Mau ngồi xuống ăn đi, không thì nhịn đói.

New Zealand là người đầu tiên hoàn hồn trở lại, vọi vã ngồi vào bàn theo lời America

Canada và New Zealand cũng nhanh chóng hoàn hồn rồi vội ngồi vào bàn. Ánh mắt vẫn chưa hết choáng ngợp.

Canada: Đống này...là do anh làm?

America: Chứ chả lẽ ma làm?

America bắt đầu bữa ăn bằng 1 ít súp trước rồi hẳn đến thịt, nhìn lũ em vẫn chưa hết bất ngờ thì lại ném cho ánh mắt khó hiểu

America: Tụi bây tính nhịn đói à?

Canada: A...K-Không..Em ăn ngay!

Nhìn thấy America vẫn ăn bình thường, Canada lấy làm liều đưa 1 miếng thịt vào miệng ăn. Mắt mở to đầy ngạc nhiên, Canada nhìn người anh trai mình với ánh mắt "Anh thật sự biết nấu ăn!!"

Canada: Không tệ lắm! Tuy đơn giản nhưng hương vị lại khá ngon. 2 đứa mau ăn thử đi!!

Thấy Canada nhanh chóng ăn như hổ đói, New Zealand và Australia liền lấy mấy miếng thịt và cá trên bàn đưa vào miệng, đôi mắt mở to sung sướng với hương vị lan tỏa trong miệng

Australia: Ngon thật!! Anh giấu nghề thật à anh Ame?

America: Tại tụi bây đâu hỏi chứ anh đâu giấu

New Zealand: Oa...ngon thật đó. Hay thôi 1 tuần nay anh làm đầu bếp cho tụi em nha?

America: Có hứng thì anh sẽ nấu. Chưa chắc chắc gì anh mày chịu nấu cả tuần nhé

New Zealand: Ể...?

America: Thôi ăn lẹ đi, không tao ăn hết đấy!

Australia: Không được giành của em!

Canada: Miếng này là của anh! Em qua ăn rau củ đi!!

Australia: Không!!!

America: Còn nhiều mà tụi, chia nhau ra đi chứ?

Bất lực với 2 đứa em đang giành đồ ăn, America khẽ thở dài. Nhưng trong lòng y lại cảm thấy ấm áp khi nhìn tụi nó vui vẻ như thế. Có lẽ là cảm giác của 1 gia đình chăng?

Hết chap 15


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật