yzl • lzmq | tháp ngà

21.



Châu Kha Vũ

Sau khi cuộc họp hàng tuần kết thúc, nhìn Trương Gia Nguyên lật đật cuốn gói chuồn mất, bóng lưng nhanh nhẹn như một con mèo, Châu Kha Vũ im lặng không nói năng gì cúi đầu giả vờ như đang sắp xếp tài liệu. Hắn gập máy tính, bề ngoài kiềm chế bình tĩnh bao nhiêu, cậu nhỏ trong lòng lại đỡ trán thờ dài thườn thượt bấy nhiêu.

Giờ phút thấp thỏm không yên thế này, cố tình lại thêm một tên cực kỳ không biết nhìn sắc mặt người khác, chỉ sợ thiên hạ không loạn thêm mắm dặm muối ở bên, "Ây dô, coi bộ lần này Gia Nguyên nhi giận mày thật rồi, xem cái tốc độ kia kìa, không phải là tránh nữa, thiệt tình y hệt như đang chạy nạn!"

. . . . . . Châu Kha Vũ sâu sắc kiểm điểm chính mình sáng nay sao lại có cái ý nghĩ thân thiện là đi rót sữa giúp Lưu Chương cơ chứ, quản lý Châu tốt bụng mấy ngày nay bận tới hồ đồ, vậy mà lại quên mất đám bạn tồi quanh hắn đều là dạng đức hạnh gì.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lưu Chương một cái, "Sau này còn muốn tìm tao tư vấn tâm lý, tao tính phút thu tiền."

"Mày cũng có thể tìm tao tư vấn tâm lý nè." Lưu Chương nằm dài trên ghế, nhún vai với hắn, cười cười có chút vô sỉ, "Nhớ hẹn trước đó, tao dạo này bận dữ lắm."

Không biết xấu hổ. Châu Kha Vũ thầm phỉ nhổ thằng bạn, cầm lấy đống tài liệu cùng sổ ghi chép, đứng lên, mặt lạnh đi ngang qua người Lưu Chương, lúc đến gần chỗ tên kia ngồi, tiểu ác ma trong lòng mọc ra hai chiếc sừng nhỏ —— hắn nhân cơ hội đạp vào bánh xe lăn gắn dưới ghế, Lưu Chương bất ngờ không kịp đề phòng, cả người thiếu chút úp mặt xuống sàn. Hắn chật vật đỡ lấy mặt bàn giữ thăng bằng, giận dữ quát lớn, "Châu Kha Vũ, quân tử động khẩu tiểu nhân động thủ!"

Trong phòng họp nào còn bóng dáng của tiểu nhân, bày trò đùa dai xong cuốn gói chạy lẹ, việc này đương nhiên là tên quỷ ấu trĩ chỉ giỏi ra vẻ lạnh lùng nào đó quen thuộc nhất.

Châu Kha Vũ quả thật không cần tư vấn tâm lý, chỉ là mọi chuyện đều phải nhìn theo một góc độ khác, hắn mặc dù không cần, nhưng người khác có lẽ lại cần. Nếu Lưu Chương đồng ý, Châu Kha Vũ thật sự rất sẵn lòng lấy mức phí theo giờ cao nhất, nhờ Lưu Chương đi tìm Trương Gia Nguyên chong đèn tâm sự một hồi —— là nghiêm túc tâm sự, không phải đánh nhau, nếu hai tên ấy mà gây lộn vậy hắn có quyền thu hồi toàn bộ phí tổn.

Từ lần trước Trương Gia Nguyên nói với hắn hai người đều phải suy nghĩ cẩn thận một chút, bọn họ liền triệt để tiến vào thời kỳ Chiến tranh lạnh[1], hiện trường thổ lộ tốt đẹp lại biến thành cảnh diễn thuyết Bức màn sắt[1], loại giằng co này cuối cùng phát triển thành một thế cục cực kỳ xấu hổ "kiềm chế lẫn nhau, không dùng vũ lực, anh không động tôi không động, anh mà động là tôi lủi liền".

Thánh thần ơi, nếu người có thể nghe được lời cầu nguyện của con. Châu Kha Vũ vừa khẩn trương vừa đau khổ nghĩ, xin người hãy để người kia nhìn rõ trái tim con với, con đã đến dưới cổng thành phất cờ đầu hàng, cớ gì cậu ấy vẫn còn đóng cửa từ chối tiếp khách cơ chứ.

Nếu Trương Gia Nguyên thật sự có thể nghe thấy mấy lời ai oán thảm thiết của người này, nhất định sẽ không nói hai lời nhảy dựng lên giằng co với hắn: đầu hàng! ? Mẹ nó cậu còn dám gọi đó là đầu hàng? ? Cái mà cậu gọi là cờ hàng kia rõ ràng là ngư lôi trang bị hơn hai trăm ký thuốc nổ oktogen được không! Còn ném liền một lúc hai quả! !

Chiến tranh lạnh là thủ đoạn đối kháng khiến người ta không có cảm giác an toàn nhất, còn không bằng một súng giữa trán rõ ràng dứt khoát hy sinh, nhưng giữa hắn và Trương Gia Nguyên quả thực giống như có một cơ chế đảm bảo phá hủy lẫn nhau[2], chính là "cán cân khủng bố" triệt để[2]. Rất nhiều đêm Châu Kha Vũ thiếu chút nữa không kiềm chế được, chỉ hận không thể một đường xông thẳng đến dưới khu nhà của anh Nguyên, đều là nhờ sự trầm ổn của chòm Kim Ngưu mới khiến hắn kịp phanh xe lại vào phút chót.

Chờ đợi, nhẫn nại, kiềm chế không rối, ắt có hạnh phúc về sau. Châu Kha Vũ tự nhủ, năm năm còn chờ được, hai tuần này đã nhằm nhò gì? Việc nhỏ không nhẫn tất sẽ hỏng đại sự, có công mài sắt có ngày nên kim, thuyền tới cầu tự nhiên chìm. . . . . . không, tự nhiên cong. . . . . . cũng không đúng, là tự nhiên thẳng.

Nói thì nói vậy, nhưng chờ đợi quả thật là một chuyện rất cực khổ, ngay cả người giỏi nhẫn nại như Châu Kha Vũ cũng phải cảm thán, thứ con người ta thường hay rối rắm nhất không phải những chuyện nhớ mãi không quên trước giờ chưa từng được đáp lại, mà là những đáp án đáng lẽ ra đã sớm biết. Trên đời dẫu có bao nhiêu tiếc nuối, cũng không hơn được một câu "đáng lẽ".

Những năm tháng ở độ đôi mươi, người trẻ nào mà chẳng nên có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, nào cần quan tâm kết quả ra sao, lo chi đến kết cục thế nào, cần gì đứng mãi ở mùa xuân lo ngày thu dài ngắn, như vậy xem ra một chút cũng không ngầu.

Châu Kha Vũ chính là một người không quá ngầu như vậy, cho dù hắn có một khuôn mặt điển trai play boy tra thiên tra địa tra chúng sinh, thế nhưng cũng phải cho phép chủng loại mặt ngoài tra nam tâm tư thiếu nam thuần khiết tồn tại trên thế giới này chứ. Hắn có một thói quen rất tốt ấy là trước sau như một, bất cứ chuyện gì một khi đã bắt đầu, không làm đến cùng sẽ không từ bỏ, phía trước cho dù có tám trăm bức tường nam đứng chắn cũng sẽ đứng tại chỗ châm lửa rồi thiêu rụi cả đại doanh[3].

Nhưng mà, nhưng mà cái sự trước sau như một này của hắn lại luôn dùng sai chỗ. Lưu Chương vẫn thường cảm thán: mày mà chịu tập trung vào sự nghiệp, không chừng đã dựng được nguyên cái thế lực ngang ngửa anh mày trong đại hội cổ đông rồi, kết quả thật đúng là uổng phí thanh danh kiệt xuất của nhà họ Châu, sao đến mày thì lại thành đứa yêu vào là lú thế hở? ?

Lại nghe thấy mấy lời này là trong buổi party sinh nhật hai mươi lăm tuổi của AK Lưu Chương. Không đặt khách sạn không tổ chức rầm rộ, giản lược hết thảy, chủ yếu là vì Lưu Chương bảo sang năm mình sẽ chính thức quay về phận làm con sen cho tư bản, khoản nào có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm từ giờ.

Hai mươi lăm là một độ tuổi tốt, hẻm núi lớn Yarlung Tsangpo[4] giữa người với người đã dần dần hiện hình —— có người tận hưởng cuộc sống độc thân trên những toà cao ốc văn phòng, có người bước nửa chân vào nấm mồ tình yêu, lại có người khác đã tích luỹ được kinh nghiệm từ nấm mồ ấy, có mèo có chó trai gái song toàn.

Dù đúng là tôi đang định năm nay sẽ kết hôn với Mika đấy, nhưng ông cũng không cần nói năng nghe doạ người thế chứ. Chú rể tương lai Kazuma cật lực kháng nghĩ câu nói bừa của Lưu Chương, chân thành lạc quan hướng về cuộc sống hôn nhân sắp tới, "Marriage is not that terrible, two people live together, enjoying life together. . . we might have a cat or dog, it all depends on Mika. . . (hôn nhân cũng đâu tệ đến vậy, hai người ở bên nhau, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống. Bọn tôi có thể sẽ có một bé mèo hay cún con, đương nhiên còn tuỳ theo ý của Mika nữa. . .)"

"Poor guy!" Nhân vật chính hôm nay rõ ràng đã ngà ngà say, đến tiếng Trung hay Anh cũng bắt đầu lộn xộn, "You don't know anything. . . you don't know anything about the real life. . . Mika, cái tên này đến nhẫn còn chưa tặng mà anh đã đồng ý rồi đấy à? ! Are u ready to marry a dead man! (anh tính kết hôn cùng người chết thật á!)"

. . . . . . Đồng chí Mika được vị hôn phu mời tới tham gia party yên lặng xích tới bên cạnh Châu Kha Vũ nhờ phiên dịch, Châu Kha Vũ an ủi anh bảo không có gì, mặc kệ nó, ex của AK là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, tên kia chẳng qua là bị kích thích mà thôi.

Lưu Chương uống đến mặt đỏ tía tai nghe thấy lời hắn nói, lập tức hướng họng súng nhắm ngay Châu Kha Vũ, "I have an ex at least, how about you Daniel (ít nhất tao còn có bạn trai cũ nghe, mày đâu)? Hey Everyone!" Lưu Chương rống to, "Nói cho mọi người một bí mật! Daniel nhát tới nỗi thổ lộ cũng không dám nói! Cái tên này còn chưa yêu đương lần nào! Một lần cũng không! !"

Tạ ơn trời đất, hắn đang gào bằng tiếng Trung. Trừ hai người bọn họ biết tiếng mẹ đẻ, người duy nhất nghe hiểu chỉ có mình Kazuma, vị quý công tử sắp bước vào con đường hôn nhân này lăn ra cười thiếu chút lảo đảo ngã xuống bể bơi, cười đủ rồi mới ra vẻ nghiêm túc giơ cả hai tay, "I didn't hear anything, I swear. (tôi chưa nghe thấy gì hết, tôi thề)"

Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn một vòng xung quanh tìm vũ khí mà không có kết quả, vớ lấy một miếng táo đã gọt sẵn nhét vào miệng Lưu Chương, rất tri kỷ nói, "Ăn nhiều một chút, câm miệng."

Trên bãi cỏ, ban nhạc rock đang say sưa trình diễn, ban nhạc này hai năm vừa qua cũng có chút danh tiếng, chủ yếu là dựa vào sức hấp dẫn không gì sánh kịp của cậu ca sĩ hát chính cùng đống tin tức ngoài lề nhiều vô kể —— Châu Kha Vũ thật sự không thể tin được cái tên nhóc đang đung đưa microphone đeo khuyên tai kim cương, nhìn qua còn chưa tới mét bảy kia lại chính là cậu công tử bột mà đám paparazi suốt ngày chạy theo sau mông săn ảnh, lúc Mika nói đấy là em trai của anh, hắn thậm chí còn hết hồn hỏi, "Are u sure? Is he even 18? (Anh chắc chứ? Cậu ta đủ mười tám rồi đấy à?)"

"I know you can't believe that. (Anh biết cậu không tin)" Mika tỏ vẻ đã quá quen với sự nghi ngờ này, "But Caelan is only one year younger than Kaz. We grew up together. (Nhưng mà Caelan chỉ nhỏ hơn Kaz một tuổi thôi, bọn anh lớn lên bên nhau từ nhỏ)"

. . . . . . . . . . . . Mọi chuyện trên thế giới này quả thực đều là vật cực tất phản, nhiều quá cũng không tốt, Châu Kha Vũ thầm nói nếu chiều cao cũng có thể cấy ghép, hắn sẽ rất nguyện ý đi làm người quyên tặng.

Hắn vốn chẳng có bạn bè nào trong giới nghệ sĩ, Lưu Chương lại càng không, ban nhạc này đương nhiên cũng không phải hắn mời, là Kazuma lâm thời gọi điện mời đến trợ hứng —— bánh bà xã[5] có thể không có bà xã, nhưng tiệc sinh nhật nhất định phải có ban nhạc. Phương pháp loại suy vi diệu này thế mà lại thuyết phục được Lưu Chương, hắn thán phục tốc độ học ngôn ngữ của Kaz siêu nhanh, còn một lần nữa dụ dỗ cậu đến Trung Quốc làm bạn học với bọn hắn, kết quả chỉ chốc lát sau đã đổi ý, quên đi, Lưu Chương nói, tôi mới không thèm làm bạn học với bọn đàn ông sắp kết hôn.

Nói tóm lại, cơ hội hiếm có này khiến Châu Kha Vũ nảy sinh ra một ý định trong đầu, hắn cầm lấy ly cocktail đứng dậy quay đi, bước tới trước mặt ban nhạc đang biểu diễn. Một đám cả trai lẫn gái đang bu lại phía trước muốn xin ký tên, hắn không tranh không đoạt bị đẩy xuống cuối cùng, giấu dưới bóng cây.

Chờ đến khi rốt cuộc cũng tới phiên mình, trên tay không bút cũng không giấy, cậu ca sĩ chính cà lơ phất phơ kia thấy thế mới bảo hắn duỗi tay ra, Châu Kha Vũ không hiểu ra sao vươn cánh tay sang, trông thấy Caelan cắn nắp bút dạ, hết sức tự nhiên định ký tên lên tay hắn, làm Châu Kha Vũ sợ tới mức vội vàng ngăn cậu lại, "Heyhey, nice to meet you. My name is Daniel and I'm Mika's friend. . ."

Lời đến bên miệng rồi lại nói không nên lời, Châu Kha Vũ trước giờ rất ít khi cầu xin người khác, thậm chí Caelan với hắn cũng không tính là thân, lúc này đột nhiên lại phải đi làm phiền người ta, quả thực cần hắn lấy hết dũng khí. Hắn do dự mãi, cuối cũng vẫn mở miệng, "Well. . . I'm sorry if it offended you, but could you please do me a favour. . . (tôi rất xin lỗi nếu lời yêu cầu này mạo phạm đến cậu, song không biết cậu có thể giúp tôi một chuyện. . .)"

"Sir, sir I'm sorry." Caelan vội vàng lui về phía sau hai bước, thay đổi vẻ phong lưu ban nãy, nghiêm túc nói với hắn, "No matter what you gonna say. . . But I'm not gay."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Châu Kha Vũ thiếu điều muốn sặc, bên trán rơi xuống hai đường gạch đen, hắn thiệt tình có chút xúc động muốn đem ly cocktail đang cầm trên tay hất thẳng vô mặt thằng nhóc này, nhưng hiện tại có việc cậy nhờ người ta, vẫn đành phải bày ra vẻ mặt mỉm cười ôn hoà như trước, "No, I don't mean that. I heard you really like playing guitar, and have one made by John Greven. . . (Không, tôi không có ý này. Tôi nghe nói cậu rất thích chơi guitar, hơn nữa còn có một cây John Greven tự tay chế tác)"

John Greven là một nhà chế tác nhạc cụ độc lập nổi tiếng, thời kỳ chế tác nhiều nhất một năm có thể hoàn thành năm mươi cây guitar, nhưng theo thời gian, vật liệu gỗ có chất lượng ngày càng ít, tuổi tác ông ấy cũng ngày một cao, lại càng không muốn guitar của mình sản xuất hàng loạt. Thế nên hiện tại, những cây guitar thủ công của ông trên thị trường đều là có tiền cũng không mua được.

Biết bao tay chơi guitar vì vậy mà ao ước, giống như khắp chốn võ lâm đều một lòng khát cầu thanh bảo kiếm chưa từng rời vỏ kia, nhưng kiếm sư đã già, không còn nhấc nổi bùa rèn, thứ tốt mà một người cả đời có thể lưu lại vẫn luôn hữu hạn, bởi vậy mới càng trở nên trân quý.

Châu Kha Vũ trước kia đối với mấy chuyện này hoàn toàn mù tịt, tất cả đều là nhờ Trương Gia Nguyên phổ cập khoa học cho, cậu là fan của Kotaro Oshio, ngay cả trong phòng ngủ cũng bày không ít tuyển tập album. Kotaro thích nhất là sử dụng guitar của Greven, âm sắc thật sự rất tuyệt, Trương Gia Nguyên nói đến đây lại bắt đầu thổi phồng thần tượng nhà mình: đấy gọi là bảo kiếm xứng tướng tài, đem lại thành tựu cho nhau, giúp nhau toả sáng!

Điểm chú ý của Châu Kha Vũ không ở nơi này, hắn là một con Kim Ngưu thuần không lệch vào đâu, vì vậy câu đầu tiên hắn vừa hỏi đã bị Trương Gia Nguyên quạt cho một phát —— "Cây guitar này đắt không?" Châu Kha Vũ vừa hỏi vừa lướt di động tìm hiểu một chút, "Trên dưới mười vạn? Vậy cũng không đến nỗi. . . . . . Áu!"

Hắn xoa cái gáy ê ẩm, cả giận nói, "Đừng có đánh người! Đã bảo mày đánh đau lắm đó!"

Trương Gia Nguyên còn phẫn nộ hơn cả hắn, thiếu chút vác cả người lẫn ghế ném thẳng xuống lầu, ngàn lời vạn chữ hóa thành một tiếng thở dài thất bại, "Quên đi, mày thì biết cái gì."

Một câu này đã xếp Châu Kha Vũ vào hàng phàm phu tục tử như Lưu Chương chỉ biết tính tiền không hiểu nghệ thuật, Lưu Chương có thể vui vẻ chấp nhận lời đánh giá này, slogan đời này của hắn vốn dĩ chính là "tiền đặt đúng chỗ, đâu ắt vào đó". Nhưng Châu Kha Vũ lại không thể, hắn tự nhận là người có thường thức nghệ thuật, hơn nữa nếu lời nhận xét này là từ miệng Trương Gia Nguyên nói ra, vậy lại càng không được.

Châu Kha Vũ lúc này không sợ bị đánh nữa, kéo ghế cọ tới trước hai bước, còn thật sự nghiêm túc nói, "Vậy mày giảng giải cho tao nhiều vào, không chừng tao lại hiểu."

Trương Gia Nguyên vốn đang bực mình, vừa ngoảnh lại đã thấy Châu Kha Vũ ngồi ngay ngắn, bộ dạng ngoan ngoãn học tập, không khỏi bị cái hành động vô lại xen lẫn chút đáng yêu, đáng yêu lại kèm theo chút không biết xấu hổ này chọc cho bật cười.

Một chiếc guitar thuần thủ công đáng giá là ở khâu chế tác, càng đáng giá hơn nữa chính là tình cảm và tâm huyết mà người chế tác nhạc cụ đặt vào trong nó, từ bước chọn lựa vật liệu đến bước làm đàn thậm chí mỗi một nét khắc cực nhỏ, đều cần tự tay hoàn thành. Trương Gia Nguyên nói với hắn, tình cảm sâu đậm như vậy, không phải sáu vạn hay mười vạn có thể phán xét, nếu nói mỗi một cây đàn là một đứa con của người chế tác, vậy mua đàn chính là đưa sính lễ hay của hồi môn.

Châu Kha Vũ nghe cách so sánh này xong gật đầu lia lịa, hắn phát hiện Trương Gia Nguyên đối với những chuyện mà mình yêu thích, thường sẽ bật ra vài câu phát ngôn phi thường có đạo lý, giống một vị đại sư bụng đầy triết lý. Trương đại sư sau đó còn gửi qua cho hắn một bộ phim tài liệu về vị chế tác nhạc cụ này, Châu Kha Vũ trước khi đi ngủ rảnh rỗi lôi ra xem coi như là thôi miên, kết quả xem đến cuối, ấy vậy mà lại cảm động tới mức sụt sùi.

Không phải tài nghệ của mỗi một vị đại sư đều có thể được truyền thừa, John Greven không có học trò, có lẽ không lâu về sau những chiếc đàn guitar của John Greven, sẽ vĩnh viễn không có thành phẩm mới. Người phỏng vấn hỏi ông, vấn đề kế thừa sự nghiệp chế tác đàn của ngài phải làm sao đây?

Ông mỉm cười nói, tôi còn ở đây, tất cả vĩnh viễn đều còn tại[6].

Châu Kha Vũ ném điện thoại sang một bên, rúc trong chăn trộm rơi nước mắt, Trương Gia Nguyên cùng Lâm Mặc đi mua bữa khuya trở lại, nhìn đống chăn trên giường run run hết sức quỷ dị, Lâm Mặc thấy lạ cũng chả trách, bỏ xiên nướng lên bàn Châu Kha Vũ, "Khóc xong thì dậy ăn xiên nướng này." Nói xong, cậu lại không nhịn được tò mò, "Mày lại xem gì thế? Chân Hoàn truyện hay là Lang nha bảng?"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Châu Kha Vũ thiệt muốn bịt miệng Lâm Mặc lại ném ra ngoài cửa, nhưng hắn không có cái gan này, lại không thể không trả lời, rầu rĩ đáp, ". . . . . . Phim tài liệu."

"Phim tài liệu?" Lâm Mặc càng kinh ngạc, "Phim tài liệu mà mày cũng khóc được á? Xịn vậy, Nguyên nhi, lần sau mở thế giới động vật cho nó coi, xem nó có rơi nước mắt vì sự cạnh tranh tàn khốc của tự nhiên không."

. . . . . . Châu Kha Vũ tuyệt vọng nghe tiếng cười ngang ngược của Trương Gia Nguyên truyền đến từ ngoài chăn.

Bịch xiên nướng kia cuối cũng vẫn là bị Châu Kha Vũ xử sạch, từ lúc bước vào cái phòng ngủ này, da mặt của Châu thiếu gia chỉ có dày lên chứ không thấy giảm —— mặt mất thì cũng đã mất rồi, còn không tranh thủ ăn chẳng phải là càng thiệt. Trước khi ký túc xá tắt đèn, Trương Gia Nguyên dựa vào đầu giường giật màn của Châu Kha Vũ, nhỏ giọng gọi hắn, "Nè, Châu Kha Vũ!"

Châu Kha vũ đang xem lại đống sách tham khảo giáo sư giao trên lớp, nghe thấy vậy nghiêng mặt hỏi, "Sao vậy?"

"Không có gì, tao chỉ muốn hỏi một chút. . . . . ." Trương Gia Nguyên cố gắng nghẹn cười, "Đừng bảo là mày xem cái phim tao gửi nên khóc đấy chứ?"

". . . . . . . . . . . ." Châu Kha Vũ mặt không đổi sắc quay đầu về, một lát sau, Trương Gia Nguyên mới nghe thấy hắn lí nhí ừ một tiếng.

. . . . . . Trương Gia Nguyên kê trán lên song sắt đầu giường, khắc chế bản thân không được cười quá lố, Châu Kha Vũ buồn bực cảm nhận người bên cạnh vì nghẹn cười mà khẽ run run, chờ đến khi Trương Gia Nguyên vui vẻ đủ rồi, mới nghiêm túc cảm thán một câu, "Bạn nhỏ Tiểu Châu của chúng ta, sao lại đáng yêu như vậy chứ!"

Bình thường nghe lời nhận xét này, Châu Kha Vũ không chừng còn thấy cảm động đôi chút, nhưng dưới tình huống hiện tại, hắn chỉ cảm thấy càng thêm tuyệt vọng, nào có chuyện gì bi thảm hơn việc bị người mình thích phát hiện bản thân hay khóc nhè đâu. Châu Kha Vũ lấy sách che mặt, nặng nề thở dài, bất đắc dĩ nói, ". . . . . . Không bằng mày cứ cười tiếp đi."

"Không cười, không cười nữa." Trương Gia Nguyên xua tay lia lịa, "Cười mệt rồi." Cậu đang định rúc lại về ổ chăn của mình, Châu Kha Vũ lại đột nhiên kéo sách xuống, để lộ ra hai mắt ngước lên nhìn cậu, ánh mắt trong veo, giống như một con cún lớn chân thành.

"Nguyên nhi." Hắn thấp giọng nói, "Có thể. . . . . . đàn một bài cho tao nghe được không?"

"Không thể." Trương Gia Nguyên từ chối hết sức dứt khoát, "Sắp tắt đèn rồi, Lưu Chương còn đang vội chạy luận văn, giờ tao mà chơi guitar nó không đánh chết tao mới là lạ?"

"Chỉ chơi một bài thôi." Châu Kha Vũ thế mà lại làm nũng với cậu, cố tình chớp chớp hai mắt, ý đồ bán manh, trái lại kích Trương Gia Nguyên đến lạnh sống lưng, nổi cả da gà, ". . . . . . Đệt, mày nói chuyện đàng hoàng coi! Đừng có bày cái trò này!"

Cậu vừa dứt lời, chỉ thấy Châu Kha Vũ càng thêm quá quắt giơ tay lên dụi dụi hai bên má, vừa dụi vừa nửa uy hiếp nửa lừa gạt nói, "Đàn đi đàn đi mà, AK dám đánh mày tao liền dám đánh nó, thật đó, tao bảo vệ mày."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . Thế giới quan của Trương Gia Nguyên hoàn toàn vỡ nát. Trời biết cuộc sống đại học suốt hai năm qua đã làm gì Châu Kha Vũ, vì cớ gì cái tên BKing hồi mới nhập học lại có hai mặt thế này, từ trai đẹp lạnh lùng sa đọa thành con cún lớn biết bán manh, đây đến tột cùng là đạo đức suy đồi hay nhân tính vặn vẹo . . . . . Cậu hốt hoảng quay đầu với lấy chiếc guitar để ở đầu giường bên kia, ngồi xuống, hỏi Châu Kha Vũ, "Nghe gì?"

"Tùy mày." Châu Kha Vũ đầu nằm trên gối, ngước nhìn sườn mặt của cậu, cười nói, "Tao thích hết."

". . . . . ." Trương Gia Nguyên không thể không cảnh cáo hắn một lần nữa, "Nói chuyện đàng hoàng, đừng tưởng tao không dám xuống tay."

Châu Kha Vũ biết điều, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hắn nhìn Trương Gia Nguyên chống cằm trầm tư hai giây, ngón tay đặt trên dây đàn, nhẹ nhàng gẩy lên những nốt nhạc đầu tiên.

Người chơi guitar fingerstyle thường sẽ không hát khi chơi đàn, bởi những giai điệu chính đều đã được bố trí trong cả bài nhạc, Trương Gia Nguyên chơi đàn trước giờ đều rất im lặng, nét mặt bình thản, âm thanh của chiếc guitar mộc dịu dàng như nước, chậm rãi lưu động giữa không gian nhỏ hẹp này, như từng lời nỉ non của người yêu.

Châu Kha Vũ kéo cuốn sách đang che mặt xuống trước ngực, hắn nghiêng đầu, nhìn Trương Gia Nguyên rũ mắt đánh đàn. Hắn dường như đặc biệt thích ngắm nhìn bộ dạng người nọ khi đang nghiêm túc làm việc gì đó, Trương Gia Nguyên lúc này không giống với Trương Gia Nguyên thường ngày, trên người cậu có một loại tự tin cường đại cùng lòng nhiệt thành cố chấp. Cậu có thể từ tốn giải thích vì sao đàn guitar thủ công lại có giá trị rất cao, cũng không e dè biểu đạt sự yêu thích của mình đối với một việc nào đó, đối với những điều mình yêu thích cậu vẫn luôn rất kiên định, chính vì thế lại làm Châu Kha Vũ càng thêm hâm mộ.

"Tắt đèn! Ai còn đang đánh đàn đấy hả!"

Ngoài cửa vang lên tiếng la của cô quản lý ký túc xá, Châu Kha Vũ hết hồn, thấy Trương Gia Nguyên bộ dạng như vừa tỉnh mộng, vội vàng ôm lấy guitar thuận thế nằm xuống, cả người thẳng tắp ngây ra trên giường, chẳng khác gì như đang giấu đầu lòi đuôi.

"Đm! Tới hồi nào vậy? !" Hắn nghe Trương Gia Nguyên buồn bực lầm bầm dưới gối, "Cái này còn đáng sợ hơn cả AK, thiếu chút mạng cũng không còn."

Giường của Lưu Chương ở đối diện giường Châu Kha Vũ, chếch về phía bên phải với Trương Gia Nguyên, vẫn còn lờ mờ thấy ánh đèn đầu giường. Trương Gia Nguyên nhủ thầm sao tên này hôm nay tốt tính dữ vậy, rõ ràng hồi trước cứ đến đêm trước deadline là Lưu Chương lại khó ở hệt như mấy gã bạo quân lúc phê tấu chương, thế là trộm thò đầu ra gọi hắn, "AK, AK! Ngủ chưa đó?"

"Khỏi gọi." Lâm Mặc phía đối diện lật qua một trang sách, thong thả trả lời, "Tên đó đeo tai nghe rồi, nhượng bộ lớn nhất để hai đứa mày liếc mắt đưa tình đó. Mày còn chọc nó nữa, nó giết người thật cho xem."

". . . . . . Liếc mắt đưa tình gì chớ!" Hiển nhiên điểm chú ý của Trương Gia Nguyên hoàn toàn không ở nửa câu sau, cậu cố chấp sửa đúng cho Lâm Mặc, "Cái này gọi là trao đổi học thuật được không!"

Lâm Mặc lắc đầu, ở sau lưng thằng bạn hung hăng trợn mắt xem thường.

Đêm hôm đó trước khi ngủ, Châu Kha Vũ vẫn còn nghĩ về bản nhạc nửa chừng bị cô quản lý cắt ngang, hắn đoán đây là một tác phẩm trong album của người nghệ sĩ fingerstyle yêu thích của Trương Gia Nguyên nọ, lại cũng không rõ đấy là bài nào. Nghĩ tới nghĩ lui rồi cũng thiếp đi, qua hôm sau nhìn Trương Gia Nguyên hùng hùng hổ hổ như mọi ngày, hắn trái lại không dám hỏi.

Có chút dũng khí chỉ có thể nảy sinh vào ban đêm, vừa đến sáng liền tan thành mây khói, tựa như hắn cũng chỉ dám mặt dày mè nheo người nọ đàn cho mình nghe một bản nhạc khi chỉ có hai người, nếu là bình thường Châu Kha Vũ vô luận có thế nào cũng không hạ xuống mặt mũi như vậy được. Đến chết vẫn còn sĩ diện, câu nói kia thật đúng là nên dùng font Times New Roman bôi đậm in hoa, giống như khắc bia ịn thẳng lên trán vị thiếu gia này.

Ánh đèn trên những toà cao ốc văn phòng giữa trung tâm quảng trường Thời Đại dường như vĩnh viễn không tắt, có những đêm một mình tăng ca ở New York, Châu Kha Vũ cơ bản đều dựa vào tiếng guitar của Kotaro bầu bạn, hắn bắt đầu mở từ tuyển tập guitar đầu tiên năm 2002, nghe fingerstyle suốt cả một tuần, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu bản, giai điệu quen thuộc phút chốc lại khiến thần kinh hắn ẩn ẩn nhói đau.

Tiếng đàn nhẹ nhàng chậm rãi, âm sắc của guitar mộc vẫn dịu dàng như nước, làm người ta không khỏi nhớ tới những đám mây bị nhuộm đỏ bởi ánh chiều rực rỡ lúc hoàng hôn, những khóm hoa nhỏ màu tím nở rộ hai bên đường, và cả con đường rợp bóng cây gió lướt qua từng tán lá. Ngón tay đặt trên con chuột của Châu Kha Vũ thoáng chốc dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là màn đêm vô tận như trước, nếu lại nhìn kỹ hơn một chút, không chứng còn phát hiện được mấy vì sao đang ẩn mình dưới tầng mây.

Khi ấy cũng là ban đêm, trong lòng Châu Kha Vũ cũng không còn dũng khí lỗ mãng như năm đó, thay vào đó là một loại cảm xúc thản nhiên, tựa như nhớ về một người bạn cũ, lại như nhớ lại một vài chuyện chỉ như mới ngày hôm qua, nhưng thực chất đã qua đi lâu lắm.

Hắn lại nhớ tới cơm đùi gà ở căn tin Học Ngũ, thịt kho tàu ở căn tin số 3, nhớ con đường rợp bóng cây ngoài học viện, nhớ bác gái chủ quầy bánh tráng trứng mỗi lần thấy hắn là lại giảm giá cho, đến nỗi Trương Gia Nguyên lần nào cũng đẩy nhiệm vụ chạy chân sang cho hắn. Hắn thậm chí còn muốn tìm ai đó cùng hắn chơi bóng rổ, không bằng lần sau hẹn Lưu Chương làm một ván 3vs3 đi. . . . . . Cũng không biết tên kia có chịu tập cùng với đứa gà mờ này hay không.

Xong đời. Châu Kha Vũ hoàn hồn, hắn liếc mắt xuống nhìn tên bản nhạc đang phát trên điện thoại, First Love.

Thì ra lúc ấy Trương Gia Nguyên đàn cho hắn nghe chính là bản nhạc này, thì ra hắn nhớ nhung nhiều đến vậy, nói đến nói đi, vẫn là nhung nhớ người này.

Cậu ấy thích mình à? Hẳn là có thích mình nhỉ. Châu Kha Vũ vẫn luôn cảm thấy mình có nhiều chứng cứ như vậy đủ để chứng minh trong lòng Trương Gia Nguyên hắn là bất đồng, đống chứng cứ này đều đã bị hắn lăn qua lộn lại, nghĩ đến nát óc.

Mỗi lần Lưu Chương bay từ Boston qua tìm hắn uống rượu, nội dung trò chuyện của hai người kiểu gì cũng vòng vo một hồi rồi về lại cùng một chủ đề, Châu Kha Vũ chỉ ở trước mặt bạn cũ mới không chút kiêng nể, không cần khoác lên lớp vỏ bọc ngày thường, bắt đầu xoè tay ra đếm với Lưu Chương: cậu ấy nhất định là thích tao, không thích tao thì ra mặt giúp tao làm gì? Đàn guitar cho tao nghe làm gì? Không, không không không, quan trọng nhất là cậu ấy hôn tao, cái hôm tốt nghiệp ấy, cậu ấy thật sự hôn. . . . . .

Lưu Chương giơ ly rượu lên nhìn, vẻ mặt không thể tin, "Rượu vang à? Lần này không phải Nhị Oa Đầu hả?"

". . . . . . . . . . . ." Châu Kha Vũ lấy tay đỡ trán, màu đỏ trên mặt đã lan ra tới tận hầu kết, nhìn còn rực rỡ hơn cả rượu vang, Lưu Chương thấy vậy có chút không đành, "Tự mày còn biết nói là tửu lượng mình kém. . . . . ."

"Tao không có say." Châu Kha Vũ cảm thấy mình còn rất tỉnh táo, "Tao chỉ là uống rượu đỏ mặt thôi."

"Được rồi mày không say." Lưu Chương nói, "Mày cầm cái ly cho đúng đi trước đi rồi hẵng nói."

. . . . . . . . . . . . Châu Kha Vũ khí phách đặt ly cái bốp lên bàn —— vẫn là hướng miệng ly xuống dưới.

Không cứu nổi, say quắc cần câu rồi. Lưu Chương chậm rãi nhấp nốt ly rượu của mình, đánh giá trạng thái tinh thần của Châu Kha Vũ trước mắt, hẳn là sẽ không cẩn thận nghe hắn nói, thế là lại chậm rì rì mở miệng, "Tao cảm thấy, người ấy mà, đôi khi không nên suy nghĩ nhiều quá. Bằng không sẽ rất dễ sa vào lối suy nghĩ sai lầm."

"Nói ra mày có thể không tin, Trương Gia Nguyên cũng từng chơi guitar cho tao nghe."

Châu Kha Vũ vốn đang nằm dài trên bàn đầu ngón tay giật giật, giây tiếp theo, lại nghe Lưu Chương nói tiếp, "Cũng từng đàn cho Lâm Mặc nghe."

. . . . . . Bàn tay đang để trên mặt bàn của con ma men nắm chặt thành quyền.

"Còn đàn cho cả Trương Đằng. Cho nên theo góc độ của thống kê mà nói." Lưu Chương chân thành khuyên, "P-value này của mày quá lớn, gấp 0.05 không biết bao nhiêu lần. Chứng cứ không được chắc chắn cho lắm nhỉ."

Người ngồi đối diện ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai hoà nhã không chút biểu tình. Mặt đối mặt trong giây lát, Châu Kha Vũ mở miệng, giọng mệt mỏi xen lẫn nghiến răng nghiến lợi, "Lưu Chương, lăn ra khỏi nhà tao ngay."

Lưu Chương rất biết nghe lời đúng dậy, gác ly rượu lên bàn, "Phòng trong cùng kia là của tao phải không, cảm ơn ha, mày cũng đi nghỉ sớm đi."

Cũng không biết người này hôm nay có bị Lâm Mặc nhập vào hay không, cái kiểu chọc chửi y chang nhau thế này, lúc Lưu Chương đi ngang qua sau lưng Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ còn nghe thấy hắn lẩm bẩm hát thầm, "Trong cơn say em yếu đuối không giấu được nước mắt, anh nhận ra tuyệt vọng còn lạnh giá hơn cả mùa đông ~ em hận bản thân là người sợ cô độc, lại cố tình yêu thương một linh hồn ích kỷ tự do ~~"

. . . . . . . . . . . . Châu Kha Vũ thiếu chút tóm lấy chiếc ly pha lê Riedel để bên cạnh ném ra đằng sau, hắn đỡ trán, thở dài một hơi, hỏi người nào đó đang chuẩn bị quay về phòng cho khách, "Mày thích Trương Học Hữu thế cơ à?"

Lưu Chương ngừng bước, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, "Mắc mớ gì tới mày?"

Châu Kha Vũ cười lạnh một tiếng, "Tao chúc mày cả đời không giành được vé đi xem concert của chú ấy." Nói xong, hắn thong thả đứng lên, bình tĩnh sải bước đi tới, miễn cưỡng lết được hai bước, đã đâm sầm vào trong toilet.

Chớp mắt lại là một buổi sáng tinh mơ khác của New York, vẫn ở căn biệt thự tư nhân kia, Châu Kha Vũ tốt bụng cho Lưu Chương mượn địa điểm tổ chức sinh nhật, đã nói trước sẽ tính phí theo hour rate thị trường, kết quả tên này còn không biết xấu hổ cò kè mặc cả với hắn, nói sao mày có thể đòi tiền tao cơ chứ? Căn nhà này tuy là của mày, nhưng hai ta không phải đã từng cùng nhau trải qua biết bao đêm tốt đẹp! Đống rượu trong tủ rượu của mày phân nửa cũng là tao chia cho, chín bỏ làm mười cũng coi như một căn nhà khác của tao ở đất Mỹ này nha!

Châu Kha Vũ một bước cũng không nhường, "Thế rồi mày có trả tiền hay không?"

". . . ." Hy vọng tiết kiệm tiền của Lưu Chương hoàn toàn tan biến, lẳng lẳng bưng ly champagne trên bàn lên, ". . . . . . Ngày mai chuyển khoản cho mày."

Trên bãi cỏ ban nhạc rock lại đổi sang một bài hát khác, mấy cô cậu thét chói tay không ngừng vỗ tay theo tiết tấu, Châu Kha Vũ lắc nhẹ ly Martini trong tay, nghe Mika hỏi hắn Caelan có đồng ý hỗ trợ hay không? Châu Kha Vũ vỗ vỗ vai anh, nói đùa, "Your little brother is kindhearted, just like you. (em trai anh tốt bụng lắm, giống như anh vậy)"

Mika cười rộ lên, đấm nhẹ lên vai hắn, đang định mở miệng nói gì đó lại bị Kazuma ngồi bên đột nhiên kích động cắt ngang, "Oh! ! ! I like this song! Good one Caelan!"

Châu Kha Vũ hiếm khi thấy cậu kích động như vậy, tò mò quay đầu về phía ban nhạc, Mika giải thích bảo đây là ca khúc của Gun N' Roses, bài hát mà bọn họ yêu thích nhất thời trung học.

"So what's the name?" Châu Kha Vũ hỏi.

"Patience." Mika cười nói, "A nice song, I swear you'll like it. (một bài hát rất hay, anh tin cậu sẽ thích)"

Gã hát chính xăm hình sau gáy, đeo dây chuyền vàng cùng khuyên tai lấp lánh lơ đãng nắm microphone, tay còn lại khoác lên guitar, tay trống chậm rãi gõ nhịp, lời ca vọng lại từ phương xa, có chút mơ hồ không rõ.

Shed a tear cause I'm missing you
Nước mắt rơi cùng nỗi nhớ em

I'm still alright to smile
Nhưng chắc anh sẽ vẫn ổn để mỉm cười

Girl I think bout you every day now
Em có biết giờ đây anh nhớ em từng ngày

Was a time when I wasn't sure but you
Đã có lúc anh từng do dự không chắc

Set my mind at ease
Nhưng em lại đến và vỗ về tâm hồn anh

There is no doubt you're in my heart now
Giờ em đã ở trong tim anh rồi, hẳn là như thế

Said woman take it slow and it'll work itself out fine
Nói rằng này cô gái hãy thong thả thôi, mọi chuyện rồi sẽ trở nên tốt đẹp

All we need is just a little patience
Thứ chúng ta cần chỉ là một chút kiên nhẫn

Said sugar make it slow and we'll come together fine
Nói rằng yêu thương ơi mình cứ thuận theo tự nhiên thôi, người có tình rồi sẽ tìm về bên nhau

All we need is just a little patience
Thứ chúng ta cần chỉ là một chút kiên nhẫn

. . . . . .

Bốn năm giờ sáng, tiệc không sai biệt lắm cũng đã tàn, mấy người không uống rượu chúc mừng sinh nhật Lưu Chương xong cũng tự mình lái xe rời đi, đám người uống say đồng loạt giơ cao một lá cờ đỏ chót, trên dưới trái phải dùng sức phất cờ, hô to khẩu hiệu, "AK Twenty-Five! ! ! AK Go Go Fight! ! ! AK Twenty-Five! ! ! AK Go Go. . . . . ."

Lưu Chương ngồi thọt lỏm trên sô pha che mắt thở dài một tiếng, rút kinh nghiệm xương máu kéo Châu Kha Vũ qua, chỉ về phía Caelan đang cầm đầu hò hét to nhất, "Đem nó cuốn gói cho tao, hour rate của mày tao tính thêm 50 đô."

Châu Kha Vũ làm gì để ý đến 50 đô kia của Lưu Chương cơ chứ, song hắn vẫn lịch sự đi tiễn mấy vị khách này, sau khi gọi điện kêu tài xế còn đặc biệt dặn dò, nếu có người nhảy xổ từ ghế sau lên giành tay lái có thể lựa chọn giải quyết bằng vũ lực, hắn cam đoạn bọn họ sẽ không kháng án.

Chờ hắn tiễn khách xong quay lại vào nhà, quả nhiên phát hiện từ căn vườn phía sau đến trong biệt thự đâu đâu cũng là một mớ hỗn độn, trên mặt nước ở bể bơi còn có mấy túi khoai tây chiên nổi lềnh bềnh, ngày mai khẳng định phải gọi người tới dọn, tiền này tất nhiên là tính lên đầu Lưu Chương.

Suốt cả bữa tiệc Châu Kha Vũ chỉ uống nửa ly Martini, còn là loại không cho thêm vodka, hắn lúc này thật sự còn rất tỉnh táo, ngược lại Lưu Chương bởi vì là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật hôm nay, bị chuốc đến say mèm, nằm dài trên sô pha lăn ra ngủ. Châu Kha Vũ lấy một tấm thảm đắp cho hắn, tiện tay bọc kín từ đầu tới chân chỉ chừa ra hai mắt. Chắc là không ngạt chết được đâu nhỉ, hắn nghĩ, sức sống của Lưu Chương ngoan cường đến vậy mà.

Đang định đứng dậy đi về phòng mình, Châu Kha Vũ lại nghe tiếng ho khan vang lên từ phía sau, hắn ngoảnh đầu, thấy Lưu Chương chống người ngồi dậy, nhíu mày, trong mắt trừ vẻ buồn ngủ ra còn lại rất tỉnh táo.

Hoá ra tửu lượng của Lưu Chương còn rất tốt. Tính đi tính lại, Châu Kha Vũ buồn bực phát hiện làm sao đến phương diện này hắn lại là người xếp chót trong phòng.

"Tao đặt vé máy bay rồi." Không ngờ câu đầu tiên Lưu Chương mở miệng lại là chuyện này, "Sang năm chắc chỉ còn mỗi mình mày ở đây."

"Làm sao, sợ tao bị lừa bán à?" Châu Kha Vũ đút tay vào túi, nhìn hắn từ trên cao xuống, "Quan tâm quá ha lớp trưởng."

"Phải ha, quên mất ngài ở đây cũng xem như phân nửa người bản địa." Lưu Chương bốp chát độp lại, lời còn chưa dứt, lại nghe Châu Kha Vũ thản nhiên nói, "Tao cũng sẽ đi sớm thôi, tính sơ qua, có lẽ là một năm sau khi mày về nước."

Đúng như hắn dự đoán, Lưu Chương nghe vậy cũng không hề vui vẻ, ngược lại càng cau mày, "Mày nghiêm túc thật đấy à? Có tin đồn bảo mày sắp từ chức, tao còn tưởng là bọn họ rảnh rỗi nói nhảm."

"Hiện tại đã bắt đầu lan truyền rồi à?" Châu Kha Vũ cười, "Quá sớm rồi, xem ra có người muốn xử tao nhỉ."

"Là mày tự muốn xử mày thì có." Lưu Chương đáp, "Tao thật không hiểu nổi mày nghĩ cái gì."

"Tao biết mày không hiểu, mày cũng bảo chúng ta không phải cùng một loại người mà." Châu Kha Vũ nửa như trêu chọc nửa lại tiếc nuối bảo, "Thì ra thật sự không phải, AK, tao nào có được chí khí như mày. Đương nhiên mày cũng có thể lý giải là, tao không phải người tầm thường như vậy, rất nhiều chuyện đối với tao cũng không cần thiết đến thế."

Lưu Chương bật cười, lời nói lại không chút ôn hoà, "Có được mọi thứ, rồi lại nói không cần, đúng là dối trá."

Phép khích tướng này thật vụng về, Châu Kha Vũ không muốn duy trì trạng thái cãi nhau như vậy tâm sự với tên này, hắn ngồi vào phía đối diện sô pha, thở dài, "Mày biết tao là loại người nào mà, nếu năm mười tám tao chịu nghe lời người trong nhà đi New York học đại học, có lẽ cuộc đời tao còn thuận lợi hơn bây giờ nhiều."

"Nhưng tao chỉ là một kẻ lười mà thôi." Châu Kha Vũ cười nói, "Nếu không phải từng trải qua khoảng thời gian tự do, tao cũng sẽ không muốn thoát khỏi cái gọi là lồng giam kia. Làm một đứa nhỏ nghe lời lại có gì không tốt đâu, mọi thứ đều đã trải sẵn ra cho mày, chỉ cần bước lên là được."

"Thì ra là thời kỳ phản nghịch tới chậm." Giọng điệu của Lưu Chương có phần cảm thán, lại có vài phần châm chọc, "Thật đúng là những phiền não mà người thường không thể trải nghiệm."

"Lại muốn mắng tao khoe ngầm đấy à?" Châu Kha Vũ nói, "Cũng phải, cái đứa dã tâm hừng hực như mày, sao hiểu được tâm tình của mấy kẻ lười chỉ mong nhàn nhã cả đời như bọn tao cơ chứ."

Hắn im lặng một hồi, vỗ vỗ cái thảm đang đắp trên đùi Lưu Chương, nói như đùa, "Mấy ông anh của tao, đều là người sẵn sàng liều mạng vì tiền đồ sự nghiệp, mày nói xem, đây có tính là một dạng gia tộc di truyền không nhỉ?"

Những người đàn ông nhà họ Châu, ai nấy đều mang trong mình hùng tâm tráng chí, bọn họ phải vượt qua cửa ải khó khăn nhất, leo qua ngọn núi hiểm trở nhất, tranh đoạt của cải đáng giá nhất, làm bậc anh hùng đứng trên đỉnh kim tự tháp. Nhưng những thứ ấy lại liên quan gì tới tao cơ chứ? Châu Kha Vũ nói, bản thân tao chẳng phải người sát phạt quyết đoán như vậy, mày không phải cũng thường nói tao gặp chuyện lớn không quả quyết đấy sao?

Mày nói đúng, thế giới này có biết bao người mong muốn làm hùng ưng như vậy, giống mày, giống anh tao, mà tao chỉ là một con bồ câu mong được về nhà mà thôi.

Hắn duỗi hai tay, lười biếng khoác lên lưng sô pha, ngửa đầu nhìn chùm đèn pha lê treo trên đỉnh đầu, ánh đèn xuyên qua những mảnh pha lê nhân tạo bị khúc xạ, muôn vàn màu sắc tràn vào đáy mắt. Châu Kha Vũ nhìn trong chốc lát, từ từ nhắm mắt lại.

"I hate the world of fight." Hắn nhẹ giọng nói, "Peace and love, that's what I want."

Lưu Chương im lặng nửa ngày, qua hồi lâu, mới lắc đầu, "Sao mày vẫn vậy thế hả, không thực tế đến vậy, chủ nghĩa lý tưởng đến vậy, lại. . . . . ."

"Khiến người ta hâm mộ đến vậy."

Châu Kha Vũ cong cong khoé môi, hắn quay đầu liếc mắt nhìn vẻ phức tạp trên mặt Lưu Chương, nhịn không được mỉm cười.

Ngoài cửa sổ đã có tiếng chim non ríu rít, sắc đen của đêm tối còn dày đặc, phía chân trời đã lờ mờ sáng, như dự báo New York không lâu nữa sẽ nghênh đón bình minh. Châu Kha Vũ nhớ ra điều gì, nói, "Sinh nhật vui vẻ, lớp trưởng."

"Không chúc tao gì sao?" Xem ra Lưu Chương đêm nay không tính trở về phòng, hắn đã nằm lại xuống sô pha, ngủ đến là thoải mái, nghe Châu Kha Vũ nói, "Thứ mày muốn nhiều lắm, tao cũng chẳng biết nên chúc mày cái gì. Thôi thì chúc mày đạt được những gì mình muốn đi."

"Quà sinh nhật của tao đâu?" Lưu Chương hỏi, "Tiền thuê địa điểm tao cũng thanh toán rồi, quà không thể thiếu."

Châu Kha Vũ chỉ chỉ vào một cái hộp gỗ đặt ở góc bàn, bình tĩnh nói, "Chateau d'Yquem năm 09, đã tính là đại lễ chưa."

Hắn biết Lưu Chương vốn chẳng có hứng thú gì với mấy thú vui cần chút rảnh rỗi nhã hứng nghiên cứu, lập tức bắt lấy trọng điểm nói, "Quý lắm đó, quý vô cùng, nó là bảo bối của tao đó, mày tốt nhất là. . . . . ."

Tiếng ngáy của Lưu Chương từ đầu kia truyền đến, cắt ngang nửa câu còn lại vừa đến bên miệng của Châu Kha Vũ, hắn thất bại ngồi trên sô pha muốn nói rồi lại thôi, thầm nhủ mình tặng rượu quý cho Lưu Chương thật đúng là phí của giời, bực mình giậm chân. . . . . . Qua một lúc, Châu Kha Vũ cũng đành kiềm chế ý định lấy lại quà sinh nhật của mình, chẳng qua lúc đi ngang qua người Lưu Chương, cố ý chơi xấu kéo cái chăn bông lên cao, trùm hết cả đầu tên kia.

------------

[1]Chiến tranh lạnh (1947-1991) là thời kỳ căng thẳng địa chính trị và xung đột ý thức hệ đỉnh điểm giữa hai siêu cường (đứng đầu và đại diện hai khối đối lập): Hoa Kỳ (chủ nghĩa tư bản) và Liên Xô (chủ nghĩa xã hội). "Bức màn sắt" là một biên giới vật lý lẫn tư tưởng mang tính biểu tượng chia cắt châu Âu thành hai khu vực riêng rẽ từ cuối Thế chiến II vào năm 1945 đến cuối cuộc Chiến tranh lạnh vào năm 1991. Thuật ngữ này được phổ biến nhờ công của Winston Churchill khi sử dụng nó trong bài diễn thuyết "Nguồn tiếp sức cho Hòa bình" tại Đại học Westminster năm 1946 (cũng được coi là một trong những "phát súng" mở đầu Chiến tranh lạnh)

[2]Một trong những học thuyết được hình thành từ Chiến tranh lạnh chính là Đảm bảo phá hủy lẫn nhau (Mutual Assured Destruction - M.A.D), đây là một học thuyết về chiến lược quân sự và chính sách an ninh quốc gia, trong đó việc sử dụng vũ khí hạt nhân trên quy mô lớn của hai hoặc nhiều bên đối lập sẽ khiến cả hai bên tấn công và bên phòng thủ bị tiêu diệt hoàn toàn. Cán cân khủng bố (Balance of Terror) thường được sử dụng để chỉ cuộc chạy đua vũ trang hạt nhân do Hoa Kỳ và Liên Xô tiến hành trong Chiến tranh Lạnh, nó mô tả nền hòa bình lâu dài tồn tại giữa hai quốc gia là kết quả của việc cả hai chính phủ đều khiếp sợ trước viễn cảnh một cuộc chiến tranh hạt nhân hủy diệt thế giới

[3]Chỗ này xuất phát từ câu thành ngữ "chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)", ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu đổi ý, còn ở đây thì có 800 bức tường nam đứng chắn trước mặt zhou dan cũng nhất quyết làm cho bằng được

[4]Hẻm núi lớn Yarlung Tsangpo (Yarlung Tsangpo Grand Canyon), đây hiện tại là hẻm núi xâu nhất thế giới, đồng thời cũng là một trong số ít những hẻm núi đẹp nhất khu vực Châu Á (ngụ ý trong truyện là khoảng cách chênh lệch giữa người với người)

[5]Bánh bà xã (老婆餅) là món bánh ngọt truyền thống của Quảng Đông với vỏ mỏng gồm nhiều lớp bánh nhỏ, với phần nhân bánh gồm bí đao, bột sệt hạnh nhân, mè và gia vị với bột ngũ vị hương

[6]Author's Note: nội dung về John Greven xuất phát từ Guitar Fingerstyle - Fingerstyle Trung Quốc, đây vốn là phỏng vấn viết, vì tình tiết trong truyện nên thay đổi thành phim tài liệu


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật