yzl • lzmq | tháp ngà

20.



Lâm Mặc

Bắc Kinh mấy ngày trước vừa chịu một trận bão lớn quét qua, đến cả mây cũng bị thổi đi mấy phần, bầu trời về đêm càng thêm đen nhánh, những vì sao dưới ánh trăng tròn vằng vặc nối liền thành từng dải nhỏ bất quy tắc, lặng yên quan sát khói lửa nhân gian.

Cửa sổ sát đất phòng khách sạn thiết kế rất rộng, kéo hết rèm sang hai bên, phân nửa kinh thành thu trọn vào đáy mắt, vô số ánh đèn trên những con đường cao tốc đan xen nhau, giống như hoạ tiết rồng bay, khiến người ta bỗng chốc có cảm giác như bậc quân vương bễ nghễ thiên hạ.

Lâm Mặc đứng bên cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn cảnh đêm bên dưới, điếu thuốc trên tay đã cháy rụi, cậu quay người, thuận tay dụi tàn thuốc vào khay thủy tinh, kéo dây buộc hạ rèm xuống.

Tình hình rút dự án không được khả quan cho lắm, cậu sớm biết gã VP cũ có thể sảng khoái bỏ của chạy lấy người như vậy, đến phút cuối còn dễ dàng đem toàn bộ lợi nhuận chắp tay dâng cho người khác, nhất định để lại không ít cục diện rối rắm. Cậu tiếp nhận giữa đường, cũng là vì đám senior còn lại không ai muốn lên, người mới lại không yên tâm, thành ra Lâm Mặc đành phải đứng ra gánh vác.

Trước khi đến Bắc Kinh cậu còn tùy ý nói với Trương Gia Nguyên, trên thế giới này làm gì có đồng tiền nào dễ kiếm đâu.

Tính ra thời gian Lâm Mặc ở Thượng Hải và Bắc Kinh gần như bằng nhau, nói không rõ bên nào quyến luyến hơn bên nào, nhưng Bắc Kinh dường như càng mang cho cậu cảm giác ỷ lại. Có lẽ là do bốn năm học đại học ở nơi này, thế nên vẫn luôn cảm thấy mình cũng coi như phân nửa đầu gấu địa phương.

Ngày đầu tiên đến Bắc Kinh, cậu liền dành chút thời gian đi thăm giáo sư chủ nhiệm trước kia, miễn cưỡng xem như nhớ lại rất nhiều kỷ niệm cũ —— lão Đặng có ấn tượng thực sự rất sâu với Lưu Chương, có lẽ hình tượng lớp trưởng chăm ngoan của người nọ quá khắc sâu, tốt nghiệp lâu như vậy rồi còn vẫn nhắc tới hắn, Lâm Mặc không khỏi hoài nghi cái danh hiệu "học trò cưng của lão Đặng" này là do người khác bày ra để đùa mình.

"Trước kia lớp các trò có gì cần chi tiêu thêm, đều là Lưu Chương bỏ ra hết." Lão Đặng nói, "Đứa nhỏ hiểu chuyện này, cũng không chịu nói với thầy, không phải lúc sau thầy tổng kết chi tiêu không thì cũng chẳng phát hiện ra được."

Cậu đột nhiên có chút không nói nên lời, trong thoáng chốc Lâm Mặc nhận ra, có lẽ Lưu Chương trong mắt người khác, và Lưu Chương mà mình biết cũng không phải cùng một dạng —— giống như kính vạn hoa, nhìn từ mỗi góc kính khúc xạ khác nhau sẽ cho ra một hình ảnh khác nhau, nhưng suy cho cùng, đấy vẫn là cùng một người mà thôi.

Lưu Chương trầm ổn, lý trí, có lẽ ngẫu nhiên có chút lạnh lùng không nể nang ai, dù vậy vẫn luôn là một người rất chân thành, một hội trưởng tốt một lớp trưởng tốt, danh tiếng cũng rất cao. Lưu Chương trong trí nhớ của Lâm Mặc, cùng những thứ trên không hẳn không có quan hệ, nhưng quan hệ cũng không lớn. Cậu nhớ rõ Lưu Chương là một tên tự phụ đến mức có thể đi ngang, cũng thiếu cảm giác an toàn đến cực độ, là một kẻ dã tâm phóng khoáng, nhưng mà ngẫu nhiên, cậu là nói ngẫu nhiên, thậm chí còn có chút đa sầu đa cảm.

"Cậu ấy thật ra. . . . . . không phải là hiểu chuyện." Lâm Mặc nghe thấy chính mình như bị điều khiển nói, "Là rất muốn có được sự công nhận của người khác mà thôi."

Rất muốn được yêu thương, rất muốn được tán thành, thế nên cái gì cũng muốn làm tốt nhất mới được. Giả vờ mạnh mẽ tự tin, kỳ thực cũng chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch thiếu tình yêu.

"Lưu Chương có chút cầu toàn." Lâm Mặc mỉm cười nói, "Cái tật xấu này đã theo cậu ấy nhiều năm, thành ra sống mệt muốn chết."

"Phải không?" Lão Đặng bật cười, chén trà gốm trong tay thầy cũng rung rung, nước trà khẽ gợn sóng, "Hai đứa là bạn bè, em chắc sẽ hiểu thằng bé hơn thầy. Nhưng trong ấn tượng của thầy ấy mà, trong số mấy đứa, người cầu toàn nhất thực ra là em mới phải."

Đại khái là vì thân giữa núi non, lão Đặng châm trà cho cậu, giọng ôn hòa, chẳng ai thấy được dáng hình Lư Sơn[1] đi.

"Có điều thầy ngược lại cũng muốn nói với em lời giống vậy." Lão Đặng nói, "Đừng sống quá mệt mỏi, Lâm Mặc, em đã làm rất tốt. Hoặc là nói, đã trong điều kiện có hạn, làm được tốt nhất rồi."

Nước trà đắng chát, tràn khắp lưỡi, Lâm Mặc chớp mắt, cảm thấy hơi nước bốc lên khiến mắt có hơi cay cay.

"Vậy ạ?" Cậu đặt chén trà xuống, thấp giọng nói, "Thầy ơi, thầy cảm thấy em đã làm được tốt nhất rồi sao?"

Em có một câu hỏi vẫn luôn muốn hỏi thầy, từ hồi đại học đã muốn hỏi. Lâm Mặc nói, suốt mấy năm qua, thầy có từng cảm thấy không cam lòng hay không? Không. . . . . . không nói đến hiện tại, khi thầy còn trẻ, có từng vì một chuyện rõ ràng bản thân có thể làm thật tốt, lại không thể làm vì điều kiện có hạn mà sinh ra không phục hay không?

Nếu như không có, sao thầy có thể xem như là đã trải qua tuổi trẻ đây? Lão Đặng mỉm cười: không phục đương nhiên là có, song sau này thầy lại nghĩ, rốt cuộc là vì sao thầy lại cảm thấy không cam lòng đâu, vì không thể đạt được thành công hay sao? Nhưng thành công lại là cái gì, đây hết thảy đều quyết định ở cách một người nhận thức về ý nghĩa của cuộc sống như thế nào, quyết định ở việc người đó cho rằng nghĩa vụ bản thân phải hoàn thành với xã hội này ra sao, yêu cầu với chính mình là gì[2].

"Thầy cũng đọc Maugham[2] ạ." Lâm Mặc bật cười, "Em còn nghĩ người sau năm mươi sẽ không đọc sách của ông ấy nữa."

"Có lẽ thầy đã đọc nó trước năm mươi không chừng." Lão Đặng trả lời cậu, "Khả năng nhớ sách của thầy còn tốt lắm, nhớ việc lại không bằng trước đây. Mà bất luận là đọc lúc nào, đạo lý đều sẽ có mối tương thông."

"Ông ấy còn có một câu là, biện pháp tốt nhất để vượt qua dục vọng, chính là thoả mãn nó[2]." Lâm Mặc, "Một kiểu lập luận rất lưu manh, thầy cảm thấy sao?"

"Nhưng em lại cảm thấy rất có đạo lý, không phải sao?" Lão Đặng cười ha ha, vị thánh mẫu phiên bản nam nhà bọn họ này vẫn luôn là một ông lão rất hài hước, Lâm Mặc cũng cười theo, lại nghe thầy ấy hỏi mình một câu mang thâm ý khác, "Vấn đề ở chỗ, cái mà em gọi là dục vọng, thực sự có mãnh liệt như vậy sao?"

Có lẽ chúng ta đều bị vây trên núi lâu lắm, cũng nên đến lúc đi xuống núi nhìn xem. Lão Đặng thở dài, xoay chén trà khắc hình hoa mai trong tay hai vòng, một đoá hoa mai nở bừng sức sống hướng về phía Lâm Mặc, ánh mắt của cậu dừng trên những cánh hoa tinh tế ấy, thầy bảo cậu, "Có vài loại hoa, toả hương từ nơi rét lạnh[3], nhưng người chung quy cũng không phải là hoa. Hoa có bốn mùa, mà người cũng chỉ có một đời mà thôi."

Không có người nào muốn vĩnh viễn sống ở mùa đông, nhất là trò, Lâm Mặc. Thầy cậu nhẹ giọng thở dài, bản thân trò chính là một đứa trẻ thuộc về mùa xuân.

Lâm Mặc im lặng, cậu nắm lấy chén trà đã dần nguội lạnh ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng nhìn sàn nhà. Vô luận bao nhiêu tuổi, đạt được bao nhiêu thành tựu, trước mặt thầy, cậu vẫn luôn là cậu học trò nhỏ chỉ cần một cái liếc mắt đã bị nhìn thấu kia —— vẻ ngoài bắt buộc kiên cường vì những ngày cực khổ trước kia, không thể không làm đến thứ nhất của thứ nhất, cùng với chút mơ hồ chán ghét bản thân.

Những thứ này cậu tự cho rằng có thể che dấu rất tốt dưới vẻ lạc quan, toàn bộ bị một người từng có quá khứ tương tự nhìn thấu. Có lẽ, có lẽ cũng từng bị một người khác nữa nhìn thấu.

Cậu rõ ràng là một người rất hoạt bát, cũng là người khao khát tự do nhất, rốt cuộc đã bị thứ gì vây hãm suốt từng ấy năm.

"Lưỡi sắc của con dao cạo rất khó vượt; nên bậc trí giả bảo rằng đường đến sự cứu rỗi đầy gian nan[2]." Lâm Mặc thấp giọng nói, cậu uống nốt phần trà lạnh còn sót lại trong chén, đứng dậy, chào tạm biệt thầy.

Đúng như Lưu Chương nói, ban đầu Lâm Mặc căn bản không có thời gian về trường tản bộ, nhưng phải ở lại một tuần ngược lại cho cậu thêm chút thời gian rảnh rỗi, cũng đủ để đi dạo một vòng quanh chốn cũ thân quen này.

Rất nhiều hàng quán nhỏ trên phố sau học viện vẫn còn mở, chỉ thay đổi cách trang trí, có lẽ cũng có hàng đóng cửa, nhưng Lâm Mặc đã chẳng thể nhớ nổi tên. Cậu chỉ nhớ hai bên đường trồng rất nhiều cây cổ thụ, cụ thể không biết là cây gì, nhưng thân cây thẳng tắp, một năm bốn mùa cành lá xum xuê, mùa hè đám sinh viên đi bộ dưới tán cây, đều sẽ tranh thủ được chút râm mát.

Quầy bánh tráng trứng mà Trương Gia Nguyên thích nhất đã chuyển từ xe bán hàng rong thành một cửa tiệm nhỏ, lúc Lâm Mặc đi ngang qua còn đặc biệt ngó đầu vào xem, buôn bán tốt lắm, cậu nghĩ, Trương Gia Nguyên hẳn là sẽ rất vui khi có nhiều đàn em kế thừa gu thưởng thức của mình.

Lâm Mặc không đi vào sân trường, cậu chỉ đi dạo dọc bên đường, sau đó dựa vào trí nhớ tìm đến trạm xe bus, lên xe đi tới đại lộ Trung Quan Thôn.

Trong xe không quá trống, đi mãi đến hàng cuối mới có chỗ ngồi, Lâm Mặc dịch đến chỗ cạnh cửa, lúc dõi mắt ra ngoài cửa sổ thấy trên cột điện có hai con bồ câu đang đậu —— khoảng cách quá xa, có thể là loài chim khác không chừng, cậu nhìn lướt qua rồi lại quay đi, tựa đầu vào cửa buồn chán lướt di động. Lâm Mặc nhấn vào danh sách liên lạc, cái tên đầu tiên trên cùng chính là nguyên nhân lúc này đây cậu ngồi trên xe bus đi dạo một vòng về chốn cũ.

Cậu không phải cố ý xếp Lưu Chương lên đầu, chính là, AK Lưu Chương mà, Lâm Mặc nghĩ thầm, coi như người nào đó lấy tên chiếm tiện nghi đi.

Bạn tốt weixin có thể trực tiếp thêm từ danh sách liên lạc, thậm chí còn có thể thấy được tên weixin, lúc Lâm Mặc trông thấy danh thiếp của Lưu Chương, nhịn không được bật cười, làm ông bác ngồi bên ngạc nhiên quay sang nhìn, mà cậu hoàn toàn chẳng hay.

Cua ngâm rượu, làm ơn, cái hình này ai thấy mà không cười cho được? Cậu chống tay lên trán cười run cả người, rất không có hình tượng, ngón tay đặt trên màn hình đang định nhấn xuống, lại do dự vào phút cuối.

Quên đi, lát nữa rồi nói sau. Quyết định mà bản thân Lâm Mặc đã chọn sẽ không thay đổi, chuyện sớm muộn thôi, cậu cũng không vội.

Cậu chống cằm nhìn dòng người lướt qua nhau ngoài cửa sổ, đám sinh viên trẻ tuổi và thành phần tri thức dáng vẻ vội vội vàng vàng, ai nấy đều là người dưng, kỳ thật mỗi giây lướt ngang qua nhau đều xem như duyên phận, nhưng lại chẳng có ai sẽ dừng lại vì điều này.

Hồi năm ba Lâm Mặc cũng bắt chuyến xe này, dọc theo tuyến đường này đi đến nơi đây, thay đi chiếc di động rách nát mà mình đã dùng suốt bao năm. Khi đó bên cạnh cậu còn có một người lải nhải không thôi, luyên thuyên với cậu hết một lượt từ ưu khuyết điểm của từng thương hiệu đến tính năng của vi xử lý vân vân. . . . . . Lâm Mặc ngờ rằng đống tư liệu tên ấy tra không chừng cũng đủ để viết một bài khái quát đặt tên là "Phân tích đối lập các dòng điện thoại đến từ các thương hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước trong hai năm trở lại đây".

Lâm Mặc hiện tại còn có thời gian hoài niệm, Lâm Mặc khi đó lại không có tâm tình, vui buồn của con người vốn chẳng tương thông, cho dù có là cùng một người cũng không cách nào đồng cảm với chính mình trong quá khứ —— khi đó trong đầu cậu chỉ muốn dán chặt cái miệng Lưu Chương lại, vất vả lắm hai người mới có thời gian ra ngoài dạo phố, là để cho tên hâm này nói mấy thứ xàm quần đó thôi đấy à? !

Cuối cùng Lâm Mặc thật sự nhịn không được, lập tức nói với cậu bạn trai học tài chính nhưng một lòng với khoa học kỹ thuật nhà mình kia, "Cậu mà còn nói với tôi thêm một lời về cách mạng kỹ thuật số 3.0 nữa, tôi kéo cậu nhảy ra khỏi xe đồng quy vu tận đấy nhé."

. . . . . . Lưu Chương biết điều ngậm miệng, nhưng nhịn không được ba giây, nhỏ giọng dỗi cậu một câu, "Ai da, Lâm Mặc hung quá à."

"Ngày đầu tiên cậu mới biết đấy à?" Lâm Mặc nói, "Tôi không chỉ hung đâu, còn nói được làm được đấy. Sao, cậu muốn nếm thử chút không?"

Lưu Chương tự hỏi một chút, lắc đầu, còn rất nghiêm túc trả lời, "Thôi, phiêu lưu quá lớn, lần sau tôi lại nếm thử vậy."

Lúc bước vào cửa hàng hai người còn đang kèn cựa với nhau, đến khi đi ra, Lâm Mặc chủ động kéo lấy ngón tay Lưu Chương, Lưu Chương mặt không đổi sắc nắm ngược lại, tự nhiên như thể hai người bọn họ từ đầu đến cuối chưa hề đấu khẩu lần nào —— khỏi làm bộ, Lâm Mặc bất đắc dĩ thở dài trong lòng, khoé miệng nhếch lên đến tận thái dương rồi kìa, nhịn không được thì nhịn làm gì. . . . . .

Cả hai đi bộ trên phố, Lâm Mặc nhớ tới ngày mai lại phải quay lại cuộc sống đi học thực tập làm thêm phong phú của mình, không khỏi oán giận than một tiếng, nhóm cậu dạo này có một tên VIP mới tới cái quần gì cũng không biết, tra tấn Lâm Mặc muốn điên, mỗi ngày vừa ra khỏi công ty là lập tức lấy bảy bảy bốn chín kiểu chửi người ra để xả giận, Châu Kha Vũ xem như đang nghe chuyện hề, Trương Gia Nguyên cười đến rụt cả người còn phải theo cậu ra vẻ tức giận mắng người, chỉ mình Lưu Chương là không phát biểu ý kiến gì.

Hắn không phát biểu cũng không sao, không ảnh hưởng Lâm Mặc xem hắn như cái thùng rác để trút đầy oán khí, ". . . . . . Tôi sắp phát điên thật rồi, cho thằng em học trung học của tôi vào làm không chừng còn tốt hơn tên đó. Thằng đấy mà được giữ lại, tôi thật sự. . . . . ."

"Cậu thật sự. . . . . ." Lưu Chương tiếp lời, "Cậu thật sự muốn làm gì?"

"Tôi thật sự sẽ cố gắng làm việc, cố gắng để được thăng chức nhanh nhất có thể." Lâm Mặc mặt không đổi sắc nói, "Không muốn làm bảo mẫu cho đám trẻ to xác nữa đâu."

Lưu Chương bị đoạn cua xe này chọc phá ra cười gần cả phút, một tay khác của hắn lại vươn tới xoa đầu Lâm Mặc, nói, "Yên tâm, nếu phế quá như thế, khẳng định sẽ bị công ty cậu đuổi thẳng. Ít nhất. . . . . ." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, "Khẳng định sẽ không có uy hiếp gì tới cậu đâu."

"Tên đó có được giữ lại hay không đúng là không nhất định, có điều, đúng là sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới tôi." Lâm Mặc nói xong, thấy Lưu Chương cười tủm tỉm nhìn mình, "Tự tin dữ ha Lâm tổng."

"Đương nhiên." Lâm Mặc nhướn mày, cố ý ra vẻ đại ca, "Không phải tôi nói chứ, muốn so với tôi, các vị đang ngồi đây đều là. . . . . ."

"Loser, chất đó, đòn công kích này của cậu phạm vi rộng thật." Lưu Chương cảm thán, "Là tại hạ không xứng."

"Trừ cậu ra trừ cậu ra ha." Lâm Mặc vội vuốt lông cho hắn, an ủi một chút, "Đằng ấy không phải loser ha, hai đứa mình đều là kẻ thắng được không?"

"Đằng đó muốn thăng chức đến vậy, còn không phải cố gắng muốn làm sếp tui à?" Lưu Chương ôm ngực làm bộ thực đau lòng, "Muốn đàn áp tui tới vậy luôn?"

"Cậu còn hăng hái quá nhỉ?" Lâm Mặc vui vẻ, "Như vậy đi, hai ta làm thỏa thuận, sau này ai lên làm boss trước người đó phát tiền thưởng cho đối phương."

"Thành giao." Lưu Chương dứt khoát chốt cược, "Tui kiếm lời rồi, ông chủ Lâm có giàu sang, chớ quên người ta đấy nhé."

"Chắc chắn tôi sẽ thăng chức trước cậu thế à?"

"Không đâu?" Lưu Chương cười, "Cậu là người giỏi nhất trong cả đám, tuyển thủ cấp top, ai so với cậu mà chả là loser."

. . . . . . Nụ cười trên mặt Lâm Mặc nhịn không nổi được, cậu trừng mắt lườm Lưu Chương một cái, đang định đáp trả, lại nghe Lưu Chương nói, "Kỳ thật, tôi cảm thấy cậu cũng không cần lo lắng làm gì. Càng lên cao, người có năng lực sẽ càng được trọng dụng, người nhà có hậu thuẫn cũng chỉ giúp được nhất thời mà thôi."

Lưu Chương là đang trấn an cậu, Lâm Mặc có thể nghe ra, cậu bật cười trong lòng, cười xong, vẫn như trước là một tiếng thở dài thật khẽ. Người khôn khéo như Lâm Mặc có cả trăm cách có thể dễ dàng lướt qua đề tài này, nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn nói thật.

"Cậu nói đúng." Lâm Mặc nói, "Nếu năng lực chênh lệch quá lớn, chỉ dựa vào gia cảnh quả thật không xong. Chính là, nếu như năng lực không chênh quá nhiều thì sao?"

"Nói một cách khác." Cậu ngẩng đầu nhìn Lưu Chương nét mặt thoáng khựng lại, bình tĩnh nói, "Nếu như giữa cậu và tôi, chỉ có thể giữ lại một người, cậu cảm thấy ai sẽ được chọn?"

Đây đúng là câu hỏi khó trả lời hơn cả tôi với mẹ cậu cùng rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu ai, càng đáng sợ chính là, Lưu Chương biết rõ mình chẳng lừa nổi Lâm Mặc —— hắn không biết đã có ai lừa được Lâm Mặc hay chưa, Lâm Mặc có trực giác linh mẫn và tư duy thông minh nhất mà bọn hắn ai cũng phải công nhận, chỉ cần nơi nào có cậu, vậy nhất định cậu sẽ là người đứng nhất.

Chúng ta đều biết đáp án, phải không? Lâm Mặc nhẹ giọng nói, "Lưu Chương, có lẽ cậu chưa từng gặp qua tình huống này, khi hai người ở trình độ ngang nhau, nhưng cậu lại không phải là người được chọn. Đây là thứ khiến người ta cảm thấy thất bại hơn cả việc không đủ năng lực."

Thế nên tôi chỉ có thể làm người tốt nhất, vô luận là lúc nào, hay tình huống nào đi chăng nữa.

Bàn tay đang nắm không hề buông lỏng, trái lại càng siết chặt, Lâm Mặc vỗ vỗ Lưu Chương không nói lời nào, nói như giỡn, "Nói thật, tuy hai ta đều có chút cầu toàn cực đoan, nhưng cậu với tôi lại khác nhau. Cậu là trời sinh, còn loại này của tôi ấy hả. . . . . . là hội chứng Stockholm với cuộc sống."

"Nhưng cậu vẫn luôn rất tuyệt." Lưu Chương nói, "Nên nói. . . . . . là người đã làm được mọi việc một cách tốt nhất mà tôi từng gặp."

"Tôi cũng là người thôi, cũng sẽ thấy mệt." Lâm Mặc ngả lên tay hắn, cố ý chơi xấu, "Nếu như để tôi chọn, thứ nhất ngầu đấy, nhưng thứ hai cũng rất tốt, nếu thật sự không được nữa. . . . . . Vậy thứ sáu cũng rất không tệ."

Cậu vừa ngẩng đầu, trông thấy chiếc airpods đang đeo trên tai Lưu Chương, tò mò hỏi, "Cậu đang nghe cái gì đấy?"

"Nghe nhạc thôi, không thì là gì." Lưu Chương cười tháo xuống tai nghe bên phải, giúp cậu nhét vào bên tai, "Luyện nghe BBC à, tôi không chăm học đến thế đâu."

Đoạn nhạc dạo vừa vang lên, Lâm Mặc liền lập tức nghe ra đây là bài hát nào, cậu buột miệng, "Thu ý nồng?"

"Hử? Bài hát xưa vậy cậu cũng nghe qua rồi à?" Lưu Chương ngạc nhiên chớp mắt một cái, rất nhanh giải thích với cậu, "Là cùng một ca khúc, nhưng đây là bản tiếng Quảng, tên là Lý Hương Lan. Bản này cũng không phải của Trương Học Hữu hát đâu, mà là nhạc trong một bộ phim điện ảnh của Châu Tinh Trì. . . . . ."

"Tôi biết." Lâm Mặc tiếp lời hắn, "Quốc Sản 007 chứ gì, tôi xem qua rồi."

"Wase, xịn vậy, cái gì cậu cũng biết." Lưu Chương cười rộ lên, trong ý cười còn có chút kinh ngạc, "Cậu tìm được đĩa phim à? Hồi trước tôi tìm nửa ngày cũng chỉ tìm được bản tiếng Phổ thông, sau này mới đào được trên mạng cái DVD tuyển tập phim hài của chú ấy. . . . . ."

"Không phải." Lâm Mặc bình tĩnh nói, "Dưới khu nhà tôi ngày trước, bên cạnh có một tiệm băng đĩa, ông chủ rất thích Châu Tinh Trì, hồi tiểu học mỗi khi tan học người khác đều đi đến lớp học thêm, tôi thì rảnh rỗi không có việc gì làm, nên toàn cọ mông ở tiệm bác ấy xem cả đống phim."

Cậu nhận thấy Lưu Chương nói chuyện chợt có chút ngắt quãng, trong lòng thầm than không ổn, cậu không có ý định bán thảm đâu nha, tên này ngàn lần vạn lần không cần cảm thông chi hết nha chời. . . . . .

"Vậy cậu còn xem sớm hơn tôi nữa đó." Cậu nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Lưu Chương, "Tôi phải đến cấp hai lận. . . . . . Lúc ấy ở Nhật, cũng rảnh rỗi không có việc gì làm."

Trong bộ phim ấy có một cảnh tôi ấn tượng dữ lắm, à, không phải đoạn Tinh Gia đánh đàn kia đâu. Lưu Chương cầm lấy tay cậu lắc qua lắc lại, ngẩng đầu còn rất nghiêm túc suy nghĩ một lát, dùng tiếng Quảng sứt sẹo của mình bắt chước:

"Anh đừng tưởng rằng trốn ở đây thì tìm anh không được, vô dụng thôi! Người đàn ông xuất sắc như anh, dù đi tới đâu, cũng như là con đom đóm trong đêm, rất là rực rỡ, xuất chúng. Cặp mắt u buồn của anh, hàng râu rậm của anh, đường dao chặt thịt của anh, và ly Dry Martini kia, đều làm em mê mẩn. . . . . . Ờm."

Lưu Chương xấu hổ sờ gáy, nhỏ giọng nói, "Đoạn sau hình như là cua gái bị đòi phí qua đêm gì đó, không phù hợp với trẻ con."

Lâm Mặc sớm đã không rảnh để ý xem hắn nói cái gì —— cậu cười chảy cả nước mắt ôm bụng ngồi xổm dưới đất, nếu không phải Lưu Chương còn nắm tay cậu, cậu thật sự có thể ngồi bệt dưới đất phá ra cười hết mười phút.

. . . . . . Trên đường rộn ràng tấp nập, Lưu Chương sĩ diện đã quen lúc này khổ không nói nên lời, rất nhiều người đi ngang qua bị hấp dẫn bởi tổ hợp một người đen mặt một người cười khùng này của bọn họ. Lần này Lưu Chương thực sự được thể nghiệm cái gì gọi là ngọt ngào trong đau khổ. Hắn túm lấy cánh tay Lâm Mặc, tuyệt vọng nói, ". . . . . . Đừng cười nữa, cậu muốn ngồi đây cười đến khi ký túc xá đóng cửa luôn đấy à?"

Chờ Lâm Mặc cười đủ, víu lầy Lưu Chương lảo đảo đứng lên, còn không quên phỉ nhổ hắn, "Cứu mạng, cũng là dân Quảng Đông, sao tiếng Quảng của cậu lại trớt quớt thế hả?"

". . . . . . Tôi cũng có phải người sinh ra lớn lên ở Quảng Đông đâu." Lưu Chương tự biết mất mặt, cố gắng bù đắp lại cho mình chút bẻo, "Nghe còn được, nói thì có hơi. . . . . ."

"Phải hông?" Lâm Mặc cố ý chọc hắn, "Vậy lời bài hát ấy đang hát gì thế? Không được nhìn phụ đề, trực tiếp dịch cho tôi nghe đi."

Ý cậu vốn là để Lưu Chương mau mau nhận thua, đừng vờ vịt làm bộ đứng đắn thế làm gì, thật nhàm chán. Ai biết một kẻ tích cực gặp một kẻ tích cực khác, Lưu Chương thế mà thật sự bật lại bài hát ấy, giống như đang luyện nghe, dịch từng câu từng từ cho cậu.

Chợ điện tử Trung Quan Thôn, một trong những nơi tập trung đông người nhất Bắc Kinh, từ các ông các bác đến đám học sinh sinh viên hay thành phần trí thức, mỗi ngày số người đi qua đây đều đếm không xuể, không ai biết hai cậu trai đi cạnh mình có lẽ chính là sinh viên ưu tú của một trường đại học danh tiếng, hay cậu hội trưởng hội sinh viên vô tích sự nào đó. Bọn họ lẫn trong đám người, là hai điểm đen chẳng hề bắt mắt, hưởng thụ những rung động hết sức bình thường, và yêu thương một người không hề tầm thường như vậy.

Rất nhiều năm sau Lâm Mặc nhớ lại cảnh tượng này, vẫn như cũ cảm thấy, nếu hết thảy có thể quay trở lại, cậu vẫn sẽ nhớ thật kỹ Lưu Chương của khi ấy, nhớ kỹ chàng trai Quảng Đông nói tiếng Quảng dở ẹc này, nhớ đến thật lâu thật lâu về sau.

"Gió xuân buồn." Lưu Chương nhắm mắt lại thì thầm, "Lòng tôi sao theo gió xuân buồn."

Không nói nên lời, đành mượn rượu tiễn đưa
Ngoảnh lại ngỡ như một giấc mộng, không cách nào cử động
Mê mẩn ngắm nhìn em, trong bức ảnh phai màu

Như hoa kia dù chưa hồng, như băng tuyết dù chưa đông
Lại như có muôn vàn lời muốn nói
Đáng tiếc tôi nghe không hiểu

. . . . . .

Cái gì nghe hiểu hay không hiểu, Lâm Mặc nghĩ thầm, đều là tiếng người, có gì mà nghe không hiểu?

Cậu nhíu mày nhìn Lưu Chương còn đang làm bài tập luyện nghe, bất chợt cắt ngang, hỏi một câu không đầu không cuối, "Nè, Lưu Chương."

"Cậu yêu tôi không?"

Tiếng hát của Châu Tinh Trì vẫn vang lên qua tai nghe điện thoại, tiếng của Lưu Chương chợt ngừng lại, hắn mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Lâm Mặc, trong ánh mắt lúc này cũng chẳng có chút ngạc nhiên nào —— cũng phải, Lâm Mặc nghĩ, có bầu không khí nào thích hợp hơn bây giờ để nói chuyện yêu đương sao? Đối tượng có, nhạc nền có, tuy rằng lời ca không được may mắn cho lắm. . . . . .

Cậu vừa nghĩ, rất không kiên nhẫn lại bỏ thêm một câu, "Ầy tùy tiện đi không quan trọng, mau nói cậu yêu tôi, mau lên không bài hát này sắp hết rồi."

"Yêu nha." Lưu Chương nói, "Khá là yêu."

"Là người yêu tôi nhất thế giới này sao?"

"Vậy thì không nhất định." Lưu Chương khẽ cười, "Có người khác thích hợp với vinh dự này hơn tôi."

. . . . . . Sắc mặt Lâm Mặc đanh lại, cậu tháo airpods xuống, nhét vào tay Lưu Chương, thở phì phì xoay người bỏ đi, đi được vài bước cổ tay đã bị người kéo lại, sau lưng truyền đến giọng bất đắc dĩ của Lưu Chương, "Sao vậy nha, Lâm sir, nghe tôi nói xong hết đã chứ?"

"Người không có vinh dự này thì không xứng nói chuyện với tôi." Lâm Mặc dỗi hắn, lại nghe Lưu Chương chậm rãi đáp, "Vậy tôi có thể nói chuyện với người có vinh dự này không?"

Là chính cậu đó, Lâm Mặc. Lưu Chương nói, người tôi nói chính là cậu.

"Tôi muốn nói là, tôi hy vọng cậu yêu chính mình, phải thật nhiều, nhiều hơn cả tôi yêu cậu nữa." Thấy Lâm Mặc không còn ý định đi tiếp, Lưu Chương mới nhẹ nhàng thở ra, vội bước tới bên cậu, nói, "Xem, giận sớm rồi kìa. . . . . ."

"Vậy cậu hy vọng tôi yêu chính mình, càng nhiều hơn cả tôi yêu cậu sao?" Lâm Mặc đột nhiên hỏi, cậu thấy Lưu Chương hơi ngẩn ra một chút, ánh mắt khó được nhu hòa, mang theo vẻ thản nhiên như trong dự đoán.

"Đương nhiên." Lưu Chương trả lời cậu, "Tốt nhất là, phải càng nhiều càng nhiều."

Lưu Chương chính là một người phần lớn thời gian rất đơn giản, ngẫu nhiên lại phức tạp như vậy. Hắn nói với Lâm Mặc rằng tôi khá là yêu cậu, rồi lại nói với cậu, hãy yêu chính mình đi, phải yêu chính bản thân mình hơn cả yêu kẻ khác. Hắn nói tôi hưởng thụ cái cảm giác hư vinh khi đứng trên cao được người ta ngưỡng mộ, nhưng trên chiếc xe bus xốc nảy ngày ấy, hắn lại nói, tôi muốn có càng nhiều người yêu tôi, khiến càng nhiều người chú ý đến tôi, tôi không muốn cô đơn mãi nữa.

Người nọ từng khe khẽ thổ lộ rất nhiều bí mật với Lâm Mặc, mỗi cái đều giống như thật, có lẽ có đôi lần tên ấy mạnh miệng, nhưng Lâm Mặc tin tưởng, phần lớn thời gian Lưu Chương đều đang nói thật với cậu. Hắn tự ngụy trang bản thân thành một khẩu súng, nhưng cứ đến thời điểm nguy hiểm nhất, lại thường hướng họng súng về phía chính mình.

Vậy rốt cuộc là cậu muốn cái gì hả, Lưu Chương? Lâm Mặc ở trong lòng hỏi hắn, cũng hỏi chính mình —— cậu muốn tình yêu, được rất nhiều người yêu thương ư, hay là chỉ cần có một người yêu cậu như vậy là đủ. Dã tâm của cậu đến cùng là cái gì, là địa vị, tiền tài, danh dự, hay chẳng qua chỉ là hy vọng người cậu yêu vĩnh viễn ở cạnh bên mình.

Vấn đề này không có đáp án, có lẽ cả đời này cũng sẽ không có, Lâm Mặc là một người có tâm phòng bị rất nặng, đây là cái giá phải trả khi lớn lên thành một người kiên cường. Cậu đã buông xuống rất nhiều phòng bị trước mặt Lưu Chương, nhưng ít nhất, vẫn phải lưu lại một tầng cuối cùng để bảo mệnh cho mình.

Sự thật chứng minh, Lưu Chương xác thật đến phút chót, cho cậu một kích thật mạnh.

Lâm Mặc không hề bất ngờ với quyết định của hắn, có thể nói sau khi càng thêm hiểu biết Lưu Chương liền có thể đoán được —— nơi cao khó tránh giá lạnh là thật, đứng trên cao ngắm cảnh nơi xa lại càng đẹp cũng là thật, Lưu Chương sẽ lựa chọn loại nào, thậm chí không phải là vấn đề cậu cần suy nghĩ.

Những đứa trẻ khuyết thiếu tình yêu thời thơ ấu, trong lòng đều cất giấu một con sư tử bị thương. Có vài người vì trói buộc trong lồng mà mất đi chí khí, trở thành những con mèo nhà được thuần dưỡng, có kẻ lại bị thù hận nuôi nấng, móng vuốt càng thêm bén nhọn, luôn chuẩn bị sẵn sàng vồ lấy con mồi, lại có một ít lựa chọn phá hủy lồng sắt, chạy về phía thảo nguyên nơi phương xa.

Chính là không cần chờ đợi quá lâu, phải tranh thủ khi còn nhiệt huyết tuổi trẻ trải nghiệm hết thảy, bằng không đến lúc cả sư tử cũng già rồi, mời làm quyết định lại còn có nghĩa lý gì.

Có lẽ đáy lòng Lâm Mặc cũng cất giấu một con sư tử như vậy, nó ở đó khi cậu ngồi xổm trong tiệm băng đĩa xem đống phim điện ảnh hài, ở đó khi cậu vì không có tiền đến lớp học thêm mà phải chong đèn đọc sách giữa đêm, hay khi mẹ cậu vì công việc bận rộn mà không thể chăm lo cho đám nhỏ trong nhà, cậu phải gạt giáo viên trốn lớp tự học, đạp xe sang trường cấp hai bên cạnh họp phụ huynh cho hai đứa em mình.

Mỗi lần đến thời khắc ấy, cậu đều có thể nghe thấy tiếng gầm gừ khản đặc của con sư tử bị xiềng xích trói buộc kia —— không muốn tiếp tục trải qua cuộc sống như vậy, không thể tiếp tục trải qua cuộc sống như vậy, mày chẳng lẽ không muốn đi đến nơi càng xa hơn để nhìn xem sao, nhìn xem nơi đó đến cùng sẽ có cảnh sắc như thế nào.

Kết quả là cậu đến Bắc Kinh, từ một trấn nhỏ nghèo khó trên phố núi, đi đến đô thị phồn hoa bậc nhất của đất nước. Có lẽ nơi này chính là thảo nguyên của cậu, Lâm Mặc nghĩ, cậu dùng hết sức mình, cuối cùng cũng nhìn thấy được một tia nắng nơi chân trời, sáng ngời và rực rỡ biết bao.

Thế nhưng thảo nguyên của một vài con sư tử khác lại càng rộng lớn, lại càng xa xôi, nơi đó đã vượt xa ranh giới mà cậu có thể dốc sức mở rộng vì bản thân mình.

Cậu đã cố hết sức, nhưng cậu thật sự không thể đi xa hơn nữa.

Lưu Chương nói, chỉ cần cậu mở miệng, tôi có thể ở lại vì cậu. Hắn còn nói, Lâm Mặc, tôi nghiêm túc đấy.

Vì sao lại phải ở lại vì tôi cơ chứ. Lâm Mặc ngày ấy ngước lên nhìn vào mắt hắn, nghĩ thầm, là chính cậu nói đấy thôi, phải yêu bản thân mình hơn cả yêu kẻ khác, sao lời cậu nói xong rồi giờ lại không tính gì hết thế này.

Kẻ dã tâm phóng khoáng còn có một khoảng trời rộng lớn hơn để khám phá, nơi đó sẽ có càng nhiều vì sao lộng lẫy, càng nhiều ánh sáng rạng ngời. Cậu muốn từ bỏ sao, cậu thật sự sẽ cam lòng sao?

Cậu sẽ hối hận sao, Lưu Chương?

Vẫn là thôi đi, tên nhóc ấy cần sự chú ý và tình yêu đến vậy mà. Lâm Mặc giống như tại thời khắc ấy thông suốt rất nhiều điều, cậu nghĩ, đừng mạnh miệng, tôi thành toàn cho cậu một lần, vẫn nên để cậu đứng ở nơi thật cao, được thật nhiều người yêu mến đi thôi.

Được rồi, đừng giả vờ vĩ đại như vậy làm gì. Cậu nghe thấy chính mình nói: AK, cậu là người thế nào, trong lòng cậu tự rõ.

Một Lưu Chương mọi việc trong lòng đều có quyền số, đến cùng lần này đem cậu đặt ở vị trí thứ mấy đây, Lâm Mặc từng cho rằng mình thực để ý, mãi đến ngày tốt nghiệp hôm đó gặp lại Lưu Chương, cậu mới phát hiện thì ra mình căn bản chẳng hề để tâm đến vậy.

Hàng ngàn con bồ câu cất cánh tung bay ngang qua đỉnh đầu, Lâm Mặc ngước mắt nhìn bầu trời. Cậu đứng ở hàng đầu tiên, là đại biểu tốt nghiệp xuất sắc khoá này, ngay cả ở cái khoa lớn lắm nhân tài như vậy, cậu cũng phải giữ cho bằng được cái danh hiệu ấy.

Sau khi viện trưởng đọc xong diễn văn, đến lượt đại biểu nghiên cứu sinh và sinh viên hệ chính quy lên sân khấu, Lâm Mặc đang định đứng dậy chuẩn bị đi, lại bị lão Đặng ngồi bên cạnh vỗ vai, ra hiệu bảo mũ cử nhân của cậu bị lệch. Lâm Mặc hiểu ý, cậu nâng tay lên chỉnh vành mũ, bỗng nhiên trong lòng dấy lên một trực giác, nói với cậu —— đừng quay đầu lại, mau đi về phía trước, ngàn vạn lần đừng quay đầu lại.

Lâm Mặc đứng lên, một giây ngay trước khi cậu cất bước, vẫn là không nhịn được ngoảnh đầu.

Cậu trông thấy Lưu Chương, thọt lỏm giữa những bộ lễ phục tốt nghiệp không khác nhau là bao, có vẻ không hề bắt mắt, nhưng cậu vẫn nhìn thấy hắn.

Lưu Chương đang mỉm cười với cậu, ánh mắt dưới gọng kính đen không còn vẻ sắc bén như ngày thường, mà là dịu dàng, là vẻ dịu dàng mỗi lần hắn lắng nghe Lâm Mặc trò chuyện.

Cách xa như vậy, hắn lại cùng Lâm Mặc nói chuyện, Lâm Mặc cũng không biết sao mình có thể hiểu được khẩu hình miệng của hắn, có lẽ đúng như Lưu Chương nói, bọn họ là hai người có thể thấu hiểu lẫn nhau duy nhất trên thế giới này.

Lưu Chương nói: một đời tốt đẹp, một đời hạnh phúc.

Lâm Mặc, chúc cậu một đời tốt đẹp, một đời hạnh phúc.

Đó là lời chúc phúc mà người viện trưởng già dành cho tất cả sinh viên tốt nghiệp khoá này.

Giữa hè nóng bức, hơi nóng bốc lên trong không khí, Ngũ Nguyệt Thiên đang hát: Đã nói, bất luận thế nào, cũng sẽ cùng nhau đi tới tương lai

Hiện tại chính là tương lai đó thế giới đó
Vì sao thế giới của cậu và tôi lại chẳng thể ở cùng một phía với nhau

Thật sự quá nóng, ánh nắng quá chói chang, Lâm Mặc cũng không mở nổi mắt, cậu vội vàng quay đi, rảo bước về hướng ban đầu.

Làm người nhất định không thể quên có qua có lại, lúc cầm microphone đọc lời phát biểu, Lâm Mặc tự chủ trương thay đổi một đoạn nhỏ ở phần kết, cậu nói: hi vọng tất cả mọi người có thể đem lại vinh dự cho trường chúng ta, phương xa không xa, tiền đồ bằng phẳng.

Mỗi người đều có chí hướng, chỉ cần chí hướng cao xa, phương xa sẽ không còn xa.

Cậu tặng lời này cho tất cả sinh viên tốt nghiệp cùng khoá, đồng thời, cũng tặng cho một người nào đó.

Liên hoan tốt nghiệp được tổ chức vào buổi tối ngày hôm sau, Lưu Chương vẫn như trước khoan thai tới trễ, Lâm Mặc suốt cả buổi chỉ khi kính các thầy cô mới uống một ly, thời gian còn lại cũng không chạm vào chén rượu. Giữa tiếng khóc hô của đám bạn học, chỉ có mình cậu là người thanh tỉnh.

Châu Kha Vũ say bét nhè, nhưng theo như Lâm Mặc xem ra Trương Gia Nguyên cũng đã say không kém —— ban nãy cậu vừa mới đi vệ sinh một lát, đến khi quay trở lại đã trông thấy Trương Gia Nguyên trong lúc mơ mơ màng màng bẹp một cái hôn lên má Châu Kha Vũ, Lâm Mặc im lặng làm thinh nửa ngày xem trò hay, đến lúc Trương Gia Nguyên ngẩng đầu lên phát hiện thấy cậu, cả người ngốc luôn tại chỗ.

Lâm Mặc lúc này mời chậm rì rì mở miệng, "Đừng giết tao diệt khẩu nha, mặc kệ hai đứa mày sau này ai quỵt nợ ai, tao cũng là nhân chứng duy nhất ở hiện trường."

Sợ đánh thức Châu Kha Vũ đang ngủ bên cạnh, Trương Gia Nguyên chỉ có thể khoa trương làm khẩu hình miệng với cậu: hay mày giết tao diệt khẩu đi!

Nó đang nói cái gì vậy? Lâm Mặc lắc đầu, đáp lại một câu: xem không hiểu.

Chờ đến lúc Lưu Chương đuổi tới, buổi tiệc liên hoan cũng đã sắp tàn, hắn vừa đến đã bị một đống người kéo đi uống rượu, Lưu Chương làm lớp trưởng mấy năm nay, rượu này muốn từ chối cũng được, bị chuốc cho mấy ly rồi mới đi về phía bàn của bọn họ. Vừa lại đây, hắn đã kinh ngạc bảo, "Lạy hồn, Châu Kha Vũ cũng quá không được rồi, vậy thôi mà đã gục à?"

"Cậu cho là mình tốt hơn chỗ nào hở?" Lâm Mặc dựa người vào ghế, lần đầu tiên chủ động đáp lời hắn, "Ban nãy lúc cậu đi từ cửa vào, làm tôi nhớ tới một loài động vật."

"Cua hả?" Lưu Chương cười ha ha, "Lại là cua, có thể đổi cái khác không?"

"Được." Lâm Mặc khẽ cong lên khoé môi, "Vậy thì không phải cua hấp, mà là cua ngâm rượu."

Lưu Chương nhìn cậu cười, trong ý cười còn kèm theo chút dịu dàng không biết phải làm sao, khiến cảm giác khó chịu Lâm vốn Mặc đang kiềm chế rất tốt chỉ chực trào ra. Cậu quay mặt đi, cầm lấy chén rượu không biết ai để trên bàn nâng cốc với Lưu Chương, sau đó ngửa đầu uống cạn.

Nhưng Lưu Chương lại không uống, hắn không nhận chén rượu mời này, chỉ đứng tại chỗ yên lặng nhìn động tác của cậu, ánh mắt có chút cô đơn, càng làm nổi bật nụ cười chói mắt của hắn.

"Này tính là gì vậy?" Lưu Chương nhẹ giọng nói, "Mượn rượu tiễn đưa à."

Lâm Mặc cũng không trả lời hắn, cậu nhìn màn đêm tối đen ngoài cửa, màu sắc trước mắt trở nên mơ hồ, mỗi khối màu giống như từng điểm phân giải một lần nữa ghép lại với nhau, xếp thành một cảnh tượng khác.

. . . . . .

Gió xuân buồn, có người thấp giọng nói bên tai cậu, lòng tôi sao theo gió xuân buồn.

Như hoa kia dù chưa hồng, như băng tuyết dù chưa đông

Lại như có muôn vàn lời muốn nói, đáng tiếc tôi nghe không hiểu

Là do rượu dần nồng, hay lòng tôi trống rỗng

Hà cớ gì lại rung động

. . . . . .

Lâm Mặc từ từ nhắm mắt lại, cậu không biết liệu người nọ đứng cách đó hơn một mét có thể nghe thấy tiếng lòng của mình hay không, nếu có thể, cậu hy vọng người ấy vĩnh viễn sẽ không nghe thấy, cũng không cần nghe hiểu.

Chúc cậu tiền đồ bằng phẳng, hỡi kẻ dã tâm ngay thẳng.

Phương xa của cậu đối với cậu mà nói cũng không còn xa, mà phương xa của tôi, lại ở tại nơi này.

Ký túc xá qua ngày hôm sau cơ bản chính là người đi nhà trống, mấy ngày cuối cùng tổng vệ sinh, trong sân trường thường xuyên có thể trông thấy mấy cô cậu sinh viên xách theo những túi đồ lớn, kéo hành lý, đứng ở chân cầu thang sau khi tạm biệt với đám bạn, xoay người bước ra khỏi cổng trường.

Bên ngoài tháp ngà chính là giang hồ chờ đợi đã lâu, từ này về sau đã không còn người bảo hộ, chỉ có một mình cầm kiếm xông lên.

Lâm Mặc vừa tiễn Trương Gia Nguyên xong, cả hai đã sớm thống nhất sau khi tốt nghiệp sẽ thuê nhà ở chung, Trương Gia Nguyên khoác chiếc ba lô bự của mình trên vai, xách theo hành lý và hộp đàn guitar, nhìn qua không giống như đã tốt nghiệp, ngược lại càng như một cậu sinh viên năm nhất đến nhập học, trước khi lên taxi còn gào lên với cậu, "Mày nhanh lên nha, tao qua đó trước chờ mày đó!"

"Được." Lâm Mặc cười trả lời.

Cậu đi một mình về lại phòng ngủ, đẩy cửa ra, trợn mắt nhìn đống rác bày bừa đầy đất.

Mẹ nó, trách không được đứa nào đứa nấy lẩn nhanh như trạch. Lâm Mặc nhận mệnh, cầm chổi bắt đầu quét dọn, trước bắt đầu quét từ phía giường của Châu Kha Vũ, sau đó là Trương Gia Nguyên, tiếp đến tới mình, cuối cùng là Lưu Chương.

Trên bàn học của Lưu Chương còn có một chồng sách chưa dọn đi, Lâm Mặc cầm lên lật vài trang, bên trong cuốn bút ký vậy mà lại là nét chữ của Lâm Mặc. Cậu chợt nhớ ra, hồi năm hai hay năm ba cậu từng đánh cược với Lưu Chương, cược xem Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ tên nào có thể thành công cai thuốc trước, cuối cùng hai người cũng không ai thắng ai. Nhưng Lâm Mặc trời sinh tốt bụng, vẫn cho hắn mượn đống note của mình chép lại một phần —— chủ yếu là vì Lưu Chương cũng đem đồng hồ cho cậu mượn, có đến có đi, có vay có trả.

Bên dưới chồng sách là một chiếc đồng hồ cổ, Breguet Tradition, đây là bảo bối của Lưu Chương.

Cuối tuần này hắn sẽ bay đi Boston, là người đầu tiên chuyển ra khỏi phòng, hiện tại có lẽ cũng không còn ở Bắc Kinh, trở về Quảng Đông thăm nhà rồi. Lưu lại chồng bút ký và chiếc đồng hồ này, là lời tạm biệt trong im lặng của người nọ.

Lâm Mặc đem sách và đồng hồ cất kỹ, bỏ vào chiếc túi xách đã dùng suốt bao năm của mình. Mấy thứ đồ lặt vặt còn lại sắp xếp cơ bản cũng xong, cậu khoác túi, kéo hành lý đi ra khỏi phòng ngủ, khóa cửa lại.

Bốn năm trước, cậu là người đến cuối cùng, bốn năm sau, cậu lại là người cuối cùng rời đi.

Người ấy mà, vẫn luôn bước trên con đường không ngừng bị vả mặt mà tiến tới, sự thật chứng minh ai cũng không có tư cách khuyên người khác cai thuốc, người còn trong sạch duy nhất, Lâm học bá, sau vài năm đã bất hạnh rơi vào tay giặc —— cứ thế cậu và Trương Gia Nguyên hai người mỗi lần lên cơn nghiện thuốc lại không khác gì đi đánh du kích, một đứa sợ cảnh khuyển bắt thóp, đứa còn lại sợ thiết lập đại sứ cai thuốc của mình bị sụp đổ, khí tiết tuổi già khó giữ.

Cái đêm Lâm Mặc hút điếu thuốc đầu tiên trong đời, Châu Kha Vũ gọi cho cậu đến cháy máy, hai người không đầu không đuôi cãi nhau một trận, trên cơ bản là Lâm Mặc mắng người, còn Châu Kha Vũ là người bị nghe mắng. Mãi đến cái câu "mày còn định bắt chước giống Lưu Chương" kia của cậu bật ra khỏi miệng, hướng gió ngay lập tức nghịch chuyển, Châu Kha Vũ tức khắc bắt lấy cơ hội không chút lưu tình phản kích.

Ha, Lâm Mặc, mày vậy mà cũng có ngày hôm nay! Châu Kha Vũ có chút hả hê, ai lại chẳng thích thấy kẻ thông minh té đau cơ chứ, Châu Kha Vũ hắn cũng không phải ngoại lệ, tuy rằng cuối cùng không kiên trì được quá ba giây, rất nhanh đã mềm lòng, gửi tài khoản của Kazuma qua cho Lâm Mặc, cũng nói với cậu, "Nói thật, tao vẫn không hiểu được sao mày với AK có thể ở bên nhau."

"Muốn mày hiểu làm gì?" Lâm Mặc cười lạnh, "Mày muốn gia nhập với bọn tao à?"

"Oh man, that's too much." Châu Kha Vũ nghiêm túc cự tuyệt, "Tao không có cái đam mê này nhé, mày đi mời vị cao minh nào khác đi."

Nhưng mà mày có biết AK ngay từ đầu đã cảm thấy hai đứa mày rồi sẽ chia tay không? Tao cũng không có ý vạch mặt nó đâu nhé. Giọng Châu Kha Vũ trong điện thoại vẫn không nhanh không chậm như trước, Lâm Mặc cơ hồ có thể tưởng tưởng ra cái vẻ tươi cười ôn hoà lại giả mù sa mưa kia của đứa bạn mình, "Ý của tao là, ai có thể nghĩ đến một kẻ tự phụ như nó, cũng sẽ cam lòng làm một vụ mua bán lỗ vốn cơ chứ. Tao vẫn cảm thấy nó với cái câu vì nghĩa không từ kia một chút cũng chẳng liên quan."

"Đúng vậy." Lâm Mặc ngậm điếu thuốc, châm lửa, bị sặc tới mức ho khan nửa ngày, giọng điệu lại vẫn bình tĩnh, "Là mày vẫn luôn nhắc nhở tao, tên ấy là một banker trời sinh, một kẻ dã tâm. Bảo tao cách loại người như vậy xa một chút."

"Mày có cảm thấy tao xen vào việc của người khác không?"

"Đúng là có một chút." Lâm Mặc bình tĩnh bật lại Châu Kha Vũ đến á khẩu không biết đáp sao, cậu dừng lại một lúc lâu, mới nói, "Nhưng mày nói cũng không sai. Lưu Chương quả thật cần một vài thứ, đi thỏa mãn dục vọng của mình, hoặc là nói, cảm giác an toàn của cậu ta."

Châu Kha Vũ im lặng nửa ngày không nói, mãi tới khi Lâm Mặc đều tập được cách nhả khói, mới nghe thấy giọng hoang mang khó hiểu của hắn, "Tao tưởng người yêu chính là mang lại cảm giác an toàn cho nhau chứ."

"Đối với một số người là vậy, với một số người khác mà nói, lại không phải." Lâm Mặc nói, "Có vài thứ, tao không thể cho cậu ấy, tương ứng, cậu ấy cũng không cách nào cho tao."

Đừng cố gắng hiểu làm gì, tiểu thiếu gia. Lâm Mặc trêu chọc Châu thiếu gia tiếp tục lặng thinh, "Loại nam chính vĩnh viễn sống trong truyện cổ tích như mày, nghĩ cũng không ra đâu."

Châu Kha Vũ không tức giận, ngược lại thở dài, nói, "Lúc này mới giống mày, Mặc, bản thân mày là người nhìn mọi việc rất thoáng, tao không hiểu vì sao cứ đến chuyện liên quan đến nó là mày lại tự làm khó mình như thế."

Cái gì nên buông thì buông đi thôi, tao không chỉ nói mày với AK, mà còn rất nhiều chuyện. Châu Kha Vũ nói, số tiền hiện tại mày kiếm được cũng dư sức nuôi hai đứa em mày lên đại học, cũng nên nghĩ cho bản thân mày đi. Đời người trôi qua nhanh lắm, nếu hiện tại chỉ vì sai lầm mà bỏ lỡ một thứ vốn nên nắm chắc, tháng ngày về sau, phải trả cái giá cỡ nào mới bù đắp lại sai lầm nay đây nha.

. . . . . . . . . . . . Lâm Mặc nghe đến phát ngốc, không nhịn được ngắt lời, ". . . . . . Trời má, mày ở New York gặp phải kích thích gì thế hả? Xu hướng ở Morgan bây giờ là An Ny Bảo Bối đấy hả?"

"Tao đang tâm sự với mày đó nha mày có thể nghiêm túc chút được không hả! !" Châu Kha Vũ ở đầu bên kia bị chọc cho nổi sùng, giận dỗi bỏ lại một câu, "Mày có biết lần đầu tiên Lưu Chương thi GRE được bao nhiêu điểm không? Tao dám cá, Lâm Mặc, đời này mày sẽ không bao giờ còn thấy nó thi ra được cái mức điểm ấy nữa. Được rồi tao cúp đây, nhớ rõ giữ bí mật chuyện của tao với Trương Gia Nguyên đó!"

"Ây, từ từ." Lâm Mặc thong thả ngăn hắn lại, "Mày còn trở về không đấy?"

"Về chứ." Không chút do dự, giọng Châu Kha Vũ rất kiên định và rõ ràng, "Nhưng tao còn cần một ít thời gian."

"Nói phải giữ lời đấy nhé." Lâm Mặc nhẹ giọng nói, "Tao chờ mày về nước đó, phải bào mày một chầu mới được."

"Làm ơn đi ba, tao về nước mày còn muốn bào tao?" Cậu nghe thấy Châu Kha Vũ ở đằng kia bật cười, "Mày không phải nên chuẩn bị chút quà mừng cho tao à?"

"Có thể." Lâm Mặc vui vẻ đáp ứng. "Một bữa cơm đổi một phần quà, không để mày thiệt."

Cúp điện thoại, cậu lại nhớ tới mấy bức ảnh nhìn thấy trên ins của Kazuma, mỗi một bức ảnh có Lưu Chương xuất hiện, hắn đều cười vui vẻ đến vậy, được thật nhiều người vây quanh, giống như những gì chính hằn từng hy vọng.

Thật là khó chịu. Lâm Mặc nhắm mắt lại, ngửa đầu ra sau tựa vào lớp gạch men lạnh ngắt, học theo Châu Tinh Trì trong 007, vừa lắc lư chơi dương cầm vừa dính một điếu thuốc lên môi, có rơi cũng không rơi được.

Thì ra thật sự có thể.

Cậu nghĩ, thì ra thuốc lá thực sự có thể dính trên môi, thì ra Lưu Chương cái tên ngốc ấy thực sự rời xa cậu còn sống được tốt đến thế, mẹ nó chứ, tên khốn này không có lấy một chút áy náy nào hay sao? Cho dù Lâm Mặc tôi có lòng từ bi quyết định thả cậu vượt biển qua sông lạc đến Quan Đông[4], năm đó chung quy cũng là cậu lừa dối tôi, cậu dựa vào cái gì lại có thể yên tâm thoải mái trôi qua vui vẻ đến vậy chứ hả? ? ?

Lâm Mặc chống tay lên trán, bực bội nhổ điếu thuốc ra khỏi miệng, cậu đứng dậy, đẩy cửa thông gió để mùi thuốc lá tan đi, ánh trăng mông lung treo ngoài cửa sổ, cậu chắp tay sau lưng, ngắm nhìn ánh trăng thật lâu.

Quên đi, sao cũng được. Cậu lại nghĩ, sống tốt là được, sống tốt là tốt nhất, chẳng phải đã nói một đời tốt đẹp một đời hạnh phúc, ai cũng không cần tụt lại phía sau.

Châu Kha Vũ quả thực nói được làm được, trước khi hắn về nước không hề thông báo cho bất kỳ ai, Lâm Mặc đoán ngoại trừ Lưu Chương có thể nghe ngóng được chút tin tức nội bộ, khả năng đám bạn đại học bọn họ không một ai hay Châu thiếu gia không chút tiếng động đã tự mình quay trở lại.

Được cái người ta cũng rất biết đối nhân xử thế, chuyện đầu tiên làm sau khi về nước chính là mở tiệc mời khách, vòng vòng vo vo một hồi đem một phòng bốn người tập trung lại đầy đủ, nói dối cũng không sợ sét đánh. Lâm Mặc rất bội phục Châu Kha Vũ ở điểm này —— có vài người lúc không biết xấu hổ, bạn còn có thể nhìn ra họ đang không biết xấu hổ, mà Châu Kha Vũ ngay cả khi không cần mặt mũi cũng có vẻ rất chân thành. Khá lắm, Lâm Mặc nhủ thầm đám cung đất bọn họ thật đúng là thiên phú dị bẩm.

Châu Kha Vũ nếu đã thực hiện lời hứa, Lâm tổng cũng nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được. Tranh thủ lúc Lưu Chương ra ngoài nghe điện thoại, Trương Gia Nguyên chạy khắp nơi tìm nhà vệ sinh, Lâm Mặc lấy từ trong túi ra một hộp quà được đóng gói rất cầu kỳ, đặt lên trên bàn, đẩy đến trước mặt Châu Kha Vũ, "Quà của mày, nhận lấy đi."

Châu Kha Vũ liếc mắt một cái nhận ra đó là hộp gỗ đựng rượu vang, hắn không khách khí nhận lấy, cười nói, "Tốn kém rồi, quả nhiên cũng là mày biết hưởng thụ cuộc sống, tặng quà thôi mà còn tặng được tới mức này."

"Không nói tới tốn kém, rượu không quý, chẳng qua tao cảm thấy rất hợp với mày." Lâm Mặc trả lời, "Marlborough Sauvignon Blanc, bạn tao tháng trước đi công tác ở New Zealand, thuận tiện mang về giúp thôi."

"Hợp với tao?" Châu Kha Vũ có chút ngạc nhiên, "Vì sao?"

"Ừm. . . . . . Mùi trái cây thơm nồng thanh mát, vị chát vừa phải, dư vị lại vương chút ngọt ngào, tựa như một đoạn hồi ức bí mật không muốn lãng quên trong lòng mỗi người." Lâm Mặc cố ý bóp giọng, lưu loát dùng văn phong mà Châu thiếu gia yêu thích nhất ngẫu hứng thành văn —— mặt Châu Kha Vũ đã bắt đầu run rẩy, rõ ràng là đang kiềm chế thứ gì, cuối cùng Lâm Mặc tổng kết nói, "Nói ngắn gọn, loại rượu này rất gợi cảm, thế nên tao cảm thấy rất hợp với mày."

". . . . . . Cám ơn, mày thật đúng là hiểu tao ghê." Châu Kha Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, "Sauvignon[5]. . . . . . Tên rất hay, không ngại tao đưa cho người khác chứ?"

"Đương nhiên, mày cứ tuỳ ý." Lâm Mặc hết sức hào phóng, "Dù sao cũng có hai chai, mày giữ lại một chai là được rồi." Nói xong, cậu nghĩ nghĩ, rồi lại tiếp, "Trước đừng mở ở đây, chỉ có quà cho mày thôi, hai người kia đều không có, tao cũng không tiện giải thích."

"Thế nào, phải giải thích với ai thế?" Châu Kha Vũ ra vẻ vô tội, "Tao không biết AK sẽ vì chút việc nhỏ này mà ghen với tao đấy."

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lâm Mặc bỏ dao nĩa xuống vươn tay đoạt lại hộp rượu, "Hay là mày trả rượu lại cho tao đi, tao hối hận rồi."

"Mơ đi!" Châu Kha Vũ đắc ý cười ha ha, vội giấu hộp quà ra sau lưng, lè lưỡi với cậu.

. . . . . . Quỷ ngây thơ, Lâm Mặc đen mặt ngồi về chỗ cũ, đúng lúc Lưu Chương nói chuyện điện thoại xong quay trở lại, thấy hai người vẻ mặt khác thường, thắc mắc hỏi, "Làm sao vậy? Lại cãi nhau à?"

Cậu còn có mặt mũi mà hỏi câu này sao? Lâm Mặc nghĩ, người có khả năng cãi nhau với tôi nhất chính là cậu đó anh hai? ? Nhưng cậu lại nghe thấy Châu Kha Vũ ngồi đối diện cố tình ra vẻ bí ẩn giải thích, "Không có gì, tao vừa mới hỏi Lâm Mặc. . . . . . À, mày thích loại vang nào ấy nhỉ?"

"Tao á?" Lưu Chương không hiểu ra làm sao, "Liên quan gì tới tao?"

"Tao quyết định tặng mày một chai rượu, coi như chúc mừng mối quan hệ đồng nghiệp hài hoà tốt đẹp vừa mới bắt đầu của hai ta." Châu Kha Vũ mỉm cười nói, "Mày cảm thấy Sauvignon Blanc thế nào? Thôi quên đi, phương diện này mày cũng không hiểu, để tao tự chọn là được."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Lâm Mặc hung hăng cắm một dao lên miếng beafsteak giữa bàn, dùng sức tới mức làm Lưu Chương ngồi bên hoảng sợ —— thật đúng là kỳ quái, hắn nghĩ, Lâm Mặc đang tức giận, mà Châu Kha Vũ lại vui vẻ thế kia, hai người bọn họ còn nói không cãi nhau. . . . . . Quản lý Lưu bắt đầu tự hỏi chẳng lẽ còn có đề tài thảo luận nào khác sao?

Lần trao nhận lén lút này cuối cùng cũng thành công trót lọt, đương nhiên, vẫn còn vài lời cảm ơn chưa nói, có lẽ cũng không cần nói thêm gì, giữa cậu và Châu Kha Vũ vẫn lên có chút ăn ý ấy.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thời thiếu niên vội vã trôi qua, những tranh cãi vẫn không ngừng nghỉ. Khi Lâm Mặc hai mươi bảy tuổi nhảy xuống từ trên chiếc xe bus cũ nọ, ngắm nhìn đại lộ Trung Quan Thôn rõ ràng ngày càng tấp nập hơn so với mấy năm về trước, cảm thấy hình như mọi thứ đều đã thay đổi, rồi lại như có một số việc, từ đầu đến cuối chưa từng đổi thay.

Cậu tuỳ tiện bước vào một cửa hàng đồ điện gia dụng, những chiếc TV LCD lớn nhỏ được sắp xếp theo kích thước treo thành một vòng tròn trên tường, lướt mắt nhìn qua giống như một lăng kính vạn hoa, khiến người ta loá mắt.

Trong TB đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ của Tinh Gia và Viên Vịnh Nghi, Lâm Mặc chống đầu dựa vào quầy, xem say sưa. Châu Tinh Trì cầm đao lưu loát chặt thịt, một ly Martini đặt trong tầm tay, cô gái tên Tam Xảo đứng trước quầy thịt heo, u oán nói với hắn: Anh đừng tưởng rằng trốn ở đây thì tìm anh không được? Vô dụng thôi! Người đàn ông xuất sắc như anh. . . . . .

"Người đàn ông xuất sắc như anh." Lâm Mặc nhìn chằm chằm màn hình, nhẹ giọng đọc theo, giọng Quảng Đông vô cùng tiêu chuẩn, đến bác gái bán hàng đứng bên cạnh cũng phải ngạc nhiên nhìn cậu.

Tam Xảo vẫn như trước đòi phí qua đêm từ người đàn ông vô trách nhiệm kia, mỗi một câu quở trách thật ra đều là vừa khóc vừa kể lể, Lâm Mặc đọc lời thoại theo cô, "Dù đi tới đâu, cũng như là con đom đóm trong đêm, rất là rực rỡ, xuất chúng. . . . . ."

"Này trai đẹp." Bác gái bán TV nhịn không được cắt lời cậu, "Cậu là người gốc ở đâu rứa hỉ? Tiếng Quảng nói tốt rứa ni."

"Cháu là người Trùng Khánh ni." Lâm Mặc cười trả lời bác ấy, "Bộ phim này cháu xem qua rồi."

Cậu nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu, "Cháu có một người bạn rất thích Châu Tinh Trì, cậu ấy người Quảng Đông, mà chớ có biết nói tiếng Quảng mô."

Biểu tình của bác gái nhìn cậu lập tức từ nước mắt lưng tròng gặp được đồng hương chuyển thành "bệnh thần kinh, không thể hiểu nổi", Lâm Mặc cũng không để ý, phần phấn khích nhất cậu đã xem xong, không định ở lại thêm nữa, liền chậm rì rì đi ra cửa, nói tạm biệt với bác gái, "Cảm ơn bác đã khen tiếng Quảng của cháu, chào bác."

Lâm Mặc vào buổi tối ngày hôm ấy add lại weixin của Lưu Chương, không biết vì sao, cậu lại không có chút gánh nặng tâm lý nào —— dù sao cũng là Lưu Chương gửi tin nhắn cho cậu trước, phá vỡ thế cân bằng trước cũng chẳng phải là cậu. Lâm Mặc khá là thoải mái, ngay cả tiến độ công việc bị kéo dài cũng không làm cậu cảm thấy bực bội, hơn nửa đêm lúc trả lời email còn lẩm bẩm hát, "Chúng ta là những con dơi chúng ta là những con dơi ~ làm việc về đêm ~"

Xong rồi. Hình như cậu thực sự bị bệnh thần kinh mất rồi.

Lâm Mặc vừa phỉ nhổ chính mình vừa mở cái mail tiếp theo, mới phát hiện đây không phải là email công việc —— Buổi giao lưu cựu sinh viên khoa tài chính đại học X khoá 20xx. . . . . . Không phải chứ, lại tới nữa? Đám con sen tư bản như bọn họ còn có thể tham gia giao lưu cái gì cơ chứ, giao lưu xem kết hôn hay chưa đứa nhỏ bao nhiêu tuổi carry chia được nhiều ít hay sao?

Lâm Mặc suy nghĩ một lúc, mở file đăng ký đính kèm, điền tên mình và địa chỉ email, sau đó gửi đi.

Giao lưu thì giao lưu, cậu nghĩ, không vấn đề gì, dù sao lần này cậu cũng không còn người phải tránh.

Mấy ngày nay Lâm Mặc vừa bận bịu vừa bớt chút thời gian sắp xếp lại quan hệ giữa cậu và Lưu Chương —— cũng không phải ở trạng thái đã thanh toán xong, hai bên đều có những món nợ còn chưa hoàn trả, việc Lưu Chương giấu diếm năm đó, cùng với dã tâm nửa thật nửa giả của người nọ đều bị Lâm Mặc ghi vào sổ nợ. Về phần Lâm Mặc, cậu còn nợ cái gì đây?

Đây không phải lần đầu tiên cậu tự hỏi về vấn đề này, giữa cậu và Lưu Chương trước giờ đều là có vay có trả, nếu phải nợ, vậy đương nhiên hai bên đều cùng nợ mới tính công bằng.

Phong cảnh Boston đẹp nhường nào, cảnh đêm bên bờ sông Charles mê người biết bao, Lưu Chương thong thả dạo trên con đường mòn nhìn dòng sông rộng lớn cuồn cuộn chảy, hai bên bờ sông được lát bằng những viên gạch đỏ cổ tao nhã, nếu lúc này là đầu xuân bên kia bắc bán cầu, sao hắn có thể không nhớ tới hồ nước trong sân trường đại học ngày đó, cũng là sóng nước dập dờn, mặt hồ lấp lánh. Lại làm sao không nhớ đến cái người tựa như một đoá hồng nở rộ trong cuộc đời hắn, rồi lại trở tay đâm cho hắn chật vật không thôi kia đâu.

Sao hắn có thể không nhớ Lâm Mặc, còn cả đáp án mà Lâm Mặc nợ hắn suốt sáu năm qua.

Đó là một lần thành thật quan trọng biết bao, vô luận là đối với ai. Chính là vì quý giá như vậy, mới càng nên dùng trên lưỡi dao sắc.

Cậu phải thành thật cái gì đây, Lâm Mặc nghĩ, trước khi thành thật với người khác, có lẽ cậu cũng nên học được cách thành thật với chính bản thân mình. Mọi khó khăn, cực khổ, đau đớn và không cam lòng đã từng trải qua, cùng lúc đem lưỡi dao càng mài càng sắc, cũng dựng lên một ngọn núi mà cậu chẳng thể vượt qua, cậu thậm chí còn từng không muốn vượt qua —— ở bên cạnh lưỡi dao có gì không tốt đâu, cậu thấy vậy là đủ, cũng tự cảm thấy an nhàn.

Lưỡi dao quá mỏng, bởi vậy rất khó bước đi, lại càng dễ dàng té ngã. Lâm Mặc từng cho rằng Lưu Chương cũng là một phần của lưỡi dao sắc ấy, hắn bước đi trên đấy, khó tránh đau đớn, vì thế cậu lựa chọn lùi sang một bên, buông tha cho chính mình, cũng buông tha cho đối phương.

Buông tha cho nhau rồi lại nợ nhau, nợ rồi lại không muốn trả. Đứng tại tiết điểm thời gian quay đầu nhìn lại, một Lưu Chương từng nói với cậu cả đời tốt đẹp, cả đời hạnh phục, rõ ràng là một con sư tử có được một mảnh thảo nguyên xa tắp, lại bởi vì cậu mà nói rằng sẽ ở lại.

Lưu Chương có phải cũng chưa từng nghĩ rằng chính hắn cũng sẽ trở thành lưỡi dao của Lâm Mặc, người vốn nên đứng chờ hắn ở phía bên kia ngọn núi.

Lưỡi sắc của con dao cạo rất khó vượt; nên bậc trí giả bảo rằng đường đến sự cứu rỗi đầy gian nan.

Con người ta luôn muốn trở thành sự cứu rỗi của nhau, nhưng lại quên mất rằng, trước tiên phải tìm được sự cứu rỗi cho chính bản thân mình. Chính như câu nói của Lưu Chương năm đó, tôi hy vọng cậu yêu chính mình, phải càng nhiều, hơn cả yêu tôi.

Hắn vẫn đứng ở bên kia ngọn núi, hắn vẫn luôn là người chờ đợi cậu cho đến tận bây giờ.

Lâm Mặc nhìn chiếc cánh rộng lớn bên ngoài cửa sổ máy bay, thẳng tắp vươn cao tiến thẳng vào những tầng mây, tựa như một con bồ câu trắng sải cánh lướt qua sơn cốc. Cậu chăm chú nhìn trong chốc lát, lại kéo tấm che nắng xuống, một lần nữa dựa lưng lên ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lát nữa gặp. Cậu nghĩ, lát nữa gặp đi, người bên kia núi.

Quảng trường trung tâm tài chính người đến người đi, những toà nhà chọc trời cao ngất, Lưu Chương đứng trước thang cuốn hướng thẳng lên B&L, di động vẫn dán tại bên tai như cũ, hắn lúc này vội vã quay đầu.

Lâm Mặc tựa vào thanh kéo vali, mỉm cười phất tay với hắn.

"Em. . . . . ." Lưu Chương nhất thời nghẹn lời, câu đầu tiên rặn ra được lại là, "Ai đi đón em vậy?"

"Tài xế xe online." Lâm Mặc bình tĩnh nói, "Em bảo anh ta chở đến đây, cảm thấy mình nên đổi sang xe khác ngồi."

. . . . . . Lưu Chương có chút dở khóc dở cười, hắn nhìn nụ cười hí hửng lại láu cá của người đối diện, trong chớp mắt, nụ cười ấy cùng biểu tình trên mặt cậu nhóc kiêu ngạo làm thêm ở nhà hàng Âu tám năm về trước như chồng lên nhau —— vẫn là một Lâm Mặc tuỳ tâm tuỳ ý, một Lâm Mặc đối với rất nhiều chuyện không quá để tâm, chính là lần này nụ cười ấy cuối cùng cũng rút đi những chiếc gai nhọn, chỉ còn lại ấm áp.

Vô số tình cảm nảy sinh còn sớm hơn so với chính mình tưởng tượng, có lẽ là từ câu chào hỏi đầu tiên, lần đầu tiên chia nhau ly kem ngọt ngắt, lần đánh cược đôi bên đều ngầm hiểu, bộ phim điển ảnh cả hai từng xem ở một đoạn thời gian không gian bất đồng, bài hát cùng nhau lắng nghe, từ những khoảnh khắc ấy bắt đầu, họ đã xác định sẽ thiếu nợ nhau cả đời.

"Nếu, anh không nhận được điện thoại của em. . . . . ." Lưu Chương dừng một chút, nói tiếp, "Hay là anh căn bản không nghe máy thì sao?"

"Sao vậy được?" Lâm Mặc ngạc nhiên, "Em đây canh giờ rồi mới gọi cho anh đó. Anh biết là em gọi, thì sao lại không nghe?"

Lưu Chương lúc này mới thật sự bật cười, hắn chỉnh lại gọng kính kim loại bị tuột xuống cánh mũi, nhận lấy hành lý trong tay Lâm Mặc, tay còn lại nắm lấy tay cậu.

"Đi thôi." Lưu Chương nói, "Anh đưa em về nhà."

Lâm Mặc bị hắn kéo ra cửa công ty, lúc bước qua cửa xoay, cậu quay đầu liếc mắt nhìn lại, mỉm cười, rồi quay đi đuổi kịp bước chân Lưu Chương.

Món nợ thiếu chừng cả đời này, những nuối tiếc không thể thanh toán hết kia, cuối cùng cũng không còn cần phải phân rõ nữa, bởi đây chính là đặc quyền cả hai dành cho nhau, cho dù có nợ, cũng không cần hoàn trả.

Cậu đi bên cạnh người đang nắm tay mình hoà vào dòng người, thoải mái an lòng không sợ lại bị bất kỳ kẻ nào chia rẽ.

Bọn họ trước kia bình thản, bọn họ cả đời tốt đẹp, cả đời hạnh phúc.

------------

[1]đây là hai câu thơ trong bài Đề Tây Lâm Bích (題西林壁) của Tô Thức

[2]William Somerset Maugham (1874-1965) nhà văn, kịch tác gia người Anh. Ông là một trong những nhà văn nổi tiếng, được ưa chuộng nhất trong thời đại của mình. Các đoạn bên trên được trích từ hai tác phẩm Ánh trăng và Sáu đồng xu (The Moon and Sixpence) và Lưỡi dao cạo (The Razor's Edge) của ông.

[3]香自苦寒来 trích từ câu thành ngữ 宝剑锋从磨砺出, 梅花香自苦寒来 (Bảo kiếm phong tùng ma lệ xuất, Mai hoa hương tự thuở hàn lai), ý là bảo kiếm phải trải qua tôi rèn mới sắc bén, hoa mai trải qua giá lạnh mới có hương thơm, con người cũng phải trải qua khó khăn giản khổ mới đạt được những điều tốt đẹp

[4]闯关东 (Sấm Quan Đông) nói đến sự kiện di dân của người Hán từ Trực Lệ và bán đảo Sơn Đông đến vùng Đông Bắc đầu thế kỷ XX, trong truyện thì đơn giản là AK ra nước ngoài thôi :))

[5]Sauvignon Blanc (tên tiếng Trung là 长相思 - Trường tương tư), một trong những giống nho trắng có hương vị đặc trưng nhất trong thế giới rượu vang, có nguồn gốc từ Bordeaux, Pháp. Marlborough cũng là một khu vực trồng Sauvignon nổi tiếng ở mũi phía bắc của Đảo Nam New Zealand.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật