[ Tường Lâm/翔霖 ] Lão Đại! Tha Cho Tôi Đi

Chương 49: Vị Trí Quan Trọng.



Việc trong trại chưa có gì ổn định, đứng trong vòng bán kính gần một km vẫn còn nghe được tiếng súng đạn, chưa kể đến bom kích nổ lên với âm thanh cực kì lớn, cuộc chiến mở ra vào một giờ chiều cho đến bây giờ đã là sáu giờ tối cũng chưa có dấu hiệu dừng lại.

Tuấn Lâm nằm lăn lê trong nhà tang hết nửa buổi, lúc dậy liền được uống một bát canh giải rượu, lúc đó cùng Mạc Vân Đình nói là sẽ chỉ uống hai ba chén thôi nhưng mà như thế thì Tuấn Lâm cũng đã say rồi liền ôm luôn chai rượu uống hết một nửa, sau đó thì lăn ra đất đè bẹp dí con chuột.

Đầu Tuấn Lâm có điểm nhức nhối, ngủ một lúc lâu cuối cùng cũng có thể thanh tỉnh được chút ít, hiện tại ngó ra bên ngoài trời đã sẩm tối mưa cũng không còn đủ nổi lên giông bão nữa, nhưng nó kéo dài không dứt.

Tuấn Lâm quay qua quay lại vẫy một người đến nói -"Nghiêm...à Lão Đại của các anh về chưa?!".

-"Chưa ạ!".

Tuấn Lâm -"Tất cả bọn họ đều đi hết rồi hay sao?!".

Tên thuộc hạ kia gật đầu -"Vâng ạ! Bên ngoài bây giờ hỗn loạn Thiếu gia đứng chạy lung tung!!".

Tuấn Lâm còn lâu mới chịu nghe, mặt không biểu cảm gì lại nói -"Tôi đói...muốn ăn cơm!!".

Người kia khẽ gật đầu sau đó đi ra ngoài, Tuấn Lâm ngồi hẳn dậy đến quan tài rút cặp dao bạc ra đút trở về giày, ngay sau đó đảo mắt một chút liền thấy mấy cái áo mưa cùng mũ đen bên tủ liền chạy đến lấy nó mặc vào.

Không ngờ rằng bên dưới tủ chỗ đó còn có vài băng đạn cùng một khẩu súng, Tuấn Lâm tiện tay đeo nó lên vai luôn. Xong hết tất cả liền nhoẻn miệng mon men đến cửa định nhanh một chút lao ra ngoài, thế nhưng vừa chạy ra khỏi cửa ba bước đã có một cánh tay túm lấy cổ áo Tuấn Lâm xách lại.

Không phải Mạc Vân Đình chỉ là một thuộc hạ có nhiệm vụ bảo vệ Tuấn Lâm -"Thiếu gia! Vào trong đi bên ngoài nguy hiểm!!".

Tuấn Lâm -"Tôi muốn đến trại một chút!! Anh thả tôi ra đi tôi chỉ đến xem một chút rồi về thôi!!".

-"Mạc Thiếu gia nói không được để cậu chạy ra ngoài nếu nguy hiểm đến cậu tôi gánh không nổi!!".

Tuấn Lâm đập bộp vào vai người kia rồi nói -"Không sao!! Tôi sẽ chịu tất anh không cần lo!".

-"Thiếu gia vẫn lên vào bên trong đi thì hơn!!".

Tuấn Lâm không dụ được người liền cắn môi, mắt đảo liên tục tính kế lúc sau liền nhớ đến mình có một thứ có thể ra lệnh được, Tuấn Lâm móc sợi dây chuyền Nghiêm Hạo Tường đưa cho nói -"Địa vị của tôi cao hơn hay Mạc Vân Đình cao hơn?!!".

-"Cái...cái này...".

Tuấn Lâm nhấn mạnh một lần nữa -"Tôi hay hắn có địa vị cao hơn!!".

-"Hạ thiếu cao hơn!".

Tuấn Lâm đút nó trở vào trong, mỉm cười nói -"Thì đúng rồi!! Vậy nên anh phải nghe lời tôi...không sao hết ai hỏi cứ nói tôi ép anh là được!!".

Chưa nói hết câu chân Tuấn Lâm đã di chuyển tay phất phất mấy cái, biến mất trong làn mưa. Cậu lo lắng rất nhiều, việc của Neil ban nãy như là một giấc mơ thế nhưng cảm giác mất đi người bên cạnh đau lắm, nếu không thể nhìn tận mắt bọn họ khỏe mạnh Tuấn Lâm vẫn sẽ không ngừng bất an.

Trời sẩm tối vẫn có thể nhìn thấy đường, Tuấn Lâm đi rất cẩn thận ra đến bên ngoài thì cực kì cảnh giác, lần trước bị bám theo rồi bị đánh ngất đem đi suýt chút nữa là chết rồi, hiện tại rút kinh nhiệm không đi ngang nhiên nữa mà lựa chọn chỗ nào rậm cây một chút chậm rãi vừa nghe ngóng vừa đi.

Ba trắm mét về phía tây, Tuấn Lâm trên đường đi liền nhìn thấy năm người đang hướng phía cậu mà chạy đến, là người của Nghiêm Gia đang giao đấu với nhóm người của Lão Hoàng.

Tuy nhiên bên kia đông hơn liền dồn ép bọn họ chạy về phía bụi rậm chỗ cậu, Tuấn Lâm móc súng trong người ra nhét băng đạn cùng ống giảm thanh vào, học súng ở bản doanh không quá lâu nhưng khi đến đây Tuấn Lâm được Neil dậy lại một số chi tiết để người bớt cứng, cộng với Lưu Anh lần trước đến có hướng dẫn thêm cho nên những bước cơ bản như lắp súng và nhắm làm sao cho chuẩn liền đã có thể học được.

Vị trí của cậu cách xa bọn họ chỉ còn đến một trăm mét, Tuấn Lâm nhắm tâm cẩn thận di chuyển tránh người của Nghiêm Gia nhằm vào chân những tên chạy đuổi theo.

Đạn trong băng có ba mươi sáu viên, đám đuổi theo nhóm người Nghiêm Gia có mười năm, bắn trượt một vài viên chắc không sao, viên đạn đầu tiên Tuấn Lâm bắn ra đã chúng vào chân trái của một tên khiến người hắn bật ngửa ngã xuống, một người đầu được thì về sau Tuấn Lâm lại không bắn trượt một phát nào.

Đám người chạy đuổi theo hỗn loạn, bắt đầu ngó đông ngó tây tìm vị trí của Tuấn Lâm, nhưng mưa làm giảm đi tầm nhìn cùng với việc trời đã tối bọn chúng không thể xác định được. Kết quả người cứ lần lượt ngã xuống, có tên khôn hơn thì chạy biến đi thật nhanh, súng của Tuấn Lâm chỉ đạt tầm xa vừa đủ liền bắn không tới, ngửa đầu dậy nhìn thẳng thì chỉ thấy còn có bốn người chạy biến đi.

Tuấn Lâm đứng dậy khỏi bụi cỏ, lúc nãy người của Nghiêm Gia không động thủ chắc chắn là hết đạn rồi, hiện tại thấy người ngã xuống liền thay nhau hạ gục dẫm bẹp xuống đất.

Tuấn Lâm chậm rãi thu súng đeo ngang vai rời khỏi chỗ ẩn nấp, thẳng tiến mà đến chỗ năm người kia. Thấy Tuấn Lâm đến bọn họ chỉ có nhìn, người đứng gần nhất nói -"Hạ Thiếu gia! Cậu vừa dùng súng sao?!".

Tuấn Lâm gật đầu sau đó nói -"Cẩn thận một chút, đi theo hướng bụi cỏ rậm bên kia về chỗ Mạc Vân Đình hơi lâu nhưng an toàn, chia nhau ra đi đừng dẫm nát chỗ đó sẽ bị nghi ngờ!!".

Bọn họ gật đầu, xử lý đám người dưới đất bằng vài đường dao găm chuẩn xác vào tim, Tuấn Lâm quay mặt đi không nhìn nữa, tay nắm chặt lấy dây đeo súng sau đó lại đi đến hướng trại.

Càng đi đến gần Tuấn Lâm càng phát hiện nhiều cuộc giao tranh liên tiếp, người đuổi người chạy súng nổ ra không ngừng, phàm là tóm được ai bất kể là bên nào đều một đạn xuyên não một dao xuyên tim, không hề nương tay hay chần chừ.

Khó lắm Tuấn Lâm mới an toàn đến được trại, trên đường đi tùy ý đánh vài chiêu với người của Lão Hoàng tuy rằng thắng nhưng vì số lượng nhiều rất nhanh Tuấn Lâm đã đuối sức.

Cổng trại cũng không dám ngang nhiên vào mà đi từ cửa sau, vào đến đã thấy xác người phơi trong mưa máu tràn loang lổ trên nền, tất thảy lọt vào mắt Tuấn Lâm khiến cậu kinh hãi không thôi.

Chưa vào hết cửa thứ hai đã có một đám người xông ra cầm súng nổ về phía Tuấn Lâm, cũng may Tuấn Lâm nghe thấy tiếng của nó liền nhanh chóng né trọn một viên đạn, chưa kịp định thần lại bản thân đã vội vàng ẩn mình vào cây bên cạnh tháo súng xuống lên nòng.

Tiếng bước chân của bọn chúng ngày càng gần, Tuấn Lâm căn đúng ba giây nhẩm trong miệng mắt nổi lên tia máu thoát ra khỏi cái cây nổ súng không cần biết là có hay không chúng được, bản thân cũng không đứng yên mà lao đến sử dụng vũ lực, súng đối với Tuấn Lâm không phải điểm giỏi, hiện tại sử dụng võ đánh là tốt nhất.

Võ cổ truyền của Mạc Vân Đình, sử dụng đòn chết rất nhiều ví dụ như đá vào gáy vào yết hầu hoặc có thể là nam căn, đây là những điểm chí mạng giúp Tuấn Lâm hạ được mấy tên này.

Súng vứt dưới đất, Tuấn Lâm cảm thấy bỏ đi sẽ rất uổng phí liền vơ lấy một đống tháo bỏ đạn nhét vào mấy băng súng còn đâu cho vào túi, tất thảy ném hết đống súng đó đi chỉ cầm một khẩu súng lục theo.

Càng vào trong càng không thấy đám người của Lão Hoàng nữa, nhưng mà Tuấn Lâm từ bên ngoài đột ngột đi vào lại đội mũ che kín mặt nên không ai nhìn ra suýt chút nữa là đấu cùng với người của Nghiêm Gia.

Tuấn Lâm cởi mũ ra cho bọn họ xem mặt, nhận dạng đủ rồi thì đội lại hỏi bọn họ -"Nghiêm Hạo Tường đang ở đâu?!".

-"Lão Đại tiếp chiến với Lão Hoàng ở rừng cây cách trại hai trăm mét, ngài ấy vẫn chưa trở về từ lúc đến đó ạ!".

Tuấn Lâm gật đầu, hỏi qua xem nhóm Lưu Vũ có sảy ra vấn đề gì không rồi mới hướng rừng cây phía sau mà đi. Bọn họ nói Nghiêm Hạo Tường đi một mình không hề dẫn theo ai, mà lúc một giờ Tuấn Lâm đã thấy ở đây nổi lên khói lửa rồi, hiện tại đã qua mấy tiếng mà không thấy hắn trở về kể cả có biết được rằng hắn vẫn an toàn Tuấn Lâm cũng muốn nhìn tận mắt.

Phía sau trại là rừng cây cao vút, cây của nó to và không có nhánh chỉ có bên trên ngọn là có lá chìa ra, nói là rừng thì không hẳn bởi chỗ này ít bụi rậm cây cũng thưa, Tuấn Lâm đứng ở ngoài mép cũng có thể nhìn xuyên vào bên trong.

Nơi này cách xa trại, trên đường đi Tuấn Lâm cũng không thấy ai cả đoán rằng nơi này chỉ có Lão Hoàng và Nghiêm Hạo Tường thôi vậy nên không cảm thấy sợ lắm, nhất thì một chọi một không thắng được cũng có thể chạy được.

Đi mãi một lúc lâu, trời tối hẳn đã không nhìn rõ rồi lại còn mưa nếu không phải chớp cứ nhằng nhịt tạo ra ánh sáng Tuấn Lâm đã chẳng thể đi tiếp, nước chảy bào mòn đất đá trôi xuống, có chỗ đã trở thành vũng lầy, Tuấn Lâm nhìn xuống mặt đất thấy một dấu chân in sâu xuống liền ngồi xuống xem thử.

Chưa xác định được đây là dấu chân của ai, thế nhưng nếu in sâu như vậy chắc hẳn là lúc chạy dẫm lên mới thế, còn định quan sát kĩ hơn một chút thì mấy cành cây phía sau đổ dẹp xuống, không gần Tuấn Lâm nhưng làm cậu giật mình quay ra sau nhìn.

Mặc dù đội mũ thế nhưng Tuấn Lâm cảm thấy đầu mình rát lên như kiểu tóc đang bị kéo, gáy cũng đột nhiên lạnh nên ngay tức khắc Tuấn Lâm chạy biến đi khỏi chỗ đứng lúc nãy chui vào trong bụi ngồi xuống bịt tai thật chặt, một quả sét không hề kiêng nể đánh một tia vào cái cây cao nhất chỗ đó, kèm theo là một tiếng nổ trời kinh dị.

Tóc Tuấn Lâm dựng lên chính là do có điện tích ở gần người, trời đang mây giông đây chính là nguy cơ của việc sắp có sét đánh, tóc gáy Tuấn Lâm vẫn chưa hết dựng lên cảm thấy tình hình không được ổn, Tuấn Lâm đứng dậy chạy trong mưa tìm một vách đá có một hủm sâu vào bên trong mà ngồi.

Trước khi tìm được Nghiêm Hạo Tường phải tự biết bảo vệ bản thân trước đã, nửa ngày hôm nay không biết đã gãy bao nhiêu cái cây thế nhưng chắc không thể nhiều bằng mạng người la liệt trên đất.

Tuấn Lâm thu người co ro một chỗ nhìn trời mưa bên ngoài, người hiện tại thấm một ít nước liền có chút khó chịu, cơm cũng chưa ăn nữa....

Ngồi được một lúc, bên ngoài liền có tiếng động lớn Tuấn Lâm nép người sâu vào bên trong cố gắng nghe xem có phải là tiếng bước chân hay không, và đúng như Tuấn Lâm nghĩ nó là tiếng chân dẫm lên vũng nước rất mạnh, chớp làm tầm quan sát của Tuấn Lâm nhập nhèm nhìn thấy mà lại chẳng thấy gì.

Phải nheo mắt lại mới thấy được phía xa có cái bóng đang chạy cực nhanh đến, Tuấn Lâm chưa xác định được là ai liền không thể nào đi ra biết đâu lại chính là Lão Hoàng thì dở, Nghiêm Hạo Tường hắn đấu với ông ta còn phải lằng nhằng qua lại, Tuấn Lâm ra chắc là chưa đấu nổi ba chiêu mà không tìm cách chạy đã bị giết rồi.

Người chạy qua hướng Tuấn Lâm thế nhưng lại quay qua hướng bên trái mà đi, Tuấn Lâm căng mắt mà nhìn trong đêm mưa ánh chớp lóe lên chỉ một vài giây ngắn ngủi, một vật thể rơi từ trong người vừa chạy qua rơi xuống khỏi mặt đất, Tuấn Lâm nhìn thấy nó rõ mồn một nhưng không biết là thứ gì, đợi cho người chạy đi được một đoạn mới ló đầu ra ngồi xuống cầm lên xem.

Tuấn Lâm -"Nghiêm...Nghiêm Hạo Tường!!!".

Ngón tay vừa chạm vào đã cảm nhận được nó là cái gì, mặt dây chuyền hình bông tuyết có một viên xanh xanh ngay ở giữa vô cùng đẹp mắt, đây là dây chuyền Nghiêm Hạo Tường giật ở trên người cậu.

Biết người vừa nãy chạy qua là ai, Tuấn Lâm lại chẳng màng sấm chớp mưa to mà đuổi theo, nhưng chân Nghiêm Hạo Tường dài hắn lại chạy rất nhanh, Tuấn Lâm phải gắng sức vừa chạy vừa tìm dấu chân hắn, cuối cùng lúc sau chạy thêm một đoạn nữa liền thấy bóng lưng cao ráo phía trước.

Đường trơn trượt, Tuấn Lâm ngã liên tiếp mấy lần thấy khoảng cách của mình và Nghiêm Hạo Tường ngày càng xa liền nổi lên cơn tức giận, người trước mặt lại không cách nào chạy đến kịp. Tuấn Lâm không dám gọi lớn vì sợ sẽ để lộ mất vị trí của hắn, vậy nên chỉ có thể âm thầm đuổi theo phía sau.

Đã chạy đến quá xa rồi nhưng vẫn không thể đuổi kịp, Tuấn Lâm dừng lại hít lấy hít để không khí đầu nhìn ngó xung quanh ai ngờ bắt gặp ngay thêm một người nữa, lần này khẳng định luôn là Lão Hoàng liền tự động núp vào cái cây nhịn xuống hơi thở.

Tuấn Lâm nghe thấy một tiếng bịch ngã xuống, ban đầu cực kì sợ hãi thế nhưng mãi chẳng có động tĩnh gì mới ló đầu ra, một cái cơ thể nằm bẹp xuống dưới đất với bắp tay cẳng chân và vùng bụng có một vết đạn, người già rồi vậy nên trông rất khổ sở, Tuấn Lâm thấy ông già kia vô dụng rồi mới bước ra.

Ai ngờ bị một viên đạn từ khẩu súng của lão bắn ra chút nữa trúng vào người, Lão Hoàng vùng dậy khỏi mặt đất trụ người bên cái cây giương súng về phía Tuấn Lâm không nói gì, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.

Tuấn Lâm nuốt xuống một ngụm khí lạnh nói -"Nếu ông nổ súng Nghiêm Hạo Tường sẽ quay trở lại đấy! Sớm muộn gì cũng chết thôi!!".

Lão cười lên -"Quay trở lại? Tao mới là người cần nó quay trở lại!! Tao đang thắc mắc có chuyện gì mà nó lại chạy đi trong lúc giao chiến, hóa ra là vì con thiên nga này!!".

Tuấn Lâm hơi trợn mắt lên một chút, Nghiêm Hạo Tường hắn chạy đi tìm cậu sao? Nhưng rõ rằng hắn đâu có biết...

Sao hắn có thể không biết, Mạc Vân Đình trở về kiểu gì chẳng gào ầm lên vì Tuấn Lâm tự ý chạy ra ngoài, hắn mà không nói với Nghiêm Hạo Tường mới là kì lạ.

Tay Tuấn Lâm dơ lên ngụ ý đầu hàng nói -"Tôi...Tôi à không...ông muốn gì?!!".

Lão Hoàng bước lên hai bước nói -"Lão già này không thích giết trẻ con dùng bộ truyền tin của Nghiêm Gia nói với hắn thả người!".

Tuấn Lâm -"Tôi không có thứ đó...". Tuấn Lâm chưa hề được cấp thiết bị đó bởi Mã Gia Kỳ chưa làm cho Tuấn Lâm, nó cần phải được lắp ăng ten thu sóng riêng biệt ở bên trong mới có thể sử dụng.

Tuấn Lâm không muốn liên lụy ai liền nói -"Tôi chỉ đem đạn đến cho hắn, ông nghĩ giết tôi thì được lợi à? Căn bản hắn sẽ không có một chút tiếc nuối nào hết!!".

-"Tuấn Lâm!!!".

Tuấn Lâm đột nhiên giật mình một cái, đằng sau Lão Hoàng là Nghiêm Hạo Tường hắn đứng trong mưa chĩa súng về phía này, Lão Hoàng cũng theo tiếng nói của Nghiêm Hạo Tường mà quay ra, Tuấn Lâm lợi dụng cơ hội này chạy vòng sang bụi cỏ núp xuống, Nghiêm Hạo Tường nổ súng bắn đến ngay khi tầm mắt không còn Tuấn Lâm.

Lão Hoàng lại chạy ngược lên phía bên trên biến mất trong mưa, Nghiêm Hạo Tường không hề đuổi theo hắn âm khí ngùn ngụt đến xách đầu Tuấn Lâm lôi ra khỏi bụi -"Em đến đây làm gì?! Tôi bảo em ở yên một chỗ tai em điếc sao?!!".

Tuấn Lâm còn không có quan tâm hắn hỏi gì, đã sờ khắp người hắn nói -"Anh có bị thương không? Tôi có đem theo băng gạc tôi giúp anh chữa thương!!".

Nghiêm Hạo Tường hất tay Tuấn Lâm ấn đầu cậu vào cái cây bên cạnh -"Mau trở về ngay cho tôi! Chỗ này không phải chỗ để em chơi!!".

Tuấn Lâm mới không thèm quan tâm, cậu đến đây cũng không phải để chơi -"Tôi lo lắng!!! Giống như anh lúc nãy chạy đi tìm tôi, thì tôi cũng như thế tôi muốn thấy anh an toàn, anh đừng đuổi tôi về ít nhất anh phải nói cho tôi biết anh có bị thương ở đâu hay không chứ!!".

Nghiêm Hạo Tường -"Tôi không xảy ra cái gì hết! Bây giờ tôi nói em không nghe đúng không? Mềm không ăn muốn ăn cứng phải không?!!".

Tuấn Lâm ủy khuất, bị Nghiêm Hạo Tường quát liền rưng rưng nước mắt giận dỗi lấy băng đạn thu được từ đám người kia ra bỏ vào trong túi đeo quanh eo hắn, động tác mạnh bạo rõ ràng là đang hờn Nghiêm Hạo Tường.

Hắn vươn tay ôm lấy Tuấn Lâm một cái, Tuấn Lâm lại giận dỗi hắn muốn lách ra cho được, sau đó mông liền cảm nhận được một sự đau không hề nhẹ hắn đánh cậu...

Tuấn Lâm -"Anh mắng tôi lại còn đánh tôi!! Tôi không về!!".

Nghiêm Hạo Tường siết chặt Tuấn Lâm thêm một chút nói -"Tôi sẽ về nhanh! Ở đây không an toàn nếu lúc nãy tôi không tới kịp em chết rồi sẽ không có ai đền lại được mạng của em cho tôi!".

Tuấn Lâm nghe xong không nói gì chỉ ôm ngược lại hắn, căn bản lúc nãy Tuấn Lâm nói hắn sẽ không tiếc nuối cái mạng này hẳn là hắn đã nghe thấy.

Tuấn Lâm dụi mặt vào ngực Nghiêm Hạo Tường thấp giọng nói -"Anh chết rồi...cũng không có ai đền mạng của anh cho tôi... Tôi không đánh lại bọn họ vậy tôi chết cùng anh!!".

Nghiêm Hạo Tường đẩy Tuấn Lâm ra nói -"Tôi sẽ không chết!".

Tuấn Lâm sụt sịt mũi tháo bỏ cả cây súng trên vai đeo lên người hắn, dây chuyền của cậu cũng móc trong túi ra đeo vào cổ hắn -"Anh đánh rơi... Đừng làm mất của tôi!".

Nghiêm Hạo Tường -"Được rồi trở về mau, Tôi đưa em đi rời khỏi chỗ này trước xuống dưới Mã Gia Kỳ hắn sẽ đón em!".

Tuấn Lâm lắc đầu -"Không cần, anh đi làm việc của anh đi ông già đó có vẻ yếu lắm rồi nếu như không tận dụng cơ hội sẽ không thể giết được lão đâu!!".

Tuấn Lâm vừa nói vừa tháo cái mũ đen xuống đội lên cái đầu ướt nhẹp của hắn, Nghiêm Hạo Tường vuốt nhẹ má Tuấn Lâm rồi hôn nhẹ xuống -"Ngoan!".

Tuấn Lâm còn muốn nữa liền kéo cổ hắn xuống, chân hơi kiễng lên một chút hôn hắn thật sâu dù sao cậu cũng đã thừa nhận cậu yêu hắn việc này chẳng có gì phải ngại, thế nhưng không muốn kéo dài thời gian của Nghiêm Hạo Tường liền buông ra, Tuấn Lâm vòng tay ra sau đội lại cái mũ chùm của áo mưa không nói một câu nào mà bỏ đi.

Nghiêm Hạo Tường cũng không hề quay đầu, hắn kéo mũ xuống hướng đường ngược lại đuổi theo Lão Hoàng.

Trên đường đi không được thuận lợi cho lắm, cây đổ ngang dọc không thể đi qua được buộc Tuấn Lâm phải trèo qua, đất bị sạt lún xuống bám vào giày Tuấn Lâm đường thì trơn giày cũng dính đất không có đủ ma sát liền ngã lăn mấy vòng, không những thế chỗ này còn có rắn cứ đi được một đoạn Tuấn Lâm sẽ thấy vài con đang lươn lẹo dẩy đầm trong vũng nước.

May mà chúng nó chịu né Tuấn Lâm ra nếu không nhất định cậu đã ngồi một chỗ đợi Mã Gia Kỳ đến hốt rồi, xuống đến nửa quả đồi... mà Tuấn Lâm cũng không biết nó là núi hay đồi nữa, tiếng súng đạn bên trên vang vọng một khoảng xa đến tai Tuấn Lâm, lúc nãy kiểm tra túi đạn của Nghiêm Hạo Tường rõ ràng chỉ còn một băng đạn, súng của hắn còn bao nhiêu Tuấn Lâm không biết nhưng nếu không giải quyết cho xong mà cứ bắn qua bắn lại chẳng biết đạn hết thì hắn lấy cái gì mà bảo vệ thân.

Cho nên lúc đó Tuấn Lâm đã nhét hết hai khẩu súng và băng đạn cho hắn, lúc nãy đối mặt với Lão Hoàng quả nhiên làm Tuấn Lâm có phần run sợ không hề nhẹ, cho dù thương tích và cái mặt già khụm thế nhưng khí thế ngút trời không hề giảm đi, nhất định thời trẻ từng có nhiệt khí y như Nghiêm Hạo Tường.

Mã Gia Kỳ dẫn theo vài người nữa đi đến bìa rừng, trên tay hắn cầm một con rắn vừa mới cắn hắn bóp nghẹt lại định đem Tuấn Lâm về xong thì mang đến chỗ Đinh Trình Hâm để mổ sẻ, Tuấn Lâm từ bên trong lững thững đi ra ngoài, thấy được Mã Gia Kỳ liền đi đến.

Mã Gia Kỳ không nói nhiều đấm cho Tuấn Lâm ba phát vào đầu quát -"Bảo cậu ở yên một chỗ mà cứ như nước đổ lá khoai!! Lão Đại biết cậu chạy lên đây liền bỏ cả cơ hội giết chết ông già đó mà đi tìm!! Chẳng nhẽ tôi lại đấm cậu thêm mấy cái rồi đem cậu đi chôn luôn!!".

Tuấn Lâm dơ đầu ra hướng Mã Gia Kỳ nói -"Anh đấm đi!!".

Mã Gia Kỳ đấm thật, Tuấn Lâm ôm đầu khóc như trẻ lạc -"Đinh Trình Hâm!!! Hắn đánh em!!!".

Mã Gia Kỳ câm nín, biết vừa bị Tuấn Lâm lừa liền tức giận đấm thêm mấy cái nữa cho bỏ ghét đằng nào Đinh Trình Hâm cũng nhìn thấy rồi, Tuấn Lâm ngồi sụp xuống đất la lên -"Đinh Trình Hâm!!! Đinh...uc Đinh Trình Hâm hắn đánh em!!".

Đinh Trình Hâm mày hơi nhíu lại một chút, sau đó vươn tay kéo Tuấn Lâm lại chỗ mình bỏ qua Mã Gia Kỳ lên xe mà đi, Tuấn Lâm còn quay lại lè lưỡi trêu ngươi hắn đúng là không biết lượng sức.

Về đến trại, nơi này đã trở thành bãi xác công cộng Đinh Trình Hâm đi từ cửa sau tránh mấy chỗ có nhiều xác người mà đưa Tuấn Lâm đi, đến khu trị thương liền đặt Tuấn Lâm xuống ghế nói -"Lần sau có đi đâu thì phải báo lại!!".

Tuấn Lâm xoa đầu ủy khuất nói -"Em biết rồi!".

Đinh Trình Hâm vừa bọc lấy túi đá vừa mắng Tuấn Lâm -"Biết rồi? Bao nhiêu lần nói biết rồi mà vẫn cứ làm!! Anh không quát em lại cứ tự ý làm!!".

Mã Gia Kỳ đứng ngoài cửa miệng đã sắp ngoác cả lên, thấy Tuấn Lâm bị mắng liền nói -"Đáng lắm!!".

Nói xong liền chạy ra chỗ Đinh Trình Hâm giả bộ đau thương, tay dơ hung thủ cắn hắn ra nói -"Đinh Trình Hâm~ Anh bị rắn cắn rồi!! Mau mau...nó này nó cắn anh!!".

Tuấn Lâm làm ra vẻ mặt cực kì khinh miệt Mã Gia Kỳ, lúc nãy hắn còn hùng hổ mắng cậu thế mà bây giờ đứng trước mặt Đinh Trình Hâm lại biến thành con cún thích làm lũng.

Tuấn Lâm lườm Mã Gia Kỳ một cái sau đó nhảy vào chen ngang -"Nó cắn anh? Vậy sao tôi đi gặp nó lại không cắn tôi?!! Rõ ràng là anh túm nó rồi tự nhét tay mình vào còn đổ thừa!!!". Tuấn Lâm đổi mặt về phía Đinh Trình Hâm dơ đầu ra nói -"Anh...Sưng rồi....".

Mã Gia Kỳ bị chọc cho một cục tức cũng nhịn xuống, tay cầm con rắn vặn vẹo muốn thắt nút nó lại cho đỡ tức, Đinh Trình Hâm nhìn Mã Gia Kỳ một chút sau đó lại quay sang Tuấn Lâm đặt túi đá lên nói -"Ra kia ngồi chút nữa sẽ hết thôi!".

Tuấn Lâm ngoan ngoãn ra ngoài ngồi lúc đi qua Mã Gia Kỳ còn vênh mặt với hắn, thiếu chút nữa bị Mã Gia Kỳ hắn đạp cho một phát.

Mã Gia Kỳ vẫn ở bên trong cầm con rắn ủy khuất đứng một bên, Đinh Trình Hâm cầm một ít đồ dùng cùng thuốc giải độc để lên bàn nói -"Anh qua đây!".

Mã Gia Kỳ như cây khô được tưới nước, quẳng bẹp con rắn ra sau đầu mặc kệ nó sống chết mà ngồi xuống bên cạnh Đinh Trình Hâm.

Hắn nhét tay vào miệng con rắn là thật....

Tuấn Lâm vừa đặt mông xuống ghế bên ngoài ngồi thì túi đá rớt xuống đất, lại phải cúi xuống nhặt nhưng mà tay chưa chạm đến đã có bàn tay khác nhặt lên giúp Tuấn Lâm, cậu nhìn thấy chân liền biết là ai.

Một kiểu cảm xúc không rõ tràn khắp người, không phải là vui vẻ hoặc cũng có thể là vui vẻ ngoài giới hạn mới thế, đầu Tuấn Lâm không ngẩng lên nhìn chỉ đứng dậy giật lấy túi đá đi qua luôn, lúc đến chỗ cánh cửa còn ngó vào trong nói với Đinh Trình Hâm -"Em về đây!!".

Đinh Trình Hâm chưa kịp gật đầu Tuấn Lâm đã lướt qua luôn, theo sau còn thấy cả cái bóng của Neil nữa, hắn đuổi theo Tuấn Lâm cố gắng giải thích -"Cậu nghe tôi nói đã!!! Tại Lão Đại mà... Ngài ấy bảo tôi làm như thế cậu sao tự dưng lại giận tôi!!".

Tuấn Lâm không nói gì, tay giữ lấy túi đá đi hẳn ra ngoài. Neil hắn phải quay lại lấy cái dù của mình rồi chạy theo Tuấn Lâm nói -"Tôi xin lỗi... Nhưng mà lúc đó tôi không tỉnh được, Đinh Trình Hâm ngài ấy cho tôi uống cái gì ấy...cậu không thể trách tôi được....này!!! Nói gì đi chứ!!".

Neil chạy hết từ bên trái qua bên phải, hắn rất mệt người cũng rất đau nhưng mà vẫn cố gắng không biểu lộ ra ngoài lại nói -"Này ~~ tôi xin lỗi rồi mà!! Sao cậu trẻ con thế!!".

Tuấn Lâm không trả lời đúng hơn là coi hắn chẳng khác gì không khí, bước chân ngày càng nhanh còn có phận tức giận, Tuấn Lâm đi thẳng ra cửa chính chân lại dừng bước.

Mắt có điểm sợ hãi, hơi thở ngưng đọng. Lúc nãy đi bằng cửa sau không thể nhìn thấy phía trước, hiện tại lọt vào mắt Tuấn Lâm không chỉ có máu mà còn có một đống xác chết la liệt, còn chưa hết người bên trong vẫn lôi ra ngoài.

Dưới chân Tuấn Lâm cũng có là xác của một cô gái, nhìn quần áo cũ nát khác hẳn mới một đám ngoài kia chắc chắn đây là người trong trại, Tuấn Lâm tay hơi run nắm lấy tay áo người dưới đất kéo lại xem là ai.

Mặc dù gương mặt kia đầy máu thế nhưng đường nét trên mặt Tuấn Lâm cũng không thể nào quên được, là Lạc Nhu cô gái đầu tiên Tuấn Lâm gặp khi đến đây. Hai năm nay thi thoảng vẫn gặp, cô ta phục vụ chuyện kia cho các quản giáo ở đây rất nhiều, Neil cũng không bốc cô ta đến tham chiến bởi trong trại không hề có nữ nhân, nam nhân yêu cầu sinh lý nửa năm các quản giáo ở đây mới có ngày nghỉ loại chuyện này cần có phụ nữ giải quyết.

Nếu đã là tù nhân của Nghiêm Gia chuyện hành hạ này cũng chính là một loại nhục nhã, Neil hắn chỉ chấp nhận những kẻ tự đâm đầu vào còn lại đều giết hết.

Tuấn Lâm đang định buông tay cô ta ra thì cánh tay đó lại bám lấy Tuấn Lâm, đầu Lạc Nhu hơi ngẩng lên mắt mờ mờ mở ra -"Cứu...A...!!".

Tuấn Lâm chưa kịp hết hốt hoảng này thì hốt hoảng kia lại đến, Neil cầm con dao đâm mạnh vào sau lưng Lạc Nhu sau đó cũng rút ra thật mạnh, chân đá vào tay cẫn còn đang bám lấy Tuấn Lâm sau đó chen ra trước cậu sút bay Lạc Nhu ra một góc.

Tuấn Lâm định chạy lên xem người như thế nào Neil liền cản lại -"Anh làm gì vậy?!! Tại sao lại giết cô ta mạng người không phải rác các người đã không nương tay thì thôi tại sao cứ phải giết hết mới được!!!".

Neil kéo Tuấn Lâm lại che cái ô ra chỗ Tuấn Lâm nói -"Cô ta không đáng tin chết cũng tốt! Thông tin ở trại cô ta biết cũng không phải ít đừng có tiếc rẻ cái mạng của cô ta!! Đi về mau lên chút nữa mưa to không đi được đâu!".

Tuấn Lâm hất tay Neil ra, một cái tức giận lại thêm một cái tức giận. Xe được Đinh Trình Hâm kêu người đem đến Tuấn Lâm nổi giận đùng đùng mà bỏ đi lên xe, Neil vò đầu như thằng ngốc điên điên khùng khùng la lên mấy tiếng sau đó phi nhanh đến chiếc xe jeep kia nhảy vào bên trong.

Hắn còn không biết Mạc Vân Đình có như Tuấn Lâm hay không, căn bản lúc hắn tỉnh lại ở trên mặt đất hôm đó Đinh Trình Hâm đã nhét vào miệng hắn cái gì đó, nghe Nghiêm Hạo Tường nói về kế hoạch giả chết cũng chỉ biết gật đầu rồi ngất lịm đi.

Tuy nhiên hắn vẫn có thể nhận thức và cảm nhận được, y như rằng bản thân chỉ nhắm mắt vào thôi hết thảy mọi việc xung quanh đều có thể nghe được cảm nhận được, ví dụ như việc Mạc Vân Đình nắm tay hắn cả một ngày không hề buông...

Cảm giác sao mà nó tội lỗi, hắn chẳng làm gì sai vốn dĩ đây là ý của Lão Đại thế nhưng mọi tội lỗi cứ như tất cả đều là của hắn. Bây giờ nhìn thấy Tuấn Lâm hoặc Mạc Vân Đình liền cảm thấy mình là loại tội đồ không đáng sống nên chui vào quan tài chết lại thì hơn.

Về đến nơi đã có người ra đón, Mạc Vân Đình thấy Tuấn Lâm bước xuống xe liền cáu giận quát -"Tôi bảo cậu ở lại cơ mà!! Sao cậu chẳng chịu nghe lời gì hết!!".

Tuấn Lâm -"Tôi có phải là trẻ con đâu sao các anh cứ hơi chút là mắng tôi không nghe lời thế!!! Tôi mười tám tuổi rồi không phải con nít làm ơn đừng có nói như vậy!!".

Mạc Vân Đình -"Cậu còn nói nữa à? Lão Đại mà về xem cậu có còn hình còn dạng không? Đi vào!!! Cậu mà còn ra ngoài tôi chốt cửa khóa cậu bên trong thì đừng có kêu!!!".

Tuấn Lâm ủy khuất cướp luôn dù của Mạc Vân Đình đi vào trong -"Anh thích thì cứ làm!! Tôi mặc kệ anh tôi muốn làm gì các người cũng không cho tự do cái con khỉ gì đâu toàn thấy các anh chèn ép tôi!!!".

Tuấn Lâm vừa đi vừa tức giận nói lớn, Mạc Vân Đình chột dạ hắn là quá lo lắng cho Tuấn Lâm không chỉ nguy hiểm về súng đạn mà lúc đó mưa rất lớn sét đánh xuống mấy lần liền ngộ nhỡ cây đổ xuống người hoặc xảy ra chuyện gì không ai biết mà cứu được.

Neil ngần ngại từ trong xe bước ra mở dù của hắn mon men đến gần Mạc Vân Đình -"Tiểu Ma...".

Chưa kịp nói xong một quả đấm cực mạng rơi vào mặt hắn, Mạc Vân Đình nổi điên hất bay cái ô của Neil đạp hắn một phát lăn xuống đất rồi ngồi xuống nắm lấy cổ áo Neil nghiến răng nói -"Từ giờ trở đi anh còn dám đến gần tôi trong giới hạn ba mét đừng trách!!".

Neil -"Tiểu Mạc....cậu nghe tôi nói đã!!! Tôi có lý do mà cậu sao lại giống Hạ Tuấn Lâm tức giận tôi? Đây là công việc...tôi cũng đâu có muốn như thế!!".

Mạc Vân Đình buông cổ áo Neil ra rồi đứng dậy, hắn không nói thêm một lời nào mà bỏ đi, Neil hiện tại sức khỏe hắn yếu không đứng dậy nổi lúc nãy Mạc Vân Đình đánh cũng chỉ nhịn không dám biểu lộ ra cái đau đớn nào thế nhưng hắn vừa đi thì liền gục xuống nằm bẹp trên vũng nước.

Mấy người ở ngoài thấy vậy liền vội vàng đỡ hắn dậy -"Thủ Lĩnh!!!".

Nghiêm Hạo Tường chưa trở về nhưng Tuấn Lâm cũng không còn lo lắng nữa, người hắn lúc đó Tuấn Lâm nhìn không có bị thương nặng đạn cùng súng cũng đã có không cần phải sợ hắn sẽ chết nữa, đi thế nào lại đến đúng nhà tang lễ buổi sáng.

Con chuột vẫn ở ngoài cửa ngó thấy Tuấn Lâm liền chạy thành một vòng tròn liên tiếp mấy lần, Tuấn Lâm bế nó lên tay nói -"Đợi tao à?!".

Bên trong còn có người, là nhóm người phụ bếp bọn họ đang loay hoay nói với nhau có hay không nên dọn cái đống hỗn độn này, thấy Tuấn Lâm thì liền hỏi -"Hạ thiếu gia! Mấy thứ này có nên dọn không?!".

Tuấn Lâm -"Không cần, dọn dẹp cho ngăn lắp lại là được!".

Tuấn Lâm liếc mắt thấy mấy đĩa đồ ăn của Mạc Vân Đình trên bàn lúc trưa đều mỗi chỗ một miếng đồ ăn, lại sờ đến bụng con chuột thấy nó căng tròn liền nhíu mày -"Sao mày ăn lắm thế!! Không sợ bể bụng à?".

Nó không trả lời Tuấn Lâm, chỉ có cựa quậy một cái vo thành một cục nằm ngủ, đích thị nó chính là kiểu không làm mà cũng có ăn.

Tuấn Lâm đội nó lên đầu rồi trở về phòng tắm rửa, ở bên ngoài lâu liền cảm thấy người có chút mệt hơn nữa buổi tối rất lạnh nếu không gột hết nước mưa đi bị cảm ra đấy thì chết.

Ngâm mình trong nước nóng thật sự làm Tuấn Lâm cảm thấy thoải mái, tiện thể tắm ở đó liền cho con chuột vào tắm cùng, nhưng điều Tuấn Lâm không ngờ đến chính là lông của nó màu trắng nhưng lúc tắm ra lại có màu hơi vàng.

Tuấn Lâm xì mặt ném nó ra ngoài xả nước, nó chạy khắp nơi mỗi ngày hôm nay lúc say rượu Tuấn Lâm còn cạp nó vào miệng, lúc đó hình như Mạc Vân Đình hắn đổ nước vào miệng Tuấn Lâm bắt rửa miệng cho được.

Tuấn Lâm -"Sao mày lại đen thùi lùi thế này? Không được, Nghiêm Hạo Tường hắn thích sạch sẽ mày bẩn như này là không được rồi sau này ngày nào cũng phải tắm phải mặc đồ vào cho bớt bụi!!!".

Kị cho con chuột xong thấy bó đã sạch rồi mới thả nó vào trong bồn tắm của mình, mặc kệ nó ngoe nguẩy trong nước đổi lại thành mình tự tắm.

Gột hết bụi bẩn cùng nước mưa trên người xong, Tuấn Lâm lau qua người rồi mặc đồ ra ngoài, con chuột thì quấn vào khăn tắm thấm cho bớt nước rồi bỏ nó vào lồng hong khô bằng máy, cái này Nghiêm Hạo Tường lúc đi vào thành phố tiện tay mua về cho Tuấn Lâm vì thấy cậu lau lông chuột trông rất cực khổ...

Nằm trên giường chờ nó được hong khô xong thì đi ra ngoài, Tuấn Lâm quay đầu nhìn sang hướng trại bên đó hoàn toàn im lặng, nhưng dù là như thế thì trận chiến này hẳn vẫn chưa kết thúc không biết ngày mai có thể về được hay không.

Mưa hiện tại đã ngừng lại, chỉ còn lất phất một chút, đi được một đoạn liền gặp Mạc Vân Đình, Tuấn Lâm đi qua luôn còn cố ý liếc một cái, Nghiêm Hạo Tường mắng cậu Mã Gia Kỳ đánh cậu Đinh Trình Hâm trách cậu ngay cả đến Mạc Vân Đình hắn cũng đem Tuấn Lâm ra mà quạt cho một trận, chẳng ai xem Tuấn Lâm ra gì hết.

Mạc Vân Đình chạy theo sau Tuấn Lâm nói -"Tôi lo cho cậu nên mới quát cậu!! Đừng có làm vẻ mặt đó với tôi!!".

Tuấn Lâm -"Ai cũng đều mắng tôi không biết suy nghĩ, tôi lo lắng cho bọn họ nên mới đến chứ tôi có làm cái gì đâu, võ các anh dạy cho tôi cũng tự mình đánh thắng bọn họ!! Rõ ràng là các anh cho rằng tôi vô dụng mới thế!!".

Mạc Vân Đình -"Trời ơi tổ tông của tôi cậu đừng có suy bụng ta ra bụng người được không? Ngộ nhỡ trong lúc cậu không để ý mà người bị thương thì không phải một mình cậu gánh đâu người trông cậu mới phải gánh ấy!!".

Tuấn Lâm mới thèm vào quan tâm, những người khác Tuấn Lâm không thể giận được vì bọn họ không bằng vai phải lứa với Tuấn Lâm nhất là Đinh Trình Hâm và Nghiêm Hạo Tường nhưng nếu là Mạc Vân Đình vậy thì mặc kệ bắt nạt hắn một chút cũng chẳng sao ai bảo hắn dám quát cậu.

Tuấn Lâm khoanh tay quay đầu sang hướng khác mặc kệ Mạc Vân Đình hắn loanh quanh bên cạnh, hiện tại rất đói liền đi đến nhà ăn tìm cơm.

Neil hắn cũng đang ở đó, Tuấn Lâm nhìn thấy hắn đang rót nước chuẩn bị uống thì phi đến giật lấy uống hết một hơi, ác một cái là còn bê luôn cả bình nước đẩy ra chỗ khác, sau đó vênh mặt lên mà đi.

Neil trong miệng vẫn còn thuốc, nước không uống được thuốc tan ra đắng đến mức hắn phải nhăn mặt lại cố mà nuốt xuống -"Hạ Tuấn Lâm!!!".

Tuấn Lâm nhảy chân sáo tưng tưng cầm theo con chuột chạy đến bàn ăn ngồi xuống, mặt vô tội vạ. Mấy người phụ bếp đem đồ ăn lên cho bọn họ xong thì liền đi luôn, Neil hắn bước đến chỗ Tuấn Lâm định đấm vào đầu Tuấn Lâm một cái nhưng nhớ đến lúc nãy Tuấn Lâm phải chườm đá lên đầu mới nhịn xuống kéo ghế mà ngồi.

Tuấn Lâm -"Ai cho anh ngồi ở đây? Cút sang chỗ khác ngồi!!".

Neil -"Tôi mệt lắm cậu đừng kiếm chuyện với tôi! Ngộ nhỡ tôi chết thật lại mất công cậu khóc mấy ngày mấy đêm!!".

Tuấn Lâm mỉm cười đáng sợ -"Chết đi! Quan tài tôi vẫn để đó không hề có ý định cho người dọn đi mục đích là chờ anh chết rồi đem anh vào....nữa!!" câu cuối Tuấn Lâm kéo dài ra, chẳng biết từ đâu đã rút ra con dao đâm mạnh một phát xuống bàn.

Neil hơi giật mình một chút, về cơ bản sức của hắn bây giờ không thể đánh lại Tuấn Lâm, hơn nữa Mạc Vân Đình bên cạnh hắn không muốn phải đánh nhau -"Sao cậu vô lý thế? Chuyện này đâu phải lỗi của tôi là Lão Đại ngài ấy bày ra kế hoạch này hơn nữa đây là vì công việc, lúc đó tôi không có ý thức không thể nào ngồi dậy nói cho cậu nghe được!!!".

Nói với Tuấn Lâm mà hơi một tí lại nhìn Mạc Vân Đình, Tuấn Lâm hít một hơi lạnh rút con dao khỏi mặt bàn đút vào trong người -"Các người đều lừa tôi! Coi tôi như cục đá ven đường, tốt thôi tôi không thèm quan tâm nữa!!".

Cơm chưa ăn, Tuấn Lâm đẩy ghế đi ra ngoài. Con chuột cũng rẫy khỏi tay Mạc Vân Đình chạy theo nó nhảy lên chân rồi bám lấy bò lên vai Tuấn Lâm.

Neil hắn thực sự muốn đập đầu vào tường chết đi cho xong, nói với Tuấn Lâm mà cậu chẳng thấm nổi câu nào. Mạc Vân Đình cũng định đi luôn nhưng Neil hắn kéo lại nói -"Cậu cũng giận tôi luôn à? Tôi xin lỗi mà...".

Mạc Vân Đình -"Tôi việc gì phải giận anh? Đây vốn dĩ là công việc của anh tôi chẳng có gì phải làm thế cả!!".

Neil có chút ủy khuất nói -"Cậu đã nắm tay tôi nguyên ngày hôm đó còn gì, bây giờ tôi sống rồi cậu không mừng à?!!".

Mạc Vân Đình bị hắn nói trắng hẳn ra liền trợn mắt, mặt hơi có chút đỏ lên giận dữ nói -"Ai...Ai nắm tay anh một ngày? Ai chứ không phải tôi!! Bỏ tay ra tôi đi dỗ Tuấn Lâm....cậu ta...cậu ta chưa ăn cơm!!".

Neil kéo người Mạc Vân Đình lại ôm ngang eo hắn áp mặt vào nói -"Không có sao phải nói lắp bắp như thế?!".

Mạc Vân Đình xấu hổ đến mức hắn thiếu chút nữa có ý định tự sát, tuy nhiên vẫn còn cứng miệng nói -"Không phải tôi! Anh đừng hiểu lầm tôi chẳng có gì phải làm thế cả!!".

Neil hắn biến thái, thấy Mạc Vân Đình không rẫy ra liền luồn tay vào trong áo hắn mà sờ -"Tôi rất mệt! Cậu vừa nãy đánh tôi đau muốn chết tôi ốm rồi cậu mau chăm sóc tôi đi...".

Người Mạc Vân Đình nhiệt độ cơ thể luôn thấp, lúc Neil sờ tay vào lưng hắn liền cảm giác được tay Neil nóng lên, Mạc Vân Đình đẩy đầu Neil ra sờ vào trán hắn -"Tôi không cần anh nhường đồ cho tôi!! Tôi không thích anh đâu đừng có lại gần tôi suốt ngày như thế tôi không thích!!".

Neil nhìn Mạc Vân Đình nói -"Tôi thích cậu lâu như vậy chẳng nhẽ cậu không thể cho tôi một cơ hội à? Hạ Tuấn Lâm cậu ta ghét Lão Đại như thế còn mở lòng cho ngài ấy được, cậu chẳng nhẽ lại không thể?!".

Mạc Vân Đình không nói gì, hắn quay mặt đi chỗ khác tay cũng chạm vào vai Neil đẩy hắn ra, nhưng mà Neil hắn không chịu bỏ cứ ôm chặt không buông.

Sức của hắn bây giờ không bằng Mạc Vân Đình, nếu hắn muốn có thể dứt khoát đẩy Neil ra được thế nhưng hắn lại không làm, Neil mỉm cười trong lòng đầu cọ vào bụng Mạc Vân Đình mấy cái như cún, lúc vừa về Mạc Vân Đình còn tức giận đuổi hắn cách xa mình ra một chút hiện tại ôm được người liền chẳng muốn buông.

Tuấn Lâm ở bên ngoài nhìn mà phát ói, tuy là rất mừng vì Mạc Vân Đình hắn chịu dịu dàng một chút với Neil, nhưng mà Tuấn Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định khiêng Neil trở lại quan tài, vậy nên chút nữa nếu Mạc Vân Đình hắn đi riêng lẻ phải tìm cơ hội chọc gậy bánh xe kéo hắn cùng mình làm chuyện tốt.

Đinh Trình Hâm từ trại chở về liền thấy Tuấn Lâm ngồi ngoài cổng nghịch chuột, chỗ này có mỗi một cái hiên che cho nên mưa phùn vẫn hắt vào người Tuấn Lâm, Đinh Trình Hâm cầm ô đến ngồi xuống nên cạnh nói -"Chờ Lão Đại sao? Mặc dù chỗ này bây giờ tương đối an toàn nhưng mà bên ngoài vẫn luẩn quẩn còn người của Lão Hoàng em phải cẩn thận chứ!".

Tuấn Lâm -"Em lớn rồi mà!! Anh đừng coi em là trẻ con nữa...".

Đinh Trình Hâm -"Em bây giờ nhỏ nhất nhà không phải trẻ con thì là cái gì?! Lúc nãy anh mắng em vẫn còn ủy khuất sao?!".

Tuấn Lâm -"Không thèm giận anh!".

Đinh Trình Hâm -"Vậy thì thôi! Anh đang định dỗ em bằng cách trở về sẽ đưa em đi chơi nhưng mà không giận nữa là tốt rồi!!".

Tuấn Lâm làm ra vẻ mặt giận mà không nói ra, ngồi cách xa Đinh Trình Hâm một chút ôm chuột nghịch tiếp miệng lẩm bẩm -"Không ai thương em hết!!".

Đinh Trình Hâm bật cười thành tiếng, thiếu chút nữa quên mất bản thân mình đang ở trong cái hoàn cảnh gì.

Mười một giờ đêm, Tuấn Lâm đã sắp ngủ đến nơi rồi thì bên ngoài vang lên tiếng động kinh dị, trong phòng Nghiêm Hạo Tường rung chuyển rơi vỡ một vài thứ, Tuấn Lâm nhảy khỏi giường đi đến mở cửa sổ nhìn ra ngoài, dãy nhà giành cho quản giáo ở phía xa ngùn ngụt bốc cháy, hơn nữa trên trời còn có hàng loạt trực thăng bay qua.

Từ trên trời rơi xuống một loạt đạn cùng với mấy thứ như bom mìn gì đó, Tuấn Lâm trợn trắng mắt đóng sập cửa lại thật mạnh, ngay sau đó tiếng nổ vang lên đùng một cái rất lớn phá vỡ luôn cửa lửa tràn vào bên trong làm Tuấn Lâm hốt hoảng lăn người trên đất mấy vòng.

Chưa kịp suy nghĩ gì Tuấn Lâm đã vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất hướng giường cầm theo con chuột nhét vào trong áo, tiếng súng đạn cùng lửa bập bùng lan gần đến chỗ Tuấn Lâm, vừa mở cửa ra đã bị tạt một ngọn lửa vào người buộc Tuấn Lâm phải lùi lại.

Xung quanh toàn lửa không có đường ra, Tuấn Lâm xoay qua xoay lại không biết làm cách nào thì Mạc Vân Đình từ bên ngoài liều mình chạy vào bên trong nói nhanh với Tuấn Lâm -"Mau rời khỏi đây!!".

Tuấn Lâm -"Có chuyện gì?!!!".

Mạc Vân Đình -"Người của Lão Hoàng đến trợ viện cho lão rồi!! Người của chúng ta ở quá xa một tiếng nữa mới có thể đến hiện tại phải cầm cự!! Chỗ này nguy hiểm mau đi thôi!!!".

Tuấn Lâm còn chưa kịp nói bên trên nóc nhà đã nổ ra một cái khoảng trống, đất đá văng ra Mạc Vân Đình hắn xoay người Tuấn Lâm lại bao chọn lấy rồi đem ra ngoài, thật không ngờ rằng vừa mới lúc nãy chỗ này còn bình thường hiện tại đã thành một đống đổ nát toàn lửa.

Mưa đã tan đi, nó không đủ để dập hết đốm lửa ở đây Tuấn Lâm càng nhìn càng sợ, Mạc Vân Đình hắn dẫn Tuấn Lâm đến phòng thông tin nói -"Giáp chống đạn, bom kích, súng và thiết bị truyền tin của cậu ở đây nếu cảm thấy cần thiết nhét thêm một cái iPad vào người nữa, rút ba chiếc mạch thẻ gốc ở bên trong ra tìm cách ngắt bộ nguồn tuyệt đối không thể để bọn chúng lấy được nó hiểu chưa?!!".

Tuấn Lâm cũng biết rằng một khi ngắt bộ nguồn thì không thể nào sử dụng thiết bị truyền tin nữa, bởi nơi này phát sóng cho thiết bị mặc định nếu ngắt đi sẽ không thể trao đổi qua lại được -"Không được!!! Ngắt đi rồi lấy gì mà dùng?!!".

Mạc Vân Đình nhìn xung quanh, thấy một chiếc trực thăng đã mon men đến phía này liền kéo Tuấn Lâm vào bên trong -"Cậu có thể làm gì thì cứ làm, Lão Đại cho phép cậu tiếp chiến xong việc có thể ra ngoài giúp đỡ mọi người, bây giờ tôi không có nhiều thời gian cậu cố gắng một chút!!".

Tuấn Lâm hít một hơi thật sâu nói -"Tôi sẽ cố gắng hết sức!! Anh đem con chuột này bảo bọn họ cầm giúp tôi nếu không thì vứt nó vào bụi cỏ cũng được nó ngoan lắm thi thoảng mới chạy lung tung thôi!!".

Mạc Vân Đình tự nhiên mày nhíu lại, hắn đang muốn cười nhưng trong hoàn cảnh này thì cảm thấy nó không thích hợp lắm, Mạc Vân Đình gật đầu nhẹ ngay sau đó hắn cầm lấy com chuột đi ra ngoài đóng cửa lại cẩn thận lại, Tuấn Lâm nhìn bộ đồ ở trên bàn rồi cầm nó theo vào bên trong, nơi này là trung tâm của trại nếu không có nó mọi thứ sẽ không thể hoạt động được.

Tuấn Lâm sẽ không ngắt đi kết nối của nó, phải tạo cái khác một thứ có thể phát ra sóng truyền tin. Nhưng mà trước mắt phải tẩy sạch mạch thẻ gốc trước, làm lại cũng không sao nhưng một khi thứ này rơi vào tay Lão Hoàng, Nghiêm Gia sẽ là bên bất lợi.

Hết thảy mọi thứ đều được Tuấn Lâm xóa sạch trong gang tấc, được một lúc màn hình dàn máy tính của Tuấn Lâm bị nhiễu đi, có người đang cố gắng lợi dụng xâm nhập nhưng màng bảo vệ của Mã Gia Kỳ không phải nói vào là vào được, nhưng mà trong lúc Tuấn Lâm làm việc nó cứ liên tục nhiễu.

Mấy lần có thể nhịn xuống mà cố gắng giải quyết công việc, nhưng quá nhiều lần như vậy Tuấn Lâm biết bọn chúng sẽ tiếp tục cho đến khi nào chọc thủng được màng lưới của Mã Gia Kỳ mới thôi.

Tuấn Lâm nghiến răng, lấy mạch thẻ đã tẩy sạch lúc nãy ra làm nó thành một bản chứa đầy virus ném ra tầng ngoài màng chắn của Mã Gia Kỳ, xem ai muốn chọc nữa thì chọc.

Tuy nhiên nó cũng gây hại một chút bởi virus không nhận dạng đâu là máy chủ đâu là máy xâm nhập, thế nhưng Tuấn Lâm cũng không quan tâm dù sao thì chỉ cần đủ thời gian đến lúc hoàn thành việc cậu sẽ gỡ nó ra.

Hết thảy không còn việc gì nữa Tuấn Lâm tiếp tục việc của mình mặc kệ bên ngoài trời đất rung chuyển như thế nào, được chừng một lúc Tuấn Lâm lại bị tắc nghẽn một số chỗ phải đi hỏi Mã Gia Kỳ.

Hắn hướng dẫn Tuấn Lâm trong lúc đang chiến đấu, Tuấn Lâm cố gắng tập chung nghe hết những gì hắn nói, bàn tay không ngừng nghỉ gõ vào bàn phím nhập ra một hình ảnh có dấu WiFi, Tuấn Lâm đập mạnh tay xuống bàn vì không thể cập nhật được.

Biết rằng tức giận lúc này không làm được gì, ở đây không có ai cho Tuấn Lâm dựa dẫm cả. Nghiêm Hạo Tường hắn đang ở bên ngoài, mấy tiếng rồi cũng không thấy mặt chẳng ai cho Tuấn Lâm được một chút nghị lực nào.

Thử liên tiếp ba bốn lần, vẫn không được. Tuấn Lâm có chút nản chí thế nhưng đã nói là cố gắng hết sức thì phải làm cho được, cậu bỏ qua cách này chuyển sang cách khác làm.

Nghĩ ngợi một hồi Tuấn Lâm quyết định lập mạng nội bộ như mang LAN sử dụng bộ định tuyến không dây, cải tiến theo cách của riêng cậu một chút sẽ tạo ra được bộ nguồn mới có thể ngắt thiết bị của phòng thông tin mà vẫn giữ được liên lạc.

Tuấn Lâm -"Mã Gia Kỳ!! Bộ định tuyến ở đây có không?!!".

Mã Gia Kỳ -"Cậu tìm ở bên dưới gầm bàn, hôm trước tôi nhìn thấy chỗ đó có vài bộ!!".

Tuấn Lâm chui đầu xuống gầm bàn kéo khe tủ ra thì thấy mấy bộ định tuyến liền nhưng mà đều là kết nối dây, bới móc thêm một chút nữa cuối cùng cũng tìm được một bộ không dây.

Mạng nội bộ LAN cho phép liên kết mạng từ máy tính lên Internet, Tuấn Lâm chỉ dựa vào kiểu cách của nó để tạo ra cái khác, hoạt động giống LAN nhưng là phải bao quát hết tất cả địa chỉ IP thiết bị truyền tin của Nghiêm Gia.

Nghiêm Gia có loại IP riêng biệt, Tuấn Lâm tạo ra vùng phủ mạng với ba cấp độ như cũ, liên kết đến máy chủ ở nhà chính và thiết bị định tuyến.

Máy tính lớn nhập nhèm ánh sáng do Tuấn Lâm làm quá nhanh, lúc nó chạy dữ liệu Tuấn Lâm không hề rảnh tay mà đập bỏ định tuyến ra lấy mỗi cái mạch ở bên trong cắt hết hoàn bộ mấy thứ dư thừa rồi nhét một phần vào máy sao chép.

Máy tính nhảy ra một ô cửa sổ với những đường mạch chạy ngang dọc, Tuấn Lâm kích nó ra mặc kệ nó chạy tiếp tục hoàn thành công việc.

Trong lúc làm có nói trước với nhóm Mã Gia Kỳ và Lưu Anh, bọn họ đồng ý rồi mới bắt đầu chuyển hết thiết bị truyền tin của bọn họ sang một bộ nguồn khác với kết nổi không dây.

Làm xong tất thảy, Tuấn Lâm đứng phắt dậy vừa mặc áo chống đạn vừa điều khiển bỏ đi cái màng chắn virus, lấy iPad đã sao chép lại mạch định tuyến bỏ vào bên trong áo chống đạn, xong việc liền cắt luôn bộ nguồn trong máy.

Dàn máy tính đang sáng liềm tắt rụp, Tuấn Lâm tháo kính chống đỡ người trên bàn cố thích nghi với bóng tối, khi mắt không còn hoạt động thính giác sẽ rất nhạy tai Tuấn Lâm nghe được một hồi âm thanh dồn dập như là tiếng bước chân.

Không để mắt kịp thích nghi với bóng tối, Tuấn Lâm đã tay chân loạn xạ cầm lấy súng và túi đạn buộc quanh người. Còn chưa yên tâm liền cúi xuống gầm bàn, bật lên cái đèn xanh nhỏ ở góc sau đó rút con dao ra cậy miếng gạch bên dưới cắt đứt toàn bộ dây mạch, dù sao nơi này cũng sẽ được xây lại sau này phá đi bây giờ cũng chẳng sao.

Đằng sau có người đạp cửa đi vào cũng là lúc Tuấn Lâm tắt đi cái bóng đèn ánh sáng từ ngoài hành lang chiếu hắt vào, Tuấn Lâm ở trong góc tối nhìn thấy có một đoàn bảy tám người trên tay cầm súng đứng ngoài cửa.

Biết rằng một mình không thể đối trọi lại với những kẻ cao to như thế này cách duy nhất chính là dẫn dụ địch, lúc nãy Mạc Vân Đình để lại cho mấy quả bom kích, Tuấn Lâm thò tay ra sau lưng rút một quả bom kích hướng sâu bên trong ném mạnh.

Tiếng động bên trong gây chú ý cho đám người kia, chúng cảnh giác đảo mắt hướng bên trong đi vào, ngoài cửa bây giờ còn hai người Tuấn Lâm liếc mắt một cái sau đó bước chân thật chậm men hết một đường trong bóng tối, súng lên nòng vang lên tiếng cạch trong khoảng không im lặng, còn chưa để bọn chúng quay đầu Tuấn Lâm đã xả súng.

Hai người bên ngoài quỵ gối xuống, Tuấn Lâm chưa kịp chạy ra ngoài thì đạn từ hướng mấy tên vào lúc nãy nã về phía cậu, bọn chúng có đèn cho nên bắn một phát đã hướng tim Tuấn Lâm mà nhắm, may mắn áo chống đạn có trong người cho nên không sao.

Tuấn Lâm ước tính quả bom kích sẽ nổ trong năm phút liền kéo dài thời gian, lấy hai cái bàn đẩy xuống đất làm khiêng cố chống đỡ.

Bọn chúng bước ngày càng gần, phấn khích nói oang oang lên -"Người Nghiêm Gia đúng là toàn bọn hèn nhát, có giỏi thì ra đây!!!".

Tuấn Lâm nhịn xuống một hơi, kéo thêm một lượt đạn quay súng hướng đám người kia đứng dậy, bọn chúng chĩa súng về phía Tuấn Lâm liền thấy một lúc hai cái bàn lao đến.

Tay súng bắn loạn xạ, Tuấn Lâm ném hết mấy thứ đồ bên trong lên người bọn chúng khiến cho bọn chúng người lảo đảo, thời gian đã đến người Tuấn Lâm nghiêng về bên trái bắn tốc chạy ra ngoài cửa bấm nút đóng kịch cửa kính dày lại, đây là kính chống đạn nó thường dùng cho những lúc nguy cấp, Nghiêm Gia thường xây với ba loại cửa như thế này.

Một khi đã đóng vào, bên trong buộc phải mở bằng thiết bị vi tính nhưng vừa nãy Tuấn Lâm đã cắt hết dây nối cùng bộ nguồn giỏi mấy cũng chẳng làm được gì.

Đóng hết ba lượt cửa Tuấn Lâm quay người lại nhìn bọn chúng liên tục dán người vào cửa đập kịch liệt, miệng Tuấn Lâm mỉm cười đầy đáng sợ. Bom kích nổ sẽ phá nát toàn bộ máy tính ở đây, mặc dù bước sóng âm của nó không thể bật ra ngoài quá mạnh nhưng trước hết Tuấn Lâm vẫn phải ra khỏi đây trước.

Trên người mang đủ loại thiết bị cần thiết, vừa ra đến ngoài đã bị lửa tạt ngang ngửa vào người, những khối bê tông từ các dãy nhà đổ sụp xuống vừa hoang tàn vừa đáng sợ.

-"Thiếu Gia!!!".

Tuấn Lâm quay đầu lại nhìn, một thanh niên chạy đến với gương mặt lấm lem cùng một vài vết xước trên mặt nói với cậu -"Thiếu Gia!! Chúng ta đi thôi chỗ này nguy hiểm tạm thời đến trại trước!!".

Tuấn Lâm -"Mạc Vân Đình và Neil đâu?!".

-"Đang ở phía tây đối kháng với một nhóm người của Lão Hoàng! Thiếu Gia tôi được lệch đón cậu đến trại cùng Đinh Trình Hâm Đại nhân!!".

Tuấn Lâm -"Chỗ anh ấy có gấp lắm không?!!".

-"Dạ không gấp chỉ là thiếu người giúp chữa thương thôi!".

Tuấn Lâm không nói gì thêm, chân tự động chạy về phía tây, thanh niên kia đuổi theo Tuấn Lâm nói quay lại những cậu không nghe, Tuấn Lâm muốn được cùng bọn hắn tiến đánh không muốn ngồi một chỗ xếp thuốc quấn băng.

Chạy đến phía tây rồi liền chẳng biết người nào bên mình người nào bên kia, bọn họ đều mặc áo đen giống nhau. Liếc mắt tìm Mạc Vân Đình và Neil thì không thấy người đâu.

Thanh niên kia chạy sau Tuấn Lâm mấy bước, kéo lấy góc áo Tuấn Lâm nói -"Thiếu Gia!! Chỗ này nguy hiểm!!".

Tuấn Lâm -"Không sao! Nói cho tôi biết cách phân biệt người".

Thanh niên kia chỉ về hướng một nhóm đang xâu xé nhau chỉ vào đặc điểm của áo giáp và các loại súng để phân biệt, Nghiêm Gia luôn cấp súng hạng nặng cho thuộc hạ bất kể là cấp thấp hay cao, bọn họ chỉ sử dụng súng lục khi không còn đạn.

Tuấn Lâm gật đầu, tay rút con dao dưới giày ra quay ngược vào trong lòng bàn tay -"Trở về nói với Đinh Trình Hâm tôi sẽ ở lại cùng Mạc Vân Đình và Neil kêu anh ấy không cần lo lắng!!".

Nói xong Tuấn Lâm liền lao ra bên ngoài, mặc kệ trực thăng trên đầu vẫn ném mấy cái thứ nổ bùm bùm xuống đất, chưa xác định được vị trí của Neil, Tuấn Lâm chỉ có thể cùng những người ở đây tiến đánh.

Được một lúc, Neil tự dưng liên lạc với Tuấn Lâm -"Cậu đến làm cái gì?!! Đinh Trình Hâm Đại nhân đang mắng tôi kia kìa!!".

Tuấn Lâm đạp một người đang hướng cậu đánh rơi xuống đất, năm giây sau mới trả lời -"Câm miệng vào cho tôi! Mau giúp tôi dồn người lại một chỗ, chúng ta sài bom kích cỡ lớn phá đi!!".

Neil -"Cậu bị thần kinh à? Bên trên đầu cậu cũng có trực thăng của chúng ta một quả bom kích cỡ lớn không giải quyết được gì hết!!!".

Tuấn Lâm -"Anh nghe lời tôi một chút đi!! Tôi cũng phải nghĩ thì mới nói, Mạc Vân Đình hắn đâu rồi?!!".

Neil ngoáy đầu xem hướng nói -"Gần đây thôi!!".

Neil ngoáy đầu xem hướng nói -"Gần đây thôi!!".

Tuấn Lâm -"Chúng ta mỗi người đều ở ba hướng, vậy cùng lúc dồn hết đám người đó đến trước sân đi!! Tôi sẽ nói với Nghiêm Hạo Tường nếu hắn cho phép tôi mới dùng loại lớn!!".

Neil không biết nói gì, đành đồng ý với Tuấn Lâm lúc gọi cho Mạc Vân Đình hắn cũng chửi Neil bị thần kinh, thế nhưng nói là Tuấn Lâm muốn vậy Mạc Vân Đình hắn mới nghe lời.

Tuấn Lâm bắt tần sóng của Nghiêm Hạo Tường gọi hắn -"Anh có ở đó không?!!".

Nghiêm Hạo Tường chưa kịp trả lời Đinh Trình Hâm đẽ xen vào, vì cùng một sóng cho nên bọn họ hoàn toàn có thể cùng nghe cùng trả lời.

Đinh Trình Hâm -"Em đến trại ngay cho anh!! Nghe lời một chút nếu không anh đánh em!!".

Mã Gia Kỳ -"Anh sẽ đến thay cậu ta!!".

Tuấn Lâm đã muốn phát hỏa ngay rồi, Đinh Trình Hâm cậu không dám lớn tiếng nhưng Mã Gia Kỳ xen vào thì liền bổ nhào ra mổ xẻ hắn -"Anh câm miệng đi!! Tôi tìm Nghiêm Hạo Tường!! Nghiêm Hạo Tường anh có ở đó không? Chết chỗ nào rồi?!!".

Nghiêm Hạo Tường -"Ừm!".

Tuấn Lâm mừng rỡ xong lại nói -"Tôi muốn dùng bom kích loại lớn, anh có thể truyền lệnh phân tán trực thăng của chúng ta đi không? Ở đây quá nhiều người của Lão Hoàng, viện trợ của chúng ta chưa đến nếu bây giờ một lượt giải quyết tất cả tôi sẽ có thể đến trại giúp anh!!".

Nghiêm Hạo Tường -"Em đã nghĩ kĩ chưa? Mọi trách nhiệm đều là của em!".

Tuấn Lâm -"Anh cho tôi một vị trí quan trọng tôi cũng không muốn phụ anh, tôi nghĩ kĩ rồi chỉ cần anh đồng ý!".

Nghiêm Hạo Tường -"Như ý em!".

Tuấn Lâm đè một người ở dưới chân, dừng lại trong gang tấc mỉm cười nói -"Được!".


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật