[Edit - Hoàn] Tình Yêu Phi Tuyến Tính [ĐAM MỸ]

Chương 51-55




Chương 51

Cửa đóng một tiếng sầm thật mạnh, một trận gió lạnh thổi vào đảo qua phòng, hai người trên giường thanh tỉnh trong chớp mắt.

Vừa mới xảy ra chuyện gì nhỉ, tốt lắm, lần thứ hai bị bắt gian trên giường.

Tô Liễm nhìn cái chăn đỏ thẫm phủ trên người mình, mặt xám như tro tàn: "Cậu lôi đâu ra cái này?"

"Từ tủ quần áo của cậu đó, tối hôm qua không phải cậu bảo tôi tự lấy sao?" Trì Vọng đưa tay lên sửa sửa tóc cho cậu, "Nghe giọng ba cậu hình như giận lắm ấy."

"Chứ còn gì nữa, hai chúng ta ôm nhau nằm trong cái chăn kiểu này, ông ấy không mắng tại chỗ là đã nhịn lắm rồi." Tô Liễm tức giận kéo chăn, ngồi dậy bực bội vò loạn tóc.

Cậu không dám dùng đồng hồ quay ngược thời gian nữa, mỗi lần dùng cậu đều có cảm giác số lần sử dụng đang giảm bớt, nếu đến lúc quan trọng mà không dùng được thì rất gian nan.

Chỉ là, muốn nói thẳng ra sao? Cậu không biết ba cậu nghe xong sẽ có phản ứng gì. Quả nhiên, lúc ấy không nên giữ cái chăn này lại, khởi đầu của vạn ác.

"Không hổ là cậu, ngày đầu tiên yêu đương đã làm tôi phải come-out." Tô Liễm thở dài, vẻ mặt lo âu, sớm biết rằng Trì Vọng không đáng tin như vậy thì tối không qua đã không uống nhiều rượu.

Trì Vọng ôm bờ vai cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Lỗi tôi lỗi tôi, tôi cũng ngủ rồi, làm sao đây? Nói thẳng hay nói dối?"

Tô Liễm không nói nữa, chỉ là trầm mặc.

"Hay để tôi nói đi, tôi thẳng thắng với chú, muốn đánh muốn chửi thì cứ để tôi chịu." Trì Vọng làm vẻ mặt anh dũng hy sinh.

Tô Liễm hơi rũ đầu, mặt đau khổ: "Cậu thấy đây là chuyện của một người tôi hoặc cậu hả? Một tay vỗ không vang, tôi cũng có phần."

"Phắc, đúng là chết thật chứ." Trì Vọng cũng hết cách, rơi vào tình trạng lưỡng nan.

Ai biết trùng hợp vậy, nhân chứng vật chứng đều ở đây, có cảm giác quen thuộc bắt gian trên giường. Lần trước có thể nói là học bù, lần này môi Tô Liễm còn bị trầy, không thể lấp liếm được.

Bên ngoài vang lên tiếng Tô Hoa Sinh đè nén lửa giận: "Hai người các anh không cần thông cung, mặc quần áo xong thì ra đây nhanh."

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt thấy được sự bất đắc dĩ. Chậm rì rì xuống giường mặc áo khoác vào, một trước một sau ra khỏi phòng, như nhận lỗi đứng trước mặt Tô Hoa Sinh.

--

Chương 52

Hơi thở của Trì Vọng nặng nề hơn, mổ thật mạnh lên môi cậu, động tác lộ liễu: "Tô Tô, em cố ý."

Khóe miệng nếm được mùi máu tươi rất nhạt, Tô Liễm liếm nhẹ, đoán chừng miệng vết thương hôm qua lại phá ra rồi.

"Đúng vậy, nhắc nhở nhỏ nhẹ là ở đây có camera hồng ngoại, anh đừng quá kích động." Tô Liễm lui người lại dựa vào lưng ghế, ánh mắt chứa ý cười không thể che giấu.

Lần trước Tống Gia Từ bất ngờ xảy ra chuyện, làm cậu chấn động mạnh trong lòng, đối diện trực tiếp với tình hình bi kịch như thế, cảm giác bất lực sẽ càng thêm phóng đại. Nếu không phải có cái đồng hồ quay ngược thời gian kia, rất nhiều chuyện có lẽ chưa kịp làm đã trở thành tiếc nuối vĩnh viễn.

Tựa như tình cảm của Lâm Diễn, còn chưa tìm được cơ hội nói ra đã theo sự cố mà chôn vùi vĩnh viễn vào thời gian bụi bặm.

Tô Liễm nghĩ, hai người bọn họ vất vả lắm mới đột phá được rào cản trong lòng để ở bên nhau, không hề dễ dàng. Không biết đời này Trì Vọng có thể sống được bao lâu, không biết hắn có thể thuận lợi vượt qua tuổi 25 hay không, nhân sinh khổ đoản, cho nên phải tận hưởng lạc thú trước mắt.

Trước kia yêu nhau mấy năm với Trì Vọng, cậu rất dễ thẹn thùng, che che giấu giấu ít biểu đạt tình cảm, rất là bị động.

Bây giờ thì khác, cậu đã học được cách thả lỏng bản thân, để Trì Vọng có thể càng nhận được sự yêu thích trắng trợn rõ ràng của cậu. Nhưng giờ này xem ra, hình như làm hơi quá mức rồi.

Trì Vọng ho nhẹ một tiếng: "Cứng."

Không ngờ người này có thể nói thẳng ra như vậy, chút cố gắng giả vờ bình tĩnh nãy giờ tan rã trong nháy mắt. Gương mặt Tô Liễm đỏ lên, may là ánh sáng trong rạp chiếu phim đủ để che giấu sự ngượng ngùng của cậu: "Nơi công cộng, chịu đựng chút đi."

"Cậu giữ lại để lần sau gọi được không hả." Trì Vọng không còn tâm trạng xem phim nữa, trong đầu toàn là tiếng gọi mềm mại vừa rồi, đang tuần hoàn vô hạn trong não hắn, căn bản không thoát ra được.

Tô Liễm giơ tay vuốt mặt, chặn lại nhiệt độ kia: "Lần sau tính tiếp."

Trì Vọng thay đổi tư thế, lười nhác duỗi chân dài, rất là khó chịu.

Hắn cố gắng tập trung lên màn hình, lại dư vị trong chốc lát, cười nói: "Tuy địa điểm không đúng lắm, nhưng tôi rất thích."

"À." Tô Liễm tích chữ như vàng.

Trì Vọng chặc lưỡi một tiếng, rất bất mãn: "Coolboy trêu chọc người ta xong vô tình vậy hả? Chọc xong chạy, cũng không chịu trách nhiệm."

Ngữ khí kia u oán cứ như trai bao bị chịch free một đêm.

"Cậu muốn tôi chịu trách nhiệm kiểu gì? Chẳng lẽ muốn ngày mai lên trang đầu mạng xã hội hả?" Tô Liễm nhàn nhạt nói.

Tưởng tượng một chút hình ảnh kia, Trì Vọng vui vẻ: "Cũng không đến mức đó, chút chuẩn mực này tôi vẫn còn."

Bộ phim này không có bao nhiêu người xem, trừ hai ghế giữa và hai ghế ở hai đầu, vị trí còn lại đều trống.

Tô Liễm hoài nghi lúc người này chọn ghế không có ý tốt, nhưng cố tình khi thân mật phản ứng lại rất ngây thơ, cực kỳ mâu thuẫn.

Hai người câu được câu không nhỏ giọng nói chuyện với nhau, phim chiếu hơn nửa, cũng không quá chú ý nói cái gì. Tô Liễm rất hưởng thụ không gian hai người một chỗ như vậy, không ai quấy rầy, tùy ý làm bậy. giống như toàn bộ thế giới đều là của họ.

Chỉ là ngón tay bị Trì Vọng nóng, lòng bàn tay xẹt qua làn da chậm rãi xoa bóp, động tác sắc tình muốn chết. Lặp đi lặp lại nhiều lần, Tô Liễm chịu hết nổi lên tiếng: "Ngừng một chút, cậu đừng có nghịch nữa được không."

Trì Vọng rất oan ức: "Tôi đang cố dời sự chú ý thôi mà."

"..........." Tô Liễm hoàn toàn bất đắc dĩ, "Anh Trì, đã một tiếng trôi qua rồi, không đến mức đó chứ."

Nam sinh cấp ba thanh thuần, quả thực chưa từng bị trêu chọc.

Trì Vọng nhíu mày thở dài, hận mình định lực không đủ: "Thực sự đến mức đó á."

Hắn lại đổi dáng ngồi, đắp áo khoác lên đùi, che giấu xấu hổ.

Bệnh nghề nghiệp bác sĩ nổi lên, Tô Liễm ngừng vài giây, nói từ từ: "Vậy là cậu bị bệnh rồi, phải trị."

Trì Vọng bị cái người không hiểu phong tình này làm cho bình tĩnh lại, sắc mặt như thường nói: "Xem phim đi, mắc cười lắm."

Tô Liễm vô tình nói: "Mẹ nó đây là phim bi kịch."

--

Chương 53

Phòng học chìm vào yên lặng, an tĩnh đến mức hơi quỷ dị.

"Đm, Cố An Cửu sao cậu lại như thế." Tề Thiên nhịn không được mắng một tiếng, "Tôi đoán tới đoán lui bao nhiêu nữ sinh, mẹ nó cậu lại thích nam?"

Cố An Cửu lắp bắp: "Không phải, anh Liễm lớn lên đẹp trai như vậy, trong lúc nhất thời tôi bị ma ám không được sao? Hơn nữa, bây giờ tôi không thích cậu ấy, đây là món quà chia tay, Bây giờ tôi thẳng như cột cờ rồi, cảm ơn."

Liễm Thâm biểu cảm một lời khó nói hết, thiếu chút nữa nước mắt chảy thành sông Gia Lăng: "Đúng là của cậu mua à, tôi say rồi."

Vốn là cục đường ngọt ngào, nói lời này xong như sét đánh giữa trời quang, ngũ lôi oanh đỉnh.

"Cậu vẫn nên câm miệng đi." Trì Vọng sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Diễn lắc lắc đầu, rất cạn lời: "Với mắt nhìn này của Tiểu Cửu, làm giáo viên mầm non chắc không bị đánh đâu."

Tự cho rằng chiêu này của mình rất nhanh trí, Cố An Cửu hạ giọng: "Vọng gia, tôi đang hỗ trợ cho cậu mà? Không nhận ra sao?"

"Vậy tôi có nên khen một câu cậu làm tốt lắm không?" Trì Vọng lạnh giọng.

"Ha ha, không cần cảm ơn, đều là anh em cả." Cố An Cửu dùng khuỷu tay chạm chạm hắn, lại nhìn về phía Tô Liễm, "Anh Liễm, đừng ôm gánh nặng tâm lý, cậu đeo đẹp lắm."

Tô Liễm: "............"

Tôi đây không hề muốn có liên quan tình cảm gì với cậu nhé.

Vốn muốn thoải mái hào phóng thể hiện quan hệ, hiện tại bị náo loạn như thế, không còn tâm trạng.

Chuông vào học vang lên, Lý Quốc Khánh vào lớp, nhìn thấy đám người cãi cọ ồn ào, giương giọng nói: "Lỗ tai điếc hết rồi à? Về chỗ ngồi lo học cho thầy, sắp thi cuối kỳ rồi, tập trung vào."

Nói xong, tầm mắt dừng ở hàng cuối cùng, khẽ thở dài, thong thả bước qua.

Đến cạnh Tô Liễm thì dừng lại, thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Trình tìm em rồi đúng không, thầy đã cố khuyên nhưng không thành công. Dù sao lớp thực nghiệm cũng là nơi bao người ao ước vào, nhìn bề ngoài thì cũng vì tốt cho em."

"Lòng em hiểu rõ." Tô Liễm giương mắt, thành khẩn nói, "Ngài thật sự là người thầy giáo em thích nhất, cảm ơn thầy đã quan tâm đến em trong khoảng thời gian qua, thật sự cảm ơn thầy."

Đây là lời từ tận đáy lòng, từ thời học sinh kiếp trước, đều là một thân một mình, chưa từng thân cận với ai.

Ngắn ngủi một học kỳ đã xảy ra đủ chuyện to nhỏ lớn bé, đã nhận được không ít sự quan tâm, đây là lời cảm ơn phát ra từ nội tâm của cậu đối với người giáo viên tóc trọc một nửa này.

Lý Quốc Khánh giơ tay vỗ vỗ bờ vai cậu: "Ôn thi tốt nhé, đừng để lớp 11-6 chúng ta mất mặt. Cho dù phải đi, cũng đi một cách vẻ vang."

"Vâng, em sẽ." Tô Liễm siết tay, nắm lấy trang sách.

Lý Quốc Khánh cười khổ trêu chọc: "Đừng nộp giấy trắng đó, lần này thi môn văn cao điểm lên, sau lấy được thủ khoa, thầy còn có thể ra ngoài huênh hoang khoe rằng Tô Liễm là học sinh do thầy dẫn dắt."

"Em sẽ thi tốt ngữ văn." Tô Liễm bị chọc cười, "Lần này thầy yên tâm."

Chờ Lý Quốc Khánh chắp tay sau lưng đi ra ngoài, hai người hàng trước đồng loạt quay đầu, biểu tình khiếp sợ: "Cậu phải đến lớp thực nghiệm à?"

"Đừng nói nữa, chủ nhiệm Trình muốn tách hai chúng tôi ra." Trì Vọng bực bội lật sách, tâm trạng không cách nào bình tĩnh nỗi.

Cố An Cửu: "Đệt, ổng có bệnh hả? Trong đầu ổng toàn cái thứ gì đâu, suốt ngày làm mấy chuyện vô nghĩa?"

"Cậu nhỏ giọng chút đi." Lâm Diễn trừng mắt nhìn cậu ta, cũng không nhịn được văng tục một câu, "Hai người các cậu phải làm sao bây giờ?"

Trì Vọng miết môi: "Còn làm sao được? Các cậu còn ở trường số 3, không thể chuyển trường được. Cố gắng học rồi thi vào lớp thực nghiệm thôi."

"Thảm quá trời ơi, tôi muốn khóc luôn." Cố An Cửu nói, đôi mắt phiếm hồng, "Không sao hết, cậu cố gắng học đi, vì tình yêu chúng tôi sẽ không trách cậu bỏ rơi chúng tôi đâu."

"Tôi bỏ cậu lúc nào?" Trì Vọng phiền lòng, đá ghế của cậu ta, "Quay lại đi, để tôi yên tĩnh một lát."

Tô Liễm không nói nữa, chỉ trầm mặt nhìn chữ trên bài tập, tâm tư không tập trung giải đề. Chuyện này xảy ra bất thình lình, ngoài mặt Trì Vọng bình tĩnh, trong lòng chắc chắn sầu não ngang ngửa cậu.

Tuy nói chuyển lớp không phải chuyện to tát gì, nhưng học sinh phần lớn thời gian đều ở trên lớp, cách hai cái bàn đã xa xôi không thể với, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy thảm rồi.

--

Chương 54

Tiếng động bên tai đều biến mất, chỉ còn lại câu nói kia quanh quẩn trong lòng. Trì Vọng quay đầu lại, cách một đoạn cầu thang dài, hai người đứng xa xa lẳng lặng nhìn nhau. Một lúc sau hắn mới lên tiếng, giọng khàn khàn: "Cậu nói là, người yêu cũ mà cậu hay nhắc đến nhìn là tôi? Hoặc nên gọi là, tôi của tương lai?"

Tô Liễm đứng ở bậc thang đầu tiên, gật nhẹ đầu: "Là cậu, từ đầu đến cuối người tôi yêu, chỉ có một mình cậu."

Nghe được đáp án khẳng định, Trì Vọng lại nói không nên lời cảm giác gì.

Trong lòng hắn rối loạn, đại não trống trơn, muốn hỏi quá nhiều nhưng kẹt dưới cổ họng, không phát ra tiếng.

Thời gian từng phút từng giây trôi đi, tài xế taxi đã gọi ba cuộc hối thúc, điện thoại rung không ngừng.

Trì Vọng siết điện thoại đến mức đầu ngón tay trắng bệch: "Chờ chúng ta giải quyết xong chuyện của ba cậu, rồi từ từ nói chuyện chúng ta."

"Ừm, hôm nay trời mưa, chú ý an toàn." Tô Liễm cười nhẹ, biểu cảm như trút được gánh nặng.

Trì Vọng xoay người, bước nhanh vọt vào trong mưa, ngồi lên taxi. Quần áo đều bị mưa xối nửa ướt, hắn không chút đề ý mà vuốt ngược tóc ra sau đầu, trong đầu toàn là câu thẳng thắn vừa rồi của Tô Liễm.

Nếu mình của tương lai thật sự đã yêu nhau bốn năm với Tô Liễm, tại sao Tô Liễm còn muốn xuyên về quá khứ. Trì Vọng nhíu mày, bỗng nhiên nhớ lại lần trước nói chuyện, Tô Liễm nói, bởi vì ung thư phổi, nên tuổi trẻ đã đi rồi.

Đốt ngón tay hắn co lại, là vì mình trong tương lai qua đời sao?

Cho nên ngay lần đầu gặp mặt, rõ ràng hai người không quen biết, nhưng Tô Liễm đã bảo mình đừng hút thuốc nữa.

Cho nên ngay ngày đầu tiên chuyển trường, cậu ấy đã mang theo bình canh dưỡng sinh kỳ quái kia cho mình.

Cho nên bắt mình tập thể dục, rèn luyện, ngủ sớm dậy sớm, đưa bùa bình an, mỗi ngày đều treo chữ bình an trên miệng.

Những hành vi khó hiểu trong quá khứ, bây giờ đã tìm được nguyên nhân.

Rốt cuộc hắn cũng hiểu, tại sao mỗi lần ca hát trông cậu luôn khổ sở, ánh mắt toát ra sự ưu thương khó có thể giấu, những ca từ mờ mịt, từng câu từng chữ, lúc trước tưởng rằng nghe đã hiểu, bây giờ mới nhận ra hàm nghĩa chân chính trong đó.

Mà sự hoảng loạn thất thố sau khi tỏ tình, luôn miệng sợ hãi giẫm lên vết xe đổ, cùng những giãy giụa và bất an, bây giờ Trì Vọng đã hoàn toàn lĩnh ngộ.

Trì Vọng ngửa đầu dựa vào ghế, đưa tay vuốt mặt, cảm giác ngón tay không khống chế được mà run rẩy.

Tô Liễm rốt cuộc có bao nhiêu kiên cường, mới có thể một mình chống đỡ những việc này. Bây giờ hắn không muốn hoài nghi tính chân thật của chuyện xuyên qua nữa, trong lòng tràn đầy sự đau long với người kia.

Hắn từng đau lòng vì cậu còn nhỏ tuổi đã phải trải qua tổn thương tình cảm nặng nề, không ngờ được người mang đến tổn thương cho cậu lại chính là hắn. Khi Tô Liễm một lần nữa đối mặt với Trì Vọng mười mấy tuổi, ngay từ đầu lòng cậu mang tâm trạng gì?

Người yêu bên nhau đã nhiều năm trở nên xa lạ, cần phải cất giấu những bi thương kia trong lòng để đến gần từng chút một. Trì Vọng nhớ lại khoảng thời gian mới quen, những động tác muốn đến gần nhưng ra vẻ lạnh nhạt của Tô Liễm, chỉ cần nhớ lại một chút đã thấy trái tim vô cùng đau đớn.

--

Chương 55

Tô Liễm cười như không cười mà nhìn hắn, hài hước nói: "Ừ, tôi cũng muốn hỏi cậu dựa vào cái gì. Cậu ấu trĩ ghê, đến dấm của mình còn ăn."

"Không chỉ thế, tôi còn ghen ghét, tại sao tôi có thể tử hình tại chỗ cậu ở một nơi lang thang như vậy? Chẳng kiềm chế tí nào, có nhiêu đó cũng nhịn không được. Thật mẹ nó cầm thú, vô sỉ, bại hoại, lưu manh."

Trì Vọng càng mắng càng thuận buồm xuôi gió, dù sao đều là người một nhà, hạ miệng không lưu tình chút nào.

"Được rồi, không chịu để yên à." Tô Liễm liếc mắt nhìn hắn, rất là bó tay.

Trì Vọng ho nhẹ một tiếng, thấp giọng: "Cho nên, lúc làm chuyện kia ấy, hai chúng ta ai ở mặt trên?"

".........." Tô Liễm mặt vô cảm, nhìn khá có sức thuyết phục, "Tôi."

Tưởng tượng thử cảnh kia, Trì Vọng híp mắt nhìn hắn, mặt hiện chữ không tin to đùng: "Không thể nào, thật hay giả?"

"Tin hay không thì tùy cậu." Tô Liễm hơi chột dạ, hàm hồ cho qua.

Thật ra lúc ấy không tranh luận gì nhiều về vấn đề này, hoa tiền nguyệt hạ, giây phút tình nồng, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên. Hơn nữa bản thân Tô Liễm tương đối bị động, lười lăn lộn, nằm yên trên giường, tùy người kia xử.

Chỉ là lúc này miệng mồm nói bậy, cố ý đùa Trì Vọng. Có lẽ vì ở bên người này một thời gian, tính cách lạnh nhạt ban đầu cũng dần có một chút không đứng đắn.

Trì Vọng giơ tay xoa nhẹ đầu cậu, cười gian xảo: "Nếu thầy Tiểu Tô dũng mãnh như vậy, tôi rất chờ mong ngày đó đến nha, nhìn xem cậu lăn lộn tôi thế nào."

"Cậu phiền quá đi, sao cứ toàn lệch khỏi trọng điểm." Bị phản đòn, Tô Liễm tức giận nói.

"Trọng điểm là cái gì?"

"Biết tôi từ tương lai xuyên về, người bình thường hẳn nên hỏi xem vé số hay gì đó?"

"À, cũng đúng, thế cậu nhớ rõ số kỳ nào, tôi đi mua, lập tức làm giàu."

"......... Không nhớ rõ, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết danh nhân nào sẽ chết."

Trì Vọng bị chọc cười, dựa lưng vào tường, lười biếng mở miệng: "Này thì có ý nghĩa gì đâu, không bằng hỏi chút gì thực tế đi."

Tô Liễm ngước mắt nhìn hắn, giọng thanh lãnh: "Nói chuyện đừng có vòng vo."

Trì Vọng đứng dậy, chợt kéo gần khoảng cách giữa hai người, tầm mắt dừng lại trên mặt Tô Liễm, không nói gì. Không khí trở nên im lặng, rõ ràng vừa mưa xong thời tiết hẳn nên ẩm ướt lạnh lẽo, Tô Liễm lại thấy hơi nóng.

Cậu nhích về phía trước một chút, chóp mũi chạm nhau, giọng nhẹ nhàng cảnh cáo nói: "Chúng ta còn đang ở bên ngoài, đừng có nghĩ đến mấy chuyện kia."

"Tôi chỉ đang nghĩ......" Trì Vọng dừng một chút, giọng thấp xuống, "Tuy chuyện kia chưa thể làm, nhưng làm được một vài chuyện khác phải không?"

"Hửm? Ví dụ như?" Tô Liễm bị ánh mắt cực nóng mê hoặc, không tự giác muốn dựa càng gần hơn.

Hơi thở như có như không giao triền bên nhau, Trì Vọng cọ cọ chóp mũi cậu, nói: "Cậu tự suy nghĩ đi, dù sao cũng phải bồi thường cho tôi. Nếu cậu đối xử với tôi của tương lai thẳng thắn thành khẩn như vậy, rất không công bằng với tôi hiện tại."

Giọng điệu chua lè, giống như ấm ức lắm cơ ấy.

Ngoài ôm và hôn môi còn có thể làm chuyện gì khác, đề này hơi làm khó thầy Tiểu Tô.

Tô Liễm chớp chớp mắt, trầm ngâm vài giây, đưa tay lên cởi một nút áo sơ mi để lộ một phần da nhỏ.

Yết hầu Trì Vọng chuyển động, nghẹn giọng nhắc nhở: "Tô Tô, cậu nói chúng ta đang ở bên ngoài mà, chuyện này không thích hợp lắm?"

Hai cái nút áo được cởi ra, Tô Liễm hơi nghiêng đầu, cần cổ thon dài xuất hiện, dưới ánh trăng trắng như ngà voi. Đầu ngón tay lướt qua vị trí trên xương quai xanh, cậu đùa giỡn: "Cho cậu cắn một chút, trồng dâu tây, được chưa?"

Trì Vọng không ngờ Tô Liễm dám chơi lớn như vậy, còn ở bên ngoài đã làm càn, không hổ là người đàn ông chiến đấu với mình trên giường bốn năm trong tương lai.

Đại khái mặt ngoài càng lạnh lùng, bên trong càng mê người, muốn lấy mạng hắn mất rồi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật