[Edit - Hoàn] Tình Yêu Phi Tuyến Tính [ĐAM MỸ]

Chương 46-50




Chương 46

Tô Liễm tay mắt lanh lẹ tóm người định chạy trốn, đẩy bạn mập sang bên cạnh, ầm một tiếng Cố An Cửu ngã xuống sopha. Chưa kịp đứng lên đã bị Tô Liễm ấn trán, cố gắng giãy đành đạch hai cái như cá chết nhưng không thể động đậy.

Trì Vọng nhìn loạt động tác lưu loát của cậu mà tê da đầu. Có lẽ vì gần đây Tô Liễm ôn hòa quá nên quên mất cậu là kiểu người đánh nhau một phát chí mạng, hoàn toàn không cho thời gian trăn trối dây dưa.

Rất khủng bố, rất bạo lực, một chiêu giết địch, mẹ nó quá hung tàn. Đột nhiên sau lưng hắn lạnh ngắt, nếu để Tô Liễm phát hiện hắn cũng ở trong nhóm, hơn nữa lại còn là tên cầm đầu, kết cục của hắn sẽ...

Từ tình huống của Cố An Cửu trước mắt có thể thấy, đại khái sẽ thật sự là tình trạng bị bạo lực gia đình đến chết.

Trì Vọng câm nín, khoanh tay lại đứng dựa vào tường, suy nghĩ tìm lối thoát cho bản thân.

Trên sopha nhỏ hẹp, Cố An Cửu nhăn nhó khuôn mặt béo, gian nan xin tha: "Anh Liễm à, tôi sai rồi, sai thật rồi. Mà khoan, sao các cậu biết tôi là số 222?"

Tô Liễm sửng sốt một chút, suýt lỡ miệng làm lộ bản thân, nhanh chóng nói: "Lúc cậu nhắn trả lời có người nhắc đến số của cậu."

Cố An Cửu kêu oan trong lòng, đây là thị lực tắc kè hoa à, tin nhắn trong nhóm trôi nhanh như vậy mà các cậu cũng đọc kịp.

"Bây giờ không phải là lúc rối rắm chuyện cậu ta số mấy." Trì Vọng nói nhanh, muốn di dời mâu thuẫn: "Tôi hỏi cậu, tại sao lại nói kế hoạch Nguyên Đán của chúng tôi với họ?"

Cầu xin cậu đừng có nhắc đến Hậu viện hội nữa, chết người đó.

"Thật ra ấy mà, cái nhóm đó là một nhóm bạn học bình thường thôi, mọi người hay tụ lại đặt trà sữa chung ấy mà. Chỉ là hôm nay tôi nhiều chuyện, muốn chia sẻ một vài tin tức với họ, các cậu đừng nghĩ nhiều."

Cố An Cửu hoàn toàn không hiểu được ý tốt của Trì Vọng, cười haha hai tiếng, lòng thầm cảm thấy may mắn: May là ông đây phản ứng nhanh.

Tô Liễm cười lạnh: "Nhóm bạn học bình thường? Cậu lừa tôi đấy à?"

Cố An Cửu: "?"

Cái tên đáng yêu như vậy nghe là biết nhóm thích trà sữa, sao lại thế này, sao không lừa được nhỉ.

Chẳng lẽ vì coolboy dưỡng sinh không uống trà sữa, nên không biết Trà Sữa Khoai Môn là gì sao?

"Chúng tôi vừa đọc được tin nhắn trong nhóm, cái gì mà cắn CP, fan chính chủ, bạn học Cố An Cửu à, đừng cố chấp nữa, đây là nhóm fan CP của hai chúng tôi đúng không." Trì Vọng bước qua, khom lưng đè trên sopha, từ trên cao nhìn xuống.

Tô Liễm nghĩ, cậu cũng ở trong nhóm đấy còn gì, còn giả vờ giả vịt.

Nhưng vào nhầm nhóm không phải là vấn đề, tung hoành trong nhóm, lại còn làm admin quản lý nhóm, bản chất khác nhau.

Tô Liễm giấu đầu lòi đuôi chất vấn: "Trước đó cậu còn nhắn những gì, thành thật khai bao nhanh."

"Không nói gì nhiều, cũng chỉ, cũng chỉ tự tin nói với mọi người rằng hai người các cậu chắc chắn có thể ở bên nhau..." Cố An Cửu ngày càng nói nhỏ lại, vô cùng cẩn thận, không dám nhìn vào mắt hai vị đại lão.

Lâm Diễn duỗi thẳng tay, thở dài: "Tiểu Cửu, cậu tự đào hố chôn mình quá sâu, tôi không cứu được cậu."

"Phì, cậu đang vui sướng khi người gặp họa chứ gì, đứng đó hóng hớt đi." Cố An Cửu phỉ nhổ, thấy chết không sờn nói, "Các cậu nói đi, muốn xử lý tôi thế nào? Muốn giết muốn chém gì thì tùy."

Tô Liễm dùng sức đè cậu ta xuống: "Trước tiên đánh một trận cho hả giận trước?"

Ngữ khí nhẹ nhàng, giống như chỉ đang thảo luận tối nay ăn lẩu hay ăn nướng, nhưng sức đè xuống thì không giảm.

Chương 47

Trì Vọng cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, sắc mặt cậu vẫn trắng bệch không chút máu: "Rốt cuộc có khó chịu hay không?"

Đây là lần thứ ba hắn hỏi câu này, trạng thái của Tô Liễm rất làm hắn lo lắng.

Tô Liễm lắc lắc đầu, nghiêng đầu dựa lên vai hắn gần hơn một chút, rồi buông ra: "Được rồi, không có việc gì."

"Thật sự không có việc gì?" Trì Vọng nhìn vào mắt cậu, đánh giá tỉ mỉ, chỉ sợ bỏ lỡ một động tác nhíu mày.

Tô Liễm bình tĩnh: "Trông tôi đáng sợ lắm hả?"

Trì Vọng bất đắc dĩ đưa tay lên chọt chọt vào má cậu: "Ừ, mặt trắng đến độ đi hù ma được luôn."

"Chẳng buồn cười chút nào." Tô Liễm nhếch khóe môi cho có lệ.

Trì Vọng thời dài, nắm cổ tay cậu đeo lắc tay lên: "Quà của cậu này, mới này cậu dọa tôi sợ quá."

"Cảm ơn." Tô Liễm vẫn chưa tập trung, nhìn chằm chằm tủ điện áp.

"Cậu không thèm nhìn lắc tay tôi tặng." Trì Vọng kéo tay áo, khoe cái tương tự, "Tôi cũng có."

"Tôi biết." Trong lòng Tô Liễm nghĩ đoạn hội thoại này nửa tiếng trước đã diễn ra một lần.

Trì Vọng nhướng mày: "Chuyện này cậu cũng biết?"

Tô Liễm mơ hồ hoàn hồn, kinh ngạc nhận ra mình vừa nói sai: "Ý tôi là, với cái nết của cậu thì chắc chắn sẽ mua một cặp."

"Đúng vậy." Trì Vọng vừa lòng đặt hai cánh tay sát nhau, nhìn rất xứng đôi.

Hắn vẫn đeo cái khăn choàng cổ lên, giống như chưa có gì xảy ra, lại giống như đã có gì thay đổi.

Tô Liễm nhìn hắn một lát, ngón tay không có sức lực gì: "Cậu xách túi đồ lúc nãy tôi mang đến lên trên đi."

Vừa nói, vừa cầm gói khăn ướt trên giá, nắm trong tay.

Tuy cậu biết nguy cơ cháy nổ đã được giải quyết, nhưng để đề phòng, không thể để Tống Gia Từ đi xuống lầu.

Hai người sóng vai lên lầu, đẩy cửa sân thượng, cảnh tượng máu thịt lẫn lộn vẫn còn trong đầu, Tô Liễm nhìn thấy một Tống Gia Từ hoàn hào, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Cậu vô cùng may mắn vì có món đồ quay ngược thời gian, cũng vào lúc này cậu đã hiểu được lời mà vị đại sư kia nói với mình, quay người thời gian, sửa chữa sai lầm, thay đổi kết cục.

"Khỉ Con, lấy khăn giấy lau tay đi này." Tô Liễm đưa gói khăn ướt ra, giọng nhẹ nhàng ôn hòa hơn bình thường nhiều.

Tống Gia Từ thả khăn lau xuống, cười hì hì nhận lấy: "Được, cảm ơn anh Liễm."

Tô Liễm bủn rủn trong lòng, có thể nhìn thấy người còn đứng trước mặt mình nói chuyện, thật sự quá tốt.

Ít nhất, bạn nhỏ sẽ không xảy ra chuyện, vẫn mạnh khỏe, chuyện xưa của cậu ấy và Lâm Diễn có lẽ cũng sẽ có một kết cục khác.

Thấy họ đến, Cố An Cửu ồn ào: "Hai người nhây ghê, chờ nửa ngày rồi đó, đến đây giúp một tay nhanh đi."

"Hối cái gì mà hối, muốn đi đầu thai à." Trì Vọng cẩn thận tháo khăn quàng cổ xuống, xếp gọn lại đặt sang một bên, rồi muốn cuốn tay áo lên bắt đầu làm việc.

"Ai da, anh Liễm tặng ha, quý giá như vậy." Cố An Cửu nhìn động tác cố tình của hắn, hài hước nói.

Trì Vọng không biết xấu hổ khoe ra: "Đúng vậy, cậu hâm mộ à? Khăn quàng cổ ấm áp của Tô Liễm, chỉ có một cái duy nhất."

Cố An Cửu chậc một tiếng: "Cũng có phải cậu ấy tự đan đâu, khoe khoang cái gì?"

Trì Vọng thuần thục xiên thịt, không sao cả nói: "Quan trọng là tấm lòng, tay của thầy Tiểu Tô nhà chúng ta là để giải đề, không phải để đan khăn quàng cổ, cảm ơn."

Lời này làm cả đám đồng loạt làm động tác nôn mửa, mọi người cười vang.

Tô Liễm hỗ trợ cầm mấy xiên thịt tươi đưa cho Lâm Diễn, nhớ lại vẻ mặt thất hồn lạc phách ban nãy của hắn, không hiểu sao cậu có cảm giác hoảng hốt sống sót sau tai nạn.

Không bao lâu, từ giá nướng BBQ đã bốc lên mùi thịt nướng thơm ngát, cả sân thượng ngập trong mùi đồ ăn. Bưng thịt nướng lên bàn, cả đám ngồi vòng tròn, mỗi người một lon Coca.

Trì Vọng mở đầu: "Hy vọng đêm Bình An mỗi năm, mọi người đều có mặt, không thiếu một ai."

"Ừ, không thiếu một ai." Hiếm khi Tô Liễm tiếp lời, duỗi tay chạm lon với hắn, ngửa đầu làm một ngụm.

Cố An Cửu cười sặc: "Anh Liễm trâu bò, uống Coca mà làm ra khí thế như uống rượu vậy.

"Lấy nước thay rượu, tôi không muốn để cậu ấy say nữa đâu." Trì Vọng cầm một que xiên đưa cho Tô Liễm, "Cái này ăn ngon."

Chương 48

Trì Vọng tháo một vòng khăn choàng cổ ra, quấn một đầu khăn lên cổ Tô Liễm.

Dưới ánh trăng, hơi thở hai thiếu niên giao hòa bên nhau, trong không khí rét lạnh mờ mịt một tầng sương mù mỏng, cánh môi khép mở, chỉ cần nhích lên thêm một chút là chạm vào nhau.

Thân cận quá, gần gũi đến độ có thể thấy rõ độ cong của lông mi, nghe được tiếng tim đập kìm nén, hình như là chút lý trí bình tĩnh còn sót lại trước khi làm càn.

Tô Liễm cảm giác được khoảng cổ hở ra dưới khăn quàng cổ bị nắm nhẹ lấy, mảnh da kia nóng rực muốn nổi lửa. Cậu đối diện với đôi mắt Trì Vọng, rõ ràng tối này không uống rượu, lại như ngã vào hơi say, cảm xúc lẫn nhau đều có chút mất khống chế.

Trì Vọng ngày càng gần hơn, chỉ một chút nữa thôi là chạm vào, trong nhà lại vang lên tiếng động.

Tô Liễm bỗng nhiên hoảng sợ, theo bản năng quay đầu lại, chiếc hôn kia liền dừng ở vành tai, nóng đến kinh người.

"Ba tôi trong nhà." Ngực Tô Liễm phập phồng, giọng ách đến độ nói không thành tiếng.

Lâu lắm không thân mật, cho dù chỉ đến gần một chút, tim đã đập mất khống chết.

Trì Vọng hơi cúi đầu, dán vào lỗ tai cậu bật cười: "Trễ vậy rồi, chú còn chưa ngủ, phá hỏng chuyện tốt của tôi."

Hắn mím môi, xúc cảm còn lưu lại trên môi, rất mềm, rất nóng.

"Thôi, cậu đi đi." Tô Liễm duỗi tay đẩy hắn ra, không hề dùng sức, chỉ đẩy hắn về hướng hẻm nhỏ.

"Thẹn thùng như vậy, sau này phải làm sao bây giờ." Trì Vọng khẽ thở dài một tiếng, bắt lấy cổ tay cậu, một lần nữa kéo vào lòng mình, "Tôi nhìn ra rồi, tâm trạng của cậu không tốt."

Bị vững chắc kéo vào trong lớp áo khoác đen, giống như linh hồn trôi nổi cả đêm, rốt cuộc cũng rơi xuống đúng chỗ.

Tay Tô Liễm lơ lửng giữa không trung, do dự vài giây, mới thong thả thu lại, ôm lấy Trì Vọng.

Hẻm nhỏ lại yên tĩnh, trừ tiếng gió thổi và tiếng tim đập, không còn nghe thấy tiếng gì nữa.

"Vì sao muốn gọi tôi lại?" Trì Vọng hỏi.

Tô Liễm còn sót lại chút lý trí cuối cùng, miệng nói dối lòng: "Muốn nhắc cậu đường về cẩn thận."

Trì Vọng cố chấp: "Lúc nãy cậu còn bảo đêm Bình An vui vẻ, giờ lại nói cái khác."

Hắn mơ hồ đã chạm đến cảm xúc hoảng loạn kia của Tô Liễm, nhưng không muốn lùi bước. Tính cách Tô Liễm quá nhạy cảm, chạm nhẹ vào là sẽ khiến khoảng cách giữa hai người họ khó khăn lắm mới kéo gần được lại bị đẩy ra.

Hắn vui vẻ phung phí thời gian dây dưa như thế với cậu, chỉ là không khí đêm nay quá tốt, đột nhiên lòng tham nổi lên muốn nhiều hơn.

Muốn đi sâu vào chốn hoang vu, trồng một gốc hoa hồng vĩnh viễn không điêu tàn trong lòng cậu.

"Trì Vọng, tôi không có cách nào miêu tả cảm xúc hiện tại của tôi với cậu, nhưng mà......" Tô Liễm ôm hắn chặt hơn, giống như trong đêm đông rét lạnh, cần nhiệt độ cơ thể cách một lớp áo lông của hắn mới có thể sưởi ấm.

Cậu ngừng lại vài giây, rồi gian nan tiếp tục: "Nhưng mà, tôi thật sự đang nỗ lực."

Trì Vọng thấy tim mình như bị đâm nhẹ, chua xót cực kỳ: "Được, tôi hiểu, là tôi qua nóng vội."

"Rất xin lỗi." Trong ánh mắt Tô Liễm nổi lên sương mù dày đặc, cảm xúc mới vất vả đè nén xuống lại lần nữa trồi lên.

Chương 49

Rất nhẹ, hoàn toàn không còn chút lạnh lùng thường ngày, còn chứa một chút thẹn thùng, nghe vào mềm mại. Trì Vọng mỹ mãn cười nhẹ: "Sau này cứ gọi tôi như vậy được không, tôi thích nghe."

Tô Liễm ừ một tiếng, quay đầu lại nhìn hành lang dài dần tối tăm: "Về trước đã, chúng ta biến mất một lúc lâu, mọi người sốt ruột đó."

"Có lạnh không? Mặc ít quá." Trì Vọng buông cậu ra, nhìn cái áo sơ mi mỏng manh của cậu.

"Không phải cậu cũng thế sao? Trước khi lên sân khấu còn banh rộng cổ áo ra, muốn cho ai nhìn hả?"

Nhớ lại cái áo sơ mi bung nút hồi nãy, lộ một mảng lớn màu da khỏe mạnh, Tô Liễm khó chịu trong lòng. Vì thế cắm tay vào túi quần, ai cũng không yêu, khôi phục lại dáng vẻ ngầu lòi ngày xưa.

"Cậu ghen à?"

"Tôi không có."

"Cậu sợ mọi người nhìn tôi."

"...... Tôi sợ cậu lạnh."

Trì Vọng cười gian xảo: "Cậu ghen, còn cài nút áo tôi lên tận cổ, không lộ ra tí gì."

Tô Liễm tức muốn hộc máu xoay người vào hậu trường, giọng lạnh lẽo: "Cậu phiền ghê, đừng có nói nữa được không."

Thấy hai người một thì vẻ mặt không tốt, một thì đuổi theo cầu hòa, nhìn rất giống vừa cãi nhau một trận.

Hậu trường vẫn cứ ồn ào nhốn nháo, tầm mắt mấy người chạm nhau, không dám nói lời nào.

Không khí quá xấu hổ, Cố An Cửu gian nan lên tiếng: "Anh Liễm, chúng ta mới diễn khá tốt mà, các cậu đừng cãi nhau. Hơn nữa tuy Vọng gia tự do phát huy tại chỗ nhưng cũng không tệ mà, thôi thôi, hòa khí sinh tài."

Trì Vọng: "............"

Tô Liễm: "............"

Kẻ phàm tục, chúng tôi đang cãi nhau lúc nào? Cái này gọi là ve vãn đánh yêu.

"Không, không phải phát huy tại chỗ." Tống Gia Từ nhỏ giọng cãi lại, "Tôi, chúng tôi tập luyện lâu rồi."

Lâm Diễn gật đầu cắm thêm một dao: "Chỉ là cậu không biết thôi, dù sao chuông kẻng cũng không có cộng dụng nhiều."

"Phắc, các cậu lại lén sau lưng tôi làm trò này, có phải muốn cô lập tôi không?" Cố An Cửu nghe thế thì tức giận, xắn tay áo lên, "Đánh một trận đi, tôi tức giận."

Lý Quốc Khánh không biết từ đâu nhảy ra đánh vào ót cậu: "Đánh cái gì mà đánh, lại muốn gây chuyện?"

Cố An Cửu xìu ngày: "Không ạ, tụi em đang giỡn thôi."

"Lấy nhạc cụ của các em về đi, Trì Vọng vác dàn trống Jazz lên kiểu gì thế, bự vậy rất chiếm chỗ." Lý Quốc Khánh chỉ vào dàn trống, biểu cảm hoang mang.

Trì Vọng lấy điện thoại ra: "Tìm đơn vị vậy chuyển là được ạ, để em gọi họ dọn về."

Lý Quốc Khánh gật đầu nói: "Ừ, dọn sớm đi, hôm nay diễn khá tốt, tối thầy dẫn cả lớp đi ăn lẩu, nhớ đến nhé."

Tô Liễm và Trì Vọng liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều thể hiện sự bất đắc dĩ.

Vốn định vừa mới xác định quan hệ, lại đúng lúc sang năm mới, là một cơ hội để hai người lãng mạn bên nhau, bây giờ không được rồi.

"Thầy ơi, không đi được không ạ?" Trì Vọng khom lưng thương lượng, "Hôm nay em có việc ạ."

Lý Quốc Khánh ngẩng cổ liếc hắn, cười lạnh nói: "Em không tham gia hoạt động tập thể? Nếu hôm nay không phải là hội mừng thì chính là thời gian tự học em biết không? Sao nào, mới an phận hai ngày đã muốn trốn học?"

Một đống lời rót vào lỗ tai, Trì Vọng không thể cãi lại: "Dạ, chỉ ăn một bữa cơm, em đi là được mà."

Hắn xoay người cầm lấy áo khoác bên cạnh khoác lên vai Tô Liễm, thuận tiện gọi dịch vụ vận chuyển. Chờ dọn xong mọi người quay về chỗ ngồi, tiếp tục xem chương trình năm mới.

Từ lần trước Cố An Cửu lòi đuôi thì không biết xấu hổ, bây giờ vô cùng kiêu ngạo làm càn. Cậu rung đùi đắc ý nhìn điện thoại, ra vẻ đắc ý một tay nắm mọi tin tức: "Ai nha, các cậu diễn xong mọi người phát điên rồi, tôi đọc cho các cậu nghe thử nhé."

[A a a, này mà không kết hôn là không xong với tôi đâu, tuyệt.]

[ Trời đất ơi, các cậu có nhớ mấy câu hát mà Trì Vọng tự thêm vào lúc cuối không, chữ đầu tiên của mỗi câu ghép lại là Tôi! Thích! Cậu!*]

(*: Nếu có bạn nào không hiểu chỗ này thì trong 4 câu hát mà Trì Vọng thêm vào, ghép chữ đầu trong QT sẽ là ta - hỉ - hoan - ngươi, hỉ hoan nghĩa là thích, thì trên lời bài hát mà mình để ở chương trước chữ 'hoan' được dịch thành 'sung sướng')

Chương 50

Sự hờn dỗi kẹt trong ngực không thể tiêu tan, Trì Vọng cũng biết mình hỏi về quá khứ là rất ấu trĩ, rốt cuộc thời buổi này trưởng thành sớm, yêu đương là chuyện bình thường.

Nhưng Tô Liễm thật sự là quá mức thành thạo, thành thạo đến mức làm hắn miên man bất định, càn oán giận tên người yêu cũ ngu ngốc kia hơn.

Rõ ràng trước khi xác định quan hệ, Tô Liễm sơ hở là thẹn thùng, cởi quần áo còn đỏ mặt, trăm triệu không nghĩ tới...

To gan như thế, cởi mở như thế.

Trì Vọng nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi đè cảm xúc xuống: "Thôi, tôi không hỏi nữa được chưa."

"Còn ngắm trăng không?" Tô Liễm duỗi tay quá, nắm lấy tay hắn lấy lòng.

Trì Vọng nhìn không trung đen nghìn nghịt, không còn tâm trạng: "Không muốn xem, xuống núi đi."

Hai người nắm tay im lặng xuống núi, toàn bộ quãng đường không nói gì.

Trì Vọng mặt vô cảm vào cửa hàng tiện lợi mua một bao thuốc lá và bật lửa, ngồi trên lề đường, rũ mắt cắn điếu thuốc.

Từ khi biết được tình cảm của mình, đã lâu lắm rồi hắn không hút thuốc.

Tô Liễm không thích, hắn không hề chạm vào nữa.

Chỉ là hiện tại rất phiền muộn, nỗi lòng loạn lắm, nói không rõ.

Tô Liễm còn chưa nói gì, hắn đã lên tiếng trước: "Chỉ một điếu thôi, hôm nay phá lệ, cho tôi ít phút bình tĩnh lại đã."

"Được, cậu hút đi." Tô Liễm đứng trước mặt hắn, hơi rũ mắt bất đắc dĩ nhìn hắn.

Biết trong lòng Trì Vọng đang khó chịu, mười mấy tuổi ngây ngô lắm, lại rộng lượng, lần đầu thích một người, hận không thể giành lấy hết những lần đầu của người ấy.

Gặp phải quá khứ như vậy, không ai có thể chấp nhận ngay lập tức được.

Biết làm sao bây giờ, người kia cũng chính là cậu ấy mà, Tô Liễm dù có giải thích cỡ nào cũng không nói rõ được.

Một tiếng lạch cạch, tàn thuốc đỏ tươi, sương mù lượn lờ thoát ra từ trong miệng, làm mờ gương mặt anh tuấn kia.

Trì Vọng cắn điếu thuốc, bình tĩnh hơn không ít, nhàn nhạt hỏi: "Có thể kể... kể về người yêu cũ của cậu không? Hắn là người như thế nào?"

Tô Liễm chớp mắt, mím chặt môi không nói chuyện.

Trì Vọng thở dài, khói thuốc phiêu tán trong không khí: "Ghen là thật, khó chịu cũng là thật, nhưng tôi tôn trọng quá khứ của cậu. Tôi chỉ muốn biết, là kiểu người nào có thể trở thành mối tình đầu của cậu, tôi muốn làm tốt hơn hắn."

Lời này nói rất chân thành tha thiết, Tô Liễm rốt cuộc chịu mở miệng: "Là một người rất trưởng thành ôn nhu."

"Đoán được." Trì Vọng gật gật đầu, lại nói, "Nghe có vẻ không tệ, vậy tại sao lại chia tay?"

Tô Liễm khựng lại, gian nan nói: "Bị bệnh qua đời, ung thư phổi, trẻ tuổi đã mất rồi."

Trì Vọng không ngờ đáp án lại như thế này, sửng sốt một lát mới mở miệng: "Đây là lí do trước giờ cậu không cho tôi hút thuốc uống rượu, nấu những bình canh cháo dưỡng sinh, dậy sớm rèn luyện?"

"Ừ, tôi hy vọng cậu khỏe mạnh bình an." Tô Liễm rũ mắt, gian nan đè nén chua xót dưới đáy mắt.

Trì Vọng trầm mặc, điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay đã cháy hơn phân nửa, gió thổi qua khói bụi tan đi. Hắn lôi cái bùa bình an đeo mỗi ngày trên cổ ra, đầu ngón tay lướt qua chữ thêu bên trên: "Cho nên cầu cái này cho tôi, cũng vì sợ tôi giống như người đó."

Tô Liễm gật đầu, hốc mắt phiếm hồng nhìn hắn.

Trì Vọng hút nửa điếu thuốc rồi vùi tắt, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao Tô Liễm trông lúc nào cũng nặng nề tâm sự, từng có một đoạn tình cảm sinh ly tử biệt như thế, có ai có thể dứt khoát bước ra được đâu.

Cũng hoàn toàn thông suốt tại sao sau khi mình tỏ tình, Tô Liễm rõ ràng đã động lòng như chậm chạp không dám bước vào một đoạn tình cảm mới.

--

Nhắc sương sương trước là đừng đọc lướt nha =]] miss thông tin ráng chịu ó 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật