[ĐN JJK] Bóng ma nhà Gojou

Chap 4: Ừ thì đại khái là chuyện đi học



Gojou Sayuri ghét phải đi học. Như một đứa học kém điển hình, cô ghét phải cắm đầu vào mấy cái bài thi vô bổ, mấy cái phương trình hack não mà chẳng biết học xong rồi thì để làm gì cho đời, mấy cái bài luận văn dài lê thê lết thết mà khi áp dụng vào thực tế lại bị người ta vả cho không trượt phát nào hay giá trị của học sinh bị quy chuẩn vào thứ hạng của nó.

Gojou Sayuri là kiểu người hợp với sự tự do bay bổng, hợp với những thứ lộ liễu không che giấu và mấy thứ đơn giản hơn.

Và để phù hợp với những cái lố lăng đó, chúng ta cần có một giáo viên có đủ chữ "nhẫn" để dễ dàng chấp nhận những cái lố lăng đến lố bịch đó của Sayuri.

- Trò Gojou, hãy giải thích cho cô biết tại sao trong bài kiểm tra văn vừa rồi em tả cái gì thế hả?

- Em tả con vật em yêu thích ạ! - Sayuri nhìn và tờ giấy kiểm tra 0 điểm của mình mà nói.

- Thế thì "nhà em có nuôi một con chó, con chó đó tên Gojou Satoru, nó cao khoảng 1m9 và có bộ lông trắng, tình hình là em rất ghét nó nhưng nhà em chỉ có nuôi một con duy nhất nên em phải yêu nó. Nói chúng là hết bài, em cúp tiết đấy ạ" là bài văn kiểu gì thế hả, trò Gojou?!!

Nakamura Namiko đang gặp một trường hợp rất đau đầu. Một học sinh cá biệt chưa hề có tiền lệ trước đây - Gojou Sayuri. Cô đã từng nghĩ rằng đây là một học sinh có triển vọng, từ khuôn mặt đến cách hành xử, cô bé này xứng đáng trở thành một nữ sinh nổi tiếng trong giới truyền thông nếu em muốn.

Cô đã từng nghĩ như vậy. Cho đến khi Gojou Sayuri lộ rõ con người mình. Đánh nhau, thờ ở với việc học tập, vô lễ, lười biếng, không hòa đồng với bạn bè, nghịch ngợm và trên tất cả, thái độ học tập của học sinh này thật sự là một điều tồi tệ.

- Không chỉ thế còn kì lạ và điên khùng nữa chứ... - lẩm bẩm trong cổ họng mình, Namiko nói tiếp - Lý do gì đã khiến em tả một con chó khùng điên như thể hả trò Gojou, còn Gojou Satoru là bố của em à?

- Không, đó là anh trai em - Sayuri đáp, trong khi từ từ xé bài kiểm tra của mình thành từng mảnh nhỏ - Em đã phân vân không biết tả gì trong bài thi thì ổng nói cứ tả ổng là được, em chỉ làm theo thôi.

- Và đề bài là tả con vật em yêu thích nên em cũng không lường trước được, nói chung thì đề thi năm nay cua hơi gắt so với tưởng tượng của em.

Câu trả lời của Sayuri đã vượt quá sức chịu đựng của một cô giáo bình thường. Namiko dường như muốn điên lên trước thái độ hời hợt này của đứa trẻ kia.

- Trò Gojou, thế thì tại sao em lại viết ngắn thế này?

- Vì ổng chẳng có gì đáng để nói ngoài chiều cao và bộ lông ra ạ.

Cuộc đối đáp kết thúc.

- Gọi phụ huynh lên đây cho tôi, nếu không thì miễn về.

Nakamura Namiko quyết định xả cơn tức này lên phụ huynh của cái đứa học trò bố láo này thôi. Cô nhất định phải dùng những vốn từ mà mình đã dùng để viết những bài luận văn trên mạng, ném vô mặt cái vị phụ huynh đã dạy ra một đứa con em như thế này mới được.

Đáp lại sự tức giận của cô giáo, Gojou Sayuri từ từ lấy trong cặp ra một cái điện thoại, bấm vào số điện thoại duy nhất trong danh bạ, máy được bắt ngay sau đó.

- Đầu trắng hả? Ở Kyoto à? Quà lưu niệm á? Ừ Matcha Warabimochi, loại đó khá ngon, không ngọt lắm đâu, thế thì mua đại mấy món có ở cửa hàng ấy, mua cái đắt nhất! Đằng này muốn ăn mấy món sang sang nữa, à... mua thêm cả kimono nữa, bên ấy nhiều nhà may kimono đẹp lắm. Mua rồi đặt về, có sao đâu...

- Trò Gojou, cô yêu cầu em vào chuyện chính đi - đỗ nghèo khỉ Nakamura tuyệt vọng khi nghe học trò nói chuyện với phụ huynh. Bây giờ thì ý chí quyết tâm đều bay biến.

- À vâng. Đầu trắng, đỗ nghèo khỉ Nakamura muốn gặp ông, về vụ gì hả? Bài thi, 0 điểm. Cho ông khoảng 5 phút, về nhanh.

Cúp máy.

- Phụ huynh của em sẽ đến sau 5 phút nữa, cô hãy chờ nhé.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật