[ĐN JJK] Bóng ma nhà Gojou

Chap 36: Bữa tiệc sặc mùi hôn nhân và chính trị



Gojou Sayuri ghét tiệc tùng, ghét luôn cả họp hành, ghét tất cả mọi thứ có liên quan đến việc lôi nhiều người vào một chỗ rồi nói chuyện hoặc cũng có thể là chửi nhau. Nhưng mà người ta thường nói "ghét của nào trời trao của ấy", bằng một cách nào đó, Sayuri ít khi có thể tránh được các buổi tiệc diễn ra như cơm bữa. Và một lẽ đương nhiên, cô nhất định phải vác xác đến cái nơi mà cô ghét cay ghét đắng ấy chỉ vì cô là một người nhà Gojou!

Khi chiến thắng thì tất nhiên là người ta sẽ ăn mừng. Quá rõ ràng là chỉ với riêng với sự góp mặt của Gojou Satoru, phe chú thuật sư đã chiến thắng một cách ngoạn mục với không một chú thuật sư nào phải hy sinh.

Mặc dù đám lâu la đã trốn thoát nhưng tên đứng đầu đã bị diệt trừ, ít nhất thì đối với đám cao tầng đây là một chuyện tốt, một tin đáng để bọn họ ăn mừng.

Ít nhất thôi, bởi vì ở trong một bữa tiệc nào đó, nơi một góc khuất nào đó. Hai đứa đại diện cho gia tộc Gojou đang dựa vào nhau ngủ như chưa bao giờ được ngủ kia kìa.

Ừ thì, sau cái chết của thằng ghệ- á lộn, thằng bạn, chú thuật sư mạnh nhất cũng chẳng có tâm trạng gì mà đi ăn mừng hay ăn tiệc, nhưng khổ nỗi là đứa em gái yêu "vấu" của hắn lại bị gọi hồn bởi hai vị thân sinh phụ mẫu với cái danh nghĩa rẻ rách là "lần ra mắt muộn", con nhỏ mắt xanh bị đá đến bữa tiệc lần này. Nực cười làm sao, hai người đó còn chẳng nhớ rõ mặt đứa con này, xem Gojou Sayuri như à một bóng ma của nhà Gojou, nay lại tỏ lòng tỏ dạ đày nó đi ăn tiệc!

Mà vị thiếu gia, thiên chi kiều tử đây biết thừa cái vụ "ra mắt muộn" kia chỉ là cái giẻ che đi một bãi cứt đúng nghĩa mà thôi.

Rõ ràng là bố mẹ sinh học muốn đày cái của nợ mang tên "đứa con thứ không mong muốn" ra khỏi nhà sớm bằng một cuộc liên hôn sặc mùi chính trị và tiền bạc!

Và cũng rõ ràng là Satoru phản đối điều này. Hắn thừa hiểu nếu hắn không ở bên cạnh, cái đứa giặc giời này sẽ làm ra mấy cái chuyện đáng sợ đến nhường nào. Thế nên, vì bảo toàn an nguy của nhân loại, anh ruột chấp nhận hy sinh thân mình một chút.

- Ô, Yuuta-kun cuối cùng cũng đến rồi à, mau lại đây, lại đây!

Nhìn từ xa, vị chú thuật sư đắc cấp trẻ tuổi bước vào thu hút bao ánh mắt của người khác, ấy mà ông thầy Gojou không ý tứ tí nào, hắn ta gọi lớn về phía Yuuta mà chẳng thèm để ý điều gì, cứ tự nhiên gọi vì "anh hùng của năm nay" đến bên cạnh mình.

- Ừ... cậu ấy sẽ đánh chết em đấy, thầy ơi! - Yuuta nhìn "quả mìn nổ chậm" mang tên Gojou Sayuri đang đặt đầu trên vai mình, ngủ ngon như một bé cưng, mồ hôi mẹ mồ hôi con của Yuuta thi nhau ứa ra.

- Không sao đâu mà, lúc mới dậy bé nó hiền khô luôn, nên là bảo vệ con bé một chút nhé, thầy có chuyện chút! - "Bà" mối Satoru biến mất trong vòng một phút, để lại đôi trẻ đã và đang mệt lử người vì phải dọn dẹp đống nguyền hồn còn sót lại của Getou Suguru trong trận chiến vừa rồi.

Okkotsu Yuuta mới chỉ là một thằng nhóc chân ướt chân ráo bước chân vào giới chú thuật sư nhưng cậu ta lại là một đặc cấp. Làm gì có gia tộc nào ngu ngốc đến nỗi bỏ qua một miếng mồi ngon như đặc cấp chứ? Ai ai cũng muốn được kết thân với mấy kẻ mang trên mình cái danh đặc cấp, bỏ qua việc những kẻ đó bất thường như thế nào!

Nhưng mà vị đặc cấp Okkotsu là một ngoại lệ, thật kì diệu thay khi mà cậu ta lại bình thường vkl như thế trong khi sống trong một đám đầy những kẻ bất thường: một chú thi, một chú ngôn với ngôn ngữ kì cục, một phế nhân và một kẻ bị bỏ rơi.

Okkotsu hòa nhập rất tốt với tất cả, một phần có lẽ là từ tính cách của cậu ta, phần còn lại, ừm... có thể là cậu nhạy cảm, thứ cảm giác mà cậu đã được rèn dũa từ khi còn sống trong một xã hội bình thường.

- ...

Lặng lẽ chỉnh lại tư thế sao cho cô bạn bên cạnh cảm thấy thoải mái nhất, Okkotsu Yuuta lia mắt đến tứ phía xung quanh, có rất nhiều ánh mắt đầy ý tứ đang hướng về phía cậu, hoặc cũng có thể là "quả mìn" đang để đầu trên vai cậu đây.

Một cảm giác căng thẳng kéo đến khiến dây thần kinh của Yuuta căng chặt. Cậu tự hỏi tại sao Sayuri lại có thể ngủ ngon lành trong tình trạng như thế này, siêu thật.

- À... ừm... cậu hẳn là Okkotsu-san nhỉ? Thật vui vì được gặp cậu! - Một gã đàn ông lạ mặt xuất hiện, với ánh mắt và mục đích không mấy tốt lành, gã bắt lời trước - Ừm... xin lỗi, đằng kia hẳn là tiểu thư của nhà Gojou đúng không nhỉ?

Giờ thì Yuuta hiểu vì sao vị thầy giáo kia dùng từ "bảo vệ" thay vì "trông chừng" rồi.

Bữa tiệc này chẳng còn đơn giản là một bữa tiệc ăn mừng nữa rồi. Nó giống như một cạm bẫy dành riêng cho cô tiểu thư nổi tiếng nhất giới chú thuật sư vùng Tokyo đây thì đúng hơn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật