[ĐN JJK] Bóng ma nhà Gojou

Chap 25: Đại khái là có thể tách ra được rồi!



Gojou Sayuri cuối cùng cũng đã có thể giải thoát khỏi việc lúc nào cũng phải kè kè bên cạnh Okkotsu Yuuta.

- Chà... nói sao nhỉ? Sau một tuần thì phía bên trên cũng đã tìm ra được thân phận của con nguyền hồn đã nguyền rủa hai đứa - Gojou Satoru nói khi đang ngồi ăn bánh kem, phía đối diện kẻ mạnh nhất là em gái ruột và thằng em rể mà hắn định sẵn.

- Một loại nguyền hồn khá cổ đấy, nó tồn tại từ thời Nara và có lối sống ẩn dật, thế nên chính xác thì bên ta không có nhiều thông tin về nó lắm...

Gojou lớn bắt đầu thao thao bất tuyệt để thuyết minh về con nguyền hồn mà chả ai đọc cái truyện này quan tâm tới.

- Bỏ qua vụ đó và vào thẳng vấn đề đi đầu trắng .

Sayuri với khuôn miệng nào bánh là bánh khó chịu ra mặt.

- Ăn từ từ thôi Sayuri - Yuuta nhẹ nhàng nhắc nhở cô bạn trước khi lấy khăn ân cần lau cho nhỏ.

Sau nhiều ngày sống cùng nhau, cuối cùng cậu bạn Okkotsu đã tự tôi luyện thành công kĩ thuật đút bánh cho cô tiểu thư nhà Gojou một cách trơn tru và hoàn hảo. Gojou đánh giá cao điều này, vì theo cái luật củ chuối mang tên "những việc mà em rể của Gojou Satoru cần có" có khoảng chăm lo việc ăn uống cho Sayuri.

- Từ từ đợi chút - Sayuri khẽ gạt cái thìa đầy bánh của Yuuta sang một bên và hỏi - Có cách giải quyết cái còng tay này không? Có hoặc không, đừng dài dòng.

- Này... Satoru onii - chan của em cũng biết đau lòng đấy nhé! - chú thuật sư mạnh nhất, chủ nhân của lục nhãn, người đàn ông có tất cả trừ cái nết aka Gojou Satoru đang cảm thấy bản thân sắp từ trần vì ăn cơm chó quá nhiều.

Sayuri: - Khùm hả ba nội?! (°ㅂ°╬)

- Thì cũng tạm là đã có cách giải quyết rồi, chiều này sẽ tiến hành gỡ còng, nhưng mà chỉ gỡ được thôi đó!

Lau mi đi em đừng buồn. Satoru quay lại với vấn đề trả lời thắc mắc của em gái hắn.

- Ý thầy là? - Yuuta khẽ nhăn mày.

- Thì... con nguyền hồn đó vẫn chưa được giải quyết đúng chứ? Và tất nhiên là lời nguyền đó vẫn sẽ tồn tại, ám vào hai đứa đấy - hắn nói với một nụ cười thích thú - Nói thật thì phương thức hoạt động của nó khá là thú vị.

Chú thuật sư mạnh nhất bắt đầu giải thích rõ hơn sau khi ăn đỡ một miếng bánh để hồi máu cho tâm hồn f.a đang bị tổn thương sâu sắc bởi đôi trẻ.

- Hiểu nôm na thì nó giống như là một dạng của liên kết linh hồn hay dây tơ hồng ấy. hai đứa sau khi gỡ được cái còng ra thì vẫn sẽ có một cái còng khác xuất hiện và tất nhiên nó cũng không thật sự đáng quan ngại trừ việc hai đứa có thể cảm nhận được tâm trạng và sự tồn tại của nhau. Nhưng mà nhìn chúng thì nó vẫn có vẻ như là hơi phiền phức nhỉ?

Người anh trai quay sang nhìn em gái mình - đứa con gái chắc chắn ghét việc phải bị gắn liền với một ai khác, hắn nở một nụ cười gợi đòn, thầm nghĩ liệu đây có là một tin tốt không.

- Tất nhiên rồi... - Sayuri không phủ nhận điều đó, giờ thì cô ghét cay ghét đắng mấy cái còng tay rồi.

Và càng tệ hơn khi bị gắn kết theo kiểu kì cục như thế với Okkotsu Yuuta.

- Thế, liệu nó có giới hạn khoảng cách của hai bọn em không ạ? - Yuuta cũng đã vô cùng tự nhiên khi lau cái mỏ ăn uống như shit của Sayuri. Con gái con đứa gì đâu mà không có miếng duyên dáng nào.

Nhưng vì Yuuta là một người rất rộng lượng bao dung nên cậu thấy chiếc miệng này dễ thương hơn dễ ghét.

Nhìn đứa em gái và thằng em rể định sẵn, ông thầy ngồi đối diện aka Satoru độc thân mắt cá chết nói:

- Gần như là không, hiểu nôm na là vậy

- Kém chuyên nghiệp quá - Sayuri và Yuuta cùng đồng thanh - Sao lúc nào cũng là "hiểu nôm na" vậy?

- Ờ thì... con nguyền hồn đó, ừm... khá là rắc rối và, như đã biết đó, chúng ta không biết quá nhiều về nó, thế nên cái gì cũng chỉ dừng lại ở mức nôm na thôi. Chứ ai biết gì đâu? (-3-)

Satoru nói bằng cái giọng chả có việc gì nghiêm trọng, và cái bánh thứ hai đã được xử lí xong xuôi đâu đấy.

- Thôi được rồi, mấy giờ thì bọn ông định phá còng cho bọn tôi? - Sayuri cũng đã sang đĩa bánh thứ hai.

- Khoảng 3h chiều... nhom nhom - Satoru đáp.

- Hiểu rồi... nhom nhom.

Okkotsu Yuuta: đúng là anh em ruột, dáng ăn cũng giống nhau nữa. ( ꈍᴗꈍ)

- Etou... nhưng mà em muốn hỏi một chút, hai người ăn nhiều như vậy không sợ béo lên sao?

- Hử? Béo á?! Không thể nào đâu! Lục nhãn có khả năng biến mỡ thừa thành một cục thịt lành tính đấy.

Ừ thì đại khái là lục nhãn rất tiêu tốn năng lượng .-.

- Vô hạn ngục có thể nuốt mọi thứ mà, không béo lên được đâu.

Bên này cũng vậy.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật