[ĐN JJK] Bóng ma nhà Gojou

Chap 24: Nakamura Namiko



Gojou Sayuri khi còn nhỏ, đã từng chỉ chấp nhận duy nhất một Gojou Satoru đã săn sàng mở cửa cho em, ít nhất là cho đến khi Nakamura Namiko xuất hiện trong thế giới nhỏ bé của em.

- Trò Gojou, em không về sao?

4 năm trước. Tại trường trung học cơ sở Futabe.

Nakamura Namiko bắt gặp đứa học trò mà cô ghét nhất ở cổng trường - Gojou Sayuri. Khi đó, thời tiết vào khoảng tháng 8, không có gió nhưng trời mưa không ngớt. Ấy mà đứa trẻ đó chỉ để đầu trần và cặp sách thì bị quẳng đi đâu không rõ, tóc thì cắt ngắn và khuôn mặt thì dán một đống băng cá nhân - kết quả của một cuộc ẩu đả nào đó.

- Đồ quỷ độc thân, biến dùm cho khuất mắt nhau cái - Sayuri nói với tông giọng khàn khàn và cáu bẳn.

Cô học trò thật sự đang tức giận. Trong khi lão anh ruột đi làm nhiệm ở đâu đó và lũ gia nhân ở nhà thì chẳng buồn đi đón em. 

- Được rồi, tùy thôi - Nakamura quỷ độc thân đã quá mệt mỏi khi cãi nhau với đứa trẻ này, thế nên cô quyết định bỏ cuộc.

Nhưng mà... hmmm... như thế hình như không được lắm thì phải?

- Ê, có muốn đi ăn ramen không? - Namiko vớt lại một chút tư cách cô giáo của mình khi đứng cạnh và che ô cho đứa học trò mà cô ghét nhất, nở một nụ cười, cô nói - Yên tâm. Cô bao!

- Đi!

Đứa con thứ nhà Gojou là một đứa trẻ yêu sự miễn phí và cũng là một kẻ yêu sự liều lĩnh.

Ngồi yên vị trong một quán ramen tồi tàn và cũ nát, Sayuri nhìn cô giáo chủ nghiệm bằng một ánh mắt không thể tin được.

- Nakamura ngu ngốc, ngươi định mời ta đến một cái quán tồi tàn và rách nát như thế này sao?

- Hả?! Cái gì chứ?!! Ăn nói cho đàng hoàng vào, đồ ngạo mạo mạn này! Quán ramen này rất ngon đấy nhé! Mau xin lỗi bác Yoshida mau!! - Namiko nói lớn với đứa học trò mất dạy và quay sang bác chủ quán xin lỗi - Ah... đứa nhóc này nghịch ngợm quá đi mất, cháu xin lỗi vì sự hư hỏng này nhé, bác Yoshida!

- Haha... Không sao, không sao, con trai mà, tinh nghịch một chút cũng tốt! Thằng em này của cô đúng là đẹp trai thật đó nha!

- Đồ kì cục, tôi là con gái đấy! - đứa nào đó không biết hối cải và nhìn thẳng vào mặt bác chủ quán rồi phán như đúng rồi.

- Nah! Trò Gojou!!

Cuối cùng thì Sayuri đã bị cốc đầu một cái rõ đau. Và còn được ăn một bát ramen siêu to khổng lồ và cũng rất ngon nữa.

- Heh? Thế là trò Gojou đây không có bạn sao? Thảm hại thật!

Sau khi thanh lí gọn hai bát ramen to tổ bố với hai phiếu giảm giá cuối cùng của Nakamura. Hai cô trò đã đi dạo cùng nhau sau khi trời đã tạnh mưa. Tối hôm đó trời có rất nhiều sao và cô giáo Namiko đột nhiên có một cuộc trò chuyện khá kì cục với đứa học trò mà cô ấy ghét nhất.

- Ta không cần có bạn, chỉ có kẻ yếu đuối mới cần có bạn thôi, chơi một mình và ăn cơm một mình còn vui hơn nhiều đấy - Sayuri ngạo mạn nói trong khi xoa xoa cục u trên đầu mình.

Bà cô này đánh đau thật!

- Đừng nói với cô là trò Gojou là một đứa phải đi ăn cơm trưa trong nhà vệ sinh và phải chơi với chính cái bóng của mình đấy nhé!

- Ta nói như thế lúc nào chứ hả?!

- Haha... cô đùa thôi mà! Nhưng mà ở một mình, thì buồn lắm đấy, nếu không phiền thì cứ thử tìm cô để ăn cơm trưa cùng xem, cô Nakamura tốt bụng sẽ đồng ý đó nha!

- Còn lâu ta mới đi ăn cùng cô, đồ kì cục!

...

- Ah! Sayuri!

Quay trở lại với 4 năm sau, vào một ngày đông của tháng 12. Nakamura Namiko và Gojou Sayuri gặp lại nhau. Có lẽ, đó là lần cuối mà "trò Gojou" gặp "cô Nakamura" của mình.

- Thế là Namiko sẽ mang họ của thầy Kobayashi sao?

Ngồi đối diện với cô giáo cũ của chính mình - người sẽ đi lấy chồng vào Giáng Sinh sắp tới. Sayuri bỗng nở một nụ cười mà có lẽ em đã chưa từng thử một lần trước đây, một nụ cười nhẹ nhàng và dịu dàng đến nhường ấy.

- Chúc mừng Namiko nhé!

Những tia nắng cuối cùng của mùa đông như phủ lên một lớp sương mờ kì ảo cho người bạn bên cạnh, Yuuta đã thấy một lớp sương mỏng dưới khóe mắt của cô bạn. Cậu chỉ im lặng, và nhìn Sayuri bình tĩnh ngay sau đó, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức cậu đã nghĩ rằng đó là do chính cậu tưởng tượng.

Nakamura Namiko đã chiếm mất một vị trí trong lòng Sayuri mất rồi.

Lòng cậu bỗng rộ lên một thứ cảm xúc khó tả. Một chút ngưỡng mộ, một chút hụt hẫng, một chút ghen tị và có lẽ còn có cả tiếng gọi của mùa xuân...









...

Việc gặp lại học trò cũ khiến Nakamura Namiko khá bất ngờ. Bởi vì sau khi con nhóc khó ưa Sayuri tốt nghiệp trung học cơ sở thì cô và nó cũng không còn gặp mặt thường xuyên nữa. Hiếm lắm mới có đôi ba khi chạm mặt trên đường phố đông đúc của Shinjuku hoặc có lúc là tại ga Shibuya.

Mặc dù hai cô trò vẫn giữ liên lạc và cũng đã uống vài bữa nhậu ra trò. Nhưng cả hai vẫn là người của hai thế giới.

Vô tình bắt gặp cô.

- Cô đã nghĩ sẽ không có người nào có thể bước vào thế giới của con nhóc này được đâu, cơ mà cô đã nhầm rồi nhỉ? - Namiko cười và nói bằng một giọng dịu dàng mà trước đây cô chưa từng thể hiện. Có lẽ đó là cảm xúc cuối mà cô dành cho lời chúc nhẹ nhàng của Sayuri.

- Yuuta - kun thật sự là một người rất tốt, nếu có thể, xin em hãy chăm sóc cho đứa trẻ này giúp cô, nó đã cô đơn quá lâu rồi và ở một mình ấy... cảm giác thật sự buồn lắm!

Nắm chặt hai tay của mình, Okkotsu Yuuta đã dõng rạc nói.

- Em sẽ làm, nên cảm ơn cô đã quan tâm cho Sayuri trong suốt khoảng thời gian trong quá khứ ạ! Em rất biết ơn cô...

Có lẽ, đó là một cú hích hoặc một món quà cuối cùng mà với tư cách là một người chị, Nakamura Namiko dành cho đứa em gái đáng ghét của cô ấy là Gojou Sayuri. Quãng đường tiếp theo của Sayuri, Namiko đã gửi gắm lại cho Okkotsu Yuuta, một người mà cô ấy mới chỉ gặp lần đầu.

Vô tâm thật! Còn chẳng thèm hỏi ý kiên của Sayuri chút nào.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật