[FANFIC | BJYX] [HOÀN] Bé con của Vương thiếu

Chương 6



Tiêu Chiến ngồi trong lòng hắn, mí mắt khẽ rũ xuống, bàn tay đặt lên khuôn ngực rắn chắc, giống như đang nhớ lại vết thương đã từng xuất hiện tại nơi đây, một lúc sau mới ngước mắt, hỏi:

" Đó có phải là người làm anh bị thương lần trước không?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra vài giây, lúc sau mới chợt nhớ ra ký ức đêm mưa hôm ấy.

Thực ra vết thương đó, hắn vốn không để tâm đến. Vương Nhất Bác trải qua hơn trăm năm, từ một đứa trẻ yếu ớt đến một Vương thiếu mạnh mẽ và ngạo mạn, trên cơ thể đẹp đẽ như khuôn đúc này đã phải chịu biết bao thương tích. Nhẹ có, nặng có, nguy hiểm tính mạng cũng đã từng có.

Thế nhưng, một người để ý đến những vết thương đó, một người đem chúng đặt vào trong tim, một người vì chúng mà quan tâm đến hắn, một người như thế, lại chưa từng xuất hiện.

Cuộc đời ma cà rồng rất dài, đặc biệt với một kẻ có sức mạnh lớn như Vương Nhất Bác, lại càng dài hơn. Vậy nhưng trải qua mấy lần vài trăm năm, có phải ai cũng sẽ gặp được một người như vậy, nguyện đặt tâm tư vào những kẻ được gọi là khát máu này?

May mắn thay, Vương Nhất Bác đã gặp được Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác khẽ hắng giọng, cố kìm nén rung động đang ngày càng mãnh liệt trong tâm trí, hơi lắc đầu:

" Không phải bọn họ."

“ Vậy sao?” Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve vết thương đã biến mất từ lâu, giọng nói trong trẻo của cậu tựa như viên đường nhỏ tan vào trong không khí khiến nó thật ngọt.

Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác ôm trọn lấy năm ngón tay cậu, thanh âm trầm ấm quẩn quanh vành tai nhỏ:

“ Ma cà rồng mạnh hơn con người rất nhiều, nhưng lại có một điểm chung.” Đoạn hắn dừng lời, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng luôn long lanh xúc cảm kia, chúng đẹp đến mức khiến đôi lúc Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân như đang xâm phạm vào thế giới của cậu, trong lòng thầm sợ rằng máu tanh từng nhuốm lấy con ngươi vô hồn của mình sẽ vấy bẩn những vì tinh tú trong thế giới đẹp đẽ kia. Vương Nhất Bác nắm lấy tay cậu, dán chặt vào lồng ngực, “Điểm yếu duy nhất là nơi này.”

Ma cà rồng mạnh mẽ là vậy nhưng vẫn có điểm yếu, đó là trái tim. Vậy mà Vương Nhất Bác lại nắm lấy bàn tay của một người mà hắn chẳng thể kiểm soát, đặt lên điểm chí mạng duy nhất ấy.

Tiêu Chiến rũ mắt, nhìn vào mười ngón tay kề cạnh bên nhau, lòng bàn tay cảm nhận từng nhịp đập trầm ổn, tựa như hai bàn tay ấy cùng nhau hạ một nét bút vững chắc xuống bản khế ước vô thời hạn.

Bản khế ước rằng, khoảnh khắc Tiêu Chiến bán linh hồn mình cho hắn, Vương Nhất Bác cũng nguyện trao mạng sống này vào tay cậu.

***

“ Công tước, tên thợ săn đó có vẻ không ổn.” Patrick cúi người hành lễ, chất giọng đều đều nay mang theo chút thành kính và phục tùng.

Người đàn ông ngồi trên ghế cao, khuôn mặt chìm vào bóng tối không rõ biểu cảm, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc.

“ Ồ, vậy sao? Không ổn thế nào?” Lời nói ra như thể ông ta thực sự ngạc nhiên nhưng thực chất giọng nói vang lên lại không có nửa điểm hứng thú, còn có một chút coi thường.

“ Năng lực của Sia không có tác dụng với hắn ta, thưa Ngài.”

Ngón tay vẫn xoay tròn chiếc nhẫn đỏ rực cuối cùng cũng dừng lại, Magnus ngồi thẳng lưng, hơi nghiêng người tựa cánh tay vào đầu gối nhìn về phía Patrick, nhướng mày hỏi lại:

“ Không có tác dụng?”

“ Đúng vậy, thưa Ngài.” Patrick hơi cúi đầu, trả lời. Kẻ hầu cận bên cạnh Hội trưởng Huyết Liệt tất nhiên không phải là kẻ tầm thường nhưng được giữ lại lâu như vậy cũng chỉ có Kay và Sia.

Kay là một thợ săn, gã không có năng lực đặc biệt nhưng sức mạnh thể chất lại vô cùng lớn. Tuy tính tình xốc nổi, nhưng gã đã ở bên Patrick hàng trăm năm nay, đủ để thấy ông ta xem trọng gã đến mức nào. Còn Sia, ả là một ma cà rồng thuần chủng mới sinh ra được vài chục năm, thế nhưng Patrick vẫn luôn muốn ả đi theo mình. Năng lực của ả là một vũ khí tối thượng, năng lực điều khiển giác quan, chỉ cần nhìn vào mắt người đối diện, ả có thể điều khiển mọi giác quan của người đó, từ vị ngọt đầu lưỡi cho đến cảm giác đau đớn xé rách ruột gan.

Magnus đứng dậy, bộ vest quý tộc ôm lấy cơ thể rắn chắc, đôi chân thẳng tắp sải từng bước xuống bậc, khoan thai bước đến trước bức tranh treo ở giữa phòng, cũng là vật trang trí duy nhất trong không gian trống vắng. 

“ Đó là lí do Bác giữ hắn lại bên người?”

“ Vốn không thể có lí do khác, thưa Ngài.” 

Căn phòng tăm tối một lần nữa chìm vào tĩnh lặng, Patrick dường như đã quen với việc này, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng của ông vẫn luôn nhìn vào tấm lưng rộng lớn phía trước.

Qua một lúc lâu, Magnus xoay người lại, đối diện với Patrick là đôi mắt nửa sáng nửa tối, ông khẽ nhếch mép, cất lên thanh âm trầm khàn:

“ Thật khiến người ta tò mò.”

“ Patrick, ngươi có thấy vậy không?”

***

Bắc Kinh đang vào giữa mùa mưa, để có một ngày nắng ấm như vậy thật hiếm có. Tiêu Chiến vui vẻ rời khỏi giường từ rất sớm, còn không kịp đi dép đã chạy sang gõ cửa phòng đối diện.

Cánh cửa đen lập tức mở ra, Vương Nhất Bác ngồi trên bàn, chống tay lên má nhìn người đang đứng trước cửa, khẽ cau mày:

“ Em hình như không hề đặt lời của ta vào tai đúng không? Chạy nhảy lung tung với đôi chân trần kia?”

Tiêu Chiến giật mình nhìn xuống chân, lúc này mới sực nhớ ra, cậu cong mắt, cười hì hì đi về phía Vương Nhất Bác, tự nhiên như gió mà nhào vào lòng hắn, thanh âm mềm mại xoa dịu khí lạnh quanh thân thể rắn chắc:

“ Cố tình để được anh quan tâm đó.”

Mùi cơ thể cậu nhè nhẹ mơn trớn chóp mũi hắn, không phải là một thứ hương đặc biệt, có chăng cũng chỉ là mùi nắng gió hong khô lớp vải mềm mịn, thế nhưng lại khiến hắn say mê đến vậy. 

Vương Nhất Bác ôm lấy eo cậu xoay nửa vòng, khẽ dùng sức bế cậu ngồi lên đùi mình, tấm lưng gầy dán sát vào vòm ngực. Hắn cúi đầu, mặc cho những lọn tóc nâu mềm lướt qua gò má, chầm chậm nói:

“ Không cần làm vậy thì ta vẫn sẽ quan tâm đến em." Vừa nói tay vừa vươn xuống cởi đôi dép trên chân mình lồng vào bàn chân nhỏ của cậu.

Người trong lòng ngại ngùng cụp mắt, hai chiếc răng thỏ cắn nhẹ môi dưới, vành tai bất giác hồng lên. Có lẽ dù cho có nghe hắn nói những lời ngọt ngào mười lần hay một trăm lần đi nữa, trái tim cũng vẫn mãi rung động như vậy.

Tiêu Chiến nhìn vào hai bóng đen mờ đang lồng vào nhau đổ xuống sàn nhà, khẽ ngước mắt nhìn lên phía trên, ánh đèn sáng chói chiếu đến khiến cậu bất giác nheo mắt lại.

Tiêu Chiến hơi động người, thoát khỏi vòng tay hắn. Vương Nhất Bác không nói, chỉ lặng lẽ nhìn theo.

Qua vài giây, môi mỏng chậm rãi cong lên, trong đôi mắt xám tro phản chiếu thân hình nhỏ bé đang cố gắng lê đôi dép lớn hơn gấp rưỡi bàn chân mình, bước về phía trước. 

Nhưng đến khi thấy năm ngón tay nắm lấy rèm cửa định kéo ra, Vương Nhất Bác nhanh chóng thu lại nụ cười, chỉ cần dùng một giây thôi đã đi đến bên cạnh, kéo người kia về phía mình, trầm giọng:

" Em định làm gì?"

" Mở rèm đó. Anh cứ suốt ngày dùng đèn thôi, vừa sạm da vừa tốn điện." Tiêu Chiến ngây thơ trả lời, móng thỏ lại một lần nữa vươn ra phía rèm cửa.

Vương Nhất Bác nghiến răng bắt lấy tay cậu, dây thần kinh trên trán giật giật vài cái:

" Da ma cà rồng không sạm được, ta cũng không nghèo đến thế."

" Nhưng mở rèm vẫn tốt hơn mà, hôm nay còn nắng nữa."

" Bé con, em quên ta là ma cà rồng rồi sao? Ta không thích nắng."

Lúc này Tiêu Chiến mới ngơ ra, để mặc cho Vương Nhất Bác đẩy mình lên giường cũng không hề để ý. Đến khi tỉnh táo lại liền phát hiện bản thân đã thành thỏ trong lồng từ lúc nào, cánh tay chắc khỏe chống sang hai bên, thân thể to lớn giam lấy cậu. 

Sống mũi thẳng tắp ngày một tiến lại gần, khẽ cọ vào cánh mũi cậu, hơi thở lành lạnh phả vào làn da. Không phải hai người chưa từng gần nhau như vậy nhưng tư thế nằm trên giường này là lần đầu tiên, vô cùng ái muội.

Nhưng ngay khi đôi môi mỏng kia dường như sắp hạ xuống đến nơi, người bên dưới đã nhanh chóng trượt người xuống dưới.

Vương Nhất Bác cau mày, vòng một tay xuống eo cậu kéo về chỗ cũ, không vui nói:

“ Sao lại tránh?”

“ Em…” Tiêu Chiến ngập ngừng, không dám nhìn thẳng hắn, qua một hồi lâu mới lắp bắp nói, “ Em muốn ra ngoài chơi.”

“ Không liên quan.” Vương Nhất Bác không hài lòng với câu trả lời này của cậu, ngón tay thon dài bắt lấy cằm cậu, không dám dùng nhiều lực, nhẹ nhàng xoay về phía mình, “ Ngại sao?”

Tiêu Chiến trợn mắt nhìn hắn, biết rồi còn hỏi. 

Vương Nhất Bác nhìn vào mắt cậu, biết rõ nhóc con này lại đang thầm mắng mình rồi nhưng lại chỉ đành thở dài, biết thì làm gì chứ, hắn vẫn chẳng thể đọc được suy nghĩ của cậu.

Cuối cùng Vương Nhất Bác vẫn quyết định không làm gì, để Tiêu Chiến ra ngoài chơi, dù sao hắn vẫn còn chút chuyện cần xử lí. Trước khi đi hắn dặn dò cậu rất kĩ nào là chỉ được đi quanh khuôn viên của căn nhà thôi, rồi lại dặn nhớ cầm theo ô che nắng. Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, đến khi sắp đóng cửa mới nhanh chóng quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại, cánh môi hồng hào khẽ mấp máy mấy chữ, anh nói nhiều quá.

Vương Nhất Bác không đáp lại, mi dày rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt nhưng rồi khóe môi lại không nén được cong lên.

Bé con của hắn, thật đáng yêu.

***

Căn nhà này của Vương Nhất Bác được xây sát bìa rừng phía Bắc, vậy nên cảnh sắc xung quanh không chỉ có cây mà còn có một khe suối nhỏ chảy bên mạn trái. Khuôn viên căn nhà rất rộng, có vườn, hồ bơi và một căn hầm để xe. 

Tiêu Chiến ngồi bên mép hồ bơi, đôi chân trần chìm vào làn nước mát, nhẹ nhàng chuyển động khiến mặt nước dập dềnh sóng nhỏ. Cậu ngẩng đầu, mắt nheo lại nhìn mặt trời tròn xoe đang chễm chệ tỏa sáng giữa bầu trời rộng lớn. 

Mẹ Tiêu Chiến là chủ một tiệm hoa nhỏ, bà rất thích nắng. Tiêu Chiến nhớ lúc còn nhỏ, mỗi đêm mẹ ôm cậu vào lòng, giọng nói của bà rất ấm, bà nói rằng cậu là mặt trời nhỏ đầy nắng của bà, và rằng bà yêu cậu đến nhường nào.

Tiêu Chiến hơi nghiêng người, năm ngón tay chụm lại với vào trong nước. Làn nước sóng sánh đọng lại giữa lòng bàn tay, ánh nắng chiếu lên mặt nước khiến nó lấp lánh từng hạt sáng nhỏ, in vào trong mắt cậu.

Bàn tay khẽ run, Tiêu Chiến chậm rãi nâng tay, cậu muốn nhìn rõ những hạt nắng long lanh đó, nắm chúng trong tay và rồi ôm chặt vào lồng ngực.

Thế nhưng càng nâng lên cao, nước lại càng vơi bớt, len qua kẽ tay chảy xuống hồ bơi, tí tách từng giọt nhỏ, mang theo chút nắng mà cậu cố giữ lấy. Tựa như năm ấy, mẹ nắm lấy bàn tay non nớt của cậu, hơi thở bà cứ ngày một yếu dần rồi cuối cùng lịm tắt. Bà đi rồi, mang theo cả ấm áp cuối cùng trong cuộc đời cậu.

Trong lòng Tiêu Chiến vẫn luôn hối hận, hối hận năm ấy bản thân chỉ là một đứa trẻ yếu ớt, chẳng thể làm gì khác ngoài việc khóc lóc giấu mình trong bóng tối. Cánh tủ quần áo hé ra một khe sáng nhỏ, Tiêu Chiến nằm đó, hai mắt nhòe nước run rẩy nhìn mũi kiếm sáng lóe lạnh lùng xuyên qua trái tim của người mẹ mà cậu yêu thương. 

Bàn tay trái chậm rãi cởi chiếc găng tay trắng muốt đã nhuốm máu tanh, chiếc nhẫn ngọc lóe lên sắc đỏ rực, đôi mắt nửa sáng nửa tối bình tĩnh nhìn thân thể của mẹ trượt dần xuống mặt đất, tất cả những điều đó, tất cả những vô tình và lạnh lẽo đó, Tiêu Chiến một giây cũng chưa từng quên đi.

Bóng đen bất chợt xuất hiện bên phía mép hồ đối diện, Tiêu Chiến theo phản xạ ngẩng đầu nhìn.

Người đàn ông mặc chiếc áo đuôi tôm ngạo nghễ đứng thẳng lưng, vương trượng quyền quý được nắm trong tay dựng trên mặt cỏ xanh mượt, viên kim cương sáng lên càng làm nổi bật chiếc nhẫn ngọc đỏ rực đan giữa ngón tay. 

Cậu từng nói với Vương Nhất Bác rằng cậu không có cha.

Trên đời này có ai sinh ra mà không có cha, Tiêu Chiến cũng vậy. Nhưng trớ trêu thay, kẻ độc ác hạ một kiếm lạnh lùng đó vào người mẹ lại chính là kẻ được gọi là cha ấy.

Tiêu Chiến ngước mắt lên nhìn, ánh nắng chói chang chiếu vào mắt, thế nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy rất rõ. Đôi mắt nửa sáng nửa tối của người đàn ông đối diện, lạnh lẽo đến mức nào.

Giống như năm đó.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật