Em ấy là của tôi! Đừng hòng giành!

7. Bí mật từ tương lai



Buổi sáng mà bọn họ ngày đêm mong ngóng cuối cùng đã đến, ai ai cũng đều nóng lòng muốn biết điều tên ranh con sắp tiết lộ, thế nên vừa mới có dấu hiệu sáng trời thôi, bọn họ đã trực tiếp tông cửa phòng Marvelous mà xông thẳng vào. Khung cảnh bên trong khiến cả năm nhìn đến ngơ người, một nhỏ đã gây sốc mà một lớn còn khủng khiếp hơn nữa. Ôi trời hai người có thông đồng không mà lại giống nhau đến vậy chứ? Tướng ngủ xấu hết chỗ chê, Marvelous thì nằm sấp dạng chân, còn tên nhóc thì nằm ngửa vắt ngang lưng Marvelous, cả hai vừa hay tạo thành một chữ thập hẳn hoi.

Ặc, ngủ vậy mà cũng có thể ngủ ngon được, nể thật sự luôn đấy!

Vì dậy quá sớm so với giờ sinh học, thế nên khi lôi ra đến khoang chính và bị đặt vào ghế, cả hai vẫn trong tình trạng lơ mơ, đồng điệu ngáp một ngáp dài.

"Tên?"

Bọn họ ném cho nhóc con một ánh nhìn nhẫn nhịn, cảnh tượng khá giống như đang ép cung.

Có điều tên "phạm nhân" này vẫn đang thay răng mà thôi.

"Dạ là Stone, Captain Stone."

"Ừm ừm!"

Đồng loạt gật đầu, nghe có chút quen nhưng nhất thời không nhớ ra.

"Ha ha..."

?

Năm con người mười cái mắt ngây ra, Marvelous sao lại bỗng dưng bật cười sảng khoái thế kia?

Hay là hắn ta vẫn chưa tỉnh ngủ?

Không, Marvelous hoàn toàn tỉnh táo, chỉ thấy giây sau con người lập dị ấy nhướng mày, trông rất chi là khiêu khích.

"Đá sao? Tên xấu chết đi được!"

Từ hôm qua hắn chính là đã nhịn nó lắm rồi, cơ hội trời cho như này mà không tận dụng để trêu ngươi thì đúng thật không phải Marvelous nữa.

Nhóc nhỏ lập tức cong môi, đáp lời Marvelous cũng rất thuận miệng: "Thì chính ba đã đặt chứ ai."

Người đặt tên cũng là ba, người chê tên cũng là ba, ba quả đúng là cái đồ cực kỳ khó hiểu!

"Ra là thế", "chẳng trách, chẳng trách...", "thảo nào...", "tôi biết ngay mà...", mỗi người ra vào một câu thể hiện cho quan điểm hết sức đồng tình với đứa nhóc, thiên hạ này quả nhiên chỉ có Marvelous mới nghĩ ra được mấy cái tên thần sầu kiểu đó!

Hự, có gì hơi không đúng...

Cả tàu lâm vào một khoảng êm đềm, sau ba giây an tỉnh là tất cả sự bùng nổ của cả thảy những người đang có mặt.

"Ôi trời đất, nó nói là ba, là ba sao???"

"Anh Marvelous, anh có con tự khi nào!?"

"Đã vậy nó còn lớn thế như này rồi, biết tự mình đi tìm ba luôn đấy!"

"Chúa ơi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?"

Gai đúng là không làm thất vọng với cái biệt danh thánh lố lăng, hắn ta quắn quéo trên sàn nhà, tỏ vẻ ngạc nhiên đến tột cùng, Tiến sĩ cũng về chung một đội với Gai, tích cực bộc lộ nghìn lẻ một sắc thái hốt hoảng, ngay cả người an tĩnh nhất là Joe hôm nay cũng không thể ghìm được biểu cảm, anh thoảng thốt ngồi phịch lên sô pha, đưa tay xoa bóp lấy thái dương, cảm giác bản thân sắp sửa choáng đến nơi rồi.

Ai đó ghì chặt mép ghế, trông cả bọn loạn cào cào thì gầm lên đúng một câu: "Đừng có mà nghĩ lung tung! Thằng nhóc này, tôi không biết!"

Marvelous sau khi nghe tin "sét đánh" từ kẻ không quen không biết đã nổi trận lôi đình, nay gặp phản ứng thoái hóa của đồng đội, chẳng khác nào càng mồi lửa cho trận cuồng nộ trong lòng, người ta tưởng chừng sắp thấy khói bóc ra từ đầu của Marvelous, eo ôi nhà sắp cháy lớn tới nơi rồi!

Luka vừa lướt qua đã thấy mùi sát khí nồng nặc, biết có giông tố ập đến liền vội vội vàng vàng chữa cháy: "Này nhóc! Con nít không được nói dối đâu đấy!"

Bé con nhíu mũi với Luka, phụng phịu xen lẫn ấm ức: "Hức! Ai mà thèm chứ!"

Cách nói chuyện cứng nhắc đậm mùi chợ búa của bọn họ hoàn toàn không thể đi vào lòng người, sao mà có thể thương lượng hay moi thông tin gì được chứ, đằng này đối tượng lại còn là trẻ con, mà đã là trẻ con thì lại càng phải ra sức mềm mỏng, nhỏ nhẹ, vậy nên như một lẽ thường tình, Luka bực dọc ngồi xuống ghế nhanh chóng đem nhiệm vụ cao cả này giao lại cho Ahim.

Ahim cười, nhẹ nhàng chỉ tay về phía Marvelous: "Em nhỏ này, sao em chắc chắn người đó chính là ba của em?"

"Ba của em thật mà! Chị không thấy ba Stone giống Stone sao?"

"..."

=  = Trần đời chưa bao giờ nghe ai nói cha giống con.

Ngôn ngữ của con nít vốn là không tài nào đỡ được mà.

Dứt câu, tên em bé nở nụ cười tươi hơn bao giờ hết hướng về "ba yêu dấu", nhưng trong mắt của Marvelous lúc này, nó đích thị đang muốn gợi đòn.

Marvelous hừ mạnh, giây thứ hai liền đứng bật dậy toàn thân mang áp suất thấp tiến về phía nhóc con.

Nhóc nhỏ như nai con cảnh giác được sói xám đang đến gần, lập tức cụp đuôi nép sau váy Ahim, miệng không ngừng thổn thức cầu cứu.

"Chị ơi cứu Stone đi, Stone nhất định sẽ cho chị thơm một trăm cái! Năn nỉ đó chị Ahim!"

Hơ hơ.

Rốt cuộc là ai được hời đây?

Quả nhiên, dưới mồm mép lanh lợi của tên oắt con này, Ahim của hắn vậy mà thật sự lại ở đối diện hắn dang tay che chở cho nó.

Marvelous cảm thấy đầu óc nóng ran, vô cùng không cam.

Gương mặt Ahim dưới ánh mặt trời pha lệ sáng sủa, nhất là đôi mắt có thể chứa cả ngân hà lấp lánh này, bao giờ cũng vậy, Marvelous trước ánh nhìn của cô không đến hai giây liền bị thao túng, vẻ mặt nghiêm nghị của hắn cũng vô thức mà bốc hơi luôn.

Marvelous hết cách, chỉ có thể khụy gối nữa ngồi nữa quỳ, vừa không phải đối diện Ahim, cũng vừa là ngang tầm với kẻ vu khống vẫn còn chưa thay hết răng sữa này đây.

"Này, anh không phải là ba nhóc nghe rõ chưa! Hừm, không giúp tìm được kho báu mà còn ở đây gây rối, muốn ăn đòn à?"

Bản thân đã cố nhu thuận bằng hết khả năng rồi, Marvelous hy vọng thằng nhóc này cũng nên biết điều một chút, đừng chọc cho anh tức nước vỡ bờ!

"Không phải không phải! Stone không có nói dối, chính ba đã bảo Stone đến để giúp ba cơ mà!"

"..."

Nghe tên nhóc nói một hồi mà đầu óc quay cuồng, não thì xoắn cả lên, tóm lại là rối như tơ vò chả ai hiểu mô tê gì cả.

Thấy tình hình không ổn, Tiến sĩ quay sang Ahim ra hiệu cho cô nàng xuất trận xong liền bực dọc lôi xộc Marvelous trở về với chiếc ghế thuyền trưởng.

Để một người dịu dàng mềm mỏng như con bé ra tay mới là đúng đắn, còn tên cộc cằn nóng nảy này chẳng được tích sự gì cả vẫn nên cất đi thì hơn.

"Marvelous cậu tránh xa thằng bé chút đi, cậu đang dọa nó sợ đó!"

Nhìn Marvelous vẫn còn đang ngơ ngác bị Tiến sĩ một đường lôi về, Ahim cảm thấy có chút buồn cười, thật tình thì cũng không đến mức như Tiến sĩ nói đâu, cô cảm nhận được thuyền trưởng đang rất xuống nước thỏa hiệp với nhóc rồi.

Ahim khom người, nhẹ nhàng xoa lấy đầu nhỏ: "Không cần sợ, bây giờ em nói rõ cho tụi chị nghe có được không?"

Nhóc con cười một cái rồi gật đầu ngay. Bọn họ đứng xung quanh thầm giơ ngón cái thán phục, người chuyên nghiệp ra tay quả nhiên có khác.

Sáu thân tập trung ngóng tai chờ đợi, ấy mà sự việc có vẻ vẫn không dễ dàng như thế...

Tên nhóc im lặng nhìn họ.

Họ im lặng nhìn tên nhóc.

Tên nhóc vẫn im lặng nhìn họ.

Họ kiên nhẫn im lặng chờ đợi tên nhóc.

Tên nhóc vẫn tiếp tục im lặng nhìn họ.

Kiên nhẫn sau năm phút lập tức bị bốc hơi sạch sành sanh, thằng nhóc quỷ này chả nhẽ muốn chơi họ một vố ư? Không nhịn được mà lườm nó một phát.

Nhưng mà giữa cái không khí tràn ngập mùi thuốc súng này, bỗng một âm thanh phá lệ vang lênh đánh bay cục diện.

Rất lạ mà cũng rất quen.

Ọt ọt~

Nhóc con gượng cười, chớp nhoáng bay người lên sofa lăn qua lăn lại lấy vài vòng, giấu khuôn mặt đỏ lựng như cà chua dưới lớp đệm bông mà lí nhí nói nhỏ.

"Đói bụng."

Hơ... Mọi người được một phen ngã nhào.

Cái tính nết này thì quả thực y xì Marvelous!

"Không nói thì không được ăn gì hết!"

Marvelous cao ngạo ngồi trên ghế, gay gắt phóng cho nó một câu cảnh cáo.

Nhưng có trời mới biết ngay lúc này bụng của hắn cũng đang đánh trống.

Đánh một cách dữ dội cuồng nhiệt.

Mà so với cơn đói sinh học, hắn cảm giác bản thân tức đến no luôn rồi. Và nếu cái hiện trường loạn thành một đàn này còn chưa dọn xong, hắn có ăn cũng chẳng thấy ngon miệng!

Ahim không đành lòng nhìn nhóc bị bỏ đói, đành nhanh chóng chạy vào bếp lấy ra một chiếc bánh mì nhỏ lót dạ.

"Đây em ăn tạm cái này, coi chừng nghẹn."

Bé con hai mắt thiết tha nhìn Ahim, cảm thấy chị xinh đẹp giống như thiên thần quá đi hà!

Mặc kệ ánh mắt như có thể bắn ra được chục viên kẹo đồng của bọn họ, nhóc con thành thục gỡ đi lớp giấy gói, sau đó không nhanh không chậm ngồi xuống sô pha ngoạm một ngụm lớn.

Mẹ đã dặn khi ăn không nói, nhóc là trẻ ngoan nên phải vâng lời mẹ.

Và nhờ ơn bà mẹ chưa biết mặt của nhóc, sáu bọn họ lại được dịp trương thây chờ cho nó ăn xong.

=  =

Bỗng dưng cảm thấy khả năng chịu đựng của hải tặc bọn họ hình như trâu bò hơn xưa nhiều rồi.

Nhóc con sau khi no căng cái bụng, bản thân như cây héo vừa được hồi sinh trở lại.

"Sự thật là ba Marvelous ở tương lai đã đưa Stone đến để giúp ba đi tìm kho báu, Stone đã làm theo đúng lời ba nhưng sao vẫn bị mắng?"

Giọng bé con non nớt như mèo, trưng cái má phúng phính đầy uất ức ra nhìn về phía Marvelous.

Thấy lời mình nói chưa đủ lay chuyển vị lạnh lùng cố chấp nhất trần đời kia, bởi "ba" là đang chống cằm, toàn thân đều là vẻ hờ hững ném về phía nhóc, trông có giống một người hiểu ra lời nhóc rồi không?

Hết cách thật rồi, đành vận dụng chiêu cuối cùng mà trước khi đi ba ở tương lai đã chỉ thôi.

Nhóc con một bộ không chờ đến giây sau liền lật đật chạy đến chỗ Marvelous, bộ dáng thật khiến người khác nhìn vào lập tức mủi lòng ngay, khó khăn lắm mới trèo được lên người thuyền trưởng.

Thành công đạt được cũng là nhờ Marvelous không cự tuyệt, nhưng mà cũng không tốt bụng đến nổi giúp đỡ Stone nhỏ một tay đâu, Marvelous suốt từ đầu chí cuối chỉ yên vị trơ ra cặp mắt cá chết lạnh lẽo nhìn nó.

Nhóc con tranh thủ thở phì phò, sau đó rúc sát vào tai anh mà thủ thỉ.

"Ba có phải là rất thích chị Ahim không?"

Marvelous cả kinh, giây sau cả người liền căng cứng.

Mà nhóc nhỏ như thừa biết phản ứng này của Marvelous, tiếp tục dụ hoặc.

"Là chính ba đã nói cho Stone biết đấy hi hi."

Marvelous mấp máy môi, nửa lời còn chưa nói ra lại bị nhóc nhỏ nhảy vào mồm.

"Và không được cho chị Ahim biết đúng chứ?"

Hay, hay lắm, nó nhảy luôn vào bụng anh đi guốc cộc cộc rồi!

Nhìn mà xem chiêu ba chỉ đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi này!

Ánh mắt hội khán giả từ xa vẫn luôn rơi trên người Marvelous, thu trọn hết từng biểu cảm khác thường của hắn nửa ngày qua, như giọt nước tràn ly, bọn họ không nhịn được nữa liền đập vỡ phòng tuyến xông đến chất vấn.

"Marvelous, thằng bé đã nói gì?"

"..."

"Mau xác nhận đi chớ, rốt cục nó có phải con của cậu?"

Ikari Gai trong lòng như có muôn ngựa phi nhanh, đợi người mà cứ sốt ruột không thôi.

"Anh Marvelous, anh làm mọi người hồi hộp quá."

Joe gật đầu đồng tình.

Ahim gật đầu đồng tình.

Luka gật đầu đồng tình.

Tiến sĩ gật đầu đồng tình.

Gai gật đầu tự đồng tình.

Marvelous vân vê hai ngón cái: "Thì..."

Lời nói ra một nữa đã ngừng, bọn họ như ngứa không được gãi, nhóc nháo một hai đứng bật dậy toàn thân gắt gỏng khó chịu: "Thì cái quái gì? Captain Marvelous cậu có phải đàn ông không, thường ngày cậu quả quyết thế nào sao bây giờ cứ rề rà một câu nói cũng không xong vậy hả??"

Marvelous nhìn quanh một lượt, ai nấy đều căng thẳng chờ mong, Marvelous vuốt mi tâm, đau đầu nhắm nghiền mắt.

"Một lời khó nói hết."

Bọn họ: "?"

Marvelous vẫn tiếp tục nhắm mắt.

Bọn họ: "!!"

Marvelous vẫn tiếp tục giả điếc.

Bọn họ: "!!?"

Ngay khi lòng kiên nhẩn sắp lụi tàn, núi lửa sắp sửa phun trào, bức tường ranh giới cuối cùng giữa nhẫn nhịn và bạo lực sắp sụp đổ, Marvelous nặng nề ờ một tiếng.

Marvelous nghĩ nói xong thì hẳn trong lòng chẳng còn lăn tăn gì nữa.

Nhưng mà không, ngược lại hắn cảm thấy các tế bào cảm xúc trong cơ thể mình sắp nổ nung rồi, hắn tuy thường ngày bậm trợn như con gấu nâu nhưng đứng trước thế lực to lớn của tình yêu, hắn chỉ là một cún con mới sinh thôi, vô cùng mong manh dễ vỡ.

Marvelous toàn thân gục ngã, chút mạnh mẽ còn lại chỉ đủ để dùng tay đỡ trán, cốt muốn che giấu khuôn mặt đang vô cùng bẽ bàng ngượng nghịu của mình, Marvelous rít sâu hô hấp, mong rằng cái cảm xúc chết dẫm này sớm trôi đi, tìm kiếm lại chút tôn nghiêm cuối cùng.

Thật sự đến chịu với khứa ở tương lai, có trăm ngàn lý do để chọn, sao cứ nhất thiết phải là chuyện "nhạy cảm" này chứ?

Chỉ muốn xuyên đến tương lai bóp cổ hắn một phát thôi!

"Hoan hô, cuối cùng ba cũng nhận ra Stone rồi!"

Quả nhiên khi hết giá trị lợi dụng, nhóc nhỏ chẳng thiết tha gì nán lại người Marvelous lâu hơn, lập tức nhảy xuống quay về làm cái đuôi nhỏ bám lấy Ahim.

Còn là trắng trợn công khai ôm lấy ôm để cô.

"Vui không chị Ahim, Stone vui quá đi mất!"

Mà Marvelous hiện tại chẳng còn hơi sức chia tách thằng con nhỏ, ngay khi xác nhận quan hệ xong thì từ giây phút đó nó chính thức thành quả bom nổ chậm trong tay anh rồi, chỉ sợ không khéo cái mồm quạ đó hét lên cho bọn họ biết thì toi.

Người ta thường nói sợ nhất cái gì thì cái đó càng đến thật nhanh.

Nhưng có nằm mơ Marvelous ngàn vạn lần cũng không ngờ được, nhanh ở đây được tính bằng một cái chớp mắt.

"À há Stone bé bỏng mau cho 'dì' biết mẹ 'cháu' là ai đi nào?"

=  =

Nếu như ánh mắt có thể biến thành dao, Marvelous chắc chắn đã phanh thây bà cô trước mặt ra thành tám khúc.

Còn Luka thì trực tiếp bỏ qua hai lưỡi đao nóng bỏng ấy, hả hê chờ đợi hồi âm từ nhóc bé.

Bom nhỏ còn chưa cầm nóng tay cứ thể mà sắp nổ một cú oanh liệt.

Marvelous bắn qua ánh mắt vô vàng từ không với con trai, nhưng mà trước mắt thì đã bị nó nói không với anh rồi, vì căn bản từ đầu đến cuối Stone nhỏ có nhìn đến anh đâu.

Nhóc con gõ gõ đầu chuyên tâm nghĩ ngợi.

"Cái này ba không có bảo nói."

Hừ, quả không hổ danh là con trai ta, thức thời lắm nhóc.

Đồng loạt xùy môi thất vọng, tưởng sắp được hóng một tin sốt dẻo giật gân phảng pháo lại sau bao ngày bị Marvelous áp bức, ai ngờ đã là một giuộc với hắn ta từ trước.

"Chán thế!"

"Nhưng nếu cho Stone đồ ăn thì Stone sẽ nói."

"..."

Bản lĩnh thì có nhưng kiên định thì không.

Chưa đầy một phút mà thằng ôn con đã xoay anh không khác gì chong chóng, đưa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Marvelous suýt tức nổ phổi.

"Trần đời có thằng con nào chỉ vì đồ ăn mà sẵng sàng phải bội ba mình không hả Captain Stone?"

Ngay khi Marvelous dứt câu, bọn họ từ trong lời anh không nhanh không chậm tạt giúp Marvelous một gáo nước mát lạnh.

"Còn không phải vì nó là con của cậu sao?"

"..."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật