Em ấy là của tôi! Đừng hòng giành!

26. Hồi ức tập sự (cuối)



Trên tàu Joe là người chuyên trách phần dạy kiếm cho cô, Ahim đánh cũng khá lắm, trừ mỗi việc nhấc không nổi thanh đao ra thì múa may như Joe cô làm được.

Vậy nên ngày đầu tiên, Ahim được thầy Joe ưu ái phát một thanh đồ đao hai lạng độc quyền để tập luyện, đấy là nói theo cách hoa mỹ, còn mà thực tế thì chính là que củi, ặc!

Thần thần bí bí suốt hai ngày liền, chẳng biết tên này làm ăn ra sao, cũng chẳng biết Ahim có tiến bộ lên không, còn chưa tính mở lời thì ngày hôm sau Joe đã chủ động hỏi bọn họ có muốn quan sát anh dạy học không, một kẻ có nhã hứng mời, một đám người vừa hay muốn hóng, kẻ tung người hứng quả là ăn ý, vậy nên buổi luyện kiếm phút chốc đã xuất hiện thêm ba giám khảo dự giờ.

Trông Ahim tập luyện, Joe khá lấy làm tâm đắc, lập tức quay sang hỏi bọn họ: "Sao? Thấy tôi dạy thế nào?"

Một lượt năm người đồng loạt gật gù: "Được đó! Gắn thêm dải lụa ở đầu thì tiết mục múa này còn đặc sắc hơn nữa."

"..."

Joe tặc lưỡi, giọng pha hết chín phần bất đắc dĩ: "Tôi đã thử từ đầu nhưng em ấy nhấc đao không nổi, thế nên mới để em ấy làm quen chiêu thức trước, mai sẽ đến phiên dùng đao."

Quả thật, sang đến ngày thứ tư Ahim đã được Joe cho tiếp xúc với đao rồi.

Trò đứng đánh thầy đứng xem tiêu tốn hết một giờ đồng hồ, nhưng Joe nhận định Ahim tiến bộ lên rất nhiều, cảm giác yên tâm bèn muốn mua thứ gì đó giải khát, bảo cô chăm chỉ lát anh quay lại.

Ahim vẫn miệt mài tập trung, thuận miệng gật gật dạ lấy lời anh, chẳng biết có thật sự là lọt tai không đấy!

[...]

"Ahim, em đâu rồi? Ahim!"

Vừa mới bỏ đi mười phút, quay trở về thì cái bóng nhỏ chẳng biết đã bốc hơi đi đâu, Joe chau mày, có chút lo lắng lớn tiếng gọi, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng gió thoảng vi vu vi vu, mà cái thanh âm trong trẻo cần được nghe thì dứt khoác im bặt, bất an ngày một to lớn, thấy không khả thi, Joe lập tức dùng mobirate gọi vào số Ahim.

"Alô Ahim!"

"Có Akase thôi được không? Hê hê, Ahim em ấy để quên điện thoại trên bàn ăn này."

"Sao chứ?"

"Lát nhớ bảo em ấy lần sau cẩn thận đừng quên nữa."

"Bảo cái gì mà bảo, em ấy mất tích rồi!"

"Hả hả???"

Joe vò đầu, anh rít qua kẽ răng, cố gắng bố trí câu từ cho xúc tích nhất: "Tôi đi mua đồ, lúc quay lại thì đã không thấy Ahim đâu, gọi em ấy thì cậu bắt máy, mau bảo thêm hai người kia đến đây tìm giúp tôi!"

"Được, sẽ nói ngay!"

Cuộc gọi chưa đầy ba mươi giây cứ như thế mà kết thúc, trong lúc đợi họ đến, Joe cũng không rỗi rảnh mà cố tìm Ahim thêm lần nữa, hi vọng có thể tìm ra cô nhóc, nhưng mãi đến khi đám người kia hì hộc chạy đến mà vẫn vô hồi đáp, thảo luận tốc biến sau đó mỗi người một ngã cùng chia ra đi tìm Ahim.

Marvelous thừa biết cô nhóc này chẳng thể đi được xa, thế nên thay vì chạy theo ba tên còn lại, anh thử chậm rãi đảo quanh một vòng khu luyện tập, đôi mắt tinh anh đầy sát khí quét qua không sót một ngóc ngách nào.

"AHIM."

"..."

"AHIM!"

"..."

"AHIM!!!"

"..."

Quá tam ba bận, sức chịu đựng của Marvelous vốn là tài nguyên có hạn, đã vậy còn là dạng tài nguyên cực kỳ dễ bốc hơi sạch sành sanh, chưa đầy hai giây sau, Marvelous trực tiếp gầm lên một tràng liếng thoắng: "Ahim, em đang thách thức sức chịu đựng của Marvelous này đúng không, còn không mau xéo ra đây nhanh!!!"

Thanh âm rợn người đến nỗi, cảm giác khi lời đã dứt thì âm cuối vẫn còn vang dập dìu đến chín tầng mây.

Và thật sự đã có tác dụng.

"Ai? Ai gọi tên tôi đó?"

Giọng nói trong trẻo vô tội của nàng thiếu nữ vang lên, thành công thổi bùng ngọn lửa nội tâm góp nhặt từ đầu đến giờ của Marvelous, không tìm ra thì thấp thỏm sốt sắng, nhưng tìm ra rồi thì chỉ muốn hành hình nó ngay và luôn, con ranh Ahim trời đánh!!!

"Còn dám hỏi à, phóng to con mắt ra mà xem ai đây? Xuất hiện cho anh NGAY... LẬP... TỨC!"

"Anh Marvelous là anh đó hả, có phải anh không?"

"Ngoài anh thì còn ai, em ở đâu? Giọng đây mà người đâu?"

"Em ở đây nè anh giúp em với, em gặp rắc rối to rồi!"

Marvelous chau mày, mắt vẫn không ngừng truy quét Ahim, Marvelous rít qua kẽ răng, nổi đóa xen lẫn lo lắng: "Bị làm sao? Ở đây là ở đâu? Anh hoàn toàn không nhìn thấy em!"

"Thế bây giờ đố anh em ở đâu nhá?"

"Em!!..."

Con nhóc này hay lắm, giây trước vừa nói là trong tình thế "rắc rối to" ấy mà giây sau lại còn tâm trạng đùa anh, đúng là gan cũng to bằng trời thật mà, Marvelous hít vào một tràng, tóm được đi rồi xem anh xử trí mềm thây ra sao!

"Anh không rảnh chơi với em, ra đây nhanh!!!"

Ahim hoàn toàn không màng ngữ âm cao vút của ai đó, vui vẻ tiếp tục chủ đề của mình: "Em gợi ý cho: ở một nơi rất cao."

Marvelous trầm mặt quay đầu nhìn lên ngọn cây, thấy con nhóc nào đó cười tít mắt.

"..."

"Anh thông minh lắm!"

Ahim biết thuyền trưởng lợi hại chắc chắn sẽ đoán được, thành tâm đưa ngón cái khen ngợi.

Được con nhóc này tán dương, Marvelous chẳng lấy làm vinh hạnh tí nào, vả lại càng ngày càng đen mặt.

"Ahim De Famille, em ở đây chơi có biết đám người kia sốt vó như thế nào không hả?! Trèo xuống!!!"

Ahim phồng má, đợi anh nói dứt lập tức phản bác ngay: "Em không có đi chơi, em đang chăm chỉ tập dùng đao thì bị trượt tay, sau đó nó xoay vòng vòng trên không rồi cắm tít trên ngọn cây, em trèo lên đây để lấy xuống mà!"

Marvelous day trán, cảm thấy thần trí nhất thời dường như đảo điên: "Ahim em đang mặc váy đấy!!!"

Kẻ kích động tột bậc, kẻ nhàn nhã như không.

Ahim ôm khư khư thanh đao trong lòng, vừa phủi bụi bám trên làn váy vừa giương mắt vô tội nhìn Marvelous: "Ai bảo chẳng còn cách nào khác chứ? Nhưng em mặc váy dài cực kỳ an toàn, anh yên tâm!"

"Yên tâm cái đầu em!! Còn không mau trèo xuống!?!"

Ai đó lúc này hệt như cái loa phát thanh di động, mỗi lần phát ngôn là mỗi lần âm lượng tăng thêm một bậc, Marvelous cảm khái sớm muộn gì cũng sẽ bóp chết con nhóc này thôi!

Ahim phút chốc hóa thành bé rùa rụt cổ, cô nàng cảm thấy bản thân vô cùng đáng thương, thuyền trưởng dường như rất thích mắng người, mà cô là chủ yếu thì phải T T...

"Em trèo xuống không được, em đứng đợi mọi người đến cứu đây!"

"Vậy nếu như không phải hôm nay anh tìm được em, em định sẽ thế nào?"

Ahim một giây cũng không cần nghĩ lập tức đáp dõng dạc: "Thì em tiếp tục đợi."

"..."

Ngốc nghếch, ngốc nghếch, ngốc nghếch không ai bằng!!!

Marvelous lặng lẽ rít sâu một hơi bình tĩnh tâm trạng muốn mắng người, lại nhìn lấy cái kẻ ngồi ngây ngốc trên cành cây kia, thật tình không tức phát điên thì không được mà.

"Vậy coi như anh chưa thấy gì cả, em đợi tiếp đi!"

"Ôi ôi anh đừng đi, anh đi thì ai giúp em xuống?"

"Chẳng phải em nói đợi sao?"

"Thôi mà thôi mà, anh giúp em với, em sắp trụ không nổi nữa!"

Marvelous không đáp, chỉ nhướng mày nhìn cô.

"Anh... anh rốt cục có nghe không đấy? Hu hu anh Marvelous, em sai rồi, cái gì em cũng sai, vậy nên năn nỉ anh giúp em xuống đất đi mà, đi mà..."

Ahim gào rú thống thiết, thật sự là muốn khóc đến nơi luôn rồi.

"Nhảy xuống."

"Dạ?"

Ahim còn tưởng mình nghe nhầm cơ, nhưng không ngờ âm giọng đều đều kia lại tiếp tục: "Nhảy xuống, anh đỡ em."

Bé rùa Ahim mím môi, nghe anh đề xuất xong thử nghệt ra mường tượng, sau đó lại nhìn thử xuống dưới ước lượng... ôi trời sao mà cao thế?

"Thời gian quý báu của Marvelous này không phải đứng đây để nhìn em ngắm cảnh."

"Có nhảy hay là không?"

Thấy con người trước mặt cô chính là mất kiên nhẫn đến nơi, Ahim khóc dỡ mếu dỡ: "... Em nhảy, nhưng mà anh nhớ đừng buông tay giữa chừng đấy!"

Marvelous chau mày đẹp, cao ngạo pha chút ấm ức chất vấn: "Trong mắt em anh là kẻ tệ bạc như thế à?"

Tu tu Ahim thật muốn gật đầu cái rụp vậy đó, anh thực sự là không đáng tin chút nào cả!

Nhưng cô thừa biết quản lấy cái miệng nhỏ của mình, lập tức lấp liếm sự thật ngay: "Không, không ý em không phải như thế, chỉ là anh có thể cam kết không buông tay giữa chừng được không?"

"Ha ha không chắc."

"..."

Cô có bao giờ nghĩ sai đâu! T T

Đồ tàn ác, tàn ác, Marvelous đúng là tàn ác quá đi mất! Con gái nhà người ta đã lính quýnh thế kia mà còn thừa dịp châm chọc cho được!

Nhưng có vẻ gọi Marvelous tàn ác vẫn còn quá nhẹ, nên gọi anh là hung thần siêu cấp hắc ám thì đúng hơn, không chỉ hù dọa, mà đến cả thời gian cũng không cho Ahim nghĩ.

"Không nhanh là đổi ý, mỏi chân rồi!"

Marvelous vừa nhấc chân đã thật sự dọa Ahim cuống lên, lập tức mếu máo níu kéo anh: "Nhảy, nhảy mà!!"

Thuyền trưởng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô hiện giờ, nếu anh mà rời đi thì biết đến bao giờ mới có người thứ hai tìm ra cô đấy chứ? Ahim không muốn tiếp tục bị treo dí trên đây đâu a!

Ahim trước tiên là quăng thanh đao xuống, vẫn có chút nhụt chí muốn từ bỏ, nhưng lúc bị ánh nhìn của anh cứa qua, Ahim rùng mình nhận ra còn có thứ đáng sợ hơn cả việc nhảy xuống, vậy nên nhụt chí lập tức bay sạch sành sanh.

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Ahim hít một hơi sâu sau đó liền gieo mình, Ahim mặc váy trắng, ngũ quan diễm lệ cùng mái tóc đen tuyền búi cao trông tinh khôi chẳng khác gì thiên thần giáng trần.

Nhưng mà là thiên thần gãy cánh.

Ặc, vì cô nào có biết bay!

Đón vật thể "đặc biệt" như Ahim, Marvelous đỡ được, nhưng rồi cả hai cùng ngã nhào.

"Ây!!!"

"Úi úi anh Marvelous!"

Ahim chân vừa tiếp đất chưa cần biết bản thân có đau hay không đã nhanh chóng bật dậy đỡ lấy tấm nệm chạy bằng cơm bên dưới: "Em nặng lắm anh có sao không?"

Ai đó hai giây trước còn tỉnh bơ dự định phủi áo đứng lên thì ngay giây sau sắc mặt lập tức biến đổi hẳn đi, một bên thì ôm lưng, một bên thì nhăn mặt, dáng vẻ đau đớn tột độ vô cùng vi diệu.

"Không... không xong rồi, lưng đau, đau quá."

"Anh Marvelous, anh sao rồi, anh chờ em, em đi gọi Tiến sĩ đến cho anh liền."

Marvelous chộp lấy Ahim, lắc lắc đầu khó khăn rặng lấy từng chữ: "Không kịp rồi, anh đau quá! Đau đến muốn chết quách đi cho xong!"

Sau đó Marvelous liền liên tục lấy tay đấm vào đầu mình, ngụ ý rõ ràng muốn nói "bây giờ đi chết còn sướng hơn", Ahim bên cạnh bị một màn trước mắt dọa đến rơm rớm nước mắt, cô ôm chầm lấy Marvelous, cố gắng dùng tay mình che chắn đầu cho anh.

"Đừng mà, đừng đánh nữa. Em xin lỗi, anh đau ở đâu em xoa xoa thổi thổi cho, Tiến sĩ sắp đến rồi, anh sẽ khỏe lại thôi!"

Hung thủ rõ ràng còn mếu máo hơn cả nạn nhân!

"Em khóc gì chứ, người đau là anh còn chưa khóc đây này!"

"Anh ngoan để em xoa cho, sẽ bớt đau mà."

Ahim muốn nói vài lời trấn an nhưng quả thực cái dáng vẻ trực trào sắp khóc đến nơi kia thì chẳng cho người ta chút cảm giác tin cậy tí nào. Khung cảnh hiện tại chính là bé con mít ướt bị ngã rõ rất đau, nhưng vẫn không quên trách nhiệm dỗ dành cún to lớn cũng bị ngã theo mình.

Nhưng mà Marvelous nào có phải là cún ngoan vâng lời, hắn rõ ràng là một con sói rất thích bắt nạt Ahim!

"Xoa không ăn nhầm gì đâu! Anh đau đến sống dỡ chết dỡ rồi đây..."

"Đỡ thật mà, anh tin em đi, ở hành tinh em toàn làm như thế!"

Marvelous trương ra nét nghi hoặc trong đau thương chớp mắt, bi đát mà hỏi lại.

"Có thật không?"

Thật sự diễn xuất vô cùng xuất sắc!

Ai đó trong lòng đang cảm thấy buồn cười không thôi, nhưng mà câu trả lời sau đó của Ahim khiến anh không thể nào cười nổi.

"Thật! Chỉ cần thoa nước bọt lên."

"..."

"Thật ấy, linh nghiệm lắm, anh phải tin em."

"..."

Khoé môi Marvelous giật giật, như thế mà cũng được sao trời?

Vốn là muốn âm thầm bài xích, nhưng cái âm thầm mà đồng chí Marvelous tự tin nghĩ đều đã rõ mồn một trên khuôn mặt, kín kẽ đến mức ai nhìn vào cũng có thể giả vờ nói với Marvelous rằng chẳng biết anh đang nghĩ gì đâu anh giai!

Ahim cũng không phải là cô ngốc, nhân sinh cô chỉ mù trong chuyện tình cảm, đằng này mặt anh lại sờ sờ hai chữ kì thị thế kia, sao còn có thể không nhìn ra đây?

"... Cái đó chỉ là lời truyền miệng lại thôi, nhưng mà chỉ xoa cũng đỡ thật, anh phải tin em chứ, anh đau ở lưng đúng không?"

Marvelous yên lặng chễm chệ nhìn cô nhóc rối rít, thấy Ahim đi vòng ra sau bèn tích cực châm lời vào: "Cẩn... cẩn thận... đấy! Lưng anh sắp gãy rồi! Em phải cực kì cẩn thận nhẹ tay có biết chưa?"

Y nói xong liền xoay mặt sang phía khác lén lút cong môi.

"Em biết rồi, biết rồi mà!"

Ahim quả thực đã bị mấy lời lí nhí suýt xoa thống thiết của Marvelous làm cho ảnh hưởng tâm lí vài phần, tay bất chợt cũng run run, ấy mà có nào ngờ cô còn chưa kịp chạm vào thì đối diện đã bật dậy với điệu bộ bình thản nhất có thể.

"Ô hay thật, hết đau hoàn toàn rồi này!"

Sau đó tích cực khua tay đá chân vô cùng uy tín: "Em xem! Khỏe ra rồi, Ahim thật lợi hại."

"..."

Kẻ tàn ác thì được sống thảnh thơi!

Mèo con xị mặt vì hóa ra bản thân bị lừa, Ahim ngồi bệch trên thảm cỏ, biết sức bản thân có hạn nên chỉ có thể thầm ngộ sát anh bằng ánh nhìn.

"Em đi tìm mọi người."

Thấy cô gái không màng bỏ đi một nước, Marvelous biết nhóc con này giận rồi!

"Ahim đợi anh."

Ahim không đáp, cũng không giảm tốc độ, đến nhìn anh một cái cũng chẳng thèm nhìn mà càng lúc càng đi nhanh hơn.

Marvelous phì cười chạy theo túm áo cô gái kéo lùi về sau: "Anh đi trước."

Ahim thấy thuyền trưởng này thật sự muốn đối đầu với cô rồi, bị anh kéo lại làm cô loạng choạng mấy bước, Ahim không phục nên chân càng bước nhanh hơn hòng qua mặt anh.

Ai đó giận dỗi, ai đó lại càng lấy làm niềm vui.

Marvelous cao to bước vài bước đã đuổi kịp, chẳng cần tốn một tí sức, lại tiện tay kéo cô lùi về phía sau: "Anh nói rồi anh đi trước."

Ahim giằng chặt nắm tay, hít vào một tràng rồi lại dốc sức đi vụt qua anh.

Nhưng y như rằng qua mặt chưa được ba bước lại bị con người cao hơn cô một cái đầu túm lại: "Đừng cố cãi lời người lớn."

"..."

Ahim bất lực từ bỏ việc đua với người này, vì anh ấu trĩ, còn cô thì không. Đôi bốt màu be dừng lại, đợi anh đi xa mới thả chậm cước bộ.

Vốn tưởng lần này mọi thứ đã về đúng quỹ đạo nhưng được một khoảng bên tai lại vọng đến tiếng bước chân, Ahim lần nữa bị kéo về phía sau: "Chân ngắn như em không đua lại anh đâu!"

Marvelous ấy mà lại xuất hiện từ trong bụi rậm, hai tay đút túi ung dung bước qua mặt cô.

"..."

Ahim ngớ người, nhìn anh bằng ánh mắt vừa uất giận nhưng cũng vừa cạn ngôn đến cực độ, anh chơi tới nước này với cô luôn ư? Rõ ràng là đợi anh đi khuất bóng cô mới bước đi, có nào ngờ anh biến mất là vì đã rẽ vào tán cây bên đường để ẩn trốn, cốt là đợi Ahim lướt qua để lại tiếp tục bông đùa, hơ hơ, anh tưởng mình đang đóng vai rùa và thỏ à?

Chọc ghẹo lính mới là thú vui của lãnh đạo hả? Người gì đáng ghét thế không biết!

Ahim nhíu mày, thầm mong ai kia vấp cục đá.

Đối với chiếc tân binh đầy tận hiếu này, Marvelous ấy mà lại có niềm hứng thú đặc biệt mới ghê, anh tặc lưỡi, con bé công chúa kia trông vậy mà giận dai phết, chỉ đùa xíu thôi có cần dỗi luôn một mạch như thế không?

Ngoái đầu lại nhìn mới phát hiện bản thân lần nữa "được" dẫn trước cả chục bước, Marvelous phút chốc lại đảo về, đối diện nhóc nhỏ sau đó hất cằm: "Đi đi, lần này anh muốn em đi trước."

"..."

Ahim đi trước thì đi trước, cô lại sợ anh chắc? Tuy nhiên được vài bước chân, cô một lần nữa lại bị túm cổ.

"Nghĩ lại rồi, hai đứa mình đi chung đi."

"..."

Ây dà Marvelous gặp phải ca khó rồi, nhân sinh anh thích chọc nhưng mà tuyệt nhiên không muốn bị nhóc con xinh đẹp này từ mặt đâu.

Chậc, người gì mới chạm một tí đã dễ dỗi thế không biết!

Marvelous hắng giọng, sau đó nhẹ nhàng lân la: "Buổi tối có muốn ăn đùi gà không?"

Ahim nhíu mũi quay sang nhìn anh dò xét.

Marvelous cong khóe môi, mèo con bề ngoài vẫn cố xù lông nhưng bên trong đã có dấu hiệu xiêu lòng rồi!

"Cho em phần của anh."

Xinh đẹp gật đầu một cái rụp: "Chốt, quân tử nhất ngôn!"

Marvelous: "..."

Trước màn thay đổi sắc thái một trăm tám mươi độ, bất giác Marvelous cảm thấy bản thân hình như bị cho vào tròng.

Khóe môi không kiềm được mà giật giật: "Em đợi ngày này lâu lắm rồi đúng không hả?"

"Anh từng bảo giang hồ khắc nghiệt, phải biết chộp ngay cơ hội."

"Cái đồ con nhóc quỷ nhà em!"

Trước khi đợi người trước mặt nổi cơn thịnh nộ mà hành hình mình, Ahim đã biến nhanh về phía trước.

"Ấy? Mọi người đi đâu cả rồi?"

Ahim ngẫn ra, nhìn bãi đất đến cả một cánh muỗi còn chẳng tìm thấy nói chi đến người ta bằng xương bằng thịt.

Nhưng mà Marvelous rõ ràng bảo mọi người ở đây, lý nào anh lại đi lừa cô?

Rất nhanh năm giây sau sải chân dài của Marvelous đã đuổi kịp đến nơi, cũng thừa biết nhóc con kia đang thầm chất vấn mình.

"Còn không phải vì chạy tối mặt tối mũi tìm em? Xem ra vẫn đang tiếp tục tìm đấy!"

"Vậy em phải gọi báo một tiếng mới được!"

"Đúng rồi gọi thử xem."

Ahim sờ vào túi phút chốc giật mình, sau đó ngạc nhiên sờ khắp người: "Oái... oái...??!"

Marvelous khoanh tay ung dung: "Gọi đi sao em không gọi?"

Ahim hơi hoảng, cố lục kỹ trên người một lần nữa.

"Đâu... đâu rồi... điện thoại???"

Marvelous một cái cũng không thèm liếc mắt, chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần nhưng mồm miệng vẫn cứ không ngừng réo hối.

"Nhanh lên nhanh lên, ruột gan của đám người kia nóng sắp chín hết rồi đấy! Gọi nhanh đi Ahim!!!"

"Anh Marvelous ơi, hình như, hình như điện thoại em bỏ quên ở tàu rồi!"

"Ồ, vậy sao?"

Tông giọng Marvelous bình tĩnh ngoài dự liệu, hoặc nói đúng hơn là hiền hoà đến sởn gai óc, đây có thể coi là điềm báo bình yên trước giông bão không?

"Vâng!"

Ahim vâng một tiếng lập tức làm Marvelous mở mắt, sau đó núi lửa liền phun trào, Marvelous cũng tuông ra một tràng liếng thoắng: "Em hay nhỉ? Đến bây giờ mới biết mình quên? Đồ anh trao em tùy tiện nói quên liền có thể quên? Có biết thứ đấy quan trọng cỡ nào không?? Khẩn cấp cỡ nào không!? Nếu không phải hôm em chỉ là bị treo trên cây mà gặp nguy hiểm thật thì thế nào?? Em lấy gì để liên lạc?? Lấy gì để bọn này tìm ra em đây hả???"

Thuyền trưởng càng nói càng hăng, mà càng hăng lại càng nói, càng nổi giận đùng đùng. Ahim bị mắng đến phủ đầu tự cụp đuôi ăn năn, lặng lẽ đợi anh phát tiết xong xuôi mới rụt rè thử hỏi.

"Anh Marvelous..."

Ai đó vẫn mặt mũi đen kịt: "Gì?"

"Bữa tối em có tận hai cái đùi gà, cho anh cả nhé?"

"..."

Lời Marvelous định nói lập tức bị nghẹn ứ lại cổ, anh không ngờ con nhóc lại dùng chính chiêu này, chậc, áp dụng bài học nhanh ghê gớm đấy!

Liếc mắt trông sang liền gặp ngay ánh mắt mèo con long lanh hối lỗi, Marvelous hừ lạnh.

"Không đủ."

Thật ra cũng chỉ là tùy ý làm khó, Marvelous chẳng trông mong gì vì anh biết mèo nhỏ đã bị anh dồn đến chân tường rồi, ấy mà lần này ngỡ ngàng ở chỗ, mèo nhỏ còn có thể nhảy qua tường, Ahim mím môi, dứt khoát nói: "Vậy em sẽ trộm thêm của chị Luka cho anh."

"Khụ, ả đó nghe được lời này chắc chắn sẽ bóp chết em."

Vẫn còn đỡ hơn bị anh bóp chết, Ahim rưng rưng tự nhủ thầm, anh nghĩ bản thân mình lương thiện lắm sao quý ngài Marvelous?

Marvelous bị chọc cho cười, vậy nên cũng bỏ qua cho lần này, anh đưa lại điện thoại cho Ahim nhắc nhở: "Còn giờ thì nhanh đi!"

Ahim nhận được liền ấn gọi ngay.

"Al..."

"A ê cái gì nữa, người đang ở đây!"

"Chị Luka, anh Joe, anh Tiến sĩ!"

"Em rốt cục đã chạy đi đâu thế Ahim? Bọn anh lo lắng cho em chết đi được!"

"Vì tìm em mà lượn hết cái thị trấn này hai lần rồi đấy!"

"Các người tìm dưới đất thì sao mà thấy được, người ta vốn trên ngọn cây mà!"

Ahim: "..."

Bọn họ: "..."

Joe nhíu mày, bất giác não bộ như giá treo đang giăng một tràng dấu chấm hỏi: "Ahim leo lên cây làm gì chứ? Anh bảo em luyện đao mà!"

Ai đó mím môi đáng thương thuật lại: "Anh Joe, em nghe lời anh tập luyện nhưng không ngờ đao bị trượt tay văng lên cây mất, em liền chạy theo tìm về, nhưng mà khi trèo lên xong thì lại trèo xuống không được... cuối cùng được anh Marvelous cứu."

Nghe đến đây Luka bỗng dưng bật cười choàng tay ôm lấy em gái nhỏ: "Vậy là em vừa có một cuộc xốc lại tinh thần từ Marvelous vì hai tội danh nhỉ?"

Tiến sĩ xoa cằm, thông thái tiếp lời Luka: "Tội trèo cây và bỏ quên điện thoại."

Ahim to mắt ngỡ ngàng: "Ơ sao mọi người biết?"

"Ha ha, còn ai hiểu tính thuyền trưởng hơn bọn này chứ?"

Marvelous cũng chậm rãi chen vào một câu: "Ha ha, còn ai hiểu cảm giác bị treo giữa khoang hơn bọn này chứ?"

"Khụ khụ... Nhưng mà lần sau nhớ mang theo điện thoại đấy! Gọi không được cho em bọn chị sốt ruột lắm có biết không?"

Lời Luka vừa dứt, ai đó lạnh lùng nhả ra bốn chữ nặng trịch: "Không có tính tôi."

"Rồi rồi, cậu là thuyền trưởng lạnh lùng, Marvelous không sốt ruột, Marvelous không quan tâm ai hết, Marvelous không nhận ra mình xỏ lộn giày của tôi luôn!"

Marvelous nghe xong trợn mắt nhìn xuống dưới chân, ngỡ ngàng phát hiện bản thân đang mang giày của Tiến sĩ...

Nói không bẻ mặt thì là nói dối!

"Nhầm một tí, nhưng hai chuyện này không có liên quan."

Vẫn là chất giọng lười biếng lạnh nhạt đều đều cất lên, Marvelous cứu rỗi hình tượng bằng một câu phủ định đầy chắc nịch, thành công làm nụ cười của đám người kia tắt ngóm, hoặc ít nhất là chỉ dám lén cười thầm.

Chỉ cần mình làm quan đủ to, cả thế giới muốn thở cũng phải xem sắc mặt mình.

Minh chứng rõ ràng cho câu nói nặc mùi quyền lực ấy còn kẻ nào có thể phù hợp hơn cái tên đầy sáng giá Captain Marvelous đây?

"Rồi cậu tính bao giờ đổi lại?"

Tiến sĩ nói trong sự bất lực, hất chân về phía Marvelous, ý ám chỉ "mang giày của cậu khó chịu chết được".

"Ngay bây giờ."

Marvelous đổi giày xong thì uy nghiêm trăm phần trăm cũng được lấy lại, lạnh lùng bỏ đi một nước, trước khi khuất dạng còn không quên quẳng cho đám người ở sau một ban bố tiêu sái.

"Lần sau ai ra ngoài còn để quên điện thoại sẽ phạt nhịn cơm tối."

Joe nhìn Tiến sĩ, Tiến sĩ nhìn Joe, buồn cười đồng thanh ồ lên một tiếng, hôm nay lại còn ban thêm luật mới cơ đấy, dạo gần đây hình như thuyền trưởng đáng kính của bọn họ rỗi lên rất nhiều.

Nữ cường tặc lưỡi, không nhịn được mà cười phá lên: "Ha ha, cứ thích làm khó bản thân cơ!"

Luka biết nhóc con bên cạnh sẽ không hiểu, vì thế cố nén cười quay sang giải thích.

"Bình thường có hắn ta quên chứ ai."

Ahim...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật