Em ấy là của tôi! Đừng hòng giành!

25. Hồi ức tập sự (1)



Thời quá khứ khi còn làm hải tặc tập sự của Ahim thật sự vô cùng rúng động, nếu mà đem biên thành kịch thì nhất định sẽ trở thành truyền kỳ trong truyền kỳ, tại sao ư? Vậy thì phải ngồi xuống nhâm nhi tách trà rồi hẳn nghe tiếp. Ai cũng biết cô nàng xuất thân là công chúa, dòng đời đưa đẩy đến làm hải tặc, rồi lại được đích thân thuyền trưởng danh bất hư truyền nhận làm môn đệ đích tôn. Quá trình tu luyện phải nói là đầy đau thương và nước mắt, lên núi đao xuống biển lửa gì đó là chuyện tiên quyết vô cùng thường tình ai nghe cũng chán. Nhưng phần đặc sắc thì luôn nằm ở đoạn sau, chính là trong vô vàng đắng cay ấy vẫn không ngớt tiếng cười và đôi lúc còn là những câu chuyện ngọt ngào đáng yêu, cũng có câu chuyện đã làm nên tên tuổi Ahim ngày hôm nay.

Ôi sao mà ngồi nhắc lại vẫn cứ như vừa trải vào hôm qua ấy nhỉ?

Ahim luyện súng xong nhưng không chịu về mà loay hoay trên đất tìm cỏ bốn lá, ráng chiều đã vẽ một vệt dài trên trời, báo hiệu giờ cơm cũng gần điểm, ấy mà con nhóc nọ dường như chẳng để tâm, vẫn chăm chăm soi sét từng đám cỏ, làm ai đó đứng kế bên không nhịn được cười châm biếm.

"Cái đó đúng là trò trẻ con."

Ahim xoay lại, nhíu mũi làm mặt xấu nhìn Marvelous tỏ vẻ không cam, một thảm cỏ rộng lớn như vậy, không lý nào cô lại không thể tìm ra!

Và cãi thầy thì núi đè.

T T... Ahim cuối cùng vẫn là ủ rũ trắng tay cùng anh trở về. Cả đoạn đường, không chỉ thất vọng vì bản thân không tìm được bùa may mắn, lại còn bị Marvelous cười lấy không thôi, oa, cái cảm giác vừa buồn bực vừa ngượng chín mặt này có ai đồng cảm với cô không chứ?

Ahim bỏ cuộc, tìm cỏ bốn lá chẳng khác nào đang mò kim đáy bể, như bắt sao trên trời, mà cô thì sức người có hạn. Tưởng chừng công cuộc tìm cỏ chóng nở chóng tàn tan vào mây khói, ấy mà thật không ngờ sáng hôm sau Ahim phát hiện trước cửa phòng xuất hiện một trang giấy gấp, cô mở ra xem, bên trong có hai chiếc cỏ bốn lá xanh mướt vẫn còn vươn chút hơi sương.

Chỉ số vui vẻ vốn đang ở ngưỡng âm phút chốc nhảy đến dương vô cùng, Ahim cười tươi hớn hở, không cần đề tên cũng biết là của ai mang đến rồi, cô nhỏ không ghìm được phấn khích mà vội vàng chạy đi tìm người.

"Anh Marvelous cảm ơn anh ạ! Anh tìm sao mà siêu thế? Suốt chiều hôm qua em tìm mãi mà không thấy lá nào luôn!"

Vị cao ngạo nào đó đang phóng phi tiêu trong phòng khách, nghe tiếng bước chân cùng ngữ âm hân hoan cao vút lại trong veo như tiếng suối của Ahim, không buồn ngẫng qua mà nhàn nhã tiếp tục phóng phi tiêu: "Thứ nhất, là do em dỡ, thứ hai, anh chả thèm tìm, Marvelous này vừa nhìn liền thấy ngay, tiện tay nhặt về hai cái vì thấy hôm qua em đào bới thật tội nghiệp."

Hoa cười rạng rỡ trên môi Ahim từ đầu đến cuối không hề khép lại, biết anh cố tình nói khó nghe, cô nhỏ chẳng để bụng mà rối rít cảm ơn anh một lần nữa.

"Đồ lượm nhặt nhưng mà nếu không giữ kỹ thì em tiêu đời đấy!"

Ahim cười híp mắt, đưa tay lên trán đáp tròn vành: "Tuân lệnh thuyền trưởng!" Sau đó chạy nhanh về phòng để cất bảo bối cho thật kỹ.

Đóng cửa chưa đầy năm giây, phía ngoài kia lại có tiếng người sang sảng, Ahim dừng lại nghe lấy liền nhận ra là giọng của Tiến sĩ.

"Marvelous!!! Cái tên chết bầm này tôi mắc nợ cậu hả!? Tối qua cậu chui ở xó nào mà giờ áo cậu toàn bùn đất vậy chứ? Có giỏi thì tự vào mà giặt đồ cậu đi!!!"

"Cậu bé cái mồm lại cho tôi nhanh."

"Không!! Hôm nay tôi phải phản kháng! Còn nữa, sách dạy nấu ăn của tôi có phải cậu xé mất một trang không? Giờ nó đâu rồi?"

"Không phải."

"Không là cậu thì là ai vào đây?"

"Tôi nói không phải là không phải."

"Cậu phải!"

"Không phải."

Ai đó khẳng định, ai đó phủ định, cứ "cậu phải" "không phải" như sắp choảng nhau đến nơi, Ahim bâng quơ nhìn tờ giấy gấp trong tay mình, nghiêng đầu đọc mấy chữ "công thức nấu mì Ramen...", cô nhỏ cười lên khúc khích, thuyền trưởng có rất nhiều tật xấu, nhưng cũng có rất nhiều chỗ đáng yêu a~

. . .

Gia nhập vào hành trình săn kho báu, ngoài việc luyện tập cho thân thủ trở nên nhanh nhẹn, Ahim còn làm cái đuôi nhỏ của Tiến sĩ để học hỏi việc bếp núc, đúng là ở lĩnh vực nào thì cũng cần phải học.

Nhiệm vụ đầu tiên Tiến sĩ giao cho Ahim là nhặt rau.

Marvelous: "..."

Joe: "..."

Trên chiếc bàn ăn quen thuộc, người ta thấy có một cô gái nhỏ bé ngồi ngay ngắn ở giữa, trước mặt là một giỏ rau đầy ắp, hai bên là hai bức tường người cao to sừng sững giữ chức hộ vệ.

"Tại sao đến cả tôi cũng phải làm việc này?"

Marvelous đồng tình với câu nghi vấn ba phần bất mãn bảy phần khó hiểu này của Joe, lại cau mày lạnh lùng quay sang nhìn lấy vẻ mặt đáng ghét của kẻ đối diện.

Trước hai ánh nhìn cứa da cứa thịt ấy, Tiến sĩ lấy làm miễn nhiễm từ lâu, tươi cười thân thiện quẳng thêm cho họ một cái chậu nhựa sạch, sau đó thong thả đáp: "Hai kẻ lười nhếch thây nhà mi trước giờ toàn ăn không ngồi rồi, việc nhà toàn đẩy cho một mình ta, sẵn tiện Ahim đang học việc nên học cùng luôn đi."

"Không thích."

"Không thích cũng phải thích, tôi có thể cắt cơm của các cậu nên Hakase tôi là lệnh."

"..."

Trên lý thuyết và nghiễm nhiên là vậy, nhưng người xưa cũng có câu mật ngọt chết ruồi, dù sao lời ngon ngọt thì vẫn dễ lọt tai hơn, Tiến sĩ thở dài một hơi, lật đật xuống nước mỉm cười hòa giản: "Ây dà hai ông trẻ của tôi ơi, chỉ là nhặt rau thôi mà, coi như tôi nhờ các cậu đi, lát nhất định sẽ đền ơn xứng đáng!"

Hai tia lạnh lùng vẫn bắn về Hakase, là chờ xem điều kiện thỏa thuận có béo bỡ hay không.

Hakase cất giọng chậm rãi: "Cơm cà ri?"

"Không hứng thú."

Joe khoanh tay nhướng mài nhìn sang Marvelous, ra hiệu cùng bỏ đi.

"Tôi hứng thú."

Vị thuyền trưởng nào đó vỏn vẹn đáp một câu, sau đó bình thản nhặt rau bỏ vào chậu như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Joe...

Cái đồ phản bội này!!!

[...]

Thành quả cho công sức nhặt rau đầy vất vả là ba đĩa cơm cà ri đầy ắp thơm lừng, khói nóng hôi hỏi tỏa ra ngây ngất, mỹ vị trước mắt làm cả Marvelous, Ahim và Joe đều suýt xoa "chà" lấy một tiếng, sau đó liền ăn rất nhiệt tình và hăng say.

Joe đang cặm cụi thưởng thức cà ri một cách trọn vẹn nhất thì bỗng dưng có cánh tay vươn ra chắn ngang tầm nhìn anh, rất thanh tao, rất gợi đòn, đích thị là cái chi trái của Marvelous, Joe lạnh lùng trừng mắt lấy một phát.

Marvelous nhếch môi, chẳng kiêng nể nhướng mày với ai kia: "Xoắn dùm cái tay áo."

Một kẻ vướng víu, hai người mất ăn, tên này thực sự coi mình là cái rốn vũ trụ rồi, nếu không phải vì cánh tay của hắn cũng làm lỡ chuyện ăn của em gái nhỏ, Joe chắc chắn đã bấu lấy vặn ngược cho một phát trẹo gân.

Tạm dừng ăn để làm một việc cực kỳ cao thượng, xoắn tay áo hộ Marvelous, giúp xong lườm nguýt một lần nữa thì lại ngứa mắt không thôi, Joe chán ghét rứt lấy khăn giấy trên bàn, quẳng sang chỗ Marvelous: "Cậu nhìn Ahim mà học hỏi kìa, bao tuổi rồi mà còn để thức ăn dây lên miệng, aish, đến chịu thật luôn đấy!"

"Ờ!"

Ahim cười tủm, thật ra cô sớm đã phát hiện ra điều này, nhưng làm sao có thể lên tiếng khi đó là thuyền trưởng uy quyền Marvelous đây? Khiến anh bẻ mặt chẳng phải là lựa chọn khôn ngoan với một linh hồn nhỏ mới dấn thân vào giang hồ đâu, ngoan ngoãn im lặng xem như không thì vẫn tốt hơn, và giờ thì có Joe nói thay tiếng lòng cho cô rồi!

Nhìn cái điệu cầm khăn giấy thôi đã thấy cà lơ phất phơ của tên thuyền trưởng, Joe ngứa mắt lại càng thêm ngứa mắt, hậm hực giật lấy khăn giấy từ tay ai kia, sau đó đay nghiến lau bằng tất cả sự chán ghét: "Chết tiệt, đây, đây!"

"Chỗ này còn này anh Joe!" Ahim không nhịn được bật cười thành tiếng, giúp Joe nhìn ra chỗ lấm lem còn sót lại, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào má phải Marvelous.

Marvelous một tay cầm thìa, một tay cầm đùi gà nên hoàn toàn vô kháng, chỉ biết đứng im chịu trận: "Ây ây từ từ, đau tôi!"

Đúng lúc Luka từ đâu bước vào, trông tình cảnh trước mắt thì thong thả buông một câu.

"Giống một nhà ba người ghê!"

"..."

Bầu không khí phút chốc bị câu nói của Luka làm cho im bặt, nhưng ý của Luka vẫn chưa dứt, cô nàng từ tốn ngồi xuống sofa mở hộp nhẫn ra, vừa đếm lại vừa bổ sung lời mình tiếp: "Marvelous là ba, Joe thì là mẹ, còn Ahim là con gái ngoan ngoãn."

"..."

Trí tưởng tượng của chị đẹp quả là bay cao, bay xa...

. . .

Ahim bị phạt dọn ban công, thế đã nào lúc cô chợt nhớ ra thì trời đã chập tối, hết ngày hôm nay nếu mà không thực hiện thì hậu quả khó lường lắm, cũng còn may, may mà cuối cùng cô vẫn kịp nhớ!

Khi màn đêm buông xuống, bầu trời cao rộng được tô điểm bởi hàng triệu ánh sao nhỏ tí, rực rỡ nhưng cũng đầy huyền ảo. Con tàu Galleon chầm chậm trôi bông bềnh đầy ngạo nghễ trong không gian của riêng mình, hệt như đang chứng tỏ vị thế chủ nhân đích thực của cả khoảng không bao la này vậy.

Thế giới về đêm trở nên sinh động cũng là lúc mọi sự sống khác chìm sâu vào giấc ngủ yên ắng. Tuy vậy dưới ngọn cờ bay lất phất theo từng hồi gió, có một góc nhỏ nọ còn le lói ánh đèn, bóng dáng một cô gái trong chiếc tạp dề thắt ngang eo vẫn đang tất bật lau dọn từng ngóc ngách xung quanh, tay áo xoắn cao cầm giẻ thoăn thoắt, mái tóc dài búi gọn bởi một tấm khăn hồng nhạt be bé, vài lọn tóc nhỏ nghịch ngợm rơi trên vầng trán tinh khôi đượm giọt mồ hôi nóng hổi. Váy dài chấm đất, ngũ quan xinh xắn, dáng người mảnh khảnh, vừa dịu dàng vừa chăm chỉ. Nếu ai đó mơ màng nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ dụi mắt mấy lần, là vì ngỡ như bản thân vừa bước vào thế giới của nàng lọ lem thật.

Ha, người chứng kiến thì có nhưng mà không như trong tưởng tượng, trái lại phong thái đang cực kì nhàn nhã, cực kỳ chuẩn bị tâm thế chế nhạo.

"Giống như anh đang bốc lột sức lao động của em nhỉ?"

Ahim thuận ý gật gật, sau đó giật mình hốt hoảng lắc đầu đính chính: "Em xin lỗi vì em quên mất, anh đợi một lát em dọn xong ngay mà!"

Cô gái lúi húi càng ra sức chăm chỉ hơn, được một thoáng não bộ bỗng nảy lên tia tò mò, bèn ngẩng lên nhìn anh hỏi nhỏ: "Nhưng anh Marvelous, sao đêm rồi mà anh không ngủ?"

Ai đó chỉ đáp vẻn vẹn một chữ "đói" sau đó trưng lon mì ăn liền cho cô xem.

Ahim cười gật gật tỏ vẻ đã hiểu ý, nhanh chân thay chậu nước mới.

Marvelous cũng nhanh chóng tia lấy một chỗ đứng thiên thời địa lợi để thưởng thức món đang cầm trên tay, không quên bày ra phong thái soái khí của thuyền trưởng vừa chậm rãi ăn mì, vừa nhìn ngắm sao trên trời.

Dáng vẻ ưu nhã tựa như đang thưởng thức một món mỹ vị hoàng gia nào đó khiến Ahim ở bên tò mò không thôi, lén lút nhìn thêm vài lần, chẳng lẽ đây không đơn giản là mì cốc mà là tuyệt thế ngự thiện đích truyền ư?

"Tôi biết tôi quyến rũ rồi, em không cần phải nhìn tôi một cách thèm khát như vậy."

Con người này, tự luyến cũng đạt đến độ nhất định rồi!

Ahim bị lời của anh làm cho giật mình, cuốn quýt di dời tầm mắt sang chỗ khác, lấp bấp giải thích: "Không em không có ý đó, chỉ là thấy anh ăn ngon quá tự nhiên em cũng hơi đói."

Marvelous nhướng một bên mày, nhìn Ahim dò xét: "Đói thật không?"

Ahim trưng đôi mắt to tròn thập phần tội nghiệp gật gật đầu, cô tất bật dọn dẹp không ngơi nghỉ suốt cả một chập tối, dĩ nhiên là chưa ăn gì, cảm giác như bụng sắp dính vào lưng tới nơi rồi, anh trông cô chưa đủ đáng thương sao còn phải hỏi vậy chứ?

"Cầm lấy." Người to lớn nào đó lấy từ trong túi ra thêm một đôi đũa, nếu đây không phải chuẩn bị từ trước thì hẳn là phép thần kì, ước gì được nấy rồi!

"..."

"Em nhìn thế là ý gì? Anh đem đũa theo phòng thân không được à?"

"Để em đi lấy bát."

"Anh không chê em thì thôi em còn dám chê ngược lại anh?"

"Em nào có dám chứ, chỉ là em em..."

Ahim nghĩ, thuyền trưởng chắc sẽ khó chịu nếu có người khác ăn chung bát, đằng này còn là con gái, cô là suy nghĩ thấu đáo vì anh thôi mà, giờ mới thấy lời đồn thổi của Tiến sĩ và mọi người quả nhiên không có sai "Marvelous là tên khó đoán và khó chiều nhất trên đời, cho dù em làm cái gì cũng sẽ không vừa mắt cậu ta, là cái thể loại tính khí thất thường, rung rinh từng đợt ấy...", vế sau nữa thì Ahim quên mất rồi, mà nói chung toàn là kể về tính xấu của anh thôi.

Marvelous chau mày, dằn ly mì vào tay Ahim bắt cô cầm lấy, còn chưa đợi cô phản ứng lại thì ai đó lại bắt đầu khó ở giáo huấn: "Mà nói xem, sao đến cả lau sàn cũng không biết làm vậy chứ? Tránh qua một bên mà nhìn, bổn thuyền trưởng chỉ làm một lần duy nhất..."

Tiến sĩ giật mình thức giấc, lúc mò xuống bếp tìm nước lại nghe tiếng xì xồ trên ban công, tò mò lén xem thì phát hiện hình ảnh sốc không tả, Ahim cao quý một bên nhâm nhi mì, đầu gật gật, thuận tay chỉ "chỗ đó!", "chỗ kia nữa!", còn bên nọ vị tối cao nào đấy lại lúi húi cầm cây lau sàn cũng gật gù "này hả?", "chỗ này ư?", hơ, anh xem ra vẫn còn nằm mơ rồi, phải mau trở về giường ngủ tiếp mới được!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật