Em ấy là của tôi! Đừng hòng giành!

18. Tâm tư (cuối)



Suốt những tháng ngày ăn dầm nằm dề trên con tàu hải tặc, nếu không phải bị Marvelous đàn áp đến thống khổ thì chính là nhàm chán đến không chịu được, suốt ngày chỉ xoay quanh việc ăn ngủ rồi đợi Navi đưa ra tiên tri, sau đó hành động, hơ hơ, vậy thì quá nhàn hạ cho cái danh xưng thuỷ thủ của Gokai Galleon rồi ư? Chẳng chịu đâu!

Marvelous nếu mà có nghe được tiếng lòng này thì chắc sẽ thốt lên "tôi dễ dãi quá nên các người dỡ chứng đúng không?", sau đó sẽ bắt từng người từng người treo ở giữa khoang, hắn có ngoại lệ cho ai không thì chưa biết, nhưng chắc chắn sẽ là kiểu ung dung tra tấn, khóc lóc cầu xin cũng vô dụng. Mặc kệ! Sống bao năm như vậy, chịu sự thống trị nặng nề như vậy, hôm nay cuối cùng mới có dịp giải phóng, mà hơn nữa là không có sự góp mặt của tên khó ở, bọn họ nhất định phải trân trọng cơ hội hiếm có khó tìm này!

Chiều về gió thổi man mát, sóng gợn lăn tăn nối tiếp nhau vỗ vào bờ, thế nên cả gia đình bé Marvelous cũng các bạn trẻ mới đến rủ nhau đi ra biển.

Gai và Tiến sĩ thấy biển thì như sáo sổ lồng, gào lên cực kỳ sung sướng, sau đó nhanh chân nhanh tay nhảy oằm xuống nước.

Marvelous vừa thấy thế liền quay sang Ahim nhận định: "Chị ơi bạn chị trẻ con chết được!"

"Giống Marvelous đấy!"

"Giống đâu mà giống! Marvelous ga lăng, còn bạn chị thì hông!"

Cậu nhỏ lon ton bước đều một tay nắm tay Ahim, tay kia xách bộ đồ chơi cuốc xẻng dùng để xây lâu đài cát, còn nếu mà hỏi vì sao người cầm đồ không phải là Ahim thì trước đó nhóc Marvelous đã giải thích rằng "em là con trai mà! Người ta nói con trai phải cầm tay và cầm đồ cho con gái chứ!", ặc, chẳng biết cái cụm "cầm tay" có thật sự là người ta nói không đấy! Hai người nữa đích thị là dù vui chơi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ, Luka và Joe bảo rằng nhân cơ hội này tra chút manh mối từ ông bà nội, nhưng trong mắt của hai con cá đang bơi thì chính là "một nam một nữ cố tình tách ra để có không gian riêng", chậc chậc, nếu câu này mà lọt đến tai hai vị ấy thì không biết hậu quả sẽ như nào nhỉ?

Tóe nước, gạt chân, quẩy mình, hất tóc, Tiến sĩ biết mình nhất định đang cực kỳ ngầu, tự ngưỡng mộ bản thân, sao anh làm gì cũng xuất chúng ngời ngời thế này!

Quá lóa mắt với hành vi của người trước mặt, Gai không thể giấu nổi niềm phấn khích: "Anh Tiến sĩ! Anh dạy em bơi kiểu con chó giống anh đi!"

"..."

Hai kẻ trên cạn cười nắc nẻ: "Ha ha ý em là ý nào? Là cậu ta bơi kiểu chó hay là cậu ta giống con chó?"

Tiến sĩ nổi gân máu, bức xúc đến cùng cực: "Chó cái gì mà chó chứ? Chó nào cũng không phải! Đây là phong cách bơi của riêng mình, tên là: vũ điệu hải cẩu."

Marvelous đang nghịch cát thuận miệng cất một câu: "Thế thì là chó biển."

Đồng loạt giơ ngón cái, ca ngợi Marvelous vô điều kiện.

Tiến sĩ...

Thật ra cuộc vui vẫn còn thiếu một người, là ông nội, từ lúc ông nghe đến chuyện tắm biển đã lập tức về phòng tìm trang phục hợp với phong cảnh, nhưng tìm mãi đến lúc xuất phát mà vẫn chưa ưng, thế nên mới bảo bọn họ đi trước.

Lấp ló xa xa sau khoảng mười lăm phút mới thấy ông nội xuất hiện, ông cười hà hà vẫy tay.

"Bà ơi tôi ra với bà rồi này!"

"Ông làm cái gì mà lâu... ôi trời ơi!"

Đến bà nội mà còn choáng thì bọn họ đích thị là choáng đến mười.

ng nội xoay một vòng, gỡ cái mũ vành rộng che nắng trên đầu xuống, đầy tự tin hỏi: "Sao? Thấy tôi đủ đẹp trai bằng tụi nhỏ chưa?"

Bà nội không trả lời mà ngay lập tức nổi sung thiên: "Ông...!!! Đồ ông không mặc, đi mặc đồ tôi làm cái gì hả!??" Bà càng nói càng không chịu được: "Mau, mau thay ra trả cho tôi!"

"Ê ê bà đừng kéo mạnh, tuột cho bây giờ! Nhưng bà nói vậy là vu oan cho tôi nhe, tôi chỉ mượn của bà mỗi cái quần cây dừa này thôi!"

Lại nhìn lên chiếc áo ông mặc, chưa kịp nguôi giận thì phát hỏa gấp đôi: "Cái áo này của thằng Marvelous mà!!!"

"Đúng rồi, vì nó cũng có hình cây dừa nè, bà xem!"

Nhìn theo tay ông chỉ, bà thật sự không còn gì để nói, à, giờ thì bà hiểu vì sao ông ấy đội chiếc mũ xuề xòa kia luôn rồi, vì nó cũng được đan bằng lá dừa.

Đảo mắt nhìn quanh để nhanh chóng bắt kịp mười mấy phút trễ nhịp, ông nội giật mình: "Ơ? Thằng đó là cháu mình à?"

"Chứ ai vào đây?"

"Phải không? Marvelous trùm truồng mà hôm nay mặc đồ để đi tắm biển á? Mau kể tôi nghe xem là nguyên nhân kinh thiên động địa nào đã thay đổi nó!"

"Ông chỉ toàn nghĩ xấu cho cháu mình thôi! Marvelous nhà ta trưởng thành rồi nên đã biết giữ thể diện trước mặt chị gái, trời ơi tôi vui quá hố hố!"

"Cách này không bền, nhỡ đâu mai mốt hai con bé về thì sao? Hay là tôi sẽ ra ngoài tìm a a đau..."

Còn chưa đợi người đối diện nói xong thì bà đã tóm lỗ tai lão ngay lập tức: "Định tìm gì nói lớn tôi nghe xem?"

"~Tìm một tình yêu to lớn anh dành cho em! Hỡi tình yêu bé nhỏ của anh!~"

Ông nội chữa cháy cấp bách ngay bằng một giai điệu tự chế, sau đó khẳng định: "Còn thằng Marvelous thì sao cũng được, tôi không quan tâm cho lắm!"

"..."

Lườm lấy lão chồng ranh mãnh, bà lo cho Marvelous quá đi mất, sợ gần mực thì đen, gần lão này thì Marvelous sớm muộn cũng y như lão cho mà xem, toàn là tật xấu!

"Chơi vui quá, tôi cũng góp vui mới được!"

"Đừng để lát nữa bọn nhỏ phải kéo ông lên là được rồi!"

"Thôi nào cưng ơi, đừng nghĩ chồng mình như vậy chứ! Đi nhe moa moa!"

"Cái ông già mất nết này!"

"..." Luka và Joe ở ngay bên cạnh, sai lầm, sai lầm thực sự khi đứng đây mà!

Ông nội tay đan đằng sau, thong thả bước đến chỗ Marvelous đang nghịch cát vui vẻ cùng với Ahim.

"Làm gì đấy nhóc con?"

"Cháu nói thì ông cũng có biết đâu!"

"Thằng ranh con này, ta là ông nội mi đấy! Có gì mà ta không biết chứ?"

"Cháu xây lâu đài tình yêu, ông biết lâu đài tình yêu không?"

"... Không."

Hình như... Ahim cảm giác cô cũng không biết thì phải.

"Đấy, cháu nói có sai đâu!"

Ông nội ba phần bẻ mặt bảy phần tức đến không chịu được: "Thế nói cho thằng già này biết xem rốt cuộc lâu đài tình yêu đó là cái gì?"

"Tại sao cháu phải nói?"

"Ơ hay? Cái hay thì mình phải học hỏi, rồi về phổ biến với vợ để cùng chơi chứ! Mau nói nhanh lên!"

"Thôi cháu chịu ông luôn đấy!"

Nhóc Marvelous tặc lưỡi tỏ vẻ bất lực, sau đó khua tay khua chân: "Nè nhe, lâu đài tình yêu là một người con trai xây cùng một người con gái, vừa xây vừa nói chuyện, còn phải đặt trái tim, chỗ này nè!..." Marvelous biết tuốt sợ ông nội không biết nên chỉ dẫn rất tườm tận.

"Đây là bên phải anh hai! Tim người ta ở bên này nè!" Ông nội tặc lưỡi, khổ sở sửa bài cho ông cụ non.

Marvlous cười hì, chữa cháy: "Cháu vờ nói thế coi ông nhận ra không đấy!" Sau đó tiếp tục huyên thuyên: "Khi xây phải cho tình cảm và tấm lòng và trái tim và trí óc của mình vào nữa! Phải quý trọng mới là lâu đài tình yêu, mới lâu bền mãi mãi được!"

Ông nội nghe xong vừa quay lại đã thấy bà nội ở sau lưng, ánh mắt ông lưng tròng vô cùng vô cùng thành khẩn: "Mình à! Mấy cái này tôi thề tôi không có dạy!"

"Hoi ông với bà đi chỗ khác xây lâu đài tình yêu đi! Ở đây có cháu với chị Ahim rồi!"

Ông chọt chọt vai bà: "Hí hí! Nó nói phải! Đi xây lâu đài tình yêu đi mình!"

"Gớm!"

"Ôi dào! Mình chê tôi à? Tôi cũng có trí óc, có trái tim, có tấm lòng, có có..."

"Dừng! Đừng liệt kê xuống thêm nữa!"

"Oa, bà nói vậy là sao chứ? Tôi không biết, tôi bây giờ muốn xây lâu đài cát!"

"Có thôi đi không hả? Trời ạ, ngần này tuổi rồi mà ông so đo với con nít à?" Bà vuốt ngực, cố bình tĩnh: "Sao hồi trước tôi lại nhìn trúng ông chứ?"

"Hê, mình quên rồi à? Vậy để tôi nhắc cho, tôi có biết bơi đâu, hôm đó chèo thuyền thì bị sóng to cuốn vào lật thuyền, mà xung quanh lại chẳng có ai, tôi chới với kêu cứu thất thanh, mình thì từ đâu lao ra vớt tôi lên, tôi mang ơn nên mới ở với mình đến giờ luôn này, hí hí!"

"Chuyện như vậy mà còn dám kể lớn? Ông không thấy xấu hổ hả?"

"Có gì đâu! Mình cứu tôi là mình phải hãnh diện chứ, tôi cũng hãnh diện vì được gái cứu mà! Hay là bây giờ ta về thanh xuân chút nhỉ, tôi ra đó bơi, còn mình thì lát lao xuống cứu tôi..."

"Ông dạt ra cho tôi! Già cả rồi! Con nít nó cười cho!"

"Tự nhiên lạnh nhạt với người ta! Ai làm gì đâu chứ?"

Gai cùng Hakase ở dưới nước không ngừng mời mộc: "Ha ha. Ông ơi! Cháu đuổi vợ bỏ thì xuống đây bơi với tụi cháu nè! Có gì tụi cháu cứu ông lên!"

Ông lườm nguýt: "Đây không thèm! Đây chỉ không biết bơi với ấy của đây thôi nhé!"

Bà nội đã đi được một đoạn, nhưng vẫn còn nghe rõ lời ông vừa nói, không thể không nghi hoặc: "Ơ? Thế hoá ra ông biết bơi à?"

"Có... có đâu!"

Bà tiến gần đến, trừng mắt: "Ông nói thật đi!"

"Tôi! Tôi có... không... không có!"

"Ông ấp úng! Tức là có? Từ đó giờ ông gạt tôi! Ông biết bơi à!?"

"Hông hông mình ơi! Tôi hông dám gạt mình đâu! Nói thật! Nói thật đấy!"

"Nói thật mà lại! Nói thật mà lại!" Bà nội không ngần ngại cầm đôi cước mang dưới chân chọi thẳng vào gã chồng, bà ở với người này bao nhiêu lâu, chẳng lẽ lúc hắn líu lưỡi vì bại lộ bà còn không rõ? Trời ơi đúng là tức chết mà! Bà bị lừa ngần ấy năm, nếu hôm nay không phải vô tình ổng lộ tẩy thì thử hỏi bao giờ bà mới biết sự thật đây chứ?

"Vợ ơi đừng rượt nữa! Già cả rồi! Ở đây toàn con nít! Tụi nhỏ cười cho bây giờ!"

"Tôi mặc kệ! Hôm nay ông phải nói thật! Ông có biết bơi hay không?"

"Ôi! Tha! Tha! Tôi thề! Tôi không biết bơi! Tôi không bao giờ dối gạt bà đâu mà!"

"Tôi không tin!!!"

Luka xoa cằm: "Ông có nhận ra là ông vừa bơi vừa thanh minh với bà không nhỉ?"

Người đứng cạnh cô nàng cũng góp một câu lý lẽ: "So với việc nhận ra hay không thì bây giờ tính mạng mới là trên hết mà."

Nhóc Marvelous ngẩng lên: "Ha ha! Bà nội dỡ quá đi! Marvelous biết ông nội biết bơi từ lâu lắm rồi!"

"Thế nhà mi không báo cáo chính là mi phản bà nội à?"

"Không phải! Marvelous vẫn ở phe bà nội! Nhưng mà ông nội hứa sẽ chỉ Marvelous cách cua gái nên cái này gọi là giao dịch!"

Mỹ nữ lực điền tặc lưỡi: "Chúa ơi, tám tuổi mà đã biết đến cua gái, Marvelous của bọn mình dậy thì sớm vậy à?"

"Em thích được gọi là thần đồng tình cảm hơn!"

"Thần đồng tình cảm? Được đấy, về sẽ hỏi thử cái tên đó coi hắn còn thích cái biệt danh này không, ha ha!"

"Anh chị nhắc về ai thế?"

"Một tên lớn đầu nhưng tính tình cực kỳ giống em."

Marvelous nghe tai trái đã lọt sang tai phải bay theo gió rồi, căn bản là chẳng thèm quan tâm đến cái người được đề cập ấy.

...

"Trông thằng bé chơi vui chưa kìa, ông thấy không?"

"Thấy chứ, nó thù lù vậy mà!"

'Oái oái! Hông giỡn nhe! Hông chơi kéo người ta xuống nước vậy nhe!'

'Không quan tâm! Đây là thời cơ trả thù Marvelous!'

"Lâu lắm rồi mới thấy nhà ta náo nhiệt như thế, vui quá xá ông ha, coi Marvelous nó cười toe toét luôn!"

'Khụ khụ... chị Ahim cứu với! Marvelous bị sặc rồi khụ khụ...'

'Bây giờ thì không nhưng sau này thì nhiều lắm! Tôi nhịn cậu hơi bị lâu rồi đấy Marvelous!'

Ông bà đứng ở xa nhìn đám đông chơi đùa vui vẻ thoải mái, trong lòng cũng tràn đầy sinh khí, không nhịn được mà cảm thán: "Marvelous nhà mình còn nhỏ quá, chỉ sợ rằng không kịp chứng kiến khoảnh khắc thằng bé trưởng thành mất thôi!"

Tâm trạng của người lớn tuổi bao giờ cũng có chút gì đó lo lắng mà đối với hai người trẻ như Joe và Luka, họ hoàn toàn chưa được trải qua.

"Marvelous còn nhỏ nhưng ông bà cũng đã già đâu, chắc chắn hai người sẽ chứng kiến được khoảnh khắc cậu ta trưởng thành mà!"

"Ha ha! Hai ông bà già này cũng chỉ mong có thế, được thấy thằng bé lớn khôn từng ngày, rồi cưới vợ, sinh con. Đủ mãn nguyện lắm rồi!"

Bà nội cười tươi, rồi lại tự hỏi: "Không biết vợ thằng bé sẽ là người thế nào nhỉ?"

"Còn như nào được nữa, chắn chắn phải là con nhóc có mắt thẩm mĩ cực tệ!"

"Marvelous nhà ta sau này lớn lên chắc chắn sẽ khôi ngô mạnh mẽ, chứ không có tính nết như ông đâu nhé!"

"Vậy thì cô gái ấy chắn chắn phải đặc biệt lắm đây, mới làm say lòng thằng cháu khó ở nhà mình được!"

"Đúng đúng, nhất định là vô cùng dịu dàng, vô cùng hiền thục, là một cô bé dễ thương và tốt bụng nhất trên đời, mắt nhìn của Marvelous chắc chắn sẽ không tệ đâu!"

"Cô cháu dâu mà bà nói làm tôi tò mò đấy! Càng tò mò hơn là nó dùng chiêu gì để làm con người ta đổ, ông nó kinh nghiệm đầy mình mà còn chỉ cua được bà, thử hỏi thằng gà ấy..."

"Chỉ cua được đến tôi ý ông là sao?"

"Hê, chắc bà nghe nhầm rồi á!" Ông nháy mắt ra hiệu: "Hai cháu nói xem có đúng như vậy không?"

"Ha ha, thật ra, ông bà đã gặp được cháu dâu tương lai của mình rồi đấy!"

"Ai thế, ở đâu, bao giờ?"

Joe và Luka cười toe toét: "Ahim."

Xem ra, đã đến lúc thú nhận toàn bộ mọi chuyện rồi nhỉ? Hai người lần lượt kể hết về hành trình chu du làm hải tặc sau này của Marvelous, về mục tiêu kho báo vĩ đại nhất vũ trụ lớn lao mà anh theo đuổi, về cách mà từng người đến với anh, tất nhiên là còn về "tâm tư tuổi dậy thì" của anh dành cho cô công chúa bé nhỏ nữa, đầy đủ và không sót bất kỳ chi tiết bé tí nào.

"Chà, lớn ra trông cũng bảnh trai như tôi bà nhỉ!"

Ông bà nhìn hình Marvelous từ chiếc điện thoại của Gai, còn tỉ mỉ phóng to lên xem cho rõ, thật sự không ghìm được niềm xúc động, ước nguyện lớn nhất của họ cuối cùng cũng thực hiện được rồi.

"Ông bà ấn phím bên phải đi, có thể chuyển sang tấm tiếp theo đấy ạ!"

Hàng loạt khoảnh khắc từ ngầu lòi đến bị dìm tơi tả của thuyền trưởng đều được phơi bày ra, cả bốn người vừa xem vừa cười không ngớt, Joe cùng Luka còn chăm chú tường thuật đầy chi tiết cho mỗi bức ảnh.

"Ô!" Tấm ảnh xuất hiện thu hút sự chú ý của ông và bà hơn hết là cảnh Marvelous bị một nhóc con nhéo mũi, còn anh thì nhăn tít mặt mày.

"Không ngờ Gai chụp lại được khoảnh khắc đắt giá thế kia, bọn cháu đố ông bà đứa bé này là ai?"

"Nếu không phải Marvelous đang bế nó thì vừa nhìn vào chắc ta sẽ bị nhầm thành Marvelous đấy!"

Luka trỏ vào bức hình: "Đây là Marvelous lớn, còn đứa bé này là... Marvelous nhỏ."

"Marvelous nhỏ ư?"

"Hì, là con trai của Marvelous đấy ạ! Ôi, nhưng không phải như ông bà nghĩ đâu, thằng nhóc ấy từ tương lai đến thời điểm này để giúp Marvelous tìm kho báu."

"Vậy ra đây là chắt của bọn ta..." Tay bà cầm điện thoại khẽ rung rung, xúc động nghẹn ngào trước sự thật ngỡ như là mơ này, bà không dám tin mình còn biết được cả mặt của con trai Marvelous, không từ nào có thể diễn tả được niềm hạnh phúc vô tận ấy.

Hai người lại nói tiếp về những tâm trạng khác lạ gần đây của Marvelous, cũng là mục đích lớn nhất mà bọn họ đến đây.

Bỗng một khoảng yên lặng thổi vào cuộc đối thoại.

Hai người lớn hít một hơi sâu, có lẽ điều họ sắp nói đây rất quan trọng: "Marvelous là do bọn ta mang về nuôi."

Cả hai trố mắt kinh ngạc, thật sự ngỡ ngàng trước điều mình vừa nghe được.

"Các cháu có nhìn thấy khu rừng trên kia không? Hôm ấy, một ngày mưa giông cực kỳ to lớn, một người phụ nữ bế theo đứa bé ba tuổi cùng một gương kho báu chạy bạt mạn từ cánh rừng ấy ra, trên mình cô ta đang bị thương rất nặng, máu rỉ ra nhuộm đỏ thẩm cả chiếc váy dài màu trắng, cô ta dùng toàn bộ sức lực còn lại để mang được đứa bé ra khỏi khu rừng, rồi trút hơi thở cuối cùng, ta và ổng vào rừng tìm gỗ đóng thuyền, nhưng đi được chưa bao lâu thì dính phải cơn mưa lớn nên đành tìm một chỗ để trú tạm. Lúc đó ta nghe tiếng khóc của trẻ con càng lúc càng lớn liền đội mưa chạy ra xem, đứa bé ấy chính là Marvelous."

"Thật không ngờ lại còn có chuyện thế này!"

"Ta không biết vì sao người phụ nữ ấy chạy trốn, nhưng chắc chắn cảnh tượng trước đó sẽ ám ảnh sâu vào tâm trí thằng bé, dù cho nó còn rất nhỏ đi chăng nữa."

"Marvelous nó đã chịu khổ rất nhiều rồi!"

Joe nghĩ gì đó, rồi lại hỏi: "Thế còn cái giai điệu mà cậu ta vẫn thường hay hát?"

"Bọn ta không dạy, có lẽ liên quan đến người phụ nữ đó."

"Bà ấy là mẹ cậu ta chăng?"

"Hẳn là vậy."

...

Thói quen thường lệ của chàng kiếm sĩ trước giờ đi ngủ chính là hít đất, và dù có thay đổi địa lý, thói quen này vẫn được anh duy trì, một cái rồi hai cái, lần này anh luyện đến mức vượt kỹ lục một trăm cái, tự thấy mình tài giỏi, Joe rót một cốc nước đầy uống giảm mệt, và đâu đó lại nghe được rất nhiều tiếng xì xào, lẽ nào có trộm ư, anh không nghĩ nhiều nữa lập tức đi kiểm tra ngay.

"Ba người... thập thò gì đấy?"

Joe nhíu mày, vừa mở cửa liền bắt gặp những quả đồng đội hành tung đầy mờ ám.

"Suỵt! Joe cậu nói nhỏ thôi! Bọn này đang xét nghiệm quan hệ huyết thống."

Gai bổ sung: "Hay anh có thể hiểu là rình kẻ gian ấy!"

"Xét nghiệm gì đấy thì tôi không biết, nhưng mà kẻ gian thì tôi thấy rồi đấy, những ba tên!"

"Đào đâu ra lắm thế?"

"Vàng, lục, bạc. Các cậu muốn nói tên nào?"

"..."

Joe cầm cốc nước tiến đến gần: "Nhưng rốt cục xét nghiệm quan hệ quyết thống là như nào?"

"Ngồi xuống đây rình chung đi sẽ biết!"

"Thèm vào!"

"Không thì th..."

"Xích qua một chút."

"..."

Bốn thân ảnh cố chen chúc hóng vào cửa phòng Ahim, Joe thấy bọn họ đến thở cũng không dám thở mạnh, rốt cục là trông ngóng gì nhỉ?

"Xuất hiện rồi!" Ba người họ kích động đến giật nãy, khi mà điều chờ đợi cuối cùng cũng đến.

Joe tò mò cũng ngó lên xem, hóa ra là Marvelous, ặc, đám người này cũng rỗi hơi quá rồi!

"Đoán không sai mà! Cái tư tưởng chạy sang phòng Ahim của Stone nhất định không phải tự dưng mà có!"

Luka kích động vỗ bôm bốp vào vai Joe: "Do di truyền, di truyền đấy!"

"Ý của các cậu chỉ là vấn đề này thôi đó hả?"

"Đúng đúng!"

Joe đưa tay vỗ trán: "Đúng là hồ đồ khi quyết định ở đây phí thời gian với các cậu mà! Cứ tiếp tục đi. Tôi về ngủ!"

Hình như bao giờ trong một hội đều có thành phần chuyên đi ngược lại thế này nhỉ? Mà thôi xác minh như thế đủ rồi, bọn họ cũng phải rón rén rút về phòng đây.

Nhóc Marvelous đứng trước cửa, tính gõ, lại không tính gõ, cứ đưa tay lên rồi hạ xuống, nhóc sợ làm Ahim đang ngủ bị thức giấc, nhưng nhóc rất muốn nói chuyện với cô. Bóng Marvelous cứ nhấp nhô dạ vào bên trong, đoán rằng Marvelous muốn tìm cô, Ahim khẽ hỏi: "Em tìm chị à Marvelous?"

"Chị Ahim ngủ chưa?" Marvelous thò đầu vào tròn mắt hỏi.

"Vẫn chưa."

"Thế bây giờ chị có buồn ngủ không?"

"Không có!"

"Vậy chị bao giờ đi ngủ?"

"Chị không buồn ngủ và cũng chưa muốn đi ngủ, chị bây giờ hoàn toàn tỉnh táo để trò chuyện với Marvelous, có được chưa nhỉ?"

"Em sợ đánh thức chị, Marvelous không muốn vậy đâu! Con trai phải lịch sự cơ!"

"Nhưng sao Marvelous không ngủ mà chạy sang đây?"

"Em có cái này cho chị!" Marvelous quơ quơ món đồ phát ra tiếng cho Ahim xem.

"Là gì thế?"

"Là lục lạc, chị Ahim đi đâu cũng mang theo thứ này, sau này Marvelous sẽ tìm được chị Ahim!"

Ahim cười đưa tay cầm lấy: "Em tặng nó cho chị là vì sợ không tìm được chị à?"

Marvelous ngồi thụp xuống: "Nhưng mà, chị Ahim có thể đừng về có được không? Nhà Marvelous lớn lắm, chị và các bạn chị có thể ở đây mà!"

"Cái này..."

"Năn nỉ chị Ahim đó, chị Ahim rất giống bà kể về mẹ, Mẹ Marvelous cũng mặc váy trắng, cũng rất xinh đẹp, nhưng Marvelous không nhớ mặt mẹ..."

Ahim ôm cậu nhóc vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu: "Thôi nào, thôi nào! Con trai không được khóc nhè!"

[...]

Màn đêm ở biển thì đẹp phải biết, trăng sáng soi như chiếc đèn khổng lồ treo lơ lững trên nền trời, làm cả mặt biển lung linh dát vàng, từng cơn gió nhẹ thổi ngoài khơi vào đem những làn sóng gợn vỗ bờ, nhịp nhàng hiền hòa y như muốn ru người ta ngủ, Ahim và Marvelous cùng đắp chăn, cùng ngắm sao trời qua khung cửa sổ.

"Chị Ahim biết hát không?"

Ahim giả bộ nói không, thật ra là muốn nghe tên nhóc hát, vì thế cô đề nghị: "Em dạy chị đi!"

Marvelous cười hì hì rồi bắt đầu ngêu ngao: "~Là la la la lá la, là la là la~"

Ahim cũng ngân nga chung, bật cười, đây chẳng phải là bài anh đã hát ở ban công sao?

"Ơ? Bài này là mẹ hát cho Marvelous nghe. Sao chị Ahim cũng biết?"

"Chị nghe một người hát."

"Là chị Luka ạ?"

"Không phải! Là nam."

"Vậy thì anh Gai?"

"Cũng không, không phải các anh chị ấy! Là một người khác vô cùng đặc biệt!"

Marvelous phụng phịu hỏi dò: "Người đó có đẹp trai như Marvelous không?" Tên nhóc chăm chú nhìn cô, cực kỳ mong đợi Ahim sẽ bảo mình mới là đẹp trai nhất.

"Câu này rất khó trả lời. Em nói xem?"

"Chắc chắn là xấu, trên đời này không có ai đẹp trai hơn Marvelous cả!"

Ahim cười, là Marvelous chê Marvelous xấu, cũng là Marvelous khen Marvelous đẹp. Cô tưởng tượng đến viễn cảnh nếu cô đưa hình anh ở hiện tại cho nhóc Marvelous xem rồi bảo: "Người chị nói là cái anh này!", thì thử hỏi em trai Marvelous sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?

"Nhưng mà dù sao chị Ahim cũng quý Marvelous hơn người đó! Có đúng không chị Ahim?"

"Hì hì, hai người bằng nhau."

"Hừm!" Nhóc con hừ mạnh: "Là ai mà dám sánh ngang hàng với Marvelous chứ? Không chịu đâu!"

"Nhưng nhìn kỹ lại thì Marvelous bây giờ dễ thương hơn một xíu!"

"Ý chị là thích Marvelous hơn đúng không?"

"Ha ha, Marvelous nói sao thì là vậy đi."

[...]

"Đã chuẩn bị đầy đủ rồi đúng không?"

"Đúng vậy!"

Gai có chút lưu luyến: "Chúng ta về ngay trong đêm mà không có lời từ biệt nào luôn à?"

Tiến sĩ vỗ vai an ủi: "Nên là như vậy, nếu gặp họ thì chúng ta lại không nỡ về mất!"

"Em thì sao Ahim?"

"Marvelous vẫn đang ngủ rất ngon trong phòng em, nếu sáng ra không thấy chúng ta chắc chắn sẽ buồn lắm!"

"Không em nói sai rồi, ta phải về thì sáng mai cậu ta mới thấy được chúng ta chứ!"

Tất cả đều bật cười trước câu bông đùa của Luka, đúng ha, vẫn còn một Marvelous đang đợi họ ở tàu, cuộc chia tay với Marvelous này chỉ là tạm thời, rồi tương lai chắc chắn sẽ gặp lại, còn bây giờ thì nhớ tàu và buồn ngủ đến rã rời rồi, bọn họ phải nhanh chóng quay về thôi!!!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật