[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#24. Phá game



Editor: nhiên

Sáng ngày hôm sau.

Tiêu Lam và Cố Thịnh An ngồi cùng bàn ăn sáng, đợi thật lâu không thấy Triệu Phàn xuất hiện.

Mấy người trong hội bạn học cũng đến, Đỗ Vũ Oái thấy hai người, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác: "Mấy người bạn khác nữa đâu? Sao không đi cùng nhau thế?"

Trình Lãng nhíu mày, kéo tay áo cô ta.

Đỗ Vũ Oái hất tay Trình Lãng ra: "Gì đây? Tôi hỏi thôi không được à?"

Cô ta chuyển ánh mắt ác ý sang Tiêu Lam và Cố Thịnh An, dùng khẩu hình miệng nói "Bọn mày chết chắc", trong mắt đều là vui sướng khi người khác gặp họa.

Tiêu Lam hiểu loại người này không có gió cũng có thể dậy lên sóng gió, khiến người khác khó chịu bản thân sẽ trở nên thoải mái, nói đơn giản là---- thiếu ăn đập của xã hội.

Tiêu Lam chộp lấy chiếc đũa bên cạnh ném về phía Đỗ Vũ Oái.

Đỗ Vũ Oái cảm thấy một cơn gió lạnh lướt qua má mình, sau đó "Phụt" một cái, có thứ gì đó đập vào tường. Cô ta khó khăn quay đầu lại, một chiếc đũa ghim chặt vào tường.

Mặt cô ta trắng bệch, người này là ai? Võ lâm cao thủ hay đột biến gen?

Tiêu Lam nhìn cô ta: "Nếu cô Đỗ không học được tiếng người, tôi rất sẵn sàng."

Đỗ Vũ Oái ngay cả rắm cũng không dám thả, bị Trình Lãng lôi kéo nghiêm mặt tránh ra.

Lúc này, Triệu Phàn từ bên ngoài đi vào, cả người ướt sũng còn tỏa ra hơi nóng, giống như vừa rơi vào suối nước nóng. Gã không đi lấy đồ ăn, chỉ đứng chính giữa nhà hàng.

Triệu Phàn cúi đầu, nói một cách cứng ngắc: "Tối nay... đừng ai... có ý nghĩ.... rời đi...."

Giọng nói đều đều khàn khàn, không có chút sinh khí, khiến những người có mặt ở đó đều lạnh sống lưng. Phòng ăn nhất thời yên tĩnh, hít thở cũng nhẹ nhàng.

Triệu Phàn nói xong liền cứng ngắc bước ra khỏi phòng.

"Cô ta... thực sự sẽ không tìm được chúng ta phải không?" Phó Văn Bác lo lắng nói.

"Sao, không tin tôi sao?" Trương Khiết bất mãn nói.

Phó Văn Bác lúng túng nói: "Không, không."

"Yên tâm nay, người gặp chuyện không may vào đêm nay tuyệt đối không phải chúng ta." Trương Khiết nhỏ giọng nói, kiêng kị nhìn Tiêu Lam, sau đó nhanh chúng rời đi. Cô không ngu ngốc đứng khiêu khích như Đỗ Vũ Oái.

Mấy người sau thấy vậy rời đi.

Cố Thịnh An u sầu hỏi Tiêu Lam: "Tiêu ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Có lẽ đêm nay là đêm cuối cùng rồi."

Tiêu Lam: "Đi tìm Trương Khiết. Nếu việc Cố Mặc đến tìm chúng ta là do cô ta ra tay, vậy thì giải quyết từ chỗ cô ta."

Nhưng sự việc còn rắc rối hơn dự kiến. Tiêu Lam phát hiện năm người này luôn kè kè với nhau, ăn cơm xong thì cùng nhau vào phòng ở tầng 2, không hề rời đi nửa bước.

Tuy rằng trực trực tiếp áp giải không phải không thể.... Nhưng Tiêu Lam không biết pháp bảo đó như thế nào, hơn nữa cũng không thể giết NPC. Chỉ cần đám người bọn họ câm miệng qua đêm nay, Tiêu Lam và Cố Thịnh Anh liền lạnh ngắt.

Suốt ngày hôm đó, Tiêu Lam trốn trên ban công phòng bên cạnh theo dõi nhất cứ nhất động của 5 người bọn họ.

Mãi cho đến chạng vạng, cậu mới cảm thấy có chỗ không thích hợp. Tuy Trương Khiết không cho người khác biết hình dáng của pháp bảo, cũng không cho biết vị trí của nó, nhưng vật như thế nhất định sẽ mang theo bên người mình.

Tiêu Lam phát hiện, cô ta ngày ngày giả bộ ôm gối xem TV, nhưng tay không bao giờ rời gối ôm, còn thường xuyên mò vào bên trong bóp bóp giống như đang xác nhận thứ gì đó.

Tám chín phần pháp bảo nằm ở nơi đó.

Tiêu Lam nhìn Cố Thịnh Anh chán nản lo âu, cuối cùng còn khư khư móng tay. Nghĩ cậu ta đến cửa còn chẳng phá được, cậu từ bỏ ý nghĩ hợp tác với tên này, nói với Lạc: "Giúp tôi tạo tiếng ồn, tốt nhất có thể dụ bọn họ ra ngoài."

Do có sự hiện diện của người khác, Lạc không tiện nói chuyện. Con mèo đen cố thủ trên bàn gật đầu, xoay người rời khỏi phòng, tự mình mở cửa.

Cố Thịnh An khiếp sợ: "Con mèo này lợi hại quá đi, có lẽ nào là đạo cụ quý hiếm sao?"

Tiêu Lam nhơ lại quá trình gặp mặt Lạc: "À... tôi được tặng trong siêu thị hàng ế."

Cố Thịnh An cho rằng cậu đang làm nóng bầu không khí: "Ha ha, cậu hài hước quá ha ha."

Nhìn vẻ mặt không tin của cậu ta, Tiêu Lam lắc đầu.

Đầu năm nay, nói thật cũng không ai tin.

Một lát sau.

Một làn khói đen dày đặc từ ngoài hành lang tràn vào căn phòng của 5 người, chuông báo cháy vang lên kinh động, nước phun tun tóe khiến mọi người giật mình.

"Tình huống gì đây!"

"Cháy!! Bên ngoài đều là khói!!!"

"Chúng ta...chạy?"

"Chạy cái gì? Đừng hoảng hốt, trận khói này rất dáng nghi. Vài người ra ngoài xem xét tình huống, Trương Khiết và thầy Dương ở lại, còn lại đi theo tôi."

Trình Lãng nói xong liền mang theo Phó Văn Bác và Đỗ Vũ Oái ra ngoài, chỉ để lại Dương Đức Cao và Trương Khiết lo lắng chờ đợi trong phòng.

Dương Đức Cao lo lắng nhìn về phía cửa, ông ta đã có tuổi, tay chân già nua không thể chạy nổi. Ông ta nghĩ đến thanh niên tối hôm qua, trong lòng càng thêm lo lắng, không thể ngờ một người đức cao vọng trọng như ông ta lại bị một tên không biết trời cao bắt được nhược điểm. Bọn họ chắc sẽ không tính làm gì pháp bảo đâu?

Đột nhiên, đột nhiên Trương Khiết ngồi gần đó ngã xuống.

Dương Đức Cao giật mình, quay đầu liền nhìn thấy Tào Tháo đến.

Đụ má! Sao lại là thằng ranh này nữa!

Tiêu Lam cười hiền lành: "Chào thầy Dương, trước lạ sau quen, chúng ta nên khách sáo hay là đi thẳng vào?"

Dương Đức Cao lui về phía sau hai bước: "Cậu, cậu muốn làm gì? Tôi đã nói hết những gì mình biết rồi!"

Người thanh niên trước mắt vươn tay đoạt lấy gối ôm trong lòng Trương Kieeth, thô bạo kéo ra, lấy ra một tượng thần to bằng lòng bàn tay. Tượng thần đang cười nhưng lại khiến người ta không có cảm giác bình thản, chỉ thấy bị khó thở.

Dương Đức Cao lập tức hiểu đó là gì, hét to: "Mày không thể làm như thế! Mày sẽ hại chết tao!"

Tiêu Lam nhanh chóng vươn tay bịt miệng ông ta lại: "Suỵt---- thầy Dương, thầy quên là ai hại ai sao?"

Dương Đức Cao cứng đờ, nhưng khát vọng sống sót vẫn chiếm thế thượng phong. Ông ta không thể để người nay lấy đi pháp bảo, nếu không có thứ này, bọn họ.... sẽ chết hết.

Ông ta nhớ lại cái cúi đầu vô lực khi chết của Cố Mặc, màu da trắng bệch và mùi máu nồng nặc kinh tởm khi ông ta phân hủy xác chết.

"Mày---" Trước khi Dương Đức Cao nói hết câu, Tiêu Lam không khách khí lấy dao đánh ông ta bất tỉnh.

Tiếp theo, Tiêu Lam dễ dàng bế Trương Khiết nhảy ra khỏi cửa sổ.

Để lại hiện trường bị cướp bóc thê thảm.

Tiêu Lam và Cố Thịnh An chạy một mạch đến suối nước nóng, vào phòng thay đồ.

Bọn họ không lựa chọn trỏe về phòng, nếu bị đám kia quấn lấy thì sẽ rất phiền phức. Không được giết NPC, lại phải lãng phí thời gian trói từng người lại.

Nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, buổi tối đang đến rất gần.

Tiêu Lam đặt tượng thần lên bàn, Cố Thịnh An tìm cách đánh thức Trương Khiết.

Cố Thịnh An làm ra vẻ hung ác: "Nói nhanh! Làm thế nào để cởi trói pháp bảo!"

Trương Khiết có chút mông lung, bị Cố Thịnh An làm cho hoảng sợ. Nhưng sau khi nhìn thấy rõ diện mạo của người trước mắt và tượng thần trên bàn, vẻ mặt cô ta thay đổi, trở nên trầm mặc.

Cố Thịnh An đe dọa cô ta thêm vài lần nữa, nhưng Trương Khiết chỉ trừng mắt, không nói lời nào.

"Mẹ nó!" Cố Thịnh An hơi phiền não, "Nói hay không nói! Tin tao giết chết mẹ mày không!"

Trương Khiết khinh thường nở nụ cười: "Nói tôi chết, không nói các người chết. Cho dù các người có giết tôi, các người vẫn phải chết, dựa vào đâu tôi sẽ nói chứ?"

Cố Thịnh An chán nản, đang định chửi ầm lên thì bị Tiêu Lam ngăn cản: "Quên đi, tôi cũng không trông cậy cô ta nói thứ gì, đưa đi để ngăn cô ta làm chuyện bậy bạ mà thôi, cậu trông chừng cô ta."

Tiêu Lam cầm tượng thần đập mạnh vào tường, lực lớn khiến tường xuất hiện một vết nứt lớn, lớp xi măng rơi xuống để lộ tường gạch bên trong, nhưng bức tượng không chút tổn hại.

Tượng thần mỉm cười, giống như chế giễu sự bất lực của phàm nhân.

Trương Khiết thấy thế nở nụ cười: "Đây là pháp bảo do đại sư chế tác ra, ngày ngày tụng kinh, không phải thứ bọn mày có thể tùy tiện đập hư, đồ ngu ha ha ha ha."

Tiêu Lam nhíu mày: "Lạc, để cô ta im miệng."

Con mèo đen đến rồi đi không dấu vết, tìm thấy một chiếc khăn rửa bát cũ ở đâu đó, trực tiếp dùng móng vuốt nhét chiếc khăn vào miệng cô ta, mùi thối rữa và chua lè khiến Trương Khiết nôn khan.

Cố Thịnh An tán thưởng trong lòng.

Tà dương cuối chân trời cuối cùng mất đi chút sức sống cuối cùng, hắc ám nhuộm đầy bầu trời.

"Tí tách----"

"Tí tách---"

Tiếng nước chảy róc rách trong phòng thay đồ, nhanh hơn bao giờ hết. Đây là phòng thay quần áo, hoàn toàn không có ống dẫn nước, nhưng nước đã có thể xâm nhập vào đây, điều này cho thấy thực lực hiện tại của Cố Mặc đã rất mạnh.

Những vệt nước bắt đầu xuất hiện trên trần nhà với tốc độ rất nhanh, không đến một phút sẽ chiếm lấy không gian này.

Căn phòng bắt đầu tràn ngập hơi nước, trộn lẫn với mùi lưu huỳnh đặc biệt của suối nước nóng.

Trên trần nhà, dần dần xuất hiện hình dáng của một người phụ nữ tóc tai bù xù, cái đầu rũ xuống dị thường từng chút một vặn vẹo, sắp lộ ra khuôn mặt.

Cố Thịnh An khóc nức nở nói: "Tiêu, Tiêu ca... Nước..."

Tiêu Lam nhìn bức tượng không hề hấn gì, chậm rãi giơ tay lêm.Đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng, các đốt ngón tay thon dài, xương cốt vừa phải, nhìn sạch sẽ vô hại.

Không thể bị ngoại lực phá hư, vậy trực tiếp phân giải từng cái một là được phải không?

[Nghèo đói không thể nào hạn chế trí tưởng tượng của tôi]:

[Năng lực: Phân hủy mọi thứ chạm tay vào.]

[Thời gian còn lại: 00:04:59]

Tay cậu nhẹ nhàng chạm vào đầu bức tượng, bức bức tượng vốn không hề hấn gì khi bị va chạm, từng chút một biến thành cát bụi dưới sức ép của bàn tay anh, giống như một lâu đài cát gặp phải thủy triều dâng cao.

Cố Thịnh An: "Oa..."

"Không!" Trương Khiết không thể tin trừng to hai mắt, làm sao có thể! Rõ ràng đại sư đã nói, bất luận là dùng đao hay lửa đốt, ngoại lực không thể phá hư được bức tượng!!

Sự thật chứng minh, trước cái nghèo, ma quỷ gì đó chỉ là hổ giấy.

Hệ thống nhắc nhở xuất hiện:

"Phá hư đạo cụ cốt truyện, Cố Mặc tỏ vẻ khen ngợi bạn."

"Giá trị nghèo tăng lên 3 triệu, Tiêu Lam nghèo ra phong thái của mình!"

Đúng là bất ngờ thú vị!

Cơn gió dữ dội thổi qua căn phòng, hơi nước khuếch tán ra khắp khách sạn, giọng nữ âm trầm lạnh lùng như vang lên bên tai mọi người:

"Dương Đức Cao..."

"Đỗ Vũ Oái..."

"Trương Khiết..."

"Trình Lãng..."

"Phó Văn Bác..."

"Tao quay về rồi..."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật