[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#23. Nguyên nhân cái chết




Cố Thịnh An do dự ra khỏi cửa theo Tiêu Lam.

Ngoài cửa, mèo đen đội khăn chùm đầu đã đứng đợi trên hành lang. Thấy Tiêu Lam bước ra, nó nhẹ nhàng đi trước dẫn đường, uyển chuyển bước đi không một tiếng động.

Lạc dừng lại ở một góc.

Tiêu Lam nấp sau vách tường, lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.

Dương Đức Cao lo lắng đi qua đi lại, lưng cong cứng,  lo lắng xoa tay, vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng, "Sẽ không, sẽ không, mười năm trước mày không đến tìm tao, sao bây giờ mày lại đến..." 

Ông ta càng đi càng lo âu, hít thở dần trở nên khó khăn, mồ hôi trên đầu tuôn ra như mưa, thậm chí ông ta còn đánh vào tường.

Đột nhiên sau lưng bị một lực đánh úp, đẩy Dương Đức Cao lảo đảo.

Chưa kịp đợi ông ta đứng vững, một đôi tay ngăn ông ta không thể động đậy, sau đó một sợi dây thừng trói chặt ông ta từ trên xuống dưới.

Toàn bộ quá trình diễn ra lưu loát, đến bây giờ Dương Đức Cao vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao lại thành ra thế này? Từ đầu đến cuối ông ta chưa hề thấy kẻ đã tập kích mình.

Tiêu Lam trong ba giây mở cửa phòng, trực tiếp lôi ông ta vào.

Cố Thịnh An như vừa tỉnh từ trong mộng, ánh mắt nhìn Tiêu Lam mang vẻ kính sợ: "Anh Tiêu, cậu đã luyện qua chiêu này rồi sao?"

Tiêu Lam gật đầu,"Đã làm qua nhiều lần."

Khi vẫn còn làm ở quán bar, cậu thường gặp phải nhiều vị khách uống say rồi gây sự. Nói đạo lý với kẻ say là vô dụng, cũng không thể đánh nhau với khách hàng, nên cách tốt nhất là giữ họ rồi dẫn ra ngoài.

Việc  này chỉ là quen tay mà thôi.

Cố Thịnh An run cả người, thái độ cung kính hơn nhiều: "Anh Tiêu, chúng ta sắp tra tấn ông ta sao?"

Tiêu Lam nhìn cậu ta như một tên thiểu năng: "Xã hội pháp trị hiểu không?"

Cố Thịnh An: "..."

Lời nói và hành động chẳng giống nhau mẹ gì, hơn nữa thế giới Hàng Lâm lấy đâu ra pháp luật?

Tiêu Lam ngồi xổm xuống, mỉm cười chào hỏi với người nằm bẹp dưới đất, "Chào thầy Dương."

Dương Đức Cao thấy rõ người trước mắt là ai. Bộ dạng nhã nhặn tuấn tú nhưng lại ra tay tàn nhẫn như vậy, giọng nói ông ta phát run: "Cậu, cậu là ai? Tin tôi báo cảnh sát hay không?"

Trong mắt người thanh niên lộ ra vẻ khinh thường: "Ông có tin mình sẽ không gọi được cảnh sát không?"

Trong thế giới trò chơi chắc chắn sẽ không có cảnh sát, điện thoại bọn họ một là không gọi được, hai là nửa đường cảnh sát sẽ bị thứ gì đó ngăn cản.

Dương Đức Cao nhìn Tiêu Lam tươi cười, trong lòng lạnh xuống. Không xong rồi, khẳng định phía sau người này có bối cảnh lớn, đến cảnh sát cũng có thể đụng đến.

Tiêu Lam vỗ vỗ mặt Dương Đức Cao: "Thầy Dương, tôi có chuyện cần ông phối hợp một chút. "

Mi mắt Dương Đức Cao run lên: "Cậu nói đi..."

Tiêu Lam vào thẳng chủ đề: "Ông dùng cách nào giết Cố Mặc?"

Nghe vậy, sắc mặt Dương Đức Cao đại biến, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt không thể tin nổi, "Sao cậu biết---"

Nói ra mới biết mình lỡ lời, ông ta vội vàng cứu chữa: "Không không không, không phải tôi, nhất định là ai đó bịa chuyện."

Sắc mặt Tiêu Lam trầm xuống: "Thầy Dương, không vui chút nào đâu. Bộ dạng của thầy cũng văn nhã, đáng tiếc bọn tôi lại tìm thấy sở thích không thể nói của thầy, công bố nó ra ngoài thầy thấy thế nào?"

Cậu nhắc nhở: "Nữ sinh."

Mặt Dương Đức Cao trắng bệch: "Các người!"

Tiêu Lam đứng trên cao nhìn ông ta: "Hay là chúng tôi lột hết đồ ông chỉ để lại một cái quần cộc, sau đó ném thầy ra đường rồi phát sóng trực tiếp, đưa cho học sinh thầy xem?"

Tiêu Lam thấp giọng dụ dỗ: "Đừng khẩn trương, chúng tôi không đưa thầy đến đồn Cảnh Sát đâu, chúng tôi chỉ hứng thú với vụ án này thôi. Sở thích nhỏ thôi mà, chắc thầy cũng hiểu."

Cậu đưa mắt nhìn Cố Thịnh An, cậu ta nháy mắt đã hiểu, cũng nở một nụ cười biến thái.

Thoạt nhìn hai người như kiểu người thích tìm hiểu các vụ án giết người.

Dương Đức Cao chần chừ: "Thật không?"

Tiêu Lam cười với ông ta, nụ cười dưới ánh trăng nhìn có vẻ dữ tợn: "Đương nhiên, tôi không thích cảnh sát, bọn họ luôn phá hư nghệ thuật tôi yêu thích."

Dương Đức Cao dao động, ông ta sợ mình không nói, hai kẻ biến thái này sẽ làm ông biến mất.

"Bọn họ đều nói Cố Mặc là loại con gái tùy tiện, tình cờ tôi có mặt ở đó, cũng thấy được ảnh chụp của Cố Mặc." Giọng nói của Dương Đức Cao hơi run, "Tôi đi tìm nó, tôi đã hứa sẽ đưa tiền cho nó. Nhưng không ngờ nó không muốn, còn muốn chạy, nếu để người khác biết thì sao đây? Tôi kích động nên đã... đã bóp chết nó."

Dương Đức Cao nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của hai người, cảm giác như bị dao cứa vào cổ họng: "Tôi không biết cổ nó mỏng như thế, bóp... bóp mạnh một cái đã gãy."

Mười năm trước Dương Đức Cao gần 50 tuổi, thân thể cường tráng, dễ dàng đối phó với một nữ sinh trung học yếu ớt.

Tiêu Lam lạnh giọng hỏi: "Thi thể ở đâu?"

Dương Đức Cao: "Tôi không biết, lúc ấy sân sau của khách sạn đang sửa chữa, tôincắt thi thể ra rồi trộn vào máy trộn xi măng, sau đó thì không biết gì nữa.."

Cố Thịnh An cười khinh, Tiêu Lam đưa mắt ra hiệu cậu ta bảo trì hình tượng.

Tiêu Lam: "Còn một vấn đề nữa, pháp khí Trương Khiết nói là cái gì?"

Dương Đức Cao hơi giãy dụa, nhưng ông ta cảm thấy hiện tại nếu không nói ra có lẽ sẽ lạnh cả người, bèn thành thật nói: "Cái này tôi không biết rõ lắm, chỉ biết là của một cao nhân đưa. Nó bắt bịt mắt mới cho sờ vào, cảm giác giống như là kim loại."

Tiêu Lam bắt chước biểu cảm của nhân vật phản diện trong phim ảnh: "Cảm ơn thầy Dương đã phối hợp, hôm nay tôi rất hài lòng."

Sau đó cậu đứng dậy đi đến cửa sổ, từ góc nhìn của Dương Đức Cao chỉ có thể thấy được cái bóng của cậu. Tiêu Lam ẩn ý nói: "Việc hôm nay chính là bí mật của ba chúng ta, tôi sẽ giữ nó thật tốt, hy vọng thầy Dương cũng có thể giữ bí mật."

"Thầy Dương không sợ để bọn họ biết sao?"

Dương Đức Cao run lên, người này dám uy hiếp ông!

Ác ma đó còn đặt câu hỏi: "Thầy Dương còn điều gì không hài lòng sao?"

Dương Đức Cao bừng tỉnh: "Không có! Không có! Tôi  sẽ không nói gì cả, tối nay tôi chỉ ra ngoài hít thở."

.

Triệu Phàn trốn trong phòng một ngày, gã quyết định sẽ không bao giờ ra ngoài. Tìm manh mối nguy  hiểm như vậy, gã muốn chờ hai người giải quyết xong nhiệm vụ.

Gã ngẩn người nằm trên giường, cảm thấy thoải mái như đang ngâm mình trong nước ấm.

Từ từ? Nước?

Triệu Phàn đột nhiên mở mắt,  phát hiện mình thực sự đang ngâm mình trong hồ nước lớn, xung quanh có nhiều người không thấy rõ mặt,  sương mù của suối nước nóng che khuất mọi thứ xung quanh.

Bạn bè bên cạnh thấy gã trợn to mắt liền cười nói: "Triệu Phàn, ngâm nước nóng cậu cũng ngủ được."

"Đúng vậy, gần đây công việc bận rộn lắm sao?"

Triệu Phàn ngây ngốc, đây là lần đầu tiên gã và bạn đến đây ngâm suối nước nóng, nhưng tại sao gã lại đến đây...

Người bạn này tên gì?

"Bạn gái cậu đến rồi kìa, đến nhanh đi." Bạn gã chỉ phía sau gã.

Gã quay đầu, một cô gái trắng nõn, tóc dài thướt tha đang đi đến chỗ gã, nhiều sương mờ bao vây nên không thể nhìn rõ mặt. Bạn bè xung quanh gã cười đùa, hâm mộ tình cảm của hai người, cảm thán vận may của gã.

Dưới sự ồn ào của bạn bè, bạn gái gã có vẻ bật lực phối hợp dang tay ôm về phía gã.

Triệu Phàn tiến lên, ôm bạn gái mình.

Gã đưa tay vuốt ve mái tóc dài mượt như lụa của bạn gái, trông như một dòng nước chảy xiết khi những đầu ngón tay lướt qua, nhưng khi bàn tay chạm đến cổ liền dưng lại.

Cần cổ mềm như bông, ngón tay chạm nhẹ một cái đã lún vào- bên trong không có xương cốt.

"A-" Triệu Phàn lập tức đẩy cô gái ra.

Gã muốn nhờ bạn hỗ trợ, nhưng vừa quay đầu lại phát hiện bốn phía xung quanh không có một bóng người, chỉ có gã và chiếc điện thoại nằm lẻ loi bên bờ hồ.

Màn hình độ nhiên sáng lên, báo hiệu có cuộc gọi đến.

Triệu Phàn chờ màn hình di động, không dám phản ứng, nhưng di động vẫn tự động kết nối.

"Xin hỏi có phải Triệu Phàn không?" Giọng nữ máy móc vang lên. Không phải từ điện thoại, mà là từ phía sau gã.

Triệu Phàn đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với một gương mặt xám xịt lạnh lùng.

Đó là kí ức cuối cùng của gã.

.

Tiêu Lam và Cố Thịnh An trở lại lầu 3.

Tiêu Lam đang suy nghĩ phải giải thích với ông chủ thế nào về thi thể của Đồng Thanh, nhưng không ngờ thi thể đã biến mất, không biết là do Boss giở trò hay trò chơi an bài.

Lúc bọn họ chuẩn bị bước vào phòng, cửa phòng Lưu Y Y bên cạnh mở ra.

Lưu Y Y bình tĩnh đứng sau cánh cửa, phòng không bật đèn, trong nhà vô cùng âm u. Lưu Y Y đứng trong bóng tối, biểu cảm trên mặt cũng mơ hồ.

"Mấy người ở đây làm gì?" Lưu Y Y lên tiếng, vẫn như lần đầu tiên nghe thấy,  nhưng bình tĩnh lãnh đạm như một vũng nước đọng.

Cố Thịnh An sợ đến mức xoắn não: "Tôi, tôi, tôi... Chúng tôi..."

Trong đầu cậu ta chỉ toàn là "Ôi mẹ ơi con đối mặt với người bị nghi ngờ nữ quỷ nhập vào", sống chết không nghĩ ra phải trả lời như thế nào.

Tiêu Lam lanh trí nói: "Chúng tôi chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng."

Lưu Y Y: "Các người?"

Tiêu Lam vô cảm gật đầu: "Đây là cách tăng tình hữu nghị của đàn ông."

Cố Thịnh An tiếp lời: "Đúng đúng đúng, cùng nhau khiêng súng, cùng nhau  vượt qua cua bể, chúng ta chính là anh em tốt."

Nghe thế nào cũng thấy gay gay.

Bóng ma Lưu Y Y đi ra, thừng thẳng rời đi bỏ lại hai người. Theo từng bước chân của cô ta,  một luồng gió lạnh thổi ra từ trong phòng, khiến hai người run rẩy.

Thấy Lưu Y Y đi xa, hai người mới dám thở phào.

______________

Hôm nay dọn máy tính thấy còn một chương tồn kho trên wattpad nên đăng nốt 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật