[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#22. Oan có đầu nợ có chủ




Thấy Tiêu Lam không phản ứng, Cố Thịnh An lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy?"

Tiêu Lam lắc đầu, tường thuật cho cậu ta những việc mình đã gặp hôm nay.

Cố Thịnh An ngạc nhiên nói: "Cậu quay về mười năm trước! Không ngờ năm người đó lại là loại người như thế."

"Có phải Cố Mặc đến tìm bọn họ? Cô ấy muốn báo thù, nhưng tại sao lại ra tay trên người chúng ta?"

Vấn đề này Tiêu Lam cũng không thể trả lời, chỉ nói: "Phần lớn là nằm trên người đám người bạn học. Bây giờ mặc kệ boss, quá khứ hay hiện tại của cô ấy đều liên quan đến đám người đó, chúng ta phải tìm cách lấy manh mối trên người bọn họ."

Cố Thịnh An gật đầu: "Trước tiên chúng ta đi tìm Đồng Thanh và Triệu Phàn, bốn người sẽ làm việc dễ hơn. Còn Lưu Y Y.... gần đây cô ta luôn làm mấy hành động kì quái, khiến người khác lạnh sống lưng."

Tiêu Lam cũng đồng ý. Cậu không muốn giao tiếp với người thần bí như Lưu Y Y trừ khi cần thiết.

.

Đến trước cửa phòng Triệu Phàn.

Cố Thịnh An gõ cửa: "Triệu Phàn, Triệu Phàn, cậu ở đâu?"

Trong cửa không có tiếng đáp lại.

Cố Thịnh An nhíu mày, gia tăng lực đập: "Triệu Phàn! Mở cửa!"

Một lúc sau, cánh cửa gỗ từ bên trong mở ra một khe hở, lộ ra giọng nói yếu ớt của Triệu Phàn: "Làm gì vậy?"

Cố Thịnh An hạ giọng nói: "Chúng ta tìm được manh mối rồi, chuẩn bị đi đối chất với đám người kia. Chúng ta mau đi thôi."

Triệu Phàn lập tức đóng cửa phòng: "Không đi, tôi không đi, sẽ chết."

Cố Thịnh An nói: "Không đi mới chết!"

Triệu Phàn không nghe lọt: "Không đi! Không đi! Muốn đi thì tự mình đi!"

Cố Thịnh An chán nản vỗ cửa mấy cái, người phía sau cửa vẫn không đáp lại.

"Thôi, đi thôi." Tiêu Lam ngăn Cố Thịnh An, không quan tâm Triệu Phàn nữa. Ở thế giới Hàng Lâm, tiến lên có thể không sống sót, nhưng trốn tránh nhất định sẽ chết. Triệu Phàn tự từ bỏ mạng sống của mình, bọn họ không có nghĩa vụ phải giúp đỡ.

.

Tiêu Lam gõ cửa phòng Đồng Thanh, đột nhiên thấy không đúng.

Cửa phòng phát ra âm thanh nặng nề, ngón tay chạm vào có cảm giác ẩm ướt. Điều này khiến Tiêu Lam nhớ đến vệt nước trong góc phòng tối hôm qua, tức khắc thấy xong rồi.

Tiêu Lam vỗ mạnh cánh cửa: "Đồng Thanh! Đồng Thanh! Có ở đây thì đáp lại đi!"

Trong phòng vẫn im lặng.

Tiêu Lam và Cố Thịnh An liếc nhìn nhau, trong lòng chìm xuống, sợ rằng Đồng Thanh đã xảy ra chuyện.

Lúc này, vệt nước trong phòng Đồng Thanh lan ra, thấm ướt một góc cửa. Hai người lập tức nhảy ra xa, đứng một bên quan sát vệt nước.

Sau khi xác nhận vệt nước bình thường, hai người thở phào nhẹ nhõm.

Cố Thịnh An bước đến dùng sức tông cửa, cố gắng dùng lực mở ra, nhưng cánh cửa vẫn bất động. Cậu ta giơ chân đạp mạnh cánh cửa mấy cái, ván cửa phát ra âm thanh nặng nề, nhưng vẫn không hề có động tĩnh.

Cố Thịnh An chống tay lên gối thở hổn hển, quay đầu định rủ Tiêu Lam cùng làm.

Đột nhiên vèo một cái, một bóng đen lướt qua mặt cậu ta, mang theo cơn gió thổi rối tung mái tóc cậu ta. Sau đó một tiếng "rầm" lớn, cách cửa cậu ta làm thế nào cũng không mở được đột nhiên mở ra.

Vị trí khóa cửa bị va đập mạnh bay ra ngoài, nhỏ bé đáng thương nằm trên sàn.

Còn kẻ chủ mưu, con mèo đen đội khăn trùm đầu bên cạnh Tiêu Lam đã đứng trong phòng, bộ dạng "Ta đây không biết gì, ta đây chỉ là một con mèo ưu nhã".


Cố Thịnh An: "..."


Chẳng lẽ cậu ta rèn luyện quá ít sao? Ngày thường không nên nằm trên giường chơi điện thoại cả ngày, nếu không đến con mèo cũng không lại thì quá mất mặt.


Tiêu Lam vỗ vai an ủi, bước vào phòng.


Căn phòng ướt dầm dề, từ trần nhà đến mặt tường đến sàn nhà đều là nước. Không khí tràn ngập mùi nước suối nóng, giống hệt như suối nước nóng trong khách sạn.


Đồng Thanh nằm trên giường trong bộ quần áo mặc ra ngoài, tóc dài xõa ra, cơ thể ướt đẫm, bị nước bao phủ trên giường. Mắt cô trợn tròn nhìn lên trần nhà, giống như có thứ gì đáng sợ trên đó.


Tiêu Lam giúp cô nhắm mắt lại, vừa kiểm tra thi thể vừa hỏi Cố Thịnh An: "Lần cuối cùng anh thấy cô ấy là khi nào?"

Cố Thịnh An suy nghĩ: "Có lẽ là buổi chiều, chúng tôi ngủ dậy thì không thấy cậu đâu nữa, sau đó mọi người tách ra tìm manh mối. Buổi chiều tôi có gặp cô ấy ở dưới lầu, lúc đó cô ấy vẫn bình thường."

Bàn tay phải ngâm trong nước của Đồng Thanh thu hút sự chú ý của Tiêu Lam. Ngón tay nắm chặt, nơi đầu ngón tay lộ ra thứ gì đó màu trắng, nhìn giống như một tờ giấy.

Cậu duỗi tay, mở bàn tay Đồng Thanh. Bên trong là một tấm hình bị ố vàng, bị ngâm nước nên đã mờ đi.

Trên hình là một cô gái mặc váy đang cúi người nhặt đồ dưới đất, một ngọn gió thổi qua làn váy cô gái ấy. Góc chụp đúng lúc chụp phải một ít nội dung không phù hợp.

Tuy không thấy mặt cô gái ấy, nhưng nhìn mái tóc đen, người Tiêu Lam nghĩ đến đầu tiên là Cố Mặc. Cậu nhớ đến mười năm trước Phó Vănn Bác bàn luận lộ liễu như thế nào, sở thích của Dương Đức Cao ra sao, liệu bọn họ có chụp ảnh Cố Mặc nhiều lần hơn nữa hay không?

Cuộc sống Trung học của Cố Mặc bị bạn học cười nhạo vì gia cảnh nghèo khó, bị đổ thêm dầu vào lửa. Đối tượng cô yêu thầm vì theo đuổi hoa khôi mà không ngừng dẫm đạp cô, lúc nào cũng bị chụp lén, còn người được cho là sẽ giúp đỡ người khác lại có sở thích đáng khinh.

Tiêu Lam đưa tấm hình cho Cố Thịnh An, kể lại sự việc bọn Phó Văn Bác đã làm.

Cố Thịnh An: "Đựu mòe, không trách Cố Mặc muốn xé xác bọn họ."

Tiêu Lam: "Sẽ tốt hơn nếu Cố Mặc không xé xác chúng ta."

Cố Thịnh An nhìn thi thể Đồng Thanh, xúc động nói: "Oan có đầu nợ có chủ, chị gái có thể nhìn rõ không..."

Tiêu Lam: "Chắc chắn bọn họ đã làm gì đó khiến Cố Mặc nhìn lầm, đi thôi, tìm bọn họ."

Kết quả, năm người kia đều không ở trong phòng.

Lạc mượn thân phận mèo đen chạy đến quầy lễ tân kiểm tra phòng, phát hiện bọn họ đã ở phòng mới trên lầu 2.

Lầu hai trống trải yên tĩnh, không có khách nào khác vào ở.

Tiêu Lam tìm được phòng 5 người bọn họ ở, lưu loát cạy trái cửa, động tác thuần thục như trong tay cậu là một chiếc chìa khóa chứ không phải mọt cọng dây thép.

Cố Thịnh An bội phục: "Người anh em, lợi hại!"

Tiêu Lam xua tay: "Chút lòng thành."

Bọn họ trực tiếp bước lên ban công, Tiêu Lam đi trước quan sát thấy ban công với phòng sát vách khá gần nhau vì kết cấu các căn phòng giống hệt nhau, là vị trí thích hợp để nhìn lén.

Tiêu Lam và Cố Thịnh An lợi dụng cây cối trên ban công để núp, ngồi xuống đất nghe ngóng tình huống.

Đỗ Vũ Oái thấp thỏm nắm góc áo: "Cố Mặc đến tìm chúng ta thật sao?"

Trương Khiết trợn mắt: "Nghĩ giả sao, ngọn đèn sinh mệnh của cô gái uống ly rượu của tôi đã tắt rồi."

Đỗ Vũ Oái vội nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng ta đã an toàn."

Trương Khiết hừ một cái: "Chúng ta đã nhờ đại sư dùng pháp khí đổi hơi thở của chúng ta với bọn họ, Cố Mặc sẽ cho rằng mục tiêu chính là bọn họ, đặc biệt hai người đã uống rượu. Bọn họ chết hết, oán khí của Cố Mặc sẽ tiêu tan hết, lúc đó chúng ta sẽ an toàn."

"Đây chính là bảo vật cứu mạng tôi đã cất giữ nhiều năm, đau lòng chết đi được."

Tiêu Lam và Cố Thịnh An liếc nhìn nhau, quả nhiên do bọn họ làm.

Phó Văn Bác cũng thở phào: "Như vậy thì tốt, mấy ngay nay chúng ta đừng ra khỏi khách sạn, cẩn thận vẫn hơn,"

Đỗ Vũ Oái bất mãn nói: "Đúng là đồ tiện nhân, năm đó chết ở đâu đó mà giờ lại đến tìm chúng ta? Cũng không phải chúng ta giết nó chết, không biết nghĩ gì nữa."

Phó Văn Bác: "Có phải hận chúng ta năm đó..."

"Chúng ta làm gì! Tôi chưa làm gì cả!" Trình Lãng nâng cao giọng, "Quá đáng nhất chính là thầy Dương cũng bị liên lụy vào, đúng không thầy Dương?"

Dương Đức Cao không phản ứng, ánh mắt trống rỗng nghĩ về gì đó. Trình Lãng gọi lại: "Thầy Dương?"

Dương Đức Cao phục hồi tinh thần: "A? Đúng vậy.....thầy chưa làm gì cả."

Người trong phòng vẫn oán giận, không có chút ý hối cải nào. Phản ứng quái dị của Dương Đức Cao khiến Tiêu Lam chú ý. Bốn người còn lại đều là bộ dạng có chột dạ nhưng chết cũng không dám nhận tội, chỉ có gã là chột dạ đến lời nói cũng không lưu loát.

Trong lòng Cố Thịnh An tức giận: "Rõ ràng Dương Đức Cao có vấn đề! Trên mặt gần như viết rõ hai chữ hung thủ, tôi phải đi hỏi bọn họ cho ra lẽ."

Cậu ta chống tay xuống đất một bộ muốn đứng dậy.

Tiêu Lam vội vàng kéo tay cậu ta: "Anh muốn hỏi thế nào?"

Cố Thịnh An nghẹn họng: "Chính là, hỏi trực tiếp..."

Đến anh mắt ghét bỏ Tiêu Lam cũng lười cho cậu ta: "Anh nghĩ bọn họ sẽ nói sao?"

"..." Cố Thịnh An nhìn thân thể nhỏ bé của mình, nghĩ đến đối phương trừ một ông già thì hai người còn lại đều nam tính hơn cả mình, sầu muộn nói, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Đúng lúc tâm trạng Dương Đức Cao không ổn, đứng dậy nói muốn ra ngoài hít thở không khí.

Tiêu Lam trở về phòng, kéo sợi dây trên bức màn xuống, kéo thử độ chắc chắn, sau đó kéo Cố Thịnh An cùng mình ra ngoài cửa.

Cố Thịnh An hoảng sợ nhìn cậu: "Cậu cậu cậu... cậu muốn làm gì?"

Tiêu Lam nở nụ cười tươi rói: "Đi thực hiện một ý tưởng táo bạo."

Cố Thịnh An nhăn mặt khổ sở, rối rắm nói: "Không thể tập kích NPC đâu đại ca."

"Chúng ta gọi cái này là giao lưu thiện lành, sao có thể gọi là tập kích?" Tiêu Lam vác dây thừng trên vai, nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết, "Nhìn vẻ mặt tôi có giống bất thiện không? Thân thiện đúng chứ?"

Cố Thịnh An: "..."

Mẹ nó thân thiện chỗ nào? Đại ca không thấy quá sượng trân sao?


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật