[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#21. Năm đó



Nhìn thấy căn phòng mới toanh này, trong lòng Tiêu Lam có suy đoán.

Cậu vừa rửa mặt vừa hỏi Lạc: "Tối qua anh có phát hiện điều gì không ổn không?"

Lạc: "Không có, tiên sinh. Không chỉ tối hôm qua, mà mọi thứ đều bình thường cho đến khi tiếng cười vang lên."

Nói cách khác là bọn họ đột ngột xuất hiện nơi này, hơn nữa nơi này có vẻ là chuyến tốt nghiệp mười năm trước.

Sau khi rời phòng, Tiêu Lam phát hiện cách bài trí nơi này và lúc bước vào trò chơi không khác nhau mấy, ngoại trừ vẻ bề ngoài và vài đồ đạc khác mà thôi.

Lúc này công việc kinh doanh của khách sạn rõ ràng tốt hơn mười năm sau, trên hành lang không chỉ có học sinh mà còn có nhiều khách lẻ giọng điệu khác nhau. Điều này cũng khiến Tiêu Lam dễ hòa nhập vào đám đông, nếu chỉ có mỗi học sinh, học sinh đều quen biết nhau, đột ngột xuất hiện người lạ rất kì quái.

Tiêu Lam dẫn theo mèo đi dạo khách sạn như mọi người, nhân tiện quan sát cuộc trò chuyện của những học sinh gần đó.

Đột nhiên, xuất hiện một cái tên khiến cậu quan tâm.

"Đây là túi của Cố Mặc, oa! Kiểu dáng xấu quá đi, chỉ có loại nghèo kiết xác mới dùng mấy kiểu này, tớ không dám dùng, dùng vào sẽ xấu tay."

Giọng nói khá quen thuộc, giọng điệu chanh chua khiến người ta chán ghét.

"Đỗ Vũ Oái, tớ thấy không ổn đâu."

"Sợ cái gì, là tự nó làm rớt sao tớ không được nhìn! Để tớ xem, trong cái ví rách này chỉ có 20 tệ. Đi chơi tốt nghiệp chỉ đem theo 20 tệ, cười chết tôi ha ha ha!"

Sau đó bịch một tiếng, như có thứ gì rơi vào nước.

"OMG! Không ngờ còn chiếc điện thoại xấu như vậy, tróc hết sơn vẫn còn dùng."

"Gì thế này? Mẹ nó 'Bí mật thầm kín của thiếu nữ" ! Cái đứa nghèo kiết xác đó cũng có đối tượng, mau xem!"

"Các người đang làm gì!" Tiêu Lam nhịn không được lên tiếng.

Vốn dĩ cậu muốn nghe bạn học đánh giá Cố Mặc như thế nào, tìm hiểu cấp độ của boss, không ngờ lại đụng phải trường hợp này. Tưởng tượng Cố Mặc sẽ bị chế giễu như thế nào nếu nội dung trong nhật ký bị đọc trước bàn dân thiên hạ, đặc biệt là dưới thái độ không mấy thân thiện của Đỗ Vũ Oái.

Tiêu Lam đi ra từ góc khuất, nhìn Đỗ Vũ Oái đứng gần hồ nước trong sân. Cô ta vẫn lùn như sau này, gầy hơn mười năm sau nhưng không được tính là thon thả, những đốm tàn nhàn kết hợp với mặt nhỏ mày nhợt khiến dáng vẻ xấu tính càng trở nên khó chịu.

Thấy người đi ra là một thanh niên trắng nõn hiền lành, mấy nữ sinh bên cạnh không nhịn được nhìn trộm.

Đỗ Vũ Oái thấy người đến cũng không thẹn, cô ta nâng chiếc túi trắng nhợt lên, hất cằm nhìn Tiêu Lam đầy khiêu khích: "Liên quan gì đến anh!"

Thái độ đó cộng thêm vẻ bề ngoài, quả thực chính là nữ phụ ác độc tiêu chuẩn. Hy vọng cô ta mười năm sau nhận được điện thoại của Cố Mặc cũng kiên cường như bây giờ.

Tiêu Lam im lặng, trực tiếp đoạt chiếc túi trong tay cô ta. Sức lực cậu lớn, Đỗ Vũ Oái chưa kịp phản ứng trên tay đã trống không.

"Đưa tôi!" Cô ta duỗi tay muốn cướp, Tiêu Lam nghiêng người né tránh.

"Anh!" Đỗ Vũ Oái tức giận giậm chân. Cô ta là người lỗ mãng, xoay người nhặt hòn đá bên hồ rồi ném về phía Tiêu Lam, cố ý nhắm vào đầu cậu.

Ở trong lòng Đỗ Vũ Oái, cô ta là con gái, động thủ với người ta cũng không sao cả, chỉ cần cô ta khóc trước, mọi người sẽ cảm thấy cô ta bị bắt nạt.

Đỗ Vũ Oái đắc ý chờ nhìn Tiêu Lam chảy máu đầu, nhưng không ngờ bên cạnh lại lóe lên một cái bóng đen, bóng đen đó cực nhanh, trực tiếp lao thẳng đến mặt cô ta.

"A----" Trên mặt đau xót, Đỗ Vũ Oái không khỏi hét lên, đưa tay sờ lên cổ mình, trên đó có ba vết cào, cả bàn tay đều là máu.

"Đánh người! Giết người!" Cô ta vừa thét chói tai vừa nhảy nhót tại chỗ, sơ ý ngã nhào xuống hồ.

May mà nước trong hồ chỉ cao tới eo, cô ta giãy giụa hồi lâu, trên đầu đầy rong rêu bùn đất, đặt mông lên bãi cỏ thở dốc. Có vẻ như thường ngày cô ta quá xấu tính, không có nhân duyên, các cô gái bên cạnh thậm chí không tiến lên giúp đỡ.

Đỗ Vũ Oái hung ác nhìn chằm chằm mấy nữ sinh đó: "Nhìn cái gì mà nhìn! Một đám nghèo kiết xác!"

Mấy nữ sinh bị mắng hai mặt nhìn nhau, sau đó bỏ rơi cô ta rời đi.

Đỗ Vũ Oái sửng sốt: "..."

Mấy người không đến đỡ tôi sao?

Cô ta nhìn thanh niên cao hơn mình hai cái đầu, người nọ vô cảm nhìn chằm chằm cô ta, chiều cao áp bức người, khi không cười nhìn có vẻ hung ác.

Mèo đen vừa công kích cô ta lặng lẽ xuất hiện sau hòn lăng bộ, rửa móng vuốt bên cạnh ao, bộ dạng ghét bỏ, đôi mắt mèo vàng lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, rõ ràng chỉ là con mèo nhưng lại giống như mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi.

Đỗ Vũ Oái lúng túng.

Cô ta không dám nói câu tàn nhẫn nào, lập tức bỏ chạy.

Hiện tại Tiêu Lam đã hiểu vì sao mười năm sau Đỗ Vũ Oái gặp mình lại hoảng sợ như vậy. Người mà mười năm trước gây cho mình bóng ma tâm lý, qua mười năm vẫn hoàn toàn không thay đổi, vẫn là bộ dạng năm đó, đúng là thú vị.

Như vậy, rốt cuộc là năm đó nằm mơ, hay là năm đó gặp quỷ, hoặc hiện tại đang gặp quỷ?

Nhìn chiếc túi trên tay, nhất thời Tiêu Lam không biết phải làm gì, cũng không thể đưa cho ông chủ, sợ bị nhận ra. Đành phải cầm túi, nhặt điện thoại và túi tiền trong hồ lên.

Kỳ thật nhặt lên cũng không có gì dùng, di động dính nước hơn nửa đã không dùng được, ví tiền giặt rồi vẫn có thể dùng được.

Nhưng là, Cố Mặc sẽ chết trong chuyến đi tốt nghiệp này, mấy cái này cô ấy cũng không sử dụng đến nữa.

.

Lạc và Tiêu Lam cùng nhau đi tìm manh mối.

Trong căn phòng nửa mở phía trước truyền đến tiếng nói chuyện.

"Cho các cậu xem một thứ tốt!"

"Oa---- đây là, Cố Mặc? Cậu chụp như thế nào?"

"Ai bảo cô ta tắm rửa bên cửa sổ, xứng đáng bị vậy."

Tiêu Lam tìm góc độ nhìn vào phòng. Người lấy ảnh chụp là Phó Văn Bác, lúc này hắn vẫn để tóc ngắn, còn vài nét trẻ con, nhưng không ngờ lại chụp lén bạn học tắm rửa.

Phó Văn Bác hứng thú nói: "Các cậu có nghĩ cô ấy cố ý tắm ở đó không."

Nam sinh bên cạnh: "Không đến mức đó đâu."

Phó Văn Bác hạ giọng nói: "Loại người thích bị nhìn lén, các cậu không biết có người thích kiểu này đâu."

Người chung quanh kinh ngạc: "A? Không đến mức đó đi."

"Ha." Phó Văn Bác không thấy ai phụ họa theo mình, ngược lại nhìn về phía nữ sinh khác nói: "Trương Khiết, cậu thấy thế nào? Hoa khôi của chúng ta chắc chắn biết."

Nếu hắn không nhắc đến hai từ Trương Khiết, Tiêu Lam chắc chắn không nhận ra người này là ai.

Đường nét khuôn mặt của cô gái này nhỏ nhắn, thanh tú, giá trị nhan sắc từ tầm trung trở lên, hơn nữa quần áo, cách trang điểm xuất sắc hơn bạn cùng lớn, nói hoa khôi cũng không ngoa. Khác hoàn toàn với khuôn mặt như rắn và sống mũi cao cùng đôi mắt hai mí kiểu châu Âu mười năm sau.

Nhưng nhìn qua sẽ thấy đường nét của Cố Mặc xinh hơn.

Trương Khiết mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng: "Chuyện này tớ không biết, nhưng tớ thích chơi với những cô gái đơn giản."

Phó Văn Bác cao giọng nói: "Thấy không! Các cậu thấy không! Hoa khôi của chúng ta không muốn chơi với cô ta, cậu ấy ngại dơ bẩn."

Đỗ Vũ Oái đã thay đổi một bộ đồ mới, phụ họa: "Đúng là tiện nhân ghê tởm, mới đến có vài ngày đã quyến rũ người khác, mới nãy tìm người đánh tớ!"

Phó Văn Bác hứng thú nói: "Cậu sao vậy? Mau nói."

Đỗ Vũ Oái đắc ý vì nhận được sự chú ý, hất cằm nói: "Còn sao nữa, tớ chỉ chạm vào túi của Cố Mặc xíu thôi, lập tức có người con trai đến đánh tớ. Các cậu xem vết thương của tớ đi, là bị người đó đánh đó."

Cô ta chỉ vào băng vải trên cổ mình.

Phó Văn Bác: "Không ngờ nha, ngày thường không hé một lời, xuống tay lại độc ác như vậy."

Trình Lãng cũng phụ họa nói: "Tớ thấy cậu ta chính là loại người này, không biết xấu hổ dám tranh hoa khôi với Trương Khiết, cậu ta có chỗ nào so với Trương Khiết."

Nói xong, gã nhìn Trương Khiết cười lấy lòng.

Trương Khiết đỏ mặt, cô nàng cười thẹn thùng, cũng không phản bác lời của bọn họ. Đúng vậy, một đứa nghèo kiết xác làm gì có cửa mà so với cô nàng.

Phó Văn Bác thấy thế ồn ào nói: "Hoa khôi và lớp trưởng của chúng ta nhìn trai tài gái sắc quá đi!"

Mấy nam sinh nữ sinh bên cạnh cũng bị ảnh hưởng: "Ở bên nhau! Ở bên nhau!"

Trình Lãng mong chờ. Trương Khiết xinh đẹp lại dịu dàng, trong nhà có quyền thế, quả thực là một người bạn gái lý tưởng. Trình Lãng đặc biệt muốn tranh thủ lúc này để theo đuổi cô nàng, sau đó bọn họ thành đôi trong bốn năm đại học, tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, lúc đó gã sẽ trở thành con rễ Trương gia.

Trương Khiết chỉ mỉm cười, không nói gì. Tuy tướng mạo Trình Lãng không tồi, nhưng gia cảnh quá bình thường trong mắt cô nàng, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến cô nàng hưởng thụ quá trình theo đuổi của đối phương.

Các thiếu niên cười ồn ào, tràn ngập không khí vui vẻ, không ai để ý đến người Cố Mặc bị bọn họ khinh bỉ có oan uổng hay không, bọn họ chỉ muốn tiêu khiển mà thôi.

.

Bỗng nhiên, cách đó không xa có một bóng người lướt qua, đỉnh đầu thưa thớt vừa nhìn đã biết không phải học sinh.

Tiêu Lam lặng lẽ đi theo, phát hiện đó là Dương Đức Cao.

Dương Đức Cao ngồi xổm trong góc, vừa xem điện thoại vừa lộ ra vẻ mặt đáng khinh bỉ, trong miệng phát ra tiếng cười, khác hẳn với dáng vẻ đức cao vọng trọng lúc thường.

Đáng tiếc ông ta quá xa, Tiêu Lam không thấy được.

Vì thế một cao mèo màu đen uyển chuyển nhảy lên cành cây phía sau Dương Đức Cao, mở to mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, bộ dạng khinh thường nhìn toàn bộ quá trình.

Chờ Dương Đức Cao rời đi, mèo đen quay lại bên Tiêu Lam.

Tiêu Lam: "Thế nào? Ông ta đang xem thứ gì."

Lạc tự hỏi một chút ngôn ngữ nghệ thuật: "Một số tác phẩm nhiếp ảnh về nữ sinh trung học, kiểu chụp không bình thường."

Nói đơn giản là chụp lén. Ai cũng không ngờ một Chủ nhiệm như Dương Đức Cao, ngày thường trông nghiêm túc và cổ hủ lại ngầm thích chụp lén học sinh.

Tiêu Lam có dự cảm không tốt, nhanh chóng đuổi theo hướng Dương Đức Cao rời đi.

Lúc này sắc trời đã tối sầm, bóng đêm xung quanh có chút mơ hồ.

Không ngờ đang chạy vội lại Cố Thịnh An.

Cố Thịnh An vẫy tay: "Tiêu Lam, tốt quá cậu không xảy ra chuyện gì. Hôm nay không thấy cậu, tưởng đâu cậu xảy ra chuyện rồi chứ."

Tiêu Lam nhìn xung quanh, cách bài trí cổ xưa không ít, hoàn cảnh cũng an tĩnh, có vẻ ít người, nơi này chính là khách sạn mười năm sau.

Có lẽ, trò chơi không cho phép người chơi can thiệp không cần thiết vào cốt truyện.

Cố Mặc, nhất định phải chết.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật