[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#18. Mười năm trước



Tác giả: Bách Đường

Editor: kichikichukaka
-

═══════-═══════

Âm thanh ngoài cửa biến mất, tiếng bước chân cũng im bặt.

Tiêu Lam không có hứng thú mở cửa xác nhận nó đi chưa, dù sao pháo hôi chết vì tò mò. Cậu trở mình, vùi mặt vào đám lông tơ của Lạc. Tuy Lạc không có nhiệt độ cơ thể, nhưng đám lông cũng sẽ nhiễm nhiệt độ cơ thể người khác, trở nên ấm lên.

Nghe tiếng thở dần ổn định của Tiêu Lam, Lạc dùng đuôi quấn lấy cậu, đôi mắt màu hổ phách không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, cảnh giác nguy hiểm có thể xảy ra bên ngoài.

Nếu bây giờ ai có thể quan sát được đôi mắt của con mèo đen này, sẽ phát hiện bên trong đôi mắt đó thầm trầm và sâu xa khó lường, giống như một vị thần nhẫn tâm đứng trên tế đàn, canh giữ bảo vật giữa trời và đất.

Đáng tiếc, bên cạnh chỉ có Tiêu Lam đang say giấc với mái tóc bù xù.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Tiêu Lam ôm mèo vào nhà hàng. Bữa sáng là tiệc buffet, lúc này nhà hàng đã bày sẵn một bữa ăn thịnh soạn cho mọi người tùy ý ăn uống, trong không khí tràn ngập mùi đồ ăn truyền thống.

Cậu đến không sớm, lúc này đã có người ngồi bàn trước.

Lưu Y Y thản nhiên uống ly trà hôm qua mình ghét bỏ, thấy Tiêu Lam thì gật đầu xem như chào hỏi.

Tiêu Lam nhìn ly trà trong tay cô ả, cũng gật đầu lại, hai người không nói gì nữa.

Lúc Tiêu Lam lấy món ăn, các người chơi khác liên tiếp đến. Bây giờ không phải thật sự nghỉ phép, ai cũng không có tâm tình ngủ nướng.

Các người chơi ngồi lại với nhau xì xào thảo luận suy đoán về trò chơi, Tiêu Lam cũng chia sẻ với họ về cuốn nhật ký của Cố Mặc. Hôm nay Lưu Y Y yên tĩnh nghe, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn như hôm trước.

Tiêu Lam lần nữa đánh giá Lưu Y Y, biểu hiện hôm nay của cô rất lạ thường, chỉ sợ hôm qua đã xảy ra chuyện.

Đồng Thanh do dự nói: "Tối qua mọi người có nghe ai nói gì không?"

Triệu Phiền gãi đầu: "Tôi... Tôi ngủ say nên không biết gì."

Lưu Y Y lắc đầu.

Cố Thịnh An: "Cô cũng nghe thấy!"

Đồng Thanh gật đầu: "Tôi nghe thấy giọng của một người đàn ông, hình như đang đi dạo và nói chuyện với đó. Nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng bước chân của một người."

Nói xong, cô nhịn không được xoa cánh tay của mình.

"Không, tôi nghe thấy một bà cụ vừa ho vừa hát bài đồng dao." Cố Thịnh An nghi ngờ nói, dứt lời chuyển sang Tiêu Lam: "Phòng chúng ta bên cạnh nhau, cậu nghe thấy chứ?"

Tiêu Lam buông ly trà trong tay xuống: "Tôi nghe thấy giọng một cô gái, người đó muốn tôi mở cửa cho người đó đi vào."

Các người chơi hít một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm Tiêu Lam chờ cậu nói tiếp.

Tiêu Lam thản nhiên lấy ra một cái bánh bao hấp từ trong đĩa: "Tôi nói đêm mình dậy không nổi, bảo cô gái đó mau về sớm, sau đó cô gái đó đi mất."

Người chơi: "..."

Theo lẽ thường thì mọi chuyện không thể xảy ra như thế! Phản ứng bình tĩnh của cậu là gì? Còn có thời gian mà ăn bánh bao! Không chỉ vậy, con mèo đen trùm khăn xanh biếc vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh Tiêu Lam, dùng đuôi giúp cậu đẩy tách trà vào bên trong để không bị rơi.

Thật sự đã thành tinh.

"A...!" Đột nhiên tiếng kêu của Đồng Thanh thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy vẻ mặt cô khác lạ nhìn tay trái của mình, sắc mặt tái nhợt toát ra mồ hôi lạnh: "Mới nãy, dưới bàn có một bàn tay nắm lấy tay tôi, rất lạnh."

Trên tay cô vẫn còn lưu lại cảm giác cứng ngắc ướt lạnh vừa rồi.

Mọi người lập tức nhìn dưới bàn----- trống rỗng, không có thứ gì.

Đồng Thanh nhăn mày, vẻ mặt sợ hãi: "Sao có thể, vừa nãy..."

Tuy không thấy gì, nhưng đây là trò chơi bên trong phó bản, đám người chơi sẽ không giống diễn viên trong phim nghi ngờ Đồng Thanh nói dối, đề nghị cô đi tìm bác sỹ.

Vẻ mặt của các người chơi trở nên thận trọng hơn. Đầu tiên đêm hôm qua mỗi người đều nghe thấy giọng nói khác nhau, hôm nay lại đến cánh tay này, nguy hiểm đã kề cận bên họ, nhưng bọn họ không có một chút manh mối nào.

Lúc này, bên ngoài nhà hàng vang lên một loạt tiếng bước chân, là những vị khách họp lớp đến.

Trong bọn họ không còn sự thư thái như ngày hôm qua, trên đường đi đều im lặng không nói gì, ai nấy lấy đồ ăn xong rồi thì về phòng của mình. Tiêu Lam không thấy Đỗ Vũ Oái trong bọn họ, ngược lại xuất hiện một người khác trong nhật ký, Trình Lãng.

Hôm nay tình cờ Trình Lãng lại ngồi gần Tiêu Lam hơn, dễ dàng để cậu quan sát.

Trình Lãng lấy một phần đồ ăn sáng rồi ngồi ở chỗ đó, bộ dạng ăn trông rất nhã nhặn. Đầu tóc chải gọn gàng, bộ vest chỉn chu, giá cả không hề rẻ, đi đôi giày da bóng loáng, có vẻ là người thành đạt.

Nhưng Tiêu Lam để ý thấy trên cổ áo sơ mi có vết bẩn, viền tất cũng ố vàng, cho thấy gã không gọn gàng sạch sẽ như bề ngoài.

Tiêu Lam nhích lại gần Trình Lãng, như là đang tán gẫu: "Trình tiên sinh nhìn rất tuấn tú lịch sự, chắc hẳn được nhiêu cô gái hoan nghênh lắm."

Trình Lãng nhìn Tiêu Lam đang mặc áo phông trắng bình thường, đắc ý cười nhưng cố tỏ ra khiêm tốn: "Nào có được như thế, chỉ có một vài người."

Tiêu Lam tiếp tục nói: "Tôi nghe nói người được hoan nghênh thì từ nhỏ đã có rất nhiều cô gái thích."

Trình Lãng cho cậu một ánh mắt "cậu rất biết nhìn", nói: "Ha ha, thật chứ? Có đôi khi làm cho người ta phiền não thật...."

Tiêu Lam thừa cơ hội hỏi vấn đề mình cần hỏi: "Tại trường cấp 3, có phải có cô gái thầm mến anh không?"

Trình Lãng cười, dự định khoe khoang chuyện này một phen, rồi chợt khựng lại như nhớ ra một cái gì đó, cuối cùng miễn cưỡng giật giật khóe miệng: "Người thích tôi nhiều như vậy, sao tôi có thể nhớ hết. Cái đó... Tôi ăn xong rồi, tạm biệt."

Gã dứt lời thì đứng dậy rời đi, lúc đứng lên còn vô ý làm rơi chiếc đũa.

Nhìn thấy bước chân hoảng hốt và thái độ tránh né của gã, giống như rất để ý đến "cô gái thầm yêu anh hồi cấp 3", mang theo một chút cảm xúc khác.

Rốt cuộc gã ta đã làm cái gì?

Ban ngày, các người chơi đi cùng nhau tìm kiếm tin tức trong khách sạn, Lưu Y Y vẫn lẻ loi như trước.

Bọn họ tra một hồi mới biết, mười năm trước khách sạn này đã tu sửa một lần, chẳng lẽ vì che dấu một thứ gì đó?

Chi tiết cụ thể nhân viên không nói rõ ra, các người chơi đành phải tìm ông chủ.

Ông lão cao gầy ngồi bên cửa sổ hút thuốc, có hơi buồn rầu với những vị khách có tính hiếu kỳ này: "Tôi đã mở khách sạn này 30 năm, mười năm trước cải tạo lại nơi này là chuyện rất bình thường. Có phải mọi người xem phim quá nhiều không? Thật sự ở đây không có người chết mà..."

Cố Thịnh An chưa từ bỏ ý định hỏi đến cùng: "Vậy mười năm trước gần đây có xảy ra việc gì không?"

Ông chủ cau mày suy nghĩ: "Không có. Trước đây trong khoảng thời gian này có một trường học tới đây để tổ chức lễ tốt nghiệp, mười năm trước cũng là bọn họ, tôi nhớ hình như có một cô gái đã gây chuyện ô nhục gì đó, còn có cảnh sát đến hỏi thăm. ”

Ánh mắt Triệu Phiền sáng lên: "Cô gái đó chết rồi sao?"

Ông chủ dùng sức dụi thuốc lá vào gạt tàn bên cạnh, không vui nói: "Chết gì mà chết! Nghe nói là mang thai con của tên côn đồ nào đó rồi bỏ trốn! Chúng tôi mở khách sạn rất chú trọng đến việc an toàn, nếu đã xảy ra việc như thế thì làm sao mở được đến bây giờ!"

"Mấy người ở đây bớt nói nhảm đi!"

Thấy ông chủ hơi tức giận, hơn nữa điệu bộ cũng không giống như đang nói dối, các người chơi chỉ đành đi trước.

Trên hành lang.

"Có vẻ như ông chủ không nói dối." Triệu Phiền vẻ mặt xoắn xuýt, "Chẳng lẽ chúng ta nghĩ lầm rồi, mười năm trước không chết người?"

Cố Thịnh An: "Không có khả năng đó. Điện thoại chính là đầu mối của trò chơi đã nhắc nhở chúng ta rất rõ, mười năm trước chắc chắn có người chết, người bỏ trốn có thể chính là Cố Mặc."

Triệu Phiền: "Vậy sao..."

Tiêu Lam đột nhiên mở miệng: "Có lẽ cô ấy chết nhưng không ai biết."

Bọn họ lần lượt nhìn về phía cậu.

Tiêu Lam nói tiếp: "Bọn họ chính là những người tham gia chuyến tốt nghiệp mười năm trước, nhật ký của Cố Mặc được để lại ở khoảng thời gian, người cô ấy phải lòng là Trình Lãng. Nếu khi đó Cố Mặc thầm mến Trình Lãng, thì tại sao cô ấy phải bỏ trốn?"

"Hơn nữa lúc sáng tôi từng thăm dò Trình Lãng, phát hiện gã ta khá chột dạ về việc có cô gái thầm mến mình hồi cấp 3."

"Còn phản ứng của họ khi thấy tấm ảnh vào mấy ngày trước, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó. Vấn đề bây giờ là, Cố Mặc đã xảy ra việc gì? Cô ấy chết thế nào? Và---- thi thể của cô ấy ở đâu."

Cố Thịnh An đột nhiên biến sắc: "Mười năm trước tu sửa lại, mười năm trước gặp chuyện không may, còn chưa biết rõ cô ấy..."

Bọn họ không hẹn cùng nhau nhìn sàn nhà dưới chân mình, da đầu run lên, chẳng lẽ bọn họ ngủ cả đêm ở nơi dấu thi thể? Hơn nữa còn phải tiếp tục ngủ...

Tiêu Lam an ủi bọn họ: "Đừng lo, ông chủ đã ngủ ở nơi này mười năm rồi."

Ông chủ nghe xong muốn đánh người.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật