[ĐM | Edit] Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị

#17.



Biểu hiện của bàn bên cạnh khi nhìn thấy di động quả khác thường, trên mặt viết rõ "có vấn đề."

Thấy tình huống khác thường, Cố Thịnh An thừa cơ hội hỏi bàn bên: "Ai vậy? Mọi người biết không....?"

Nghe xong, dường như bọn họ mới phản ứng lại, lập tức dời ánh mắt sang nơi khác.

Nhiếp ảnh gia Phó Viễn Bắc thường hay nói cười gượng: "Không có gì, chỉ là cảm thấy điện thoại cổ lỗ sĩ rồi mà vẫn còn lên được nên hơi kinh ngạc mà thôi."

Tiêu Lam không dễ bị lừa gạt: "Cô gái trong điện thoại khoảng mười bảy mười tám tuổi, điện thoại thì có vẻ mười năm về trước. Hình như bằng tuổi mọi người nhỉ?"

Nụ cười của Phó Văn Bác đơ lại, lặng lẽ lau mồ hôi tay lên quần mình: "A, vậy sao, đúng là trùng hợp."

Tiêu Lam tiếp tục nói: "Đồ đồng phục của cô gái đó rất giống mọi người, chẳng lẽ là bạn học?"

Phó Văn Bác cả kinh: "Sao cậu biết?!"

Tiêu Lam làm bộ lơ đãng: "Tôi thấy trong tấm hình anh vừa đưa. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, tôi còn tưởng mình nhìn nhầm."

Thật ra Phó Văn Bác chỉ đưa một vài tấm hình bọn họ chụp chung, là Tiêu Lam lừa hắn.

Phó Văn Bác vội vàng cứu chữa: "Chúng tôi không biết cô gái đó, thấy trang phục đó cũng rất kinh ngạc. Chúng tôi đã tốt nghiệp mười năm, bây giờ có thể thấy lại đồ đồng phục, thật sự không thể tưởng tượng được ha ha."

Nghe vậy Tiêu Lam định nói thêm về bộ đồ, người quản lý mặc vest Trình Lãng lập tức cắt ngang bọn họ: "Phó Văn Bác!"

Phó Văn Bác run lên, đột nhiên ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng đứng dậy, không dám nhìn Tiêu Lam, nói mình đau bụng rồi lập tức chạy trốn như một làn khói.

Lưu lại bốn người vẻ mặt khó hiểu, đối mặt với đồ ăn ngon cũng không còn hứng thú. Bọn họ ăn vội mấy miếng rồi kiếm cớ rời khỏi nhà hàng.

Bây giờ trong nhà hàng chỉ còn lại các người chơi.

Cố Thịnh An hỏi những người khác: "Mọi người thấy thế nào?"

Lưu Y Y không nhịn được nói: "Mấy người còn nhìn cái gì, đám NPC có vấn đề, người trong điện thoại là ma, đám người đó giết chết cô gái đó, đơn giản vậy thôi. Muốn thảo luận gì cứ thảo luận, vừa rồi không có đầu mối mới, tôi đi nghỉ trước."

Không đợi mọi người trả lời, cô ả đứng dậy rời đi.

Tiêu Lam cũng nói: "Bây giờ thật sự không có đầu mối mới, tôi đề nghị tiếp theo mọi người nên quan sát đám NPC này, hoặc tìm các thông tin về khách sạn này. Dù sao chuyện không may xảy ra mười năm trước là ở nơi này."

Lúc nãy tuy Lưu Y Y nói rất không khách khí, nhưng đối với tình hình hiện tại, bọn họ nhận được quá ít thông tin, cho dù có thảo luận như thế nào thì cũng chỉ là suy đoán, manh mối mới là quan trọng nhất.

    Ba người còn lại gật đầu tán thành.

Đúng lúc ông chủ khách sạn suối nước nóng bước vào, cười nói với mọi người: "Đã sắp xếp xong mấy căn phòng, để tôi đưa mọi người đến đó."

Các người chơi không có ý kiến gì, đi theo ông chủ đến nơi nghỉ ngơi.

Vốn dĩ bọn họ muốn đưa ông chủ chiếc điện thoại, nhưng ông chủ từ chối, cuối cùng đành để người tìm ra nó là Đồng Thanh giữ tạm.

Nơi nghỉ ngơi ở tầng ba, dọc theo từng bậc thang là dãy phòng. Vì chỉ đón được hai đợt khách nên hầu hết các phòng trống, ông chủ đưa họ vào nơi trong cùng.

Ông chủ chỉ loạt phòng bên trái rồi nói với bọn họ: "Năm phòng này là của mọi người, có một vị tiểu thư đã vào vào căn phòng thứ hai, những người khác cứ tự nhiên chọn phòng của mình."

Cố Thịnh An nhịn không được hỏi: "Chúng tôi có thể ở phòng hai người không?"

Ông chủ cười: "Mọi người đặt trước phòng một người, nếu mọi người không hài lòng tôi sẽ sắp xếp căn phòng khác."

Các người chơi lập tức từ chối. Tuy bây giờ bọn họ mỗi người một phòng như tốt xấu gì cũng ở chung với nhau, xảy ra chuyện còn có thể giúp một tay. Nếu ông chủ đổi cho bọn họ nhưng căn phòng ở vị trí khác nhau, đến tối có chuyện gì kêu trời kêu đất cũng chẳng ai hay.

Những người khác vẫn còn do dự, Tiêu Lam đã nhấc chân đi về căn phòng cuối cùng.

Triều Phiền mọc đầy tàn nhan chịu không được nói: "Này, đó là căn phòng cuối cùng, cậu không sợ sao?"

Tiêu Lam cười: "Tôi nghèo còn sợ ma làm gì?"

Nóng xong trực tiếp bước vào phòng, lưu lại ba người chơi vẻ mặt không hiểu, nghèo còn có chức năng này ư? Sau đó, dù không yên lòng, ba người vẫn chọn ba căn phòng còn lại.

Thứ tự căn phòng từ trong ra ngoài là: Tiêu Lam, Cố Thịnh An, Triệu Phiền, Lưu Y Y, Đồng Thanh.

Tiêu Lam không ghét bỏ phòng cuối cùng, thế giới Hàng Lâm ma quỷ mà còn để ý đến mấy thứ đó làm gì? Đến lúc đó dù ngủ ở đại sảnh cũng chạy không nổi. Phòng cuối cũng có cửa sổ, nếu bị chặn cửa có thể chạy trốn bằng cửa sổ, đúng là một lựa chọn thực tế.

...

  Căn phòng cũng có cấu trúc bằng gỗ, có phủ thảm, cửa sổ treo một bức màn hoa, trông rất ấm áp. Nhìn từ bên ngoài, căn phòng này và khách sạn này rất thích hợp để nghỉ dưỡng.

Tiêu Lam đặt Lạc xuống, tự mình kiểm tra manh mối trong phòng.

Mèo Lạc ưu nhã đi đến trước mặt Tiêu Lam: "Tiên sinh, việc thăm dò cứ để cho tôi."

Tiêu Lam càng nhìn càng ngứa tay, nhịn không được vuốt một lúc mới nói: "Thăm dò có tổn hao năng lượng của anh không?"

Lạc lắc cái đuôi: "Tìm vật phẩm bình thường trong khu vực nhỏ cũng không sao. ”

Tiêu Lam miễn cưỡng thu tay lại, Lạc giơ chân trước vỗ xuống đất, bóng tối từ móng vuốt lan ra khắp căn phòng, quét qua từng nơi hở khó tìm.

Lạc chạy vào bước, nhảy lầu đầu tủ quần áo, vỗ ngăn tủ: "Tiên sinh, nơi này."

Tiêu Lam mở cửa tủ tìm một lát, cuối cùng tìm thấy một vật hình chữ nhật được bọc trong khe giữa thanh trên cùng của tủ.

Mở ra xem, là một cuốn nhật ký đã bị khóa lại, kiểu dáng cũ kỹ, ngay cả bìa cũng hơi ố vàng. Về phần tại sao Tiêu Lam biết cuốn nhật ký đã bị khóa lại, vì trên đó có ghi "Tâm sự bí mật của thiếu nữ".

Loại khóa đơn giản này cứ như không tồn tại trước mặt Tiêu Lam, chưa mất ba giây Tiêu Lam đã mở ra được.

Bên trong ghi lại một tình yêu thầm kín của cô gái tên là Cố Mặc.

Cô gái ấy hẳn không thường xuyên viết nhật ký, khoảng năm sáu ngày mới viết một lần, mỗi lần đều ghi không nhiều. Trong đó đều là mấy việc lặt vặt như "Hôm nay anh ấy chơi bóng rổ trông rất đẹp trai", "Hôm nay lại gặp anh ấy trên hành lang", "Anh ấy thích bút máy màu đen."

Đến trang cuối Tiêu Lam mới thấy được cái tên quen thuộc: "Đỗ Vũ Oái đứng trước mặt anh ấy nói tôi nghèo kiết xác, Trình Lãng lại nở nụ cười, bọn họ cười rất vui vẻ..."

Nhật ký dừng lại ở đây.

Cậu đại khái biết được cô gái này đã trải qua những gì. Cô gái thầm mến Trình Lãng, chỉ dám vụng trộm ngắm nhìn không dám thổ lộ. Một ngày nào đó vô ý bắt gặp người mình thầm mến cũng những người khác cười nhạo mình nghèo kiết xác, đây chính là một đòn giáng nặng nề vào trái tim cô gái.

Lúc nhỏ Tiêu Lam không lo cơm áo gạo tiền, có một người cha giàu có và một người mẹ dịu dàng xinh đẹp, tuy cha rất ít khi ở nhà nhưng vẫn được mẹ chăm sóc rất tốt. Cho đến một ngày cha cậu mất tích, cuộc sống từ đó mới bắt đầu đảo lộn.

Tiêu Lam đã từng trải qua việc bị cười nhạo vì nghèo, thậm chí vì gia đình sa sút mà nhận được nhiều lời cười chê ác ý... Tốc độ trở mặt của bạn bè và trưởng bối  nhanh đến nỗi khiến người ta sợ hãi.

Cậu cũng từng đau khổ khó chịu, nhưng sau này mẹ cậu ốm nặng, vừa phải chăm sóc mẹ vừa chống chọi với việc bị đòi nợ, cậu còn phải lo cho việc học và đi làm thêm, dần dần cậu không quan tâm đến những lời chế giễu không đau đớn này.

Lạc phát giác tâm tình Tiêu Lam không được đúng lắm, vì vậy cọ cọ cái đầu đầy lông vào tay cậu: "Tiên sinh."

Tiêu Lam phục hồi lại tinh thần: "Tôi không sao. Ngày mai chúng ta tìm cách hỏi khéo Trình Lãng và Đỗ Vũ Oái về việc Cố Mặc, hơn nữa Đỗ Vũ Oái cũng khiến tôi rất để ý."

Cậu miêu tả lại ánh mắt nghi ngờ của Đỗ Vũ Oái khi nhìn mình với Lạc.

.

Vào ban đêm.

Trong bóng tối, Tiêu Lam nằm trên giường mềm mại khô ráo, cùng Lạc nằm bên gối trò chuyện. Nương theo giọng nói trầm ấm của Lạc, cậu bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân.

Như là ai một ai đó đang đi dép lê, hơn nữa đi rất chậm, phát ra tiếng sột soạt kéo dài. Tiếng bước chân vang lên trước cửa phòng Tiểu Lam, dường như có người đi qua đi lại trước cửa phòng, chốc lát bên trái, chốc lát bên phải.

Nhưng phòng Tiêu Lam ở bên trong cùng, bên trái đâu ra?

Cửa khách sạn chất lượng rất tốt, trong khe cửa hoàn toàn không thấy gì. Tiêu Lam không phán đoạn được thứ đi qua đi lại trước cửa phòng mình là gì, có lẽ cũng không có gì.

"Cốc cốc cốc" tiếng đập cửa vang lên, thanh âm rất đều đặn, như thể ngay cả khoảng thời gian đều giống nhau.

Giọng nói của một người phụ nữ vọng ra qua ô cửa: “Tiêu Lam, cậu ở đâu?"

Giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại có thể khơi dậy ham muốn che chở người khác của đàn ông.

Tiêu Lam không trả lời.

Giọng nói người phụ nữ run rẩy, khiến người khác thương hoa tiếc ngọc: "Tôi lạnh quá, cậu đến giúp tôi được không?"

Tiêu Lam: "Rất xin lỗi, ban đêm tôi dậy không nổi, cô đi giải quyết nhu cầu xong về ngủ sẽ không thấy lạnh nữa."

Người phụ nữ bên ngoài: "..."

Mẹ kiếp, đáng đời độc thân cả đời.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật