[Tiểu thuyết lịch sử Việt ] Đại Việt đệ nhất thương gia

Q2. Chương 169 Nền móng vững chắc



Trong những năm bôn ba khắp nơi phò tá cho Trần Thuyên, không phải ta chưa bao giờ thực hiện các kế hoạch lớn hoặc hành động bí mật, nhưng chưa bao giờ ta lại phải chỉ đạo từ xa và phụ thuộc hoàn toàn vào sự phán đoán của người khác thế này. Ta hiểu rõ Trần Khánh Toàn là một thương nhân thông minh, hắn không bao giờ đầu tư lỗ vốn. Nếu hắn đã chọn cắt liên lạc với người của Phùng Mai thì chính là bởi vì bên cạnh Phùng Mai có nguy cơ nào đó. Nhưng ta lại không hiểu nổi tại sao tin tức của Phùng Mai lại do Lâm chuyển tới vương phủ?

Linh thị mang theo sọt chuối ra ngoài sân, sai đám người vốn đang theo dõi ta chia ra dâng chuối tới các nơi. Sau đó nàng ấy mới rảo bước đi về phía nhà bếp. Linh thị rất thông minh, ta biết khi nàng đọc được bức thư kia sẽ hiểu tại sao ta muốn nàng quay lại tìm Lâm.

Tâm trạng của ta thấp thỏm lo lắng, một nửa cuốn sổ nhỏ trong tay lúc này chẳng khác gì củ khoai nóng bỏng. Lúc này ta mới thấy mình quên mất rằng hiện tại ta đang ở tại nhà chính của Trần Thuyên, bất cứ ngóc ngách nào ở nơi này cũng đêù không an toàn. Không còn cách nào khác, ta đành tiếp tục giả vờ đọc sách mà giữ cuốn sổ quan trọng bên mình. 

Nửa cuốn sổ này chỉ viết về những con người và địa điểm, sự kiện quan trọng liên hệ với họ thì lại được ghi ở nửa cuốn sổ đang do Linh thị cất giữ. Tuy nhiên ta nhớ kỹ, sự kiện ám sát nhị công tử nhà thượng thư lệnh năm ấy nằm ở trang số mười ba, Đinh Nhuệ nói sự kiện năm ấy đã bị người truyền tới tai của Chiêu Văn Vương và Nhân Huệ Vương. Cái chết của mẹ cũng trực tiếp liên quan tới kẻ làm lộ tin này. 

Lồng ngực ta thắt chặt, hai tay run rẩy lật giở tới trang số mười ba. 

Nửa quyển thứ nhất từng viết "Tú bà Vạn Nguyệt lâu dùng kế khích tướng khiến người của Nhân Huệ Vương ám sát công tử Phát. Thượng thư lệnh nổi trận lôi đình tìm chân tướng sự việc nhưng qua nhiều năm vẫn không có tin tức. "

Nửa quyển thứ hai này lại nói "Hưng Long năm thứ nhất, có người làm loạn đòi mua đêm đầu của đầu bảng Vạn Nguyệt lâu. Đầu bảng làm loạn, dùng kế khích tướng năm xưa để uy hiếp tú bà, cuộc tranh cãi này đã bị người của thượng thư lệnh nghe được. 

Thượng thư lệnh không thể động tới thế lực phía sau Vạn Nguyệt lâu, chỉ có thể giết tú bà cho hả giận. Thuộc hạ của Thượng thư lệnh thực hiện kế hoạch ám sát tên Nguyễn Văn Hưng,  Hưng Long năm thứ ba đã cáo lão về mở trường tư thục ở Vân Đồn." 

Ta đã từng vắt óc nghĩ tất cả những khả năng về cái chết của mẹ, từng nghĩ cái chết của mẹ là hành động thanh trừng của quản gia Đại Hành, hoặc là do Hưng Đạo Vương muốn quét sạch dư nghiệp Nam Tống, cũng có thể là kế hoạch của Nhân Huệ Vương hoặc Chiêu Văn Vương để chặt đứt cánh tay dài của Trần Thuyên. Nhưng ta không ngờ tới, mẹ lại mất mạng chỉ vì một lần vạ miệng của Thanh Liên. 

Nhưng thời điểm nhị công tử nhà thượng thư lệnh chết, Thanh Liên mới chỉ có hơn mười tuổi. Mẹ ta lại là một người kín miệng, bà thường không bao giờ giải thích chuyện mình làm ngay cả với ta hay thuộc hạ thân thiết, tại sao Thanh Liên có thể nhìn ra kế khích tướng của mẹ ta? Nếu nàng thật sự thông minh tới mức chỉ nhìn hành động của người hầu trong lâu mà nhận ra mưu kế bên trong thì ta đã chẳng có cơ hội làm người đứng đầu Bách Nguyệt hội. 

Hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu khiến ta không tự chủ nắm chặt quyển sách trong tay. Ta không khỏi bật cười chua chát. Tại sao ta phải vất vả nhường này để biết được một sự thật quá mức đơn giản? Hay nói cách khác, tại sao Trần Thuyên lại phải trăm phương ngàn kế ngăn cản ta biết sự thật?

Hắn sợ ta giết thượng thư lệnh, hay hắn sợ ta giết Thanh Liên? 

Hoặc hắn sợ ta biết chuyện hắn bất cẩn để lộ cho Thanh Liên biết về kế hoạch năm ấy. 

Đúng thế, Thanh Liên là nhân vật nhỏ bé, không liên quan cũng không quan trọng, những vương gia và quý nhân kia còn chẳng để nàng ta vào mắt. Vậy thì nếu không phải là Trần Thuyên thì còn ai có thể nói chuyện đó cho nàng ta cơ chứ.

Hẳn là Trần Thuyên cũng biết được cái chết của mẹ là hành động trả đũa của phái Chiêu Văn Vương, thế nhưng hắn vẫn nhắm mắt làm ngơ. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể hiểu được là hắn muốn xoa dịu những kẻ này, đối với hắn mà nói, so sánh với sóng gió trong triều cái chết của mẹ ta chính là cái giá rẻ nhất. 

Làm sao hắn có thể ?

Toàn thân ta run lên vì uất hận, ai có thể ngờ được người gián tiếp gây ra cái chết của mẹ ta lại là người chị em tốt đã không ngại phản bội ta chỉ vì một nam nhân. Còn người ta hết lòng yêu thương lại dùng mạng của mẹ ta để đổi lấy không từ thủ đoạn để che mắt ta. Ta phải làm sao với hai kẻ này đây? Lần đầu tiên ta muốn hủy hoại tất cả mọi thứ của bọn họ, muốn họ phải thảm hại như ta. 

"Tiểu thư ... tiểu thư cảm thấy không khỏe ạ?"

Ta bị lay mạnh, tới khi hoàn hồn mới nhận ra bản thân đã bị cơn giận giữ làm mờ mắt, Linh thị đang vô cùng lo lắng nhìn ta. Ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, liệu một ngày nào đó ngay cả Linh thị cũng sẽ phản bội  ta? 

"Tiểu thư, quan gia đã về tới cửa vương phủ."

Ta giật mình, tin tức này khiến ta tỉnh táo lại. Ta vừa nghi ngờ thuộc hạ thân thiết nhất của mình hay sao? Dù sau này có chuyện gì thì bây giờ ta không có nhiều người có thể tin tưởng còn những kẻ ta phải đối phó lại quá nhiều. 

Ta gập lại cuốn sách rồi trao cho Linh thị.

"Nơi này không an toàn, em bảo quản nửa quyển sổ cho tốt. Đi thôi, đi đón quan gia."

Ta còn chưa kịp gọi quân hầu mang võng tới thì đã có nô tỳ vội vàng đi đến chỗ ta, nàng ta khoanh tay rồi nói.

"Bẩm cung phi, quan gia có khẩu dụ mời cung phi trở về viện nhỏ, quan gia sẽ cho truyền sau ạ. Bệ hạ còn đặc biệt dăn rằng long thể an khang, cung phi không cần lo lắng."

Trần Thuyên thế mà lại đuổi ta trở về viện nhỏ. Hắn không muốn ta nhìn thấy hắn và Nguyễn Thị La chàng chàng thiếp thiếp, hay là lại muốn che mắt, bịt tai ta?

Cơn tức giận vốn vẫn còn âm ỷ trong lồng ngực lập tức lại bùng lên. Ta dứt khoát xoay lưng đi về phía viện nhỏ của mình.

.......................

Thảm án nhà họ Nguyễn xảy ra bất trắc đúng ngày đạo tặc họ Đinh thừa nhận tội ác, ngay trước thềm cửa phủ quan, toàn bộ nghi phạm đều bị cướp đi. Những người dân tới nghe xử án kể lại , đoàn binh lính vừa áp giải phạm nhân ra khỏi công đường thì bị một nhóm người tấn công, những người này vô cùng đông đảo, ăn mặc như dân thường nhưng trong người có giấu vũ khí. Ban đầu, những người này hành động như thích khách muốn ám sát quan gia khiến binh lính đều dồn về phía ấy. Ngay lập tức từ những ngõ nhỏ bên cạnh lại có một nhóm người thứ hai xông tới, những người này dùng phi tiêu độc của sơn miêu, họ nhanh chóng hạ gục, cướp lấy vũ khí của lính gác rồi cướp nghi phạm đi.

Huệ Vũ Vương vì bảo vệ cho nhà vua mà bị một vết chém lớn trước ngực, quân lính trong tay Đốc tướng quân lại bị tổn thất nặng nề, Trần Thiệu Nghĩa cũng bị trúng một đao, chỉ có thể chờ quân tiếp viện từ Vạn Kiếp tới để truy bắt nghi phạm. Nhưng cơn mưa lớn đúng lúc trút xuống khiến đường núi lầy lội, nước sông chảy siết, quan quân đuổi tới bờ sông thì mất hoàn toàn dấu vết của đạo tặc.

Sự kiện này giống như giáng một bạt tai vào mặt của tất cả quý nhân đang có mặt trong địa phận Vạn Kiếp và ngay cả Vạn Kiếp quân. Mấy ngày tiếp theo, quan gia nổi trận lôi đình, quản gia Đại Hành lần đầu tiên đặt xuống công việc của vương phủ, mặc lại áo giáp, tiếp nhận quân lính trong tay Đốc tướng quân, tự mình chỉ huy việc truy bắt đạo tặc. 

Theo lời kể của Lâm, ngày hôm ấy, Trần Khánh Toàn phải vội vã rút quân vì trong lúc đánh nhau, hắn đã chạm mặt Trần Thiệu Nghĩa. Tuy lúc ấy trời tối và mưa lớn nhưng để đế phòng, hắn lập tức rút lui và xóa mọi dấu vết. Lợi dụng tình huống đó, Đinh Nhuệ đã nắm đầu Đinh vô lại nhảy vào lòng sông tẩu thoát. Sáng ngày hôm  sau, để tránh rút dây động rừng, Trần Khánh Toàn đành sử dụng thằng bé để truyền tin. Thì ra, dụng ý trong bức thư của Phùng Mai tức là chim ưng đã tẩu thoát an toàn, ngư ông chỉ lọt lưới hai con cá lớn. 

Tuy việc để lọt cha con Đinh Nhuệ không nằm trong kế hoạch, nhưng quan trọng nhất là ta đã có được thứ mình muốn trong tay. Đinh Nhuệ là kẻ gian hùng, một khi lão ta quyết tẩu thoát thì sẽ không dễ để tìm ra. Cho tới khi Đại Hành bắt được Đinh Nhuệ, cả ta và Nhân Huệ vương đã có đủ thời gian để xóa hoàn toàn dấu vết.

Ngay trong khi vương phủ còn loạn lên vì vết thương của Huệ Vũ Vương, ta đã giao cho Nguyễn thị gửi tới Trần Khánh Toàn tất cả những ghi chép liên quan tới chuyện của Thiên Thụy công chúa và trang Nghi Dương. Ta muốn bọn hắn hiểu được, Tĩnh Huệ phi luôn giữ lời, bọn hắn có thể hoàn toàn tin tưởng vào mối liên minh sau này.

Những ngày sau đó, nhìn từ bên ngoài thì ta đang ngoan ngoãn ở trong phòng của mình đợi Trần Thuyên cho gọi nhưng kỳ thực ta và Linh thị đã vô cùng bận rộn sắp xếp kế hoạch sau này. 

Ta để cho Linh thị bảo quản tất cả những manh mối có được từ Đinh Nhuệ bởi ta không biết điều gì đang đợi mình trong hâu cung. Việc kinh doanh của Bách Nguyệt Hội là một cái cớ hoàn hảo để chúng ta giữ liên lạc trong ba năm đầu tiên. 

"Trong ba năm này, nhiệm vụ quan trọng nhất của em là xây dựng một thế lực riêng. Không cần phải đối đầu trực tiếp với Bách Nguyệt hội nhưng phải đủ để chúng ta có thể thoải mái làm bất kỳ việc gì mà không lọt vào mắt của quan gia hoặc những thế lực khác trong triều đình."

Linh thị khoanh tay, gật đầu trước lời giao phó này của ta. Ta biết nàng lo lắng nhưng lại chẳng còn cách nào khác. Nếu còn ai có thể tin tưởng, ta đã chẳng phải dùng tới nàng ấy. Hơn ai hết ta muốn con mình lớn lên dưới sự bảo vệ của nàng và Chi thị, nhưng nếu không đặt nền móng từ ngay bây giờ thì tương lai sau này con ta sao có thể có thế lực riêng. Mười mấy năm nữa, ai đoán được rồi hậu cung sẽ có thêm bao nhiêu đứa trẻ, thân thế nhà ngoại của chúng sẽ hiển hách đến thế nào? Ta muốn rằng dù cha ta có ngồi vững chức thượng tướng hay không thì danh tiếng và quyền lực của cung phi Tĩnh Huệ vẫn cứ phải sừng sững không thay đổi.



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật