[Tiểu thuyết lịch sử Việt ] Đại Việt đệ nhất thương gia

Q2. Chương 168 Ngư ông thu lưới rách



Bữa sáng ngon lành bị Thanh Liên làm cho trở nên lạnh ngắt, dù người làm có hâm nóng lại cũng trở nên vô vị. Vì con, ta ép mình nuốt hết hai bát cháo đầy, trước khi dạ dày kịp đình công, ta lại uống hết một chén nước ô mai, sau đó mới cho người làm vào dọn dẹp. 

Mặt trời đã tới đỉnh sào mà Trần Thuyên vẫn chưa trở về, ta mệt mỏi mang Linh thị tới vườn trái cây đi dạo. Sau một đêm mưa lớn, đến cả đường gạch dẫn tới khu vườn ăn trái cũng trở nên lầy lội, nhìn đoạn đường đầy bùn đất trước mặt, ta lập tức cảm thấy chùn bước vì thế liền quay trở lại. Linh thị đi bên cạnh cất tiếng hỏi.

"Cung phi có muốn nô tỳ gọi quân hầu mang võng tới không?"

"Thôi khỏi, sáng nay em chỉ ra khỏi phòng để lấy đồ ăn mà đã có chuyện rồi. Bây giờ em cứ theo sau ta là đươc rồi."

Ta mang theo Linh thị đi chậm rãi trở về, không ngờ lại gặp quản gia Đại Hành đang rảo bước đi về phía cửa chính của vương phủ. Ta liền cất tiếng gọi.

"Phía trước có phải quản gia không nhỉ?"

Đại Hành giật mình, quay người nhìn về phía ta, ông ta thoáng nhíu mày rồi vội vã đi về phía ta.

"Nô tài thỉnh an cung phi, xin cung phi thứ  lỗi, nô tài đang có chuyện gấp cần phải tới ngay tiền viện. Ngày khác nô tài sẽ tới thỉnh tội cùng với cung phi."

"Ấy chết, bản phi đâu dám làm chậm trễ chuyện của vương phủ. Nhìn ông hớt hải thế này, phải chăng là có vị quý nhân nào tới thăm Đại Vương?"

Hỏi xong câu này, ta che miệng cười vô hại, quản gia Đại Hành lại vẫn ngập ngừng. Thấy ông ta như vậy, ta liền khoát tay nói.

"Xem ra là chuyện hệ trọng không kịp nói, thôi vậy, ông đi đi. Khi nào rảnh rỗi, nhớ là bản phi lúc nào cũng sẵn sàng mời ông uống trà."

Đại Hành chắp tay vái dài rồi lập tức quay đi. Ta nhìn Linh thị rồi nói.

"Đi dạo một lúc đã thấy đói rồi, đi thôi. Tìm cô Bảy xem trưa nay ăn gì."

Nếu là có quý nhân tới vương phủ, kể cả có là thượng hoàng thì Đại Hành đã chẳng tỏ ra ngập ngừng như vậy. Chuyện gấp tới mức khiến tướng quân Đại Hành lừng lẫy một thời phải gấp gáp tới mức thất thố tới kia chỉ có thể là chuyện hệ trọng xảy ra ngoài tâm kiểm soát của Vạn Kiếp quân. Trái tin trong lồng ngực ta lập tức đập dồn dập. Bàn tay đang cầm tay Linh thị cũng không tự chủ mà nắm chặt.

"Tiểu thư."

Ta giật mình nhìn Linh thị, chúng ta đang đứng trên đoạn đường lát gạch, xung quanh là khoảng sân rộng, không cây cối cũng không có tường bao. Ta gật đầu với nàng rồi mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt. Dù Linh thị đã gọi ta là tiểu thư, tức là ám chỉ việc xung quanh không có ai theo dõi nhưng ta vẫn cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng. Dù sao phòng bếp nhỏ cũng là địa bàn của cô Bảy, tới đó mới nói chuyện thì mới tốt hơn. 

..........

Khi ta tới nơi, cô Bảy vừa ký nhận xong nguyên liệu nấu ăn mới chuyển tới dành cho bữa trưa và bữa tối. Thấy ta đang đứng nhìn, cô Bảy liền bước tới khoanh tay, cúi chào. 

"Nô tỳ thỉnh an cung phi, đêm qua mưa lớn, cung phi có ngủ ngon không?"

"Đêm qua mưa ồn nhưng lại mát mẻ, bản phi ngủ ngon tới mức mặt trời tới đỉnh ngọn sào mới tỉnh dậy đấy."

 Ta khoát tay với cô Bảy, người làm vội vàng bưng bàn ghế tới, Linh thị đỡ ta ngồi xuống rồi mới khoanh tay xin phép đi pha trà. Ta vui vẻ gật đầu rồi dặn dò nàng.

"Em tiện xem nguyên liệu hôm nay có thứ gì ngon nhé."

Cô Bảy thấy ta sốt sắng chuyện ăn uống thì liền phì cười nói với theo Linh thị.

"Hôm nay người ta chuyển tới một cái chân lợn vừa chắc vừa ít mỡ, gà mái tơ và cá chép có trứng, con xem thường ngày cung phi thích ăn món gì thì dặn người làm để riêng mấy thứ ấy ra."

Linh thị hơi khựng lại nhìn cô Bảy nhưng rất nhanh nàng liền cười nói.

"Dạo này cung phi không thích ăn cá nhưng có thịt lợn, hay là làm bún thịt nướng. Gà thì để tối nay hầm canh rau củ."

"Nghe hay đấy, em đi dặn người làm chuẩn bị đi."

Ta cười lớn gật đầu với Linh thị sau đó mới quay sang cô Bảy. Bà ấy cũng gật đầu đáp lại ta, sau đó mới chuyển sang chủ đề chuyện phiếm thường ngày trong phòng bếp.

Tai ta tuy nghe những lời nói của cô Bảy, trong lòng lại không khỏi phập phồng. Ngày trước, mẹ ta có rất nhiều con đường trao đổi thông tin với thuộc hạ khắp nơi. Một trong những cách đó chính là qua những nguyên vật liệu của phòng bếp. 

Trong vương phủ này tính từ chủ nhân, người làm, nô bộc, binh lính dễ có tới cả ngàn miệng ăn, mấy chục phòng bếp lớn, nhỏ, đầu bếp nơi nào lo mua nguyên liệu cho nơi ấy. Vào mùa hè, rau cỏ, thịt cá đều dễ bị hư thối, vì thế nguyên liệu cần phải được chuyển tới hàng ngày. Cô Bảy vốn là người ở vùng này, bao nhiêu năm qua đều chỉ duy trì bán quầy đồ ăn nhỏ, không hề giữ liên lạc gì với Vạn Nguyệt lâu. Chuyện ta gặp lại cô Bảy cũng có cả sự hiện diện của Bảo Từ phu nhân và rất nhiều người, việc gọi cô vào vương phủ cũng là do đích thân Trần Thuyên hạ khẩu dụ. Mọi sự việc diễn ra xung quanh cô Bảy đều đường hoàng, rõ ràng nên đương nhiên là không có quá nhiều người nghi ngờ. Cô tới vương phủ đã một thời gian, đủ để thiết lập được một đường dây trao đổi với người bên ngoài vương phủ. 

Linh thị rời đi không lâu thì liền vui vẻ trở lại, thấy nàng cười hớn hở, ta liền nói đùa.

"Trong bếp có trai đẹp hay sao mà em cười hớn hở thế kia?"

Linh thị ngẩn người nhìn ta rồi lập tức đỏ mặt cúi đầu, phía sau lưng nàng liền ló ra một cái đầu nhỏ đang bê một cái khay đựng đầy chuối. Những quả chuối nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, mập mạp và vàng ươm, tỏa hương thơm ngọt ngào. 

"Bẩm cung phi, hôm nay bên ngoài chuyển tới một sọt chuối ngự, vừa chín tới, rất là thơm nên em mang ra để người thưởng thức ạ."

Linh thị cười nói, thằng nhỏ đi phía sau nàng ấy liền mang chuối tiến về phía trước. Đã lâu không gặp, Lâm có vẻ cao hơn một chút, khuôn mặt ngây thơ, tóc búi củ hành trên đỉnh đầu. Nhìn thằng bé khỏe mạnh đứng đó, ta cũng không khỏi mỉm cười. Để che giấu phản ứng của bản thân, ta đáp lại Linh thị.

"Chuối ngự khá hiếm lại dễ hỏng, không phải lúc nào cũng có mà ăn. Dạo này trời hay đổ mưa giông mà vẫn có nải chuối vàng ươm thế này, đúng là hiếm thấy."

Mục đích đã đạt được, ta hướng về phía Lâm vẫy tay.

"Này cu, mang  chuối tới đây để bản phi nếm thử nào."

Lâm cúi đầu, co rúm người đi về phía chỗ ta đang ngồi. Ta nhìn cô Bảy giả vờ nghiêm khắc hỏi.

"Thằng cu này là người mới à. Bà kể về bản phi thế nào mà nó run thế này?"

Bụp, Lâm lập cập ngã quỳ trên sàn run tới nỗi đĩa chuối trên tay cũng sắp đổ. 

Ta rồi hơi cúi người về phía Lâm, đúng lúc ấy cô Bảy liền bước tới chắn trước mặt ta, khoanh tay rồi thưa lên.

"Bẩm cung phi, thằng bé này không phải là người trong vương phủ. Nó là chạy việc của người bán rau quả cho vương phủ. Buồng chuối ngự này chín trong vườn nhà nó nên ông ta mới để nó tự đưa tới đây."

"Ồ."

Ta làm ra vẻ mất hứng rồi đứng phắt dậy.

"Thật là nhàm chán, bà cho người hầu mang rọ chuối tới chỗ quan gia cho bản phi."

Ta dứt khoát xoay người, rời khỏi nhà bếp. Phía sau liền vang lên tiếng quở trách của cô Bảy.

"Thật là, có dâng mỗi nải chuối cũng không xong. Cút về đi."

.........

Hậu viện vương phủ trước giờ cơm trưa khá là yên lặng, binh lính trông cửa cầm kiếm đứng sừng sững. Khi ta mang theo người hầu của phòng bếp và sọt chuối bước qua, bọn hắn khoanh tay cúi người rồi lại trở về tư thế cũ. 

Ta thẳng người đi vào trong phòng, Linh thị ở phía sau cất tiếng sai người của phòng bếp.

"Các ngươi để sọt chuối ở đây rồi trở về đi."

Người hầu khoanh tay thưa vâng rồi lui xuống. 

Ta ngồi xuống bên bàn trà rồi chống cằm nhìn Linh thị tất bật với sọt chuối.

"Đúng là hiếm thấy. Trong sọt này có bao nhiêu nải thế?"

Linh thị chọn một nải chuối vàng ươm, rồi lại tìm quả chuối mập mạp nhất, bóc vỏ rồi  dâng lên cho ta.

"Bẩm cung phi, người ta dâng lên ba buồng, mỗi buồng có khoảng mười nải ạ."

Vừa cầm vào quả chuối, ta liền nhìn thấy những tờ giấy màu mỡ gà trong tay áo Linh thị. Nhìn những người hầu đang cúi đầu quét dọn ngoài sân, ta mỉm cười trao đổi ánh mắt với Linh thị rồi mới nói.

"Chuối ngự chín phải ăn trong ngày. Em giữ lại một phần cho quan gia, gửi một phần tới chỗ Vương gia, một phần tới chỗ thái hậu, một phần cho Huệ Vũ Vương, một phần cho Bảo Từ phu nhân. Chỗ còn lại thì mang tới chỗ quản gia Đại Hành, bảo tùy ý ông ta dùng để khen thưởng cho người hầu."

Ta cắn một miếng chuối, cả khoang miệng liền cảm thấy vị ngọt ngào, thơm ngát, ta liền cao hứng quay sang Linh thị nói.

"Ngon lắm, em cũng ăn thử một quả đi. Từ giờ tới bữa trưa còn một canh giờ, em mang cho ta cuốn sách ta đang đọc dở ngày hôm qua nhé."

Linh thị khoanh tay thưa vâng. Khi cuốn sách đến tay ta, những tờ giấy kia đã được kẹp ngay ngắn trong đó. 

.......................

Những tờ giấy được chuyển tới có hai phần, một bức thư và một nửa cuốn sổ nhỏ. Nhìn qua chất liệu, rõ ràng đây chính là phần còn thiếu của bản danh sách mà Đinh Nhuệ giao cho ta. Trái tim trong lồng ngực ta lập tức đập thình thịch vì hưng phấn. Tuy nhiên vì những con mắt đang theo dõi xung quanh, ta vẫn phải duy trì khuôn mặt hờ hững. 

"Mưa lớn tốt cây, vật hoàn chủ cũ. 

Ngư ông thu lưới rách, cây sào chống nước giữa dòng, không bóng ưng cũng không tăm cá."

Bức thư tuy ngắn nhưng ta có thể hiểu được dụng ý, mồ hôi lạnh lập tức toát đầy lưng. Nhờ mưa lớn mà họ thuận lợi cứu Đinh vô lại và trao hắn cho Đinh Nhuệ nhưng khi họ rút lui lại xảy ra chuyện bất ngờ bị tổn thất nặng nề, mất dấu hoàn toàn cha con Đinh vô lại.

Ta từng có thời gian trao đổi thư từ với Trần Khánh Toàn, nét chữ này không phải của hắn nên hẳn người viết thư này là Phùng Mai. Nếu cô ta ám chỉ bản thân là ngư ông thì con chim ưng kia chính là Trần Khánh Toàn. Bất ngờ xảy ra, Phùng Mai bị chia cắt khỏi người của Trần Khánh Toàn, cha con Đinh Nhuệ cũng đã biến mất. 

Hơi thở gấp khiến lồng ngực ta trở nên nặng nề, nếu để cho Đinh Nhuệ trốn thoát thì chẳng khác nào lưu lại hậu họa phía sau. Lỡ một ngày nào đó cha con hắn bị bắt, ta chắc mười phần hắn sẽ dùng bí mật của lần hợp tác này để đổi lấy mạng sống. 

Nhưng ... người mang tin tới lại là Lâm, mà rõ ràng thằng bé vốn phải đi theo Chi thị mới đúng. Nhớ tới điểm này, ta lập tức dúi bức thư vào tay Linh thị rồi mới nói.

"Chuối ngự này vừa thơm, vừa ngọt, em tới chỗ cô Bảy xem thằng nhỏ kia còn ở đó không, hỏi xem nhà nó có cây con thì xin vài cây về cho vương phủ nhé. Ta tự nhiên nhớ vương gia và Bảo Từ phu nhân vốn thích sưu tầm cây ăn quả."

...................


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật