[Xuyên nhanh_Cao H] Hệ Thống Thác Loạn: Hãy Thỏa Mãn Ta

Chương 31: Món đồ chơi (13)



Đúng lúc này Mạc Lâm quay đầu sang liền nhìn thấy cô. Hắn vất vội điếu thuốc đang hút dở, vội vàng chạy đến chỗ cô. Trông hắn tiều tuỵ đi rất nhiều, vành mắt hắn thâm quầng, cằm còn lúng phúng vài cọng râu, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi.

Mịa nó, sao lại xấu trai như thế. Bị người ta nhìn thấy cô đứng cùng người xấu trai như vậy chắc chắn sẽ xấu hổ chết mất.

Nghĩ xong Như Nguyệt liền co chân bỏ chạy. Nhưng ngay lập tức cánh tay cô liền bị giữ lại. Giọng hắn khàn khàn vang lên:

" Như Nguyệt, sao em lại trốn khỏi tôi. Chúng ta nói chuyện đi."

" Tôi không có gì để nói với anh hết, anh quay về tìm Khả Khả của anh đi."

Hắn sững người lại, giống như cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó.

" Em...là vì Khả Khả mà bỏ đi sao. Em hiểu lầm rồi, anh và cô ta không có gì cả."

Tên cẩu nam nhân này hôm trước còn bỏ đi trong mưa tìm Khả Khả, nay lại kêu không có gì. Quả thực là mặt hắn rất dày.

" Đêm hôm ấy tôi bị ốm, anh còn bỏ tôi ở lại một mình chạy đi tìm Khả Khả, anh nghĩ tôi không biết gì sao."

Hắn khẽ rút tay của mình lại:

"Em nghe thấy sao."

Cô nhếch miệng cười một tiếng, nhân cơ hội quay người bước nhanh vào trong khu nhà.

Mạc Lâm ngay lập tức đuổi theo lải nhải bên tai cô:

" Em hiểu lầm rồi Như Nguyệt, hôm đó là do Khả Khả vừa chia tay bạn trai, liền ở nhà uống rượu một mình, nhưng trời mưa to quá, còn mất điện nữa nên cô ấy mới quá hoảng sợ. Cô ấy không còn biết tìm ai nên mới tìm đến anh. Anh, là anh sợ cô ấy quá sợ hãi... Anh không có ý gì khác. Anh biết là em giận dỗi anh nên mới bỏ đi như vậy."

Khoé miệng Như Nguyệt khẽ giật, tên này rốt cuộc có liêm sỉ hay không mà thốt ra được những câu buồn nôn như vậy. Cô quay lại mặt đối mặt nói rõ ràng với hắn:

" Một trai một gái tìm đến nhau giữa đêm, anh nói không có gì thì tôi tin là không có gì à. Hơn nữa tôi không có giận dỗi gì anh cả, tôi với anh cũng không phải mối quan hệ yêu đương, bây giờ tôi sống cuộc sống của tôi, anh thoải mái ở cùng người con gái anh vẫn luôn nhớ mãi không quên kia. Như vậy cả hai đều vui vẻ rồi. Thế nhé tạm biệt, đừng đến tìm tôi nữa."

Tiểu Dục Tử không nhịn được cuối cùng vẫn phải lên tiếng chửi:

[ Chị gái à, cô mới không có liêm sỉ ấy. Ngủ cùng nhau rồi giờ liền thả lại một câu không phải mối quan hệ yêu đương, ai đi đường nấy. Lương tâm của cô đúng là cho chó gặm rồi.]

Như Nguyệt ngược lại có lí không sợ. Hôm đấy cô đâu có đồng ý lời tỏ tình của hắn, sao có thể coi là mỗi quan hệ yêu đương được. Còn chuyện kia thì coi như là giải quyết vấn đề sinh lí thôi.

Mạc Lâm mở to mắt không tin được nhìn Như Nguyệt.

"Như Nguyệt, em đừng giận dỗi anh nữa. Anh biết là em vẫn chưa thể buông bỏ anh. Anh nguyện ý bồi thường cho em, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không?"

Trông hắn ta giống như rất đau khổ, như thể tất cả là do cô làm tổn thương hắn, hắn mới là người bị hại.

Như Nguyệt nghe vậy cũng rất tức giận, hắn mới là người giam giữ nguyên chủ suốt mấy năm trời, lúc cần thì tìm đến, lúc người yêu cũ đến liền bỏ mặc cô luôn. Cô không thèm nói lí với tên cặn bã như hắn, cô dứt khoát nhấc chân chạy thẳng vào khu chung cư.

Hắn nhất quyết không để cô chạy thoát nữa, nhanh chóng kéo lấy tay cô dứt khoát kéo lại. Như Nguyệt bị kéo đau kêu lên, vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay hắn. Nhưng cho dù tên này trông có héo mòn đi nhiều, sức lực của hắn vẫn hơn hẳn cô. Hắn cưỡng ép kéo cô về phía xe của mình. Cô vừa vùng vẫy vừa chửi hắn, vừa hét lên cầu cứu.

Ngay lúc cô sắp bị lôi lên xe rồi, một nam nhân bỗng xuất hiện, kéo cô ra khỏi bàn tay Mạc Lâm, ôm cô vào trong lòng.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, là anh trai soái ca làm ở siêu thị gần nhà cô đây mà.

"Anh là ai, mau buông bạn gái tôi ra."

Mạc Lâm tức giận gằn giọng.

Anh trai rất bình tĩnh để cô lấp sau lưng mình, từ tốn đáp lại:

"Tôi thấy anh không giống bạn trai của cô ấy, anh hoàn toàn đang cưỡng ép người trái phép. Cô ấy không tự nguyện đi theo anh. Tôi không thể để anh làm như vậy được, nếu anh là kẻ buôn người thì sao, tôi không thể thấy chết không cứu được."

Như Nguyệt ngước ánh măt long lanh nhìn chàng trai trước mặt. Đẹp trai quá, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp. Lại còn thơm nữa.

Mạc Lâm tức giận nhìn người con trai kia bằng ánh mắt sắc lạnh:

"Vậy anh là ai, sao tôi có thể chắc chắn rằng anh không phải người xấu đang cố gắng phá hỏng chuyện của chúng tôi."

Không đợi chàng trai phản ứng, Như Nguyệt vội vàng ngó đầu ra nhanh nhẹn nói trước:

"Anh ấy là bạn trai tôi." Đẹp trai thế này sau này chắc chắn cũng sẽ là bạn trai cô mà thôi. Cô không nói gì sai cả.

Cả hai người đàn ông đều ngạc nhiên sững người. Nhưng anh trai soái ca phản ứng nhanh hơn Mạc Lâm, gật đầu cái rụp.

"Đúng vậy, tôi chính là bạn trai của cô ấy."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật