[Xuyên nhanh_Cao H] Hệ Thống Thác Loạn: Hãy Thỏa Mãn Ta

Chương 30: Món đồ chơi (12)



Mạc Lâm muốn nghe thấy tiếng Như Nguyệt rên rỉ dưới thân mình, cầu xin hắn chiếm lấy cô. Cái thân thể mẫn cảm của Như Nguyệt cũng khiến cô dần đánh mất lí trí, cảm giác sung sướng được côn thịt lấp đầy bao trùm lấy cô. Tầng tầng mị thịt trong hang động ẩm ướt vô cùng chăm chỉ, nỗ lực co thắt làm hài lòng nam căn đang không ngừng ra vào. 

- Ân...a...nhẹ...ư...một chút...

Thứ đồ chơi kia to quá, còn mạnh mẽ đâm đến tận cùng, khiến hạ thân hai người phát ra tiếng va chạm ái muội. Bàn tay Mạc Lâm cũng không quên xoa xoa âm vật của Như Nguyệt, âm đạo truyền đến từng hồi co giật, ép cô phải chuyển động thân mình theo từng nhịp thúc của hắn. Lúc này, cái miệng dưới của cô như đang dùng toàn bộ sức lực mút lấy dương vật của Mạc Lâm, níu nó lại ở bên trong, ép côn thịt khít đến sát sao. Mạc Lâm thở hắt một hơi, hắn biết Như Nguyệt sắp ra rồi, hắn cũng sắp không trụ được rồi. Một tiếng thét vang lên, hạ thân hai người đều bị tưới ướt. Như Nguyệt nức nở lịm đi, dưới thân cô chất lỏng trắng đục theo kẽ hở chảy ra ngoài, hòa quyên với dịch mật trong suốt. 

Đêm đó Như Nguyệt phát sốt, không biết có phải do quá sốc vì chuyện hôm nay đã làm cùng Mạc Lâm, người mà cô luôn thấy ghê tởm hay không. 

Mạc lâm đang ôm chặt cô trong lòng nghỉ ngơi, bỗng cảm nhận được thân nhiệt cô trở nên khác thường. Hắn vội vàng ngồi dậy, đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Trên trán cô đã thấm ướt một tầng mồ hôi, cảm giác nóng hổi đã nói nên tình trạng hiện tại của cô. Hắn vội vàng chạy đi lấy thuốc, đỡ cô ngồi dậy giúp cô uống thuốc. Hắn vốn định đưa cô đến bệnh viện, nhưng lúc này trời bất chợt đổ mưa to, sớm chớp cùng gió lớn không hề có dấu hiệu trước ùn ùn kéo đến. Bóng điện trong nhà chớp nháy một cái, sau đó tắt hẳn. 

Như Nguyệt tất nhiên là hoảng sợ, cô chỉ biết nhắm chặt mắt lại. Mắt không thấy, tym không đau. 

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Mạc Lâm nhanh tay giảm âm lượng xuống, hắn nhìn vào cái tên trên màn hình điện thoại thật lâu, lưỡng lự không biết có nên bắt máy hay không. Sau cùng hắn quay qua nhìn Như Nguyệt đang nhắm chặt mắt, hắn tưởng cô đã ngủ say bèn nhấc máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ nức nở, Như Nguyệt rất dễ nhận ra đó là giọng của Khả Khả, Mạc Lâm nghe vậy bèn đứng dậy vội vàng bước ra phòng khách nghe điện thoại. Như Nguyệt đợi hắn ra ngoài bèn lén lút hé cửa, lấp sau bức tường hóng chuyện.

Mạc Lâm im lặng nghe điện thoại, rất lâu sau hắn mới cất giọng khàn khàn:

- Được rồi, em đợi tôi.

Rứt lời hắn bèn ra ngoài không chút do dự.

Như Nguyệt lúc này mắt chữ O mồm chữ A, tên nam nhân mới lúc nãy còn hoan ái cùng cô bây giờ sẵn sàng để mặc cô đang trong cốt sốt ở lại, để bỏ theo tình cũ. Đúng là tên tra nam ghê tởm. Cô không thèm làm nhiệm vụ ở thế giới này nữa. Cái loại người như hắn chỉ biết đến người yêu cũ thôi. 

Như Nguyệt quyết định phủi mông bỏ chạy. Tiểu Dục Tử quả thực can ngăn không được:

- Ta còn lâu mới thèm ở lại đây thêm giây phút nào nữa. Mi đợi ta sống hết một kiếp này đi, đợi đến lúc đó cho ta quay lai vòng lặp, ta sẽ rèn luyện đủ sức chịu đựng để làm nhiệm vụ này. Còn bây giờ thì say bye bye nhé. 

Như Nguyệt vừa định bước chân ra khỏi cửa thì lại rụt chân lại, chạy vội vào trong phòng. Cô lục lọi trong chiếc tủ đầu giường chiếc ví của tên kia, moi hết tiền mặt và thẻ tín dụng của hắn, lại tìm lại chứng minh thư lần trước hắn chuẩn bị cho mình. Đúng là ít nhất thì lúc cần vẫn dùng được. Sau đó cô đội mưa ra ngồi bến xe buýt đến khi trời sáng, tùy tiện lên mạng tìm một căn chung cư đang cho thuê, lên chuyến xe buýt đầu tiên và rời xa khỏi thành phố này.

Một tháng bình yên của cô cứ thế trôi qua. Những ngày này cô cũng đã tìm việc làm, sống một cuộc sống bình thường như tất cả mọi người ngoài kia. Và tuyệt vời nhất chính là cô không cần chạm mặt Mạc Lâm.

Hôm đó, cô đến siêu thị của khu chung cư mua đồ, đang thanh toán thì chợt nhớ ra cô không đem theo tiền mặt, cô cũng chưa nhận lương nên càng không có tiền tài khoản. Loay hoay một lúc, cô tìm thấy cái thẻ tín dụng của Mạc Lâm nằm yên phận dưới đáy túi từ rất lâu. Cô cười tươi rói nghĩ rằng ông trời đang giúp mình. Thanh toán xong cô hớn hở bước ra khỏi cửa, bỗng cô đứng sững lại như chợt nhận ra điều gì đó. Bỏ mịa rồi, cô quẹt thẻ tín dụng của hắn, liệu giao dịch có được báo về điện thoại hắn không nhỉ. Ngộ nhỡ hắn tìm đến tận đây tính sổ với cô thì sao. Xong cô lại lắc đầu tự cổ vũ bản thân bình tĩnh lại.

- Tên điên ấy chắc từ lúc cô bỏ đi liền vui mừng dẫn Khả Khả về ân ái, còn để ý gì con kì đà cản mũi là mình mà đi tìm chứ. Đúng là nghĩ nhiều quá rồi. 

Cô vui vẻ tản bộ quanh công viên một vòng, đến khi trời chập tối mới từ tốn về chung cư. Bỗng một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt Như Nguyệt. Thân hình cao lớn đang tựa vào gốc cây dưới chung cư của cô, trên miệng hắn ngậm điếu thuốc cháy dở, tàn thuốc vương vãi đầy đất, gió chiều thổi bay nhẹ những lọn tóc rối đã dài quá mắt của hắn, ánh mặt trời tắt dần chỉ còn lại vài tia sáng le lói vương trên khuôn mặt nhợt nhạt kia. 

Dù hắn đã xuống sắc đến không thể ngờ nhưng có đánh chết cô cũng không quên được gương mặt của hắn. Đó là Mạc Lâm.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật