[MinHwan] Thiên Thần Mắt Tím

Chương 44: Cha Và Con (2)



Toà lâu đài Black Cemetery nằm trên một đỉnh núi trơ trọi phía dưới là vực thẳm sâu ngút ngàn. Nếu như nói Dark Blood là lâu đài của sự sợ hãi thì Black Cemetery lại là mồ chôn của những Ma-cà-rồng. Hay nói cách khác xung quanh nơi đây la liệt những nấm mồ lâu đời của những loài Ma-cà-rồng quý tộc. Khung cảnh rợn tóc bởi những đàn dơi chú ngụ trên những cây khẳng khiu phủ tuyết, những bia mộ siêu vẹo do trải qua nhiều thế kỉ giờ đây mọc rêu, bị vỡ, bị những mạng nhện chăng đầy khiến người khác cảm giác họ chuẩn bị đội mồ lên. Một bầuu không khí u ám bao trùm khiến những kẻ yếu tim có thể chết đứng nếu thấy được.

Vốn đây là nơi sinh sống của Hwang Minyoung khi còn thiếu niên nhưng do có một vài sự việc nên nơi đây đã bị bỏ hoang và dần trở thành nghĩa địa cho Ma-cà-rồng.

Cũng chỉ vì tình thế bất đắc dĩ nên họ mới quay lại đây. Dark Blood không còn những ít ra vẫn còn toà lâu đài này. Cái bầu không khí rợn người, tang thương này căn bản không khiến họ để ý.

....

Một bàn ăn dài tầm 10m bày vô số những món ăn mĩ vị, những ánh đèn trên tường leo lắt rọi sáng căn phòng chập chờn. 

Bàn ăn dài như thế nhưng chỉ có vẻn vẹn 4 người ngồi. Ngoài hắn và cha hắn đang mỗi người ngồi đối diện nhau ở đầu và cuối bàn thì cón có mẹ hắn ngồi bên cạnh cha hắn. Phía đối diện là Areum.

Từ tốn chậm rãi thưởng thức những món ăn Minhyun không để ý đến cha hắn đang ngồi nhìn hắn trừng trừng.

Hắn biết ông đang tức giận việc hắn không cho người tìm Areum. Nhưng chẳng phải cô ta đã an toàn được ông tìm ra rồi hay sao? Dù sao cái việc phải cưới cô ta làm vợ hắn không thể chấp nhận cho dù đó là một cô gái dịu hiền.

- Areum, chuyện của cha cháu ta không biết nói gì ngoài xin lỗi. Nhưng cháu yên tâm từ bây giờ ta sẽ cho cháu quyền lực để bù đắp.

Minhyun nở một nụ cười khẩy nhìn vào biểu hiện giả dối của cha mình mà muốn cười to. 

Minhye ngồi im đồng cảm nhìn Areum đầy áy náy. Bà chỉ có thể thầm xót thương trong lòng cho hoàn cảnh của cô. Cha chết lại không còn nơi ở...mà tất cả những gì xảy cho Areum đều bắt nguồn từ chồng và con trai bà.

Areum cúi xuống khẽ lắc đầu. Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay nóng hổi. Trong lòng quặn đau, đôi môi run rẩy khẽ phát ra.

- Không...không phải lỗi của vương...không..không phải lỗi của người.

Areum bắt đầu nức nở, đôi vai run lên cố gắng ngăn cho tiếng khóc nhỏ lại. Hơn ai hết Areum biết cha mình tàn ác nhường nào, có dã tâm lớn nhường nào. Cái chết của ông cũng chỉ vì theo lẽ thường là điều ông đáng nhận. Huống chi ông lại định sát hại người của vương. Nếu là vương Areum cũng không ngại mà giết ông. Thế nhưng.....suy cho cùng ông cũng là cha mình, cái chết bất chợt của ông khiến cô đau xót. Areum tự hỏi phải làm gì? Trả thù ư? Cô không có can đảm càng không có lý do chính đáng đi trả thù. 

Vì cha cô vốn là một người ác. Cái chết này có thể là một sự giải thoát cho ông. Nghĩ đến đây trong lòng cảm thấy chua xót. 

Lòng bàn tay Minhyun nắm chặt lại, hắn biết Areum là một người tốt nhưng hắn không thể ở bên cạnh. Cô dâu của hắn chỉ có thể là Jaehwan....mãi mãi chỉ có thể là Jaehwan.

- Areum, ta không thể lấy cô làm vợ.

Minhyun tàn nhẫn xát muối vào lòng Areun. Hắn biết mình tàn nhẫn nhưng thà để Areum một lần đau còn hơn dai dẳng. Chuyện Areum thích hắn từ nhỏ hắn không phải kẻ ngốc để không nhận ra. Chẳng qua hắn cố tình không hiểu mà thôi.

Cơ thể Areum khựng lại, ngước đôi mắt đầy nước về phía Minhyun mà tuyệt vọng. Nhưng bản thân cô hiểu, cô sẽ không phá hoại hạnh phúc của Minhyun. Cô chỉ muốn bên cạnh dõi theo hắn, được nhìn thấy hắn hạnh phúc...như vậy mãn nguyện lắm rồi.

"Rầm..mmm" cha hắn tức giận đập tay xuống bàn khiến đồ ăn nhầt thời đổ loạt ra cả chiếc khăn trắng phủ trên bàn. Ông gầm lên.

- Sao ngươi có thể nói như vậy? Areum là vợ chưa cưới của ngươi. Tương lai sẽ là hoàng hậu, ta không cho phép đứa loài người kia.

Đôi mắt cha hắn đỏ ngầu đáng sợ, bàn ăn bị ông làm cho đóng băng lại. Nhất thời một khoảng im lặng diễn ra.

Minhye hoảng hốt chạy lại về phía Minhyun ánh mắt bà khẩn khoản nhìn cậu con trai muốn nó xin lỗi cha.  Hwang Minyoung đang rất tức giận, bà không muốn con trai có chuyện gì xảy ra.

Vỗ nhẹ vào vai bà tỏ vẻ "mẹ đừng lo" hắn cao ngạo đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cha mình lạnh lùng.

- Rất tiếc! Ông không thể ra lệnh cho một vị vua.

Lời nói của Minhyun khiến mẹ hắn, Areum như rơi vào một hầm băng. Tại sao...tại sao hắn lại có thể khiêu khích cha mình như thế. Mồ hôi trên trán Areum toát ra như tắm.

"Rắc...rắc" tiếng băng nứt ra, cả cái bàn bị cha hắn dùng lực làm gãy hất ra hai bên. Mẹ hắn vì không kịp phản ứng mà theo chiếc bàn ngã ra xa một đoạn.

- Mẹ

- Hoàng hậu!

Minhyun và Areum đồng thanh vang lên hoảng hốt, Areum ở gần chạy lại đỡ bà dậy.

- Hoàng hậu, người không sao chứ?

Areu  hốt hoảng sờ vào mặt bà lên tiếng. Minhye vốn là một phụ nữ yếu đuối, bệnh tật nay lại bị hất ngã nặng như vậy nên bị ngất xỉu, đôi môi tím lại.

- Vương....

Areum lo sợ quay về phía Minhyun cầu cứu nhưng khi cái cảnh tượng đó đập vào mắt thì Areum như hoá đá.

Tầm 4-5m Hwang Minyoung đang đè Minhyun vào tường, trên tay ông đang cầm một thanh kiếm làm từ băng do ông tạo ra cứa một đường vào cổ của hắn khiến máu chảy ra không ngừng.

Minhyun không phản kháng, chỉ nhìn cha mình bằng ánh mắt vô hồn. Nở một nụ cười tự giễu, hắn dí thanh kiếm vào gần tim mình, đôi môi mỏng khiêu khích.

- Giết tôi đi, đâm thẳng vào tim tôi ấy.

Nhìn thấy hành động của Minhyun, Areum gào lên.

- Không....xin điện hạ! Xin đừng.

Hwang Minyoung nhìn con trai mình, một thoáng rùng mình, một thoáng tức giận. Chết tiệt! Dám thách thức ông giết nó sao? Trong đầu muốn nổ tung vì tức giận nhưng sau cùng ông thu gươm lại, nhìn Minhyun cảnh cáo.

- Nhớ...đừng bao giờ khiêu khích ta. Đứa nhóc loài người kia đừng để ta tìm ra, nếu không....

- Nếu ông đụng tới cậu ấy thì tôi không dám chắc mình sẽ làm gì đâu.

- Ngươi...

Minhyun không để ý xoay người tiến đến nơi mẹ hắn ngẳt xỉu, bế mẹ mình lên. Lúc đi ngang qua cha mình, hắn dừng lại giọng điệu lạnh tanh đáng sợ.

- Còn một lần khiến mẹ tôi tổn thương lần nữa.....tôi sẽ không ngồi yên.

Dứt lời bế mẹ hắn rời đi, Areum cũng định thần chạy theo hắn vội vã. 

Hết chương 44.

Vừa đi học về là lao vô edit liền nè😆

349 Lượt đọc-101 vote-# 13

💥Tung chăn tung bông tung hoa💥
Một con số quá đẹp và rất ý nghĩa với một đứa mới bắt đầu edit như Len. Xin chân thành cám ơn các reader đã ủng hộ tui nhoa. Len sẽ cố gắng nhiều hơn trong tương lai. Saranghaeyo 💕


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật