[MinHwan] Thiên Thần Mắt Tím

Chương 43: Cha Và Con (1)



23h57p, Minhyun quay trở về lâu đài Drak Blood chính thức đối mặt cha hắn. 

Một mảng hỗn độn, không còn cái gì gọi là lâu đài Dark Blood nữa. Một lâu đài có bề dài hàng trăm năm lịch sử nay chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn sụp đổ. Minhyun không quan tâm còn hay không còn lâu đài, dù sao nơi này cũng toàn những chuyện buồn, sụp đổ cũng tốt. Chỉ lo cho mẹ hắn! Cha hắn tỉnh dậy thì mẹ hắn cũng thế. Bà vốn dĩ có một cuộc sống hạnh phúc chứ không phải cuộc sống chịu nhiều uất ức thế này.

- Vương!

Đám Ma-cà-rồng không biết từ lúc nào tụ tập đông đủ trước đống đổ nát, lao nhao, hoảng hồn khi thấy hắn đang điềm tĩnh đến gần.

Một nụ cười nhạt lộ ra, hắn biết cha hắn đang ở quanh đây...chỉ là chưa xuất hiện mà thôi.

- Vương! Có phải điện hạ đã tỉnh dậy?

- Vương....lâu đài phải làm sao?

- Vương, rốt cuộc chuyện bá tước Jeong là như thế nào?

....

Đám đông láo nháo hỗn loạn liên tục đưa ra những câu hỏi, ai ai cũng tò mò muốn biết. Họ sống mấy trăm năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến chỉ vì sự tỉnh giấc của nhà vua mà lại phá hủy cả lâu đài.

Lâu đài Drak Blood cực kì quan trọng với giống loài, nơi đây là nơi xây dựng đầu tiên, là nơi những vị vua ra đời. Trải qua biết bao nhiêu chiều dài lịch sự huy hoàng....vậy mà giờ chỉ còn lại một đống đổ nát. 

Minhyun vẫn im lặng, hắn biết trong lòng mọi người đang nghĩ gì! Tuy nhiên vấn đề này không phải nên để cho cha hắn giải thích thì sẽ hợp lý hơn sao? Nghĩ đến đây Minhyun nở một nụ cười trào phúng. 

Một cơn gió mang theo hơi lạnh phóng tới bất chợt, Minhyun nghiên người nhanh chóng ngả người về phía sau. Cơn gió sắc nhọn đến nỗi cắt đứt một ít tóc mái của hắn. Từng sợi tóc lấp lánh rơi lả tả trong màn đêm. 

"Vút..tttt" Mọi người chỉ kịp nghe một âm thanh vang lên, một bóng đen xoẹt qua nhanh như tia chớp mang theo hơi lạnh chết chóc.

Cái bóng đen đó chớp mắt đứng quay lưng về phía Minhyun tầm 3m, trên tay cầm những sợi tóc bạch kim của Minhyun đã đóng thành băng. Buông tay những sợi tóc bị đóng băng rơi xuống đất lạnh buốt.

Hắn nhếch một nụ cười lạnh lùng.

- Cứ tưởng ông không dám xuất hiện.

Bóng lưng Minhyyn cao to đứng quay lưng lại với cha mình. Cô độc, lạnh lẽo nhưng lại mang vẻ ngang tàng.

- Điện hạ!

- Điện hạ...người tỉnh lại rồi sao?

- Điện hạ....đúng là người.

Đám Ma-cà-rồng sửng sốt qùy rạp xuống đất hành lễ. 

Hwang Minyoung từ từ quay mặt lại, mái tóc màu nâu hớt lên nhìn nam tính. Trông ông chỉ như mới 35 tuổi, trẻ trung, quyến rũ nhưng kiên nghị và xen lẫn....chút nguy hiểm. 

Nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng cái thân ảnh trước mặt. Ít nhiều ông cũng là cha nó mà nó không có một chút lễ nghi gì tôn trọng. Ông thức dậy là vì sao chứ? Chẳng phải vì đứa con này đã làm một việc khiến ông tức giận hay sao.

Tức giận đầy phẫn nộ Hwang Minyoung di chuyển như chớp đến bên Minhyun giơ chân đạp vào một chân của Minhyun khiến hắn phải quỳ một chân xuống. Ở trước mặt ông, không cho phép những hành động vô lễ.

- Ngươi biết mình gây nên tội gì chưa?_Ông rít lên.

Vốn có thể tránh được cú đạp của cha mình nhưng Minhyun không tránh né. Hắn biết giờ phút này nếu phản kháng thì càng làm cho cha hắn tức lên mà thôi.

Tao nhã đứng dậy trước hàng loạt những con mắt đang lo lắng hướng về phía mình, Minhyun quay lại đối mặt với cha mình.

- Chẳng phải giờ tôi là vua sao? Ông đừng quên chính ông giao lại quyền lực cho tôi. Tôi muốn giết ai thì giết. Huống hồ....ông ta đáng chết!

- Khốn khiếp!

"Bốp" Hwang Minyoung vung tay ráng vào mặt Minhyun một cái tát rất mạnh, con mắt ông nhìn Minhyun đầy sắc lạnh, bất chấp những khuôn mặt đang bị sốc mắt tròn mắt dẹt đang nhìn ông gằn lên từng chữ.

- Giỏi! Nên nhớ ta trao quyền lực cho ngươi thì cũng có thể tước đi tất cả. Đừng chạm đến giới hạn của ta. Ta sẽ không nể tình ngươi là con mà tha thứ cho hành động này của ngươi.

- Ông đã từng coi tôi là con sao?

Minhyun bất chợt lên tiếng khiến nhất thời một khoảng im lặng bao trùm. Giọng nói lạnh lùng pha chút đau đớn thê lương. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của người được gọi là cha mình mà lòng đau nhói đắng chát. Từ khi sinh ra đời hắn chưa bao giờ được ông ôm vào lòng, cũng chưa một lần được ông dạy cách đi săn. Tất cả những gì hắn nhận được là sự lạnh lùng, ánh mắt chán ghét. 

Vậy có thể nói cho hắn biết....ông ta có phải là một người cha?

- Ngươi...

Hwang Minyoung cứng họng nhìn Minhyun hiện lên vẻ bối rối. Ông thừa nhận đứa con này giống ông nhiều điều...thế nhưng vẫn không thể yêu thương. 

- Ta nghe nói chỉ vì một đứa con trau loài người mà ngươi ra tay giết Jeong. Có phải hay không?

Hwang Minyoung đột ngột thay đổi chủ đề, ông nhìn sâu vào Minhyun như muốn nhìn xuyên thấu tất cả. Nếu thực sự chỉ vì một đứa nhóc loài người mà lại giết chết người có ơn với ông thì ông sẽ không để cho nó tồn tại.

- Nghe nói? 

Minhyun nhướn mày khiêu khích hỏi lại, hắn biết người báo tin cho cha hắn là ai. 

- NAYEON

Hwang Minyoung hét lên, từ đám đông Nayeon diện một cây màu đỏ bốc lửa đang thấp thỏm nhích từng bước tiến đến gần qùy xuống.

- Điện hạ, vương.

Minhyun nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nayeon đang run rẩy quỳ dưới đất mà nở một nụ cười khẩy. Hắn vốn biết ả là người của cha mình. Cha hắn có biết chuyện cũng là điều bình thường.

- Nayeon, trả lời ta. Có phải con trai ta vì một thằng nhóc loài người mà ra tay giết hại Jeong?

Hwang Minyoung luôn mang sự cao ngạo của một vị vua, lời ông nói ra là một mệnh lệnh không thể trái lời. Huống chi Nayeon là người của ông.

Khẽ đưa mắt lên nhìn khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc của Minhyun ả nuốt nước bọt, sau cùng mới chậm rãi lên tiếng.

- Đúng là thế thưa điện hạ.

Lời vừa nói ra Nayeon cảm nhận được không khí có vẻ lạnh hơn, cảm giác trên mặt có một lớp băng mỏng xuất hiện. Cũng không riêng gì ả mà những người đang quỳ cũng vậy. Họ biết tầng băng này ở đâu mà có. Điện hạ đang rất tức giận, không biết vương sắp phải chịu đựng những gì.

- GIỎI! RẤT GIỎI. HWANG MINHYUN....NGƯƠI RẤT GIỎI.

Một tiếng gầm đáng sợ! Tất cả mọi Ma-cà-rồng nhắm tịt mắt lại không dám nhìn. Họ không dám nghĩ, không dám nhìn cái cảnh Minhyun bị cha mình trừng phạt.

Giây phút Minyoung túm cổ áo Minhyun muốn hất hắn thì một thân ảnh váy trắng thướt tha xuất hiện. Mái tóc bạch kim dài mượt xoã xuống đất. Minhye quỳ rạp ôm chân lấy chồng mình, nước mắt lã chã rơi. Bà lắc đầu ánh mắt khẩn khoản cầu xin.

- Mẹ.

Minhyun hốt hoảng hất bàn tay cha mình ra, đỡ mẹ đứng dậy rồi ôm vào lòng. Ánh mắt nhìn cha đầy hận ý.

- Hoàng hậu.

Đám người Ma-cà-rồng lại sửng sốt trước sự xuất hiện bất ngờ của hoàng hậu. Thế nhưng dáng vẻ nhu nhược, cam chịu của bà làm họ hiện lên vẻ thương cảm.

Bị mất đi giọng nói Minhye chỉ có thể hướng ánh mắt cầu xin chồng mình tha cho Minhyun- đứa con duy nhất của bà. 

Mặc cho khuôn mặt của vợ tràn đầy nước mắt, Hwang Minyoung vẫn nhìn vợ bằng một ánh mắt đầy chán ghét lạnh lùng. Liếc nhìn Minhyun, hắn đang hướng về phía ông sự hận thù. Phút chốc trong lòng như bị kim châm một cái đau nhói. 

Bỏ qua cáo nhìn lạnh lẽo của con trai, ông xoay người dang đôi cánh to rộng bay lên, còn không quên cao giọng cảnh cáo hắn.

- Lập tức chia tay với thằng nhóc đó. Ngay ngày mai tìm Areum về. Areum sẽ là vợ của ngươi.

Sau đó để lại những hạt bụi băng bay trong không khí, bay vụt đi để lại đám người đang còn ngây ngô quỳ ở đó.

Mà Minhyun vẫn ôm chặt mẹ hắn trong lòng, đôi mắt lạnh lẽo đáng sợ nhìn cái thân ảnh của cha mình đang dần mất hút trên bầu trời đêm.

Hết chương 43.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa😆😆
Luôn ủng hộ tui nhé các reader.
Saranghaeyo 💕


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật