Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 30: Hẹn hò ~



[Bạch Hy tỉ, em có thể gọi chị như vậy được chứ?.]Ngụy Uyển Khanh gần gũi nhanh chóng kết thân.

[À, được thôi. Chị có thể gọi em là Uyển Khanh?.]Bạch Hy trước giờ và người hướng nội, cô cũng chẳng có nhiều bạn bè và thương xuyên ngại ngùng với người mới quen.

[Vâng.]Ngụy Uyển Khanh tươi tắn mà trong trẻo.

[Nhưng mà, em làm việc ở đây bao lâu rồi?.]

[Ừm...Khoảng vào những năm đầu tiên khi V Entertainment được thành lập.]

[Vậy em chắc cũng đã khá lâu nhỉ?.]

[Vâng. Nhưng mà chị muốn làm tóc như thế nào?.]Ngụy Uyển Khanh đứng sau lưng Bạch Hy nhìn vào trong gương, bắt đầu phân tích khuôn mặt này nên biến hóa như thế nào cho hoàn hảo.

[À...Cái đó. Tùy em.]

[Trước đây chị chưa từng chăm sóc kỹ cho bản thân đúng không a?.]

[Ừm...Bởi vì chỉ còn nhiều việc phải làm.]

[Bạch Hy tỉ, là con gái, tỉ hãy một lần chăm sóc bản thân. Bởi vì thanh xuân qua đi sẽ rất nhanh trước khi tỉ kịp nhìn thấy. Đừng bỏ lỡ.]

Thanh xuân đã đi qua Bạch Hy một cách nhanh chóng, cô chưa kịp nhận ra, tất cả những việc cô làm trong suốt mấy năm qua chỉ là vật vã kiếm tiền và trang trải cuộc sống, nuôi mẹ và ôm hận cho Bạch Ninh. Cô đã quá lãng phí.[Đúng nhỉ.]

[Nhưng mà da của chị đẹp thật, vừa trắng vừa mịn.]

Bạch Hy cười ngượng, trong đầu thầm nghĩ Ngụy Uyển Khanh mà bị nhốt trong nhà một thời gian, có lẽ sẽ biết được lý do thôi.

[Nhưng mà bây giờ đã tới giờ rồi nhỉ.]

[Giờ gì?.]

Ngụy Uyển Khanh lấy remote bật tivi. Là trực tiếp của buổi họp báo, Lăng Y Thần xuất hiện với ánh sáng flash phản mạnh trên người, huyên nào vô cùng.

[Lăng tổng nói khi nào buổi họp báo bắt đầu thì bật lên cho tỉ xem.]

["Gần đây liên tục xuất hiện trên mạng xã hội những tin tức và tấm anh giữa tôi và Giai Kỳ. Vâng là sự thật."]

Theo sau đó những câu hỏi dồn dập, phóng viên chỉ trực săn tin, mà không ngừng xôn xao, huyên náo.

["Nhưng hôm nay không phải là để thông báo tin kết hôn như đã nói. Với tư cách là người đứng đầu V Entertainment, tôi sẽ thông báo một tin, chúng tôi đã chia tay."]

Được mọt tin giật gân, tất cả mọi người đều ngạc nhiên vô cùng.

Lăng Y Thần đứng dậy.["Vậy, buổi họp báo kết thúc từ bây giờ. Chúng tôi sẽ tập trung phát triển nhiều dự án mới trong thời gian sắp tới. Mong mọi người có thể quan tâm tới."]Anh rời đi, bỏ lại những câu hỏi của đám phóng viên, họ quá khích mà lao tới gần hơn, vệ sĩ phải cản đám người hết sức có thể để giúp Lăng Y Thần an toàn.



Lăng Y Thần sau khi kết thúc buổi họp báo thì quay trở lại phòng chờ của Bạch Hy.[Sẵn sàng chư...?.]

Người ngồi trước bàn trang điểm nghe thấy động tĩnh mới ngoảnh mặt lại. Lăng Y Thần ngỡ ngàng vì góc nghiêng thần thánh với đôi mắt sáng rực, sống mũi cao và bờ môi trái tim được tô đỏ lòng, mái tóc đne cắt ngang lưng thực sự khiến người khác nghiện ngay từ cái nhìn đầu tiên.[Wa~ Không tồi.]

Ngụy Uyển Khanh vúi gập người ta phía cửa.[Lăng tổng.]

[Đúng là tôi không nhìn nhầm. Cả hai người.]Lăng Y Thần ngỡ ngàng, nửa vì tay nghề của Ngụy Uyển Khanh, nửa vì Bạch Hy trông quá khác khi trang điểm và làm tóc, có cảm giác như cô vừa bắn tỉa trái tim mình vậy. 

[Cảm ơn anh, Lăng tổng.]

[Nhưng mà không phải chưa ra mắt sao? Làm sao phải cầu kỳ như thế này?.]Bạch Hy khó chịu, 1 giây Lăng Y Thần nhìn thấy trong mắt như thiên thần rốt cuộc cũng trôi qua, cô không thể chịu được cái vẻ nữ tính này của mình.

[Chưa ra mắt nhưng cho tới lúc đấy em phải tạo dựng được hình tượng. Sau này nổi tiếng rồi có lẽ tất cả thông tin sẽ bị khai quật hết. Tới lúc đó giấu cũng chẳng giấu nổi.]

[Vậy từ giờ tôi sẽ phải trang điểm rồi mới ra đường sao? Như lúc này?.]Bạch Hy đứng dậy khỏi ghế, đứng thẳng để Lăng Y Thần thấy cái bộ dạng khủng bố hiện giờ của cô.

[Đúng, ừm. Đi thôi.]Lăng Y Thần nắm lấy cô tay Bạch Hy dắt đi.

[Lại đi đâu nữa?.]Bạch Hy bực mình vùng tay mình ra.

[Em cũng thể ở đây còn gì?. Đi thôi, để hạ bệ Giai Kỳ em không có thời gian nghỉ ngơi đâu.]

Bạch Hy không lại, miễn cưỡng phải đi theo Lăng Y Thần.

Lăng Y Thần trước khi ra khỏi căn phòng thì nửa khuôn mặt nghiêng lại, một cái nhìn ra hiệu với Ngụy Uyển Khanh đang cúi chào. Cô hoàn toàn nhận lệnh Lăng Y Thần, mặt nghiêm lại, một lần nữa cúi chào.



[Đi đâu?.]

[Hẹn hò.]

[Hả?.]Bạch Hy ngày hôm nay không biết đã tự mình bất ngờ bao nhiêu lần, cũng hỏi anh nhiều lần như vậy. Cô chưa boa giờ hiểu được Lăng Y Thần, càng ở gần, lại càng không thể hiểu được rốt cuộc anh đang âm mưu thứ gì trong cái đầu đó.[Vậy anh bắt tôi chuẩn bị thế này là bắt tôi đi hẹn hò với anh?.]

[Bạch Hy em đừng quên ngày hôm đó em đã nói gì.]

[...]

[Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn đưa em đi chơi một chút, như những cặp đôi bình thường. Tôi cũng biết một nơi rất tốt, rất riêng tư.]Lăng Y Thần nham hiểm nhìn về phía cô.

Thực ra cái bản mặt lưu manh này của Lăng Y Thần Bạch Hy không phải là mới thấy lần đầu, đúng là chỉ muốn vung chân đá một cái. Cô ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ nhìn, không quan tâm.[...]



Một quá bar sang trọng với anh đèn vàng dịu nhẹ, tiếng nhạc du dương, cùng phong cách trang trí cổ điển mà lại không sặc sỡ khiến người ta cảm thấy mãn nhãn vô cùng.

[Wa~ Nơi này đúng là đẹp thật.] Bạch Hy cũng phải sáng mắt lên vì những thứ xung quanh.[Nhưng mà sao ở đây không có ai vậy?.]

[Riêng tư mà?.]

[Nhưng mà không phải trống vắng quá sao?.]Nếu như hai người không nói, có lẽ có thể nghe thấy tiếng kiến bò qua không chừng.

Lăng Y Thần đứng đối diện Bạch Hy ở cạnh bên kia của chiếc bàn dài, đó thường là chỗ đứng cho nhân viên phụ trách pha chế rượu. Anh chống hai tay xuống bàn.[Tiểu thư, cô muốn dùng gì?.]

[Anh biết pha chế rượu sao?.]

[Lại còn có thứ tôi không biết?.]Lăng Y Thần quay người, phía đằng sau lưng anh là đủ thứ loại rượu thượng hạng Rum, Gin, Vodka, Whisky,... đủ thứ màu, đủ thứ hương vị.

[Nhưng mà tôi không biết uống.]

[Cũng phải, lần trước đã vất vả như vậy, đúng là để em uống rượu là một tội ác.] Lần đi sinh nhật Lăng Minh lần đó Lăng Y Thần quả thực quá thảm, vừa phải chịu tính khí thất thường ma thét quỷ gào của Bạch Hy, vừa phải chịu thú tính, lại còn bị cô chọc tức. Không ngờ Lăng Y Thần cũng có cái ngày này.[Thôi được rồi, chỉ cần nồng độ còn không cao như cái ly Rum Sunset Cocktail lần đó là được.]

Lăng Y Thần cho đá vào bình shaker, thêm Reposado Tequila, nước cốt chanh, soda bưởi và đậy nắp lại và shake đều. Một lúc sau thì anh lấy chanh tươi xát quanh vùng miệng ly Collins cao, úp ngược ly xuống dưới muối bám đều thanh miệng ly. Sau đó rót hỗn hợp ra ly, trang trí những lát chanh tươi, trông cũng rất mãn nhãn. 

Bạch Hy một mình ngồi nhìn Lăng Y Thần pha chế cocktail mà đơn phương bị mê hoặc nhưng lại không dễ dàng biểu lộ ra bên ngoài.

[Đây, mời tiểu thư?.]Lăng Y Thần đặt Cocktail Paloma ra trước mặt cô.[Cocktail và rượu vang có thể nói lên một chút tinh cách của người thích chúng.

[Tên nó là gì?.]

[Cocktail Paloma, được pha chế từ rượu Tequila, soda và nước ép bưởi hồng. Là một loại cocktail nhẹ nhàng, rất phù hợp với những cô gái nhẹ nhàng như em.]

[Còn đó?.]Bạch Hy hướng về phía cốc rượu của Lăng Y Thần.

[Vodka.]

[Không có ý nghĩa sao?.]

[Con người khó đoán.]

[Đúng thật.]

Lăng Y Thần cười, anh hài lòng với câu trả lời.

Hai người bắt đầu thưởng thức ly rượu của họ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên rồi lại vang lên, tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến người khác không thể bỏ qua. Lăng Y Thần mấy lần đã lờ đi, nhưng thực sự khó chịu, anh lườm chiếc điện thoại đang sáng lên.[Phiền thật!.]

Anh với lấy chiếc điện thoại, thông báo đã hiện rõ mấy chục cuộc gọi nhỡ, rốt cuộc là tên nào dám làm phiền anh?.[Giai Kỳ?.]

Cũng phải, đã mấy hôm kẻ từ khi Giai Kỳ bị Lăng Y Thần bắt ra nước ngoài. 

Có lẽ nào...[Giai Kỳ?. Có phải bất mãn quá rồi không?.]

[Lại ăn vạ cho mà xem.]Lăng Y Thần nhận cuộc điện thoại, chưa chi đã bị ăn chửi vào mặt.[Thần! Anh cấm em nhập cảnh!?.]

[Lịch trình ở bên đó còn chưa xong, còn muốn về?.]

[Nhưng anh cũng không thể cấm em quay về được.

[Tại sao?.]Lăng Y Thần kiêu căng, anh cười khinh.[Giai Kỳ, cái lúc em chọc tức tôi thì nên nghĩ tới ngày hôm nay.]

[Anh...]

Lăng Y Thần tắt máy, nói như vậy là đủ rồi, anh ném nhẹ điện thoại xuống bàn.

[Phụt, cấm nhập cảnh?.]Bạch Hy cười sặc.[Cũng đâu phải phạm tội gì, cấm nhập cảnh?.]

[Như vậy còn là nhẹ.]

[Đối với cô ấy vẫn còn nương tay quá nhỉ?.]Bạch Hy trong lòng đơn phương có chút khó chịu.

[Đợi tới khi cô ấy biết tới cuộc họp báo hôm nay không chừng còn làm loạn hơn, tới lúc đó tôi chưa chắc có thể ngăn Giai Kỳ dễ dàng như bây giờ.]Lăng Y Thần nhấp một ngụm rượu, đôi mắt liếc về phía sau lưng Bạch Hy, đôi môi khẽ nhếch lên.

Từ phía ngoài cửa sổ lấp ló trong bóng tối một người bí ẩn ăn mặc kín đáo, trên tay còn đang cầm một chiếc máy ảnh đang hướng về phía hai người họ, hắn đáp lại bằng một kí hiệu tay ok.

Lăng Y Thần nhận được tín hiệu rồi bỏ ly rượu xuống bàn.[Đi thôi.]

[Đi đâu nữa?.]

[Nhà. Không phải đã lâu lắm rồi em không ngủ cùng mẹ sao?.]

[Sao...?.]

[Ngủ mà suốt ngày nói mớ gọi mẹ cứ như trẻ con.] Lăng Y Thần lấy áo khoác vest mặc lên người.

[Gì?.]

Lăng Y Thần rời đi với nụ cười, chọc được Bạch Hy là anh vui rồi.

Bạch Hy cũng chạy theo.[Ya, anh nói ai trẻ con?.]



[Mẹ...con về rồi.]Bạch Hy trở về nhà cùng với đống đồ đạc.[Mẹ đang làm gì thế?.]

Mẹ Bạch chạy ra cửa đón con gái.[Về rồi sao?. Người đưa con về là ai? Lăng tổng sao?.] Bà ở trong nhà sớm đã ngóng ra ngoài cửa sổ nhìn thấy Lăng Y Thần đưa Bạch Hy về trước cửa nhà.

[Mẹ, con là con gái mẹ mà, sao cứ hỏi tới anh ta là sao?.]Bạch Hy giận cứ.

[Nhưng mà không phải là sếp con sao? Cũng nên biết một chút để sau này có thể không khó xử.]

[Khó xử cái gì cơ chứ?.]Bạch Hy vẫn con dỗi mẹ.

Mẹ Bạch giờ mới để ý tới túi đồ trên tay Bạch Hy.[Đây là cái gì?.]

[À...]Cô nhớ lại lúc trước đó khi ở trên xe.

..........

[Đây.]Lăng Y Thần từ ghế sau lấy lên đưa Bạch Hy mấy túi đồ.[Mới chuyển về nhà nên chắc cũng chưa mua nhiều đồ. Bây giờ muộn rồi, tôi không vào đó nữa. Mấy thứ này coi như là quà chào hỏi tới bác gái vậy.]

[Không cần.]

[Vậy tôi sẽ trực tiếp đi vào đó vậy.]Lăng Y Thần cầm mấy túi đồ xách đi, định đứng dậy ra ngoài.

Bạch Hy nắm lấy đuôi áo anh.[Thôi khỏi, tôi cầm, tôi cầm là được rồi.]

Lăng Y Thần lại thành công.

..........

[À...Cái đó...]

Mẹ Bạch lấy túi đồ khỏi tay Bạch Hy, mở ra xem, bà ngạc nhiên.[Toàn đồ tốt này, đồ ăn cũng rất tốt cho người bệnh, toàn là đồ ăn để hồi phục bệnh nhân. Là Lăng tổng đưa sao?.]

[Sao bình thường đồ con mua sao mẹ không bao giờ khen như vậy?.]Bạch Hy dỗi, ghen tỵ với Lăng Y Thần.

[Ai yo~ Cậu ấy thực sự là người tốt đấy. Có thể mua nhiều đồ tốt như vậy, còn có thể đưa con về nữa ~.]Mẹ Bạch vừa đi vào vừa xem mấy món "đồ tốt" trong chiếc túi đó là gì.

[Xì.]Bạch Hy bĩu môi ghen tỵ.

Bạch Hy nằm trên giường nghĩ ngợi băn khoăn về gì đó.

Mẹ Bạch lên sau, nằm cạnh con gái.

[Mẹ.]

[Ừm?.]

[Cái đó...]Bạch Hy ngập ngừng cắn môi vì lo lắng.

[Sao?.] Mẹ Bạch bất ngờ quay sang nhìn Bạch Hy bàng hoàng.[Không lẽ Lăng tổng đã tỏ tình con rồi sao?. Rồi sao, định hỏi có nên đồng ý không?. Đương nhiên là đồng ý rồi, người tốt như cậu ấy.]

[Mẹ!. Mẹ đừng nhắc tới anh ta nữa.]

[Được rồi, được rồi.] Mẹ Bạch vỗ về con gái.[Vậy thì sao?.]

[Cái đó... Mẹ, Ninh đã mất được 6 năm rồi.]

[Sao tự nhiên lại nhắc tới chuyện này?.]Mẹ Bạch bỗng nhiên cả khuôn mặt trầm đi, cả đời bà ngại nhất là nói tới chuyện mất mát.

[Mẹ, chuyện này liên quan tới Lăng tổng.]Bạch Hy nghĩ phải tới lúc nói cho mẹ cô biết sự thật, nếu như bà chấp nhận được, cô cũng chấp nhận Lăng Y Thần được.

[Lăng tổng?. Không nhẽ?.]Mẹ Bạch ngạc nhiên, nếu là Lăng gia, không nhẽ cũng có liên quan?.

[Thực ra...]

..........

Bạch Hy kể lại câu chuyện cho mẹ cô nghe. Thấy bà có vẻ rất bàng hoàng.[Mẹ, người không sao chứ?.]

[Vậy anh trai của Lăng tổng là kẻ đó?. Hơn nữa đã qua đời rồi?.]Mẹ Bạch không thể ngờ được, bà ngỡ ngàng.

[Vậy mẹ, con còn có thể qua lại với Lăng tổng không? Nếu như mẹ nói không, con nhất định nghỉ việc, không làm ở đó...]Bạch Hy lần này không đơn thuần là chỉ hỏi ý kiến, cô vẫn chưa quyết định được có nên nghe theo trái tim mình không.

Mẹ Bạch bất ngờ nắm lấy bàn tay Bạch Hy.[Tiểu Hy, vậy con có thích cậu ta không?.]

[Dạ?.]Bạch Hy ngạc nhiên. Câu hỏi này tong suốt 6 năm qua cô không biết đã tự hỏi mình bao nhiêu lần.[Con...đương nhiên là không.]

[Con nói dối. Nếu như không thích, con sớm đã không theo cậu ta ngay từ đầu. Đâu cần phải hỏi ta.]

[...] Đúng là không ai hiểu con gái bằng mẹ.

[Tiểu Hy, thực ra chuyện đó cũng đã là qua 6 năm rồi. Chúng ta mất cũng đã mất rồi, họ chịu cũng đã chịu rồi. Ta cảm thấy Lăng tổng cũng đã mất đi một người thân, con biết cảm giác đó mà. Không dễ dàng đúng không?. Con không thấy cậu ấy rất đáng thương sao?. Không phải một mạng cũng đã đền một mạng rồi hay sao?. Ta cảm thấy hai đứa đều có tình cảm với nhau, hơn nữa hiện giờ cậu ấy đối với con tốt như vậy. Chi bằng con đi theo cậu ấy cho rồi.]

[Vậy mẹ không để ý tới chuyện anh ta là ma cà rồng sao?. Lần đầu lúc nghe tới chuyện đó con không thể tin được là có ma cà rồng ở trên đời, cho tới khi anh ta hút máu của con.]Bạch Hy đột nhiên cảm thấy mẹ rất lạ.

[Hả?.]

[Không phải lúc nãy con đã nói thân phận của hai anh em họ rồi còn gì. Lăng Y Thần là ma cà rồng, Lăng Y Thiên là con lai giữa ma cà rồng và con người. Mẹ thực sự không để ý sao?.]Bạch Hy thực sự ngạc nhiên, khoảnh khắc lần đầu tiên cô nghe tới ba chữ ma cà rồng, đôi chân như muốn chạy trốn, hoảng sợ và bàng hoàng không thể giấu đi đâu được vậy mà mẹ cô cả đời chỉ biết đến có con gái mà lại chẳng bày ra chút nào ngạc nhiên.

[A...Cái đó... Không phải hai đứa thích nhau hay sao, chỉ cần con thích, mẹ nguyện theo ý của con.]Đồng tử của bà trấn động, giống như vừa nói phải cái gì đó chẳng đúng.[Thôi muộn rồi, mau đi ngủ.] Mẹ Bạch nằm xuống giường, vén chăn đắp kín người, mắt đã nhắm.

[Vâng.]Bạch Hy vẫn không thể xóa được cái cảm giác nghi ngờ của mình nhưng mẹ đã nói vậy rồi, cô cũng đem đèn tắt đi, nằm xuống ngủ.




Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật