Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 22: Xem ai đã tới này ~



[Bây giờ hai người đang làm cái quái gì ở đây vậy!?.] Giai Kỳ hùng hổ bước vào phòng, cô gần như là gào âm lên, theo sau là Lăng Minh vội vã vào can ngăn.[Giai Kỳ tỉ, anh ấy còn chưa uống máu đâu, cẩn thận.]

Lăng Y Thần hiện giờ như một mãnh thú ngang tàn, anh dừng động tác, lườm Giai Kỳ, và Lăng Minh, Lăng Minh thì sợ giật thót người còn Giai Kỳ ánh ắt có chút sợ sệt nhưng không lùi bước.[Lăng Minh, cậu đi ra ngoài phong tỏa cả quán bar này cho tôi, chuyện này không được phép còn người nào khác biết.]

[V...Vâng.] Lăng Minh rời đi, đương nhiên nếu không phải vì Giai Kỳ nói, anh cũng muốn đi khỏi cái nơi đáng sợ này.[Ca, em đi trước a.]

Giờ trong phòng không khí lại càng nặng, dự cảm sẽ xảy ra một trận đấu đá không thể biết trước được kết quả.

Lăng Y Thần ngồi dậy, đem hai tay gác lên ghế tựa.

Bạch Hy thừa lúc đó ngồi dậy, vớ được cái áo khoác vest ngoài của Lăng Y Thần vắt ở ghế thì đem che lấy thân, cũng ngồi sang một bên.

[Không ai định nói gì sao?.]Giai Kỳ tra hỏi như thể cô vừa bắt được quả tang chồng mình ngoại tình, ngang nhiên mà hùng hổ, thấy Lăng Y Thần nhún nhường lại càng được đà muốn tiến tới.

[Lăng Minh chắc cũng đã nói cho cô biết hết rồi, cô còn muốn hỏi gì nữa?.]Bạch Hy nghĩ cây ngay không sợ chết đứng, lí do cô tới đây cũng chỉ có một, là vì Lăng Minh nhờ vả, không hơn, hơn ai hết cô không muốn quay lại bên Lăng Y Thần, Giai Kỳ chính là một lí do để cô làm vậy.

[Nực cười, máu tươi ngoài kia không thiếu, tại sao lại nhất định phải là cô?.]

[Được, vậy tôi đi.] Bạch Hy thấy lời này cũng không phải thừa, ngoài kia nhiều người như vậy, còn có Lạc Tuyết Giang, tại sao cô lại phải đến đây cơ chứ để rồi bị lên án như thế này?.

Lăng Y Thần nắm lấy cổ tay Bạch Hy khiến cả hai người phụ nữu đều kinh ngạc.[Máu còn chưa uống, em muốn đi đâu?.] 

Vẫn là đôi mắt đỏ máu đó hăm dọa cô, bàn tay anh đơn thuần chỉ là cầm lấy nhưng cô lại không dám buông ra, vì có lẽ nếu như ở bên Lăng Y Thần chắc chắn sẽ an toàn hơn đi ra ngoài qua chỗ của Giai Kỳ đang đứng.

Lửa giận từ chỗ Giai Kỳ đứng giờ đang tỏa ra sát khí đằng đằng, ánh mắt chỉ chăm nhìn đến người phụ nữ kia mà môi không ngừng run rẩy, lòng àn tay nắm lại thành quả đấm, đối mắt màu hổ phách trong đêm tối rục lên như một chú mèo đen.[Hai người định như vậy đúng không?. Được, Thần anh đừng quên, người của Tổ chức vẫn chưa buông tha cho cô ta đâu, giờ chỉ cần em gọi điện thoại, Bạch Hy ở đây chắc chắn sẽ bị tóm gọn.]

[Vậy thì tôi cũng sẽ bị tóm với cô ấy?.]

[...] Giai Kỳ đóng băng, anh nói đúng, cho dù cô vạn lần muốn bắt Bạch Hy, tội che giấu sẽ do Lăng Y Thần chịu trách nhiệm, Lăng gia đương nhiên cũng sẽ vì vậy mà tan tành. Nếu là trước đây khi Bạch Hy rời khỏi anh có lẽ lúc đó bắt là hợp lí nhưng cô nghĩ chỉ cần Bạch Hy đi rồi là ổn, vậy mà không ngờ ngà này cũng đến, Lăng Y Thần nguyện vì thứ huyết bộc này mà bơ đi cô. Giai Kỳ yêu người đàn ông này như vậy, có thể vì anh ta mà làm nhiều thứ, nhưng anh lại chưa vì cô làm làm việc gì cả.

[Giai Kỳ, em dám không?.]

[Thần, anh đừng thách thức em, em lặn lội tới tận đây không phải để nhìn hai người ân ái, hết lần này tới lần khác anh đều bên người phụ nữ khác không phải em, rốt cuộc anh có coi cuộc hôn nhân của chúng ta là gì không?.] Không, cô không dám, có chết cũng không, ngàn vạn lần cô muốn bao bọc người đàn ông này, để hắn chỉ có thể tin tưởng mỗi cô, chỉ có thể ở bên cô mà thôi.

[Tôi sớm đã nói chúng ta sẽ chẳng có kết hôn đám cưới gì hết, Lăng gia hủy hôn với em!.]

Bạch Hy sớm đã cảm nhận được họ nhìn nhau bằng tia điện, giống như là dùng ánh mắt để giết người vậy, sắc bén vô cùng. Nguồn nhiệt bàn tay Lăng Y Thần tỏa ra ở cổ tay cô lúc nóng lúc lạnh lúc siết lúc buông khiến cô chẳng dám cử động.

[Anh...!.]

Lăng Y Thần dùng lực đạo kéo Bạch Hy ngồi len trên đùi anh, cánh tay ốm lấy người cô, kéo ciếc áo khoác đang che lấy thân của cô, để lộ nửa thân trên khiêu gợi, một vết cắn, rất nhanh ở cần cổ Bạch Hy, khiến cô giật mình.[A!.]

Đôi mắt đỏ đó vẫn hướng về phía Giai Kỳ. Cô ta chỉ biết đứng đó, bất động, cô tự nhủ với bản thân rằng cô mạnh mẽ, người như Bạch Hy không đáng khiến cô phải rơi nước mắt nhưng cô nhầm to rồi, trận này, cô thua!. Giai Kỳ đeo khẩu trang lên, chỉn mũ lưỡi trai kéo xuống che đi đôi mắt sầu bi, cô bước ra ngoài, không ngoảnh lại.

Khi cơn đau đã dịu hơn, cơ thể Bạch Hy thả lỏng trong lòng Lăng Y Thần, đôi mắt anh chuyển về nguyên trạng màu hổ phách, tinh thần sớm đã tỉnh táo.

Lăng Y Thần thả ra như thú săn nhả con mồi, Bạch Hy yếu ớt, cảm giác có chút hơi mệt nhưng lại nhanh chóng cho Lăng Y Thần một phát tát.[Chát!.]

Nửa mặt anh ngoảnh sang một bên, lấp ló thấy rõ ràng năm ngón tay hằn trên đó.[Đồ tồi!.]

Lăng Y Thần không nhầm, cũng không quá ngạc nhiên, Bạch Hy vừa đánh anh một cái, quả thực rất đau, như vừa đánh cho anh tỉnh vậy.[Em...]

Bạch Hy đứng dậy, Lăng Y Thần một cần nữa lại nắm lấy cổ tay cô.[Định ra ngoài như thế à?.]

Bạch Hy nhìn xuống, nửa thân trên chỉ còn chiếc áo ngực, cô lấy tay che lấy, mái tóc đen dài xõa suống che đi tấm lưng thon gầy. Anh nói đúng, cô không thể đi trong tình trạng này được nhưng lại không muốn ở đây.[...]

Anh lấy điện thoại, gọi ra cho Lăng Minh đang đứng ngoài.

[Em vào được chưa?.]

[Cậu thử nhìn trộm vào đây là chết với tôi. Mau đi mua một bộ quần áo cho thư ký Bạch.] Lăng Y Thần liếc sang nhìn Bạch Hy.

Tắt máy.

[Ngồi xuống đi.]

[Không cần.]

[...] Lăng Y Thần buông tay.[Đứng tôi có thể thấy hết đấy.]

Bạch Hy ngồi xuống bên cạnh, chẳng qua là xa, cô vẫn lấy tay che người, cố không nhìn về phía anh.

Lăng Y Thần lấy chiếc áo khoác vest trước ném vào người cô.[Che đỡ đi.]

Bạch Hy ngượng ngùng nhận lấy chiếc áo, không nói một lời mà lấy che lên người, mặc dù không thích nhưng còn hơn là cứ phơi ra.[Tờ ngân phiếu đó, tôi sẽ trả lại cho anh.]

[Không cần, dùng nó để chạy trốn khỏi tôi hay trả tiền viện phí cho mẹ em cũng được, trang trải cho cuộc sống cũng không sao nhưng đừng đi làm thêm nữa, tôi không muốn thấy người phụ nữ của Lăng Y Thần tôi vật lộn với công việc như thế.]

[Tôi đã nói là sẽ trả nó cho anh, vì vậy đừng nói nhảm nhí, tôi làm hay không cũng không liên quan tới anh.]

[Em vẫn tuyệt tình như vậy.]

[...]

[Có phải em thấy tôi quá nhẫn tâm với Giai Kỳ?.]

[...]

[Đừng nghĩ như vậy bởi vì so với em, em còn nhẫn tâm hơn.] Lăng Y Thần rót rượu, thứ chất lỏng màu vàng được đổ dần vào trong cốc thủy tinh. 

[...]

Lúc đó Lăng Minh vào phòng phá bỏ cái không khí ngột ngạt này cùng với một giá treo quần áo dài.[Em không biết Bạch Hy tỉ mặc size nào nên đã mang cả đống về đây. Tiểu tỉ tỉ, từ từ lựa chọn a~.]

[Đây...] Bạch Hy chẳng thể ngờ được, anh em họ lại bá đạo đến vậy, một người thì gọi điện thoại ra lệnh cho người kia mặ dù họ chỉ cách nhau một bức tường, người còn lại thì cần một cái áo mà mua tới tận một đống thế này, có phải là quá lãng phí rồi không?.

Thấy Bạch Hy có vẻ chần chừ, Lăng Minh ra hiệu bảo cô tới chọn đi.

Cô cũng chẳng muốn ở lâu nên lấy bừa một chiếc áo sơ mi đơn giản tuy có cái cổ cao che đi vết cắn, thực ra cả đống quần áo đó chẳng có cái nào là bình thường, toàn là thiết kế cầu kỳ rất xứng đáng với giá tiền.

Bạch Hy nhìn sang Lăng Minh và Lăng Y Thần.

[Hử?. À... cáo từ.] Lăng Minh hiểu ý liền lui ngay ra ngoài canh cửa, thế đấy, phận làm quần chúng chỉ đến thế là cùng.

Bạch Hy do dự lại nhìn sang Lăng Y Thần.

[Người muốn đi là em, đừng nghĩ tới chuyện đuổi tôi.]

Được, để xem ai lì hơn ai. Bạch Hy tới ngồi ở ghế cách xa Lăng Y Thần, đại khái là người đầu ghế, người cuối ghế, cô thận trọng quay lưng về phía Lăng Y Thần, mái tóc đen che hết tầm nhìn khiến anh không thấy được, cô mặc lấy chiếc áo sơ mi.

Lăng Y Thần chỉ chăm nhìn vào cô gái đó, cho dù là bóng lưng cũng được.[Mẹ em dạo này thế nào? Nghe nói đã phẫu thuật, bao giờ sẽ ra viện?.]

Bạch Hy không quan tâm anh nói gì.[Sau này đừng để đói khát tới mức vậy nữa. Trông nhếch nhác thật chẳng giống Lăng Y Thần anh.]

[Em đang lo lắng cho tôi đấy à?.]

[Nếu như anh còn như vậy nữa cho dù là Lăng Minh có gọi tới khẩn khoản cầu xin tôi cũng sẽ không tới.] Từ lúc tham gia DoA cho tới hiện tại, diễn kịch là điều mà cô luôn tự hào với bản thân. Bao gồm cả bộc lộ cảm xúc và điều hỉnh giọng nói lẫn khuôn mặt.

Bạch Hy đã mặc xong áo, chuẩn bị rời đi.

[Vậy lần sau tôi sẽ đến.]

Bạch Hy trước lời nói này thì dứng bước nhưng nghĩ lại thì tùy anh, cô thì sao cũng được, cho dù có cản cũng chẳng được, chỉ tốn sức mà thôi.

Haizz, lại một lần nữa Lăng Y Thần lại bị bỏ lại, một mình, cô đơn thấy sợ, lần này là với rượu, cùng một giá treo đầy quần áo nữ.



[Tiểu Hy?.]

[Lâm ca?.]

Bạch Hy vừa ra được đường cái đứng thì gặp phải Diệp Song Lâm đi tới. Trên người anh mặc toàn đồ đen, còn đeo khẩu trang, đội mũ, đeo kính giả cận, trông như thằng ăn trộm.[Sao anh lại ở đây?.]

[Anh có Mission ở quanh đây, mà tại sao em lại từ trong đó đi ra?.]

[À...có đứa bạn của em say rượu, gọi tới để đưa nó về nhưng khi tới thì không thấy ai. Có lẽ vì uống nhiều quá nên gọi linh tinh thôi.] Bạch Hy cười ngượng, lại nói dối!.

[Ừ...Đi thôi.]

[Ừm.] 

Lúc quay mặt lại, Diệp Song Lâm tình cờ nhìn thấy Lăng Minh đỡ Lăng Y Thần ra khỏi quán bar, vừa vặn chạm mắt nhau, ánh mắt khác đi hẳn, rõ ràng là đầy hận.

Thấy Diệp Song Lâm dừng bước, ánh mắt nhìn về phía sau.[Sao vậy?.] Cô định quay lại xem anh đang nhìn thứ gì mà chăm chú tới vậy lại bị Diệp Song Lâm kẹp cổ lôi đi.[Bắt được rồi!.]

Giỏi lắm, ngăn được Bạch Hy không nhìn thấy Lăng Y Thần rồi. Diệp Song Lâm làm vậy đương nhiên là có mục đích, khiến Lăng Y Thần chỉ có nước đứng nhìn mà chẳng thể làm gì được. Anh còn để lại cho Lăng Y Thần cái nhìn khiêu khích, thách thức thị giác, trong mắt Lăng Y Thần thì anh chắc chắn là ngứa mắt. Nhưng Lăng Y Thần cũng không làm loạn, để người cho Lăng Minh dìu đi.

Trong xe mùi rượu còn nồng nặc quanh cánh mũi, Lăng Minh ngồi ghế trước lái xe, Lăng Y Thần thì ngồi vất vả ở phía sau.

[Ca, em thật không hiểu nổi, anh đói khát thành như vậy là vì cái gì cơ chứ?.]

[Nếu không phải máu của huyết bộc, anh không uống, nếu không là phải giết người học tìm một người khác, phiền phức.] Cho đỡ bị lộ là có ma cà rồng trên đời đây mà nhưng đây chỉ là lí do đối phó thôi, Lăng Y Thần chỉ muốn Bạch Hy, chỉ là máu của cô thì anh mwois đành lòng uống.

[Còn Lạc Tuyết Giang thì sao? Cô ấy cũng là huyết bộc trung thành của anh mà, sao cứ nhất thiết phải là máu của tiểu tỉ tỉ?.]

[Nhiều lời.]

[...] Lăng Minh thấy Lăng Y Thần khó chịu như vậy cũng không dám nói nữa nhưng mà thực sự hiếu kỳ không thể nhịn được.[Nếu cần máu của tỉ ấy tới vậy tạo sao không giao lại cho Sở Trí Tu để Tổ chức không còn truy đuổi tỉ ấy nữa?.]

[Ngu xuẩn. Giao lại cho tổ chứ rồi họ nhất định sẽ đem tới nơi huấn luyện gì đó. Sống sót là may mắn, trở thành huyết bộc rồi thì sẽ bị tẩy não, chỉ trung thành với mỗi tôi nhưng lại là với tư cách chủ tử, không hơn.]

[Vậy là hai người sẽ không thể kết hôn? Giờ em mới biết đến cái nơi huấn luyện gì đó đấy. Kinh khủng lắm sao?.]

[...] Lăng Y Thần dùng nhân quyền để từ chối câu hỏi này, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.[Tập trung lái xe đi.]

[Nhưng mà, câu cuối thôi, nếu như sau này tỉ ấy không đến nữa, anh chẳng nhẽ cứ thế này mãi sao?.]

Lăng Y Thần lườm vào cái gương chiếu hậu, cuối cùng lại nhìn trúng mắt Lăng Minh khiến anh cũng giật mình, biết mình nói nhiều, Lăng Minh tự nhận lỗi.[Vâng, em lái xe ngay cẩn thận ngay đây.]



Giai Kỳ sau khi rời khỏi quán bar trước thì ngồi phục kích ở cạnh đó, lúc Bạch hy rời khỏi cùng Lăng Y Thần, cô đã sớm đi theo họ, qua mặt cả Lăng Y Thần và Lăng Minh. Cho tới khi Bạch Hy tách khỏi Diệp Song Lâm và vào nhà, Giai Kỳ đỗ xe ở cạnh đó. Ngồi yên vị trong xe, cô ngó nghiêng ra ngoài.[Thì ra cô chui rúc ở đây.]

Giai Kỳ tự cười một mình, đầy tà ác, cô lấy điện thoại, lửa hận trong mắt vẫn chưa nguôi ngoai, gọi tới ai đó.[Alo? Sở Trí Tu?.]

[Giai Kỳ?. Cũng lâu lắm rồi em mới gọi điện thoại, có chuyện gì thế?.]

[Còn nhớ người lần trước em nói với anh chứ? Cái người mà Thần đang giấu ấy.] Không sao, âm mưu mà Giai Kỳ đã nói trước, những tấm hình chụp trộm đều là một tay Giai Kỳ tự chụp được, tự đưa cho Sở Trí Tu và Tổ chứ, nhờ vậy nên Bạch Hy mới phải trốn chui trốn lủi, Lăng gia mới điêu đứng một phen.

[Không phải lần trước em nói chỉ cần dọa Lăng Y Thần một phen rồi theo dõi người đó mấy ngày rồi sao.]

[Bây giờ em đang đứng trước nơi có cô ta rồi, mau đưa cô ta về trại huấn luyện đi.]

[Giai Kỳ em bình tĩnh chút, trại huấn luyện không phải là chuyện đùa, không phải muốn đưa ai vào là được đâu, phải được sự đồng ý của chủ tử, Lăng Y Thần đã đồng ý chưa?.]

[Anh ấy còn muốn cô ta trở thành huyết bộc của mình còn không chừng.]

[Có thật không đấy.]

[Anh có làm hay không đây?.]

[...] Sở Trí Tu do dự, tuy anh có nhiệm vụ phải đem người về nhưng không nhất thiết, ban đầu chỉ nói là dọa chút thôi xong chuyện cũng đã lặn rồi, giờ rấy lên không phải quá phiền sao?.[Anh cảm thấy cô gái đó Lăng Y Thần cũng để ý tới, không sao chứ?.]

[Anh, đây là vì hạnh phúc của em hơn nữa nếu như cô gái đó còn lượn lờ xung quanh Thần, anh không nghĩ Thần sẽ gặp nguy hiểm hơn sao?.] Giai Kỳ nói đúng, nếu như Bạch Hy còn chưa có thân phận gì mà chỉ là một con người biết đến sự tồn tại của loài hút máu, cả hai sẽ nguy hiểm.

Sở Trí Tu luôn có lỗi với Lăng Y Thần trong quá khứ, đương nhiên sẽ chọn cách giải quyết tốt.[Được, bây giờ em đang ở đâu?.]



Bạch Hy nhìn vào gương, vết thương còn mới vẫn ở đó, hằn lên da thịt cô không biết bao nhiêu lần. Nếu như vậy sau này phải giấu nó thế nào đây?.

Đột nhiên ngoài cửa sổ có thứ gì vụt bay qua, là bóng đen không rõ.[Ai?.]

Kỳ lạ như vậy, thoát ẩn thoát hiện, dọa người quá rồi. Bạch Hy thấy bất an liền lấy rèm che cửa sổ lại. Đúng lúc ấy thì chết tiệt, đèn lại tắt.[Gì vậy? Mất điện sao?.]

Bạch Hy mất phương hướng trong phút chốc, xung quanh tối om, cô quơ quào xung quanh, từng bước tiến về phía trước, nhanh nhất là tìm thấy điện thoại nhưng ngay lúc đó lại có điện lại.[Ô?.]

Kỳ lạ, cái cảm giác không đúng này là gì nhỉ?.

[Cạch! Cạch! Cạch!.]

[Đó là tiếng cửa mà?.]Bạch Hy chắc chắn là đã khóa, còn nếu không, giờ này làm gì có ai tới thăm cơ chứ?. Cô đi ra phòng khách

[Cô còn dám vương vấn anh ấy?.]


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật