Chủ Tử Cuồng Huyết

~ Chương 21: Hóa thú ~



Lăng Y Thần ngồi trên bàn làm việc cũng đã quá trưa, từ sáng tới giớ chỉ quanh quẩn ở trên phòng ngủ, chốc lại ngoảnh người lại thẫn thờ nhìn chiếc giường trống trải như thằng điên, rồi lại tự nhắc bản thân quay sang hướng khác, cứ thế nhấp ngụm cà phê cũng đã nguội lạnh.

[Thần, đêm qua anh đã đi đâu vậy? Có phải tới tìm thư ký Bạch không?.] Giai Kỳ đứng dựa người ở cửa, giọng thăm dò nhẹ nhàng nhưng lại như thể đang tra hỏi.

[Chẳng nhẽ em lại không biết? Không phải người tối qua bảo Minh đi tìm tôi không phải là em sao?.] Lăng Y Thần giờ vẫn còn tiếc, phải chi đêm qua Lăng Minh không tới thì có lẽ...

[Vậy là đúng rồi, anh đã tới đó.]

[...]

[Còn nữa, đêm qua có người gửi cho em mấy tấm hình này.] Giai Kỳ tiến tới, chuyện đâu thể cho qua dễ dàng như thế được, hôm nay cô nhất định phải làm cho rõ. Cô đưa điện thoại ra trước mặt anh.

Lăng Y Thần chẳng qua là liếc một cái.

[Anh như vậy là sao?.] Giai Kỳ phẫn nộ vì cái bộ dạng thờ ơ này của anh, rõ ràng là coi thường.

[Đã cho cô ta nhiều tiền như vậy, thế mà lại gửi cho nhầm người.] Lăng Y Thần thở dài, vặn cổ.

[Anh nói cái gì?.]

[Nhưng mà từ lúc nào chuyện của tôi em liền được phép can thiệp? Giai Kỳ em đừng quên, tôi và em sớm đã chẳng còn gì.]

[Đấy là đơn phương anh tự nói, nếu như không phải do chính miệng em thốt lên, Lăng Y Thần, anh đứng mong thoát khỏi em!.]

[Ngông cuồng!.]

[Em không cần biết làm thế nào, cho dù anh ghét em cũng được, chuyện giữa hai nhà chúng ta sớm đã bàn xong rồi, chúng ta sớm sẽ là vợ chồng thôi.] Giai Kỳ mạnh miệng, một phần cũng là do quá tức giận, cô cảnh cáo xong cũng liền quay người rời đi, cảm thấy có mặt ở đây quả thực là vô ích.

[Tôi đã từng nói em càng làm khó Bạch Hy, tôi sẽ càng sủng cô ấy có đúng không?.]

Một câu nói, một người, có thể khiến Giai Kỳ dừng bước, cô sững người.[...]

[Chắc em cũng biết tôi không hề biết nói đùa có đúng không?.]

Giai Kỳ cắt chặt răng, cô biết, từ trước tới nay là cô trói buộc hai người, là tự mình đơn phương đau khổ, nhưng cô không muốn dễ dàng từ bỏ, cô tin rằng, chỉ cần cố gắng, chắc chắn sẽ có một ngày thu được thành quả. Đôi mắt màu hổ phách khẽ giao động.[...]

Nhưng xem ra Giai Kỳ từ trước tới nay chẳng hề sợ Lăng Y Thần, cô đi ra ngoài, không quay đầu lại, để mặc lời cảnh cáo ở phía sau, coi như không nghe thấy cùng với tiếng giày cao gót vang xa dần.

Lăng Y Thần lại nhấp ngụm cà phê, anh nhìn về phía bên ngoài, hít một hơi dài, vì trước đây có ý định nhốt Bạch Hy trong nhà nên cây cảnh cạnh đó đã bị chặt đi hết, giờ hiu quạnh, cô đơn đến lạ lùng.[Tôi đói rồi, em đang ở đâu vậy?.]



Bạch Hy thì trước giờ vẫn chỉ có mấy công việc chạy vặt, từ lúc rời DoA để làm thư ký cho Lăng Y Thần từ đó cũng đã hơn ba tháng, quanh quẩn chỉ còn mấy công việc làm thêm vặt vãnh chẳng đáng, tiền không đủ sinh hoạt, mỗi lần nghĩ tới tiền Bạch Hy lại mở ngăn tủ, nhìn vào tờ ngân phiếu Lăng Y Thần để lại, có chút ham muốn song lại lấy đó tự nhắc nhở mình, nhất định sẽ không có ngày cô phải dùng tới số tiền đó. Nhưng vẫn nên tìm tới một công việc khác ổn định, có thu nhập cao hơn, lúc này Bạch hy chỉ nghĩ tới một người.

[Em muốn đi làm lại?.] Diệp Song Lâm bàng hoàng, chỉ mới ngày nào cô còn dứt khoát nói muốn bỏ việc, giờ lại muốn quay lại đột ngột như vậy, khiến anh cũng không kịp load.

[Vâng, hiện giờ tiền sinh hoạt chẳng còn là bao, mẹ em cũng sắp ra viện, tới lúc đó em muốn iếm thêm tiền để đưa mẹ tới nơi khác sinh sống.]

[Em định đi đâu?.]

[Em cũng chưa biết nữa, nhưng nếu là nơi có thể tránh khỏi Lăng Y Thần, em nhất định sẽ sống chết cũng muốn đi.] Bạch Hy đã chịu đủ rồi, những chuyện xảy ra với cô đã quá mức, ma cà rồng gì đó, tốt nhất là cô chẳng muốn dính vào, hơn nữa là Lăng Y Thần.

[Hai người đã xảy ra chuyện gì sao?.]

Bạch Hy ánh mắt lảng tránh chỉ nhìn sang một phía.[Không có.]

Tệ thật, bản năng nói dối không thể qua mắt khỏi Diệp Song Lâm.[Em đừng nghĩ tới chuyện nói dối, anh sớm đã nghĩ hai người có vấn đề, trước đây là em không muốn nói, anh nghĩ cũng có ngày anh sẽ biết, nhưng chuyện đã tới nước này, nếu em không nói anh sẽ không đưa em vào DoA làm việc nữa.]

[...] Bạch Hy có chút dao động, môi khẽ căn bối rối, cô do dự một hồi.

[Không định nói sao?.]

Bạch Hy không muốn nói, đương nhiên là sẽ có lí do. Một phần là thông tin từ Lạc Tuyết Giang, cô ấy từng nói, những người biết tới sự tồn tại của ma cà rồng thì đều có một kết cục là chết. Cô không muốn vì những lời nói này của cô mà Diệp Song Lâm rơi vào nguy hiểm, càng huống hồ tình hình hiện giờ của cô cũng chẳng khá hơn là bao.[Cái đó...]

[...] Diệp Song Lâm nghiệm nghị như thể đang tra hỏi tội phạm, ép Bạch Hy phải tự khai.

[Ống tiêm anh đưa cho em, em đã dùng rồi.]

[Dùng rồi?.]

Bạch Hy gật đầu.

[Tại sao?.]

[Không phải anh nói Lăng Y Thần bảo anh tới đón em đi vì em đang gặp nguy hiểm sao? Trong lúc cấp bách em đã dùng rồi. Vì vậy có thể giao việc cho em được rồi chứ?.]

[...]

[Thật mà, em thề với trời.]

[Thôi được rồi, để anh xem còn vụ nào nữa không, nhưng không được chia 8 : 2 đâu đấy.]

[Em 7 anh 3 thì sao?.]

[Thật à?.]

[Ừm...Chốt, em 6 anh 4.]

[Duyệt.]

Hai người họ cứ hay đùa với nhau như vậy, cũng qua từng ấy năm, Bạch Hy cũng thấy được nụ cười của Diệp Song Lâm, không biết có phải vì họ thân với nhau không, cô luôn cảm thấy ở bên anh có cảm giác rất an toàn, như một người anh trai.



[Ca, anh đừng uống rượu nữa.] Lăng Minh giật lấy chai rượu trên tay Lăng Y Thần, kiên quyết.

Lăng Y Thần ngôi ngất ngửa trên ghế, choạng vạng, nơi phòng karaoke VVIP không một tiếng nhạc, căn phòng rộng rãi lại chẳng có ai, chỉ còn ánh đèn mập mờ không tới chỗ người đàn ông gục mặt cúi gằm ngồi ở ghế, khiến khuôn mặt ám mị đó. Lăng Y Thần chăm chỉ cúi mặt xuống, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng không cài ba cúc, cơ ngực phập phồng lộ rõ bên trong chiếc áo sơ mi xộc xệch. Trên bàn trước mặt đầy những chai rượu đắt tiền lăn lóc cạn sạch, căn phòng sặc nhiều mùi rượu pha vào nhau khiến hô hấp khó khăn, ngột ngạt vô cùng. Cho tới khi Lăng Y Thần bị Lăng Minh lấy mất chai rượu trên tay thì mới ngẩng mặt lên, ánh mắt lờ đờ không tỉnh táo, chắc chắn là say rồi.[Cậu làm gì ở đây?.]

[Còn làm gì nữa, đi nào, về nhà thôi.] Lăng Minh còn có thời gian lẽo đẽo theo Lăng Y Thần thế này quả thât cũng thần kì, công việc còn chưa đủ bận rộn hay sao mà còn phải tới đưa Lăng Y Thần về nhà. Anh túm lấy tay Lăng Y Thần dậy.

Lăng Y Thần ương ngạnh giật tay ra.[Không thích.]

[Giờ không phải lúc ngồi đây uống rượu đâu, báo chí đã đồn ầm lên chuyện anh đi chơi bời ở những quán karaoke "phục vụ" này trong khi đang có quan hệ với chị Giai Kỳ rồi.]

[Tôi không quản.]Lăng Y Thần chẳng quan tâm, anh định giành ại chai rượu tư tay Lăng Minh nhưng động tác chậm, Lăng Minh nhanh hơn đã tránh được.[Đưa đây.]

[Anh tỉnh táo lại đi.]

[Mặc kệ anh.]

[Tại sao anh lại thành ra như thế này chứ?.]

Lăng Y Thần không biết có phải do uống niều rượu quá hay không mà một mình tự cười điên.[Ha...Ha...Lâu ngày không uống máu, có lẽ anh bị điên rồi, Minh a.]

[Điên rồi, điên thật rồi.] Lăng Minh cũng đến chịu với anh, anh ngồi xuống, chìa cổ tay ra trước mặt Lăng Y Thần.[Này, mau uống đi, có biết nếu như không uống máu sớm muộn gì anh cũng biến thành điên dại thật không hả?.]

Lăng Y Thần đẩy tay Lăng Minh ra.[Anh với cậu cùng máu, uống máu cậu chẳng khác gì uống máu mình.]

[Hừ...đói chết tới nơi vẫn còn kén chọn đúng không?. Được, vậy em bỏ anh ở đây, cho dù thế nào đi chăng nữa, cho dù anh có phát điên, phát cuồng làm loạn thì cũng chẳng phải việc của em, cáo từ.] Lăng Minh mặc kệ, đã khuyên tứi bước đường này rồi, anh cũng chẳng muốn gượng ép bản thân hay Lăng Y Thần, anh bước ra ngoài rất chậm nhưng lại không nghe thấy tiếng hối hận của Lăng Y Thần, cho tới khi ra ngoài cửa rồi anh mới đem cửa phòng đóng lại, lúc qua lớp kính nhìn vào trong căn phòng thì Lăng Y Thần lại nhếch nhác như trước, cầm chai rượu tu một hơi cho tới cạn thì mới thôi, điên rồi, điên thật rồi, Lăng Y Thần cũng có cái ngày này cơ đấy. Lăng Minh nhìn thấy trong ánh mắt Lăng Y Thần đã có sự thay đổi, chính là hoang dã, không được rồi, phải gọi người tới giúp!. Người có thể khiến anh ấy thức tỉnh, Lăng Minh chỉ nghĩ tới có một.

[Alo, Bạch Hy tỉ?.]

[Lăng Minh, lại có chuyện gì vậy?.]

[Chắc chắn không phải là nhờ làm bạn gái rồi.]

[Nói đi.] Lòng vòng.

[Hiện giờ em không thuê chị làm bạn gái em nữa, mà hãy cứu anh của em.]

[...]Bạch Hy điếng người, sự im lặng của cô khiến người khác cũng cảm thấy sợ hãi theo.

[Sự thật là hiện giờ anh ấy đang lâm vào tình trạng rất nguy cấp.]

[Tại sao?.] Bạch Hy có chút dao động, Lăng Y Thần nguy hiểm ư? Cô rất lo sợ rồi đây.

[Thực ra từ lúc chị rời đi anh số lần anh ấy uống máu tươi không nhiều, mấy ngày nay lười biếng đều đi uống rượu rồi ngủ vật vả ở phòng bar. Anh ấy bây giờ nhếch nhác đến cùng cực, ma cà rồng nếu như không được uống máu tươi liên tục thì sẽ hóa dại, lên cơn thèm khát và tấn công mọi người.] Lăng Minh liếng ra sau nhìn vào, thấy cặp mắt đỏ rực đó thì sợ hãi quay đi.[Nếu vậy thì tất cả con người trong quán bar này dều sẽ biết hết, đừng nói tới chuyện tới tai Tổ chức, em và Lăng gia tất cả mọi người đều sẽ liên lụy...Vì vậy nên bây giờ Bạch Hy tỉ, có thể tới đây có được không?.]

[...]

[Bạch Hy tỉ~.]

[...Được, ở đâu?.]

Lăng Minh gấp rút nhìn thời gian rồi hói hả nhìn ra phía cửa ra vào vẫn chưa thấy Bạch Hy dang ở đâu, Lăng Y Thần thì đã bị anh nhốt trong phòng VVIP, tạm thời không thoát ra được, còn phải nói, hắn đang đập phá đồ đạc trong kia kìa, may mắn thay là tiền không thiếu, được nhiên sẽ thanh toán được.

Bạch Hy bắt taxi xuống thì gấp rút chạy vào.[Lăng Minh.]

[Tỉ tới rồi? Mau, mau đi thôi.] Lăng Minh sau khi đón người xong thì lập tức dẫn Bạch Hy vào cứu người.

Trước cửa phòng VVIP, nếu không phải vì có cải cửa, chiếc chai thủy tinh đã trúng đầu Bạch Hy rồi, cô giật mình, là Lăng Y Thần với bộ dạng dã thú ném vứt tung đồ đạc.[Anh ta bị làm sao vậy?.] 

Cô sợ hãi chẳng ngừng ngạc nhiên, Lăng Y Thần, anh ta là cái quáy gì vậy?. Mặc dù không khác lúc thèm khát là mấy nhưng hoang dã và tàn ác hơn thế nhiều, đúng như là không phải anh, cũng như là muốn giết người tới nơi.

[Không có thời gian đâu, mau vào đi.] Lăng Minh vội đẩy Bạch Hy vào trong phòng.

[Khoan, khoan đã, tôi hối hận rồi!.] Bạch Hy sợ hãi, nhưng lúc nhân ra thì cửa đã bị chốt lại rồi, Lăng Minh thì vờ không nghe thấy mà quay lưng đi.

[Đồ khốn!.] Bạch Hy bực mình quay ra cửa chửi Lăng Minh, chỉ tiếc tên khốn này nghe không thấy.

Một bàn tay to lớn luồn vào cổ Bạch Hy, tỏa ra hơi ấm nóng, từng ngón tay ma sát với cuống họng khiến cô cảm thấy rùng mình, lạnh cả sống lưng.[Lăng Y Thần?.]

[...] Bàn tay không siết lại, từ từ di chuyển lên, nắm lấy bên mặt của Bạch Hy. Đôi mắt máu đó cứ nhìn vào người cô. Ngón tay cái anh khẽ vuốt trên má Bach Hy. Đôi mắt có chút nheo lại, ôn nhu, ít dữ tợn hơn.

[Lăng Y Thần, không sao chứ?.] Bạch hy run sợ, dưới cái bộ dạng này không biết bao nhiều lần vốn đã chưa quen nay còn càng thấy sợ hơn, cho dù giờ cô có đủ khả năng để thoát khỏi bản tay to lớn kia nhưng cô lại không dám cử động, kể cả thở!.

Lăng Y Thần hừ mạnh, ánh mắt lại tà ác lên, anh miễn cướng kéo tay cô lôi đi tới chiếc ghế sô pha.

Bạch Hy bị văng mạnh ngã xuống ghế, cô chống người muốn ngồi dậy thì Lăng Y Thần đã bắt kịp cô, anh chống đầu gối quỳ hai bên hông Bạch Hy, thân cô ở giữa hai chân anh, chạy không nối, hai tay anh lại chống xuống hai bên người cô, chạy không thoát, mặt đối mặt. Lăng Y Thần nhe đôi răng nanh nhọn hoắt, đôi mắt đỏ rực lấp ló trong đêm tối, tối quá, Bạch Hy không thể nhìn rõ được biểu cảm của anh, vì vậy nên cô lại càng thấy sợ hơn.[Anh làm sao vậy?.]

Lăng Y Thần đáp lại câu hỏi của cô bằng hành động, anh một tay xé rách quần áo trên người Bạch Hy, móng tay sắc nhọn cào xé vào da thịt, cô có thể cảm thấy rõ.[A!.]

Lúc mở mắt ra thì nửa thân trên đã chẳng còn mảnh vải che thân, chỉ còn chiếc áo lót là thứ mà Lăng Y Thần cần giải quyết ngay lúc này.

Bên ngoài tiếng kêu gòa của Lăng Minh qua lớp kính cô đã nghe thấy.[Mau cho anh ấy uống máu của cô đi!.]

 Bạch Hy lấy hai tay che lấy bộ ngực, cô ngượng ngùng quay mặt đi, khoe ra cần cổ trắng nõn, ý cô muốn làm cho xong, dụ Lăng Y Thần uống máu của cô.

Nhưng Lăng Y Thần lần này chẳng dễ dàng chút nào, hắn lấy bàn tay to lớn với bộ móng sắc bén cầm lấy cằm Bạch Hy, đem mặt cô đối diện với mình. Bạch Hy chưa kịp phản ứng lại thì môi đã phủ lên một nụ hôn, cô ngạc nhiên, mặt trợn lên, vành môi run rẩy, anh ben trong khoang miệng cô làm loạn, một nụ hôn sâu, khúc dạo đầu.



Một người phụ nữ mặt mũi bịt kín, ăn vận bí ẩn bước tới gần chỗ Lăng Minh đứng, cô ta cẩn thận ngó nghiêng, théo chiếc khẩu trang đen xuống, để lộ một khuôn mặt xinh xắn lấp ló dưới mũ lưỡi trai đen.[Lăng Minh, anh cậu đâu?.]

[Chị Giai Kỳ?. Sao chị lại tới đây?.]

[Nhỏ thôi. Không dễ gì mà chị tới đây được. Thần ở đâu?.] Giai Kỳ thì chỉ vừa mới ra ngoài đường đã bị paparazzi vây kín, chỉ cần có chút động thái nào thì lâp tức lên báo, mấy ngày qua trong nhà cũng đã khó chịu, lại nghe được tin Lăng Y Thần dọa gần đây chỉ chơi bời gái gú, sa đọa nên cô chịu không nổi, sợ sẽ thành hoa mất chủ nên mới trốn ra ngoài.

[Trong đó.] Lăng Minh chỉ về phía đằng sau lưng. Giai Kỳ định đi vào nhưng lại bị Lăng Minh cản lại.[Chị dâu, giờ không được đâu, anh ấy giờ đã biến thành dã thú rồi, đến em cũng không nhận ra.] Lăng Minh cản lại, một phần cũng là do có người ở bên trong rồi.

[Buông ra.]Giai Kỳ ương ngạnh vượt qua Lăng Minh, nhìn vào thì thấy cảnh tượg cô có giết cũng không muốn thấy, chính là cảnh Lăng Y Thần đang hôn hít trên ghế sô pha trong khi Bạch Hy dưới thân anh lại chỉ có mỗi cái áo lót như vậy, cho dù căn phòng đèn có yếu như thế nào cố cũng thấy rõ mồn một, bị trí đó, chỉ có thể là của riêng cô thôi!.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật