Ta Chỉ Đơn Giản Là Hứa Hộ Ngươi Một Đời

Chương 24 : End



Sau đêm cuồng hoan kia, kết quả là một kẻ liệt giường kẻ còn lại hó hé cũng chẳng dám, chỉ sợ động vào ổ bom đang chôn thôi.

Dưỡng "bông" vài ngày, Minh Dạ có chút bất an mà đem Minh Diễm dẫn về ma giới.

Cái bóng của y rất nhanh đã trở về với y, y cũng mang mặt nạ như tạo hình của mình rồi đem người dẫn về ma cung.

Trước bao ánh mắt kinh dị của ma chúng, y dẫn hắn đến sảnh đường triệu họp tất cả mấy tên ma tướng khác đến.

Vì bị triệu tập đến cực kỳ đông đủ nên làm mấy ma tướng khác cứ tưởng có chuyện động trời gì đó sắp xảy ra, nên mặt tên nào tên nấy căng hơn cả dây đàn. 

Bầu không khí âm trầm, nặng nề, chẳng ai dám hó hé gì.

Dường như hài lòng với phản ứng của bọn họ, Hắc Đế cuối cùng cũng buông tha cho mấy sợi dây thần kinh mỏng manh kia của đám thuộc hạ nhỏ nhoi.

"Khụ, đây là phu nhân của ta, sau này mọi việc lớn bé gì đều đưa hắn quản đi!!"

Minh Diễm  "..................."

Một câu nhẹ nhàng, quăng hết mọi trách nhiệm, sẵn tiện còn khủng bố đám thuộc hạ với tâm linh nhỏ nhoi bé bỏng nữa.

Sau đó, với sự mù quáng của ma tu, Minh Diễm lại lần nữa ngồi lên chiếc ghế ma tôn với thân phận không khác lúc trước là mấy lại làm cho hắn đau thấu tâm can - PHU NHÂN MA TÔN là thế quái nào.

Thẫn thờ ngồi hỏi nhân sinh, hắn đến nhầm nơi rồi sao, ma tu vốn tâm tình bất định chỉ sùng bái kẻ mạnh từ khi nào trở thành đám não tàn mù quáng sùng bái vô đối người vậy.

Nhưng cũng bởi vì chưởng quản ma cung thay cho Minh Dạ, hắn mới biết được tiên đạo tổn thất kinh người như thế nào, cả tu chân giới trong bóng tối đã rung động mạnh như thế nào.

Có lẽ, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao đám ma tu lại sùng bái điên cuồng ái nhân nhà mình như thế. Đổi lại là hắn trước kia, cũng nhất định sẽ quỳ gối dưới chân người này mà bây giờ cũng thế rồi còn đâu.

Ca ca kêu quỳ, hắn còn dám đứng sao?! Đau đớn luôn đi cùng với ngọt ngào như thế này, chịu sao nổi đây!!

Kiếp thê nô, vĩnh viễn không lối thoát.

Hiện tại, toàn thể bảo vật trong tu chân đang bay không phanh mà chui vào kho tàng của ma cung, Minh Diễm liền nương theo đó cắn dược để cố gắng cải tạo thể chất của mình, loại bỏ các tạp chất.

Cố gắng đuổi kịp tu vi vợ yêu, nhân sinh đã không còn gì lưu luyến, bạn lữ quá  bá đạo quá mạnh mỗi khi cãi nhau đều bị áp chế dễ dàng, khổ quá mà.

Do vô số thứ trợ giúp, thực lực của ma cung cùng đám ma tu đang ào ào bay lên đứng ngang hàng với tiên tu.

Điều khiến cho ma tu ghê tởm là, mấy tên đức cao vọng trọng nào đó thế mà quay lại cắn chủ đầu nhập ma tu. Tuy lúc trước không phải chưa từng có, nhưng lần này bọn họ ồ ạt chui vào như thế, quả thật ngứa mắt không biết bao người.

Sau khi cảm thấy đã đùa đủ, Minh Dạ tập hợp các ma tướng lại để họ thống lĩnh các ma tu tấn công tiên đạo.

Minh Diễm hoàn toàn không hiểu tại sao Minh Dạ lại hoàn toàn không vừa mắt tiên đạo đến thế.

"Ca ca, huynh tấn công tiên đạo là vì điều gì, Minh Đằng đã bị đệ diệt trong lúc huynh ngủ mê mang rồi, nên vì lý do gì mà huynh đuổi tận giết tuyệt vậy!"

Chống lại cặp mắt thâm sâu của đại bánh bao nhà mình, Minh Dạ không nhịn được mà hoảng hốt. Bởi vì y chưa từng gặp một mặt xa lạ này của hắn bao giờ, cảm giác lắng đọng nơi đáy mắt hắn cứ như hắn đã từng ở thượng vị rất lâu nhìn thấu rất nhiều thứ vậy.

Đệ đệ hiện tại thật là xa lạ, lại làm cho tim y càng thêm loạn nhịp có lẽ đây mới là bộ mặt thật mà bánh bao nhà y đang giấu chăng.

Khi Minh Dạ đã ổn định trái tim đang loạn nhịp của mình, thì Minh Diễm đã đi trước y một bước.

Giấu vợ là sai, nên tên thê nô nào đó đang trang bức max level chỉ để hối lỗi thuận tiện nói ra nhưng điều giấu giếm. Quả là một mũi tên trúng hai con chuột mà, hắn quá thông minh rồi khặc khặc khặc.

Thần sắc của Minh Dạ có thể nói là biến ảo không lường khi nghe, sau đó khi nghe đến đoạn bánh bao mà y luôn đặt trên đầu quả tim chết oan chết ức như thế nào thì mặt của y đã thành màu gan heo rồi.

Minh Diễm trong vô thức đã đào một cái hố hộ đám tiên đạo của thế giới bên kia, đợi hắn tự bạch xong. Minh Dạ cũng không nhanh không chậm mà giải thích thắc mắc của đệ đệ nhà mình.

Phụ thân và mẫu thân của y từng là hai người đứng đầu yêu đạo lẫn tiên đạo, cũng vì sinh ra y mà hai người tu vi đại giảm khiến tiên đạo nhân lúc này đâm sau lưng phụ mẫu y một nhát.

Phụ thân vì bảo hộ mẫu tử hai người, mà bị vây cho đến chết, mẫu thân y tuy đem y trở về được yêu tộc nhưng cũng bị thương nặng lẫn bi thương quá độ mà qua đời.

Trước khi rời đi, mẫu thân đem hết toàn bộ tài sản của hai phu thê lúc sinh thời truyền lại cho y. Cho nên y mới có không gian chói lóa, giàu nứt vách như thế.

Ở yêu tộc một thời gian thì Minh Thiên tìm đến và đón y về, y luôn một lòng tu luyện cho đến khi gặp được bạn lữ của mình cũng là tên đệ đệ cưng trước mặt này đây.

Thông suốt, Minh Diễm quả thật là vừa vui mừng vừa đau lòng, vui mừng vì ái nhân trước mặt cuối cùng cũng chịu chia sẻ gánh nặng với hắn, đau lòng bởi vì những gì mà y đã phải trải qua.

So với Minh Dạ, Minh Diễm mới là kẻ ác thật sự, nên lần này hắn thay bảo bối của mình chơi chết bọn tiên tu năm xưa chỉ biết xỏ lá kia.

Ma tu vì trận đánh này mà chết vô kể, tiên đạo càng thêm nguyên khí tổn thương, một số môn phái bị diệt vong còn một số lại không xi nhê gì.

"Ca ca, ta làm xong rồi!! Đi thôi!!"

"Ân!"

Lôi kiếp kinh khủng kéo đến, khiến chúng ma tu đầy sầu lo cũng đầy hãnh diện. Chắc chắn, ma tôn cùng phu nhân của bọn họ sẽ phi thăng đến ma giới làm mù mắt bọn chính đạo kia.

"Sợ không?!"

"Có huynh, dù là địa ngục ta cũng không sợ!! Ta yêu huynh a!!"

Đau nhứt trên thân thể dường như chẳng còn lại gì, từng tia từng tia lôi kiếp cứ bổ xuống như thế lại bị hai tên nào đó sinh sinh nghẹn qua.

Trong tiếng hoan hô rung chuyển trời đất kia, hai bóng hình quấn quít lấy nhau mà xuyên thủng cả bầu trời bay ra tận vũ trụ rộng lớn vô ngàn.

Lẳng lặng nhìn vũ trụ rộng lớn kia, Minh Dạ siết chặt tay ái nhân của mình, lộ ra một nụ cười ôn hòa rực rỡ tuyết tan xuân về.

"Đi, trả thù cho đệ thôi!!"

Bị nụ cười kia làm cho thần hồn điên đảo, Minh Diễm chỉ mỉm cười tùy ý bảo bối của hắn lôi đi, đáy mắt hắn tràn đầy dịu dàng cùng sủng nịch.

Đáy lòng lại tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào, phải đi cảm ơn mấy lão bất tử kia rồi. Nếu không nhờ họ, hắn cũng không tìm thấy báu vật của mình mà, phải không.

-----------------------------------------------------

Truyện đã đi đến hồi kết, hãy đốt pháo hoa ăn mừng nào..... Muahahahaha!!!!!!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật