[ Sở Quách Fanfiction] ( Trấn Hồn Đồng Nhân)

Long Thành Án (42)



MỘNG

-Trường Thành, đừng làm việc nữa, đến ăn chút gì đi.

Chúc Hồng hướng Quách Trường Thành đang cặm cụi đọc đống liệu trên bàn, cách ngày mà Sở Thứ Chi mất tích đến nay cũng đã gần một tuần. Thế mà tin tức bọn họ nhận được thì chẳng có bao nhiêu, mặc dù hàm oan của Thi Vương đã được lột sạch, nhưng không một ai muốn giúp bọn họ truy tìm Ám Nguyệt.

Chẳng qua bọn người thế gia lo sợ ác nhân, lại càng không nuốn dây dưa gì với người của cục điều tra nên liền né tránh bọn họ. Đúng là một lũ hèn hạ, Chúc Hồng nhìn Tiểu Quách bỏ công bỏ sức đến cả không màng tới sức khỏe của mình, trong lòng ẩn ẩn đau cho đứa nhỏ này.

Lâm Tĩnb tâm tìnb cũng chẳng khá hơn là bao, ngay khi anh báo cáo mọi việc cho Triệu sở trưởng, nhưng hai người lại không lập tức trở về được, vì việc tra án lại tìm ra đựơc manh mối trọng điểm không thể bỏ dở, nếu không bọn họ cũng sẽ giúp một tay.

Còn Đại Khanh cùng sếp Lý đi công tác đã về từ lâu, nhưng vì giúp Triệu Vân Lang nên bận tối mặt tối mũi. Tình hình cục điều tra hiện tại quả thật rối rắm vô cùng.

Quách Trường Thành mệt mỏi buông giấy xuống, đôi mắt gấu trúc mơ màng nhìn Chúc Hồng, sau đó lăn ra ngất.

Lâm Tĩnh vội lao đến đỡ lấy cậu, anh buồn bực nói:

-Đứa nhỏ ngốc này!

Chúc Hồng thở dài, đặt tay lên trán cậu, thấy thân nhiệt bình thường liền yên tâm:

-Có lẽ Tiểu Quách chỉ tạm thời quá sức thôi. Anh đưa cậu ấy về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây để tôi lo được rồi.

Lâm Tĩnh khẽ gật đầu, liền cõng Tiểu Quách trên lưnh rời khỏi cục điều tra. Sau  khi đưa Quách Trường Thành trở về nha, Lâm Tĩnh quan sát xung quanh, thấy mọi thứ trở nên bề bộn hơn thường ngày.

Anh bắt tay vào giúp cậu dọn dẹp, sau đó nấu một ít đồ ăn đễ sẵn cho cậu, đúng tiêu chuẩn ạn trai gương mẫu.

Lâm Tĩnh chấm chấm mồ hôi trên trán, gật đầu hài lòng với thành quả của mình rồi rời đi. Trong phòng ngủ, cửa sổ không đóng lại, giói hiu hiu thộ rèm cửa bay bay.

Quách Trường Thành ngủ say trên chiếc giường quen thuộc, trong giấc mộng, cậu vẫn vui vẻ bên cạnh Sở ca của mình.

Rồi mọi thứ bỗng nhiên vỡ tan, cậu giật mình tỉnh giấc, mồ hôi chảy đầm đìa, lúc này phát hiện ra chỉ là mộng mà thôi, nước mắt không biết tự khi nào đã trào ra rồi.

Hiện tại trời đã khuya, ánh trăng bên ngoài tròn hơn bình thường rất nhiều, cậu đã ngủ gần một buổi trời.

-Ngươi tỉnh rồi, vẫn ổn chứ?

Giọng nói thiếu niên vang lên khiến cậu giật mình, từ trong góc tôi của căn phòng, thiếu niên đứng đó nhìn cậu từ lúc nào.

Quách Trường Thành nuốt nước bọt, cậu bình tĩnh nói:

- Cậu lại xuất hiện, rốt cục cậu là ai?

- Điều đó hiện tại không quan trọng, sau khi mọi việc kết thúc, ngươi sẽ biết tất cả.

Nói xong, một mảng im lặng bao trùm tất cả, Quách Trường Thành thở dài:

- Hiện tại vẫn chưa biết tung tích của Sở ca, phải làm sao đây?

Thiếu niên trả lời:

-Huynh ấy vẫn còn sống...

-Làm sao cậu biết?

Thiếu niên ngập ngừng vừa muốn nói lại không muốn nói, cuối cùng vẫn quyết định nói ra:

-Thật ra... Ta có kiên kết tâm linh với huynh ấy, chỉ duy nhất là ta có thể cảm nhận đựơc huynh ấy thôi...

Quách Trường Thành lúc này vừa lo lại vừa vui, trong đầu cậu suy nghĩ rốt cục thiếu niên có quan hệ gì với Sở ca mà lại có lọai liên kết đó, thông qua nhiều lần gặp mặt, cậu cảm nhận được thiếu niên có lọai tình cảm đó với Sở ca.

Cậu im lặng không nói, thiếu niên cũng hiểu rõ tâm tình lúc này của cậu là lọai gì. Thiếu niên cứ thế mà hóa thành Hỏa Hồ Điệp rồi bay đi mất, trước khi đi chỉ để lại một câu:

- Huynh ấy hiện tại chỉ yêu một mình ngươi.

Quách Trường Thành có chút thất thần ngồi đó mổ hồi lâu. Vài phút sau chiếc bụng nhỏ lại ọt ọt kêu, đã một ngày không ăn gì, hiện tại vừa đói vừa mệt.

Thế là cậu mò ra phòng bếp kiếm gì đó ăn, phát giện trên bàn là một đĩa mỳ xào bông cải đã nguội, bên cạnh còn có một tờ ghi chú: "Anh đã giúp cậu dọn dẹp, có nấu một ít mỳ cho cậu, mau ăn đi, đừng để bị bệng nữa đấy. Lâm Tĩnh."

Cậu mắt rưng rưng nhìn xung quanh, cảm động vô cùng, mọi người trong cục đều rất quan tâm đến cậu.

Sau khi ăn xong, cậu thở phào xoa xoa bụng, giờ này chắc cục điều tra đã đóng cửa, không thể tiếp tục đến đó làm việc. Có lẽ nên đánh một giấc, sáng mai thức sớm vẫn tốt hơn.

Với ý nghĩ đó cậu tiếp tục lăn giường ngủ, một lúc sau liền nhập mộng.

"Trường Thành!" Giọng nói quen thuộc vang vọng trong không trung trắng xóa. Đó là giọng của Sở ca ư? Cậu liền đi theo tiếng gọi đó, đi mãi về một hướng.

Cứ tiếp tục đi mãi, đi mãi, cho đến khi cậu phát giác xung quanh rất kì lạ, tối đen như mực. Những làn sương mù bắt đầu vây lấy cậu.

Cậu hoảng hốt hét lên:

-Sở ca...

"Bốp" Một cái bạt tay chời giáng chẳng biết từ đâu ập đến, Quách Trường Thành chao đảo ngã xuống, một ngụm máu tươi phun ra.

Cậu hít một hơi khí lạnh, mờ mịt nhìn xung quanh, lúc này khung cảnh đã trở thành một bãi đất trống, xung quanh là đá tản to lớn hừng hực lửa xanh.

Cậu kinh ngạc nhìn những ngọn lửa như ma trơi đó, tự hỏi rằng đây là đâu.

Một giọng nói âm lãnh vang lên sát bên tai cậu:

- Đây là địa ngục!

Quách Trường Thành cứng đờ người, sóng lưng một trận lạnh ngắt, cậu cố quay đầu nhìn xem chủ nhân của giọng nói đó là ai, nhưng lại bị hắn ta dùng tay túm tóc chế trụ.

Cậu run giọng hỏi:

- Ngươi là ai?

- Là kẻ mà các ngươi luôn muốn bắt.

- Ám Nguyệt?

- Ha Ha! Đúng vậy!

Hắn cườu biến thái, hơi thở hôi thối phả vào mặt cậu, Quách Trường Thành liếc mắt nhìb lúc này mới thấy rõ dung nhan Ám Nguyệt.

Đúng là kẻ xấu, đến cả dung mạo đều xấu xí như tâm hồn vậy. Đó là do cậu nghĩ thôi, nhưng kẻ này vốn cũng khá tuấn tú, chẳng qua sắc mặt trắng bệch, lại còn có những vến hằn nứt trên mặt nên trông rất dị.

Ám Nguyệt đọc được suy nghĩ đó của cậu, hắn tức giận dùng ngón tay siết cổ cậu, gằn giọng:

- Chỉ bằng ngươi mà muốn chê bai ta? Ngươi tự nhìn lại xem, chẳng có gì nổi bật, lại còn ngu ngốc, Sở Thứ Chi làm sao có thể yêu thích lọai người như ngươi?

Quách Trường Thành hít thở không thông, mặy có chút đỏ bừng lên, sau khi nghe những lời nói đay nghiến của hắn cậu càng tức giận hơn. Yêu hay không yêu đâu đến lượt người ngòai như hắn xen vào?

Ám Nguyệt đỏ mắt, móng tay ghim chặt vào trên cổ cậu, máu cũng từ vết thương đó ứa ra. Cậu đau đớn ẩn nhẫn.

Hắn nhàm chán buống tay ra, hừ lạnh đứng lên, ánh mẳ từ trên nhìn xuống cậu:

- Hừ! Giết ngươi chỉ tổ làm dơ bẩn tay ta.

Cậu hô hấp gấp gáp lại có chút sặc sụa ho khan, cậu vẫn không hiểu làm sao hắn có thể thâm nhập vào giấc mộng của cậu, lại còn đã thương cậu.

Ám Nguyệt một trận cười lạnh:

- Ta là ai cơ chứ, bãn lĩnh đâu chỉ dừng lại ở việc bắt cóc Sở Thứ Chi, khiến hắn sống dở chết dở, những trò nhập mộng cỏn con này há có thể làm khó được ta?

Cậu kinh ngạc tròn mắt, hắn nhếch môi nói:

- Đừng bất ngờ! Ta nhập mộng ngươi được, tất nhiên đọc được suy nghĩ của ngươi, còn có thể tạo ra mộng cảnh, giam hãm ngươi vĩnh viễn.

Quách Trường Thành cơ thể lúc này đã run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố không sợ hãi nói với hắn:

- Mục đích chính của ngươi... Là...

- Phải, chính là để ngươi vĩnh viễn chìm trong mộng, không tỉnh dậy, để những mộng cảnh mà ta tạo ra hành hạ linh hồn ngươi! Chỉ có như thế, ta mới thật sự chiếm đoạt hắn, khiến tâm trí hắn quy phục ta.

Cậu nghẹn lời, tình thế hiện tại không có ai có thể giúp được cậu, còn cái ý nghũ của Ám Nguyệt lại khiến cậu đau lòng không ngừng. Hắn chính là yêu thích Sở ca, dùng mọi thủ đoạn đoạt lấy Sở ca của cậu, thế nhưng Sở ca vẫn nghĩ về cậu cho nên mới bức Ám Nguyệt ra tay làm hại mình.

Nghĩ đến đây cậu càng lo lắng hơn, nói như vậy rất có thể Ám Nguyệt hắn cũng đã hành hạ sở ca, cố gắng điều khiển tâm trí Sở ca.

Ám Nguyệt phất tay một cái, mộng cảnb liền biến chuyển, đó là một căn mật thất âm u, ỡ giữa là một cái lồng sắt bị lửa nung nấu, Sở Thứ Chi hai tay bị xiềng xích nóng bỏng kéo dang ra móc trên thanh sắt.

Xiềng xích đỏ ửng mà liên tục đốt cháy da thịt của hắn, cơ thể hắn chi chít những vết thương, vết roi đánh, vết dao rạch, vết loang lỗ khi bị thứ sắt nhọn gì đó xoáy đâm. Những vệt máu đen cứ từ vết thương mà chảy giọt ra.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng tàn khốc đó, trong lòng Quách Trường Thành như bị hàn vạn con dao rạch nát, đau đến thấu tủy.

- Đừng mà!

Cậu ôm ngực cố kìm lại cơn đau đó, thế nhưng nước mắt chảy ròng ướt hết gương mặt trắng bệch của cậu, hốc mắt đỏ hết mức có thể. Nếu được cậu chỉ muốn kẻ đang bị xiềng xích nơi đó chính là cậu.

- Đau lòng sao!

Ám Nguyệt vừa có vẻ thất thần nhìn cậu vừa có chút chán ghét. Hắn lại lần nữa nắm đầu cậu, kéo lê cậu đến gần cái lồng hơn.

- Mở mắt ra nhìn cho rõ, tại vì ngươi mà hắn phải khổ sở thế này!

Quách Trường Thành lắc đầu, mếu máo nói:

- Không phải...

- Là vì ngươi! Nếu như hắb không yêu thích ngươi, ta cũng không cần hành hạ hắn.

Quách Trường Thành thật sự lửa giận đã lên đến đỉnh điểm, chẳng biết lấy sức lực từ đâu, cậu gạt tay hắn vùng đứng dật, thét vào mặt hắn:

- Mau thả Sở ca ra.

Ám Nguyệt ngòai dự đoán nhìn cậu, hắn gầm lên:

- Ngươi không có tư cách.

Quách Trường Thành hai vai run lẩy bẩy, cậu cố không nhìn đến cảnh kia, tầm mắt chỉ dời xuống mặt đất:

- Ngươi mau thả anh ấy ra...Ách...

Ám Nguyệt chỉ ngón tay về phía cậu, lập tức như có lực vô hình nào đó đánh Quách Trường Thành ngã xuống, từ dưới mặt đất vô số dây leo trồi lên, quấn lấy cậu.

Mặt đất như hóa thành vũng bùn, đám dây leo cố kéo cậu chìm xuống. Quách Trường Thành cố dãy dụa, nhưng càng dãy dụa thì tốc độ chìm xuống cành nhanh.

Đến cuối cùng chỉ còn lại đầu cậu chưa bị nhấn xuống hoàn toàn, Ám Nguyệt hả hê nói:

- Ngươi tốt nhất đừng mong tỉnh lại nữa.

Vài giây sau, cậu hoàn toàn bị nhấn chìm xuống, thứ chất lỏng đặt sệt bao lấy cậu, các giác quan cùng ý thức hoàn toàn bị phong bế.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Trường Thành! Tỉnh lại đi.

Giọng nói thiếu niên vang vọng cố đánh thức cậu, Quách Trường Thành chìm trong mộng không chút động tĩnh.

Sở Niệm Chi thở dài, liền nhập mộng của Quách Trường Thành. Trong mộng cảnh tăm tối, chỉ có một mình thiếu niên đứng đó, trước mặt thiếu niên là một vũng đầm lầy.

Sở Niệm Chi hóa thành Hỏa Hồ Điệp, len lỏi vào vũng bùn đó, phía dưới là một khoảng không gian ngập chất lỏng đặt sệt.

Hỏa Hồ Điệp quét nhìn một vòng, liền thấy Quách Trường Thành cong người lơ lửng ở trung tâm, Hỏa Hồ Điệp bay đến rồi từ từ hóa lại thành thiếu niên.

Cậu đưa tay chạm vào mặt Quách Trường Thành khẽ gọi:

- Trường Thành! Mau tỉnh đi.

Thế nhưng Quách Trường Thành vẫn một mặt bất động, ý thức bị phong bế hiện tạu không thể nào thoát khỏi.

Không gian bỗng nhiên chuyển động, Ám Nguyệt xuất hiện với dáng vẻ hung thần ác sát, hắn phất một tay, Sở Niệm Chi liền bị đẩy ra khỏi vũn lầy.

- Là ngươi!

Sở Niệm Chi tức giận nhìn hắn, trong ánh mắt có chút bất ngờ của hắn xen lẫn hận thù, Ám Nguyệt hừ lạnh:

-Niệm Chi, ngươi đã hồn phi phách tán rồi cơ mà.

Sở Niệm Chi lạnh nhạt trả lời:

-Ngươi không ngờ là ta lại hóa thành Hỏa tinh linh đúng không? Là ông trời có mắt, cho ta cơ hội trả thù các ngươi.

Ám Nguyệt lắc đầu, trên mặt treo lên nụ cười nhếch:

- Đừng hòng, nếu đã nhập mộng, thì ta sẽ để ngươi vĩnh viễn bị nhốt trong đây.

Nói xong hắn liền thi triển ma thuật của mình, mộng cảnh chuyển đổi thành một miệng núi lửa.

Nham thạch nóng chảy sôi ùng ùng liên tục bắn lên lửa, Quách Trường Thành cuộn người nằm trong khối cầu đất ở giữa miệng núi lửa.

Sở Niệm Chi liên tục né tránh những ngọn lửa đang lao đến mình, cậu có chút thở dốc vì hao tổn linh lực.

Hỏa tinh linh thuộc sự cai quản của linh giới, ngòai Hỏa tinh linh có năng lực điều khiển lửa ra còn có Thủy tinh linh, Thổ tinh linh, Phong tinh linh, Kim tinh linh, Mộc tinh linh tương ứng với ngũ hành.

Lửa trong mộng cảnh này có điều kì dị, Sở Niệm Chi không thể nào khống chế được nó. Điều này cũng đã nằm trong tính toán của Ám Nguyệt.

Sở Niệm Chi né tranh một hồi liền không còn sức chống trả, ngon lửa đánh úp sau lưng cậu, đẩy cậu ngã xuống trong lòng miệng núi.

Sở Niệm Chi đang trong tình thế nguy cấp, không còn cách nào dùng lượng lớn linh lực của mình, truyền tống tiếng gọi đến ý thức đang phong bế của Quách Trường Thành.

"Trường Thành, nếu cậu còn không tỉnh lại, Sở ca sẽ biến mất mãi mãi. Cậu có nghe thấy không. Quách Trường Thành!"

Lúc này, ý thức bị phong bế, xung quanh là bống tối vây hãm đột nhiên dao động nhẹ, một giọng nói vang vọng khẩn thiết đánh thức giác quan của Quách Trường Thành.

Những ký ức bên cạnh Sở ca ùa về, đánh tan bóng tôi vây hãm ý thức của cậu. Quách Trường Thành từ từ mở mắt, quả cầu đất bao bọc cậu cũng tự nứt ra.

Ám Nguyệt từ trên cao nhìn xuống, thấy mọi chuyện vượt ngòai dự đoán, kế hoạch bị phá hỏng, hắn gấp gáp lao đến tính dùng ám thủ giết chết Quách Trường Thành trong mộng, có như vậy thì bên ngòai thực tế cậu cũng sẽ chết theo.

Bàn tay với sức lực cực đạu bóp cổ cậu, Quách Trường Thành giãy dụa cố thoát khỏi ám trảo.

Trong lúc tưởng chừng như mình sắp tắt thở, cậu dùng ý thức của mình phá tan mộng cảnh, mọi thứ xung quanb lập tức biến mất rơi vào khoảng không vô định hình.

Ám Nguyệt gằn giọng:

- Không thể nào!

Sức lực trong tay tăng thêm, cậu bắt đầu trở nên vô lực, cơ thể mềm nhũn.

Lúc này giọng nói của Lâm Tĩnh vang vọng:

- Phá!

Ám Nguyệt lập tức bị đẩy ra xa rồi biến mất, mộng cảnh cũng hoàn toàn biến mất. Lâm Tĩnh ngồi cạnh giường sau khi đốt xong lá bùa rồi hất lên mặt cậu.

Quách Trường Thành từ từ mở mắt, có vẻ rất mệt mỏi nhìn Chúc Hồng và Lâm Tĩnh. Bên cạnh họ còn có Sở Niệm Chi, trông suy yếu yên lặng đứng đó.

Chúc Hồng tiến đến, dùng khăn khô lau lau mặt cho cậu:

- Là cậu ta đến báo với chúng tôi, cũng may Lâm Tĩnh kịp thời phá mộng.

Quách Trường Thành giọng nhỏ nói:

- Cám ơn mọi người... Nhưng làm sao cậu ấy thoát ra được...

Sở Niệm Chi bình ổn đáp:

- Lúc ngươi chuyển mộng cảnh, sự chú ý của Ám Nguyệt bị mất, ta nhân cơ hội đó thoát ra.

Quách Trường Thành khó hiểu:

- Làm sao mà... Tôi có thể...

- Chẳng phải nơi đó là mộng của ngươi sao? Quan trọng là ý thức lúc đó của ngươi đủ mạnh để chiếm lại quyền điều khiển.

Quách Trường Thành đã thông tư tưởng gật đầu, nhớ lại hình ảnh Sở ca bị hành hạ kia, cậu lại cảm thây đau lòng.

Sở Niêm Chi lên tiếng:

- Trong lúc nhập mộng, ta dùng linh lực đánh hơi được ma thuật của Ám Nguyệt xuất phát từ Thạch Đầu thôn, có lẽ bọn họ đang ở đó.

Chúc Hồng như nhớ ra cái gì đó thốt lên:

- Thạch Đầu thôn! Đúng vậy, tất cả nơi khác đều đã tìm qua, nhưng nơi đó vẫn bị bỏ sót, vì Thạch Đầu thôn không nằm trong quyền quản lí của Long Thành.

Lâm Tĩnh vuốt mũi tiếp lời:

- Đó là thôn trang của Thạch gia, tộc người nơi đó... Đều là... Yêu tộc, ma tộc và thú nhân tộc.

Chúc Hồng rũ mi có chút buồn:

- Đúng vậy, xà tộc của tôi cũng trú ngụ tại đó, muốn đến Thạch Đầu thôn, chúng ta cần phải thông văn đến người của địa phủ.

Quách Trường Thành nghe mọi người nói, có vẻ như địa phương không dễ vào, quan trọng là có dính dáng đến địa phủ. Nói không chừng có đi nhưng không có lối về.

Sở Niệm Chi chỉ yên lặng đứng đó, rồi dàn dần biến mất như thể chưa từng xuất hiện.

Mặt trời lúc này đã mọc lên đến đỉnh đầu, một đêm trôi qua thật khó nhằn đối với Tiểu Quách. Chúc Hồng cùng Lâm Tĩnh rời khỏi để cậu tiếp tục giữ sức nghĩ ngơi, bọn họ quyết định 12h đêm nay sẽ đến Thạch Đầu thôn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hé Lu, mị đã comeback, có hơi trậm trễ thật xin lỗi mọi người.

Thật ra cũng sắp đến hồi kết rồi ý. Có thể là 3 đến 4 chương nữa sẽ hoàn văn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật